Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi
Chương 57: Cố nhân
77 Gia Miêu
03/07/2024
Editor + Beta-er: ToruD
Đúng như lời của tiểu nhị nói, nhóm Hình Thần Mục đi về phía Tây chừng 1 canh giờ thì đã có thể thấy được sơn trang rất lớn ở phía xa xa. Sơn trang dựa vào núi mà xây, kề nước mà ở, trong vòng hơn 10 dặm (~16.09 km) ngoại trừ mảnh đất này thì không còn nhà ở nào nữa.
Hôm nay sơn trang đặc biệt náo nhiệt, ngoài cửa có không ít khách từ năm sông bốn biển nghe danh mà tới, một nam tử trung niên trông như quản gia đứng ngoài cửa đón khách.
Nghiêm Thanh dừng xe ngựa cách sơn trang không xa. Quản gia thấy thế lập tức sai vài người tới dẫn ngựa.
Hình Thần Mục và Trác Ảnh xuống xe ngựa, đi thẳng đến chỗ quản gia chắp tay: “Nghe nói Thu Lô sơn trang là thánh địa thưởng quế, trang chủ là người hào phóng hiền lành, nguyện chia sẻ cảnh đẹp với mọi người. Hai huynh đệ ta rất chuộng hoa quế nên mới tới đây quấy rầy. Không biết có may mắn được vào không?”
“Lão nô họ Hứa, Hứa Vân Sơn, là tổng quản nơi này.” Hứa Vân Sơn lễ phép trả lời họ, “Mấy vị từ Loan thành tới ư?”
“Hứa tổng quản, mỹ danh của Thu Lô sơn trang truyền xa, chúng ta quả thực cố ý từ Loan thành tới đây. Ta họ Trác, tên một chữ Mục, vị này là đại ca của ta.” Hình Thần Mục dừng một chút, vẫn chưa báo tên của Trác Ảnh mà tiếp tục nói, “Đây là quản gia trong nhà và phu nhân của ông ấy, hai vị còn lại là do gia phụ lo lắng chúng ta ra ngoài nên đặc biệt mời đến làm hộ vệ.”
Hứa Vân Sơn gật gật đầu, nói: “Nếu mấy vị nghe danh mà tới chắc là cũng đã nghe qua quy củ của sơn trang chúng ta, có vào được không thì… lão nô cũng không quyết định được, mong thứ lỗi.”
“Hứa tổng quản không cần khách khí, cứ dựa vào quy củ mà làm.” Hình Thần Mục nâng khóe môi cười cười, từ sớm đã để ý bàn đánh bóng bàn đã được bố trí hai bên.
“Vâng vâng, vậy hai vị công tử muốn so văn hay luận võ?”
“Sở trường của ta và huynh trưởng không giống nhau, đại ca ta thiên võ còn ta thiên văn.”
“Hai vị chỉ cần một người thông qua khảo hạch là được.” Người tới trông có vẻ được sinh ra trong gia đình giàu có nên Hứa Vân Sơn cũng không muốn đắc tội khách quý, vội giới thiệu luôn, “Võ thí cần đánh thắng hộ viện của sơn trang chúng ta, văn thí chỉ cần lấy quế làm đề, viết một đoản văn hoặc vẽ một bức họa là được.”
Lần này không đợi Hình Thần Mục mở miệng, Trác Ảnh đã nói trước: “Chúng ta luận võ.”
Hình Thần Mục khẽ nhíu mày. Hắn vốn định để mình vẽ một bức họa thôi là được, trong lòng chẳng muốn để Trác Ảnh động thủ tí nào.
Hứa Vân Sơn phát hiện trên mặt Hình Thần Mục biểu lộ vẻ không đồng ý, ánh mắt hướng sang hắn, lại một lát sau Hình Thần Mục mới nói: “Nghe ca ta vậy.”
“Ồ ồ, được, mấy vị công tử mời sang đây.”
Mặc dù nói chủ sơn trang hiếu khách nhưng thật ra muốn vào sơn trang này cũng chẳng dễ dàng gì. Lấy võ thí mà nói, trang chủ gia tài bạc triệu, mỗi một người hộ viện được mời về đều thân thủ bất phàm, nếu không phải học đàng hoàng thì sợ là không thể chống đỡ nổi liên tục mười chiêu.
Bên đài lúc này được đặt mấy cái ghế dựa để cho khách bị thương dùng để ngồi nghỉ, hiện giờ đã đầy người rồi.
Trước tiên Trác Ảnh ở bên cạnh quan sát một lát, chờ mấy vị tới trước họ đều bị đánh hạ trên đài thì y mới quay đầu nhẹ giọng nói với Hình Thần Mục: “Ta đi nhé.”
