Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Chương 43: Kiểm Tra 1
Thu Thủy Doanh Doanh
21/01/2024
"Không ngờ cẩn trọng làm việc vài chục năm, lại rơi vào kết cục bây giờ. Hiện tại người tôi lo lắng nhất chính là Tĩnh Nghiên và Tiểu Thiên, không biết bọn nó ở bên ngoài thế nào, có thể chăm sóc tốt cho bản thân hay không. Trước khi chúng ta chuyển xuống, còn có thể gặp bọn nó một lần hay không?"
Người đàn ông không biết nên an ủi vợ như nào, chỉ có thể ôm thật chặt vợ vào trong ngực.
Lạc Tĩnh Nghiên về không lâu, thì có hai người công an tới cửa.
Bọn họ đưa ra thẻ công tác: "Là đồng chí Lạc Tĩnh Nghiên sao?"
"Phải."
Lạc Tĩnh Nghiên vô cùng bình tĩnh, cô lại không làm việc trái với lương tâm, sợ cái gì?
"Là như này, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án đột nhập nhà trộm cướp, chúng tôi có thể kiểm tra trong nhà của cô một chút không?"
"Tôi trộm cướp nhà nào?" Cô ra vẻ kinh ngạc.
"Nhà cô của cô."
"Cái gì, nhà cô tôi bị người ta trộm sao."
"Phải, chị họ cô nói cô và nhà họ không hợp nhau, cho nên, cô ấy nghi ngờ là do cô làm chuyện này."
Lạc Tĩnh Nghiên cũng không giấu diếm quan hệ với người nhà họ Lý: "Đúng thế, cả nhà cô ức hiếp hai chị em chúng tôi, tôi hận bọn họ, nhưng tôi tuyệt đối không ăn trộm nhà bọn họ, đồng chí công an, các anh cảm thấy tôi có thể làm ra chuyện như thế sao?"
Hai người công an đều vô thức lắc đầu, có thể chuyển sạch tất cả đồ nhà họ Lý trong vòng một đêm, hoàn toàn không phải chuyện một người có thể làm được, càng đừng nói đến một cô gái như Lạc Tĩnh Nghiên.
Lạc Tĩnh Nghiên tránh cửa: "Các anh muốn điều tra, tôi đương nhiên sẽ phối hợp, mời vào."
Công an kiểm tra bên trong một chút, không lục soát là nửa thứ của nhà họ Lý, nói câu "Làm phiền rồi" với Lạc Tĩnh Nghiên rồi rời đi.
Trong sân nhỏ của một nhà nông ở biên giới Bắc Kinh, Lâm San San mười tám tuổi quỳ gối trong sân, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
Bả vai cô ta run rẩy, không dám phát ra âm thanh.
Trong lòng mặc niệm: Cha, cha lên đường bình an. Mẹ, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu mẹ ra.
Ba ra đi thanh thản nhé. Mẹ, con nhất định sẽ tìm cách cứu mẹ ra ngoài.
Cô vốn dĩ là con gái của Cao Thiết Sơn, đành chịu vậy, công việc ba mẹ cô làm đặc thù nên bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sẽ bị giam giữ.
Để bảo đảm an toàn của cô, từ nhỏ cô đã được gửi nhờ bà con xa nuôi giúp, còn đứa con được cha mẹ cô nuôi dưỡng lại là trẻ cồ môi che giấu thân phận.
Cách đây vài ngày trước cô mới biết được thân thế thật sự của mình.
Ba cô nói có nhiều chuyện cô biết càng ít thì càng có lợi cho bản thân, bởi vì cả nhà cô sẽ nhanh chóng cùng nhau ra nước ngoài nên ba cô mới nói cho cô biết sự thật.
Nhưng điều không may chính là mấy ngày trước, ba mẹ cô đều bị bắt đi. Ngày hôm qua ba cô còn bị thi hành tử hình còn mẹ cô bị giam trong tù, có lẽ sẽ phải giam giữ cả đời này.
Người đàn ông không biết nên an ủi vợ như nào, chỉ có thể ôm thật chặt vợ vào trong ngực.
Lạc Tĩnh Nghiên về không lâu, thì có hai người công an tới cửa.
Bọn họ đưa ra thẻ công tác: "Là đồng chí Lạc Tĩnh Nghiên sao?"
"Phải."
Lạc Tĩnh Nghiên vô cùng bình tĩnh, cô lại không làm việc trái với lương tâm, sợ cái gì?
"Là như này, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án đột nhập nhà trộm cướp, chúng tôi có thể kiểm tra trong nhà của cô một chút không?"
"Tôi trộm cướp nhà nào?" Cô ra vẻ kinh ngạc.
"Nhà cô của cô."
"Cái gì, nhà cô tôi bị người ta trộm sao."
"Phải, chị họ cô nói cô và nhà họ không hợp nhau, cho nên, cô ấy nghi ngờ là do cô làm chuyện này."
Lạc Tĩnh Nghiên cũng không giấu diếm quan hệ với người nhà họ Lý: "Đúng thế, cả nhà cô ức hiếp hai chị em chúng tôi, tôi hận bọn họ, nhưng tôi tuyệt đối không ăn trộm nhà bọn họ, đồng chí công an, các anh cảm thấy tôi có thể làm ra chuyện như thế sao?"
Hai người công an đều vô thức lắc đầu, có thể chuyển sạch tất cả đồ nhà họ Lý trong vòng một đêm, hoàn toàn không phải chuyện một người có thể làm được, càng đừng nói đến một cô gái như Lạc Tĩnh Nghiên.
Lạc Tĩnh Nghiên tránh cửa: "Các anh muốn điều tra, tôi đương nhiên sẽ phối hợp, mời vào."
Công an kiểm tra bên trong một chút, không lục soát là nửa thứ của nhà họ Lý, nói câu "Làm phiền rồi" với Lạc Tĩnh Nghiên rồi rời đi.
Trong sân nhỏ của một nhà nông ở biên giới Bắc Kinh, Lâm San San mười tám tuổi quỳ gối trong sân, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
Bả vai cô ta run rẩy, không dám phát ra âm thanh.
Trong lòng mặc niệm: Cha, cha lên đường bình an. Mẹ, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu mẹ ra.
Ba ra đi thanh thản nhé. Mẹ, con nhất định sẽ tìm cách cứu mẹ ra ngoài.
Cô vốn dĩ là con gái của Cao Thiết Sơn, đành chịu vậy, công việc ba mẹ cô làm đặc thù nên bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sẽ bị giam giữ.
Để bảo đảm an toàn của cô, từ nhỏ cô đã được gửi nhờ bà con xa nuôi giúp, còn đứa con được cha mẹ cô nuôi dưỡng lại là trẻ cồ môi che giấu thân phận.
Cách đây vài ngày trước cô mới biết được thân thế thật sự của mình.
Ba cô nói có nhiều chuyện cô biết càng ít thì càng có lợi cho bản thân, bởi vì cả nhà cô sẽ nhanh chóng cùng nhau ra nước ngoài nên ba cô mới nói cho cô biết sự thật.
Nhưng điều không may chính là mấy ngày trước, ba mẹ cô đều bị bắt đi. Ngày hôm qua ba cô còn bị thi hành tử hình còn mẹ cô bị giam trong tù, có lẽ sẽ phải giam giữ cả đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.