Chương 26: Mơ Hồ
Thất Lý Huyền Ka
21/02/2023
Lâm Thiển ở thế giới này một lần nữa trải nghiệm cuộc sống của học sinh cấp ba cũng đã hơn hai tháng.
Trong khoảng thời gian kia có rất nhiều chuyện đã thay đổi vượt xa cốt truyện ban đầu.
Bắt đầu từ việc Nghiêm nhị tiểu thư của Nghiêm gia, Nghiêm Xảo cắt đứt hoàn toàn với nam chính sau ngày Lâm Thiển nói câu kia làm cô ta tỉnh ngộ, nghe nói đâu hiện tại cô ta đang trong quá trình tìm hiểu với một người quen qua mạng.
Lúc trước vì nguyên thân nên Lâm Triết có đầu tư vào một dự án khá nguy hiểm bên công ty của gia đình nam chính, nhưng hiện tại thái độ của Lâm Thiển rõ rệt như vậy nên anh cũng không muốn mạo hiểm mà lập tức rút vốn, Thường Thị bị một phen lao đao.
Thường Hạo tức giận đi tìm cô, rất không may ngay lúc Lục An Thành cũng ở đó, cô bị anh đuổi đi chỗ khác, không biết anh ta thân thiện hòa giải như thế nào mà cô lại thấy nét mặt nam chính kinh sợ bỏ đi.
Kế đó là việc nam chính dẫn nữ chính về nhà ra mắt gia đình nhưng vì gia cảnh không được tốt của nữ chính nên ông bà Thường nhất quyết phản đối, mà nam chính lái nhất quyết không đồng ý, thế là Thường gia lại một phen náo loạn rùm beng.
Thiện cảm của mọi người trong trường đối với Lâm Thiển đã gia tăng lên không ít, thậm chí có vài nữ sinh vào giờ ra chơi sẽ tụ lại bàn Lâm Thiển cùng cô làm bài tập hay nói chuyện phím.
Mấy ngày trước nhà trường không báo kết quả thi giữa kỳ II, Lâm Thiển sếp hạng thứ 59 toàn khối khiến ai ấy đều kinh ngạc, nhưng cũng không ai không phục vì bọn họ đều thấy cô nổ lực thế nào để có kết quả này.
Trái ngược với cô là nữ chính đại nhân Sa Nguyệt, từ ngày đó hình tượng đoá sen trắng của cô bị vỡ, nhất là vụ việc cô đến Thường gia tạo nên một trận gà bay chó sủa bị truyền ra ngoài thì trong trường cô ta đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ, bộ dạng yếu đuối nhu nhược của cô ta lúc trước thật ra cũng kéo không ít sự thù hằn đâu.
Đương nhiên đấy chỉ là việc ngoài đường không đáng nhắc tới.
Đáng để tâm chính là Lâm Thiển ấy vậy mà phát hiện ra mối quan hệ bất thường giữa Lâm Triết với Ninh Tiểu Vũ?
Đúng vậy, không nghe lầm đâu, là Lâm Triết với Ninh Tiểu Vũ.
Vậy mà cô lại hoàn toàn không nhìn ra sự bất thường của bọn họ.
Thật thất bại quá.
Nhìn bọn họ mà tự nhiên cô muốn viết tiểu thuyết ghê.
Tên cô cũng đa nghĩ ra luôn rồi ' Chuyện tình giữa Sói xám và Nai tơ' quá tuyệt vời.
Để hai người bọn họ biết được cô nghĩ như vậy không biết có giết mình luôn hay không nữa.
Thật ra lúc đó cô bị cái tên Lục An Thành kích thích nên cùng hắn đi mua sắm, thì tình cờ thấy Lâm Triết với Ninh Tiểu Vũ đi ra từ một siêu thị.