Hình Thần Mục không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trác Ảnh kéo tay áo xuống rồi mới xoay người lên đài.
Hộ viện đứng trên đài trong cực kì trẻ tuổi, thấy y lên đài đã chắp tay ngay: “Không biết vị công tử đây am hiểu gì nhỉ?”
“Ta là khách, nếu huynh đài đại diện cho gia chủ thì để ngài định đoạt vậy.” Sở trường của Trác Ảnh là dùng kiếm nhưng gần như tất cả binh khí đều đã được y học qua.
Vị hộ viện yên lặng đánh giá Trác Ảnh, có lẽ trong lòng cũng biết mình gặp phải cao thủ: “Quy củ của chúng ta là phải làm đến nơi đến chốn. Nếu công tử không ngại thì so quyền cước nhé.”
“Lên.” Trác Ảnh gỡ bội kiếm xuống, cũng không thèm nhìn mà tiện tay ném sang cho Ảnh Bát, “Mời.”
Hộ viện lại hướng sang y thi lễ, lúc này mới nâng tay tiến công. Trác Ảnh hơi nghiêng người, còn chưa kịp thở phào chỉ thấy đối phương dùng khuỷu tay móc một cái nhanh chóng đổi hướng, lại đánh về phía y.
Trác Ảnh lui về sau nửa bước, nắm đấm hiểm độc xẹt qua trước mắt, kéo theo một luồng gió lạnh. Gần như cùng một lúc, đối phương giơ tay còn lại lên, từ dưới hướng lên đánh úp vào đầu y nhưng bị y dùng cánh tay đỡ được.
Chiêu thức cực kì quen thuộc, trong mắt Trác Ảnh thoáng chốc hiện lên vẻ kinh ngạc. Đồng thời trong lòng y cũng hiểu được, người này lúc khiêu chiến rất khác so với ban nãy, chỉ sợ vẫn chưa xuất toàn lực.
Để đối phương công trước chẳng qua là muốn xem căn cơ của hắn. Lúc sau Trác Ảnh không chờ hắn điều chỉnh, trước tiên nâng bàn tay đánh tới. Hai người động tác cực kì nhanh, đến mức mấy người dưới đài cũng không kịp nhìn rõ. Trong chốc lát bọn họ đã xuất hai mươi chiêu nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Hình Thần Mục nhìn chằm chằm trên đài, cả người căng cứng, theo bản năng lên tiếng: “Ảnh Bát.”
Ảnh Bát hiểu được sự lo lắng của hắn, tiến lên thì thầm bên tai hắn: “Ngài yên tâm, Trác đại nhân chỉ đang thử năng lực của hắn thôi.”
Lúc này Hình Thần Mục mới hơi thả lỏng một tí.
Trên đài Trác Ảnh cũng có chừng mực, biết còn đánh nữa sẽ khiến Hình Thần Mục lo lắng nên không muốn đọ sức nữa, tìm cơ hội lắc mình một cái chuyển sang bên trái hộ viện, dễ như trở bàn tay chế trụ cổ họng đối phương.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng |||||
“Quyền pháp Cổ gia.” Trác Ảnh nhẹ giọng nói, nói xong mới thu hồi bàn tay giữ cổ đối phương lại, “Đa tạ.”
Đối phương nghe thế cũng sửng sốt, hồi lâu mới hỏi nên lời: “Ngươi… Ngươi có thể nhìn ra chiêu thức của ta ư?”
“Quyền pháp Cổ gia nổi tiếng thiên hạ, sao lại không biết?” Trác Ảnh không muốn nói chuyện nhiều, nói xong thì xuống đài luôn.
Quyền pháp Cổ gia đúng là từng nổi tiếng thiên hạ nhưng là chuyện đã hơn mười năm trước rồi. Hiện giờ Cổ gia chỉ còn mình hắn mà thôi, người nọ thấy Trác Ảnh phải đi, cũng đi theo nhảy xuống đài, do dự hỏi: “Rốt cuộc công tử là người phương nào?”
Ảnh Bát và Ảnh Cửu thấy thế muốn tiến tới trước ngăn trở, Trác Ảnh khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía người nọ, vẻ mặt phức tạp: “Ta và đại ca ngươi cũng xem như là bạn cũ.”
Bước chân đối phương thoáng chốc dừng lại, trông có vẻ càng kinh ngạc hơn, một lát sau mới đảo mắt nhìn sang Hứa Vân Sơn: “Hứa tổng quản, ta không phải đối thủ của vị công tử này, mời bọn họ vào trang đi.”
Hứa Vân Sơn gật gật đầu, cười với đám người Hình Thần Mục nói: “Mời mấy vị vào trong.”
