Về Một Cô Gái Liều Lĩnh Luôn Thách Thức Tôi
Chương 1
Kohigashi Nora
22/05/2022
Trans: Seina || Beta: Tôm
***
'Một thần đồng 10 tuổi, một thiên tài năm 15 tuổi, một người đàn ông bình thường khi đã qua tuổi 20.'
Tôi từ đâu đến? Tôi luôn tự hỏi như vậy.
Cho dù một đứa trẻ sở hữu tài năng vượt trội đến mức nào, nếu chúng lớn lên quá kiêu ngạo thì những tài năng đó sẽ không thể nào phát triển khi mà họ trưởng thành. Đó là một câu nói, và cũng là một lời cảnh báo.
Hoặc có lẽ khi một người giành được giải thưởng lúc còn nhỏ, lớn lên và thấy thế giới này rộng lớn đến chừng nào, họ sẽ nhận ra là tài năng của mình vẫn chưa là gì cả, tôi có thể nói đây là một ví dụ.
Dù sao, cũng tốt thôi, tất cả những lời khen thái quá về bạn khi bạn còn nhỏ, đừng quá kiêu ngạo hay tự phụ vì nó. Phải tiếp tục nỗ lực, luôn tự biết phấn đấu và hoàn thiện bản thân, đó như là một bài học của cuộc đời.
...Tuy vậy,
Đối với tôi, câu nói đó lại có ý nghĩa khác.
* * * * *
"Sieg! Hôm nay tớ nhất định phải so điểm thi với cậu lần nữa!"
"Anja... lại nữa sao..."
Không quan tâm lớp học đã kết thúc hay chưa, cô gái nhỏ mang theo đôi mắt sáng lấp lánh vội vã chạy đến đứng cạnh tôi.
Cô ấy có mái tóc ngắn màu xanh nhạt, trên cổ quấn quanh chiếc khăn len. Cô bé nhỏ nhắn này tên là Anja.
Anja 8 tuổi, bằng tuổi tôi. Một cô bé đang học năm hai tiểu học.
...Không, ý tôi, tôi cũng còn nhỏ, nhưng...
"Cái gì nữa đây? Tớ vẫn chưa bao giờ thắng cậu dù chỉ một lần!"
"Cậu... Cậu thường ra vẻ không quan tâm, nhưng khi cạnh tranh với tớ, cậu đều trở nên quá nóng nảy..."
"Tất nhiên tớ phải như vậy rồi! Bây giờ chuyện này sẽ được giải quyết, nhanh nhanh đưa tớ xem kết quả bài kiểm tra của cậu."
Anja đưa điểm cậu ấy cho tôi xem, cô ấy thúc giục đẩy vai tôi một cái. Ôi trời, tôi rút bài kiểm tra ra, nhanh chóng nhét vào túi lại.
"Về thôi... Chúng ta sẽ xem điểm trên đường về nhà... Tớ hy vọng là cậu đã sẵn sàng chấp nhận sự thật..."
Vẻ mặt của Anja đầy háo hức. Cô kiêu ngạo khẽ nhếch miệng một cái.
"...Anja, cậu có thật sự tự tin về điểm số trong bài kiểm tra Toán lần này không?"
"Hừm! Đó là điều cậu phải quyết định khi thấy điểm của tớ! Cậu nghe này! Tớ sẽ khiến cậu ngạc nhiên đến nỗi phải câm nín!"
Cô gái vẫn không kiềm được sự háo hức, nhanh chóng lao đến bên cạnh hối thúc như đang rất gấp gáp.
Tôi nhanh chóng lật bài kiểm tra đang nằm úp trên bàn.
"..."
"..."
Hửm, thật phi thường. Anja được 97 điểm. Bài kiểm tra lần này hoàn toàn dựa vào tính ứng dụng đưa vào thực tiễn, và tôi nghĩ không có bất kì học sinh nào có thể đạt được số điểm này.
Về cơ bản, đây đã là một số điểm xuất sắc, Anja giỏi hơn những học sinh khác rất nhiều.