Khuôn mặt thiếu nữ tươi cười, bàn tay nhỏ nhắn thân thiết ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, còn anh thì một tay xách túi đồ, một tay bị cô ôm lấy, trên gương mặt cương nghị đều là bao dung cùng dịu dàng, hai người họ đi trên đường thu hút không ít ánh nhìn.
Lâm Thiển vô thức đưa tay kéo Lục An Thành nấp một bên, đến khi hai người họ lên xe đi mất cô mới ủ rũ thu lại tầm mắt.
Hết chuyện để hóng rồi.
" Thiển Thiển, em đang chiếm tiện nghi của tôi." Lục An Thành nhìn thẳng vào mắt cô cười nói.
Lâm Thiển mê mang một lúc mới cuối đầu nhìn xuống, bàn tay của cô đang nằm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, cô nhất thời có chút xấu hổ muốn thu tay về.
" Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý."
Lục An Thành thấy Lâm Thiển định rút tay ra nên nắm lấy tay cô, thậm chí còn xoay lại đổi thành mười ngón tay đang xen lẫn nhau, nắm chặt lấy.
" Anh bị điên đấy à? Mau buôn tay ra." Lâm Thiển tức giận nói.
" Rõ ràng là em tự nắm tay tôi mà." Anh cười nói:" Tôi cảm thấy mình chịu thiệt thòi, cần được bồi thường."
Lại là cái nụ cười đó.
Nụ cười sở khanh.
Bồi thường cái con khỉ á.
Vì đang ở ngoài đường nên Lâm Thiển cũng không muốn gây sự chú ý, lời qua tiếng lại với anh mấy câu thì đành cam chịu để anh dắt đi.
Cho mày chừa cái tội tay nhanh hơn não nè.
Lục An Thành rất cao, khoảng một mét chín, Lâm Thiển cao một mét sáu mươi hai đứng còn chưa tới vai anh, thanh niên đẹp đến yêu mị đi cạnh người con gái có nét đẹp thần bí thu hút, tay hai người đan xen, mười ngón tay dính chặt lẫn nhau, cảnh tượng đẹp đẽ đến mức người đi đường không ngăn được đều ngoái đầu nhìn họ.
Nhưng không ai biết trong đầu Lâm Thiển hiện tại đang hiện lên một ý nghĩ hết sức phá khung cảnh.
Rõ ràng cảnh này trong tiểu thuyết miêu tả sẽ rất lãng mạn, nhưng sao cô lại có cảm giác đang dắt chó đi dạo quá vậy ta?
Bậy bạ bậy bạ, chó cái gì mà chó chứ?
Nghĩ gì đâu không à.
Tay hai người đang đan vào nhau, Lâm Thiển có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, không phải cảm giác ấm áp như tia nắng sớm mai mà trong tiểu thuyết hay miêu tả, mà lành lạnh như những giọt sương đầu hôm.
Lâm Thiển bất giác rùng mình một cái.
Bây giờ đã xế chiều, thời tiết rõ ràng còn có chút nóng mà tay anh ta lại lạnh như vậy, này cũng quá không khoa học rồi.
Tuy nhiên điều Lâm Thiển đặc biệt quan tâm thậm chí là có chút sợ hãi lo lắng hiện giờ không phải là những việc này, mà trong hơn hai tháng qua cô còn phát hiện kí ức ở thế giới hiện thực của cô đang ngày một nhạt nhòa hơn.
Dung mạo của cô hiện giờ với lúc trước đã hoàn toàn đồng nhất, dưới khóe mắt cũng đã xuất hiện một nốt ruồi son y hệt lúc trước.
Có nhiều lúc Lâm Thiển còn nghi ngờ chuyện xuyên thư này là thật hay là do cô nằm mộng rồi tự tưởng tượng ra nữa.
Nhưng có một số chuyện đã chứng minh là kí ức của cô có vấn đề chứ không phải do cô ảo tưởng mà ra.