Đợi rời khỏi đám đông, Trác Ảnh mới quay đầu lại hỏi: “Võ thí của Thu Lô sơn trang, có thể thông qua chắc chẳng mấy người ha?”
Cách nói này của Trác Ảnh đã vô cùng uyển chuyển rồi, dựa theo cách nhìn của y, nếu lấy trình độ của hộ viện kia để lựa chọn khách vào thì gần như là đang đuổi khách.
Hứa Vân Sơn hiểu được hàm ý của y, có hơi xấu hổ: “Mấy vị công tử đây có điều không biết. Ban đầu hộ viện tỉ thí bên ngoài không phải là Tiểu Cổ nhưng hôm qua có một vị khách nhân đã lỡ tay đả thương hộ viện, thế nên mới phải thay thành hắn. Tiểu Cổ tuy tuổi không lớn nhưng quả thực là người có năng lực cực kì xuất chúng trong trang chúng ta. Hôm nay ngoại trừ ngài thì chưa có ai vượt qua hắn cả. Lão gia vừa mới dặn dò, ngày mai sẽ đổi người khác ra ngoài.”
“Thì ra là thế à.” Trác Ảnh gật gật đầu, không nói nữa.
Thu lô sơn trang xứng danh là nơi nổi tiếng về hoa quế ở hậu thế, chu sa đan quế (1) được trồng ở ven đường nhỏ trong trang, mùi hương hoa quế ngọt ngào phiêu tán trong không khí, khiến tâm tình người ta sung sướng.
Hứa Vân Sơn dẫn bọn họ vào trong Tây Quế viện, nha hoàn đang quét tước trong viện thấy thế lập tức chào đón.
Đây là sân độc lập trong sơn trang, trong viện có năm gian phòng. Trước tiên các vị ở nơi này nghỉ ngơi một lúc, lão gia ở Thu Quế viện sắp xếp yến tiệc mời các vị khách nhân. Đến giờ cơm ta sẽ phái người đến mời các vị.” Hứa Vân Sơn nói xong lại giới thiệu với bọn họ, “Đây là Tố Tố, nha hoàn hầu hạ trong viện. Có chuyện gì các ngươi cứ phân phó nàng làm, nếu muốn vào trang thưởng quế, cứ bảo nàng dẫn các ngươi đi.”
“Làm phiền Hứa tổng quản. Nhưng gần đây khách đến sơn trang đông đúc, chúng ta bỗng nhiên tới đây, chiếm cả sân thì thẹn với lòng lắm. Chỉ cần 3 gian phòng khách thôi, hai gian còn lại ngài cứ sắp xếp khách nhân vào ở.” Hình Thần Mục nói.
“Không dối gạt gì các vị, năm nay người tới thưởng quế quả thực nhiều quá, phòng trống trong sơn trang đúng là không đủ dùng…” Hứa Vân Sơn do dự một lát, gật gật đầu, “Vậy thì đa ta các vị đồng tình.”
Hứa Vân Sơn còn phải chiêu đãi tân khách bên ngoài, dẫn bọn họ vào phòng xong thì đã rời đi ngay.
Hình Thần Mục đóng cửa phòng, trở về lôi kéo tay Trác Ảnh, có hơi ủy khuất nói: “Sao A Ảnh không để ta tỷ thí, thấy ngươi cùng người khác luận võ, ta rất lo lắng.”
“Mục nhi à, lấy thân phận của ngươi, tranh của ngươi sao có thể tùy tiện để lại nhân gian chứ.” Trác Ảnh bất đắc dĩ nói.
Hình Thần Mục thì thào: “Nhưng bọn họ đâu biết thân phận của ta đâu…”
“Tốt hơn vẫn nên cẩn thận.”
Hình Thần Mục cũng biết Trác Ảnh nói có lý, cũng không dây dưa việc này nữa, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ngươi nói với tên hộ viện kia, ngươi và đại ca hắn là bạn cũ à?”
“Ừm, trước đây ta thường nghe đại ca hắn nhắc tới hắn. Nếu nhớ không lầm, hắn tên Cổ Thiên Lỗi, mà đại ca hắn Mục nhi cũng có biết đó, là Cổ Thiên Sâm, từng là Ảnh vệ Chỉ huy sứ của đội 10…” Ánh mắt Trác Ảnh tối sầm, “Phù Lộc thứ 15, trong trận chiến ở Thượng Thanh tự, trọng thương bỏ mình.”
Năm đó Hình Thần Mục xuất cung đến Thượng Thanh tự, Tiên hoàng phái đội 10 ảnh vệ cộng với hơn ba trăm sáu mươi ảnh vệ, cùng với mười lăm Vân ảnh vệ đã được điều tới cạnh hắn đi theo.
