Chương 30
Melissa Marr
11/10/2016
Không có bất kỳ ai đẹp đẽ như [anh ta]... Những con sói không còn tàn
phá, những cơn gió băng giá không còn gây lạnh buốt, và các Ẩn Sĩ ra
khỏi Những Ngọn Đồi Tinh và chơi nhạc và niềm vui ngập tràn khắp nơi.
—Trích từ Celtic Wonder Tales của Ella Young (1910)
Donia biết là họ đang đến, nhưng cô vẫn kinh ngạc khi họ tiến về phía cô – nắm tay nhau và chuyển động với tốc độ chóng mặt mà chỉ những con tinh mạnh nhất mới làm được.
"Don?" Trông anh xúc động trong cơn phấn khích, khuôn mặt bừng sáng, mái tóc màu đồng tỏa ra ánh nắng kỳ lạ mà anh mang trong mình.
Cô cố mỉm cười và bước ra vườn. Lần trước, khi cô trải qua nghi lễ, qua thử thách, thì cô là người nắm tay anh, hy vọng rằng mình sẽ là phu nhân của anh, hoàng hậu của anh.
Bao quanh rìa của khoảng rừng thưa là những con tinh – hầu hết là của Vương triều Mùa Hè, nhưng cũng có vài đại diện của những vương triều khác. Chỉ điều đó thôi cũng là một lời nhắc nhở rằng nghi lễ thử thách đặc biệt này khác thường đến mức nào.
Keenan liếc về phía Donia. "Em có..."
Aislinn chặn anh bằng một bàn tay đặt nhẹ lên cánh tay anh. Cô lắc đầu.
Trông anh bối rối, nhưng anh dừng lại, đứng cách xa Donia, không hỏi những câu mà cô không muốn phải trả lời. Donia nhìn thấy ánh mắt của Aislinn và gật đầu; cô không thể đối diện được với sự ngọt ngào của anh, không thể khi cô sẵn sàng trao anh cho một cô gái khác.
Aislinn sẽ là một hoàng hậu tốt. Tốt cho anh ấy , cô tự nhắc mình. Rồi cô bước tới chỗ bụi táo gai chưa nở hoa ở giữa vườn nhà mình và nhấc cây quyền trượng bên dưới nó lên. Sasha chạy đến đứng cạnh cô, và cô đặt một tay lên đầu nó để được động viên.
"Aislinn", Donia gọi từ giữa khoảng rừng thưa.
Aislinn bước tới, đã tỏa sáng, giờ chỉ còn ít phần là người thường.
"Nếu cô không phải là người đó, thì cô sẽ phải mang theo cái giá lạnh của mùa đông. Cô sẽ phải cảnh cáo cho con người thường tiếp theo trở thành tình yêu của anh ấy" – Donia nghiêng đầu về phía Keenan – "rằng việc này ngu ngốc thế nào. Cô sẽ nói với cô ấy, và bất kỳ ai sau đó trong khi cô vẫn còn mang theo cái giá lạnh, rằng tin tưởng anh ấy là việc ngớ ngẩn đến đâu. Nếu cô đồng ý làm điều này, thì tôi sẽ thoát khỏi cái lạnh, bất kể kết quả ra sao".
Cô dừng lại để Aislinn có chút thời gian suy nghĩ về lời nói của cô, và rồi cô hỏi, "Cô có chấp nhận tất cả những điều vừa rồi không?"
"Tôi có". Aislinn đi tới, những bước đi của cô thong thả và khoan thai như thể xóa dần đi khoảng cách giữa họ.
Phía sau cô, Keenan đang chờ đợi, ánh nắng rực sáng từ da anh, khiến Donia hoa mắt khi nhìn anh. Đã rất lâu rồi cô mới thấy tỏa sáng đến vậy, và cô đã tự thuyết phục mình rằng anh không thực sự đẹp đẽ như trong những ký ức của cô.
Cô đã nhầm.
Cô ép mình quay đi, tránh nhìn anh. "Cầu mong", cô thì thầm. "Cầu mong Aislinn chính là người đó".
Aislinn cảm thấy bị kéo mạnh, một sức hút để cô cầm cây quyền trượng lên. Cô bước tới.
"Nếu em không phải là người anh đã tìm kiếm, thì em sẽ phải mang theo cái giá lạnh của Beira". Giọng Keenan bao quanh cô như một cơn bão mùa hè ùa qua cây cối. Anh lại gần hơn. "Em có chấp nhận rủi ro đó không?"
"Có". Giọng Aislinn quá nhỏ để người khác nghe thấy, nên cô nói to hơn. "Có".
Trông Keenan trở nên hoang dại khi anh đi về phía cô, sán rực đến mức cô phải buộc mình nhìn anh. Chân anh lún xuống mặt đất gần như đang sôi sục khi anh chuyển động. "Đây là con người anh. Con người thật của anh nếu em thực sự là Nữ Hoàng Mùa Hè".
Anh dừng lại cách em vài bước và nói thêm, "Đây là điều mà em sẽ trở thành nếu giá lạnh không giàh được em".
Cô cảm thấy các cơ của mình căng ra, nhưng cô không lùi lại.
Rồi Keenan, Vua Mùa Hè, trong tất cả vầng hào quang rực rỡ của mình, quỳ trước cô và cho cô một cơ hội nữa để từ chối. "Có phải đây là điều em tự chọn lựa, mạo hiểm với giá lạnh mùa đông?"
Những Cô Gái Mùa Hè trôi lững lờ vào khoảng rừng thưa, lặng lẽ quan sát. Lũ phù thủy của Beira và rất nhiều những con tinh khác, một số trông quen mặt hơn, đang đứng vây quanh họ.
"Mỗi người thường kể từ sau Donia" – với đôi mắt buồn bã, anh liếc nhẹ về phía Donia – "đều chọn cách ở lại trong ánh Mặt Trời. Họ không mạo hiểm để trở thành như cô ấy".
Những ngón tay trắng bệch chết chóc của Donia bám chặt vào lông Sasha khi Keenan nói thêm, "Em hiểu rằng nếu em không phải là người đó, em sẽ mang theo cái giá lạnh của Nữ Hoàng Mùa Đông cho đến khi một người thường tiếp theo chấp nhận thử thách này? Và em sẽ cảnh báo với cô ấy không được tin anh?"
Tiếng xào xạc của cây cối ồ lên quanh họ, như một cơn bão không có mưa, như những giọng nói kêu lên bằng một ngôn ngữ mà cô không thể nhớ.
Donia với ra và siết tay Aislinn.
"Em hiểu". Giọng Aislinn đã mạnh mẽ hơn; cô chắc chắn đây là điều đúng. Ở đâu đó bên trong cô, nhận thức đó đang chờ đợi; cho dù cô không có một bằng chứng nào khác, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô tin chắc mình vẫn đã biết rằng đây là điều đúng. Cô buông tay Donia và bước tới bụi táo gai.
"Nếu một cô gái từ chối anh, em sẽ nói cho cô tiếp theo, và tiếp theo nữa" – Keenan đi theo cô, tỏa ra hơi nóng – "và phải tới khi có người chấp nhận, em mới được giải phóng khỏi giá lạnh".
"Sẽ không có cô gái nào khác nữa". Aislinn nắm lấy cây quyền trượng, siết chặt các ngón tay mình quanh nó, và chời đợi.
Cô nhìn họ - cô gái cuối cùng đã làm điều này và vị vua tinh vẫn còn yêu cộ gái đó. Cô ước – cho họ và cho mình – rằng người đó chính là Donia, nhưng thực tế lại không phải thế.
Mà là mình.
Cây quyền trượng được nắm chặt trong tay cô, nhưng chẳng có hơi lạnh nào khiến cô khuỵu gối. Thay vào đó, ánh sáng chói mắt không còn chỉ tỏa ra từ Keenan: nó bừng lên từ chính làn da cô.
Các Cô Gái Mùa Hè cười vang và xoay tròn trong một mớ hòa trộn của dây leo và tóc và váy.
Donia – mái tóc trắng của cô giờ thành màu vàng nhạt mềm mượt, đôi má cô giờ ửng hồng khỏe khoắn – nói bằng giọng du dương đáng ngạc nhiên, "Bạn thực sự là người đó".
Aislinn nhìn vào bàn tay mình, cánh tay, vào ánh sáng vàng óng mềm mại đang bao phủ khắp da cô. "Chính là tôi".
Đó lào một cảm giác không giống với bất kỳ cái gì cô từng có thể tưởng tượng trước đây: cả thế giới trở nên có ý nghĩa. Cô có thể cảm thấy những con tinh quanh cô uống từng niềm hạnh phúc của cô, say sưa trong cảm giác an tâm mà cô và Keenan đã đem lại cho họ. Điều đó khiến cô cười vang.
Rồi anh ôm cô trong tay, tung cô lên không, cười sảng khoái. "Hoàng hậu của anh, Aislinn đáng yêu, đáng yêu của anh".
Quanh họ, những bông hoa bừng lên sự sống, không khí ấm áp, những làn mưa nhỏ rơi từ trên bầu trời xanh nhạt. Cỏ dưới chân Keenan trở nên tươi tốt, xanh như màu mắt anh.
Torng vài khoảnh khắc, cô để anh tung mình trong không khí – cho đến khi cô nhìn thấy một vệ binh thanh hương trà bị thương đang cố tìm tới họ.
"Thưa hoàng hậu", anh ta rên lên khi bò trên cỏ, máu tuôn ra nhưng vẫn cố đến chỗ cô.
Cô dừng lại, nhình những dân tinh của mình – vì giờ đây họ thực sự là của cô – mang anh ta đến chỗ cô. Tất cả đều dừng lại. Keenan đặt một tay lên eo lưng cô khi bước bên cô.
"Chúng tôi đã cố gắng", vệ binh thanh hương trà nói, với mỗi từ anh nói ra, máu từ môi lại chảy ra nhiều hơn. "Chúng tôi đã cố gắng như chúng tôi sẽ làm nếu bà ta đến tấn công cô. Anh thanh niên người thường..."
Nếu không phải là Keenan đỡ cô, thì cô đã ngã khuỵu rồi. "Seth. Anh ấy... cô không thể nói hết câu.
Chàng vệ binh thanh hương trà nhắm mắt lại. Hơi thở của anh ta rất khó nhọc, và khi anh ho, những mảnh băng vỡ tràn ra khỏi miệng. Anh nhổ chúng ra cỏ. "Bà ta đã bắt anh ấy rồi. Beira đã bắt anh ấy rồi".
***
Donia đã lặng lẽ đi, không thể cam chịu ở lại nhìn Keenan với Aislinn. Biết rằng anh cuối cùng cũng tìm được hoàng hậu của mình là một chuyện; còn cảm nhận những cảm xúc đi cùng nhận thức đó lại là chuyện khác. Đó là điều cần phải xảy ra, điều tốt nhất cho tất cả mọi người.
Vẫn giống như một vết thương mới bị đào xới lại . Cô không phải là người đó, chưa bao giờ là người đó dành cho anh.
Mà là Aislinn.
Và Donia không thể ở lại nhìn họ hân hoan.
Vệ binh của Beira tìm thấy cô khi cô chưa đi được bao xa từ căn nhà nhỏ của mình. Cũng chẳng mất nhiều thời gian lắm.
Cô đã biết Beira sẽ làm đúng lời bà ta, biết rằng mình sẽ chết không bao lâu sau khi Aislinn lên ngôi. Không có giá lạnh của mùa đông để tự vệ, thì cô cũng yếu đuối gần như một người thường trong tay bọn họ.
Các vệ binh không ung dữ như những con tinh bóng tối, nhưng không phải vì họ thiếu cố gắng. Khi bọn họ ném cô xuống dưới chân Beira, Nữ Hoàng Mùa Đông không nói một lời. Mà bà ta vung chân đá thẳng vào mặt Donia, cú ra đòn khiến cô bật lộn ra sau.
"Beira, thật vui mừng khi được gặp lại bà",
Donia nói bằng giọng yếu hơn nhiều so với mức cô mong muốn.
Beira cười phá.
"Ta có thể gần như là thích mày đấy, con yêu ạ. Thật đáng tiếc" – bà ta nhấc một bàn tay bắn đầy máu của cô lên, và một cái xiềng bằng băng đá hình thành ngay quanh cổ tay Donia – "mày lại không đáng tin cậy".
Trước đây, Donia từng nghĩ rằng sức mạnh của sự lạnh gía từ Beira sẽ khiến cô đau đớn, nhưng giờ đây, trong khi cố chống lại cái xiềng tay buốt cóng, cô mới nhận ra rằng cô vẫn chưa hiểu hết được băng giá của Beira có thể thực sự lạnh tới mức nào.
Khi Donia quay lại để trả lời Nữ Hoàng Mùa Đông, một tiếng ho nghẹn khiến cô giật mình.
Co quắp trong góc phòng là Seth, đang cố lết đứng dậy, hai chân bị vùi dưới vài chục mét tuyết. Ngực anh lộ gần nửa, áo sơmi bị xé tà tơi do móng vuốt của một thứ gì đó.
