Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 72: Xin chỉ giáo thêm.
Mai Can Thái Thiếu Bính
27/12/2014
Sau khi tan sở, Lâm Phi đưa Tô Ánh Tuyết về nhà, không để ý đến người phụ nữ bên cạnh mình đang cau mặt, liền chạy đến bệnh viện thăm Lâm Đại Nguyên.
Tô Ánh Tuyết còn chưa đồng ý, đã thấy Lâm Phi phóng xe của cô đi mất. Cô tức giận giậm chân huỳnh huỵch. Tuy cô không phản đối lòng hiếu thuận của Lâm Phi nhưng tên này thật sự không coi cô chủ như cô ra gì.
Chỉ có điều, suy nghĩ kỹ một chút, cảnh tượng mình cùng với rùa con ăn kẹo dẻo tối qua bị hắn nhìn thấy, e là sau này muốn làm hắn sợ cũng khó khăn...
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Tuyết bĩu môi, một mình đứng ở cửa ra vào, sắp khóc đến nơi.
Trước kia cô rất có ý thức bảo vệ hình tượng của mình, nhưng sao mới có mấy ngày mà lại bị mất mặt như vậy.
Lâm Phi lái xe thẳng vào phố ẩm thực bên cạnh bệnh viện, định xuống xe ăn qua loa chút gì đó rồi mua đồ ăn mang đến cho bác và em họ!
Tìm được tiệm mỳ phương bắc, vì vẫn còn sớm nên Lâm Phi cũng không nghĩ nhiều, liếc trái liếc phải, tìm một chỗ ngồi rộng rãi.
Đột nhiên hai mắt Lâm Phi rực sáng khi nhìn chiếc bàn bên trái, một bóng hình xinh đẹp quen thuộc đang ngồi ở đó.
Người con gái kia cũng vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Phi, rõ ràng là cô cũng sửng sốt.
Cô gái mặc chiếc áo màu đỏ, chiếc quần ôm mông màu xanh lam, tóc búi cao.
So với bộ dạng đêm hôm đó, người con gái phải trẻ hơn đến một hai tuổi, nhưng có điều không đổi là khuôn mặt, cùng khí chất tao nhã của cô.
Sau một đêm trong khách sạn, Lâm Phi tuyệt đối không thể ngờ là lại gặp cô ở nơi như thế này, vào giờ này.
- Thật trùng hợp!
Lâm Phi nhìn cô gái từ đầu xuống chân, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Đây đúng là một người đẹp, hơn nữa là mẫu người dễ khiến đàn ông phạm tội.
Cô gái kinh ngạc trong chốc lát rồi tươi cười với đối phương, không có vẻ gì là xấu hổ:
- Anh cũng tới ăn mỳ?
- Muốn ăn tối đơn giản một chút, có thể ngồi cùng cô không?
Lâm Phi không cần biết cô gái có đồng ý không, đã ngồi xuống phía đối diện.
- Ăn gì? Tôi mời anh!
Cô gái cười tủm tỉm. Cô vẫn còn nhớ kinh tế của Lâm Phi hình như có hơi khó khăn
Lâm Phi vội vàng xua tay:
- Không cần đâu, lần trước tiền thuê phòng là cô trả, hôm nay để tôi mời.
Lúc này, cô gái mới để ý quần áo, cách ăn mặc của Lâm Phi so với ngày đó đã sang hơn hẳn, dù gì thì đồ Tô Ánh Tuyết bảo người ta đưa cho anh cũng đều là hàng hiệu cả.
- Mới qua mấy ngày mà xem ra anh đã phát tài rồi đấy nhỉ?
Cô gái hơi tò mò.
- Cũng ổn, mới tìm được việc làm!
Lâm Phi nói rồi gọi chủ quán cho một phần mỳ gà sốt trứng, sau đó lại trêu chọc cô gái:
- Cô nói xem, thành phố Lâm An này lớn như vậy, trên con đường này lại có nhiều phố ẩm thực như vậy, mà tôi lại có thể gặp cô ở đây, không phải chứng tỏ là chúng ta có duyên sao?
Cô gái mỉm cười, thật ra cô cũng hiểu ẩn ý của cái duyên phận này, nhưng muốn cô mở miệng, là điều không thể.