Cuối cùng ảnh vệ sống sót chưa tới mười người, trừ Trác Ảnh, những người còn lại đều đã trọng thương không thể ở lại trong Ảnh vệ quân.
“Thì ra là thế, chẳng trách ngươi nhận ra chiêu thức của hắn.”
“Vâng, Cổ gia cũng coi như là thế gia võ học, đáng tiếc năm đó lại bị một đám ăn cắp vô sỉ hạ độc làm hại, chỉ còn hai huynh đệ họ. Cổ gia ngoại trừ truyền quyền pháp gia truyền thì kiếm pháp cũng hạng nhất. Lại nói, bởi vì trước đây Cổ đại ca cũng từng dạy bộ kiếm pháp này cho ta nên khi được so kiếm với Cổ Thiên Lỗi, ta vẫn có thể thấy bóng dáng của kiếm pháp.”
Trác Ảnh nói xong lại có hơi khó hiểu: “Có thể thấy bản lĩnh của Cổ Thiên Lỗi, vì sao hắn lại làm một hộ viện nhỏ nhoi ở sơn trang này chứ?”
Gia sản của Cổ gia năm đó trên giang hồ có uy tín rất lớn, cho dù gặp biến cố thì gia trạch vẫn còn đó, huống chi quân lương của ảnh vệ mỗi tháng cũng không thấp. Đại ca hắn lại vì cứu Thái tử mà chết, Tiên hoàng năm đó phong thưởng không ít bạc, tất cả đều giao cho Cổ Thiên Lỗi. Nghĩ sao cũng không hiểu sao hắn lại thiếu tiền tới mức cần phải làm hộ viện.
“Có lẽ hắn có giao tình với trang chủ?” Hình Thần Mục không mấy hiểu biết ở phương diện võ học nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Trác Ảnh, có thể khiến cho Trác Ảnh biết tới thì không phải loại người kém cỏi.
“Nói chung cảm thấy có hơi kì lạ.” Trác Ảnh nhíu mày, “Mục nhi, ngày mai chúng ta thưởng quế xong thì phải nhanh chóng rời đi.”
“Được, nghe lời ngươi.”
—
Trời bên ngoài nhanh chóng tối mù, trong viện truyền tới tiếng nói chuyện, Trác Ảnh đứng dậy đi mở cửa. Hứa Vân Sơn đang dẫn theo nam tử trông có vẻ là thư sinh đứng trong viện.
Thấy y mở cửa, Hứa Vân Sơn dẫn hai người kia đi tới, giới thiệu: “Hai vị Trác công tử, hai vị này là Cống sĩ* của kì thi Hội** năm nay, ta đang sắp xếp cho hai người họ ở hai phòng còn lại của Thu Quế viện.”
*Cống sĩ (貢士) là một loại học vị trong hệ thống khoa bảng, tức là đỗ tứ trường khoa thi Hương. Loại học vị này được xác định trong khoa thi Hương: là khoa thi được tổ chức theo lệ thường 3 năm có 1 khoa, nhiều tỉnh thi chung 1 trường; nó liên quan đến Nho học do triều đình tổ chức để tuyển chọn người có tài, học rộng và bổ nhiệm làm quan. Sau khi đỗ Cống sĩ thì năm sau mới được dự thi kỳ thi cao cấp hơn là thi Hội, và nếu đậu thi Hội sẽ vào xếp hạng Tiến sĩ khi thi Đình.
**Thi Hội một Khoa thi Nho học thường lệ 3 năm tổ chức 1 lần tại Kinh đô để tuyển chọn người có tài, học rộng. Người đỗ cả bốn kỳ của khoa thi Hội là đậu đại khoa (sẽ vào tiếp Đình thí xếp hạng Tiến sĩ), đậu cả ba kỳ của khoa thi Hội là đậu Tam trường thi Hội. Vì khoa thi Hội khó nên Tam trường thi Hội và Tiến sĩ đều có thể được bổ nhiệm chức vụ quan trọng. Người đỗ đầu các vị đại khoa của khoa thi Hội gọi là Hội nguyên.
Hơn một tháng trước vừa mới kết thúc thi Hội, mặc dù Hình Thần Mục không ở trong cung nhưng Hình Thần Tu đã phái người mang danh sách Cống sĩ trình cho hắn. Hắn nghe thế thì chắp tay nói: “Chúc mừng, chẳng biết có được may mắn biết đại danh của hai vị là gì không?”
“Tại hạ họ Lương, danh Vũ Tín, tự Bá Ninh. Vị bên cạnh là Hội nguyên của thi Hội năm nay, Chu Kì Hữu, Chu huynh.”
