Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 70: Ích kỷ.
Mai Can Thái Thiếu Bính
27/12/2014
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi lại bị Tô Ánh Tuyết quát tháo, bắt hắn phải cùng cô chạy một vòng lớn, về nhà ăn sáng xong lại vội vội vàng vàng đi làm.
Nhưng có vẻ Tô Ánh Tuyết vẫn còn giận, từ đầu đến cuối chẳng nói với Lâm Phi được mấy câu, đến thím Giang cũng không nhịn được vụng trộm nhìn Lâm Phi. Tối qua có phải không nghiêm túc nói lời xin lỗi không? Lâm Phi dở khóc dở cười, nói hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thím Giang thở dài, quả thực bà đã tận lực, nhưng có vẻ hai người này động một tý là lại gây mâu thuẫn, không biết phải làm thế nào.
Sau khi đưa Tô Ánh Tuyết đến nơi làm việc, cô không nói tiếng nào mà đi trước lên lầu.
Nhìn mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo, thật khó mà liên tưởng, cô gái tối qua ngồi bên bể bơi ăn kẹo dẻo, quai hàm phập phồng như cái bánh bao, là cùng một người!
Lâm Phi không vội vã đi lên lầu ngay mà đến ngân hàng đối diện, xử lý tấm chi phiếu, mở một tài khoản ngân hàng.
Một là để sau này dùng tiền cho thuận tiện, hai là có thể trả lại tiền còn nợ cho Tô Ánh Tuyết.
Sau khi từ ngân hàng đi ra, Lâm Phi phát hiện cạnh đường phố có một siêu thị. Hắn bỗng nhớ lại đồ Hứa Vi thích ăn từ nhỏ, thế là hắn chạy như điên đến siêu thị mua một túi rồi mới quay về công ty.
Lâm Phi đi thang máy đến văn phòng Chủ tịch, tìm văn phòng của Hứa Vi, thấy Hứa Vi đang giao công việc cho hai trợ lý khác.
Thấy Lâm Phi đi tới, Hứa Vi có chút sửng sốt, nét mặt không được tự nhiên, mỉm cười nói:
- Sao cậu lại đến đây vậy?
Lâm Phi nhấc chiếc túi trên tay mình lên, mở ra cho Hứa Vi xem, cười hì hì nói:
- Em nhớ chị thích ăn vị Chocolate, không nhớ sai chứ?
Hứa Vi vừa nhìn, không ngờ trong túi là mười que kem chocolate của Haagen-Dazs.
Kem lạnh, nhưng trong lòng cô lại thấy ấm áp.
Hình ảnh hồn nhiên hồi nhỏ bỗng thi nhau ùa về. Hồi nhỏ không được như hiện tại, thích ăn bao nhiêu kem là có thể ăn từng đó, mẹ Hứa Vân của cô ăn mặc tiết kiệm, mãi mới mua cho cô một que kem.
Có lần, Lâm Phi thừa dịp cô không chú ý, cắn một miếng lớn khiến cô khóc sướt mướt, còn hại Lâm Phi bị cha hắn đánh cho một trận.
Nhưng từ đó về sau, Lâm Phi không dám ăn vụng kem của cô nữa, chỉ nhìn cô ăn bằng đôi mắt trông mong. Bộ dạng đáng thương đó, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in...
Người đàn ông này vẫn nhớ mình thích ăn kem, cả mùi vị kem mình thích nữa, chẳng qua hắn không nói ra mà thôi. Quả thực, hắn luôn nhớ tới mình.
Nên biết, lúc hắn mất tích, hắn mới có tám tuổi, đến giờ đã hơn chục năm rồi...
Dù đây không phải là tình yêu nam nữ mà chỉ là tình bạn thuần túy, cũng đủ để khiến Hứa Vi cảm động.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, Lâm Phi càng biểu hiện thành ý bao nhiêu, cô lại càng không dám tiếp nhận bấy nhiêu...