Beira cúi xuống. Hơi thở lạnh lẽo của bà ta phả vào mặt Donia; sương giá tụ lại trên tóc cô.
"Mày lẽ ra phải giúp ta. Nhưng mày không làm thế mà lại đi kết giao với kẻ thù".
"Tôi đã làm điều đúng. Keenan..."
Với một âm thanh thù địch, Beira kẹp chặt tay vào miệng Donia. "Mày. Phản bội. Ta".
"Đừng làm mụ ta giận hơn nữa", Seth gọi yếu ớt khi anh đang cố thoát khỏi đống tuyết. Quần jeans của anh cũng cùng tình trạng với áo. Máu nhỏ trên lớp tuyết quanh anh. Một chiếc khuyên trên lông mày anh đã bị giật tung, và một dòng máu nhỏ chảy xuống mặt anh.
"Thằng đó hay chứ, phải không? Nó không hét lên như bọn bọn yêu gỗ, nhưng vẫn thú vị lắm. Ta đã hầu như quên mất rằng bọn người thường dễ sụp đổ đến thế nào". Beira liếm môi khi nhìn Seth cố đứng thẳng lên. Anh run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố hết sức.
Donia không nói gì.
"Nhưng còn mày, hà hà, ta biết mày có thể được đau thêm chừng nào nữa", Beira ôm lấy khuôn mặt Donia, lướt những móng tay đã đầy máu vào má và cổ cô. "Liệu ta có nên quăng mày cho bọn sói khi xong việc không đây? Chúng không ngại mấy món đồ chơi đã qua sử dụng đâu".
"Không", Seth nói bằng giống như bị bóp nghẹt, một bằng chứng cho thấy rằng anh đã gặp những con tinh người sói.
Beira quay sang phía anh và thổi mạnh. Những mũi băng sắc như lưỡi lam nhô bật lên từ sàn nhà, nơi anh đang cố bò lê. Một vài mũi băng cứa vào chân anh.
"Kiên định đấy chứ, cái thằng đó?"
Beira hỏi và cười phá.
Donia không nói gì, không di chuyển. Cô chỉ đảo mắt.
Torng một nhịp tim, Beira chỉ nhìn cô chằm chằm. Rồi bà ta mỉm cười, lạnh lẽo và tàn nhẫn như những con tinh bóng tối tệ hại nhất.
"Ha. Sẽ vui hơn nếu mày cũng cùng chơi. Mà đó là điều mày muốn, phải không? Cứ làm như thể mày lừa được ta, rồi mày có thể chạy trốn" – Beira tát vào mặt cô, hất Donia đập đầu xuống sàn mạnh đến mức cô thấy buồn nôn – "nhưng mày không chạy được đâu".
Lúc đó, những xiếng băng tan ra, biến mất, để lại làn da tê cóng là bằng chứng duy nhất cho ta biết chúng đã từng ở đó.
Donia cố trườn đến gần Seth, phó mặc những mũi băng đâm vào chân cô, và giúp anh đứng dậy. Cô không thể thực sự đánh bại Beira, nhưng cô vẫn là nữ tinh – đủ mạnh để nhấc một con người, đủ mạnh để chịu nhiều đau đớn hơn anh.
"Cửa ở đằng kia", anh thì thầm khi cô gần như vác anh đứng dậy.
"Đáng yêu chưa!" Beira thốt lên. "Những người tình bi đát của Vương triều Mùa Hè khốn kiếp đang phối hợp với nhau. Thật là ngọt ngào quá đi".
Trong vòng vài phút, bà ta quan sát họ khi họ cố gắng vượt qua hang rào băng đá đang cao dần lên, cổ vũ từng chút tiến bộ và đồng thời cũng tạo thêm chướng ngại vật.
Donia không nói gì, giữ sức để còn cố gắng – một cách vô vọng – để cùng Seth đi tới cửa.
Cuối cùng, Beira ra hiệu cho mấy mụ pù thủy lại gần. "Thằng thanh hương trà cuối cùng đã cố bò được đến chỗ thằng con trai ngu ngốc của ta chưa?"
Khi lũ phù thủy gật đầu, Beira vỗ tay.
"Hay lắm. Vậy là chúng nó sẽ sớm đến đây. Vui ghê!"
Rồi mụ nghiêng đầu đầy vẻ tò mò mả hỏi Donia, "Mày nghĩ chúng sẽ đau khổ hơn nếu mày chết rồi hay thấy mày vẫn đang phải chịu đựng?"
"Quyết định nào, quyết định nào", Beira lẩm bẩm khi bà ta bước đến những lưỡi băng, chậm rãi và điệu đà, như thể đang đi vào rạp hát.
"Để ăn chắc, cứ làm mỗi đứa một kiểu, hả?" Beira nói khi nắm tóc Donia kéo dậy và hôn lên hai má cô. "Ta tin rằng ta đã báo trước chuyện gì sẽ xảy ra với mày, con yêu ạ".
Seth trượt ngã xuống sàn, vẫn cố với tay ra phía Donia, nhưng một bức tường bằng băng đá đã được dựng lên giữa họ.
Và rồi Beira gắn môi mình vào môi Donia.
Donia gắng gượng chống cự khi băng giá luốn xuống cổ họng cô, làm cô nghẹt thở, tràn ngập trong phổi cô. Rồi cô nhìn thấy Seth quăng mình về phía Beira. Trong tay anh là một cây thánh giá bằng sắt đã hoen gỉ. Với sức mạnh đáng ngạc nhiên ở một người thường – đặc biệt ở một người đang bị thương – anh lao cây thánh giá vào cổ Beira.
Beira buông rơi Donia, hét lên thất thanh và đá tung vào Seth, khiến anh va rầm vào một bức tường.
"Mày nghĩ cái đồ rẻ tiền đó giết được ta à?" Beira hỏi khi bà ta lao theo anh với những bước đi quá-nhanh-để-kịp-đuổi-theo. Bà ta thọc những ngón tay vào vùng bụng anh và – dung xương sườn anh ta như một tay nắm – bà ta nhấc bổng anh lên.
Anh kêu thét, những âm thanh khủng khiếp khiến Donia run rẩy. Nhưng cô không thể giúp anh; cô thậm chí còn không nhấc nổi đầu mình lên khỏi mặt đất.
***
Aislinn nghe thấy tiếng kêu thét của Seth ngay khi cô bước vào cửa. Khi cô nhìn thấy Beira đang túm ngang người anh, cô phải bám vào cánh tay Keenan để đứng vững.
Ở giữa phòng, Donia đang nằm bất động trên sàn, trên môi cô còn long lanh những mảnh băng giống như chàng vệ binh thành huon7g trà đã ho ra. Không còn thời gian dừng lại để ngó Donia, không thể khi Beira đang sục những ngón tay qua da Seth thế kia.
Keenan vẫn chuyển động, Kéo Aislinn đi qua tất cả mọi người và mọi thứ, về phía Seth và Donia.
Khi họ đã đứng cạnh bà ta, Keenan nắm lấy phần kim loại nhô ra từ cổ Beira và chem. Nó về phía trước như một lưỡi dao.
"Tao đã băn khoăn là liệu chúng mày có tới nổi đây không". eira thả Seth xuống sàn.
Mắt Seth như lộn ngược khi anh ngất xỉu. Nhưng anh vẫn còn thở, ngực anh vẩn phập phồng dù không đều đặn.
Dù máu đang nhỏ xuống từ cổ mình, nhưng Beira trông chẳng hề nao núng. Bà ta với lên, kéo tung thanh kim lọa ira. Sau khi nhìn lướt qua nó, bà ta thả nó trên sàn với vẻ mặt ghê tởm. Máu chảy loang vào những vũng nước nhỏ do băng tan ra.
"Mọi chuyện không hẳn phải thế này". Giọng Keenan trầm nhỏ, đau đớn. "Chúng ta có thể tìm giải pháp – như trước kia. Nếu mẹ đồng ý..."
Beira cười phá, những cơn gió lốc hình thành từ luồn khí lạnh giá xoay tít phả ra từ môi bà ta. "Mày có biết đó chính xác là câu bố mày đã nói trước khi tao giết ông ấy không?"
Bà ta nhấc tay lên và ra hiệu. Một bức tường băng đá dày cộp hình thành giữa Aislinn và Keen – để lại Seth với Aislinn một bên, và Keenan một mình ở bên kia bức tường với Beira.
"Aislinn", Keenan gọi và anh đặt một bàn tay lên lớp băng.
Cô làm theo chỉ dẫn của anh đặt tay mình lên phía bên kia bức tường, đúng vào vị trí tay anh. Lớp băng đá giữa họ kêu lách tách và dần bốc hơi lèo xèo khi bàn tay họ làm nó tan chảy.
Beira quan sát việc đó chỉ trong một khoảnh khắc. Khuôn mặt bà ta là một cái mặt nạ méo mó, trông càng khủng khiếp hơn qua lớp băng dày. Nhưng giọng bà ta rõ ràng đến hoàn hảo khi cất tiếng hỏi Keenan, "Mày nghĩ sẽ bao lâu nữa thì mới có một Vua Mùa Hè khác?"
"Sẽ không có Vua Mùa Hè nào khác", Keenan gầm lên, với ra tóm tay bà ta.
"Ah, **, **, con bé bỏng yê dấu". Bà ta đặt tay lên ngực anh và đẩy anh khỏi bức tường băng đá đang ngăn giữa anh và Aislinn.
Lớp băng trên ngực Keenan tan ran gay khi nó hình thành, khiên anh ướt sũng và bốc hơi nước. Nhưng anh vẫn bị vấp ngã, không thể đứng vững trên tấm thảm băng trải ra khắp sàn.
Seth rên lên và hơi hé mắt.
Mấy mụ phù thủy bước vào trong phòng, và chẳng buồn liếc về phía họ, Beira ra lệnh,
"Giết Con bé Mùa Đông, và thằng người kia nữa".
Bọn họ tiến về phía Donia.
Còn Keenan quay về phía bọn họ.
Ngay khi anh vừa sao lãng, Beira chộp lấy khuôn mặt anh và thổi một hơi băng giá vào khắp anh. Những bông tuyết trắng rto tướng phủ dính lấy lông mi anh. Chúng tan ra nhanh gần như khi chúng hình thành, nhưng trong khoảng thời gian chuyển tiếp ngắn ngủi đó, Keenan vẫn không thể nhìn thấy gì cả.
Liếc mắt nhìn Aislinn, Beira giơ tay lên. Một lưỡi băng dài và mảnh mọc ra từ bàn tay mở rộng của bà ta. Bà ta nháy mắt với Aislinn và ấn mạnh nó vào người Keenan.
Anh sụp xuống phía trước, mắt vẫn chẳng khác nào bị mù.
Giận điên cuồn, Aislinn đấm cả hai nắm tay vào bức tường băng đá, và nó tan chảy ra ngay dưới bàn tay của cô nhanh như lúc nó được dựng lên dưới tay Beira.
Aislinn chộp lấy cả hai cánh tay Beira để ngăn bà ta đâm Keenan thêm lần nữa.
Thế rồi – nghĩ thật nóng – Aislinn thổi vào mặt Keenan.
Không chỉ hơi thở của cô sưởi ấm cho Keen, mà da cô trở nên nóng hôn cho đến khi hai cánh tay Beira bốc khói, hơi nước bao trùm cô cho đến khi cả căn phòng như phủ đầy mây.
Keenan chớp mắt vài lần; rồi anh chộp lấy khuôn mặt Beira bằng cả hai tay mình.
"Mẹ đúng rồi đấy, thưa Mẹ. Sẽ không có giải pháp khi cả hai chúng ta còn đang sống".
Với Aislinn vẫn giữ hai cánh tay Beira, Keenan ngả vào gẫn hơn, cho đến khi môi anh gần chạm vào miệng Beira. Rồi anh thở mạnh. Ánh nắng đổ lên bà ta như một loại chất lỏng quyện dính. Bà ta gắng quay đầu nhưng không thể. Bà ta bị giữ yên tại chỗ bằng hai bàn tay tỏa sáng của Keenan, và bà ta bị nghẹn bởi ánh nắng. Hơi nóng đốt cháy qua cổ họng Beira, và hơi nước kêu xì xì từ vết thương trên cổ bà ta.
Cuối cùng, khi Beira đã rũ ra trong tay họ, Keenan bước tránh ra, và Aislinn hạ cơ thể Beira xuống sàn.
Anh chạm một ngón tay lướt trên má Aislinn và nói nhỏ,
"Em giá trị hơn nhiều so với mức anh đã có thể đòi hỏi".
***
Keenan bước qua cái vỏ trống rỗng của mẹ anh. Anh đã từng hy vọng rằng họ sẽ không đến điểm này, rằng họ sẽ tìm được một cách để cùng tồn tại. Họ đã không tìm ra cách, nhưng anh không hối hận.
Lũ phù thủy đứng im lặng, lầm bầm với nhau. Bọn họ đã không tuân lệnh Beira, nhưng bà ta đã không còn ở đó để cho họ vào khuôn phép.
