Chương 99: Ngoại truyện: Đám cưới (2)
skyhero
02/05/2021
Đôi chân nhỏ trắng trẻo được một bàn tay nâng niu trong lòng, chậm rãi mang lại đôi giày cao gót. "Sắp đến giờ rồi, tôi ở bên ngoài đợi em” - Nói rồi, Âu Dương Dạ Trạch đứng dậy, nhìn cô bằng một đôi mắt sâu thẳm như ngàn năm mới tìm được ánh sáng duy nhất.
Cô mỉm cười, gật đầu: "Vâng" Em sẽ bước đến bên anh, chỉ cần là anh.
Giữa bãi biển cát vàng, mây trắng nên thơ. Dưới chân trải bằng lụa đỏ, đỉnh đầu là ngàn đóa hoa hương thơm sắc thắm. Âm nhạc quen thuộc nổi lên, du dương huyền ảo nhưng lại khiến cho lòng người rung động vui vẻ.
Thật kỳ lạ, chú rể là người quyền lực một tay che trời, thế nhưng khách mời ngồi hai bên hàng ghế lại không đông đúc đến nghẹt thở, ở đây chỉ có những người thân quen của hai người, cùng những anh em chí cốt của Âu Dương Dạ Trạch. Đây là chủ ý của cô. Cô dâu cùng chú rể, đám cưới linh đình tráng lệ nhưng đều không có sự xuất hiện của cha mẹ hai bên. Tuy vậy, không khí lại hài hòa đến diệu kỳ.
Người con gái ngượng ngùng, hồng hào đôi gò má, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, câm lấy bó hoa nhỏ, tà váy trắng tinh nhẹ nhàng lay động theo làn gió. Hình ảnh lung linh giống như tiên nữ giáng trần, dịu dàng và ấm áp. Âu Dương Dạ Trạch ngắm nhìn đến có chút ngỡ ngàng. Người con gái của anh chưa hề thay đổi. Ngày gặp cô trên sân khấu hôm đó. Cô cắn lấy tay của chính mình để duy trì sự tỉnh táo. Lúc đó, anh đã nghĩ, trên đời này tại sao lại tồn tại một cô gái thế này, khi bị dồn ép đến đường cùng, trong đôi mắt có tuyệt vọng, có sợ hãi, có đau thương, nhưng lại không có thù hận. Điều cô ấy nghĩ đến đầu tiên là thà rằng làm tổn thương bản thân, mà không phải lấy mạng đối phương. Hoàn toàn trái ngược với anh. Anh đã nghĩ muốn thu nhận cô. Anh muốn biết liệu một cô gái đơn thuần như thế, có thể giữ được sự ngây ngô này trong bao lâu, trước sự mê hoặc của giàu sang, quyền lực và tội lỗi.
Nhưng anh lại không nghĩ đến, giữ cô bên cạnh giống như giữ lấy một bao thuốc phiện, khiến cho anh ngày càng có ý muốn bảo vệ cho cô, giữ chặt lấy cô, một bước cũng không rời. Ngày hôm nay, cô lại trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, cùng anh trở về một nhà. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
"Anh Âu Dương Dạ Trạch, anh có đồng ý ở bên cạnh cô Lâm Nhã Tịnh cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù giàu sang hay nghèo khó, hứa sẽ ở bên cạnh, yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời này không?" - Người MC cầm micro lên tiếng giữa không gian rộng lớn.
Âu Dương Dạ Trạch cong môi, không một chút do dự lên tiếng: "Tôi đồng ý"
Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt ôn nhu kia của anh. Cô đã từng tò mò hỏi Triệu Tử Mặc vu vơ một câu: “Trước đây, Dạ Trạch từng đối xử rất tốt với Sương Nhu sao? Cô ấy là người thế nào?”
Triệu Tử Mặc lại mỉm cười, một nụ cười nhuộm đậm màu sắc buồn bã của buổi hoàng hôn: 'Cô ấy à...cô ấy là một cô gái tràn đầy sức sống, đôi mắt cô ấy rất sáng, còn rất biết quan tâm đến mọi người. Chỉ tiếc, cô ấy lại là nội gián. Mà Âu Dương Dạ Trạch lại không cho phép điều này xảy ra. Cho nên cứ như vậy mà rời đi thôi. Nói đơn giản là rời đi, nhưng nói đúng hơn chính là một tay Âu Dương Dạ Trạch bẻ gãy sự sống.