Một học sinh nổi bật ở giữa những học sinh danh dự. Đó là điều mà cô ấy đã làm được.
Gương mặt cô bé tái lại.
Đôi môi khẽ mấp máy, trên mặt chứa đầy sự kinh ngạc.
"... 100 điểm!? Sieg, cậu... được 100 điểm!? Bài kiểm tra khó như thế... cậu lại làm được 100 điểm...!?"
"Đ...Đúng thế... Có lẽ tớ làm bài rất tốt..."
Kể cả như vậy, tôi chưa từng một lần thua cậu ấy.
Chỉ đơn giản vì điểm của tôi lúc nào cũng cao hơn.
"...!"
Khóe mắt Anja ngấn lệ.
Đôi môi khép chặt lại, cô ấy nghiến răng, cố kiềm những giọt nước mắt chỉ trực trào ra.
Chắc hẳn là Anja hoàn toàn tự tin về kết quả bài kiểm tra lần này. Cô học ngày học đêm. Bài kiểm tra cũng rất khó. Số điểm 97 này đã là một kỳ tích.
Tôi thậm chí chắc rằng, nếu trừ tôi ra, với 97 điểm đó, Anja chắc chắn sẽ đứng nhất trường.
Nhưng kể cả như vậy, cô ấy vẫn không bằng tôi.
"...!"
"A! Đợi đã! Anja...!"
Anja cúi gằm mặt chạy đi.
Có lẽ vì sự chán nản, hoặc vì không muốn để lộ ra những giọt nước mắt. Như một cơn gió, cô chạy đi thật nhanh.
"...Có vẻ như lần này... Cậu ấy thật sự rất chắc chắn rằng mình sẽ thắng..."
Anja là một cô gái luôn lạc quan, ngay cả khi cô thua cũng chưa bao giờ bật khóc. Cô đã nỗ lực hết mình trong bài kiểm tra lần này và tự tin với kết quả đạt được đó.
...Tôi thấy có lỗi với cậu ấy.
Anja thật sự đã cố gắng hết mình.
Nhưng tôi đã gian lận. Gian lận để có được 100 điểm này.
Bình thường, tôi là kiểu người không bao giờ bước vào các cuộc so tài và tôi cũng không có bất kì mối quan hệ nào với người nỗ lực như Anja.
Nhưng, có một điều tôi không thể nói với bất cứ ai.
Nếu tôi nói ra, có lẽ họ sẽ nghĩ tôi không được tỉnh táo, ngay cả khi tôi tuyên bố nó, sẽ không có bất kì ai tin.
Sự thật là, tôi...
...
...
...được tái sinh.
Tôi nhớ hết những kí ức của kiếp trước.
Một ngày mùa đông lạnh đến tê tái, tuyết rơi nặng hạt, để lại trên đất một lớp tuyết dày.
Lạnh... tôi nghĩ hôm nay là ngày đông chí, nhưng tôi cũng không nhớ rõ nữa. Nếu không nhớ về nó, có lẽ tôi sẽ không thấy lạnh đến thế này.
Kiếp trước, tôi chết vì những nguyên nhân rất tầm thường.
Từ cửa sổ, nhìn những hạt tuyết bay bay rơi thành từng mảng. Tôi ngẩng đầu, ghen tị nhìn cảnh tượng trắng tinh bên ngoài từ trong phòng bệnh trắng tinh.
Lúc đó tôi 28 tuổi. Tôi được nhận vào một công ty sản xuất mà có thể thấy ở bất cứ đâu, và cũng làm công việc như những người mà cũng có thể thấy ở bất cứ đâu.
Việc làm này ở đâu cũng có, nhưng tôi không thể chịu được sự gian khổ. Có vẻ như tôi là một con người luôn khoác lác về bản thân, là một người mà người ta có thể gọi là bình thường. Ngay cả khi tôi làm công việc giống như những người khác, tôi cảm thấy mình phải cố gắng làm nhiều việc hơn bất cứ ai để được một kết quả như nhau.