Khuôn mặt xanh tái vì choáng váng và lo lắng, Aislinn phục xuống sàn ướt nhẹp, cố gắng nâng Seth dậy.
Một trong những mụ phù thủy giơ ra một mảnh vải dài, và Aislinn im lặng buộc quanh lồng ngực đang chảy máu của Seht. Trông anh không ổn chút nào, nhưng những vệ binh thanh hương trà đã đến và đã mời các thấy thuốc – cả cho giới tinh và người thường.
Keenan bước tới chỗ cơ thể vẫn bất động của Donia. Cá thấy thuốc sẽ không giúp cô được.
Anh bế cô trong tay, và khóc.
*
Donia mở mắt và nhìn thấy Keenan đang ôm mình. Lần đầu tiên sau một thời gian quá đỗi dài, cô lại ở trong tay anh.
Cô phải ho trước khi có thể cất lời.
"Beira chết rồi sao?"
Anh mỉm cười, như trong giấc mơ của cô.
"Bà ta chết rồi".
"Seth?" Cô rất đau khi nói, vì cổ họng mới bị thương do những mảnh băng lởm chởm mà cô đã nuốt vào và nôn ra lại.
"Bị thương, nhưng không chết".
Anh vuốt má cô, dịu dàng, như thể cô là thứ gì đó mong manh và quý giá. Những giọt nước mắt lăn trên má anh và rơi xuống mặt cô, làm tan lớp băng vẫn bám vào cô. "Anh tưởng anh đã mất em. Anh tưởng bọn anh đã đến quá muộn".
"Có gì quan trọng đâu. Anh đã có hoàng hậu của mình rồi".
Dù nói vậy, nhưng cô vẫn áp mặt mình sát vào tay anh hơn, cảm thấy bình yên hơn những gì cô đã chịu trong suốt hàng thập kỉ.
"Không giống như chúng ta".
Anh thổi lên mặt cô, Làm tan đi những dấu tích cuối cùng của băng giá từ Beira đọn trên tóc cô.
"Cô ấy vẫn giữ Seth, và gọi đây là một công việc" – anh cười, một âm thanh nhỏ, nhưng rõ ràng là tiếng cười – "cai trị cùng anh, nhưng không phải của anh. Khi nào em khỏe..."
Một trong những mụ phù th3uy quỳ xuống bên họ, ngắt lời anh.
"Thưa nữ hoàng của tôi", mụ nói giọng the thé.
"Quyền trượng của bà".
Mụ phù thủy giơ ra cây quyền trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông, nơi chất chứa sức mạnh của cả Mùa Đông.
Mắt Keenan mở to. "Không".
Mụ phù thủy nở nụ cười gần như không có răng và lặp lại, "Thưa nữ hoàng của tôi. Không phải của ngài, thưa Vua Mùa Hè. Cô ấy" – mụ lặng lẽ ra dấu hiệu – "mang theo giá lạnh của mùa đông. Nó đang lớn dần lên".
Keenan gắt lên với mụ phù thủy, trông khác hẳn người thường. "Các người đã biết".
"Thời của Beira đã hết". Mấy mụ phù thủy trao nhau những ánh mắt bình thản. "Bà ấy biết những quy định mà Irial đặt ra, hẳn đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà ấy can thiệp: bà ấy đã lựa chọn, và bà ấy đã thất bại".
Mụ phù thủy lúc nãy lại cất tiếng, "Donia sẽ là một nữ hoàng mạnh mẽ. Chúng tôi đã đợi cho tới khi có ai đó sống sót được sau nụ hôn mùa đông. Cô ấy" – mụ phù thủy nhìn Donia với anh mắt như kinh ngạc – "giờ là của chúng tôi".
Tất cả bọn họ đều cúi đầu, trông rất lịch thiệp bất chấp những cơ thể hốc hác kì quái, và nói,
"Chúng tôi phục vụ Nữ Hoàng Mùa Đông. Dó là trật tự của mọi việc".
Donia cố ngồi dậy. Cô giơ một tay lên, các đầu ngón tay của cô lướt trên mặt Keenan. Để mãi mãi bên anh – đó là một ảo mộng mà cô đã giữ kín trong nhiều thập kỷ.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô,
"Không, Don. Sẽ có cách khác. Các thầy thuốc sẽ đến và..."
"Không cần phải chạy chữa. Vương triều Mùa Đông là của em. Em cảm thấy điều đó; những con tinh mùa đông, em cảm thấy bọn họ".
"Mấy mụ phù thủy có thể làm gì đó... Anh không quan tâm là việc gì. Ở lại với anh, Don. Xin em". Anh ôm chặt cô, quắc mắc nhìn những mụ phù thủy và những con tinh người sói đã vào trong phòng. Đằng sau bọn họ, mất con tinh táo gai đang đợi.
Các thầy thuốc từ cả Vương triều Mùa Đông và Vương triều Mùa Hè bước lên. Một số đi tới chỗ Seth, đang được Aislinn chăm nom cẩn thận.
Donia liếc về phía Aislinn, và Nữ Hoàng Mùa Hè đứng dậy. Cô, ít nhất, cũng hiểu điều gì cần phải xảy ra và không thể tránh được.
"Keenan". Donia với tay và kéo khuôn mặt anh xuống gần cô hơn. "Giá lạnh đã ở bên trong em rồi. Nếu em chống lại, nó sẽ mất nhiều thời gian hơn để phát triển, nhưng cũng sẽ không thay đổi được".
Ngoài mong muốn vô cùng là được xua đi nỗi hoảng hốt trong mắt Keenan, còn thì Donia không buồn bực. Hôm nay cô đã nghĩ rằng mình phải chết. Thế nên lên ngôi chính là một sự trao đổi không tệ chút nào.
Trước khi quá muộn, cô vòng tay mình ôm Keenan và để bản thân mình rực sáng trong một nụ hôn mà họ đã không thể có trong một thời gian quá lâu.
Khi cô lùi ra, Keenan khóc, những giọt nước mắt của anh như làn mưa ấm bốc hơi khi rơi trên khuôn mặt cô.
Rồi Aislinn kéo Keenan ra và giữ anh lại khi những mụ phù thủy giúp Donia bước đến xác Beira.
Những đám mây đen tụ lại và trút nước, khiến họ ướt sũng, khi cảm xúc của Keenan trở nên lung lạc hơn.
Nắm lấy cây truyền trượng, Donia áp miệng mình vào cơ thể bất động của Beira và hít sâu. Hơi lạnh còn lại của Nữ Hoàng Mùa Đông được hút vào cô, cuộc trong cơ thể cô như một làn sóng băng giá, khuấy động cho đến khi nó đột ngột dừng lại và nằm yên – một hồ nước đóng băng được bao quanh bởi những cây cối trĩu băng tuyết và những cánh đồng trắng xóa.
Từ ngữ đến với cô từ thế giới màu trắng, trượt trên môi cô như một cơn gió mùa đông, "Tôi là Nữ Hoàng Mùa Đông. Như những người tiền nhiệm, tôi sẽ mang theo gió lạnh và băng giá".
Và cô lành lại, mạnh mẽ hơn bất kỳ khi nào trước đây. Khác với Beira, Donia không trải ra những mảnh băng vỡ theo bước chân khi cô bước tới chỗ Keenan.
Những giọt nước mắt như nắng của anh lấp lánh khi rơi xuống những vũng nước trên sàn.
Cô với tay kéo anh lại gần mình, cẩn thận để giữ yên hơi lạnh bên trong, và ngạc nhiên vì giờ đây cô đã có thể làm thế. Rồi cô thì thầm, "Em yêu anh. Em đã luôn yêu anh. Việc này không thay đổi điều đó".
Mở mắt to, anh nhìn cô chăm chăm, nhưng anh không nói gì. Anh không lặp lại những lời đó.
Rồi Donia nhấc Beira trong tay, và với những mụ phù thủy nối đuôi theo sau, cô đi ra cửa. Dừng lại ở ngưỡng cửa, cô bắt gặp ánh mắt của Aislinn và nói, "Hẹn gặp lại sớm".
Sauk hi liếc nhanh về phía Keenan, vẫn không nói nên lời, Aislinn gật đầu.
Rồi – muốn nhanh thoát khỏi ánh sáng của họ - Donia cuốn những ngón tay mình quanh cây trượng rồi rời bỏ Vua và Nữ Hoàng Mùa Hè.
Phần kết - Trận tuyết rơi đầu tiên
Siết chặt lớp gỗ mịn như lụa của cây quyền trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông – cây quyền trượng của mình – Donia ra khòi căn nhà nhỏ và bước đi dưới bóng những cái cây cằn cỗi.
Bên ngoài, những dân tinh của cô đã đợi sẵn; vệ binh của Keenan đã rời đi – tất cả trừ Evan, anh ở lại làm chỉ huy đội vệ binh mới của cô. Cũng có những xì xào bất bình vệ việc đó – một nam tinh mùa hè đứng đầu đội vệ binh của Nữ Hoàng Mùa Đông Mới – nhưng chẳng ai có quyền chống lại các lựa chọn của cô.
Không còn ai có quyền nữa.
Cô lướt đi đến bờ song, theo sau là sáu vệ binh mà Evan đã chọn từ những nam tinh mùa đông được gọi là đáng tin cậy nhất. Họ không nói gì. Các dân tinh mùa đông không nhiều lời, không giống những Cô Gái Mùa Hè.
Như thể một việc quá quen thuộc từ trước, Donia gõ cây quyền trượng khi cô đi trên mặt đất, truyền những ngón tay băng giá vào lòng đất. Cảm nhận đầu tiên về mùa đông sẽ sớm xuất hiện. Bên cạnh cô, Sasha vừa chạy vừa nhảy.
Donia lặng lẽ lướt trên bề mặt nước giờ đã đóng băng. Nhìn lên cây cầu thép bắc ngang sông – không còn khiến cô phát ốm, không thể đối với Nữ Hoàng Mùa Đông – cô nghiêng mặt lên phía bầu trời xám xịt và mở miệng. Những cơn gió rít lên từ môi cô; những cột băng tụ lại trên thành kim loại của chiếc cầu.
Trên bờ song, Aislinn đang đứng, cuộn mình trong chiếc áo choàng dài. Cô đã thay đổi, mỗi lần gặp cô, Donia lại thấy cô ấy càng giống như cô ấy bây giờ. Nữ Hoàng Mùa Hè giơ một tay chào. "Keenan sẽ ở đây nếu anh ấy có thể... Anh ấy đã rất lo lắng rằng chị sẽ cảm thấy thế nào về tất cả những thứ này". Cô chỉ quanh lớp băng.
"Tôi không sao". Donia trượt đi trên mặt nước đóng băng, duyên dáng như thể cô chưa từng là một Cô Gái Mùa Đông. "Rất quen thuộc, dù không hẳn là vậy".
Cô không nói thêm rằng cô vẫn thấy cô đơn: đó không phải là điều để sẻ chia với hoàng hậu của Keenan.
Họ đứng im lặng, những bông tuyết kêu xì xì và bốc hơi khi chúng đậu trên má Aislinn. Cô kéo chiếc mũ viền lông đội lên đầu, che đi mái tóc mới có những vệt vàng kim. "Anh ấy không phải hoàn toàn tệ, chị biết không?"
"Tôi biết". Donia giơ tay ra, bắt lấy những bông tuyết như một nắm những ngôi sao. "Nhưng tôi không thể nói với cô điều đó, phải không?"
Aislinn rùng mình. "Chúng tôi đang tập làm việc cùng nhau. Hầu hết thời gian". Cô cọ xát cánh tay, cuối cùng cũng thấm mệt dưới lạnh giá. "Xin lỗi. Tôi vẫn có thể ra ngoài, nhưng tôi nghĩ tôi không thể ở quá lâu gần cả chị lẫn băng giá".
"Có thể hẹn gặp lần khác". Donia quay đi.
Nhưng rồi Aislinn nói một điều mà Donia ít có thể tưởng tượng ra nhất từ Nữ Hoàng Mùa Hè: "Anh ấy vẫn yêu chị, chị biết mà".
Donia lặng lẽ nhìn chăm chăm vào cô, đó là nữ tinh đang chia sẻ ngôi vị với Keenan.
"Tôi không biết..." Donia ngừng lại, cố dẹp sự bối rối bên trong mình. Có thể anh ấy yêu cô, nhưng nếu vậy, tại sao anh không trả lời cô khi cô nói rằng cô vẫn yêu anh? Đó là cuộc trò chuyện mà cô không sẵn sàng nói với Aislinn.
Donia không thực sự hiểu Keenan đã thay đổi thế nào khi Aislinn giải thoát anh, rằng Keenan và Aislinn có tình cảm với nhau thế nào, rằng cô thực sự biết được bao nhiêu về anh; hầu hết thời gian thì cô không muốn biết. Vương triều của họ không phải là việc cô cần quan tâm, không phải bây giờ.
