Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 55: Kỳ quặc.
Mai Can Thái Thiếu Bính
27/12/2014
Lâm Đại Nguyên hoàn hồn, miễn cưỡng cười cười:
- Haiz, không có gì, bác cũng đang nghĩ, không biết là vị quý nhân nào.
Lâm Phi cảm thấy có điểm gì đó là lạ. Chắc chắn là bác cả đã nghĩ ra chuyện gì đó nhưng có vẻ không muốn nói ra. Vì tôn trọng ông nên hắn cũng không hỏi nhiều.
- Anh, anh ăn sáng chưa? Ở đây còn có cháo thịt y tá mang đến, em múc cho anh một bát nhé?
Lâm Dao định múc cháo cho Lâm Phi.
Lâm Phi khoát khoát tay, nói là mình đã ăn rồi rồi quay người cầm dao gọt táo cho Lâm Đại Nguyên.
Lâm Dao thấy vậy liền định lấy con dao về, nhưng Lâm Phi đã từ chối.
Bác cả bị đánh thành ra thế này, hắn cũng có trách nhiệm lớn, trong lòng hổ thẹn, không có cách nào để bác cả lập tức khỏe lên được. Gọt táo có là gì đâu.
Ba người ngồi trong phòng trò chuyện một lát, ban ngày Lâm Dao còn phải đến trường học, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học cũng không xa lắm, huống hồ y tá trong bệnh viện rất ân cần, thay phiên nhau trực để chăm sóc Lâm Đại Nguyên, Lâm Phi cũng yên tâm hơn.
Khi Lâm Phi ra khỏi phòng bệnh, đang định quay trở lại công ty, đi xuống dưới lầu thì gặp phải vài người.
Lâm Phi híp híp mắt, có chút buồn bực. Đám người kia đúng là nhanh chân thật, nhanh như vậy đã tới bệnh viện rồi.
- Ha ha, Lâm tiên sinh, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Người đi về hướng Lâm Phi, thân thiện đưa tay ra chào hỏi không phải là ai khác mà là Tần Nham, người dẫn đám Bạch Hân Nghiên tới.
Thấy gã đưa tay ra, Lâm Phi liếc mắt, coi như không nhìn thấy, hai tay vẫn đút trong túi áo, lạnh lùng nói:
- Chúng ta quen nhau sao?
Tần Nham cũng không thấy ngại ngùng, thu tay về rồi cười ha hả:
- Lâm tiên sinh không quên nhanh như vậy chứ, tối qua chúng ta vừa mới gặp nhau xong.
- Tối qua tôi về nhà ngủ từ sớm, đâu có gặp ai. Mấy tên lừa đảo các ngươi cũng thật biết bắt nạt người già, tôi đi đây.
Lâm Phi nói một tràng rồi rời khỏi.
Đám người Tần Nham khuôn mặt cứng đờ. Tên này cũng mặt dày thật? Những lời trắng trợn như vậy cũng nói ra được?
- Lâm Phi!
Bạch Hân Nghiên quay người đuổi theo, chặn Lâm Phi lại, cặp mày chau lại trừng mắt với hắn:
- Đừng giả ngốc nữa, Tổ trưởng của chúng tôi tới tìm anh không phải để nói chuyện đùa. Anh bắt buộc phải nói rõ với chúng tôi chuyện tối qua!
Lâm Phi bỗng cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán:
- Cảnh sát Bạch, các người có chút hiểu biết gì không vậy? Tôi không muốn nhiều lời với các người, thích làm gì thì làm, chúng ta ai đi đường nấy không phải là ổn rồi sao? Đều là người ra ngoài xã hội kiếm sống, các người ăn cơm nhà nước, tôi ăn lương công ty, tôi không trộm không cướp, sao lại đuổi tôi không tha vậy?
- Hừ.
Bạch Hân Nghiên ánh mắt lạnh lùng:
- Anh không trộm không cướp, việc anh làm còn nghiêm trọng hơn ăn trộm ăn cướp nhiều? Tôi sớm đã nhận rõ, anh vốn dĩ là một tên biến thái!
- Này? Tôi thấy cô là phụ nữ nên mới không đánh cô, cô đây là phỉ báng, tôi biến thái ở đâu? Không phải tôi chỉ đánh cô ngất xỉu thôi sao? Tôi cũng không làm gì cô!