Chắc rằng những người khác cũng đều cảm thấy như vậy. Họ sẽ không thể hoàn thành công việc mà xã hội đòi hỏi. Đó là cách mà thế giới này vận hành.
Không có một điểm mạnh đặc biệt. Không có sự thất bại cụ thể. Nếu vậy, tôi rõ ràng là một người bình thường.
Quá bận bịu với công việc mà tôi phải vất vả hơn so với mọi người, tôi đã chia tay. Chắc chắn rồi, đó cũng là một chuyện tình bình thường.
Và trong cuộc đời đầy rẫy những biến cố mà bạn có thể thấy bất cứ nơi đâu, tôi đổ bệnh. Mỉa mai sao, có lẽ đây là điểm đặc biệt duy nhất làm tôi khác biệt với những người khác.
Cơ thể tôi không thể cử động được nữa, tôi chỉ có thể nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả những gì tôi có thể thấy là cảnh tuyết bao phủ toàn bộ mọi thứ bên ngoài, tôi mơ hồ nhớ lại đã nghe ai đó nói đây là một trận bão tuyết lớn kỉ lục chưa từng được thấy trước đây.
Tuyệt vọng.
Tôi ghen tị với đám tuyết bên ngoài.
Trận bão tuyết này thật đặc biệt. Nó sẽ để lại nhiều kí ức cho vô số người.
Tôi cũng muốn trở nên đặc biệt.
Tôi muốn trở thành một người đặc biệt.
Độc đoán đố kỵ với thời tiết, một vị thần nhân loại không thể làm gì, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Ý thức dần biến mất như một bức màn đang khép lại cuộc đời tôi.
Nhưng... tôi đã tái sinh...
Tôi không rõ tại sao, cũng chẳng biết làm cách nào.
Tất cả những gì tôi biết, là tôi, mang theo kí ức từ kiếp trước, sống một cuộc sống mới.
*****
"Nhưng, dù cho có một cuộc sống đặc biệt... Mình vẫn luôn cảm thấy tội lỗi".
"Cậu lẩm bẩm gì vậy Sieg? Nhìn đi, hôm nay sẽ diễn ra kỳ thi khác".
Tù một góc trong lớp, trái ngược với lớp tuyết rơi hôm đó, tôi vừa ngồi nhìn những tia nắng ấm không ngừng chiếu xuống sân trường, vừa tự thì thầm với bản thân... Nhưng khi kịp nhận ra, Anja đã đứng ngay cạnh tôi.
Khỉ thật, tôi tự lẩm bẩm, luôn nghĩ là không ai nghe thấy, nhưng Anja lại luôn âm thầm đến cạnh tôi, nên có lẽ cô ấy đã nghe được.
"...Cậu có nghe được tớ nói gì không?"
"Không rõ, nhưng nếu cậu không muốn ai nghe được, thì tốt nhất đừng nói ra".
"...Cậu nói đúng, im lặng là vàng..."
Bây giờ, hai đứa đã 11 tuổi, học năm cuối tiểu học.
Đáng kinh ngạc là, cả hai vẫn tiếp tục cạnh tranh, mặc dù trông giống như có mình cậu ấy cạnh tranh hơn.
Thi viết, kiểm tra thực hành, những buổi học ngoại khóa,... cô ấy luôn lấy lý do để so điểm thi, và lần nào cũng kết thúc bằng việc tôi chiến thắng với điểm số cao hơn.
Dần dà, việc này trở nên bình thường. Khi bạn đã đến cái tuổi trưởng thành, đương nhiên có thể dễ dàng được 100 điểm khi làm bài kiểm tra của tiểu học. Từ khi được tái sinh, tôi chưa từng đối mặt với bất cứ thứ gì mà thất bại.
Mặc dù kiếp trước, tôi luôn khao khát nhiều điều đặc biệt, nhưng giờ mỗi lần thắng Anja, tôi đều thấy tội lỗi.