Cô đã đủ rắc rối để giải quyết trong vương triều của chính mình. Có thể họ không phải là những kẻ lắm lời, nhưng họ vẫn than phiền – về việc trước đây cô từng là người thường, về việc cô khăng khăng lập lại trật tự, về việc cô rút bớt những giao thiệp của họ với những con tinh bóng tối.
Đó là một rắc rối mà mình chẳng muốn đối diện. Vua của Vương Triều Bóng Tối đã thúc ép, đã thử thách các giới hạn, đã cám dỗ các dân tinh của cô. Irial đã sóng đôi với Beira quá lâu nên không thể rút lui nhẹ nhàng. Donia lắc đầu. Tuyết rơi quanh khuôn mặt cô, tạo ra những cái chạm nhẹ gần như điện khi những bông tuyết đậu trên da cô. Hãy tập trung nghĩ đến những điều tích cực. Sẽ có đủ thời gian để xử trí vấn đề Irial, cả Keenan, cả các dân tinh của cô.
Đêm nay là của cô.
Lặng lẽ như những bông tuyết rơi quanh mình, Donia quay lại với đêm tối lạnh băng và trượt đi trên con sông, tung nắm tuyết trong tay như những nốt sáng lấp lánh trên băng.
ĐIỂM CHÍ
Aislinn và Seth đứng trong căn phòng dàn hcho việc tụ tập bạn bè ở mấy toa tàu của Seth, cùng với Keenan, trong khi anh cố gắng lấy lại sức lực sau khi đi một đoạn ngắn trong gió lạnh.
"Mau nào". Seth đẩy cô về phía Keenan. "Anh cần lấy vài thứ".
Aislinn ngồi xuống cạnh Vua Mùa Hè, thấy dễ chịu kỳ lạ. "Keenan?"
Anh mở mắt. "Anh ổn mà, Aislinn. Cho anh một chút thời gian".
Cô nắm tay anh và tập trung, để cho hơi ấm của mùa hè cuộn xoáy qua mình. Việc này đã trở nên dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên, như thể nó đã luôn ở sẵn trong cô. Cô cảm thấy nó, một Mặt Trời bé nhỏ rực sáng trong mình, và cô nghiêng người, thổi nhẹ lên mặt Keenan. Làn gió ấm áp trùm lên anh.
Cô hôn lên má anh. Cô không biết tại sao, cũng như cô không hiểu tại sao cô lại làm điều đó vào buổi đêm trong ngõ hẻm. Chỉ đơn giản là việc đó có vẻ đúng đắn. Đó là điều đầu tiên cô hiểu về những thay đổi của mình – lắng nghe bản năng.
Keenan nhìn cô chăm chăm. "Anh có nhờ đâu..."
"Suỵt". Cô vuốt lên mái tóc màu đồng ra khỏi trán anh và đặt một nụ hôn nữa lên đó. "Bạn bè cần giúp đỡ lẫn nhau".
***
Keenan đã cảm thấy gần như là thoải mái khi Seth quay lại phòng. Seth thả một chiếc bật lửa và một cái mở nút chai lên bàn. "có nến trên giá. Một ít thức ăn tôi lấy của Niall. Một ít rượu vang mùa hè của anh, và một chai rượu vang mùa đông".
"Rượu vang mùa đông? Tại sao?"
Seth cười to. "Niall nói anh nợ ông ấy vì món đó". Dù Aislinn đang nhìn anh vẻ không hài lòng, nhưng anh vẫn nháy mắt nói thêm, "Tốt cả ấy mà".
Rồi Aislinn đứng dậy vòng tay quanh eo Seth. "Em sẽ bật máy di động. Tavish biết rằng em sẽ có mặt ngay nếu có bất kỳ vấn đề gì".
"Cả hai người cùng đi à?" Keenan ngồi thẳng dậy. Anh tin tưởng hoàng hậu của mình, nhưng chuyện này ngày càng lạ lùng hơn. "Vậy anh bị mắc kẹt ở đây à?"
Aislinn và Seth trao đổi với nhau một ánh mắt kỳ lạ. Rồi Seth kéo áo khoác lên.
"Tôi ra ngoài đây". Anh cười với Keenan, không phải bằng sự căng thẳng của một người yêu 'con người' khi Aislinn lên ngôi, mà thực sự có vẻ thích thú. "Hẹn gặp lại sau vài ngày nữa".
Sau khi Aislinn đóng cửa lại phía sau Seth, cô mỉm cười dịu dàng với Keenan. "Chúc mừng dịp Điểm Chí. An toàn mà. Bọn em thậm chí đã nhờ Tavish kiểm tra điều này rồi".
Cô ôm anh thật nhanh, rồi đi, để lại anh một mình và bối rối.
Bị mắc kẹt. Cô ấy bẫy mình. Anh lao ra phía cửa sổ và nhìn hoàng hậu của mình bỏ đi với anh chàng người thường của cô ấy. Mình làm gì bây giờ?
***
Donia tự vào bằng chiếc chìa khóa mà Seth đưa cô. Cô nghe thấy tiếng Keenan đi lại, những bước chân nẳng trịch khi anh chuyển động trong giận dữ, nhu bị nhốt trong lồng. Điều đó không làm cô sợ, cái cơn giận dữ đó, nguồn năng lượng nguy hiểm đó.Lần đầu tiên, họ sẽ gặp nhau với sức mạnh ngang bằng, uy thế ngang bằng, cảm xúc ngang bằng.
Mình hy vọng vậy.
Cô tháo giày, gấp áo khoác ngoài, và mở hai chai rượu vang. Cô rót được ly đầu tiên thì anh bước vào căn phòng.
"Don?"
"Uhmm?" Cô giơ chiếc ly ra. Khi anh không cầm, cô đặt nó lên bệ bếp.
"Em đang làm gì..." Trông anh có vẻ lo lắng khác thường, và nhìn cô thận trọng. "Em tìm Aislinn à?"
"Không". Cô rót ly rượu thứ hai, từ chai rượu của cô. Cô phải nhớ gửi tới Niall một món quà lưu niệm vì đã nghĩ cách kiếm ra nó mới được.
"Em gặp Ash rồi". Cô giơ chiếc chìa khóa nhà lên, lúc lắc cái móc khóa hình đầu lâu bé tí để anh nhìn thấy. Thật tuyệt khi có được sự kiểm soát, được sức mạnh.
Mình có thể quen với điều này.
Trị vì Vương triều Mùa Đông đã khá dễ dàng; cô có thể công bằng, khách quan đối với những dân tinh của mình. Nhưng có quyền lực đối với Keenan – đó là một điều nguy hiểm. Cô muốn anh bị tác động bởi những mong muốn của cô như cô phải chịu như thế với anh rất lâu rồi. Cô liếm môi và được đáp lại bằng một thoáng tăm tối trong đôi mắt mùa hè đó.
Anh tiến lại gần hơn, do dự, nhưng mắt anh đầy hy vọng. "Sao em lại ở đây?"
"Vì anh". Cô nhấp một ngụm rượu, bình thản, điềm tĩnh theo kiểu mà cô chưa bao giờ có thể khi ở cạnh anh.
Anh bước đến gần hơn nữa. "Vì anh?"
Cô đặt ly của mình xuống và với tay vào sợi dây buộc giữ váy của mình.
Hơi thở của anh như bị chặn lại trong cổ. Ánh nắng bừng lên từ da anh, huy hoàng và rực rỡ. "Vì anh".
Những bông tuyết xoay tít quanh cô khi cô với ra chạm vào tay anh. "Đúng".
Và anh mỉm cười, nụ cười khiến trái tim nghiêng ngả đã ám ảnh trong những giấc mộng của cô lâu hơn mức anh từng biết, lâu hơn mức anh có bao giờ biết được.
Mùa Hè và Mùa Đông sẽ xung đột. Bọn mình sẽ không bao giờ có thể... nhưng cứ thử xem. Cô nắm lấy cổ tay anh và kéo anh lại gần hơn.
Từng chút trên cơ thể cô cháy bỏng như thể cô chẳng là gì ngoài một hình nhân tạc bằng băng, sẵn sàng tan chảy dưới Mặt Trời. Băng giá của cô sẽ vươn lên để gặp Mặt Trời đó, bao bọc cả hai trong một cơn bão tuyết.
Em yêu anh. Cô không nói thế, không phải lần này. Giờ đây cô ngang tầm với anh, cô sẽ không mạo hiểm đánh đổ sự cân bằng đó chỉ nhằm hy vọng rằng anh sẽ nói ra những lời có thể chấm dứt sự bối rối âm ỉ không yên bên trong cô.
Em vẫn yêu anh, đã luôn yêu anh. Cô sẽ không nói vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại khi những bông hoa nở bừng trong mắt anh, khi ánh nắng khiến cô run rẩy.
"Của anh. Cuối cùng em cũng là của anh", anh thì thầm. Rồi môi anh chạm vào môi cô.
Cô muốn cười to vì hạnh phúc, muốn khóc vì tiếng lào rào của băng đá và hơi nóng khi chúng rơi xuống lớp tuyết dưới chân họ.
Chuyện này tốt hơn nhiều so với việc đàm phán các quy định về hòa bình giữa bọn mình.
Những mong muốn của anh sẽ bị ảnh hưởng khi họ đàm phán, cô biết thế. Nhưng đó không phải là lý do mình đến đây. Nhưng từ sâu thẳm trong tâm trí mình, cô thừa nhận rằng đó mới là lý do cô đến đây, rằng cô sẽ là kẻ ngốc nếu không tận dụng lợi thế của việc đó.
"Anh đã nghĩ anh sẽ không bao giờ..." Keenan thì thầm những lời dịu dàng, nghe như bị mê hoặc. "Donia của anh, cuối cùng em cũng là của anh".
Tuyết tan, nước bốc hơi khi họ chạm vào nhau.
"Suỵt", cô áp môi mình vào môi anh, không thể không đồng ý với những lời ngốc nghếch của anh.
***
Aislinn cẩn thận bước trên nền đất phủ băng. Những vệ binh cô cho đi theo đang đợi cùng với Seth. Họ vẫn là những khuôn mặt không quen thuộc, được Donia mượn trong những tháng mùa đông, trong khi những dân tinh mùa hè đều nhốt mình trong nhà.
"Chẳng ai làm phiền họ". Cô lướt mắt qua các vệ binh, nhìn kỹ từng người một.
Họ chờ đợi, lặng lẽ như những đêm mùa đông.
Cô mỉm cười và nói thêm, "Vì bất kỳ lý do gì. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cứ gọi tôi".
Aislinn gật đầu và chìa ra một bàn tay cho Seth. "Đi nào. Đi để em giới thiệu anh với Bà. Nếu Bà có thể chấp nhận điều này" – cô ra hiệu về những con tinh xung quanh và về chính mình – "thì Bà có thể chấp nhận được anh".
Anh nhăn mày. "Em chắc không? Niall nói anh có thể sẽ bị tống cổ".
"Cứ tin em". Cô nắm tay anh.
Anh nhìn xuống chiếc quần jeans mài rách và chiếc áo khoác cũ mòn của mình. "Có thể ít nhất bọn mình nên ghé qua khu chòi. Anh có thể thay đồ..."
"Không". Aislinn lồng các ngón tay mình vào tay anh. "Em đã cho Bà xem những bản đăng ký vào trường Đại học mà anh chọn cho bọn mình. Bà nghĩ chúng ta có thể học ở đó".
Mắt anh sáng lên hơn, và anh kéo cô lại gần. "Anh thích nhất là chương trình Triết học ở trường của bang. Họ cũng có chương trình Chính trị - Khoa học tốt cho em nữa đấy".
Cô cười to. "Chúng ta có thể chuyển nơi ở nếu chúng ta muốn. Keenan và Bà đều đồng ý rồi".
Phía sau và phía trước họ, các vệ binh mùa đông dàn trải ra. Không con tinh mùa hè nào có thể ra ngoài trong những cơn gió tuyết trắng thế này, Chỉ những con tinh mùa đông và con tinh bóng tối dạo chơi trong màn đêm yên tĩnh, trông trang nghiêm ngay cả trong lúc đang chơi đùa khi bọn họ đi qua – dù có vài quả bóng tuyết bốc hơi xèo xèo khi những con tinh ít biết ngần ngại hơn nhìn thấy cô.
Dù sao gần ba tháng, bọn họ cũng chẳng bớt đáng sợ hơn chút nào, không thực sự bớt đi, nhưng Aislinn lần đầu tiên trong đời được cảm thấy an toàn. Còn xa mới là hoàn hảo, nhưng có thể sẽ hoàn hảo.
Dùng tay Seth để tạo lực, cô kéo anh lại gần hơn. "Về nhà thôi".
Họ cùng bước đi trên những con phố ngập tuyết, da cô phát sáng đủ để giữ cho cả hai người cùng ấm áp. Những gì còn lại – những sợ hãi của cô, những mệnh lệnh của hoàng gia, những lo lắng của Keenan – tất cả đều có thể đợi được. Khi Nữ Hoàng Mùa Hè hân hoan, thì các dân tinh của cô cũng thế.
