Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 76: Tôi đáng chết.
Mai Can Thái Thiếu Bính
27/12/2014
- Sẽ không đâu! Sẽ không đâu!
Bao Tuấn Luân hồn siêu phách lạc lắc đầu lia lịa. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức xông đến chỗ Bạch Hân Nghiên đưa tay cầu khẩn:
- Cảnh sát, cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Nhanh...nhanh cho tôi gọi điện thoại.
Bạch Hân Nghiên cũng hiểu được ý của Lâm Phi, có thể người nhà của Bao Tuấn Luân cũng đã bị ám sát giống như gã, vậy nên không nói lời nào liền đưa điện thoại cho Bao Tuân Luân.
Các ngón tay Bao Tuấn Luân vừa run vừa bấm dãy số điện thoại, nuốt nước bọt chờ đầu dây bên kia nghe máy. Thế nhưng, đến khi có giọng nói để lại lời nhắn mà vẫn không thấy ai trả lời.
Cả người Bao Tuấn Luân như hạ đường huyết, một tay vịn vào vách tường, không nói lời nào.
- Anh đừng quá bối rối, có thể người nhà anh không nhìn thấy. Bây giờ chúng ta lập tức trở về nhà anh xem sao?
Bạch Hân Nghiên cũng không suy xét nhiều, sau khi gọi cuộc điện thoại báo cho Uông Thiến rồi lập tức đưa Bao Tuấn Luân xuống dưới lầu.
Lâm Phi không hề hoang mang, chậm rãi đi theo đằng sau. Bạch Hân Nghiên phóng chiếc xe cảnh sát đi trước, hắn phóng xe theo sau đi đến nhà Bao Tuấn Luân.
Đó là một khu gồm những phòng kinh doanh (những phòng dùng để bán) khá cổ xưa, có rất nhiều phòng đã bỏ trống, có lẽ khoảng vài năm nữa sẽ được phá bỏ và dời đi nơi khác.
Phòng của Bao Tuấn Luân ở trên tầng cao chót vót, là một căn phòng cũ rộng khoảng hơn trăm mét vuông.
Bạch Hân Nghiên thấy Lâm Phi cũng tới liền nhíu mày lại, cô không biết người đàn ông này đến đây là có ý gì nhưng cô cũng chẳng có tâm tư đâu mà để ý tới hắn.
Bàn tay Bao Tuấn Luân run rẩy cầm chiếc chìa khóa mở cửa. Điện thoại gã đã hết pin hai ngày nay nên không thể liên lạc được với người nhà.
Nhưng lâu nay gã đều ở ngoài làm tay chân cho Thanh Phong Đường, có khi mấy ngày không về nhà nên người nhà cũng không quá lo lắng.
Sau khi mở chiếc cửa bảo hiểm và mở cửa phòng liền ngửi thấy một mùi rất gay mũi.
- Là khí than.
Bạch Hân Nghiên bịt mũi hoảng sợ nói.
Bao Tuấn Luân chạy như điên lên phòng, bất luận phải hít bao nhiêu khí than nhưng gã vẫn cố gọi to:
- Ngọc Phân! Ngọc Phân! Tiểu Yến! Tiểu Yến!
Nhưng chẳng có ai hồi đáp lại.
Bạch Hân Nghiên không suy xét nhiều, chạy vào trong phòng, nhanh chóng mở hết cửa sổ để những khí than trong phòng nhanh chóng bay ra ngoài.
Nhưng khi cô định chạy vào trong bếp để vặn khóa bình ga thì thấy hai xác người một lớn một nhỏ đang nằm trên nền nhà khiến mặt mày cô trắng bệch.
Lúc này, Bao Tuấn Luân cũng chạy tới cửa bếp, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên và một đứa trẻ khoảng mười tuổi mặc đồng phục đi học đang nằm trên nền nhà, lập tức cả người gã như đóng đá, vẻ mặt trắng bệch.
- Ngọc...Ngọc Phân...Bà xã...Yến Nhi...Tiểu Yến...
Hai chân gã mềm nhũn, quỳ “bịch” một tiếng xuống đất, hai mắt đỏ ngầu dường như muốn khóc mà không khóc ra nổi chỉ không ngừng nuốt nước bọt, toàn thân run lẩy bẩy như thể sắp ngất lịm.
Lâm Phi lúc này mới đi tới nhìn thấy hai thi thể trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Khí CO khiến nạn nhân bị trúng độc nặng, không thể khống chế đại tiểu tiện, có thể đã tử vong lúc chiều nay.
Bạch Hân Nghiên che miệng. Nhìn thấy gã họ Bao kia đau khổ nghẹn ngào, nước mắt cô cũng thế mà tuôn rơi.
Thực ra, cô cũng đã gặp không ít những cảnh sinh ly tử biệt, nhưng thảm kịch cửa nát nhà tan như thế này lại trần trụi xảy ra trước mắt cô khiến cô bị đả kích khá lớn.
Cuối cùng, Bao Tuấn Luân cũng lớn tiếng gào thét khóc lóc, khóc đến mức tê tâm liệt phế, lao về phía thi thể của hai người trước mặt, không ngừng hét lên:
- Là tôi đã hại hai mẹ con rồi!
Bạch Hân Nghiên cố lấy lại bình tĩnh, gọi cho nhân viên cứu hộ của Cục cảnh sát. Đương nhiên không phải gọi người tới chữa trị mà chỉ gọi người tới đem thi thể đi xử lý.
Đến khoảng mười giờ đêm, những công tác thu thập manh mối hiện trường của cảnh sát cũng đã xong, mọi người bắt đầu kết thúc công việc.
Bao Tuấn Luân dường như đã khóc cạn cả nước mắt, đôi môi khô nứt nẻ, hai mắt đỏ mọng cùng cánh tay trái đang phải băng bó, một mình ngồi cạnh bồn hoa, vô cùng chán nản.
Lâm Phi vẫn đứng bên cạnh quan sát gã, không hề rời đi rồi đến bên cạnh đưa cho gã một điếu thuốc lá.
- Hút không?
Bao Tuấn Luân dường như không còn sợ hãi người đàn ông này nữa, không nói lời nào nhận lấy điếu thuốc đặt lên môi. Lâm Phi bật lửa châm thuốc cho gã.
Nhưng gã không nghĩ thuốc lá này lại cay như vậy, mới hút một hơi liền ho sặc sụa.
- Không quen à?
Lâm Phi nhếch miệng cười nói.
Bao Tuấn Luân lắc đầu, im lặng không nói, cố gắng hút thêm vài hơi. Dường như càng cay càng khiến gã cảm thấy bình an.
- Tại sao lại cứu tôi?
Bao Tuấn Luân cúi đầu bỗng nhiên hỏi, giọng gã có chút khàn khàn.
- Tôi đã nói rồi. Nếu như tôi để anh chết tại bệnh viện thì bọn họ sẽ nghĩ do tôi làm. Vậy nên, tôi không hề cứu anh, chỉ là không muốn bản thân dính phải phiền toái.
Lâm Phi thoải mái ngồi một bên, nhấc chân bắt chéo.
Bao Tuấn Luân nhẹ nhàng gật đầu, hút nhanh hết một điếu rồi lại quay sang nhìn về phía Lâm Phi như muốn thêm một điếu nữa.
Lâm Phi cũng ngầm hiểu được điều này, trực tiếp đưa thêm một điếu nữa cho gã.
- Cảm ơn!
Bao Tuấn Luân vẫn còn chút khách sáo. Trong tiềm thức của gã vẫn có chút gì đó vừa kính sợ vừa e ngại Lâm Phi.
Chỉ là gặp phải những biến cố lớn như thế này, nỗi sợ hãi của gã đã bị sự đau buồn che giấu.
Trầm mặc hút thuốc một lúc, Bao Tuấn Luân tự lẩm bẩm:
- Trước đây tôi vẫn nghĩ, bà vợ này của tôi chết sớm đi cho sướng. Lần nào cũng chỉ biết trách tôi đem ít tiền về hay nói tôi không quan tâm con gái học hành. Rõ ràng là tôi xấu như vậy, nếu không vì người lớn giới thiệu thì tôi sẽ không cưới cô ấy. Thật không ngờ cô ấy lại ra đi như vậy, trong lòng tôi lại không thoải mái đến như vậy. Nghĩ lại...từ sau khi gả cho tôi, cả ngày cô ấy phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chẳng được sống yên ổn bao ngày. Bao nhiêu năm nay, tôi còn chưa chụp một bức ảnh cưới nào với cô ấy, cũng chưa đưa cô ấy đi tham quan, du lịch được ở đâu. Còn đứa con gái không biết tức giận kia nữa. Yến Nhi...lúc nó ra đời, tôi còn chê nó bé xíu, chẳng mấy khi bế nó. Sau này, càng lớn nó lại càng xấu giống tôi, học hành lại không giỏi, kết quả thường xuyên thấp nhất lớp. Lúc tôi tức giận thì chẳng cần biết nó là nam hay nữ, cứ cầm cái thắt lưng quật vào người nó. Nhưng mỗi khi thấy tôi về nhà nó lại vẫn rót trà, đấm lưng cho tôi.
Càng nói giọng của Bao Tuấn Luân lại càng nghẹn ngào, hai mắt cũng ươn ướt như sắp khóc.
Gã thở dài rồi lại tiếp tục hút thuốc, nhưng ngón tay kẹp thuốc dường như cũng đang run.
Cuối cùng, gã tự giễu cười khổ:
- Tôi lăn lộn từ khi còn chưa tốt nghiệp cấp hai, nay cũng được khoảng ba mươi năm. Khi mới hai mươi tuổi tôi đã gia nhập Thanh Phong Đường, làm chân sai vặt cho hai cha con Ngô Khâm và Ngô Đông Cẩm. Làm chân sai vặt nhưng nói hay ho một chút thì là tâm phúc của họ. Nhưng thực ra tiền chẳng có mà quyền cũng không, chỉ là tên nô tài vâng lời, dễ sai khiến của bọn họ.
- Cuối cùng, chẳng còn cái gì tốt đẹp. Đến lúc mai táng chắc cũng chỉ còn vài anh em tốt, bản thân tôi thì đã đứt một cánh tay.
- Nếu như chết trong tay Cừu Gia thì cũng chẳng suy xét làm gì. Nhưng đây chính là những người mà tôi đã đi theo mười mấy năm lại phái người đến giết tôi. Họ muốn giết tôi, đến cả vợ con tôi cùng phải chịu tội cùng tôi...
- Anh nói xem, loại phế nhân như tôi còn gọi gì là đàn ông chứ...Hôm đó anh cứ giết tôi đi thì tốt biết bao, thà cứ đem tôi băm thành trăm mảnh cho rồi...Tôi thật đáng chết...
Những lời vừa khóc vừa nói của người đàn ông này bị hòa tan vào với tiếng côn trùng kêu trong đêm của mùa hạ nhưng mỗi từ, mỗi câu đều như xuyên vào tai, đâm cả vào tim.
Bao Tuấn Luân hồn siêu phách lạc lắc đầu lia lịa. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức xông đến chỗ Bạch Hân Nghiên đưa tay cầu khẩn:
- Cảnh sát, cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Nhanh...nhanh cho tôi gọi điện thoại.
Bạch Hân Nghiên cũng hiểu được ý của Lâm Phi, có thể người nhà của Bao Tuấn Luân cũng đã bị ám sát giống như gã, vậy nên không nói lời nào liền đưa điện thoại cho Bao Tuân Luân.
Các ngón tay Bao Tuấn Luân vừa run vừa bấm dãy số điện thoại, nuốt nước bọt chờ đầu dây bên kia nghe máy. Thế nhưng, đến khi có giọng nói để lại lời nhắn mà vẫn không thấy ai trả lời.
Cả người Bao Tuấn Luân như hạ đường huyết, một tay vịn vào vách tường, không nói lời nào.
- Anh đừng quá bối rối, có thể người nhà anh không nhìn thấy. Bây giờ chúng ta lập tức trở về nhà anh xem sao?
Bạch Hân Nghiên cũng không suy xét nhiều, sau khi gọi cuộc điện thoại báo cho Uông Thiến rồi lập tức đưa Bao Tuấn Luân xuống dưới lầu.
Lâm Phi không hề hoang mang, chậm rãi đi theo đằng sau. Bạch Hân Nghiên phóng chiếc xe cảnh sát đi trước, hắn phóng xe theo sau đi đến nhà Bao Tuấn Luân.
Đó là một khu gồm những phòng kinh doanh (những phòng dùng để bán) khá cổ xưa, có rất nhiều phòng đã bỏ trống, có lẽ khoảng vài năm nữa sẽ được phá bỏ và dời đi nơi khác.
Phòng của Bao Tuấn Luân ở trên tầng cao chót vót, là một căn phòng cũ rộng khoảng hơn trăm mét vuông.
Bạch Hân Nghiên thấy Lâm Phi cũng tới liền nhíu mày lại, cô không biết người đàn ông này đến đây là có ý gì nhưng cô cũng chẳng có tâm tư đâu mà để ý tới hắn.
Bàn tay Bao Tuấn Luân run rẩy cầm chiếc chìa khóa mở cửa. Điện thoại gã đã hết pin hai ngày nay nên không thể liên lạc được với người nhà.
Nhưng lâu nay gã đều ở ngoài làm tay chân cho Thanh Phong Đường, có khi mấy ngày không về nhà nên người nhà cũng không quá lo lắng.
Sau khi mở chiếc cửa bảo hiểm và mở cửa phòng liền ngửi thấy một mùi rất gay mũi.
- Là khí than.
Bạch Hân Nghiên bịt mũi hoảng sợ nói.
Bao Tuấn Luân chạy như điên lên phòng, bất luận phải hít bao nhiêu khí than nhưng gã vẫn cố gọi to:
- Ngọc Phân! Ngọc Phân! Tiểu Yến! Tiểu Yến!
Nhưng chẳng có ai hồi đáp lại.
Bạch Hân Nghiên không suy xét nhiều, chạy vào trong phòng, nhanh chóng mở hết cửa sổ để những khí than trong phòng nhanh chóng bay ra ngoài.
Nhưng khi cô định chạy vào trong bếp để vặn khóa bình ga thì thấy hai xác người một lớn một nhỏ đang nằm trên nền nhà khiến mặt mày cô trắng bệch.
Lúc này, Bao Tuấn Luân cũng chạy tới cửa bếp, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên và một đứa trẻ khoảng mười tuổi mặc đồng phục đi học đang nằm trên nền nhà, lập tức cả người gã như đóng đá, vẻ mặt trắng bệch.
- Ngọc...Ngọc Phân...Bà xã...Yến Nhi...Tiểu Yến...
Hai chân gã mềm nhũn, quỳ “bịch” một tiếng xuống đất, hai mắt đỏ ngầu dường như muốn khóc mà không khóc ra nổi chỉ không ngừng nuốt nước bọt, toàn thân run lẩy bẩy như thể sắp ngất lịm.
Lâm Phi lúc này mới đi tới nhìn thấy hai thi thể trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Khí CO khiến nạn nhân bị trúng độc nặng, không thể khống chế đại tiểu tiện, có thể đã tử vong lúc chiều nay.
Bạch Hân Nghiên che miệng. Nhìn thấy gã họ Bao kia đau khổ nghẹn ngào, nước mắt cô cũng thế mà tuôn rơi.
Thực ra, cô cũng đã gặp không ít những cảnh sinh ly tử biệt, nhưng thảm kịch cửa nát nhà tan như thế này lại trần trụi xảy ra trước mắt cô khiến cô bị đả kích khá lớn.
Cuối cùng, Bao Tuấn Luân cũng lớn tiếng gào thét khóc lóc, khóc đến mức tê tâm liệt phế, lao về phía thi thể của hai người trước mặt, không ngừng hét lên:
- Là tôi đã hại hai mẹ con rồi!
Bạch Hân Nghiên cố lấy lại bình tĩnh, gọi cho nhân viên cứu hộ của Cục cảnh sát. Đương nhiên không phải gọi người tới chữa trị mà chỉ gọi người tới đem thi thể đi xử lý.
Đến khoảng mười giờ đêm, những công tác thu thập manh mối hiện trường của cảnh sát cũng đã xong, mọi người bắt đầu kết thúc công việc.
Bao Tuấn Luân dường như đã khóc cạn cả nước mắt, đôi môi khô nứt nẻ, hai mắt đỏ mọng cùng cánh tay trái đang phải băng bó, một mình ngồi cạnh bồn hoa, vô cùng chán nản.
Lâm Phi vẫn đứng bên cạnh quan sát gã, không hề rời đi rồi đến bên cạnh đưa cho gã một điếu thuốc lá.
- Hút không?
Bao Tuấn Luân dường như không còn sợ hãi người đàn ông này nữa, không nói lời nào nhận lấy điếu thuốc đặt lên môi. Lâm Phi bật lửa châm thuốc cho gã.
Nhưng gã không nghĩ thuốc lá này lại cay như vậy, mới hút một hơi liền ho sặc sụa.
- Không quen à?
Lâm Phi nhếch miệng cười nói.
Bao Tuấn Luân lắc đầu, im lặng không nói, cố gắng hút thêm vài hơi. Dường như càng cay càng khiến gã cảm thấy bình an.
- Tại sao lại cứu tôi?