Cuối cùng, kết quả của trải nghiệm đặc biệt được gọi là tái sinh kia, cũng không phải là thứ có được do khả năng hay nỗ lực của chính bản thân tôi. Khi mà Anja tự tin vào chính mình, hết sức nỗ lực để chiến thắng, có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy tội lỗi khi đập đổ toàn bộ nỗ lực của cô ấy. Hay đó là do tâm lý khi tôi vẫn là một người bình thường?
"Trời, đùa à!? Cậu lại được 100 điểm!? Tớ hoàn toàn không thể thắng cậu, thật bất công mà! Sieg, cậu ăn gian!"
Anja dường như sắp khóc.
Nói thẳng ra, Anja quả thật là một thiên tài. Chắc chắn cô bé giỏi tới mức, một kẻ bình thường như tôi sẽ không bao giờ có thể sánh bằng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ được học tại một trường trung học chất lượng, tốt nghiệp tại một trường đại học loại giỏi và sẽ tìm được việc làm ở một công ty tuyệt vời.
Nhưng, câu nói "một người bình thường khi đã qua tuổi 20" kia, chẳng khác nào một lời cảnh báo về việc nếu cô bé không tiếp tục nỗ lực.
Tôi nhét vào tay Anja vài viên kẹo để an ủi cô bé đang hờn dỗi này. Việc này cũng giống với hình phạt khi tôi thắng Anja. Phần lớn tiền trợ cấp ít ỏi dành cho tôi – một đứa trẻ tiểu học, điều dành để mua kẹo cho cô bé.
Để dỗ được Anja, tôi phải nắm được khẩu vị của cô bé, vì chỉ cần chọn nhầm loại kẹo thôi thì tôi phải dành cả ngày còn lại để nhìn gương mặt rầu rĩ của cô bạn.
Bình thường, Anja ngầu vô cùng, nhưng hễ cứ dính líu tới tôi thì y như rằng, cô ấy hoàn toàn mất bình tĩnh khi thua cuộc, sau đó tâm trạng lại bị dao động bởi những viên kẹo hợp khẩu vị trên tay tôi.
Hiểu được trái tim của một người con gái, thật sự là khó hơn bất cứ bài kiểm tra nào.
***
'Một thần đồng 10 tuổi, một thiên tài năm 15 tuổi, một người đàn ông bình thường khi đã qua tuổi 20.'
Tôi từ đâu đến? Tôi luôn tự hỏi như vậy.
Cho dù một đứa trẻ sở hữu tài năng vượt trội đến mức nào, nếu chúng lớn lên quá kiêu ngạo thì những tài năng đó sẽ không thể nào phát triển khi mà họ trưởng thành. Đó là một câu nói, và cũng là một lời cảnh báo.
Hoặc có lẽ khi một người giành được giải thưởng lúc còn nhỏ, lớn lên và thấy thế giới này rộng lớn đến chừng nào, họ sẽ nhận ra là tài năng của mình vẫn chưa là gì cả, tôi có thể nói đây là một ví dụ.
Dù sao, cũng tốt thôi, tất cả những lời khen thái quá về bạn khi bạn còn nhỏ, đừng quá kiêu ngạo hay tự phụ vì nó. Phải tiếp tục nỗ lực, luôn tự biết phấn đấu và hoàn thiện bản thân, đó như là một bài học của cuộc đời.
...Tuy vậy,
Đối với tôi, câu nói đó lại có ý nghĩa khác.
* * * * *
"Sieg! Hôm nay tớ nhất định phải so điểm thi với cậu lần nữa!"
"Anja... lại nữa sao..."
Không quan tâm lớp học đã kết thúc hay chưa, cô gái nhỏ mang theo đôi mắt sáng lấp lánh vội vã chạy đến đứng cạnh tôi.
Cô ấy có mái tóc ngắn màu xanh nhạt, trên cổ quấn quanh chiếc khăn len. Cô bé nhỏ nhắn này tên là Anja.
Anja 8 tuổi, bằng tuổi tôi. Một cô bé đang học năm hai tiểu học.
...Không, ý tôi, tôi cũng còn nhỏ, nhưng...