Và vì thế, cô hân hoan, để cảm xúc đó lan tỏa đến các dân tinh của cô, và cô cảm thấy nó dội lại từ Keenan, nhìn thấy nó phản chiếu trong mắt Seth.
Không hoàn hảo, nhưng rồi sẽ sớm thôi.
—Trích từ Celtic Wonder Tales của Ella Young (1910)
Donia biết là họ đang đến, nhưng cô vẫn kinh ngạc khi họ tiến về phía cô – nắm tay nhau và chuyển động với tốc độ chóng mặt mà chỉ những con tinh mạnh nhất mới làm được.
"Don?" Trông anh xúc động trong cơn phấn khích, khuôn mặt bừng sáng, mái tóc màu đồng tỏa ra ánh nắng kỳ lạ mà anh mang trong mình.
Cô cố mỉm cười và bước ra vườn. Lần trước, khi cô trải qua nghi lễ, qua thử thách, thì cô là người nắm tay anh, hy vọng rằng mình sẽ là phu nhân của anh, hoàng hậu của anh.
Bao quanh rìa của khoảng rừng thưa là những con tinh – hầu hết là của Vương triều Mùa Hè, nhưng cũng có vài đại diện của những vương triều khác. Chỉ điều đó thôi cũng là một lời nhắc nhở rằng nghi lễ thử thách đặc biệt này khác thường đến mức nào.
Keenan liếc về phía Donia. "Em có..."
Aislinn chặn anh bằng một bàn tay đặt nhẹ lên cánh tay anh. Cô lắc đầu.
Trông anh bối rối, nhưng anh dừng lại, đứng cách xa Donia, không hỏi những câu mà cô không muốn phải trả lời. Donia nhìn thấy ánh mắt của Aislinn và gật đầu; cô không thể đối diện được với sự ngọt ngào của anh, không thể khi cô sẵn sàng trao anh cho một cô gái khác.
Aislinn sẽ là một hoàng hậu tốt. Tốt cho anh ấy , cô tự nhắc mình. Rồi cô bước tới chỗ bụi táo gai chưa nở hoa ở giữa vườn nhà mình và nhấc cây quyền trượng bên dưới nó lên. Sasha chạy đến đứng cạnh cô, và cô đặt một tay lên đầu nó để được động viên.
"Aislinn", Donia gọi từ giữa khoảng rừng thưa.
Aislinn bước tới, đã tỏa sáng, giờ chỉ còn ít phần là người thường.
"Nếu cô không phải là người đó, thì cô sẽ phải mang theo cái giá lạnh của mùa đông. Cô sẽ phải cảnh cáo cho con người thường tiếp theo trở thành tình yêu của anh ấy" – Donia nghiêng đầu về phía Keenan – "rằng việc này ngu ngốc thế nào. Cô sẽ nói với cô ấy, và bất kỳ ai sau đó trong khi cô vẫn còn mang theo cái giá lạnh, rằng tin tưởng anh ấy là việc ngớ ngẩn đến đâu. Nếu cô đồng ý làm điều này, thì tôi sẽ thoát khỏi cái lạnh, bất kể kết quả ra sao".
Cô dừng lại để Aislinn có chút thời gian suy nghĩ về lời nói của cô, và rồi cô hỏi, "Cô có chấp nhận tất cả những điều vừa rồi không?"
"Tôi có". Aislinn đi tới, những bước đi của cô thong thả và khoan thai như thể xóa dần đi khoảng cách giữa họ.
Phía sau cô, Keenan đang chờ đợi, ánh nắng rực sáng từ da anh, khiến Donia hoa mắt khi nhìn anh. Đã rất lâu rồi cô mới thấy tỏa sáng đến vậy, và cô đã tự thuyết phục mình rằng anh không thực sự đẹp đẽ như trong những ký ức của cô.
Cô đã nhầm.
Cô ép mình quay đi, tránh nhìn anh. "Cầu mong", cô thì thầm. "Cầu mong Aislinn chính là người đó".
Aislinn cảm thấy bị kéo mạnh, một sức hút để cô cầm cây quyền trượng lên. Cô bước tới.
"Nếu em không phải là người anh đã tìm kiếm, thì em sẽ phải mang theo cái giá lạnh của Beira". Giọng Keenan bao quanh cô như một cơn bão mùa hè ùa qua cây cối. Anh lại gần hơn. "Em có chấp nhận rủi ro đó không?"
"Có". Giọng Aislinn quá nhỏ để người khác nghe thấy, nên cô nói to hơn. "Có".
Trông Keenan trở nên hoang dại khi anh đi về phía cô, sán rực đến mức cô phải buộc mình nhìn anh. Chân anh lún xuống mặt đất gần như đang sôi sục khi anh chuyển động. "Đây là con người anh. Con người thật của anh nếu em thực sự là Nữ Hoàng Mùa Hè".
Anh dừng lại cách em vài bước và nói thêm, "Đây là điều mà em sẽ trở thành nếu giá lạnh không giàh được em".
Cô cảm thấy các cơ của mình căng ra, nhưng cô không lùi lại.
Rồi Keenan, Vua Mùa Hè, trong tất cả vầng hào quang rực rỡ của mình, quỳ trước cô và cho cô một cơ hội nữa để từ chối. "Có phải đây là điều em tự chọn lựa, mạo hiểm với giá lạnh mùa đông?"
Những Cô Gái Mùa Hè trôi lững lờ vào khoảng rừng thưa, lặng lẽ quan sát. Lũ phù thủy của Beira và rất nhiều những con tinh khác, một số trông quen mặt hơn, đang đứng vây quanh họ.
"Mỗi người thường kể từ sau Donia" – với đôi mắt buồn bã, anh liếc nhẹ về phía Donia – "đều chọn cách ở lại trong ánh Mặt Trời. Họ không mạo hiểm để trở thành như cô ấy".
Những ngón tay trắng bệch chết chóc của Donia bám chặt vào lông Sasha khi Keenan nói thêm, "Em hiểu rằng nếu em không phải là người đó, em sẽ mang theo cái giá lạnh của Nữ Hoàng Mùa Đông cho đến khi một người thường tiếp theo chấp nhận thử thách này? Và em sẽ cảnh báo với cô ấy không được tin anh?"
Tiếng xào xạc của cây cối ồ lên quanh họ, như một cơn bão không có mưa, như những giọng nói kêu lên bằng một ngôn ngữ mà cô không thể nhớ.
Donia với ra và siết tay Aislinn.
"Em hiểu". Giọng Aislinn đã mạnh mẽ hơn; cô chắc chắn đây là điều đúng. Ở đâu đó bên trong cô, nhận thức đó đang chờ đợi; cho dù cô không có một bằng chứng nào khác, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô tin chắc mình vẫn đã biết rằng đây là điều đúng. Cô buông tay Donia và bước tới bụi táo gai.
"Nếu một cô gái từ chối anh, em sẽ nói cho cô tiếp theo, và tiếp theo nữa" – Keenan đi theo cô, tỏa ra hơi nóng – "và phải tới khi có người chấp nhận, em mới được giải phóng khỏi giá lạnh".
"Sẽ không có cô gái nào khác nữa". Aislinn nắm lấy cây quyền trượng, siết chặt các ngón tay mình quanh nó, và chời đợi.
Cô nhìn họ - cô gái cuối cùng đã làm điều này và vị vua tinh vẫn còn yêu cộ gái đó. Cô ước – cho họ và cho mình – rằng người đó chính là Donia, nhưng thực tế lại không phải thế.
Mà là mình.
Cây quyền trượng được nắm chặt trong tay cô, nhưng chẳng có hơi lạnh nào khiến cô khuỵu gối. Thay vào đó, ánh sáng chói mắt không còn chỉ tỏa ra từ Keenan: nó bừng lên từ chính làn da cô.
Các Cô Gái Mùa Hè cười vang và xoay tròn trong một mớ hòa trộn của dây leo và tóc và váy.
Donia – mái tóc trắng của cô giờ thành màu vàng nhạt mềm mượt, đôi má cô giờ ửng hồng khỏe khoắn – nói bằng giọng du dương đáng ngạc nhiên, "Bạn thực sự là người đó".
Aislinn nhìn vào bàn tay mình, cánh tay, vào ánh sáng vàng óng mềm mại đang bao phủ khắp da cô. "Chính là tôi".
Đó lào một cảm giác không giống với bất kỳ cái gì cô từng có thể tưởng tượng trước đây: cả thế giới trở nên có ý nghĩa. Cô có thể cảm thấy những con tinh quanh cô uống từng niềm hạnh phúc của cô, say sưa trong cảm giác an tâm mà cô và Keenan đã đem lại cho họ. Điều đó khiến cô cười vang.
Rồi anh ôm cô trong tay, tung cô lên không, cười sảng khoái. "Hoàng hậu của anh, Aislinn đáng yêu, đáng yêu của anh".
Quanh họ, những bông hoa bừng lên sự sống, không khí ấm áp, những làn mưa nhỏ rơi từ trên bầu trời xanh nhạt. Cỏ dưới chân Keenan trở nên tươi tốt, xanh như màu mắt anh.
Torng vài khoảnh khắc, cô để anh tung mình trong không khí – cho đến khi cô nhìn thấy một vệ binh thanh hương trà bị thương đang cố tìm tới họ.
"Thưa hoàng hậu", anh ta rên lên khi bò trên cỏ, máu tuôn ra nhưng vẫn cố đến chỗ cô.
Cô dừng lại, nhình những dân tinh của mình – vì giờ đây họ thực sự là của cô – mang anh ta đến chỗ cô. Tất cả đều dừng lại. Keenan đặt một tay lên eo lưng cô khi bước bên cô.
"Chúng tôi đã cố gắng", vệ binh thanh hương trà nói, với mỗi từ anh nói ra, máu từ môi lại chảy ra nhiều hơn. "Chúng tôi đã cố gắng như chúng tôi sẽ làm nếu bà ta đến tấn công cô. Anh thanh niên người thường..."
Nếu không phải là Keenan đỡ cô, thì cô đã ngã khuỵu rồi. "Seth. Anh ấy... cô không thể nói hết câu.
Chàng vệ binh thanh hương trà nhắm mắt lại. Hơi thở của anh ta rất khó nhọc, và khi anh ho, những mảnh băng vỡ tràn ra khỏi miệng. Anh nhổ chúng ra cỏ. "Bà ta đã bắt anh ấy rồi. Beira đã bắt anh ấy rồi".
***
Donia đã lặng lẽ đi, không thể cam chịu ở lại nhìn Keenan với Aislinn. Biết rằng anh cuối cùng cũng tìm được hoàng hậu của mình là một chuyện; còn cảm nhận những cảm xúc đi cùng nhận thức đó lại là chuyện khác. Đó là điều cần phải xảy ra, điều tốt nhất cho tất cả mọi người.
Vẫn giống như một vết thương mới bị đào xới lại . Cô không phải là người đó, chưa bao giờ là người đó dành cho anh.
Mà là Aislinn.
Và Donia không thể ở lại nhìn họ hân hoan.
Vệ binh của Beira tìm thấy cô khi cô chưa đi được bao xa từ căn nhà nhỏ của mình. Cũng chẳng mất nhiều thời gian lắm.
Cô đã biết Beira sẽ làm đúng lời bà ta, biết rằng mình sẽ chết không bao lâu sau khi Aislinn lên ngôi. Không có giá lạnh của mùa đông để tự vệ, thì cô cũng yếu đuối gần như một người thường trong tay bọn họ.
Các vệ binh không ung dữ như những con tinh bóng tối, nhưng không phải vì họ thiếu cố gắng. Khi bọn họ ném cô xuống dưới chân Beira, Nữ Hoàng Mùa Đông không nói một lời. Mà bà ta vung chân đá thẳng vào mặt Donia, cú ra đòn khiến cô bật lộn ra sau.
"Beira, thật vui mừng khi được gặp lại bà",
Donia nói bằng giọng yếu hơn nhiều so với mức cô mong muốn.
Beira cười phá.
"Ta có thể gần như là thích mày đấy, con yêu ạ. Thật đáng tiếc" – bà ta nhấc một bàn tay bắn đầy máu của cô lên, và một cái xiềng bằng băng đá hình thành ngay quanh cổ tay Donia – "mày lại không đáng tin cậy".
Trước đây, Donia từng nghĩ rằng sức mạnh của sự lạnh gía từ Beira sẽ khiến cô đau đớn, nhưng giờ đây, trong khi cố chống lại cái xiềng tay buốt cóng, cô mới nhận ra rằng cô vẫn chưa hiểu hết được băng giá của Beira có thể thực sự lạnh tới mức nào.
Khi Donia quay lại để trả lời Nữ Hoàng Mùa Đông, một tiếng ho nghẹn khiến cô giật mình.
Co quắp trong góc phòng là Seth, đang cố lết đứng dậy, hai chân bị vùi dưới vài chục mét tuyết. Ngực anh lộ gần nửa, áo sơmi bị xé tà tơi do móng vuốt của một thứ gì đó.
Beira cúi xuống. Hơi thở lạnh lẽo của bà ta phả vào mặt Donia; sương giá tụ lại trên tóc cô.