Hoàn chương 57.
Đúng như lời của tiểu nhị nói, nhóm Hình Thần Mục đi về phía Tây chừng 1 canh giờ thì đã có thể thấy được sơn trang rất lớn ở phía xa xa. Sơn trang dựa vào núi mà xây, kề nước mà ở, trong vòng hơn 10 dặm (~16.09 km) ngoại trừ mảnh đất này thì không còn nhà ở nào nữa.
Hôm nay sơn trang đặc biệt náo nhiệt, ngoài cửa có không ít khách từ năm sông bốn biển nghe danh mà tới, một nam tử trung niên trông như quản gia đứng ngoài cửa đón khách.
Nghiêm Thanh dừng xe ngựa cách sơn trang không xa. Quản gia thấy thế lập tức sai vài người tới dẫn ngựa.
Hình Thần Mục và Trác Ảnh xuống xe ngựa, đi thẳng đến chỗ quản gia chắp tay: “Nghe nói Thu Lô sơn trang là thánh địa thưởng quế, trang chủ là người hào phóng hiền lành, nguyện chia sẻ cảnh đẹp với mọi người. Hai huynh đệ ta rất chuộng hoa quế nên mới tới đây quấy rầy. Không biết có may mắn được vào không?”
“Lão nô họ Hứa, Hứa Vân Sơn, là tổng quản nơi này.” Hứa Vân Sơn lễ phép trả lời họ, “Mấy vị từ Loan thành tới ư?”
“Hứa tổng quản, mỹ danh của Thu Lô sơn trang truyền xa, chúng ta quả thực cố ý từ Loan thành tới đây. Ta họ Trác, tên một chữ Mục, vị này là đại ca của ta.” Hình Thần Mục dừng một chút, vẫn chưa báo tên của Trác Ảnh mà tiếp tục nói, “Đây là quản gia trong nhà và phu nhân của ông ấy, hai vị còn lại là do gia phụ lo lắng chúng ta ra ngoài nên đặc biệt mời đến làm hộ vệ.”
Hứa Vân Sơn gật gật đầu, nói: “Nếu mấy vị nghe danh mà tới chắc là cũng đã nghe qua quy củ của sơn trang chúng ta, có vào được không thì… lão nô cũng không quyết định được, mong thứ lỗi.”
“Hứa tổng quản không cần khách khí, cứ dựa vào quy củ mà làm.” Hình Thần Mục nâng khóe môi cười cười, từ sớm đã để ý bàn đánh bóng bàn đã được bố trí hai bên.
“Vâng vâng, vậy hai vị công tử muốn so văn hay luận võ?”
“Sở trường của ta và huynh trưởng không giống nhau, đại ca ta thiên võ còn ta thiên văn.”
“Hai vị chỉ cần một người thông qua khảo hạch là được.” Người tới trông có vẻ được sinh ra trong gia đình giàu có nên Hứa Vân Sơn cũng không muốn đắc tội khách quý, vội giới thiệu luôn, “Võ thí cần đánh thắng hộ viện của sơn trang chúng ta, văn thí chỉ cần lấy quế làm đề, viết một đoản văn hoặc vẽ một bức họa là được.”
Lần này không đợi Hình Thần Mục mở miệng, Trác Ảnh đã nói trước: “Chúng ta luận võ.”
Hình Thần Mục khẽ nhíu mày. Hắn vốn định để mình vẽ một bức họa thôi là được, trong lòng chẳng muốn để Trác Ảnh động thủ tí nào.
Hứa Vân Sơn phát hiện trên mặt Hình Thần Mục biểu lộ vẻ không đồng ý, ánh mắt hướng sang hắn, lại một lát sau Hình Thần Mục mới nói: “Nghe ca ta vậy.”
“Ồ ồ, được, mấy vị công tử mời sang đây.”
Mặc dù nói chủ sơn trang hiếu khách nhưng thật ra muốn vào sơn trang này cũng chẳng dễ dàng gì. Lấy võ thí mà nói, trang chủ gia tài bạc triệu, mỗi một người hộ viện được mời về đều thân thủ bất phàm, nếu không phải học đàng hoàng thì sợ là không thể chống đỡ nổi liên tục mười chiêu.
Bên đài lúc này được đặt mấy cái ghế dựa để cho khách bị thương dùng để ngồi nghỉ, hiện giờ đã đầy người rồi.
Trước tiên Trác Ảnh ở bên cạnh quan sát một lát, chờ mấy vị tới trước họ đều bị đánh hạ trên đài thì y mới quay đầu nhẹ giọng nói với Hình Thần Mục: “Ta đi nhé.”