Lâm Nhã Tịnh không hỏi tiếp. Thế nhưng khi quay người, cô lại rõ ràng nghe được giọng nói của Triệu Tử Mặc thì thầm: "Nếu như cô ấy chọn rời khỏi tổ chức như Thiên Y, có lẽ hiện tại tôi và cô ấy có thể đã có một gia đình"
Lâm Nhã Tịnh nhắm mắt, bước đi. Hóa ra trên đời này vẫn tồn tại một câu. Có duyên nhưng không phận. Cô có thể gặp được chàng hoàng tử của mình vào đúng thời điểm, thật sự là một việc vô cùng may mắn. Có lẽ tất cả sự đau khổ đã xảy ra từ trước đến nay, chỉ để đánh đổi một khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, cho đến ngày hôm nay, người hạnh phúc nhất thế gian chính là em. "Chị Lâm Nhã Tịnh, chị có đồng ý ở bên cạnh anh Âu Dương Dạ Trạch cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù giàu sang hay nghèo khó, hứa sẽ ở bên cạnh, yêu thương và tôn trọng anh ấy suốt đời này không?" - Một lời hứa lặp lại một lần nữa.
"Tôi đồng ý " Em đồng ý đi cùng anh hết cả cuộc đời này. Chiếc nhẫn cưới ánh lên màu đỏ như mang đến một lời chúc phúc. Hai người theo kế hoạch buổi lễ, cùng nhau cầm lấy con dao nhỏ cắt chiếc bánh kem nhiều tầng. Thế nhưng khi Lâm Nhã Tịnh lại gần nó, đốt nhiên trong bụng khó chịu.
Cô lập tức bịt miệng lùi về sau mấy bước. Âu Dương Dạ Trạch thấy như vậy, lập tức đỡ lấy người cô, lông mày nhíu chặt: "Làm sao vậy?"
Lâm Nhã Tịnh lắc đầu, định nói bản thân không sao, thế nhưng mùi chua chua từ dưới bụng trào ngược lên, khiến cho cô chỉ có thể bỏ mặc Âu Dương Dạ Trạch, tìm một chỗ để ói. Âu Dương Dạ Trạch đen mặt, lập tức đưa tay ra hiệu, gọi một bác sĩ đến. Mọi người đều vì việc này mà nháo nhào lên không ít, chỉ sợ có người giở trò bỏ độc vào trong thức ăn... Cuối cùng lại nhận được một tin tức là Lâm Nhã Tịnh đã mang thai 3 tuần tuổi...
Như vậy hôm nay chính là song hỷ lâm môn!
Những ngày tháng sau đó, Âu Dương Dạ Trạch vì sợ ở trên đảo thiết bị y tế không đảm bảo chất lượng, nên đã mang Lâm Nhã Tịnh về lại thành phố. Thế nhưng, không biết có phải vì thời tiết thay đổi hay là đang mang thai mà tâm trạng của Lâm Nhã Tịnh cực kỳ thất thường, lúc thì cáu kỉnh, lúc thì xuống dốc trầm trọng. Tựa như có một ngày đẹp trời, Âu Dương Dạ Trạch nhận một cuộc điện thoại, không biết bên kia nói điều gì chỉ nghe thấy anh đen mặt phun một câu: ''Xử lý sạch sẽ."
Sau đó Lâm Nhã Tịnh nghe được, bình thường cô sẽ nhẹ nhàng khuyên anh, cái gì không cần lấy mạng người thì cứ để pháp luật giải quyết, chung quy tạo nghiệt nhiều quá cũng không tốt, cho dù những người đó đều là những kẻ tệ hại. Vậy mà hôm đó Lâm Nhã Tịnh lại trưng ra sắc mặt cho anh xem, không những thế còn trực tiếp cướp lấy điện thoại của anh, nói với thuộc hạ của anh: "Không được tự xử lý, đem chúng vào đồn công an xử lý đi!"
