Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 13: Áo choàng

77 Gia Miêu

03/07/2024

Lâm triều kết thúc cũng chính là lúc ảnh vệ đổi ca nhưng hôm nay Hình Thần Mục trì hoãn ở lại nói chuyện với Vệ Lâm hồi lâu. Lúc Trác Ảnh trở về Minh Ảnh cung thì đã trễ khoảng một canh giờ so với bình thường.

Y lấy túi vải đen từ trong tủ ra, cẩn thận lấy khúc gỗ từ trong đó ra.

Khả năng có hạn, so với dự định của y thì tiến độ điêu khắc trong thực tế chậm hơn nhiều. Y cầm miếng gỗ lên tiếp tục khắc. Vì quá chăm chú vào việc điêu khắc mà y đã lỡ cả thời gian đến canh gác Hiên Minh điện.

Mãi cho tới khi ánh chiều tà lúc mặt trời lặn rọi thẳng vào trong phòng, y mới hồi phục tinh thần, buông đồ vật trong tay xuống rồi vội vàng đẩy cửa đi ra.

Trong phòng được trải địa long, không quá mức rét lạnh nhưng giờ đã đầu tháng 11 rồi, vừa mới bước ra sân đã bị một trận gió đánh úp. Gió lạnh thổi lướt qua cổ cứ như dao nhỏ sắc lạnh, xẹt qua khiến người thấy đau. Hiện giờ Trác Ảnh mới nhớ tới vì bản thân quá vội vàng mà quên lấy áo choàng mất.

Nhưng hiện giờ trong lòng y đang nhớ mong Hình Thần Mục, y không rảnh quay về lấy áo chống rét. Mũi chân chạm nhẹ lên mặt đất, thi triển kinh công chạy về phía Hiên Minh điện. Lúc chạy tới ngoài Hiên Minh điện cũng vừa lúc Hình Thần Mục đang từ trong điện đi ra, bước chân thoáng dồn dập, không biết đang vội vã muốn đi đâu.

Nhìn thấy người từ trên nóc nhà nhảy xuống, Hình Thần Mục sửng sốt, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: “Trẫm còn đang sợ ngươi đã xảy ra chuyện gì, đang định đi tìm ngươi đấy.”

“Thuộc hạ thất trách, thuộc hạ… Hôm nay thuộc hạ ngủ quên, đã khiến Thánh thượng lo lắng.” Trác Ảnh quỳ một gối xuống nền đá lạnh lẽo, cả lưng cứng ngắc.

“Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Hình Thần Mục kéo người quỳ trên mặt đất lên, nhíu mày, “Áo choàng của ngươi đâu rồi?”

“Đi vội quá nên rơi ở Minh Ảnh cung rồi ạ.” Trác Ảnh có hơi khó chịu vì bị gió thổi loạn, không dám đưa mắt nhìn Hình Thần Mục.

Dạo gần đây lúc nào y cũng luôn mắc lỗi, nói lời không nên nói, lại còn quên cả giờ canh gác suýt chút nữa gây ra chuyện lớn.

Trác Ảnh vì sai sót của bản thân mà cảm thấy xấu hổ nhưng Hình Thần Mục lại không chú ý tới điều đó. Hình Thần Mục chẳng nói nửa lời trách cứ, ngược lại còn kéo cổ tay y dẫn người vào trong Hiên Minh điện, không quên phân phó Nghiêm Thanh ở cạnh: “Đi chuẩn bị trà gừng ngay đi, pha ít nước ấm nữa.”

Nghiêm Thanh biết Hình Thần Mục coi trọng Trác Ảnh tới mức nào, không dám trì hoãn, nhanh nhẹn lĩnh mệnh rời đi.

Hình Thần Mục cho toàn bộ ảnh vệ khác ở bên ngoài điện, chỉ mang Trác Ảnh đi tới nhuyễn tháp nằm sau bình phong.

Trác Ảnh định thu tay về nhưng Hình Thần Mục nắm lại rất nhanh, vẫn chưa có ý tứ sẽ buông ra. Y không dám dùng sức, chỉ có thể quẫn bách lên tiếng: “Thánh thượng?”

“Cổ tay ngươi lạnh hết cả rồi.” Hình Thần Mục bất mãn vô cùng, “Trễ một tí thì có sao đâu, sao lại sơ ý như thế hửm. Bên ngoài trời đông gió rét như thế, nếu ngươi bị cảm lạnh thì trẫm mới tức giận đó.”

Trác Ảnh thấy Hình Thần Mục lo lắng, lại không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ có thể nói: “Thuộc hạ biết sai rồi.”