"Cái gì nữa đây? Tớ vẫn chưa bao giờ thắng cậu dù chỉ một lần!"
"Cậu... Cậu thường ra vẻ không quan tâm, nhưng khi cạnh tranh với tớ, cậu đều trở nên quá nóng nảy..."
"Tất nhiên tớ phải như vậy rồi! Bây giờ chuyện này sẽ được giải quyết, nhanh nhanh đưa tớ xem kết quả bài kiểm tra của cậu."
Anja đưa điểm cậu ấy cho tôi xem, cô ấy thúc giục đẩy vai tôi một cái. Ôi trời, tôi rút bài kiểm tra ra, nhanh chóng nhét vào túi lại.
"Về thôi... Chúng ta sẽ xem điểm trên đường về nhà... Tớ hy vọng là cậu đã sẵn sàng chấp nhận sự thật..."
Vẻ mặt của Anja đầy háo hức. Cô kiêu ngạo khẽ nhếch miệng một cái.
"...Anja, cậu có thật sự tự tin về điểm số trong bài kiểm tra Toán lần này không?"
"Hừm! Đó là điều cậu phải quyết định khi thấy điểm của tớ! Cậu nghe này! Tớ sẽ khiến cậu ngạc nhiên đến nỗi phải câm nín!"
Cô gái vẫn không kiềm được sự háo hức, nhanh chóng lao đến bên cạnh hối thúc như đang rất gấp gáp.
Tôi nhanh chóng lật bài kiểm tra đang nằm úp trên bàn.
"..."
"..."
Hửm, thật phi thường. Anja được 97 điểm. Bài kiểm tra lần này hoàn toàn dựa vào tính ứng dụng đưa vào thực tiễn, và tôi nghĩ không có bất kì học sinh nào có thể đạt được số điểm này.
Về cơ bản, đây đã là một số điểm xuất sắc, Anja giỏi hơn những học sinh khác rất nhiều.
Một học sinh nổi bật ở giữa những học sinh danh dự. Đó là điều mà cô ấy đã làm được.
Gương mặt cô bé tái lại.
Đôi môi khẽ mấp máy, trên mặt chứa đầy sự kinh ngạc.
"... 100 điểm!? Sieg, cậu... được 100 điểm!? Bài kiểm tra khó như thế... cậu lại làm được 100 điểm...!?"
"Đ...Đúng thế... Có lẽ tớ làm bài rất tốt..."
Kể cả như vậy, tôi chưa từng một lần thua cậu ấy.
Chỉ đơn giản vì điểm của tôi lúc nào cũng cao hơn.
"...!"
Khóe mắt Anja ngấn lệ.
Đôi môi khép chặt lại, cô ấy nghiến răng, cố kiềm những giọt nước mắt chỉ trực trào ra.
Chắc hẳn là Anja hoàn toàn tự tin về kết quả bài kiểm tra lần này. Cô học ngày học đêm. Bài kiểm tra cũng rất khó. Số điểm 97 này đã là một kỳ tích.
Tôi thậm chí chắc rằng, nếu trừ tôi ra, với 97 điểm đó, Anja chắc chắn sẽ đứng nhất trường.
Nhưng kể cả như vậy, cô ấy vẫn không bằng tôi.
"...!"
"A! Đợi đã! Anja...!"
Anja cúi gằm mặt chạy đi.
Có lẽ vì sự chán nản, hoặc vì không muốn để lộ ra những giọt nước mắt. Như một cơn gió, cô chạy đi thật nhanh.
"...Có vẻ như lần này... Cậu ấy thật sự rất chắc chắn rằng mình sẽ thắng..."
Anja là một cô gái luôn lạc quan, ngay cả khi cô thua cũng chưa bao giờ bật khóc. Cô đã nỗ lực hết mình trong bài kiểm tra lần này và tự tin với kết quả đạt được đó.
...Tôi thấy có lỗi với cậu ấy.
Anja thật sự đã cố gắng hết mình.
Nhưng tôi đã gian lận. Gian lận để có được 100 điểm này.