Đương nhiên bên kia chần chừ không chịu làm, Lâm Nhã Tịnh vì thế lại nổi giận: "Nếu như tôi có thể cướp điện thoại của lão đại các anh, mà còn có thể hét vào mặt các anh, mạng của các anh cũng do tôi quyết định, có hiểu không!" Nói sao nhỉ? Sau đó bọn bọ liên chạy trối chết...
Sau đó nữa, lại một hôm người gia tộc Âu Dương tìm đến Âu Dương Dạ Trạch, bọn họ còn chưa kịp bước vào nhà. Lâm Nhã Tịnh chẳng nói chẳng rằng đã đóng sầm cửa lại, nhốt bọn họ ở bên ngoài.
Âu Dương Dạ Trạch chỉ khẽ nhướng lông mày, không nói lời nào, chậm rãi bước đến ôm lấy eo cô. "Không cần tức giận, kệ bọn họ”
Lâm Nhã Tịnh lại ngước đầu lên nhìn anh, bỗng nhiên lại thấy áy náy. Chính cô cũng cảm nhận được tính tình bản thân thay đổi rất lớn. "Em dạo này rất quá đáng sao?”
Lúc cô gọi điện cho Đường Thiên Y, Đường Thiên Y còn đang cười ha hả nói nếu như không phải hiện tại đang ở nước ngoài cùng Âu Dương Tư Phàm, cô ấy cũng muốn đến xem sắc mặt Âu Dương Dạ Trạch bị hành ra sao... Âu Dương Dạ Trạch khẽ mỉm cười: "Quả thật rất quá đáng."
Cánh tay nhỏ dùng lực đánh vào người anh một cái, tức giận trừng mắt nhìn anh. Thế là hai người chiến tranh lạnh. Nhân gian thường nói khi mỹ nhân đưa ra câu hỏi, câu trả lời dù như thế nào cũng không được nói thật... Đoán xem Âu Dương Dạ Trạch làm sao có thể ôm mỹ nhân ngủ? Câu chuyện dỗ thê này chính là một chặng đường rất dài. Chỉ biết rằng sau cùng gia đình nhỏ nhà Âu Dương đã có một cặp song sinh chào đời.
Cô mỉm cười, gật đầu: "Vâng" Em sẽ bước đến bên anh, chỉ cần là anh.
Giữa bãi biển cát vàng, mây trắng nên thơ. Dưới chân trải bằng lụa đỏ, đỉnh đầu là ngàn đóa hoa hương thơm sắc thắm. Âm nhạc quen thuộc nổi lên, du dương huyền ảo nhưng lại khiến cho lòng người rung động vui vẻ.
Thật kỳ lạ, chú rể là người quyền lực một tay che trời, thế nhưng khách mời ngồi hai bên hàng ghế lại không đông đúc đến nghẹt thở, ở đây chỉ có những người thân quen của hai người, cùng những anh em chí cốt của Âu Dương Dạ Trạch. Đây là chủ ý của cô. Cô dâu cùng chú rể, đám cưới linh đình tráng lệ nhưng đều không có sự xuất hiện của cha mẹ hai bên. Tuy vậy, không khí lại hài hòa đến diệu kỳ.
Người con gái ngượng ngùng, hồng hào đôi gò má, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, câm lấy bó hoa nhỏ, tà váy trắng tinh nhẹ nhàng lay động theo làn gió. Hình ảnh lung linh giống như tiên nữ giáng trần, dịu dàng và ấm áp. Âu Dương Dạ Trạch ngắm nhìn đến có chút ngỡ ngàng. Người con gái của anh chưa hề thay đổi. Ngày gặp cô trên sân khấu hôm đó. Cô cắn lấy tay của chính mình để duy trì sự tỉnh táo. Lúc đó, anh đã nghĩ, trên đời này tại sao lại tồn tại một cô gái thế này, khi bị dồn ép đến đường cùng, trong đôi mắt có tuyệt vọng, có sợ hãi, có đau thương, nhưng lại không có thù hận. Điều cô ấy nghĩ đến đầu tiên là thà rằng làm tổn thương bản thân, mà không phải lấy mạng đối phương. Hoàn toàn trái ngược với anh. Anh đã nghĩ muốn thu nhận cô. Anh muốn biết liệu một cô gái đơn thuần như thế, có thể giữ được sự ngây ngô này trong bao lâu, trước sự mê hoặc của giàu sang, quyền lực và tội lỗi.
