Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 65: Tác hợp.
Mai Can Thái Thiếu Bính
27/12/2014
Trên đường trở về công ty, bởi Tô Ánh Tuyết lơ đãng hỏi Lâm Phi thương thế của Lâm Đại Nguyên thế nào, khiến Hứa Vi cũng biết Lâm Đại Nguyên đang nằm viện.
Hứa Vi ân cần hỏi Lâm Phi tình hình cụ thể. Mặc dù trước đó không liên lạc gì nhưng dù sao cũng là vị trưởng bối quen biết nhiều năm, không biết tình hình thì thôi, nhưng nếu đã biết, Hứa Vi cảm thấy mình phải đi thăm Lâm Đại Nguyên một lần.
Vốn Lâm Phi định tối đến viện thăm Lâm Đại Nguyên, nghe Hứa Vi muốn đi, liền cười hì hì xin phép Tô Ánh Tuyết nghỉ một buổi.
Tô Ánh Tuyết thấy Hứa Vi bên cạnh nhìn mình với ánh mắt chờ mong, cô cũng không có cách nào từ chối, nhưng yêu cầu Lâm Phi đưa mình về nhà trước đã.
Lâm Phi đồng ý ngay lập tức, còn mời Tô Ánh Tuyết đi cùng, Lâm Đại Nguyên nhất định sẽ rất vui khi gặp cô. Nhưng Tô Ánh Tuyết từ chối. Cô cảm thấy Lâm Phi rõ ràng khẩu thị tâm phi, hắn ước được ở riêng với Hứa Vi, đâu có muốn có người làm kỳ đà cản mũi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Ánh Tuyết cảm thấy không được thoải mái. Nhưng cô cũng không thể từ chối thẳng thừng, như vậy thật không có tình người trước mặt Hứa Vi.
- Tiểu Tuyết, em yên tâm đi, sẽ không quá muộn đâu. Chị sẽ trả Lâm Phi về sớm với em.
Hứa Vi vui vẻ nói.
Tô Ánh Tuyết bị Hứa Vi nhìn có chút tâm loạn:
- Chị thích dùng bao lâu thì dùng, tên này lúc nào cũng chọc tức em, trước buổi tiệc rượu hiệp thương chắc em vẫn an toàn, có vệ sĩ hay không cũng như nhau cả thôi.
- Ồ, là vậy à.
Hứa Vi có vẻ tin là vậy, gật đầu nói.
Tô Ánh Tuyết không khỏi có chút lo lắng, nhưng lời đã nói ra miệng như bát nước đổ đi, cô cũng đành chịu.
Sau khi tan sở, Lâm Phi vội vàng đưa Tô Ánh Tuyết về sơn trang Bắc Tú, tốc độ lái xe nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Hứa Vi lái chiếc Audi A4 màu trắng phía sau. Đợi Lâm Phi xuống xe, sẽ lên xe của Hứa Vi, đi thẳng đến bệnh viện.
Tô Ánh Tuyết giả vờ không quan tâm, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng về căn biệt thự, nhưng nghe thấy tiếng động cơ phát nổ bên tai, không hiểu sao tâm tình cô đặc biệt xấu.
- Lâm Phi chết tiệt, Lâm Phi thối, thích ở bên Hứa Vi đến thế cơ à? Gấp như con khỉ vậy.
Tô Ánh Tuyết ngồi trên sô pha trong đại sảnh, ném túi xuống, chau mày nghĩ.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, dựa vào đâu mà mình lại phát lương cho hắn, đổi giường bệnh cho bác hắn. Từ đầu đến cuối, hắn lại vứt mình sang một chỗ. Mình mới từ chối mà hắn đã ước mình không đến bệnh viện rồi, thích ném mình ra xa vậy sao?
Thấy tiếng động dưới lầu, thím Giang từ trên lầu đi xuống, thấy Tô Ánh Tuyết ngồi một mình trên sô pha, đang tức giận bĩu môi.
Thím Giang chăm Tô Ánh Tuyết từ nhỏ, không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết trong lòng cô gái này đang muộn phiền.
- Ôi chao, tiểu thư, ai chọc giận cháu vậy? Sao không thấy Lâm Phi đâu?