Lâm Phi biết rõ cô đã nhận lời mình, nên cười nói:
- Chúng ta có duyên như vậy, chi bằng tối nay tiếp tục hoàn thành chuyện của hôm đó?
Khuôn mặt cô gái bỗng chốc như trôi hết son phấn, liếc hắn:
- Vừa mới nói lãng mạn như vậy mà giờ đã bị anh biến thành chuyện không đứng đắn rồi.
- Có gì mà không đứng đắn!
Lâm Phi cười nói:
- Người đẹp như cô, lại ở ngồi chỗ này ăn mỳ đêm một mình, chứng tỏ tâm trạng đang trống rỗng. Tôi đây lại đang muốn tìm bạn gái, hai ta có duyên như vậy, không cùng làm gì đó thì thật là đáng tiếc...
- Hừ, anh mới trống rỗng đó!
Cô gái nghe không vào tai, tức giận nói:
- Anh càng nói càng khó nghe, tôi đâu phải loại con gái đó... Đêm đó chẳng qua là trường hợp đặc biệt mà thôi, tôi bình thường đâu phải như thế...
- Vậy không đi quán rượu cũng được, buổi tối có thể ngồi uống với nhau một chén!
Lâm Phi thay đổi lời mời, mời uống rượu chắc cô ta sẽ đồng ý.
- Không rảnh, tối tôi còn có việc!
Cô gái hừ lạnh một tiếng.
Lâm Phi có chút tiếc nuối. Nếu cô ta đã không muốn thì không nên ép làm gì.
Đợi mỳ được mang lên, Lâm Phi ăn một chút, thấy mùi vị không tệ liền bảo chủ quán làm thêm hai phần gói mang về.
Cô gái thắc mắc:
- Anh muốn mang về ăn thật sao? Cái này để nguội rồi ăn không ngon đâu!
- Không, bác cả và em họ tôi vẫn đang ở trong bệnh viện số một gần đây. Tôi đã nói với họ là sẽ mang cơm tối về.
Cô gái ngạc nhiên hỏi:
- Bác của anh nhập viện rồi sao? Có nghiêm trọng không?
- Cũng nghiêm trọng, bị người ta đánh cho gãy chân gãy tay, nên không có vấn đề gì lớn!
Lâm Phi nói.
- Ồ...
Cô gái như nghĩ đến điều gì đó, cười nói:
- Anh cũng thật là, đâu cần vẽ vời thế, đồ ăn của bệnh viện đã rất đầy đủ chất dinh dưỡng rồi.
Lâm Phi lắc đầu:
- Những món ăn dinh dưỡng đó của bệnh viện nói là vì sức khỏe nhưng những đồ đó không có mùi vị, mang từ bếp ra là bay hết rồi. Em họ của tôi nói mấy đồ đó không hợp với khẩu vị của bác tôi.
- Tôi nói với cô nhé, bác tôi ở phòng bệnh Vip, mỗi ngày hết mấy vạn, ít cũng mất hơn một vạn, nhưng những đồ ăn kia chỉ tầm 20-30 đồng. Cô nói xem, bệnh viện này có phải là keo kiệt quá rồi không?
Cô gái có thái độ hơi lạ:
- Anh nói như vậy không phải là quá phiến diện sao, những đồ ăn đó đều là các thầy thuốc cùng nhau nghiên cứu. Bệnh viện đâu phải là tiệm cơm đâu, anh yêu cầu quá cao rồi.
- Cô nghĩ bọn họ tốt quá rồi. Đám người ở bệnh viện kia, dù là bác sĩ, y tá, tôi thấy trong mắt họ chỉ biết có tiền mà thôi, bọn họ không thèm để ý đến ai đâu. Hôm nọ, tôi muốn đổi phòng bệnh cho bác tôi, y tá kia nói thẳng là không nhận chi phiếu, không phải là do tôi ăn mặc hơi tuềnh toàng sao?
- Sau đó cũng không biết là người có quyền thế nào đã ra tay giúp bác tôi, cả một đám bác sĩ chuyên khoa đến hội chẩn cho bác tôi, lúc trước thì đến nửa cái bóng người cũng không thấy đâu.