Nhưng anh lại không nghĩ đến, giữ cô bên cạnh giống như giữ lấy một bao thuốc phiện, khiến cho anh ngày càng có ý muốn bảo vệ cho cô, giữ chặt lấy cô, một bước cũng không rời. Ngày hôm nay, cô lại trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, cùng anh trở về một nhà. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
"Anh Âu Dương Dạ Trạch, anh có đồng ý ở bên cạnh cô Lâm Nhã Tịnh cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù giàu sang hay nghèo khó, hứa sẽ ở bên cạnh, yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời này không?" - Người MC cầm micro lên tiếng giữa không gian rộng lớn.
Âu Dương Dạ Trạch cong môi, không một chút do dự lên tiếng: "Tôi đồng ý"
Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt ôn nhu kia của anh. Cô đã từng tò mò hỏi Triệu Tử Mặc vu vơ một câu: “Trước đây, Dạ Trạch từng đối xử rất tốt với Sương Nhu sao? Cô ấy là người thế nào?”
Triệu Tử Mặc lại mỉm cười, một nụ cười nhuộm đậm màu sắc buồn bã của buổi hoàng hôn: 'Cô ấy à...cô ấy là một cô gái tràn đầy sức sống, đôi mắt cô ấy rất sáng, còn rất biết quan tâm đến mọi người. Chỉ tiếc, cô ấy lại là nội gián. Mà Âu Dương Dạ Trạch lại không cho phép điều này xảy ra. Cho nên cứ như vậy mà rời đi thôi. Nói đơn giản là rời đi, nhưng nói đúng hơn chính là một tay Âu Dương Dạ Trạch bẻ gãy sự sống.
Lâm Nhã Tịnh không hỏi tiếp. Thế nhưng khi quay người, cô lại rõ ràng nghe được giọng nói của Triệu Tử Mặc thì thầm: "Nếu như cô ấy chọn rời khỏi tổ chức như Thiên Y, có lẽ hiện tại tôi và cô ấy có thể đã có một gia đình"
Lâm Nhã Tịnh nhắm mắt, bước đi. Hóa ra trên đời này vẫn tồn tại một câu. Có duyên nhưng không phận. Cô có thể gặp được chàng hoàng tử của mình vào đúng thời điểm, thật sự là một việc vô cùng may mắn. Có lẽ tất cả sự đau khổ đã xảy ra từ trước đến nay, chỉ để đánh đổi một khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, cho đến ngày hôm nay, người hạnh phúc nhất thế gian chính là em. "Chị Lâm Nhã Tịnh, chị có đồng ý ở bên cạnh anh Âu Dương Dạ Trạch cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù giàu sang hay nghèo khó, hứa sẽ ở bên cạnh, yêu thương và tôn trọng anh ấy suốt đời này không?" - Một lời hứa lặp lại một lần nữa.
"Tôi đồng ý " Em đồng ý đi cùng anh hết cả cuộc đời này. Chiếc nhẫn cưới ánh lên màu đỏ như mang đến một lời chúc phúc. Hai người theo kế hoạch buổi lễ, cùng nhau cầm lấy con dao nhỏ cắt chiếc bánh kem nhiều tầng. Thế nhưng khi Lâm Nhã Tịnh lại gần nó, đốt nhiên trong bụng khó chịu.
Cô lập tức bịt miệng lùi về sau mấy bước. Âu Dương Dạ Trạch thấy như vậy, lập tức đỡ lấy người cô, lông mày nhíu chặt: "Làm sao vậy?"