Bình thường, tôi là kiểu người không bao giờ bước vào các cuộc so tài và tôi cũng không có bất kì mối quan hệ nào với người nỗ lực như Anja.
Nhưng, có một điều tôi không thể nói với bất cứ ai.
Nếu tôi nói ra, có lẽ họ sẽ nghĩ tôi không được tỉnh táo, ngay cả khi tôi tuyên bố nó, sẽ không có bất kì ai tin.
Sự thật là, tôi...
...
...
...được tái sinh.
Tôi nhớ hết những kí ức của kiếp trước.
Một ngày mùa đông lạnh đến tê tái, tuyết rơi nặng hạt, để lại trên đất một lớp tuyết dày.
Lạnh... tôi nghĩ hôm nay là ngày đông chí, nhưng tôi cũng không nhớ rõ nữa. Nếu không nhớ về nó, có lẽ tôi sẽ không thấy lạnh đến thế này.
Kiếp trước, tôi chết vì những nguyên nhân rất tầm thường.
Từ cửa sổ, nhìn những hạt tuyết bay bay rơi thành từng mảng. Tôi ngẩng đầu, ghen tị nhìn cảnh tượng trắng tinh bên ngoài từ trong phòng bệnh trắng tinh.
Lúc đó tôi 28 tuổi. Tôi được nhận vào một công ty sản xuất mà có thể thấy ở bất cứ đâu, và cũng làm công việc như những người mà cũng có thể thấy ở bất cứ đâu.
Việc làm này ở đâu cũng có, nhưng tôi không thể chịu được sự gian khổ. Có vẻ như tôi là một con người luôn khoác lác về bản thân, là một người mà người ta có thể gọi là bình thường. Ngay cả khi tôi làm công việc giống như những người khác, tôi cảm thấy mình phải cố gắng làm nhiều việc hơn bất cứ ai để được một kết quả như nhau.
Chắc rằng những người khác cũng đều cảm thấy như vậy. Họ sẽ không thể hoàn thành công việc mà xã hội đòi hỏi. Đó là cách mà thế giới này vận hành.
Không có một điểm mạnh đặc biệt. Không có sự thất bại cụ thể. Nếu vậy, tôi rõ ràng là một người bình thường.
Quá bận bịu với công việc mà tôi phải vất vả hơn so với mọi người, tôi đã chia tay. Chắc chắn rồi, đó cũng là một chuyện tình bình thường.
Và trong cuộc đời đầy rẫy những biến cố mà bạn có thể thấy bất cứ nơi đâu, tôi đổ bệnh. Mỉa mai sao, có lẽ đây là điểm đặc biệt duy nhất làm tôi khác biệt với những người khác.
Cơ thể tôi không thể cử động được nữa, tôi chỉ có thể nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả những gì tôi có thể thấy là cảnh tuyết bao phủ toàn bộ mọi thứ bên ngoài, tôi mơ hồ nhớ lại đã nghe ai đó nói đây là một trận bão tuyết lớn kỉ lục chưa từng được thấy trước đây.
Tuyệt vọng.
Tôi ghen tị với đám tuyết bên ngoài.
Trận bão tuyết này thật đặc biệt. Nó sẽ để lại nhiều kí ức cho vô số người.
Tôi cũng muốn trở nên đặc biệt.
Tôi muốn trở thành một người đặc biệt.
Độc đoán đố kỵ với thời tiết, một vị thần nhân loại không thể làm gì, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Ý thức dần biến mất như một bức màn đang khép lại cuộc đời tôi.
Nhưng... tôi đã tái sinh...
Tôi không rõ tại sao, cũng chẳng biết làm cách nào.
Tất cả những gì tôi biết, là tôi, mang theo kí ức từ kiếp trước, sống một cuộc sống mới.
*****
"Nhưng, dù cho có một cuộc sống đặc biệt... Mình vẫn luôn cảm thấy tội lỗi".
"Cậu lẩm bẩm gì vậy Sieg? Nhìn đi, hôm nay sẽ diễn ra kỳ thi khác".