"Mày lẽ ra phải giúp ta. Nhưng mày không làm thế mà lại đi kết giao với kẻ thù".
"Tôi đã làm điều đúng. Keenan..."
Với một âm thanh thù địch, Beira kẹp chặt tay vào miệng Donia. "Mày. Phản bội. Ta".
"Đừng làm mụ ta giận hơn nữa", Seth gọi yếu ớt khi anh đang cố thoát khỏi đống tuyết. Quần jeans của anh cũng cùng tình trạng với áo. Máu nhỏ trên lớp tuyết quanh anh. Một chiếc khuyên trên lông mày anh đã bị giật tung, và một dòng máu nhỏ chảy xuống mặt anh.
"Thằng đó hay chứ, phải không? Nó không hét lên như bọn bọn yêu gỗ, nhưng vẫn thú vị lắm. Ta đã hầu như quên mất rằng bọn người thường dễ sụp đổ đến thế nào". Beira liếm môi khi nhìn Seth cố đứng thẳng lên. Anh run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố hết sức.
Donia không nói gì.
"Nhưng còn mày, hà hà, ta biết mày có thể được đau thêm chừng nào nữa", Beira ôm lấy khuôn mặt Donia, lướt những móng tay đã đầy máu vào má và cổ cô. "Liệu ta có nên quăng mày cho bọn sói khi xong việc không đây? Chúng không ngại mấy món đồ chơi đã qua sử dụng đâu".
"Không", Seth nói bằng giống như bị bóp nghẹt, một bằng chứng cho thấy rằng anh đã gặp những con tinh người sói.
Beira quay sang phía anh và thổi mạnh. Những mũi băng sắc như lưỡi lam nhô bật lên từ sàn nhà, nơi anh đang cố bò lê. Một vài mũi băng cứa vào chân anh.
"Kiên định đấy chứ, cái thằng đó?"
Beira hỏi và cười phá.
Donia không nói gì, không di chuyển. Cô chỉ đảo mắt.
Torng một nhịp tim, Beira chỉ nhìn cô chằm chằm. Rồi bà ta mỉm cười, lạnh lẽo và tàn nhẫn như những con tinh bóng tối tệ hại nhất.
"Ha. Sẽ vui hơn nếu mày cũng cùng chơi. Mà đó là điều mày muốn, phải không? Cứ làm như thể mày lừa được ta, rồi mày có thể chạy trốn" – Beira tát vào mặt cô, hất Donia đập đầu xuống sàn mạnh đến mức cô thấy buồn nôn – "nhưng mày không chạy được đâu".
Lúc đó, những xiếng băng tan ra, biến mất, để lại làn da tê cóng là bằng chứng duy nhất cho ta biết chúng đã từng ở đó.
Donia cố trườn đến gần Seth, phó mặc những mũi băng đâm vào chân cô, và giúp anh đứng dậy. Cô không thể thực sự đánh bại Beira, nhưng cô vẫn là nữ tinh – đủ mạnh để nhấc một con người, đủ mạnh để chịu nhiều đau đớn hơn anh.
"Cửa ở đằng kia", anh thì thầm khi cô gần như vác anh đứng dậy.
"Đáng yêu chưa!" Beira thốt lên. "Những người tình bi đát của Vương triều Mùa Hè khốn kiếp đang phối hợp với nhau. Thật là ngọt ngào quá đi".
Trong vòng vài phút, bà ta quan sát họ khi họ cố gắng vượt qua hang rào băng đá đang cao dần lên, cổ vũ từng chút tiến bộ và đồng thời cũng tạo thêm chướng ngại vật.
Donia không nói gì, giữ sức để còn cố gắng – một cách vô vọng – để cùng Seth đi tới cửa.
Cuối cùng, Beira ra hiệu cho mấy mụ pù thủy lại gần. "Thằng thanh hương trà cuối cùng đã cố bò được đến chỗ thằng con trai ngu ngốc của ta chưa?"
Khi lũ phù thủy gật đầu, Beira vỗ tay.
"Hay lắm. Vậy là chúng nó sẽ sớm đến đây. Vui ghê!"
Rồi mụ nghiêng đầu đầy vẻ tò mò mả hỏi Donia, "Mày nghĩ chúng sẽ đau khổ hơn nếu mày chết rồi hay thấy mày vẫn đang phải chịu đựng?"
"Quyết định nào, quyết định nào", Beira lẩm bẩm khi bà ta bước đến những lưỡi băng, chậm rãi và điệu đà, như thể đang đi vào rạp hát.
"Để ăn chắc, cứ làm mỗi đứa một kiểu, hả?" Beira nói khi nắm tóc Donia kéo dậy và hôn lên hai má cô. "Ta tin rằng ta đã báo trước chuyện gì sẽ xảy ra với mày, con yêu ạ".
Seth trượt ngã xuống sàn, vẫn cố với tay ra phía Donia, nhưng một bức tường bằng băng đá đã được dựng lên giữa họ.
Và rồi Beira gắn môi mình vào môi Donia.
Donia gắng gượng chống cự khi băng giá luốn xuống cổ họng cô, làm cô nghẹt thở, tràn ngập trong phổi cô. Rồi cô nhìn thấy Seth quăng mình về phía Beira. Trong tay anh là một cây thánh giá bằng sắt đã hoen gỉ. Với sức mạnh đáng ngạc nhiên ở một người thường – đặc biệt ở một người đang bị thương – anh lao cây thánh giá vào cổ Beira.
Beira buông rơi Donia, hét lên thất thanh và đá tung vào Seth, khiến anh va rầm vào một bức tường.
"Mày nghĩ cái đồ rẻ tiền đó giết được ta à?" Beira hỏi khi bà ta lao theo anh với những bước đi quá-nhanh-để-kịp-đuổi-theo. Bà ta thọc những ngón tay vào vùng bụng anh và – dung xương sườn anh ta như một tay nắm – bà ta nhấc bổng anh lên.
Anh kêu thét, những âm thanh khủng khiếp khiến Donia run rẩy. Nhưng cô không thể giúp anh; cô thậm chí còn không nhấc nổi đầu mình lên khỏi mặt đất.
***
Aislinn nghe thấy tiếng kêu thét của Seth ngay khi cô bước vào cửa. Khi cô nhìn thấy Beira đang túm ngang người anh, cô phải bám vào cánh tay Keenan để đứng vững.
Ở giữa phòng, Donia đang nằm bất động trên sàn, trên môi cô còn long lanh những mảnh băng giống như chàng vệ binh thành huon7g trà đã ho ra. Không còn thời gian dừng lại để ngó Donia, không thể khi Beira đang sục những ngón tay qua da Seth thế kia.
Keenan vẫn chuyển động, Kéo Aislinn đi qua tất cả mọi người và mọi thứ, về phía Seth và Donia.
Khi họ đã đứng cạnh bà ta, Keenan nắm lấy phần kim loại nhô ra từ cổ Beira và chem. Nó về phía trước như một lưỡi dao.
"Tao đã băn khoăn là liệu chúng mày có tới nổi đây không". eira thả Seth xuống sàn.
Mắt Seth như lộn ngược khi anh ngất xỉu. Nhưng anh vẫn còn thở, ngực anh vẩn phập phồng dù không đều đặn.
Dù máu đang nhỏ xuống từ cổ mình, nhưng Beira trông chẳng hề nao núng. Bà ta với lên, kéo tung thanh kim lọa ira. Sau khi nhìn lướt qua nó, bà ta thả nó trên sàn với vẻ mặt ghê tởm. Máu chảy loang vào những vũng nước nhỏ do băng tan ra.
"Mọi chuyện không hẳn phải thế này". Giọng Keenan trầm nhỏ, đau đớn. "Chúng ta có thể tìm giải pháp – như trước kia. Nếu mẹ đồng ý..."
Beira cười phá, những cơn gió lốc hình thành từ luồn khí lạnh giá xoay tít phả ra từ môi bà ta. "Mày có biết đó chính xác là câu bố mày đã nói trước khi tao giết ông ấy không?"
Bà ta nhấc tay lên và ra hiệu. Một bức tường băng đá dày cộp hình thành giữa Aislinn và Keen – để lại Seth với Aislinn một bên, và Keenan một mình ở bên kia bức tường với Beira.
"Aislinn", Keenan gọi và anh đặt một bàn tay lên lớp băng.
Cô làm theo chỉ dẫn của anh đặt tay mình lên phía bên kia bức tường, đúng vào vị trí tay anh. Lớp băng đá giữa họ kêu lách tách và dần bốc hơi lèo xèo khi bàn tay họ làm nó tan chảy.
Beira quan sát việc đó chỉ trong một khoảnh khắc. Khuôn mặt bà ta là một cái mặt nạ méo mó, trông càng khủng khiếp hơn qua lớp băng dày. Nhưng giọng bà ta rõ ràng đến hoàn hảo khi cất tiếng hỏi Keenan, "Mày nghĩ sẽ bao lâu nữa thì mới có một Vua Mùa Hè khác?"
"Sẽ không có Vua Mùa Hè nào khác", Keenan gầm lên, với ra tóm tay bà ta.
"Ah, **, **, con bé bỏng yê dấu". Bà ta đặt tay lên ngực anh và đẩy anh khỏi bức tường băng đá đang ngăn giữa anh và Aislinn.
Lớp băng trên ngực Keenan tan ran gay khi nó hình thành, khiên anh ướt sũng và bốc hơi nước. Nhưng anh vẫn bị vấp ngã, không thể đứng vững trên tấm thảm băng trải ra khắp sàn.
Seth rên lên và hơi hé mắt.
Mấy mụ phù thủy bước vào trong phòng, và chẳng buồn liếc về phía họ, Beira ra lệnh,
"Giết Con bé Mùa Đông, và thằng người kia nữa".
Bọn họ tiến về phía Donia.
Còn Keenan quay về phía bọn họ.
Ngay khi anh vừa sao lãng, Beira chộp lấy khuôn mặt anh và thổi một hơi băng giá vào khắp anh. Những bông tuyết trắng rto tướng phủ dính lấy lông mi anh. Chúng tan ra nhanh gần như khi chúng hình thành, nhưng trong khoảng thời gian chuyển tiếp ngắn ngủi đó, Keenan vẫn không thể nhìn thấy gì cả.
Liếc mắt nhìn Aislinn, Beira giơ tay lên. Một lưỡi băng dài và mảnh mọc ra từ bàn tay mở rộng của bà ta. Bà ta nháy mắt với Aislinn và ấn mạnh nó vào người Keenan.
Anh sụp xuống phía trước, mắt vẫn chẳng khác nào bị mù.
Giận điên cuồn, Aislinn đấm cả hai nắm tay vào bức tường băng đá, và nó tan chảy ra ngay dưới bàn tay của cô nhanh như lúc nó được dựng lên dưới tay Beira.
Aislinn chộp lấy cả hai cánh tay Beira để ngăn bà ta đâm Keenan thêm lần nữa.
Thế rồi – nghĩ thật nóng – Aislinn thổi vào mặt Keenan.
Không chỉ hơi thở của cô sưởi ấm cho Keen, mà da cô trở nên nóng hôn cho đến khi hai cánh tay Beira bốc khói, hơi nước bao trùm cô cho đến khi cả căn phòng như phủ đầy mây.
Keenan chớp mắt vài lần; rồi anh chộp lấy khuôn mặt Beira bằng cả hai tay mình.
"Mẹ đúng rồi đấy, thưa Mẹ. Sẽ không có giải pháp khi cả hai chúng ta còn đang sống".
Với Aislinn vẫn giữ hai cánh tay Beira, Keenan ngả vào gẫn hơn, cho đến khi môi anh gần chạm vào miệng Beira. Rồi anh thở mạnh. Ánh nắng đổ lên bà ta như một loại chất lỏng quyện dính. Bà ta gắng quay đầu nhưng không thể. Bà ta bị giữ yên tại chỗ bằng hai bàn tay tỏa sáng của Keenan, và bà ta bị nghẹn bởi ánh nắng. Hơi nóng đốt cháy qua cổ họng Beira, và hơi nước kêu xì xì từ vết thương trên cổ bà ta.
Cuối cùng, khi Beira đã rũ ra trong tay họ, Keenan bước tránh ra, và Aislinn hạ cơ thể Beira xuống sàn.
Anh chạm một ngón tay lướt trên má Aislinn và nói nhỏ,
"Em giá trị hơn nhiều so với mức anh đã có thể đòi hỏi".
***
Keenan bước qua cái vỏ trống rỗng của mẹ anh. Anh đã từng hy vọng rằng họ sẽ không đến điểm này, rằng họ sẽ tìm được một cách để cùng tồn tại. Họ đã không tìm ra cách, nhưng anh không hối hận.
Lũ phù thủy đứng im lặng, lầm bầm với nhau. Bọn họ đã không tuân lệnh Beira, nhưng bà ta đã không còn ở đó để cho họ vào khuôn phép.
Khuôn mặt xanh tái vì choáng váng và lo lắng, Aislinn phục xuống sàn ướt nhẹp, cố gắng nâng Seth dậy.