- Nói trắng ra, bây giờ bệnh viện, bác sĩ đều là một đám ưa nịnh nọt, thấy tiền là sáng mắt. Dù sao cũng vậy, nếu không tuân thủ nguyên tắc trò chơi thì sao có thể tiếp tục tồn tại trong cái bệnh viện lớn như thế, đúng không?
Lâm Phi nói một tràng, không phải là Lâm Đại Nguyên nằm viện thì hắn cũng không biết bệnh viện trong nước lại tệ đến thế.
Cô gái im lặng không nói gì, cứ thế ăn mỳ.
Sau khi ăn xong, hai người rời quán, Lâm Phi hỏi:
- Cô đi đâu, nếu tiện đường thì tôi chở cô đi!
Co gái thấy Lâm Phi rút chìa khóa xe ra, khôn khỏi giật mình hỏi:
- Đây là xe của anh sao?
- Tôi làm sao mua nổi xe này, đây là xe của chủ thôi. Tôi chưa nói tôi là tài xế sao?
Lâm Phi cười nói.
Cô gái lúc này mới hiểu, gật đầu, nếu không quá khoa trương, thì cô vẫn nhận ra đây là xe Bentley.
- Tôi định đi bộ nhưng dù sao thì cũng tiện đường, tôi cũng đến bệnh viện số một.
Lâm Phi cười nói:
- Trùng hợp vậy, tôi đoán thể nào cũng là cô ở gần đây rồi ra đây ăn tối, lên xe kia!
Lâm Phi cầm theo hai suất mì đã đóng gói, cùng cô gái lên xe, thoáng cái xe đã đến cổng bệnh viện.
Khi xe tiến vào cổng, nhân viên bảo vệ ở cổng còn cúi chào rất cung kính.
Lâm Phi thấy buồn cười:
- Bệnh viện này cái khác thì không tốt lắm nhưng được cái nhân viên bảo vệ được đào tạo khá tốt, lại còn biết cúi chào.
Cô gái mặt cắt không còn giọt máu:
- Đây là công việc của anh ta, có gì mà buồn cười!
Lâm Phi nhún vai, không biết vì sao mà vừa mới nói đã thấy khẩu khí của cô ta không tốt cho lắm, có lẽ vẫn còn bực vì mình mời cô ta đi khách sạn.
Sau khi xe dừng lại, hai người đi lên lầu, đứng ở cửa thang máy, Lâm Phi chợt nhớ ra hỏi:
- Cô đến thăm ai sao? Nếu chút nữa cùng ra thì tôi có thể chở cô về.
- Không cần, xe của tôi ở trong bệnh viện rồi, tôi vừa rồi là ra ngoài ăn tối.
Cô gái nói.
Lâm Phi có chút ngạc nhiên:
- Cô ở đây lâu như vậy? Chẳng lẽ cô có người thân bị bệnh nặng lắm sao? Không nghiêm trọng quá chứ?
Cô gái như nghe được chuyện thú vị, không nhịn được che miệng cười. Lâm Phi ngơ ngác không hiểu tại sao.
Lúc này, một vài y tá từ hành lang đi tới, nhìn thấy cô gái đứng trước cửa thang máy, đều tôn kính cúi tấp đầu chào.
- Chào Chủ nhiệm Phương!
Mấy cô y tá cất lời chào.
Cô gái cũng tươi cười nhìn họ:
- Đêm nay là các cô trực sao?
- Vâng thưa Chủ nhiệm Phương, đêm nay chị cũng trực sao?
Một y tá hỏi.
Cô gái gật đầu:
- Đúng thế, tôi cũng mới ra ngoài ăn cơm xong.
Lâm Phi nghe cuộc nói chuyện, cảm thấy trong đầu như có gì sắp nổ tung, trong lòng thấy hồi hộp, rốt cuộc là đang có chuyện gì...
Hắn nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của cô gái:
- Cô... cô là bác sĩ ở đây sao?
Cô gái cười cười, khẽ đưa tay về phía Lâm Phi:
- Xin chào, tôi là Phương Nhã Nhu, là chủ nhiệm khoa ngoại, cũng chính là người phụ trách bệnh nhân phòng vip Lâm Đại Nguyên. Nếu có gì không hài lòng, kính xin người nhà của bệnh nhân góp ý...
Tô Ánh Tuyết còn chưa đồng ý, đã thấy Lâm Phi phóng xe của cô đi mất. Cô tức giận giậm chân huỳnh huỵch. Tuy cô không phản đối lòng hiếu thuận của Lâm Phi nhưng tên này thật sự không coi cô chủ như cô ra gì.
Chỉ có điều, suy nghĩ kỹ một chút, cảnh tượng mình cùng với rùa con ăn kẹo dẻo tối qua bị hắn nhìn thấy, e là sau này muốn làm hắn sợ cũng khó khăn...
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Tuyết bĩu môi, một mình đứng ở cửa ra vào, sắp khóc đến nơi.
Trước kia cô rất có ý thức bảo vệ hình tượng của mình, nhưng sao mới có mấy ngày mà lại bị mất mặt như vậy.
Lâm Phi lái xe thẳng vào phố ẩm thực bên cạnh bệnh viện, định xuống xe ăn qua loa chút gì đó rồi mua đồ ăn mang đến cho bác và em họ!
Tìm được tiệm mỳ phương bắc, vì vẫn còn sớm nên Lâm Phi cũng không nghĩ nhiều, liếc trái liếc phải, tìm một chỗ ngồi rộng rãi.
Đột nhiên hai mắt Lâm Phi rực sáng khi nhìn chiếc bàn bên trái, một bóng hình xinh đẹp quen thuộc đang ngồi ở đó.
Người con gái kia cũng vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Phi, rõ ràng là cô cũng sửng sốt.
Cô gái mặc chiếc áo màu đỏ, chiếc quần ôm mông màu xanh lam, tóc búi cao.
So với bộ dạng đêm hôm đó, người con gái phải trẻ hơn đến một hai tuổi, nhưng có điều không đổi là khuôn mặt, cùng khí chất tao nhã của cô.
Sau một đêm trong khách sạn, Lâm Phi tuyệt đối không thể ngờ là lại gặp cô ở nơi như thế này, vào giờ này.
- Thật trùng hợp!
Lâm Phi nhìn cô gái từ đầu xuống chân, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Đây đúng là một người đẹp, hơn nữa là mẫu người dễ khiến đàn ông phạm tội.
Cô gái kinh ngạc trong chốc lát rồi tươi cười với đối phương, không có vẻ gì là xấu hổ:
- Anh cũng tới ăn mỳ?
- Muốn ăn tối đơn giản một chút, có thể ngồi cùng cô không?
Lâm Phi không cần biết cô gái có đồng ý không, đã ngồi xuống phía đối diện.
- Ăn gì? Tôi mời anh!
Cô gái cười tủm tỉm. Cô vẫn còn nhớ kinh tế của Lâm Phi hình như có hơi khó khăn
Lâm Phi vội vàng xua tay:
- Không cần đâu, lần trước tiền thuê phòng là cô trả, hôm nay để tôi mời.
Lúc này, cô gái mới để ý quần áo, cách ăn mặc của Lâm Phi so với ngày đó đã sang hơn hẳn, dù gì thì đồ Tô Ánh Tuyết bảo người ta đưa cho anh cũng đều là hàng hiệu cả.
- Mới qua mấy ngày mà xem ra anh đã phát tài rồi đấy nhỉ?
Cô gái hơi tò mò.
- Cũng ổn, mới tìm được việc làm!
Lâm Phi nói rồi gọi chủ quán cho một phần mỳ gà sốt trứng, sau đó lại trêu chọc cô gái:
- Cô nói xem, thành phố Lâm An này lớn như vậy, trên con đường này lại có nhiều phố ẩm thực như vậy, mà tôi lại có thể gặp cô ở đây, không phải chứng tỏ là chúng ta có duyên sao?
Cô gái mỉm cười, thật ra cô cũng hiểu ẩn ý của cái duyên phận này, nhưng muốn cô mở miệng, là điều không thể.
Lâm Phi biết rõ cô đã nhận lời mình, nên cười nói:
- Chúng ta có duyên như vậy, chi bằng tối nay tiếp tục hoàn thành chuyện của hôm đó?