Tù một góc trong lớp, trái ngược với lớp tuyết rơi hôm đó, tôi vừa ngồi nhìn những tia nắng ấm không ngừng chiếu xuống sân trường, vừa tự thì thầm với bản thân... Nhưng khi kịp nhận ra, Anja đã đứng ngay cạnh tôi.
Khỉ thật, tôi tự lẩm bẩm, luôn nghĩ là không ai nghe thấy, nhưng Anja lại luôn âm thầm đến cạnh tôi, nên có lẽ cô ấy đã nghe được.
"...Cậu có nghe được tớ nói gì không?"
"Không rõ, nhưng nếu cậu không muốn ai nghe được, thì tốt nhất đừng nói ra".
"...Cậu nói đúng, im lặng là vàng..."
Bây giờ, hai đứa đã 11 tuổi, học năm cuối tiểu học.
Đáng kinh ngạc là, cả hai vẫn tiếp tục cạnh tranh, mặc dù trông giống như có mình cậu ấy cạnh tranh hơn.
Thi viết, kiểm tra thực hành, những buổi học ngoại khóa,... cô ấy luôn lấy lý do để so điểm thi, và lần nào cũng kết thúc bằng việc tôi chiến thắng với điểm số cao hơn.
Dần dà, việc này trở nên bình thường. Khi bạn đã đến cái tuổi trưởng thành, đương nhiên có thể dễ dàng được 100 điểm khi làm bài kiểm tra của tiểu học. Từ khi được tái sinh, tôi chưa từng đối mặt với bất cứ thứ gì mà thất bại.
Mặc dù kiếp trước, tôi luôn khao khát nhiều điều đặc biệt, nhưng giờ mỗi lần thắng Anja, tôi đều thấy tội lỗi.
Cuối cùng, kết quả của trải nghiệm đặc biệt được gọi là tái sinh kia, cũng không phải là thứ có được do khả năng hay nỗ lực của chính bản thân tôi. Khi mà Anja tự tin vào chính mình, hết sức nỗ lực để chiến thắng, có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy tội lỗi khi đập đổ toàn bộ nỗ lực của cô ấy. Hay đó là do tâm lý khi tôi vẫn là một người bình thường?
"Trời, đùa à!? Cậu lại được 100 điểm!? Tớ hoàn toàn không thể thắng cậu, thật bất công mà! Sieg, cậu ăn gian!"
Anja dường như sắp khóc.
Nói thẳng ra, Anja quả thật là một thiên tài. Chắc chắn cô bé giỏi tới mức, một kẻ bình thường như tôi sẽ không bao giờ có thể sánh bằng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ được học tại một trường trung học chất lượng, tốt nghiệp tại một trường đại học loại giỏi và sẽ tìm được việc làm ở một công ty tuyệt vời.
Nhưng, câu nói "một người bình thường khi đã qua tuổi 20" kia, chẳng khác nào một lời cảnh báo về việc nếu cô bé không tiếp tục nỗ lực.
Tôi nhét vào tay Anja vài viên kẹo để an ủi cô bé đang hờn dỗi này. Việc này cũng giống với hình phạt khi tôi thắng Anja. Phần lớn tiền trợ cấp ít ỏi dành cho tôi – một đứa trẻ tiểu học, điều dành để mua kẹo cho cô bé.
Để dỗ được Anja, tôi phải nắm được khẩu vị của cô bé, vì chỉ cần chọn nhầm loại kẹo thôi thì tôi phải dành cả ngày còn lại để nhìn gương mặt rầu rĩ của cô bạn.
Bình thường, Anja ngầu vô cùng, nhưng hễ cứ dính líu tới tôi thì y như rằng, cô ấy hoàn toàn mất bình tĩnh khi thua cuộc, sau đó tâm trạng lại bị dao động bởi những viên kẹo hợp khẩu vị trên tay tôi.
Hiểu được trái tim của một người con gái, thật sự là khó hơn bất cứ bài kiểm tra nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.