Một trong những mụ phù thủy giơ ra một mảnh vải dài, và Aislinn im lặng buộc quanh lồng ngực đang chảy máu của Seht. Trông anh không ổn chút nào, nhưng những vệ binh thanh hương trà đã đến và đã mời các thấy thuốc – cả cho giới tinh và người thường.
Keenan bước tới chỗ cơ thể vẫn bất động của Donia. Cá thấy thuốc sẽ không giúp cô được.
Anh bế cô trong tay, và khóc.
*
Donia mở mắt và nhìn thấy Keenan đang ôm mình. Lần đầu tiên sau một thời gian quá đỗi dài, cô lại ở trong tay anh.
Cô phải ho trước khi có thể cất lời.
"Beira chết rồi sao?"
Anh mỉm cười, như trong giấc mơ của cô.
"Bà ta chết rồi".
"Seth?" Cô rất đau khi nói, vì cổ họng mới bị thương do những mảnh băng lởm chởm mà cô đã nuốt vào và nôn ra lại.
"Bị thương, nhưng không chết".
Anh vuốt má cô, dịu dàng, như thể cô là thứ gì đó mong manh và quý giá. Những giọt nước mắt lăn trên má anh và rơi xuống mặt cô, làm tan lớp băng vẫn bám vào cô. "Anh tưởng anh đã mất em. Anh tưởng bọn anh đã đến quá muộn".
"Có gì quan trọng đâu. Anh đã có hoàng hậu của mình rồi".
Dù nói vậy, nhưng cô vẫn áp mặt mình sát vào tay anh hơn, cảm thấy bình yên hơn những gì cô đã chịu trong suốt hàng thập kỉ.
"Không giống như chúng ta".
Anh thổi lên mặt cô, Làm tan đi những dấu tích cuối cùng của băng giá từ Beira đọn trên tóc cô.
"Cô ấy vẫn giữ Seth, và gọi đây là một công việc" – anh cười, một âm thanh nhỏ, nhưng rõ ràng là tiếng cười – "cai trị cùng anh, nhưng không phải của anh. Khi nào em khỏe..."
Một trong những mụ phù th3uy quỳ xuống bên họ, ngắt lời anh.
"Thưa nữ hoàng của tôi", mụ nói giọng the thé.
"Quyền trượng của bà".
Mụ phù thủy giơ ra cây quyền trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông, nơi chất chứa sức mạnh của cả Mùa Đông.
Mắt Keenan mở to. "Không".
Mụ phù thủy nở nụ cười gần như không có răng và lặp lại, "Thưa nữ hoàng của tôi. Không phải của ngài, thưa Vua Mùa Hè. Cô ấy" – mụ lặng lẽ ra dấu hiệu – "mang theo giá lạnh của mùa đông. Nó đang lớn dần lên".
Keenan gắt lên với mụ phù thủy, trông khác hẳn người thường. "Các người đã biết".
"Thời của Beira đã hết". Mấy mụ phù thủy trao nhau những ánh mắt bình thản. "Bà ấy biết những quy định mà Irial đặt ra, hẳn đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà ấy can thiệp: bà ấy đã lựa chọn, và bà ấy đã thất bại".
Mụ phù thủy lúc nãy lại cất tiếng, "Donia sẽ là một nữ hoàng mạnh mẽ. Chúng tôi đã đợi cho tới khi có ai đó sống sót được sau nụ hôn mùa đông. Cô ấy" – mụ phù thủy nhìn Donia với anh mắt như kinh ngạc – "giờ là của chúng tôi".
Tất cả bọn họ đều cúi đầu, trông rất lịch thiệp bất chấp những cơ thể hốc hác kì quái, và nói,
"Chúng tôi phục vụ Nữ Hoàng Mùa Đông. Dó là trật tự của mọi việc".
Donia cố ngồi dậy. Cô giơ một tay lên, các đầu ngón tay của cô lướt trên mặt Keenan. Để mãi mãi bên anh – đó là một ảo mộng mà cô đã giữ kín trong nhiều thập kỷ.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô,
"Không, Don. Sẽ có cách khác. Các thầy thuốc sẽ đến và..."
"Không cần phải chạy chữa. Vương triều Mùa Đông là của em. Em cảm thấy điều đó; những con tinh mùa đông, em cảm thấy bọn họ".
"Mấy mụ phù thủy có thể làm gì đó... Anh không quan tâm là việc gì. Ở lại với anh, Don. Xin em". Anh ôm chặt cô, quắc mắc nhìn những mụ phù thủy và những con tinh người sói đã vào trong phòng. Đằng sau bọn họ, mất con tinh táo gai đang đợi.
Các thầy thuốc từ cả Vương triều Mùa Đông và Vương triều Mùa Hè bước lên. Một số đi tới chỗ Seth, đang được Aislinn chăm nom cẩn thận.
Donia liếc về phía Aislinn, và Nữ Hoàng Mùa Hè đứng dậy. Cô, ít nhất, cũng hiểu điều gì cần phải xảy ra và không thể tránh được.
"Keenan". Donia với tay và kéo khuôn mặt anh xuống gần cô hơn. "Giá lạnh đã ở bên trong em rồi. Nếu em chống lại, nó sẽ mất nhiều thời gian hơn để phát triển, nhưng cũng sẽ không thay đổi được".
Ngoài mong muốn vô cùng là được xua đi nỗi hoảng hốt trong mắt Keenan, còn thì Donia không buồn bực. Hôm nay cô đã nghĩ rằng mình phải chết. Thế nên lên ngôi chính là một sự trao đổi không tệ chút nào.
Trước khi quá muộn, cô vòng tay mình ôm Keenan và để bản thân mình rực sáng trong một nụ hôn mà họ đã không thể có trong một thời gian quá lâu.
Khi cô lùi ra, Keenan khóc, những giọt nước mắt của anh như làn mưa ấm bốc hơi khi rơi trên khuôn mặt cô.
Rồi Aislinn kéo Keenan ra và giữ anh lại khi những mụ phù thủy giúp Donia bước đến xác Beira.
Những đám mây đen tụ lại và trút nước, khiến họ ướt sũng, khi cảm xúc của Keenan trở nên lung lạc hơn.
Nắm lấy cây truyền trượng, Donia áp miệng mình vào cơ thể bất động của Beira và hít sâu. Hơi lạnh còn lại của Nữ Hoàng Mùa Đông được hút vào cô, cuộc trong cơ thể cô như một làn sóng băng giá, khuấy động cho đến khi nó đột ngột dừng lại và nằm yên – một hồ nước đóng băng được bao quanh bởi những cây cối trĩu băng tuyết và những cánh đồng trắng xóa.
Từ ngữ đến với cô từ thế giới màu trắng, trượt trên môi cô như một cơn gió mùa đông, "Tôi là Nữ Hoàng Mùa Đông. Như những người tiền nhiệm, tôi sẽ mang theo gió lạnh và băng giá".
Và cô lành lại, mạnh mẽ hơn bất kỳ khi nào trước đây. Khác với Beira, Donia không trải ra những mảnh băng vỡ theo bước chân khi cô bước tới chỗ Keenan.
Những giọt nước mắt như nắng của anh lấp lánh khi rơi xuống những vũng nước trên sàn.
Cô với tay kéo anh lại gần mình, cẩn thận để giữ yên hơi lạnh bên trong, và ngạc nhiên vì giờ đây cô đã có thể làm thế. Rồi cô thì thầm, "Em yêu anh. Em đã luôn yêu anh. Việc này không thay đổi điều đó".
Mở mắt to, anh nhìn cô chăm chăm, nhưng anh không nói gì. Anh không lặp lại những lời đó.
Rồi Donia nhấc Beira trong tay, và với những mụ phù thủy nối đuôi theo sau, cô đi ra cửa. Dừng lại ở ngưỡng cửa, cô bắt gặp ánh mắt của Aislinn và nói, "Hẹn gặp lại sớm".
Sauk hi liếc nhanh về phía Keenan, vẫn không nói nên lời, Aislinn gật đầu.
Rồi – muốn nhanh thoát khỏi ánh sáng của họ - Donia cuốn những ngón tay mình quanh cây trượng rồi rời bỏ Vua và Nữ Hoàng Mùa Hè.
Phần kết - Trận tuyết rơi đầu tiên
Siết chặt lớp gỗ mịn như lụa của cây quyền trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông – cây quyền trượng của mình – Donia ra khòi căn nhà nhỏ và bước đi dưới bóng những cái cây cằn cỗi.
Bên ngoài, những dân tinh của cô đã đợi sẵn; vệ binh của Keenan đã rời đi – tất cả trừ Evan, anh ở lại làm chỉ huy đội vệ binh mới của cô. Cũng có những xì xào bất bình vệ việc đó – một nam tinh mùa hè đứng đầu đội vệ binh của Nữ Hoàng Mùa Đông Mới – nhưng chẳng ai có quyền chống lại các lựa chọn của cô.
Không còn ai có quyền nữa.
Cô lướt đi đến bờ song, theo sau là sáu vệ binh mà Evan đã chọn từ những nam tinh mùa đông được gọi là đáng tin cậy nhất. Họ không nói gì. Các dân tinh mùa đông không nhiều lời, không giống những Cô Gái Mùa Hè.
Như thể một việc quá quen thuộc từ trước, Donia gõ cây quyền trượng khi cô đi trên mặt đất, truyền những ngón tay băng giá vào lòng đất. Cảm nhận đầu tiên về mùa đông sẽ sớm xuất hiện. Bên cạnh cô, Sasha vừa chạy vừa nhảy.
Donia lặng lẽ lướt trên bề mặt nước giờ đã đóng băng. Nhìn lên cây cầu thép bắc ngang sông – không còn khiến cô phát ốm, không thể đối với Nữ Hoàng Mùa Đông – cô nghiêng mặt lên phía bầu trời xám xịt và mở miệng. Những cơn gió rít lên từ môi cô; những cột băng tụ lại trên thành kim loại của chiếc cầu.
Trên bờ song, Aislinn đang đứng, cuộn mình trong chiếc áo choàng dài. Cô đã thay đổi, mỗi lần gặp cô, Donia lại thấy cô ấy càng giống như cô ấy bây giờ. Nữ Hoàng Mùa Hè giơ một tay chào. "Keenan sẽ ở đây nếu anh ấy có thể... Anh ấy đã rất lo lắng rằng chị sẽ cảm thấy thế nào về tất cả những thứ này". Cô chỉ quanh lớp băng.
"Tôi không sao". Donia trượt đi trên mặt nước đóng băng, duyên dáng như thể cô chưa từng là một Cô Gái Mùa Đông. "Rất quen thuộc, dù không hẳn là vậy".
Cô không nói thêm rằng cô vẫn thấy cô đơn: đó không phải là điều để sẻ chia với hoàng hậu của Keenan.
Họ đứng im lặng, những bông tuyết kêu xì xì và bốc hơi khi chúng đậu trên má Aislinn. Cô kéo chiếc mũ viền lông đội lên đầu, che đi mái tóc mới có những vệt vàng kim. "Anh ấy không phải hoàn toàn tệ, chị biết không?"
"Tôi biết". Donia giơ tay ra, bắt lấy những bông tuyết như một nắm những ngôi sao. "Nhưng tôi không thể nói với cô điều đó, phải không?"
Aislinn rùng mình. "Chúng tôi đang tập làm việc cùng nhau. Hầu hết thời gian". Cô cọ xát cánh tay, cuối cùng cũng thấm mệt dưới lạnh giá. "Xin lỗi. Tôi vẫn có thể ra ngoài, nhưng tôi nghĩ tôi không thể ở quá lâu gần cả chị lẫn băng giá".
"Có thể hẹn gặp lần khác". Donia quay đi.
Nhưng rồi Aislinn nói một điều mà Donia ít có thể tưởng tượng ra nhất từ Nữ Hoàng Mùa Hè: "Anh ấy vẫn yêu chị, chị biết mà".
Donia lặng lẽ nhìn chăm chăm vào cô, đó là nữ tinh đang chia sẻ ngôi vị với Keenan.
"Tôi không biết..." Donia ngừng lại, cố dẹp sự bối rối bên trong mình. Có thể anh ấy yêu cô, nhưng nếu vậy, tại sao anh không trả lời cô khi cô nói rằng cô vẫn yêu anh? Đó là cuộc trò chuyện mà cô không sẵn sàng nói với Aislinn.
Donia không thực sự hiểu Keenan đã thay đổi thế nào khi Aislinn giải thoát anh, rằng Keenan và Aislinn có tình cảm với nhau thế nào, rằng cô thực sự biết được bao nhiêu về anh; hầu hết thời gian thì cô không muốn biết. Vương triều của họ không phải là việc cô cần quan tâm, không phải bây giờ.
Cô đã đủ rắc rối để giải quyết trong vương triều của chính mình. Có thể họ không phải là những kẻ lắm lời, nhưng họ vẫn than phiền – về việc trước đây cô từng là người thường, về việc cô khăng khăng lập lại trật tự, về việc cô rút bớt những giao thiệp của họ với những con tinh bóng tối.