Bao Tuấn Luân cúi đầu bỗng nhiên hỏi, giọng gã có chút khàn khàn.
- Tôi đã nói rồi. Nếu như tôi để anh chết tại bệnh viện thì bọn họ sẽ nghĩ do tôi làm. Vậy nên, tôi không hề cứu anh, chỉ là không muốn bản thân dính phải phiền toái.
Lâm Phi thoải mái ngồi một bên, nhấc chân bắt chéo.
Bao Tuấn Luân nhẹ nhàng gật đầu, hút nhanh hết một điếu rồi lại quay sang nhìn về phía Lâm Phi như muốn thêm một điếu nữa.
Lâm Phi cũng ngầm hiểu được điều này, trực tiếp đưa thêm một điếu nữa cho gã.
- Cảm ơn!
Bao Tuấn Luân vẫn còn chút khách sáo. Trong tiềm thức của gã vẫn có chút gì đó vừa kính sợ vừa e ngại Lâm Phi.
Chỉ là gặp phải những biến cố lớn như thế này, nỗi sợ hãi của gã đã bị sự đau buồn che giấu.
Trầm mặc hút thuốc một lúc, Bao Tuấn Luân tự lẩm bẩm:
- Trước đây tôi vẫn nghĩ, bà vợ này của tôi chết sớm đi cho sướng. Lần nào cũng chỉ biết trách tôi đem ít tiền về hay nói tôi không quan tâm con gái học hành. Rõ ràng là tôi xấu như vậy, nếu không vì người lớn giới thiệu thì tôi sẽ không cưới cô ấy. Thật không ngờ cô ấy lại ra đi như vậy, trong lòng tôi lại không thoải mái đến như vậy. Nghĩ lại...từ sau khi gả cho tôi, cả ngày cô ấy phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chẳng được sống yên ổn bao ngày. Bao nhiêu năm nay, tôi còn chưa chụp một bức ảnh cưới nào với cô ấy, cũng chưa đưa cô ấy đi tham quan, du lịch được ở đâu. Còn đứa con gái không biết tức giận kia nữa. Yến Nhi...lúc nó ra đời, tôi còn chê nó bé xíu, chẳng mấy khi bế nó. Sau này, càng lớn nó lại càng xấu giống tôi, học hành lại không giỏi, kết quả thường xuyên thấp nhất lớp. Lúc tôi tức giận thì chẳng cần biết nó là nam hay nữ, cứ cầm cái thắt lưng quật vào người nó. Nhưng mỗi khi thấy tôi về nhà nó lại vẫn rót trà, đấm lưng cho tôi.
Càng nói giọng của Bao Tuấn Luân lại càng nghẹn ngào, hai mắt cũng ươn ướt như sắp khóc.
Gã thở dài rồi lại tiếp tục hút thuốc, nhưng ngón tay kẹp thuốc dường như cũng đang run.
Cuối cùng, gã tự giễu cười khổ:
- Tôi lăn lộn từ khi còn chưa tốt nghiệp cấp hai, nay cũng được khoảng ba mươi năm. Khi mới hai mươi tuổi tôi đã gia nhập Thanh Phong Đường, làm chân sai vặt cho hai cha con Ngô Khâm và Ngô Đông Cẩm. Làm chân sai vặt nhưng nói hay ho một chút thì là tâm phúc của họ. Nhưng thực ra tiền chẳng có mà quyền cũng không, chỉ là tên nô tài vâng lời, dễ sai khiến của bọn họ.
- Cuối cùng, chẳng còn cái gì tốt đẹp. Đến lúc mai táng chắc cũng chỉ còn vài anh em tốt, bản thân tôi thì đã đứt một cánh tay.
- Nếu như chết trong tay Cừu Gia thì cũng chẳng suy xét làm gì. Nhưng đây chính là những người mà tôi đã đi theo mười mấy năm lại phái người đến giết tôi. Họ muốn giết tôi, đến cả vợ con tôi cùng phải chịu tội cùng tôi...
- Anh nói xem, loại phế nhân như tôi còn gọi gì là đàn ông chứ...Hôm đó anh cứ giết tôi đi thì tốt biết bao, thà cứ đem tôi băm thành trăm mảnh cho rồi...Tôi thật đáng chết...
Những lời vừa khóc vừa nói của người đàn ông này bị hòa tan vào với tiếng côn trùng kêu trong đêm của mùa hạ nhưng mỗi từ, mỗi câu đều như xuyên vào tai, đâm cả vào tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.