Khuôn mặt cô gái bỗng chốc như trôi hết son phấn, liếc hắn:
- Vừa mới nói lãng mạn như vậy mà giờ đã bị anh biến thành chuyện không đứng đắn rồi.
- Có gì mà không đứng đắn!
Lâm Phi cười nói:
- Người đẹp như cô, lại ở ngồi chỗ này ăn mỳ đêm một mình, chứng tỏ tâm trạng đang trống rỗng. Tôi đây lại đang muốn tìm bạn gái, hai ta có duyên như vậy, không cùng làm gì đó thì thật là đáng tiếc...
- Hừ, anh mới trống rỗng đó!
Cô gái nghe không vào tai, tức giận nói:
- Anh càng nói càng khó nghe, tôi đâu phải loại con gái đó... Đêm đó chẳng qua là trường hợp đặc biệt mà thôi, tôi bình thường đâu phải như thế...
- Vậy không đi quán rượu cũng được, buổi tối có thể ngồi uống với nhau một chén!
Lâm Phi thay đổi lời mời, mời uống rượu chắc cô ta sẽ đồng ý.
- Không rảnh, tối tôi còn có việc!
Cô gái hừ lạnh một tiếng.
Lâm Phi có chút tiếc nuối. Nếu cô ta đã không muốn thì không nên ép làm gì.
Đợi mỳ được mang lên, Lâm Phi ăn một chút, thấy mùi vị không tệ liền bảo chủ quán làm thêm hai phần gói mang về.
Cô gái thắc mắc:
- Anh muốn mang về ăn thật sao? Cái này để nguội rồi ăn không ngon đâu!
- Không, bác cả và em họ tôi vẫn đang ở trong bệnh viện số một gần đây. Tôi đã nói với họ là sẽ mang cơm tối về.
Cô gái ngạc nhiên hỏi:
- Bác của anh nhập viện rồi sao? Có nghiêm trọng không?
- Cũng nghiêm trọng, bị người ta đánh cho gãy chân gãy tay, nên không có vấn đề gì lớn!
Lâm Phi nói.
- Ồ...
Cô gái như nghĩ đến điều gì đó, cười nói:
- Anh cũng thật là, đâu cần vẽ vời thế, đồ ăn của bệnh viện đã rất đầy đủ chất dinh dưỡng rồi.
Lâm Phi lắc đầu:
- Những món ăn dinh dưỡng đó của bệnh viện nói là vì sức khỏe nhưng những đồ đó không có mùi vị, mang từ bếp ra là bay hết rồi. Em họ của tôi nói mấy đồ đó không hợp với khẩu vị của bác tôi.
- Tôi nói với cô nhé, bác tôi ở phòng bệnh Vip, mỗi ngày hết mấy vạn, ít cũng mất hơn một vạn, nhưng những đồ ăn kia chỉ tầm 20-30 đồng. Cô nói xem, bệnh viện này có phải là keo kiệt quá rồi không?
Cô gái có thái độ hơi lạ:
- Anh nói như vậy không phải là quá phiến diện sao, những đồ ăn đó đều là các thầy thuốc cùng nhau nghiên cứu. Bệnh viện đâu phải là tiệm cơm đâu, anh yêu cầu quá cao rồi.
- Cô nghĩ bọn họ tốt quá rồi. Đám người ở bệnh viện kia, dù là bác sĩ, y tá, tôi thấy trong mắt họ chỉ biết có tiền mà thôi, bọn họ không thèm để ý đến ai đâu. Hôm nọ, tôi muốn đổi phòng bệnh cho bác tôi, y tá kia nói thẳng là không nhận chi phiếu, không phải là do tôi ăn mặc hơi tuềnh toàng sao?
- Sau đó cũng không biết là người có quyền thế nào đã ra tay giúp bác tôi, cả một đám bác sĩ chuyên khoa đến hội chẩn cho bác tôi, lúc trước thì đến nửa cái bóng người cũng không thấy đâu.