Đó là một rắc rối mà mình chẳng muốn đối diện. Vua của Vương Triều Bóng Tối đã thúc ép, đã thử thách các giới hạn, đã cám dỗ các dân tinh của cô. Irial đã sóng đôi với Beira quá lâu nên không thể rút lui nhẹ nhàng. Donia lắc đầu. Tuyết rơi quanh khuôn mặt cô, tạo ra những cái chạm nhẹ gần như điện khi những bông tuyết đậu trên da cô. Hãy tập trung nghĩ đến những điều tích cực. Sẽ có đủ thời gian để xử trí vấn đề Irial, cả Keenan, cả các dân tinh của cô.
Đêm nay là của cô.
Lặng lẽ như những bông tuyết rơi quanh mình, Donia quay lại với đêm tối lạnh băng và trượt đi trên con sông, tung nắm tuyết trong tay như những nốt sáng lấp lánh trên băng.
ĐIỂM CHÍ
Aislinn và Seth đứng trong căn phòng dàn hcho việc tụ tập bạn bè ở mấy toa tàu của Seth, cùng với Keenan, trong khi anh cố gắng lấy lại sức lực sau khi đi một đoạn ngắn trong gió lạnh.
"Mau nào". Seth đẩy cô về phía Keenan. "Anh cần lấy vài thứ".
Aislinn ngồi xuống cạnh Vua Mùa Hè, thấy dễ chịu kỳ lạ. "Keenan?"
Anh mở mắt. "Anh ổn mà, Aislinn. Cho anh một chút thời gian".
Cô nắm tay anh và tập trung, để cho hơi ấm của mùa hè cuộn xoáy qua mình. Việc này đã trở nên dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên, như thể nó đã luôn ở sẵn trong cô. Cô cảm thấy nó, một Mặt Trời bé nhỏ rực sáng trong mình, và cô nghiêng người, thổi nhẹ lên mặt Keenan. Làn gió ấm áp trùm lên anh.
Cô hôn lên má anh. Cô không biết tại sao, cũng như cô không hiểu tại sao cô lại làm điều đó vào buổi đêm trong ngõ hẻm. Chỉ đơn giản là việc đó có vẻ đúng đắn. Đó là điều đầu tiên cô hiểu về những thay đổi của mình – lắng nghe bản năng.
Keenan nhìn cô chăm chăm. "Anh có nhờ đâu..."
"Suỵt". Cô vuốt lên mái tóc màu đồng ra khỏi trán anh và đặt một nụ hôn nữa lên đó. "Bạn bè cần giúp đỡ lẫn nhau".
***
Keenan đã cảm thấy gần như là thoải mái khi Seth quay lại phòng. Seth thả một chiếc bật lửa và một cái mở nút chai lên bàn. "có nến trên giá. Một ít thức ăn tôi lấy của Niall. Một ít rượu vang mùa hè của anh, và một chai rượu vang mùa đông".
"Rượu vang mùa đông? Tại sao?"
Seth cười to. "Niall nói anh nợ ông ấy vì món đó". Dù Aislinn đang nhìn anh vẻ không hài lòng, nhưng anh vẫn nháy mắt nói thêm, "Tốt cả ấy mà".
Rồi Aislinn đứng dậy vòng tay quanh eo Seth. "Em sẽ bật máy di động. Tavish biết rằng em sẽ có mặt ngay nếu có bất kỳ vấn đề gì".
"Cả hai người cùng đi à?" Keenan ngồi thẳng dậy. Anh tin tưởng hoàng hậu của mình, nhưng chuyện này ngày càng lạ lùng hơn. "Vậy anh bị mắc kẹt ở đây à?"
Aislinn và Seth trao đổi với nhau một ánh mắt kỳ lạ. Rồi Seth kéo áo khoác lên.
"Tôi ra ngoài đây". Anh cười với Keenan, không phải bằng sự căng thẳng của một người yêu 'con người' khi Aislinn lên ngôi, mà thực sự có vẻ thích thú. "Hẹn gặp lại sau vài ngày nữa".
Sau khi Aislinn đóng cửa lại phía sau Seth, cô mỉm cười dịu dàng với Keenan. "Chúc mừng dịp Điểm Chí. An toàn mà. Bọn em thậm chí đã nhờ Tavish kiểm tra điều này rồi".
Cô ôm anh thật nhanh, rồi đi, để lại anh một mình và bối rối.
Bị mắc kẹt. Cô ấy bẫy mình. Anh lao ra phía cửa sổ và nhìn hoàng hậu của mình bỏ đi với anh chàng người thường của cô ấy. Mình làm gì bây giờ?
***
Donia tự vào bằng chiếc chìa khóa mà Seth đưa cô. Cô nghe thấy tiếng Keenan đi lại, những bước chân nẳng trịch khi anh chuyển động trong giận dữ, nhu bị nhốt trong lồng. Điều đó không làm cô sợ, cái cơn giận dữ đó, nguồn năng lượng nguy hiểm đó.Lần đầu tiên, họ sẽ gặp nhau với sức mạnh ngang bằng, uy thế ngang bằng, cảm xúc ngang bằng.
Mình hy vọng vậy.
Cô tháo giày, gấp áo khoác ngoài, và mở hai chai rượu vang. Cô rót được ly đầu tiên thì anh bước vào căn phòng.
"Don?"
"Uhmm?" Cô giơ chiếc ly ra. Khi anh không cầm, cô đặt nó lên bệ bếp.
"Em đang làm gì..." Trông anh có vẻ lo lắng khác thường, và nhìn cô thận trọng. "Em tìm Aislinn à?"
"Không". Cô rót ly rượu thứ hai, từ chai rượu của cô. Cô phải nhớ gửi tới Niall một món quà lưu niệm vì đã nghĩ cách kiếm ra nó mới được.
"Em gặp Ash rồi". Cô giơ chiếc chìa khóa nhà lên, lúc lắc cái móc khóa hình đầu lâu bé tí để anh nhìn thấy. Thật tuyệt khi có được sự kiểm soát, được sức mạnh.
Mình có thể quen với điều này.
Trị vì Vương triều Mùa Đông đã khá dễ dàng; cô có thể công bằng, khách quan đối với những dân tinh của mình. Nhưng có quyền lực đối với Keenan – đó là một điều nguy hiểm. Cô muốn anh bị tác động bởi những mong muốn của cô như cô phải chịu như thế với anh rất lâu rồi. Cô liếm môi và được đáp lại bằng một thoáng tăm tối trong đôi mắt mùa hè đó.
Anh tiến lại gần hơn, do dự, nhưng mắt anh đầy hy vọng. "Sao em lại ở đây?"
"Vì anh". Cô nhấp một ngụm rượu, bình thản, điềm tĩnh theo kiểu mà cô chưa bao giờ có thể khi ở cạnh anh.
Anh bước đến gần hơn nữa. "Vì anh?"
Cô đặt ly của mình xuống và với tay vào sợi dây buộc giữ váy của mình.
Hơi thở của anh như bị chặn lại trong cổ. Ánh nắng bừng lên từ da anh, huy hoàng và rực rỡ. "Vì anh".
Những bông tuyết xoay tít quanh cô khi cô với ra chạm vào tay anh. "Đúng".
Và anh mỉm cười, nụ cười khiến trái tim nghiêng ngả đã ám ảnh trong những giấc mộng của cô lâu hơn mức anh từng biết, lâu hơn mức anh có bao giờ biết được.
Mùa Hè và Mùa Đông sẽ xung đột. Bọn mình sẽ không bao giờ có thể... nhưng cứ thử xem. Cô nắm lấy cổ tay anh và kéo anh lại gần hơn.
Từng chút trên cơ thể cô cháy bỏng như thể cô chẳng là gì ngoài một hình nhân tạc bằng băng, sẵn sàng tan chảy dưới Mặt Trời. Băng giá của cô sẽ vươn lên để gặp Mặt Trời đó, bao bọc cả hai trong một cơn bão tuyết.
Em yêu anh. Cô không nói thế, không phải lần này. Giờ đây cô ngang tầm với anh, cô sẽ không mạo hiểm đánh đổ sự cân bằng đó chỉ nhằm hy vọng rằng anh sẽ nói ra những lời có thể chấm dứt sự bối rối âm ỉ không yên bên trong cô.
Em vẫn yêu anh, đã luôn yêu anh. Cô sẽ không nói vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại khi những bông hoa nở bừng trong mắt anh, khi ánh nắng khiến cô run rẩy.
"Của anh. Cuối cùng em cũng là của anh", anh thì thầm. Rồi môi anh chạm vào môi cô.
Cô muốn cười to vì hạnh phúc, muốn khóc vì tiếng lào rào của băng đá và hơi nóng khi chúng rơi xuống lớp tuyết dưới chân họ.
Chuyện này tốt hơn nhiều so với việc đàm phán các quy định về hòa bình giữa bọn mình.
Những mong muốn của anh sẽ bị ảnh hưởng khi họ đàm phán, cô biết thế. Nhưng đó không phải là lý do mình đến đây. Nhưng từ sâu thẳm trong tâm trí mình, cô thừa nhận rằng đó mới là lý do cô đến đây, rằng cô sẽ là kẻ ngốc nếu không tận dụng lợi thế của việc đó.
"Anh đã nghĩ anh sẽ không bao giờ..." Keenan thì thầm những lời dịu dàng, nghe như bị mê hoặc. "Donia của anh, cuối cùng em cũng là của anh".
Tuyết tan, nước bốc hơi khi họ chạm vào nhau.
"Suỵt", cô áp môi mình vào môi anh, không thể không đồng ý với những lời ngốc nghếch của anh.
***
Aislinn cẩn thận bước trên nền đất phủ băng. Những vệ binh cô cho đi theo đang đợi cùng với Seth. Họ vẫn là những khuôn mặt không quen thuộc, được Donia mượn trong những tháng mùa đông, trong khi những dân tinh mùa hè đều nhốt mình trong nhà.
"Chẳng ai làm phiền họ". Cô lướt mắt qua các vệ binh, nhìn kỹ từng người một.
Họ chờ đợi, lặng lẽ như những đêm mùa đông.
Cô mỉm cười và nói thêm, "Vì bất kỳ lý do gì. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cứ gọi tôi".
Aislinn gật đầu và chìa ra một bàn tay cho Seth. "Đi nào. Đi để em giới thiệu anh với Bà. Nếu Bà có thể chấp nhận điều này" – cô ra hiệu về những con tinh xung quanh và về chính mình – "thì Bà có thể chấp nhận được anh".
Anh nhăn mày. "Em chắc không? Niall nói anh có thể sẽ bị tống cổ".
"Cứ tin em". Cô nắm tay anh.
Anh nhìn xuống chiếc quần jeans mài rách và chiếc áo khoác cũ mòn của mình. "Có thể ít nhất bọn mình nên ghé qua khu chòi. Anh có thể thay đồ..."
"Không". Aislinn lồng các ngón tay mình vào tay anh. "Em đã cho Bà xem những bản đăng ký vào trường Đại học mà anh chọn cho bọn mình. Bà nghĩ chúng ta có thể học ở đó".
Mắt anh sáng lên hơn, và anh kéo cô lại gần. "Anh thích nhất là chương trình Triết học ở trường của bang. Họ cũng có chương trình Chính trị - Khoa học tốt cho em nữa đấy".
Cô cười to. "Chúng ta có thể chuyển nơi ở nếu chúng ta muốn. Keenan và Bà đều đồng ý rồi".
Phía sau và phía trước họ, các vệ binh mùa đông dàn trải ra. Không con tinh mùa hè nào có thể ra ngoài trong những cơn gió tuyết trắng thế này, Chỉ những con tinh mùa đông và con tinh bóng tối dạo chơi trong màn đêm yên tĩnh, trông trang nghiêm ngay cả trong lúc đang chơi đùa khi bọn họ đi qua – dù có vài quả bóng tuyết bốc hơi xèo xèo khi những con tinh ít biết ngần ngại hơn nhìn thấy cô.
Dù sao gần ba tháng, bọn họ cũng chẳng bớt đáng sợ hơn chút nào, không thực sự bớt đi, nhưng Aislinn lần đầu tiên trong đời được cảm thấy an toàn. Còn xa mới là hoàn hảo, nhưng có thể sẽ hoàn hảo.
Dùng tay Seth để tạo lực, cô kéo anh lại gần hơn. "Về nhà thôi".
Họ cùng bước đi trên những con phố ngập tuyết, da cô phát sáng đủ để giữ cho cả hai người cùng ấm áp. Những gì còn lại – những sợ hãi của cô, những mệnh lệnh của hoàng gia, những lo lắng của Keenan – tất cả đều có thể đợi được. Khi Nữ Hoàng Mùa Hè hân hoan, thì các dân tinh của cô cũng thế.
Và vì thế, cô hân hoan, để cảm xúc đó lan tỏa đến các dân tinh của cô, và cô cảm thấy nó dội lại từ Keenan, nhìn thấy nó phản chiếu trong mắt Seth.
Không hoàn hảo, nhưng rồi sẽ sớm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.