Vì thế cô đem tất cả những chuyện mình còn nhớ từ bản thân cô đến nội dung quyển sách cô xuyên vào đều viết ra giấy sao đó cất giấu thật kĩ.
Trong khoảng thời gian kia có rất nhiều chuyện đã thay đổi vượt xa cốt truyện ban đầu.
Bắt đầu từ việc Nghiêm nhị tiểu thư của Nghiêm gia, Nghiêm Xảo cắt đứt hoàn toàn với nam chính sau ngày Lâm Thiển nói câu kia làm cô ta tỉnh ngộ, nghe nói đâu hiện tại cô ta đang trong quá trình tìm hiểu với một người quen qua mạng.
Lúc trước vì nguyên thân nên Lâm Triết có đầu tư vào một dự án khá nguy hiểm bên công ty của gia đình nam chính, nhưng hiện tại thái độ của Lâm Thiển rõ rệt như vậy nên anh cũng không muốn mạo hiểm mà lập tức rút vốn, Thường Thị bị một phen lao đao.
Thường Hạo tức giận đi tìm cô, rất không may ngay lúc Lục An Thành cũng ở đó, cô bị anh đuổi đi chỗ khác, không biết anh ta thân thiện hòa giải như thế nào mà cô lại thấy nét mặt nam chính kinh sợ bỏ đi.
Kế đó là việc nam chính dẫn nữ chính về nhà ra mắt gia đình nhưng vì gia cảnh không được tốt của nữ chính nên ông bà Thường nhất quyết phản đối, mà nam chính lái nhất quyết không đồng ý, thế là Thường gia lại một phen náo loạn rùm beng.
Thiện cảm của mọi người trong trường đối với Lâm Thiển đã gia tăng lên không ít, thậm chí có vài nữ sinh vào giờ ra chơi sẽ tụ lại bàn Lâm Thiển cùng cô làm bài tập hay nói chuyện phím.
Mấy ngày trước nhà trường không báo kết quả thi giữa kỳ II, Lâm Thiển sếp hạng thứ 59 toàn khối khiến ai ấy đều kinh ngạc, nhưng cũng không ai không phục vì bọn họ đều thấy cô nổ lực thế nào để có kết quả này.
Trái ngược với cô là nữ chính đại nhân Sa Nguyệt, từ ngày đó hình tượng đoá sen trắng của cô bị vỡ, nhất là vụ việc cô đến Thường gia tạo nên một trận gà bay chó sủa bị truyền ra ngoài thì trong trường cô ta đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ, bộ dạng yếu đuối nhu nhược của cô ta lúc trước thật ra cũng kéo không ít sự thù hằn đâu.
Đương nhiên đấy chỉ là việc ngoài đường không đáng nhắc tới.
Đáng để tâm chính là Lâm Thiển ấy vậy mà phát hiện ra mối quan hệ bất thường giữa Lâm Triết với Ninh Tiểu Vũ?
Đúng vậy, không nghe lầm đâu, là Lâm Triết với Ninh Tiểu Vũ.
Vậy mà cô lại hoàn toàn không nhìn ra sự bất thường của bọn họ.
Thật thất bại quá.
Nhìn bọn họ mà tự nhiên cô muốn viết tiểu thuyết ghê.
Tên cô cũng đa nghĩ ra luôn rồi ' Chuyện tình giữa Sói xám và Nai tơ' quá tuyệt vời.
Để hai người bọn họ biết được cô nghĩ như vậy không biết có giết mình luôn hay không nữa.
Thật ra lúc đó cô bị cái tên Lục An Thành kích thích nên cùng hắn đi mua sắm, thì tình cờ thấy Lâm Triết với Ninh Tiểu Vũ đi ra từ một siêu thị.
Khuôn mặt thiếu nữ tươi cười, bàn tay nhỏ nhắn thân thiết ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, còn anh thì một tay xách túi đồ, một tay bị cô ôm lấy, trên gương mặt cương nghị đều là bao dung cùng dịu dàng, hai người họ đi trên đường thu hút không ít ánh nhìn.