“Ngươi… Thôi, quên đi, trẫm biết có nói nữa ngươi cũng sẽ không chú ý.” Hình Thần Mục than thở, “Chừng nào ngươi chịu để ý đến thân thể của mình như để ý đến thân thể trẫm thì trẫm mới không quan tâm nữa.”

“Thân thể Thánh thượng quý giá, sao có thể đánh đồng thuộc hạ như Thánh thượng được.”



“Trẫm là yêu ma quỷ quái à? Thân thể của ngươi và ta đều là người phàm, sẽ sinh bệnh sẽ bị thương, sao lại so sánh trẫm quý giá hơn ngươi được?” Hình Thần Mục để y ngồi trên nhuyễn tháp, dường như cuối cùng cũng chịu thả tay ra, xoay người đi tìm lò sưởi cầm tay nhét vào bên trong ngực y, “Sưởi ấm trước.”

Nói xong Hình Thần Mục vẫn chưa dừng bước, nhanh chóng đi ra ngoài, lúc trở về trên tay cầm thêm một cái áo choàng và một bát canh gừng.

Trác Ảnh sợ tới mức lập tức đứng lên, muốn nhận lấy đống đồ kia: “Sao có thể để Thánh thượng làm mấy chuyện này.”

“Người ngồi yên đó cho trẫm.” Hình Thần Mục trừng mắt với y một cái, thấy y ngồi xuống mới đưa bát canh gừng cho y, “Gỡ mặt nạ xuống, uống hết bát canh gừng này đi. Ta sẽ cho người chuẩn bị bữa tối, dùng xong bữa tối thì chúng ta trở về Thừa Ương điện.”

Trác Ảnh sợ chọc Hình Thần Mục tức giận, không dám từ chối nữa, tháo mặt nạ xuống ngoan ngoãn uống hết canh gừng. Lúc này mới ngửa đầu nhìn về phía Hình Thần Mục: “Thuộc hạ không sao cả, Thánh thượng không cần lo lắng.”

Bởi vì hành động của y mà lông mày Hình Thần Mục vừa mới giãn ra đã chau hết lại: “Ngươi ngủ không đủ đúng không? Rõ ràng ngươi nghỉ ngơi không đủ.”

Trác Ảnh không biết nên trả lời thế nào. Y không muốn tiết lộ chuyện lễ vật cũng không muốn nói dối đối phương, đành trầm mặc.

Hình Thần Mục nâng tay, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào mắt y, đau lòng nhìn vệt đen dưới mắt y. Nhưng thấy y trầm mặc thì hết cách, chỉ có thể thử đoán: “Còn đang suy nghĩ chuyện trẫm lập hậu sao?”

Trác Ảnh cảm thấy giờ phút này hai người có hơi thân mật quá mức khiến y như ngừng thở, một lúc sau mới nói: “Không phải…”

“Thế thì làm sao? Ngủ không được? Trẫm cho thái y đến xem nhé, bốc một ít thuốc an thần.”

“Không, không cần, thuộc hạ chỉ gặp ác mộng thôi.” Trác Ảnh sợ Hình Thần Mục nhìn ra manh mối, tiếp lời: “Thánh thượng vẫn chưa dùng cơm ạ?”

Cũng may Hình Thần Mục cũng không xoắn xuýt chuyện này lắm, thuận theo câu hỏi của y nói: “Ừm, vừa mới xong, đang định đi tìm ngươi nên còn chưa kịp dùng cơm. Ngươi bồi trẫm dùng bữa đi.”

Trác Ảnh thở phào nhẹ nhõm, không bận tâm tới quy củ nữa mà đáp ứng.

Sau khi ăn xong Hình Thần Mục tự tay khoác áo choàng lên người y. Trác Ảnh muốn tự mình làm nhưng Hình Thần Mục không cho, cho tới khi hắn gài xong mới buông tay: “Xoay một cái ta xem nào.”

“Vâng.” Trác Ảnh cứng nhắc xoay lưng, rồi nhanh chóng vòng trở về.

Cái áo choàng màu tím đậm này là cái mà sáng nay Hình Thần Mục vừa mặc. Thân hình hai người không khác nhau lắm, Trác Ảnh mặc trên người cũng rất hợp. Chiếc áo choàng lông cáo này hắn cũng thường khoác khi ở Hiên Minh điện.

Vì để ảnh vệ thuận lợi cho việc che giấu thân thể, trang phục của ảnh vệ chỉ có duy nhất màu đen. Tới khi đông về cũng chỉ khoác thêm một cái áo choàng màu đen mà thôi. Cho dù Trác Ảnh có là Thống lĩnh Ảnh vệ thì trang phục cũng không khác mấy ảnh vệ khác là bao.