Hai trợ lý ngửi thấy mùi “mập mờ”, đều khẽ cười trộm.
Khuôn mặt Hứa Vi dần ửng đỏ, nhận lấy cái túi nói:
- Sáng sớm ra đã ăn gì kem, còn mua nhiều thế này nữa, cậu đợi lát, để tôi cho vào tủ trước đã. May mà trong phòng có tủ lạnh nhỏ, không đến mức để kem bị chảy hết.
- Không sao, ăn không hết thì cho những người khác cùng ăn, không đủ em lại đi mua tiếp. So với việc mua những bông hồng chỉ thể ngắm không thể ăn kia, thì thà mua đồ chị thích ăn còn thiết thực hơn, đúng không?
Lâm Phi cười vui vẻ nói.
Sau khi cất kem vào tủ lạnh, Hứa Vi xoay người, mỉm cười:
- Cậu theo tôi, cậu tìm tôi có việc gì...
Lâm Phi sững sờ, xem ra người phụ nữ này có việc gì đó quan trọng cần nói, nét mặt là lạ, hắn liền gật đầu, cùng cô đi ra ngoài.
Hai người đi tới một hành lang vắng, xác định không có người đi qua, Hứa Vi mới trầm mặc cúi đầu, có vẻ đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
Lâm Phi không khỏi có chút lo lắng hỏi:
- Có phải là gặp phải phiền toái gì không, sao nhìn chị chẳng có tí tinh thần nào thế. Có chuyện gì cứ nói ra, em sẽ cố gắng giúp chị, dù không phải là em theo đuổi chị, chỉ cần dựa vào việc chị là chị Hứa Vi của em, không cần khách sáo.
Hứa Vi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phi.
- Lâm Phi, chúng ta....vẫn nên...làm bạn tốt thì hơn.
Lời của cô rất bình thản nhưng mỗi chữ lại giống như viên đá làm đông cứng biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Phi.
Đờ người hồi lâu, Lâm Phi mới hỏi:
- Tại sao đột nhiên lại...nói như vậy. Chị đừng nói với em là chị quyết định nhanh vậy nhé, không phải là yêu em rồi chứ.
Lâm Phi mỉm cười, vuốt vuốt tóc:
- Tối qua chị nghĩ rất lâu, thực ra...nếu chị thật sự yêu em, cơ bản không cần tốn nhiều thời gian, bởi vì dù hơn mười năm chúng ta không gặp mặt, nhưng tình cảm lại sâu sắc hơn nam nữ bình thường rất nhiều.
- Chị phát hiện ra rằng, sở dĩ chị không có cách nào yêu em, không phải là vì em không tốt...mà là...chị không đủ dũng khí.
Lâm Phi đã bình phục lại tâm tình, thu lại nụ cười, hỏi một cách nghiêm túc:
- Tại sao lại không có dũng khí.
- Chị không hiểu em...
Hứa Vi cười nói tiếp:
- Chị không nói không có nghĩa là chị không biết. Những điều em nói với chị, với bác cả em, những trải nghiệm hơn mười năm qua của em, với khí chất, học vấn học vấn em biểu hiện ra, hoàn toàn không ăn khớp...
- Nhưng chị biết, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên chị không bắt em phải nói ra, rốt cuộc em đã làm những gì...nhưng....khó nắm bắt em thế này khiến chị không có cách nào tiếp nhận em được.
- Việc đã qua quan trọng như vậy sao? Chị cho là em sẽ hại chị?
Lâm Phi cười khổ.
Hứa Vi lắc đầu:
- Chị có thể cảm nhận được em đối xử với chị rất tốt, nhưng...em phải thông cảm, không phải người phụ nữ nào cũng tự tin như Tiểu Tuyết, không phải người phụ nữ nào cũng giống được như cô ấy, dám giữ em ở lại bên mình.
- Tài hoa mà em thể hiện, chị không tin em sẽ làm tài xế, vệ sĩ một đời. Thậm chí chị không biết, liệu có một ngày nào đó em sẽ lại đột nhiên mất tích như mười năm về trước không...
- Chị chỉ là một cô gái bình thường, muốn làm việc, sống một cuộc sống bình thường. Dù không tìm được người đàn ông tốt hơn em, nhưng chí ít, chị cũng hiểu rõ người ấy...
Lâm Phi im lặng, hắn không ngờ, Hứa Vi lại nói ra những lời này.
Mặc dù hắn cảm thấy không có gì thuyết phục, song hắn không thể nào cãi lại.
Nói thật, không phải hắn không lo lắng quá khứ của hắn sẽ không ảnh hưởng đến gia đình hắn trong tương lai, nhưng hắn không thể từ chối cuộc sống, kháng cự tình cảm của mình.
Nhưng hắn đã sơ sót một điều là, không phải ai cũng dám đối mặt với mọi chuyện như hắn.
- Lâm Phi, chị Hứa Vi hỏi em một câu. Em có dám nói rõ quá khứ của em với chị không, dù...chỉ là một phần nhỏ.
Lâm Phi sững người, lời của Hứa Vi như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn, đau, nhưng lại không thể làm gì khác.
Nói ra? Nói thế nào, đó không phải là đoạn đường do mình kiểm soát, là đoạn được mình bất đắc dĩ phải đi, dù đó không phải là ý của mình, nhưng sao có thể nói trực tiếp như vậy?
Trong mắt Hứa Vi lộ ra thần sắc “quả nhiên”:
- Em xem, đến con người chân thật của em chị cũng không biết, sao chị có thể làm bạn gái của em, sao dám cùng em đi tiếp đoạn đường còn lại?
Lâm Phi nở nụ cười khổ:
- Chị Hứa Vi, có lẽ chị nói đúng...em là kẻ lỗ mãng...xem ra...muốn chị làm bạn gái của em là lừa gạt chị, thực ra đó là một chuyện rất ích kỷ.
Cảm giác bất lực đến mệt mỏi khiến cả người Lâm Phi trở nên trống rỗng.
Nhưng có vẻ Tô Ánh Tuyết vẫn còn giận, từ đầu đến cuối chẳng nói với Lâm Phi được mấy câu, đến thím Giang cũng không nhịn được vụng trộm nhìn Lâm Phi. Tối qua có phải không nghiêm túc nói lời xin lỗi không? Lâm Phi dở khóc dở cười, nói hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thím Giang thở dài, quả thực bà đã tận lực, nhưng có vẻ hai người này động một tý là lại gây mâu thuẫn, không biết phải làm thế nào.
Sau khi đưa Tô Ánh Tuyết đến nơi làm việc, cô không nói tiếng nào mà đi trước lên lầu.
Nhìn mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo, thật khó mà liên tưởng, cô gái tối qua ngồi bên bể bơi ăn kẹo dẻo, quai hàm phập phồng như cái bánh bao, là cùng một người!
Lâm Phi không vội vã đi lên lầu ngay mà đến ngân hàng đối diện, xử lý tấm chi phiếu, mở một tài khoản ngân hàng.
Một là để sau này dùng tiền cho thuận tiện, hai là có thể trả lại tiền còn nợ cho Tô Ánh Tuyết.
Sau khi từ ngân hàng đi ra, Lâm Phi phát hiện cạnh đường phố có một siêu thị. Hắn bỗng nhớ lại đồ Hứa Vi thích ăn từ nhỏ, thế là hắn chạy như điên đến siêu thị mua một túi rồi mới quay về công ty.
Lâm Phi đi thang máy đến văn phòng Chủ tịch, tìm văn phòng của Hứa Vi, thấy Hứa Vi đang giao công việc cho hai trợ lý khác.
Thấy Lâm Phi đi tới, Hứa Vi có chút sửng sốt, nét mặt không được tự nhiên, mỉm cười nói:
- Sao cậu lại đến đây vậy?
Lâm Phi nhấc chiếc túi trên tay mình lên, mở ra cho Hứa Vi xem, cười hì hì nói:
- Em nhớ chị thích ăn vị Chocolate, không nhớ sai chứ?
Hứa Vi vừa nhìn, không ngờ trong túi là mười que kem chocolate của Haagen-Dazs.
Kem lạnh, nhưng trong lòng cô lại thấy ấm áp.
Hình ảnh hồn nhiên hồi nhỏ bỗng thi nhau ùa về. Hồi nhỏ không được như hiện tại, thích ăn bao nhiêu kem là có thể ăn từng đó, mẹ Hứa Vân của cô ăn mặc tiết kiệm, mãi mới mua cho cô một que kem.
Có lần, Lâm Phi thừa dịp cô không chú ý, cắn một miếng lớn khiến cô khóc sướt mướt, còn hại Lâm Phi bị cha hắn đánh cho một trận.
Nhưng từ đó về sau, Lâm Phi không dám ăn vụng kem của cô nữa, chỉ nhìn cô ăn bằng đôi mắt trông mong. Bộ dạng đáng thương đó, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in...
Người đàn ông này vẫn nhớ mình thích ăn kem, cả mùi vị kem mình thích nữa, chẳng qua hắn không nói ra mà thôi. Quả thực, hắn luôn nhớ tới mình.
Nên biết, lúc hắn mất tích, hắn mới có tám tuổi, đến giờ đã hơn chục năm rồi...
Dù đây không phải là tình yêu nam nữ mà chỉ là tình bạn thuần túy, cũng đủ để khiến Hứa Vi cảm động.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, Lâm Phi càng biểu hiện thành ý bao nhiêu, cô lại càng không dám tiếp nhận bấy nhiêu...
Hai trợ lý ngửi thấy mùi “mập mờ”, đều khẽ cười trộm.
Khuôn mặt Hứa Vi dần ửng đỏ, nhận lấy cái túi nói:
- Sáng sớm ra đã ăn gì kem, còn mua nhiều thế này nữa, cậu đợi lát, để tôi cho vào tủ trước đã. May mà trong phòng có tủ lạnh nhỏ, không đến mức để kem bị chảy hết.
- Không sao, ăn không hết thì cho những người khác cùng ăn, không đủ em lại đi mua tiếp. So với việc mua những bông hồng chỉ thể ngắm không thể ăn kia, thì thà mua đồ chị thích ăn còn thiết thực hơn, đúng không?
Lâm Phi cười vui vẻ nói.
Sau khi cất kem vào tủ lạnh, Hứa Vi xoay người, mỉm cười:
- Cậu theo tôi, cậu tìm tôi có việc gì...
Lâm Phi sững sờ, xem ra người phụ nữ này có việc gì đó quan trọng cần nói, nét mặt là lạ, hắn liền gật đầu, cùng cô đi ra ngoài.
Hai người đi tới một hành lang vắng, xác định không có người đi qua, Hứa Vi mới trầm mặc cúi đầu, có vẻ đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
Lâm Phi không khỏi có chút lo lắng hỏi:
- Có phải là gặp phải phiền toái gì không, sao nhìn chị chẳng có tí tinh thần nào thế. Có chuyện gì cứ nói ra, em sẽ cố gắng giúp chị, dù không phải là em theo đuổi chị, chỉ cần dựa vào việc chị là chị Hứa Vi của em, không cần khách sáo.
Hứa Vi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phi.
- Lâm Phi, chúng ta....vẫn nên...làm bạn tốt thì hơn.
Lời của cô rất bình thản nhưng mỗi chữ lại giống như viên đá làm đông cứng biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Phi.
Đờ người hồi lâu, Lâm Phi mới hỏi:
- Tại sao đột nhiên lại...nói như vậy. Chị đừng nói với em là chị quyết định nhanh vậy nhé, không phải là yêu em rồi chứ.