Hình Thần Mục không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trác Ảnh kéo tay áo xuống rồi mới xoay người lên đài.
Hộ viện đứng trên đài trong cực kì trẻ tuổi, thấy y lên đài đã chắp tay ngay: “Không biết vị công tử đây am hiểu gì nhỉ?”
“Ta là khách, nếu huynh đài đại diện cho gia chủ thì để ngài định đoạt vậy.” Sở trường của Trác Ảnh là dùng kiếm nhưng gần như tất cả binh khí đều đã được y học qua.
Vị hộ viện yên lặng đánh giá Trác Ảnh, có lẽ trong lòng cũng biết mình gặp phải cao thủ: “Quy củ của chúng ta là phải làm đến nơi đến chốn. Nếu công tử không ngại thì so quyền cước nhé.”
“Lên.” Trác Ảnh gỡ bội kiếm xuống, cũng không thèm nhìn mà tiện tay ném sang cho Ảnh Bát, “Mời.”
Hộ viện lại hướng sang y thi lễ, lúc này mới nâng tay tiến công. Trác Ảnh hơi nghiêng người, còn chưa kịp thở phào chỉ thấy đối phương dùng khuỷu tay móc một cái nhanh chóng đổi hướng, lại đánh về phía y.
Trác Ảnh lui về sau nửa bước, nắm đấm hiểm độc xẹt qua trước mắt, kéo theo một luồng gió lạnh. Gần như cùng một lúc, đối phương giơ tay còn lại lên, từ dưới hướng lên đánh úp vào đầu y nhưng bị y dùng cánh tay đỡ được.
Chiêu thức cực kì quen thuộc, trong mắt Trác Ảnh thoáng chốc hiện lên vẻ kinh ngạc. Đồng thời trong lòng y cũng hiểu được, người này lúc khiêu chiến rất khác so với ban nãy, chỉ sợ vẫn chưa xuất toàn lực.
Để đối phương công trước chẳng qua là muốn xem căn cơ của hắn. Lúc sau Trác Ảnh không chờ hắn điều chỉnh, trước tiên nâng bàn tay đánh tới. Hai người động tác cực kì nhanh, đến mức mấy người dưới đài cũng không kịp nhìn rõ. Trong chốc lát bọn họ đã xuất hai mươi chiêu nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Hình Thần Mục nhìn chằm chằm trên đài, cả người căng cứng, theo bản năng lên tiếng: “Ảnh Bát.”
Ảnh Bát hiểu được sự lo lắng của hắn, tiến lên thì thầm bên tai hắn: “Ngài yên tâm, Trác đại nhân chỉ đang thử năng lực của hắn thôi.”
Lúc này Hình Thần Mục mới hơi thả lỏng một tí.
Trên đài Trác Ảnh cũng có chừng mực, biết còn đánh nữa sẽ khiến Hình Thần Mục lo lắng nên không muốn đọ sức nữa, tìm cơ hội lắc mình một cái chuyển sang bên trái hộ viện, dễ như trở bàn tay chế trụ cổ họng đối phương.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng |||||
“Quyền pháp Cổ gia.” Trác Ảnh nhẹ giọng nói, nói xong mới thu hồi bàn tay giữ cổ đối phương lại, “Đa tạ.”
Đối phương nghe thế cũng sửng sốt, hồi lâu mới hỏi nên lời: “Ngươi… Ngươi có thể nhìn ra chiêu thức của ta ư?”
“Quyền pháp Cổ gia nổi tiếng thiên hạ, sao lại không biết?” Trác Ảnh không muốn nói chuyện nhiều, nói xong thì xuống đài luôn.
Quyền pháp Cổ gia đúng là từng nổi tiếng thiên hạ nhưng là chuyện đã hơn mười năm trước rồi. Hiện giờ Cổ gia chỉ còn mình hắn mà thôi, người nọ thấy Trác Ảnh phải đi, cũng đi theo nhảy xuống đài, do dự hỏi: “Rốt cuộc công tử là người phương nào?”
Ảnh Bát và Ảnh Cửu thấy thế muốn tiến tới trước ngăn trở, Trác Ảnh khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía người nọ, vẻ mặt phức tạp: “Ta và đại ca ngươi cũng xem như là bạn cũ.”
Bước chân đối phương thoáng chốc dừng lại, trông có vẻ càng kinh ngạc hơn, một lát sau mới đảo mắt nhìn sang Hứa Vân Sơn: “Hứa tổng quản, ta không phải đối thủ của vị công tử này, mời bọn họ vào trang đi.”
Hứa Vân Sơn gật gật đầu, cười với đám người Hình Thần Mục nói: “Mời mấy vị vào trong.”
Đợi rời khỏi đám đông, Trác Ảnh mới quay đầu lại hỏi: “Võ thí của Thu Lô sơn trang, có thể thông qua chắc chẳng mấy người ha?”
Cách nói này của Trác Ảnh đã vô cùng uyển chuyển rồi, dựa theo cách nhìn của y, nếu lấy trình độ của hộ viện kia để lựa chọn khách vào thì gần như là đang đuổi khách.
Hứa Vân Sơn hiểu được hàm ý của y, có hơi xấu hổ: “Mấy vị công tử đây có điều không biết. Ban đầu hộ viện tỉ thí bên ngoài không phải là Tiểu Cổ nhưng hôm qua có một vị khách nhân đã lỡ tay đả thương hộ viện, thế nên mới phải thay thành hắn. Tiểu Cổ tuy tuổi không lớn nhưng quả thực là người có năng lực cực kì xuất chúng trong trang chúng ta. Hôm nay ngoại trừ ngài thì chưa có ai vượt qua hắn cả. Lão gia vừa mới dặn dò, ngày mai sẽ đổi người khác ra ngoài.”
“Thì ra là thế à.” Trác Ảnh gật gật đầu, không nói nữa.
Thu lô sơn trang xứng danh là nơi nổi tiếng về hoa quế ở hậu thế, chu sa đan quế (1) được trồng ở ven đường nhỏ trong trang, mùi hương hoa quế ngọt ngào phiêu tán trong không khí, khiến tâm tình người ta sung sướng.
Hứa Vân Sơn dẫn bọn họ vào trong Tây Quế viện, nha hoàn đang quét tước trong viện thấy thế lập tức chào đón.
Đây là sân độc lập trong sơn trang, trong viện có năm gian phòng. Trước tiên các vị ở nơi này nghỉ ngơi một lúc, lão gia ở Thu Quế viện sắp xếp yến tiệc mời các vị khách nhân. Đến giờ cơm ta sẽ phái người đến mời các vị.” Hứa Vân Sơn nói xong lại giới thiệu với bọn họ, “Đây là Tố Tố, nha hoàn hầu hạ trong viện. Có chuyện gì các ngươi cứ phân phó nàng làm, nếu muốn vào trang thưởng quế, cứ bảo nàng dẫn các ngươi đi.”
“Làm phiền Hứa tổng quản. Nhưng gần đây khách đến sơn trang đông đúc, chúng ta bỗng nhiên tới đây, chiếm cả sân thì thẹn với lòng lắm. Chỉ cần 3 gian phòng khách thôi, hai gian còn lại ngài cứ sắp xếp khách nhân vào ở.” Hình Thần Mục nói.
“Không dối gạt gì các vị, năm nay người tới thưởng quế quả thực nhiều quá, phòng trống trong sơn trang đúng là không đủ dùng…” Hứa Vân Sơn do dự một lát, gật gật đầu, “Vậy thì đa ta các vị đồng tình.”
Hứa Vân Sơn còn phải chiêu đãi tân khách bên ngoài, dẫn bọn họ vào phòng xong thì đã rời đi ngay.
Hình Thần Mục đóng cửa phòng, trở về lôi kéo tay Trác Ảnh, có hơi ủy khuất nói: “Sao A Ảnh không để ta tỷ thí, thấy ngươi cùng người khác luận võ, ta rất lo lắng.”
“Mục nhi à, lấy thân phận của ngươi, tranh của ngươi sao có thể tùy tiện để lại nhân gian chứ.” Trác Ảnh bất đắc dĩ nói.
Hình Thần Mục thì thào: “Nhưng bọn họ đâu biết thân phận của ta đâu…”
“Tốt hơn vẫn nên cẩn thận.”
Hình Thần Mục cũng biết Trác Ảnh nói có lý, cũng không dây dưa việc này nữa, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ngươi nói với tên hộ viện kia, ngươi và đại ca hắn là bạn cũ à?”
“Ừm, trước đây ta thường nghe đại ca hắn nhắc tới hắn. Nếu nhớ không lầm, hắn tên Cổ Thiên Lỗi, mà đại ca hắn Mục nhi cũng có biết đó, là Cổ Thiên Sâm, từng là Ảnh vệ Chỉ huy sứ của đội 10…” Ánh mắt Trác Ảnh tối sầm, “Phù Lộc thứ 15, trong trận chiến ở Thượng Thanh tự, trọng thương bỏ mình.”
Năm đó Hình Thần Mục xuất cung đến Thượng Thanh tự, Tiên hoàng phái đội 10 ảnh vệ cộng với hơn ba trăm sáu mươi ảnh vệ, cùng với mười lăm Vân ảnh vệ đã được điều tới cạnh hắn đi theo.