- Nói trắng ra, bây giờ bệnh viện, bác sĩ đều là một đám ưa nịnh nọt, thấy tiền là sáng mắt. Dù sao cũng vậy, nếu không tuân thủ nguyên tắc trò chơi thì sao có thể tiếp tục tồn tại trong cái bệnh viện lớn như thế, đúng không?
Lâm Phi nói một tràng, không phải là Lâm Đại Nguyên nằm viện thì hắn cũng không biết bệnh viện trong nước lại tệ đến thế.
Cô gái im lặng không nói gì, cứ thế ăn mỳ.
Sau khi ăn xong, hai người rời quán, Lâm Phi hỏi:
- Cô đi đâu, nếu tiện đường thì tôi chở cô đi!
Co gái thấy Lâm Phi rút chìa khóa xe ra, khôn khỏi giật mình hỏi:
- Đây là xe của anh sao?
- Tôi làm sao mua nổi xe này, đây là xe của chủ thôi. Tôi chưa nói tôi là tài xế sao?
Lâm Phi cười nói.
Cô gái lúc này mới hiểu, gật đầu, nếu không quá khoa trương, thì cô vẫn nhận ra đây là xe Bentley.
- Tôi định đi bộ nhưng dù sao thì cũng tiện đường, tôi cũng đến bệnh viện số một.
Lâm Phi cười nói:
- Trùng hợp vậy, tôi đoán thể nào cũng là cô ở gần đây rồi ra đây ăn tối, lên xe kia!
Lâm Phi cầm theo hai suất mì đã đóng gói, cùng cô gái lên xe, thoáng cái xe đã đến cổng bệnh viện.
Khi xe tiến vào cổng, nhân viên bảo vệ ở cổng còn cúi chào rất cung kính.
Lâm Phi thấy buồn cười:
- Bệnh viện này cái khác thì không tốt lắm nhưng được cái nhân viên bảo vệ được đào tạo khá tốt, lại còn biết cúi chào.
Cô gái mặt cắt không còn giọt máu:
- Đây là công việc của anh ta, có gì mà buồn cười!
Lâm Phi nhún vai, không biết vì sao mà vừa mới nói đã thấy khẩu khí của cô ta không tốt cho lắm, có lẽ vẫn còn bực vì mình mời cô ta đi khách sạn.
Sau khi xe dừng lại, hai người đi lên lầu, đứng ở cửa thang máy, Lâm Phi chợt nhớ ra hỏi:
- Cô đến thăm ai sao? Nếu chút nữa cùng ra thì tôi có thể chở cô về.
- Không cần, xe của tôi ở trong bệnh viện rồi, tôi vừa rồi là ra ngoài ăn tối.
Cô gái nói.
Lâm Phi có chút ngạc nhiên:
- Cô ở đây lâu như vậy? Chẳng lẽ cô có người thân bị bệnh nặng lắm sao? Không nghiêm trọng quá chứ?
Cô gái như nghe được chuyện thú vị, không nhịn được che miệng cười. Lâm Phi ngơ ngác không hiểu tại sao.
Lúc này, một vài y tá từ hành lang đi tới, nhìn thấy cô gái đứng trước cửa thang máy, đều tôn kính cúi tấp đầu chào.
- Chào Chủ nhiệm Phương!
Mấy cô y tá cất lời chào.
Cô gái cũng tươi cười nhìn họ:
- Đêm nay là các cô trực sao?
- Vâng thưa Chủ nhiệm Phương, đêm nay chị cũng trực sao?
Một y tá hỏi.
Cô gái gật đầu:
- Đúng thế, tôi cũng mới ra ngoài ăn cơm xong.
Lâm Phi nghe cuộc nói chuyện, cảm thấy trong đầu như có gì sắp nổ tung, trong lòng thấy hồi hộp, rốt cuộc là đang có chuyện gì...
Hắn nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của cô gái:
- Cô... cô là bác sĩ ở đây sao?
Cô gái cười cười, khẽ đưa tay về phía Lâm Phi:
- Xin chào, tôi là Phương Nhã Nhu, là chủ nhiệm khoa ngoại, cũng chính là người phụ trách bệnh nhân phòng vip Lâm Đại Nguyên. Nếu có gì không hài lòng, kính xin người nhà của bệnh nhân góp ý...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.