Lâm Nhã Tịnh lắc đầu, định nói bản thân không sao, thế nhưng mùi chua chua từ dưới bụng trào ngược lên, khiến cho cô chỉ có thể bỏ mặc Âu Dương Dạ Trạch, tìm một chỗ để ói. Âu Dương Dạ Trạch đen mặt, lập tức đưa tay ra hiệu, gọi một bác sĩ đến. Mọi người đều vì việc này mà nháo nhào lên không ít, chỉ sợ có người giở trò bỏ độc vào trong thức ăn... Cuối cùng lại nhận được một tin tức là Lâm Nhã Tịnh đã mang thai 3 tuần tuổi...
Như vậy hôm nay chính là song hỷ lâm môn!
Những ngày tháng sau đó, Âu Dương Dạ Trạch vì sợ ở trên đảo thiết bị y tế không đảm bảo chất lượng, nên đã mang Lâm Nhã Tịnh về lại thành phố. Thế nhưng, không biết có phải vì thời tiết thay đổi hay là đang mang thai mà tâm trạng của Lâm Nhã Tịnh cực kỳ thất thường, lúc thì cáu kỉnh, lúc thì xuống dốc trầm trọng. Tựa như có một ngày đẹp trời, Âu Dương Dạ Trạch nhận một cuộc điện thoại, không biết bên kia nói điều gì chỉ nghe thấy anh đen mặt phun một câu: ''Xử lý sạch sẽ."
Sau đó Lâm Nhã Tịnh nghe được, bình thường cô sẽ nhẹ nhàng khuyên anh, cái gì không cần lấy mạng người thì cứ để pháp luật giải quyết, chung quy tạo nghiệt nhiều quá cũng không tốt, cho dù những người đó đều là những kẻ tệ hại. Vậy mà hôm đó Lâm Nhã Tịnh lại trưng ra sắc mặt cho anh xem, không những thế còn trực tiếp cướp lấy điện thoại của anh, nói với thuộc hạ của anh: "Không được tự xử lý, đem chúng vào đồn công an xử lý đi!"
Đương nhiên bên kia chần chừ không chịu làm, Lâm Nhã Tịnh vì thế lại nổi giận: "Nếu như tôi có thể cướp điện thoại của lão đại các anh, mà còn có thể hét vào mặt các anh, mạng của các anh cũng do tôi quyết định, có hiểu không!" Nói sao nhỉ? Sau đó bọn bọ liên chạy trối chết...
Sau đó nữa, lại một hôm người gia tộc Âu Dương tìm đến Âu Dương Dạ Trạch, bọn họ còn chưa kịp bước vào nhà. Lâm Nhã Tịnh chẳng nói chẳng rằng đã đóng sầm cửa lại, nhốt bọn họ ở bên ngoài.
Âu Dương Dạ Trạch chỉ khẽ nhướng lông mày, không nói lời nào, chậm rãi bước đến ôm lấy eo cô. "Không cần tức giận, kệ bọn họ”
Lâm Nhã Tịnh lại ngước đầu lên nhìn anh, bỗng nhiên lại thấy áy náy. Chính cô cũng cảm nhận được tính tình bản thân thay đổi rất lớn. "Em dạo này rất quá đáng sao?”
Lúc cô gọi điện cho Đường Thiên Y, Đường Thiên Y còn đang cười ha hả nói nếu như không phải hiện tại đang ở nước ngoài cùng Âu Dương Tư Phàm, cô ấy cũng muốn đến xem sắc mặt Âu Dương Dạ Trạch bị hành ra sao... Âu Dương Dạ Trạch khẽ mỉm cười: "Quả thật rất quá đáng."
Cánh tay nhỏ dùng lực đánh vào người anh một cái, tức giận trừng mắt nhìn anh. Thế là hai người chiến tranh lạnh. Nhân gian thường nói khi mỹ nhân đưa ra câu hỏi, câu trả lời dù như thế nào cũng không được nói thật... Đoán xem Âu Dương Dạ Trạch làm sao có thể ôm mỹ nhân ngủ? Câu chuyện dỗ thê này chính là một chặng đường rất dài. Chỉ biết rằng sau cùng gia đình nhỏ nhà Âu Dương đã có một cặp song sinh chào đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.