Lâm Phi mỉm cười, vuốt vuốt tóc:
- Tối qua chị nghĩ rất lâu, thực ra...nếu chị thật sự yêu em, cơ bản không cần tốn nhiều thời gian, bởi vì dù hơn mười năm chúng ta không gặp mặt, nhưng tình cảm lại sâu sắc hơn nam nữ bình thường rất nhiều.
- Chị phát hiện ra rằng, sở dĩ chị không có cách nào yêu em, không phải là vì em không tốt...mà là...chị không đủ dũng khí.
Lâm Phi đã bình phục lại tâm tình, thu lại nụ cười, hỏi một cách nghiêm túc:
- Tại sao lại không có dũng khí.
- Chị không hiểu em...
Hứa Vi cười nói tiếp:
- Chị không nói không có nghĩa là chị không biết. Những điều em nói với chị, với bác cả em, những trải nghiệm hơn mười năm qua của em, với khí chất, học vấn học vấn em biểu hiện ra, hoàn toàn không ăn khớp...
- Nhưng chị biết, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên chị không bắt em phải nói ra, rốt cuộc em đã làm những gì...nhưng....khó nắm bắt em thế này khiến chị không có cách nào tiếp nhận em được.
- Việc đã qua quan trọng như vậy sao? Chị cho là em sẽ hại chị?
Lâm Phi cười khổ.
Hứa Vi lắc đầu:
- Chị có thể cảm nhận được em đối xử với chị rất tốt, nhưng...em phải thông cảm, không phải người phụ nữ nào cũng tự tin như Tiểu Tuyết, không phải người phụ nữ nào cũng giống được như cô ấy, dám giữ em ở lại bên mình.
- Tài hoa mà em thể hiện, chị không tin em sẽ làm tài xế, vệ sĩ một đời. Thậm chí chị không biết, liệu có một ngày nào đó em sẽ lại đột nhiên mất tích như mười năm về trước không...
- Chị chỉ là một cô gái bình thường, muốn làm việc, sống một cuộc sống bình thường. Dù không tìm được người đàn ông tốt hơn em, nhưng chí ít, chị cũng hiểu rõ người ấy...
Lâm Phi im lặng, hắn không ngờ, Hứa Vi lại nói ra những lời này.
Mặc dù hắn cảm thấy không có gì thuyết phục, song hắn không thể nào cãi lại.
Nói thật, không phải hắn không lo lắng quá khứ của hắn sẽ không ảnh hưởng đến gia đình hắn trong tương lai, nhưng hắn không thể từ chối cuộc sống, kháng cự tình cảm của mình.
Nhưng hắn đã sơ sót một điều là, không phải ai cũng dám đối mặt với mọi chuyện như hắn.
- Lâm Phi, chị Hứa Vi hỏi em một câu. Em có dám nói rõ quá khứ của em với chị không, dù...chỉ là một phần nhỏ.
Lâm Phi sững người, lời của Hứa Vi như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn, đau, nhưng lại không thể làm gì khác.
Nói ra? Nói thế nào, đó không phải là đoạn đường do mình kiểm soát, là đoạn được mình bất đắc dĩ phải đi, dù đó không phải là ý của mình, nhưng sao có thể nói trực tiếp như vậy?
Trong mắt Hứa Vi lộ ra thần sắc “quả nhiên”:
- Em xem, đến con người chân thật của em chị cũng không biết, sao chị có thể làm bạn gái của em, sao dám cùng em đi tiếp đoạn đường còn lại?
Lâm Phi nở nụ cười khổ:
- Chị Hứa Vi, có lẽ chị nói đúng...em là kẻ lỗ mãng...xem ra...muốn chị làm bạn gái của em là lừa gạt chị, thực ra đó là một chuyện rất ích kỷ.
Cảm giác bất lực đến mệt mỏi khiến cả người Lâm Phi trở nên trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.