Cuối cùng ảnh vệ sống sót chưa tới mười người, trừ Trác Ảnh, những người còn lại đều đã trọng thương không thể ở lại trong Ảnh vệ quân.
“Thì ra là thế, chẳng trách ngươi nhận ra chiêu thức của hắn.”
“Vâng, Cổ gia cũng coi như là thế gia võ học, đáng tiếc năm đó lại bị một đám ăn cắp vô sỉ hạ độc làm hại, chỉ còn hai huynh đệ họ. Cổ gia ngoại trừ truyền quyền pháp gia truyền thì kiếm pháp cũng hạng nhất. Lại nói, bởi vì trước đây Cổ đại ca cũng từng dạy bộ kiếm pháp này cho ta nên khi được so kiếm với Cổ Thiên Lỗi, ta vẫn có thể thấy bóng dáng của kiếm pháp.”
Trác Ảnh nói xong lại có hơi khó hiểu: “Có thể thấy bản lĩnh của Cổ Thiên Lỗi, vì sao hắn lại làm một hộ viện nhỏ nhoi ở sơn trang này chứ?”
Gia sản của Cổ gia năm đó trên giang hồ có uy tín rất lớn, cho dù gặp biến cố thì gia trạch vẫn còn đó, huống chi quân lương của ảnh vệ mỗi tháng cũng không thấp. Đại ca hắn lại vì cứu Thái tử mà chết, Tiên hoàng năm đó phong thưởng không ít bạc, tất cả đều giao cho Cổ Thiên Lỗi. Nghĩ sao cũng không hiểu sao hắn lại thiếu tiền tới mức cần phải làm hộ viện.
“Có lẽ hắn có giao tình với trang chủ?” Hình Thần Mục không mấy hiểu biết ở phương diện võ học nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Trác Ảnh, có thể khiến cho Trác Ảnh biết tới thì không phải loại người kém cỏi.
“Nói chung cảm thấy có hơi kì lạ.” Trác Ảnh nhíu mày, “Mục nhi, ngày mai chúng ta thưởng quế xong thì phải nhanh chóng rời đi.”
“Được, nghe lời ngươi.”
—
Trời bên ngoài nhanh chóng tối mù, trong viện truyền tới tiếng nói chuyện, Trác Ảnh đứng dậy đi mở cửa. Hứa Vân Sơn đang dẫn theo nam tử trông có vẻ là thư sinh đứng trong viện.
Thấy y mở cửa, Hứa Vân Sơn dẫn hai người kia đi tới, giới thiệu: “Hai vị Trác công tử, hai vị này là Cống sĩ* của kì thi Hội** năm nay, ta đang sắp xếp cho hai người họ ở hai phòng còn lại của Thu Quế viện.”
*Cống sĩ (貢士) là một loại học vị trong hệ thống khoa bảng, tức là đỗ tứ trường khoa thi Hương. Loại học vị này được xác định trong khoa thi Hương: là khoa thi được tổ chức theo lệ thường 3 năm có 1 khoa, nhiều tỉnh thi chung 1 trường; nó liên quan đến Nho học do triều đình tổ chức để tuyển chọn người có tài, học rộng và bổ nhiệm làm quan. Sau khi đỗ Cống sĩ thì năm sau mới được dự thi kỳ thi cao cấp hơn là thi Hội, và nếu đậu thi Hội sẽ vào xếp hạng Tiến sĩ khi thi Đình.
**Thi Hội một Khoa thi Nho học thường lệ 3 năm tổ chức 1 lần tại Kinh đô để tuyển chọn người có tài, học rộng. Người đỗ cả bốn kỳ của khoa thi Hội là đậu đại khoa (sẽ vào tiếp Đình thí xếp hạng Tiến sĩ), đậu cả ba kỳ của khoa thi Hội là đậu Tam trường thi Hội. Vì khoa thi Hội khó nên Tam trường thi Hội và Tiến sĩ đều có thể được bổ nhiệm chức vụ quan trọng. Người đỗ đầu các vị đại khoa của khoa thi Hội gọi là Hội nguyên.
Hơn một tháng trước vừa mới kết thúc thi Hội, mặc dù Hình Thần Mục không ở trong cung nhưng Hình Thần Tu đã phái người mang danh sách Cống sĩ trình cho hắn. Hắn nghe thế thì chắp tay nói: “Chúc mừng, chẳng biết có được may mắn biết đại danh của hai vị là gì không?”
“Tại hạ họ Lương, danh Vũ Tín, tự Bá Ninh. Vị bên cạnh là Hội nguyên của thi Hội năm nay, Chu Kì Hữu, Chu huynh.”
Hoàn chương 57.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.