Thím Giang ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Tuyết, cười tủm tỉm hỏi.
- Thím đừng nhắc đến hắn nữa. Tối nay hắn không về ăn cơm đâu. Thím Giang, cháu đói rồi, thím bưng cơm lên đi.
Tô Ánh Tuyết chu môi nói.
Thím Giang cảm thấy có chuyện, vội hỏi:
- Sao lại vậy? Lâm Phi chọc giận tiểu thư à? Nó đâu rồi? Để thím giúp cháu cho nó một bài học, làm vệ sĩ mà dám chọc giận cô chủ hả?
- Thím Giang đừng nghĩ nhiều nữa, hắn và Hứa Vi đến viện thăm bác cả hắn. Không phải bác cả hắn đang nằm viện sao.
Tô Ánh Tuyết thấp giọng nói.
- Là vậy à...nhưng sao Hứa Vi lại đi cùng Lâm Phi?
Hiển nhiên là thím Giang cũng quen với mấy cô bạn thân của Tô Ánh Tuyết:
- Cô ấy và Lâm Phi có quan hệ gì?
Tô Ánh Tuyết có chút bất đắc dĩ nói ra chuyện thanh mai trúc mã của Lâm Phi và Hứa Vi.
Thím Giang là người từng trải, lập tức hiểu vì sao tiểu thư nhà mình lại không vui như vậy.
Thấy bộ dạng đáng yêu đang làm ra vẻ không có chuyện gì của Tô Ánh Tuyết, trong lòng bà quả có chút đau lòng, lại cảm thấy buồn cười, không khỏi đưa tay vuốt lên mặt cô gái.
- Haiz, thím nói này, thế này mà cháu còn nói là không thích Lâm Phi! Cháu xem cháu đang ăn dấm ăn đến mức nào rồi! Thím chỉ ngồi cạnh cháu thôi mà sắp bị chua chết rồi. (ăn dấm: ghen)
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết bỗng đỏ bừng, may mà trong phòng chỉ có cô và thím Giang, không thì thật mất mặt.
- Cháu...cháu thèm vào mà thích hắn! Họ thích làm gì thì kệ họ, nhưng ném cô chủ như cháu sang một bên là sao!
Tô Ánh Tuyết quay đầu nói.
Thím Giang cũng không bắt cô phải thừa nhận, phủi phủi tạp dề ngồi xuống:
- Được rồi, được rồi, tiểu thư này, để thím đi bưng đồ ăn ra cho cháu nhé. Nhưng thím thấy, cháu nên quan tâm đến bác của Lâm Phi nhiều hơn, cũng để cho Lâm Phi có thiện cảm với cháu hơn.
- Đợi thím chuẩn bị ít canh xương heo, cháu mang đến cho bác Lâm Phi tẩm bổ, tiện thể để Lâm Phi ngồi xe cháu về, cũng coi như một chút tâm ý của thím.
Tô Ánh Tuyết nghe xong, không khỏi có chút xúc động, mấp máy môi không nói nên lời.
Thím Giang biết Tô Ánh Tuyết đã đồng ý, che miệng khẽ cười. Bà cũng muốn tạo cơ hội để Tô Ánh Tuyết có lý do đến bệnh viện.
...
Trong bệnh viện, thấy Lâm Phi đi cùng Hứa Vi, Lâm Đại Nguyên có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Đã mấy năm không gặp Hứa Vi, vừa gặp Hứa Vi đã trở thành một mỹ nhân có nghề nghiệp ổn định khiến khuôn mặt Lâm Đại Nguyên tràn đầy vẻ vui mừng.
- Tốt, tốt, Hứa Vi rất có tiền đồ, đúng là càng lớn càng xinh đẹp, cháu đẹp hơn cả mẹ cháu hồi trẻ đấy.
Lâm Đại Nguyên nhìn Hứa Vi như bố chồng nhìn con dâu, rất vừa lòng về Hứa Vi và Lâm Phi.
Hứa Vi cũng bị ông nhìn có chút ngại ngùng, nhưng cô đã va vấp nhiều trong xã hội, nên rất biết cách nói chuyện, khiến Lâm Đại Nguyên thoải mái vô cùng.
Lâm Dao ở bên cạnh và Hứa Vi cũng có quan hệ không tồi. Hai người hỏi thăm lẫn nhau, trò chuyện vui vẻ.
Trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Đại Nguyên cũng không nhịn được hỏi:
- Hứa Vi này, bác nhớ cháu nhiều hơn Lâm Phi hai tuổi đúng không, năm nay hai mươi lăm rồi hả?
- Dạ vâng thưa bác, sao đột nhiên bác lại hỏi cái này ạ.
Hứa Vi gật đầu cười.
Lâm Đại Nguyên có chút xấu hổ cười cười:
- Vậy cháu có đối tượng nào chưa? Cháu xem tiểu Phi nhà bác thế nào?
- Cha! Sao lại nói chuyện này trong bệnh viện thế.
Lâm Dao đang chuẩn bị bữa tối cho Lâm Đại Nguyên nghe vậy bỗng liếc nhìn cha mình với vẻ oán trách.
- Dao Dao, con đừng ngắt lời cha, cái này có gì ghê gớm đâu. Gái lớn gả chồng, chuyện nghiêm túc đấy.
Lâm Đại Nguyên nghiêm mặt.
Hứa Vi có chút xấu hổ đỏ mặt, liếc nhìn Lâm Phi đang ngồi bên cạnh, muốn hắn giải vây giúp mình.
Ai ngờ, Lâm Phi mặt mày hớn hở nháy mắt với cô, bộ dạng rất vui lòng.
Người đàn ông này đúng thật là da mặt dày, chẳng khác gì bọn quỷ nghịch ngợm hồi bé.
Hứa Vi dở khóc dở cười, nhưng đành phải ăn ngay nói thật:
- Tạm thời cháu chưa có ạ, nhưng cháu lớn hơn Lâm Phi hai tuổi, cháu là gái già rồi, không hợp đâu ạ.
- Ha ha, có gì mà không hợp? Bác nhìn là biết ngay cháu chưa có đối tượng. Cháu là một cô gái tốt, cháu và tiểu Phi rất đẹp đôi!
Lâm Đại Nguyên người ha hả:
- Cháu đừng chê bác lắm chuyện. Mặc dù chúng ta không phải là gia đình giàu có gì, nhưng Lâm gia chỉ có một nam đinh là tiểu Phi, những cô gái thường không đủ tốt, dù có tiền, Lâm Đại Nguyên bác cũng không ưng.
- Bác đã chứng kiến cháu trưởng thành. Mặc dù mấy năm nay cháu theo mẹ chuyển nhà, không có liên lạc gì, nhưng bác biết cháu là một cô gái tốt, nên phù sa không chảy ruộng ngoài, muốn tác hợp cho hai đứa.
- Cháu cũng đừng chê tiểu Phi hiện chỉ là tài xế, nhưng thằng nhỏ này tính tình rất tốt, chịu được khổ, lại hiếu thuận, hơn nữa cháu xem bộ dạng nó rất thích cháu kìa, nói không chừng mẹ cháu cũng hài lòng đấy.
Nhắc đến mẹ mình, sắc mặt Hứa Vi thoáng chút thay đổi, cười có vẻ gượng ép.
- Bác, cháu với Lâm Phi vừa gặp lại nhau, để chúng cháu tiếp xúc xem thế nào đã ạ, được không ạ?
Hứa Vi nói một cách uyển chuyển.
- Được được, bác cũng không bắt các cháu phải nên chuyện ngay lập tức. Các cháu cứ tìm hiểu nhau đi. Tiểu Phi, cháu phải đối tốt với Hứa Vi đấy.
Lâm Đại Nguyên cảm thấy chuyện này có hy vọng, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Lâm Phi lại phát hiện ra nét khác thường trên khuôn mặt Hứa Vi, trong lòng có chút nghi ngờ, cười gật đầu:
- Bác yên tâm đi ạ, không phải từ nhỏ cháu đã muốn cưới chị Hứa Vi làm vợ sao ạ?
Hứa Vi trừng mắt với hắn, vụng trộm nhéo đùi hắn một cái. Tên này còn lửa cháy đổ dầu thêm!
Lâm Dao ngồi bên giường đối diện, thấy cử chỉ thân mật của Lâm Phi và Hứa Vi, ánh mắt có chút ảm đạm.
Hứa Vi ân cần hỏi Lâm Phi tình hình cụ thể. Mặc dù trước đó không liên lạc gì nhưng dù sao cũng là vị trưởng bối quen biết nhiều năm, không biết tình hình thì thôi, nhưng nếu đã biết, Hứa Vi cảm thấy mình phải đi thăm Lâm Đại Nguyên một lần.
Vốn Lâm Phi định tối đến viện thăm Lâm Đại Nguyên, nghe Hứa Vi muốn đi, liền cười hì hì xin phép Tô Ánh Tuyết nghỉ một buổi.
Tô Ánh Tuyết thấy Hứa Vi bên cạnh nhìn mình với ánh mắt chờ mong, cô cũng không có cách nào từ chối, nhưng yêu cầu Lâm Phi đưa mình về nhà trước đã.
Lâm Phi đồng ý ngay lập tức, còn mời Tô Ánh Tuyết đi cùng, Lâm Đại Nguyên nhất định sẽ rất vui khi gặp cô. Nhưng Tô Ánh Tuyết từ chối. Cô cảm thấy Lâm Phi rõ ràng khẩu thị tâm phi, hắn ước được ở riêng với Hứa Vi, đâu có muốn có người làm kỳ đà cản mũi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Ánh Tuyết cảm thấy không được thoải mái. Nhưng cô cũng không thể từ chối thẳng thừng, như vậy thật không có tình người trước mặt Hứa Vi.
- Tiểu Tuyết, em yên tâm đi, sẽ không quá muộn đâu. Chị sẽ trả Lâm Phi về sớm với em.
Hứa Vi vui vẻ nói.
Tô Ánh Tuyết bị Hứa Vi nhìn có chút tâm loạn:
- Chị thích dùng bao lâu thì dùng, tên này lúc nào cũng chọc tức em, trước buổi tiệc rượu hiệp thương chắc em vẫn an toàn, có vệ sĩ hay không cũng như nhau cả thôi.
- Ồ, là vậy à.
Hứa Vi có vẻ tin là vậy, gật đầu nói.
Tô Ánh Tuyết không khỏi có chút lo lắng, nhưng lời đã nói ra miệng như bát nước đổ đi, cô cũng đành chịu.
Sau khi tan sở, Lâm Phi vội vàng đưa Tô Ánh Tuyết về sơn trang Bắc Tú, tốc độ lái xe nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Hứa Vi lái chiếc Audi A4 màu trắng phía sau. Đợi Lâm Phi xuống xe, sẽ lên xe của Hứa Vi, đi thẳng đến bệnh viện.
Tô Ánh Tuyết giả vờ không quan tâm, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng về căn biệt thự, nhưng nghe thấy tiếng động cơ phát nổ bên tai, không hiểu sao tâm tình cô đặc biệt xấu.
- Lâm Phi chết tiệt, Lâm Phi thối, thích ở bên Hứa Vi đến thế cơ à? Gấp như con khỉ vậy.
Tô Ánh Tuyết ngồi trên sô pha trong đại sảnh, ném túi xuống, chau mày nghĩ.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, dựa vào đâu mà mình lại phát lương cho hắn, đổi giường bệnh cho bác hắn. Từ đầu đến cuối, hắn lại vứt mình sang một chỗ. Mình mới từ chối mà hắn đã ước mình không đến bệnh viện rồi, thích ném mình ra xa vậy sao?
Thấy tiếng động dưới lầu, thím Giang từ trên lầu đi xuống, thấy Tô Ánh Tuyết ngồi một mình trên sô pha, đang tức giận bĩu môi.
Thím Giang chăm Tô Ánh Tuyết từ nhỏ, không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết trong lòng cô gái này đang muộn phiền.
- Ôi chao, tiểu thư, ai chọc giận cháu vậy? Sao không thấy Lâm Phi đâu?
Thím Giang ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Tuyết, cười tủm tỉm hỏi.
- Thím đừng nhắc đến hắn nữa. Tối nay hắn không về ăn cơm đâu. Thím Giang, cháu đói rồi, thím bưng cơm lên đi.
Tô Ánh Tuyết chu môi nói.
Thím Giang cảm thấy có chuyện, vội hỏi:
- Sao lại vậy? Lâm Phi chọc giận tiểu thư à? Nó đâu rồi? Để thím giúp cháu cho nó một bài học, làm vệ sĩ mà dám chọc giận cô chủ hả?
- Thím Giang đừng nghĩ nhiều nữa, hắn và Hứa Vi đến viện thăm bác cả hắn. Không phải bác cả hắn đang nằm viện sao.
Tô Ánh Tuyết thấp giọng nói.
- Là vậy à...nhưng sao Hứa Vi lại đi cùng Lâm Phi?
Hiển nhiên là thím Giang cũng quen với mấy cô bạn thân của Tô Ánh Tuyết:
- Cô ấy và Lâm Phi có quan hệ gì?
Tô Ánh Tuyết có chút bất đắc dĩ nói ra chuyện thanh mai trúc mã của Lâm Phi và Hứa Vi.
Thím Giang là người từng trải, lập tức hiểu vì sao tiểu thư nhà mình lại không vui như vậy.
Thấy bộ dạng đáng yêu đang làm ra vẻ không có chuyện gì của Tô Ánh Tuyết, trong lòng bà quả có chút đau lòng, lại cảm thấy buồn cười, không khỏi đưa tay vuốt lên mặt cô gái.
- Haiz, thím nói này, thế này mà cháu còn nói là không thích Lâm Phi! Cháu xem cháu đang ăn dấm ăn đến mức nào rồi! Thím chỉ ngồi cạnh cháu thôi mà sắp bị chua chết rồi. (ăn dấm: ghen)
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết bỗng đỏ bừng, may mà trong phòng chỉ có cô và thím Giang, không thì thật mất mặt.
- Cháu...cháu thèm vào mà thích hắn! Họ thích làm gì thì kệ họ, nhưng ném cô chủ như cháu sang một bên là sao!
Tô Ánh Tuyết quay đầu nói.
Thím Giang cũng không bắt cô phải thừa nhận, phủi phủi tạp dề ngồi xuống:
- Được rồi, được rồi, tiểu thư này, để thím đi bưng đồ ăn ra cho cháu nhé. Nhưng thím thấy, cháu nên quan tâm đến bác của Lâm Phi nhiều hơn, cũng để cho Lâm Phi có thiện cảm với cháu hơn.
- Đợi thím chuẩn bị ít canh xương heo, cháu mang đến cho bác Lâm Phi tẩm bổ, tiện thể để Lâm Phi ngồi xe cháu về, cũng coi như một chút tâm ý của thím.
Tô Ánh Tuyết nghe xong, không khỏi có chút xúc động, mấp máy môi không nói nên lời.
Thím Giang biết Tô Ánh Tuyết đã đồng ý, che miệng khẽ cười. Bà cũng muốn tạo cơ hội để Tô Ánh Tuyết có lý do đến bệnh viện.
...
Trong bệnh viện, thấy Lâm Phi đi cùng Hứa Vi, Lâm Đại Nguyên có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Đã mấy năm không gặp Hứa Vi, vừa gặp Hứa Vi đã trở thành một mỹ nhân có nghề nghiệp ổn định khiến khuôn mặt Lâm Đại Nguyên tràn đầy vẻ vui mừng.
- Tốt, tốt, Hứa Vi rất có tiền đồ, đúng là càng lớn càng xinh đẹp, cháu đẹp hơn cả mẹ cháu hồi trẻ đấy.
Lâm Đại Nguyên nhìn Hứa Vi như bố chồng nhìn con dâu, rất vừa lòng về Hứa Vi và Lâm Phi.
Hứa Vi cũng bị ông nhìn có chút ngại ngùng, nhưng cô đã va vấp nhiều trong xã hội, nên rất biết cách nói chuyện, khiến Lâm Đại Nguyên thoải mái vô cùng.
Lâm Dao ở bên cạnh và Hứa Vi cũng có quan hệ không tồi. Hai người hỏi thăm lẫn nhau, trò chuyện vui vẻ.
Trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Đại Nguyên cũng không nhịn được hỏi:
- Hứa Vi này, bác nhớ cháu nhiều hơn Lâm Phi hai tuổi đúng không, năm nay hai mươi lăm rồi hả?
- Dạ vâng thưa bác, sao đột nhiên bác lại hỏi cái này ạ.
Hứa Vi gật đầu cười.
Lâm Đại Nguyên có chút xấu hổ cười cười:
- Vậy cháu có đối tượng nào chưa? Cháu xem tiểu Phi nhà bác thế nào?
- Cha! Sao lại nói chuyện này trong bệnh viện thế.
Lâm Dao đang chuẩn bị bữa tối cho Lâm Đại Nguyên nghe vậy bỗng liếc nhìn cha mình với vẻ oán trách.
- Dao Dao, con đừng ngắt lời cha, cái này có gì ghê gớm đâu. Gái lớn gả chồng, chuyện nghiêm túc đấy.
Lâm Đại Nguyên nghiêm mặt.
Hứa Vi có chút xấu hổ đỏ mặt, liếc nhìn Lâm Phi đang ngồi bên cạnh, muốn hắn giải vây giúp mình.
Ai ngờ, Lâm Phi mặt mày hớn hở nháy mắt với cô, bộ dạng rất vui lòng.
Người đàn ông này đúng thật là da mặt dày, chẳng khác gì bọn quỷ nghịch ngợm hồi bé.
Hứa Vi dở khóc dở cười, nhưng đành phải ăn ngay nói thật:
- Tạm thời cháu chưa có ạ, nhưng cháu lớn hơn Lâm Phi hai tuổi, cháu là gái già rồi, không hợp đâu ạ.
- Ha ha, có gì mà không hợp? Bác nhìn là biết ngay cháu chưa có đối tượng. Cháu là một cô gái tốt, cháu và tiểu Phi rất đẹp đôi!
Lâm Đại Nguyên người ha hả:
- Cháu đừng chê bác lắm chuyện. Mặc dù chúng ta không phải là gia đình giàu có gì, nhưng Lâm gia chỉ có một nam đinh là tiểu Phi, những cô gái thường không đủ tốt, dù có tiền, Lâm Đại Nguyên bác cũng không ưng.
- Bác đã chứng kiến cháu trưởng thành. Mặc dù mấy năm nay cháu theo mẹ chuyển nhà, không có liên lạc gì, nhưng bác biết cháu là một cô gái tốt, nên phù sa không chảy ruộng ngoài, muốn tác hợp cho hai đứa.
- Cháu cũng đừng chê tiểu Phi hiện chỉ là tài xế, nhưng thằng nhỏ này tính tình rất tốt, chịu được khổ, lại hiếu thuận, hơn nữa cháu xem bộ dạng nó rất thích cháu kìa, nói không chừng mẹ cháu cũng hài lòng đấy.
Nhắc đến mẹ mình, sắc mặt Hứa Vi thoáng chút thay đổi, cười có vẻ gượng ép.
- Bác, cháu với Lâm Phi vừa gặp lại nhau, để chúng cháu tiếp xúc xem thế nào đã ạ, được không ạ?
Hứa Vi nói một cách uyển chuyển.
- Được được, bác cũng không bắt các cháu phải nên chuyện ngay lập tức. Các cháu cứ tìm hiểu nhau đi. Tiểu Phi, cháu phải đối tốt với Hứa Vi đấy.
Lâm Đại Nguyên cảm thấy chuyện này có hy vọng, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Lâm Phi lại phát hiện ra nét khác thường trên khuôn mặt Hứa Vi, trong lòng có chút nghi ngờ, cười gật đầu:
- Bác yên tâm đi ạ, không phải từ nhỏ cháu đã muốn cưới chị Hứa Vi làm vợ sao ạ?
Hứa Vi trừng mắt với hắn, vụng trộm nhéo đùi hắn một cái. Tên này còn lửa cháy đổ dầu thêm!
Lâm Dao ngồi bên giường đối diện, thấy cử chỉ thân mật của Lâm Phi và Hứa Vi, ánh mắt có chút ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.