- Ai nói với anh chuyện tối hôm đó! Anh chính là tên biến thái! Tên ma giết người này!
Bạch Hân Nghiên hốc mắt hồng hồng, có vẻ như tối qua không được nghỉ ngơi. Trông cô giống như con mèo mẹ bực bội, tức giận nhìn Lâm Phi chằm chằm.
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Tần Nham cùng các đặc công khác dở khóc dở cười, sao chuyện nghiêm trọng như vậy lại bị biến thành trò cãi nhau thế này?
- Được rồi, Bạch Hân.
Tần Nham đi lên hòa giải:
- Cô đừng kích động, phải dùng tố chất chuyên môn của chúng ta chứ, sao lại có thể tùy tiện chửi người như vậy. Lâm tiên sinh, anh cũng đừng xoay chuyển đề tài nữa, chúng tôi biết, bác cả Lâm Đại Nguyên và em họ Lâm Dao của anh đều trong phòng bệnh. Chắc anh không hy vọng bị bọn họ phát hiện ra một số chuyện của anh chứ?
Lâm Phi nghe vậy, con ngươi lập tức phát ra tia lạnh, cười lạnh nhìn Tần Nham:
- Anh muốn uy hiếp tôi?
Quả thực hắn không muốn bác cả và em họ biết một số chuyện của mình, nhưng không có nghĩa là vì vậy mà tình nguyện chấp nhận sự uy hiếp của những người này.
Tần Nham cảm thấy hàn khí của hắn đang truyền vào xương cốt mình, mấy đặc công bên cạnh cũng căng thẳng chẳng kém.
Bọn họ đề cao tinh thần cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy súng ra.
Dù thế nào thì trong đầu họ cũng không có cách nào xóa đi được hình ảnh đầy máu tanh ngày hôm qua, tựa như bị ác mộng bủa vây lấy.
Lúc này, dù Lâm Phi đang cười, nhưng trong lòng mọi người đều cảm nhận được sự khủng bố của hắn....
- Lâm tiên sinh, anh đừng kích động.
Tần Nham bắt đầu xưng hô tôn trọng, cười miễn cưỡng:
- Tôi không có ý đó, chỉ là khẩn cầu anh có thể tìm một chỗ nào đó ngồi xuống với chúng tôi, chúng ta cùng nhau nói chuyện. Chúng tôi hỏi vài vấn đề, anh xem rồi trả lời là có thể, đây là vì công dân của đất nước chúng ta, phối hợp với chúng tôi làm việc, anh thấy thế nào?
Lâm Phi thu lại cỗ khí lạnh băng trên người, khôi phục lại bộ dạng thường ngày:
- Sao không nói sớm, nể mặt cảnh sát Bạch, tôi cũng phối hợp với các anh làm chút chuyện.
Tần Nham cùng đồng nghiệp của mình gượng cười, toàn thân thả lỏng. Nghĩ mà sợ, đúng là gặp phải quỷ sống!
- Tin anh mới là chuyện lạ.
Bạch Hân Nghiên không có vẻ gì là sợ hãi, liếc nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Lâm Phi chau mày, cô cảnh sát này sao lại gây khó dễ cho mình thế nhỉ, như có thù từ kiếp trước vậy.
Tần Nham và các đặc công khác cười khổ, vô cùng bội phục Bạch Hân Nghiên. Là gan lớn hay thần kinh có vấn đề? Còn dám cãi nhau với người đàn ông ma quỷ như vậy. Nghĩ đến việc tối qua rất có khả năng là Lâm Phi làm, bọn họ cơ bản không dám dùng ánh mắt đó để nói chuyện với Lâm Phi.
Nhưng bất kể thế nào, công việc vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Tần Nham đưa tay ra hiệu:
- Lâm tiên sinh, vậy mời anh cùng chúng tôi đến quán trà bên ngoài, chúng ta ngồi uống trà một lát nhé...
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự vùng duyên hải phía đông Lâm An, các thành viên hạt nhân trong nội bộ Thanh Phong Đường theo triệu tập của Đường chủ Ngô Khâm, tiến hành hội nghị khẩn cấp.
Là đầu rồng của thế lực ngầm vùng Lâm An, mấy cốt cán trong Thanh Phong Đường đều là những thương nhân có chút danh tiếng, loại nghề nào cũng từng làm qua.
Cho nên, khi đám người này mở cuộc họp, hoàn toàn không giống cuộc họp hắc đạo, mà ngược lại áo mũ chỉnh tề, giống như cuộc họp cổ đông của các công ty lớn.
Ngô Khâm mặc bộ đồ Tây, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, ngồi ở ghế Chủ tịch, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Sau khi nghe thủ hạ báo cáo tình hình, lông mày gã bỗng chau lại, trong mắt đầy vẻ âm trầm.
- Đường chủ, tình báo mà nội tuyến có thể nắm bắt không nhiều. Lần này có nhân viên của Bộ công an nhúng tay vào, người của chúng ta không thể làm gì được. Đến hiện giờ chúng tôi chỉ biết, hình như Kỵ sĩ Thánh Điện bị người ta ám toán, có người giả danh giết người đi bại lộ hành tung. Đêm đó lão Bao mang theo thủ hạ vào trong, toàn bộ thủ hạ của lão đã chết. Lão Bao đang được chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện, không biết có thể cứu chữa được hay không. Vốn dĩ chúng tôi định phái người đi xem tình hình, nhưng bị cảnh sát theo dõi nghiêm ngặt, cơ bản không cho chúng tôi cơ hội tiếp cận với lão Bao. Nhưng có thể khẳng định, toàn bộ đám người Kỵ sĩ Thánh Điện đã chết, hơn nữa hàng cũng bị Bộ công an quét sạch. Hiện tại tổng bộ của Kỵ sĩ Thánh Điện bên Nam Mỹ đang một mực kháng nghị, cho rằng chúng ta cố ý phá hỏng hàng của họ...
- Bịch!
Nghe mãi, cuối cùng Ngô Khâm cũng không nhịn nổi, đập mạnh tay lên bàn.
Một đám thành viên cốt cán trai gái già trẻ trong đường sắc mặt vô cùng khó coi, họ biết, ngô Khâm đã giận không thể kiềm chế.
Ngô Khâm quét mắt tất cả một lượt, thấy họ không lên tiếng, hung thần ác sát nghiến lợi nói:
- Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, tại sao lại đột nhiên bị bại lộ cứ điểm...tại sao lão Bao lại đưa người tới đó vào buổi tối, tại sao lại để xảy ra loại chuyện này ở chốt giao dịch quan trọng?
- Đường chủ.
Lão Trương, người có tuổi trong đường nghĩ ngợi rồi nói:
- Tôi cho rằng việc này rất kỳ quặc.
- Ồ, sao lại nói vậy?
Cuối cùng cũng có người lên tiếng, thần sắc của Ngô Khâm cũng dịu đi rất nhiều.
Trương Đạc nói:
- Căn cứ theo tình hình có được, tối qua, cả công xưởng có mấy chục người, mà chỉ có Bao Tuấn Luân bán sống bán chết. Còn người của phía cảnh sát, nếu quả thực muốn gây bất lợi cho chúng ta, tại sao lại dùng thủ đoạn lôi đình như vậy? Sau khi bao vây, từ từ bắt sống từng người, đến lúc đó thẩm vấn một phen, dựa theo pháp luật xử lý, há chẳng phải càng có lợi cho bọn họ hay sao. Tại sao lại giết cùng lúc nhiều người như vậy?
Nghe lão Trương nói vậy, mọi người có mặt trong hội nghị bắt đầu tư duy, có vẻ đây không phải là cách làm việc của người nhà nước, mà giống giang hồ báo thù.
Ngô Khâm gật đầu, ánh mắt quét đến người phụ nữ trung niên trang điểm xinh đẹp gần mình nhất:
- Hoa Tập, việc này có vẻ kỳ quặc, người khác đi e là không có cách nào xâm nhập vào bên trong, cô biết nhiều đường nhiều lối, đi tra xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Người phụ nữ mặc váy ngắn, toàn thân xăm trổ hình hổ báo, thân hình bốc lửa, tóc nhuộm tím đang cầm gương lược trang điểm, cơ bản không quan tâm đến không khí của cuộc họp.
Nghe Ngô Khâm nhắc đến mình, chị ta ngoái đầu nhìn, cười cười:
- Không vấn đề gì, anh yêu...
- Haiz, không có gì, bác cũng đang nghĩ, không biết là vị quý nhân nào.
Lâm Phi cảm thấy có điểm gì đó là lạ. Chắc chắn là bác cả đã nghĩ ra chuyện gì đó nhưng có vẻ không muốn nói ra. Vì tôn trọng ông nên hắn cũng không hỏi nhiều.
- Anh, anh ăn sáng chưa? Ở đây còn có cháo thịt y tá mang đến, em múc cho anh một bát nhé?
Lâm Dao định múc cháo cho Lâm Phi.
Lâm Phi khoát khoát tay, nói là mình đã ăn rồi rồi quay người cầm dao gọt táo cho Lâm Đại Nguyên.
Lâm Dao thấy vậy liền định lấy con dao về, nhưng Lâm Phi đã từ chối.
Bác cả bị đánh thành ra thế này, hắn cũng có trách nhiệm lớn, trong lòng hổ thẹn, không có cách nào để bác cả lập tức khỏe lên được. Gọt táo có là gì đâu.
Ba người ngồi trong phòng trò chuyện một lát, ban ngày Lâm Dao còn phải đến trường học, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học cũng không xa lắm, huống hồ y tá trong bệnh viện rất ân cần, thay phiên nhau trực để chăm sóc Lâm Đại Nguyên, Lâm Phi cũng yên tâm hơn.
Khi Lâm Phi ra khỏi phòng bệnh, đang định quay trở lại công ty, đi xuống dưới lầu thì gặp phải vài người.
Lâm Phi híp híp mắt, có chút buồn bực. Đám người kia đúng là nhanh chân thật, nhanh như vậy đã tới bệnh viện rồi.
- Ha ha, Lâm tiên sinh, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Người đi về hướng Lâm Phi, thân thiện đưa tay ra chào hỏi không phải là ai khác mà là Tần Nham, người dẫn đám Bạch Hân Nghiên tới.
Thấy gã đưa tay ra, Lâm Phi liếc mắt, coi như không nhìn thấy, hai tay vẫn đút trong túi áo, lạnh lùng nói:
- Chúng ta quen nhau sao?
Tần Nham cũng không thấy ngại ngùng, thu tay về rồi cười ha hả:
- Lâm tiên sinh không quên nhanh như vậy chứ, tối qua chúng ta vừa mới gặp nhau xong.
- Tối qua tôi về nhà ngủ từ sớm, đâu có gặp ai. Mấy tên lừa đảo các ngươi cũng thật biết bắt nạt người già, tôi đi đây.
Lâm Phi nói một tràng rồi rời khỏi.
Đám người Tần Nham khuôn mặt cứng đờ. Tên này cũng mặt dày thật? Những lời trắng trợn như vậy cũng nói ra được?
- Lâm Phi!
Bạch Hân Nghiên quay người đuổi theo, chặn Lâm Phi lại, cặp mày chau lại trừng mắt với hắn:
- Đừng giả ngốc nữa, Tổ trưởng của chúng tôi tới tìm anh không phải để nói chuyện đùa. Anh bắt buộc phải nói rõ với chúng tôi chuyện tối qua!
Lâm Phi bỗng cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán:
- Cảnh sát Bạch, các người có chút hiểu biết gì không vậy? Tôi không muốn nhiều lời với các người, thích làm gì thì làm, chúng ta ai đi đường nấy không phải là ổn rồi sao? Đều là người ra ngoài xã hội kiếm sống, các người ăn cơm nhà nước, tôi ăn lương công ty, tôi không trộm không cướp, sao lại đuổi tôi không tha vậy?
- Hừ.
Bạch Hân Nghiên ánh mắt lạnh lùng:
- Anh không trộm không cướp, việc anh làm còn nghiêm trọng hơn ăn trộm ăn cướp nhiều? Tôi sớm đã nhận rõ, anh vốn dĩ là một tên biến thái!
- Này? Tôi thấy cô là phụ nữ nên mới không đánh cô, cô đây là phỉ báng, tôi biến thái ở đâu? Không phải tôi chỉ đánh cô ngất xỉu thôi sao? Tôi cũng không làm gì cô!
- Ai nói với anh chuyện tối hôm đó! Anh chính là tên biến thái! Tên ma giết người này!
Bạch Hân Nghiên hốc mắt hồng hồng, có vẻ như tối qua không được nghỉ ngơi. Trông cô giống như con mèo mẹ bực bội, tức giận nhìn Lâm Phi chằm chằm.
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Tần Nham cùng các đặc công khác dở khóc dở cười, sao chuyện nghiêm trọng như vậy lại bị biến thành trò cãi nhau thế này?
- Được rồi, Bạch Hân.
Tần Nham đi lên hòa giải:
- Cô đừng kích động, phải dùng tố chất chuyên môn của chúng ta chứ, sao lại có thể tùy tiện chửi người như vậy. Lâm tiên sinh, anh cũng đừng xoay chuyển đề tài nữa, chúng tôi biết, bác cả Lâm Đại Nguyên và em họ Lâm Dao của anh đều trong phòng bệnh. Chắc anh không hy vọng bị bọn họ phát hiện ra một số chuyện của anh chứ?
Lâm Phi nghe vậy, con ngươi lập tức phát ra tia lạnh, cười lạnh nhìn Tần Nham:
- Anh muốn uy hiếp tôi?
Quả thực hắn không muốn bác cả và em họ biết một số chuyện của mình, nhưng không có nghĩa là vì vậy mà tình nguyện chấp nhận sự uy hiếp của những người này.
Tần Nham cảm thấy hàn khí của hắn đang truyền vào xương cốt mình, mấy đặc công bên cạnh cũng căng thẳng chẳng kém.
Bọn họ đề cao tinh thần cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy súng ra.
Dù thế nào thì trong đầu họ cũng không có cách nào xóa đi được hình ảnh đầy máu tanh ngày hôm qua, tựa như bị ác mộng bủa vây lấy.
Lúc này, dù Lâm Phi đang cười, nhưng trong lòng mọi người đều cảm nhận được sự khủng bố của hắn....
- Lâm tiên sinh, anh đừng kích động.
Tần Nham bắt đầu xưng hô tôn trọng, cười miễn cưỡng:
- Tôi không có ý đó, chỉ là khẩn cầu anh có thể tìm một chỗ nào đó ngồi xuống với chúng tôi, chúng ta cùng nhau nói chuyện. Chúng tôi hỏi vài vấn đề, anh xem rồi trả lời là có thể, đây là vì công dân của đất nước chúng ta, phối hợp với chúng tôi làm việc, anh thấy thế nào?
Lâm Phi thu lại cỗ khí lạnh băng trên người, khôi phục lại bộ dạng thường ngày:
- Sao không nói sớm, nể mặt cảnh sát Bạch, tôi cũng phối hợp với các anh làm chút chuyện.
Tần Nham cùng đồng nghiệp của mình gượng cười, toàn thân thả lỏng. Nghĩ mà sợ, đúng là gặp phải quỷ sống!
- Tin anh mới là chuyện lạ.
Bạch Hân Nghiên không có vẻ gì là sợ hãi, liếc nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Lâm Phi chau mày, cô cảnh sát này sao lại gây khó dễ cho mình thế nhỉ, như có thù từ kiếp trước vậy.
Tần Nham và các đặc công khác cười khổ, vô cùng bội phục Bạch Hân Nghiên. Là gan lớn hay thần kinh có vấn đề? Còn dám cãi nhau với người đàn ông ma quỷ như vậy. Nghĩ đến việc tối qua rất có khả năng là Lâm Phi làm, bọn họ cơ bản không dám dùng ánh mắt đó để nói chuyện với Lâm Phi.
Nhưng bất kể thế nào, công việc vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Tần Nham đưa tay ra hiệu:
- Lâm tiên sinh, vậy mời anh cùng chúng tôi đến quán trà bên ngoài, chúng ta ngồi uống trà một lát nhé...
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự vùng duyên hải phía đông Lâm An, các thành viên hạt nhân trong nội bộ Thanh Phong Đường theo triệu tập của Đường chủ Ngô Khâm, tiến hành hội nghị khẩn cấp.
Là đầu rồng của thế lực ngầm vùng Lâm An, mấy cốt cán trong Thanh Phong Đường đều là những thương nhân có chút danh tiếng, loại nghề nào cũng từng làm qua.
Cho nên, khi đám người này mở cuộc họp, hoàn toàn không giống cuộc họp hắc đạo, mà ngược lại áo mũ chỉnh tề, giống như cuộc họp cổ đông của các công ty lớn.
Ngô Khâm mặc bộ đồ Tây, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, ngồi ở ghế Chủ tịch, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Sau khi nghe thủ hạ báo cáo tình hình, lông mày gã bỗng chau lại, trong mắt đầy vẻ âm trầm.
- Đường chủ, tình báo mà nội tuyến có thể nắm bắt không nhiều. Lần này có nhân viên của Bộ công an nhúng tay vào, người của chúng ta không thể làm gì được. Đến hiện giờ chúng tôi chỉ biết, hình như Kỵ sĩ Thánh Điện bị người ta ám toán, có người giả danh giết người đi bại lộ hành tung. Đêm đó lão Bao mang theo thủ hạ vào trong, toàn bộ thủ hạ của lão đã chết. Lão Bao đang được chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện, không biết có thể cứu chữa được hay không. Vốn dĩ chúng tôi định phái người đi xem tình hình, nhưng bị cảnh sát theo dõi nghiêm ngặt, cơ bản không cho chúng tôi cơ hội tiếp cận với lão Bao. Nhưng có thể khẳng định, toàn bộ đám người Kỵ sĩ Thánh Điện đã chết, hơn nữa hàng cũng bị Bộ công an quét sạch. Hiện tại tổng bộ của Kỵ sĩ Thánh Điện bên Nam Mỹ đang một mực kháng nghị, cho rằng chúng ta cố ý phá hỏng hàng của họ...
- Bịch!
Nghe mãi, cuối cùng Ngô Khâm cũng không nhịn nổi, đập mạnh tay lên bàn.
Một đám thành viên cốt cán trai gái già trẻ trong đường sắc mặt vô cùng khó coi, họ biết, ngô Khâm đã giận không thể kiềm chế.
Ngô Khâm quét mắt tất cả một lượt, thấy họ không lên tiếng, hung thần ác sát nghiến lợi nói:
- Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, tại sao lại đột nhiên bị bại lộ cứ điểm...tại sao lão Bao lại đưa người tới đó vào buổi tối, tại sao lại để xảy ra loại chuyện này ở chốt giao dịch quan trọng?
- Đường chủ.
Lão Trương, người có tuổi trong đường nghĩ ngợi rồi nói:
- Tôi cho rằng việc này rất kỳ quặc.
- Ồ, sao lại nói vậy?
Cuối cùng cũng có người lên tiếng, thần sắc của Ngô Khâm cũng dịu đi rất nhiều.
Trương Đạc nói:
- Căn cứ theo tình hình có được, tối qua, cả công xưởng có mấy chục người, mà chỉ có Bao Tuấn Luân bán sống bán chết. Còn người của phía cảnh sát, nếu quả thực muốn gây bất lợi cho chúng ta, tại sao lại dùng thủ đoạn lôi đình như vậy? Sau khi bao vây, từ từ bắt sống từng người, đến lúc đó thẩm vấn một phen, dựa theo pháp luật xử lý, há chẳng phải càng có lợi cho bọn họ hay sao. Tại sao lại giết cùng lúc nhiều người như vậy?
Nghe lão Trương nói vậy, mọi người có mặt trong hội nghị bắt đầu tư duy, có vẻ đây không phải là cách làm việc của người nhà nước, mà giống giang hồ báo thù.
Ngô Khâm gật đầu, ánh mắt quét đến người phụ nữ trung niên trang điểm xinh đẹp gần mình nhất:
- Hoa Tập, việc này có vẻ kỳ quặc, người khác đi e là không có cách nào xâm nhập vào bên trong, cô biết nhiều đường nhiều lối, đi tra xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Người phụ nữ mặc váy ngắn, toàn thân xăm trổ hình hổ báo, thân hình bốc lửa, tóc nhuộm tím đang cầm gương lược trang điểm, cơ bản không quan tâm đến không khí của cuộc họp.
Nghe Ngô Khâm nhắc đến mình, chị ta ngoái đầu nhìn, cười cười:
- Không vấn đề gì, anh yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.