Lâm Thiển vô thức đưa tay kéo Lục An Thành nấp một bên, đến khi hai người họ lên xe đi mất cô mới ủ rũ thu lại tầm mắt.
Hết chuyện để hóng rồi.
" Thiển Thiển, em đang chiếm tiện nghi của tôi." Lục An Thành nhìn thẳng vào mắt cô cười nói.
Lâm Thiển mê mang một lúc mới cuối đầu nhìn xuống, bàn tay của cô đang nằm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, cô nhất thời có chút xấu hổ muốn thu tay về.
" Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý."
Lục An Thành thấy Lâm Thiển định rút tay ra nên nắm lấy tay cô, thậm chí còn xoay lại đổi thành mười ngón tay đang xen lẫn nhau, nắm chặt lấy.
" Anh bị điên đấy à? Mau buôn tay ra." Lâm Thiển tức giận nói.
" Rõ ràng là em tự nắm tay tôi mà." Anh cười nói:" Tôi cảm thấy mình chịu thiệt thòi, cần được bồi thường."
Lại là cái nụ cười đó.
Nụ cười sở khanh.
Bồi thường cái con khỉ á.
Vì đang ở ngoài đường nên Lâm Thiển cũng không muốn gây sự chú ý, lời qua tiếng lại với anh mấy câu thì đành cam chịu để anh dắt đi.
Cho mày chừa cái tội tay nhanh hơn não nè.
Lục An Thành rất cao, khoảng một mét chín, Lâm Thiển cao một mét sáu mươi hai đứng còn chưa tới vai anh, thanh niên đẹp đến yêu mị đi cạnh người con gái có nét đẹp thần bí thu hút, tay hai người đan xen, mười ngón tay dính chặt lẫn nhau, cảnh tượng đẹp đẽ đến mức người đi đường không ngăn được đều ngoái đầu nhìn họ.
Nhưng không ai biết trong đầu Lâm Thiển hiện tại đang hiện lên một ý nghĩ hết sức phá khung cảnh.
Rõ ràng cảnh này trong tiểu thuyết miêu tả sẽ rất lãng mạn, nhưng sao cô lại có cảm giác đang dắt chó đi dạo quá vậy ta?
Bậy bạ bậy bạ, chó cái gì mà chó chứ?
Nghĩ gì đâu không à.
Tay hai người đang đan vào nhau, Lâm Thiển có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, không phải cảm giác ấm áp như tia nắng sớm mai mà trong tiểu thuyết hay miêu tả, mà lành lạnh như những giọt sương đầu hôm.
Lâm Thiển bất giác rùng mình một cái.
Bây giờ đã xế chiều, thời tiết rõ ràng còn có chút nóng mà tay anh ta lại lạnh như vậy, này cũng quá không khoa học rồi.
Tuy nhiên điều Lâm Thiển đặc biệt quan tâm thậm chí là có chút sợ hãi lo lắng hiện giờ không phải là những việc này, mà trong hơn hai tháng qua cô còn phát hiện kí ức ở thế giới hiện thực của cô đang ngày một nhạt nhòa hơn.
Dung mạo của cô hiện giờ với lúc trước đã hoàn toàn đồng nhất, dưới khóe mắt cũng đã xuất hiện một nốt ruồi son y hệt lúc trước.
Có nhiều lúc Lâm Thiển còn nghi ngờ chuyện xuyên thư này là thật hay là do cô nằm mộng rồi tự tưởng tượng ra nữa.
Nhưng có một số chuyện đã chứng minh là kí ức của cô có vấn đề chứ không phải do cô ảo tưởng mà ra.
Vì thế cô đem tất cả những chuyện mình còn nhớ từ bản thân cô đến nội dung quyển sách cô xuyên vào đều viết ra giấy sao đó cất giấu thật kĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.