Lại nói đây là lần đầu tiên Hình Thần Mục thấy một màu sắc khác xuất hiện trên người Trác Ảnh, trông ôn hòa hơn, cũng làm nổi bật làn da trắng nõn của y.



Hình Thần Mục vô cùng vừa lòng với sự khác biệt này của Trác Ảnh, tim cũng đập nhanh hơn. Chỉ có Trác Ảnh cảm thấy bất an: “Thánh thượng, quần áo này, thuộc hạ mặc không đúng với quy tắc, hay là thôi…”

“Chẳng lẽ ngươi muốn mặc đồ mỏng như này, ra ngoài đấy cho gió lạnh thổi hay sao?” Hình Thần Mục đè lại cái tay muốn cởi áo choàng của y, “Trẫm cho người mặc thì ngươi cứ mặc. Trẫm cũng hơi mệt rồi, bồi trẫm về Thừa Ương điện thôi.”

Hình Thần Mục vốn có thể sai người mang áo quần khác tới, hoặc cũng có thể phái ảnh vệ tới Minh Ảnh cung lấy áo choàng cho Trác Ảnh. Nhưng dễ gì có cơ hội để Trác Ảnh mặc đồ của hắn cơ chứ, tất nhiên hắn sẽ chẳng dại gì bỏ qua cả.

“Vâng.”

“Sao thế? Áo choàng của trẫm dài quá phải không, khiến ngươi đi khó khăn hơn.” Thấy Trác Ảnh còn hơi do dự, Hình Thần Mục đùa nói.

“Không phải…”

Áo choàng Hình Thần Mục tất nhiên không dài, chẳng qua lúc khoác áo choàng này, quanh người Trác Ảnh bị vây quanh bởi hương vị của Hình Thần Mục, khiến y nhất thời sinh ra loại ảo giác mình đang được chôn vùi trong lồ ng ngực của đối phương.

Hình Thần Mục thấy y như vậy thật sự rất đáng yêu, lòng ngứa ngáy muốn đùa giỡn y: “Sao mặt Trác khanh lại đỏ thế? Lẽ nào bệnh thật rồi à?”

Lúc này Trác Ảnh mới nhớ vừa rồi mình mới tháo mặt nạ xuống, còn chưa kịp đeo lên lại: “Không, phải… Trong phòng có hơi nóng ạ.”

“Thật à? Vừa lúc chúng ta phải ra ngoài rồi.” Hình Thần Mục cười cười dẫn đầu đi ra ngoài. Trác Ảnh bất chấp rối rắm có nên mặc áo choàng hay không, bối rối nâng chân đuổi theo.

Cho dù ban ngày Trác Ảnh có nghỉ ngơi đầy đủ tới mức nào nhưng chỉ cần ở bên cạnh Hình Thần Mục, y sẽ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, tinh thần căng thẳng, không cảm thấy mệt mỏi.

Cho tới khi sang hôm sau thay ca, lúc trở về Minh Ảnh cung mới cảm thấy mệt. Y biết không thể tiếp tục như ngày hôm đó cứ mãi điêu khắc vậy được, không thể bởi vì chuyện lễ vật mà ảnh hưởng tới chức trách vốn có của y.

Xem ra việc điêu khắc không thể gấp gáp, chỉ có thể dành ra 1,2 canh giờ trong ngày để làm. Nếu không kịp lễ Vạn thọ thì đợi sang năm tìm cơ hội tặng cho Hình Thần Mục sau vậy.

Trác Ảnh qua loa rửa mặt rồi đi về giường, theo bản năng định cởi áo choàng xuống lại nhớ tới đây là do Hình Thần Mục mặc cho y, không nỡ cởi ra.

Nhưng cuối cũng vẫn phải cởi, Trác Ảnh chậm rãi thở dài, gấp áo choàng đặt lên đầu tủ, dự định lúc thay ca buổi chiều sẽ mang tới Hoán y phường (tiệm giặt đồ).

Y nằm trên giường, rõ ràng rất mệt nhưng lại không thể vào giấc được. Mãi không hiểu được tâm tình của bản thân, y ngồi dậy, cẩn thận ôm lấy áo choàng được đặt trên đầu tủ, rồi nằm lại trên giường. Lúc này mới thực sự dần dần vào giấc được.

Nhưng giấc ngủ này cứ như được định là không hề an lành, Trác Ảnh chỉ mới chợp mắt được hai canh giờ, cửa phòng bị gõ vang, sự cảnh giác cao độ khiến y thoáng cái đã tỉnh táo.

“Ai!”

Ngoài cửa truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Trác đại nhân, Dư Phong có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook