Chương 23
Lan Lan
09/11/2022
Quãng thời gian hơn 12 tiếng trên máy bay, Quốc Hưng chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm đến thế. Mang tâm trạng vui mừng và háo hức, trở về với gia đình và người thương. Anh đã trải qua cuộc sống đầy bận rộn ở Anh, ngày ngày vùi đầu vào sách vở, nghiên cứu, luận văn và nỗi nhớ dai dẳng. Khi loa thông báo máy bay sắp hạ cánh, môi anh khẽ nở một nụ cười.
-Linh Tâm, anh về rồi.
Chào đón anh là ông Quý, bà Mai và gia đình của Ánh. Mẹ tặng anh một bó hoa chúc mừng, thắm thiết ôm lấy con trai của mình. Anh cũng dành cho bố một cái ôm tình cảm, nhìn về ánh mắt mong đợi của Ánh, anh chỉ gật đầu chào. Bố mẹ cô ấy chúc mừng anh, vui ra mặt, anh cảm ơn từng lời chúc, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, mong nhìn thấy bóng dáng thân thương.
Quốc Hưng nhận ra trong đám người, Linh Tâm mặc chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt cô trong trẻo, thanh tú đang mỉm cười nhìn về phía của anh. Cô đứng cách anh không xa, đủ để anh nhận ra trên cổ của cô là sợi dây chuyền thiên nga. Dù cho bố mẹ anh có kéo lại, nhưng anh không màn đến, bước nhanh đến, ôm cô vào trong lòng. Hương thơm dịu từ mái tóc của cô khiến anh bồi hồi, càng siết chặt cánh tay hơn.
-Anh về rồi.
Giọng nói của cô ngọt ngào, khẽ đẩy anh ra.
-Chúc mừng anh đã lấy được bằng tiến sĩ.
-Linh Tâm, làm người yêu của anh nhé, anh sẽ không để em phải đợi nữa.
Cô im lặng không trả lời, vì bố mẹ của anh và gia đình Ánh đang nhìn chằm chằm hai người. Cô lùi lại hai bước, nói thật khẽ.
-Chuyện đó để nói sau, mọi người đang nhìn kìa.
Anh quay người lại, thấy ánh mắt đầy khó chịu của mọi người, không ai tỏ ra vui vẻ khi thấy Linh Tâm cả. Cô lách qua người anh, cúi nhẹ đầu.
-Cháu chào cô chú ạ.
Bà Mai nói bóng gió.
-Tôi nhận không nổi.
Nụ cười trên môi của cô hơi khựng lại, Quốc Hưng nhìn mẹ mình một cái, bà liền thu lại thái độ.
-Mẹ đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, sẵn ăn trưa luôn, chúng ta bây giờ xuất phát nhé.
Linh Tâm nhận ra họ không chào đón mình, chủ động nói trước với anh.
-Em phải về rồi, anh đi ăn cùng gia đình đi.
-Đã đến đây rồi thì đi chung luôn, không cần phải về sớm như vậy.
-Nhưng …
Cô chưa nói hết lời anh đã quay sang nói chuyện với mẹ mình.
-Cô ấy là bạn của con, đến tận sân bay mừng con về nước. Con hy vọng bố mẹ vui vẻ đối xử với cô ấy.
-Thôi được, đã đến rồi thì đi cùng đi.
Bầu không khí trong xe khá là ngợp, ông Quý lái xe, bà Mai ngồi ghế phụ, cô và anh ngồi phía sau chỉ biết nhìn nhau mà thôi. Khi trò chuyện qua điện thoại, hai người thao thao bất tuyệt, vậy mà giờ gặp mặt, nhất thời chưa biết phải mở đầu câu chuyện thế nào. Với lại có bố mẹ anh ở đây, tốt nhất cô không nên nhiều lời thì hơn.
Xe rời khỏi sân bay chạy về, mất hơn nửa tiếng mới đến nhà hàng mà bà Mai đã đặt. Cô nhìn khung cảnh quen thuộc mà thở dài, chọn đâu không chọn, lại chọn đúng nhà hàng của Quốc. Bốn người vào trong trước, gia đình của Ánh đỗ xe rồi vào sau. Từ lúc ở sân bay đến bây giờ, tâm trạng của cô ấy khá hoang mang, cứ liên tục hỏi mẹ mình rằng người con gái đó là ai, sao anh lại thân thiết với cô như vậy. Bà Loan trấn an con gái mãi mới được, nhưng Ánh nhận ra rằng, người con gái đi bên cạnh Quốc Hưng, không phải là bạn bè bình thường, trong lòng cô ấy dâng lên nỗi bất an vô cùng.
Không gian nhà hàng được thiết kế hiện đại và sang trọng, màu sắc của các đồ vật đều được phối rất thuận mắt. Từ xa, Linh Tâm nhìn thấy Quốc và anh cũng nhìn … thấy cô. Thấy cô đi vào cùng Quốc Hưng và gia đình, anh mơ hồ nhận ra. Người cô yêu đã về nước, hai người đang ra mắt gia đình sao?
Những món ăn tinh tế nhanh chóng được đem lên, bà Loan vốn dĩ đã không ưa cô từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu nói.
-Cô gái này chỉ là bạn với Quốc Hưng thôi à, trông rất xinh xắn.
Anh liền lắc đầu thẳng thắn nói.
-Là bạn gái, không phải bạn bình thường.
Bà Loan không hài lòng.
-Sao có thể thế được, Ánh – con gái của cô đã định sẵn là vợ tương lai của cháu, sao cháu có thể quen người khác được. Chuyện này nên bàn bạc thật kỹ, không thể qua loa như thế.
-Vợ tương lai sao? Nực cười. Tôi với em ấy chẳng yêu nhau, chẳng có quan hệ gì, bất quá chỉ là con gái của bạn thân mẹ tôi thôi. Chỉ là lời nói suông của cô và mẹ, đó không phải là thánh chỉ mà ép tôi phải nghe theo.
Linh Tâm ăn cũng không dám, ngượng ngùng ngồi nghe anh một mực từ chối hôn ước từ nhỏ của hai gia đình. Bà Mai vốn đã không nhịn nổi nữa.
-Con quá hỗn hào với người lớn rồi, dù thế nào đi nữa, mẹ chỉ nhận Ánh là con dâu thôi. Ánh tuy mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp 1 năm nhưng đã làm phó giám đốc, phong cách làm việc rất là tốt. Hai nhà chúng ta là đối tác thân thiết, sau này nếu làm thông gia với nhau, thân càng thêm thân, con đường làm ăn càng thuận lợi hơn nữa. Không giống như nhà ai đó chỉ có hai cửa hàng cỏn con.
-Không phải mẹ đã nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư và tương lai của con sao? Mẹ không giữ lời.
-Lời hứa gì đó … cũng lâu rồi, mẹ không nhớ rõ nữa. Một bên là phó giám đốc, một bên là kế toán của một khách sạn, bên nặng bên nhẹ nhìn vào là biết.
Những lời của bà Mai nói khiến cô không thốt lên được tiếng nào, hóa ra bà ấy biết tất cả về cô. Cô muốn nói lại lắm, nhưng biết mình đấu không lại những con người ghê gớm ở đây, nên luôn duy trì gương mặt thản nhiên của mình. Anh khẽ nắm tay trấn an cô, cô không sợ, chỉ buồn cho anh. Mới về nước, mong muốn một bữa tiệc sum vầy ấm áp, không ngờ lại thành ra thế này. Họ là bố mẹ của anh, không quan tâm đến cảm xúc của con trai mình, thế mà cùng với gia đình người khác, hợp lại nói những lời cay đắng. Vậy mà Ánh lại thêm một câu “Tôi mới là người xứng với anh ấy” khiến nỗi thất vọng trong lòng anh càng lớn.
Họ nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý, cô lại lo lắng rằng anh sẽ vì cô mà hành động ngông cuồng. Sau 5 năm, anh đã không giống như trước nữa, không để mặc người mình thương bị ức hiếp. Anh lạnh lùng nói, giọng trầm đến cực điểm.
-Mọi người nói đủ chưa.
Thái độ của anh khiến họ chột dạ, không nói nữa mà yên lặng dùng bữa, anh cười chua xót.
-Vừa mới về nước, bằng tiến sĩ còn trong vali kia, mọi người chúc mừng tôi thế này sao? Cuộc sống của tôi mọi người đã giúp tôi tính trước luôn rồi, vậy thì cứ trói tôi lại, nhốt vào trong nhà luôn đi.
Quốc Hưng đứng dậy định kéo tay cô rời khỏi nơi này, nhưng cô chưa chịu đi.
-Nếu anh không muốn ở đây nữa, thì ra ngoài đợi một lát, em có vài lời muốn nói với cô chú.
Anh nhíu mày, còn lâu anh mới để cô ở lại đây để mặc họ ức hiếp như vậy, cô nhỏ giọng khuyên một hồi, anh mới đồng ý ra bên ngoài đợi.
Linh Tâm khẽ mỉm cười, nhìn biểu cảm không mấy vui của họ mà thở dài, cô nhẹ nhàng nói.
-Cái ngày cháu nhận được tin anh ấy sắp về nước, trong lòng nghĩ rằng nhất định phải chúc mừng anh ấy một bữa thật hoành tráng. Nhưng cô chú có biết không ạ, anh ấy nói học xong tiến sĩ rồi, về nhà nhất định sẽ khoe với hai người đầu tiên. Tuy đi du học không phải là dự định của anh ấy, nhưng đối với một người thích nghiên cứu và học hỏi, anh ấy dần dần lấy nó làm mục tiêu phấn đấu. Anh ấy đã nỗ lực và cố gắng rất nhiều, một thân một mình bên nước Anh xa xôi, kiềm chế nỗi nhớ nhà của mình. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày sum họp hôm nay nhưng chuyện lại thành ra thế này. Anh ấy không giận mọi người đâu, chỉ là hơi buồn một chút thôi, mong mọi người đừng trách lầm anh ấy. Cháu xin phép đi trước ạ.
Họ ngồi sững lại khi cô vừa nói xong, nhìn nhau mà không biết nói câu nào. Có lẽ vì sự xuất hiện của Linh Tâm khiến họ quên mất hôm nay là ngày vui của gia đình, của Quốc Hưng. Vì toan tính của mình là khiến một người con xa xứ vừa trở về nước phải buồn phiền. Buồn là đúng rồi, bị đối xử như thế, mấy ai có thể vui chứ.
Quốc đứng đó luôn theo dõi động tĩnh từ phía cô. Dù qua 4 năm, anh vẫn để tâm đến cô, nhận ra đây không phải là một bữa cơm bình thường. Thái độ bảo vệ của Quốc Hưng thể hiện rõ là quan tâm đến cô nhường nào. Thật lòng anh mong cô và Quốc Hưng có thể vượt qua được khó khăn.
Hai người gọi taxi rời khỏi nhà hàng, về nhà của cô. Cũng may là chú thím đến cửa hàng rồi, chỉ có Trọng và cô giúp việc ở nhà. Khi nãy ở nhà hàng chẳng ăn được là bao, cô sợ anh đói nên hỏi rằng.
-Anh ăn thêm gì nhé?
-Có cơm chiên không?
-Thèm à?
-Ừ, lâu rồi anh không ăn, em làm giúp anh được không?
-Ok, đợi một lát.
Trong khi cô vào bếp chiên cơm, thì Trọng nhận nhiệm vụ tiếp khách. Cậu rót nước đưa về phía anh, anh không khách sáo mà uống một hơi cạn, Trọng lén nhìn vào trong bếp rồi quay sang hỏi.
-Chị ấy nhớ anh lắm đấy.
-Anh biết, anh cũng không kém là bao, mỗi ngày chỉ mong có thể nhìn thấy cô ấy, chỉ cần như vậy thì ngủ ngon hơn nhiều.
-Hai người định tính thế nào?
Quốc Hưng thở dài.
-Quen nhau bao năm, vẫn chưa đồng ý làm người yêu của anh.
Trọng phì cười, rót thêm nước vào trong ly.
-Tại chị sợ hai người không có tương lai đó, chị ấy tâm sự với em rằng, chỉ cần khi anh về nước, anh vẫn còn thương chị thì chị sẽ đồng ý.
-Thật vậy sao?
-Đương nhiên là thật rồi, em uy tín lắm đấy.
Linh Tâm bưng trên tay đĩa cơm chiên dương châu thơm lừng và bốc khói nghi ngút đặt lên bàn.
-Hai người đang nói gì thế?
Anh cười, lấy chiếc muỗng mà cô đưa, bắt đầu ăn.
-Nói em là người xinh nhất trần đời.
-Hai người lại bốc phét rồi.
-Linh Tâm, anh về rồi.
Chào đón anh là ông Quý, bà Mai và gia đình của Ánh. Mẹ tặng anh một bó hoa chúc mừng, thắm thiết ôm lấy con trai của mình. Anh cũng dành cho bố một cái ôm tình cảm, nhìn về ánh mắt mong đợi của Ánh, anh chỉ gật đầu chào. Bố mẹ cô ấy chúc mừng anh, vui ra mặt, anh cảm ơn từng lời chúc, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, mong nhìn thấy bóng dáng thân thương.
Quốc Hưng nhận ra trong đám người, Linh Tâm mặc chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt cô trong trẻo, thanh tú đang mỉm cười nhìn về phía của anh. Cô đứng cách anh không xa, đủ để anh nhận ra trên cổ của cô là sợi dây chuyền thiên nga. Dù cho bố mẹ anh có kéo lại, nhưng anh không màn đến, bước nhanh đến, ôm cô vào trong lòng. Hương thơm dịu từ mái tóc của cô khiến anh bồi hồi, càng siết chặt cánh tay hơn.
-Anh về rồi.
Giọng nói của cô ngọt ngào, khẽ đẩy anh ra.
-Chúc mừng anh đã lấy được bằng tiến sĩ.
-Linh Tâm, làm người yêu của anh nhé, anh sẽ không để em phải đợi nữa.
Cô im lặng không trả lời, vì bố mẹ của anh và gia đình Ánh đang nhìn chằm chằm hai người. Cô lùi lại hai bước, nói thật khẽ.
-Chuyện đó để nói sau, mọi người đang nhìn kìa.
Anh quay người lại, thấy ánh mắt đầy khó chịu của mọi người, không ai tỏ ra vui vẻ khi thấy Linh Tâm cả. Cô lách qua người anh, cúi nhẹ đầu.
-Cháu chào cô chú ạ.
Bà Mai nói bóng gió.
-Tôi nhận không nổi.
Nụ cười trên môi của cô hơi khựng lại, Quốc Hưng nhìn mẹ mình một cái, bà liền thu lại thái độ.
-Mẹ đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, sẵn ăn trưa luôn, chúng ta bây giờ xuất phát nhé.
Linh Tâm nhận ra họ không chào đón mình, chủ động nói trước với anh.
-Em phải về rồi, anh đi ăn cùng gia đình đi.
-Đã đến đây rồi thì đi chung luôn, không cần phải về sớm như vậy.
-Nhưng …
Cô chưa nói hết lời anh đã quay sang nói chuyện với mẹ mình.
-Cô ấy là bạn của con, đến tận sân bay mừng con về nước. Con hy vọng bố mẹ vui vẻ đối xử với cô ấy.
-Thôi được, đã đến rồi thì đi cùng đi.
Bầu không khí trong xe khá là ngợp, ông Quý lái xe, bà Mai ngồi ghế phụ, cô và anh ngồi phía sau chỉ biết nhìn nhau mà thôi. Khi trò chuyện qua điện thoại, hai người thao thao bất tuyệt, vậy mà giờ gặp mặt, nhất thời chưa biết phải mở đầu câu chuyện thế nào. Với lại có bố mẹ anh ở đây, tốt nhất cô không nên nhiều lời thì hơn.
Xe rời khỏi sân bay chạy về, mất hơn nửa tiếng mới đến nhà hàng mà bà Mai đã đặt. Cô nhìn khung cảnh quen thuộc mà thở dài, chọn đâu không chọn, lại chọn đúng nhà hàng của Quốc. Bốn người vào trong trước, gia đình của Ánh đỗ xe rồi vào sau. Từ lúc ở sân bay đến bây giờ, tâm trạng của cô ấy khá hoang mang, cứ liên tục hỏi mẹ mình rằng người con gái đó là ai, sao anh lại thân thiết với cô như vậy. Bà Loan trấn an con gái mãi mới được, nhưng Ánh nhận ra rằng, người con gái đi bên cạnh Quốc Hưng, không phải là bạn bè bình thường, trong lòng cô ấy dâng lên nỗi bất an vô cùng.
Không gian nhà hàng được thiết kế hiện đại và sang trọng, màu sắc của các đồ vật đều được phối rất thuận mắt. Từ xa, Linh Tâm nhìn thấy Quốc và anh cũng nhìn … thấy cô. Thấy cô đi vào cùng Quốc Hưng và gia đình, anh mơ hồ nhận ra. Người cô yêu đã về nước, hai người đang ra mắt gia đình sao?
Những món ăn tinh tế nhanh chóng được đem lên, bà Loan vốn dĩ đã không ưa cô từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu nói.
-Cô gái này chỉ là bạn với Quốc Hưng thôi à, trông rất xinh xắn.
Anh liền lắc đầu thẳng thắn nói.
-Là bạn gái, không phải bạn bình thường.
Bà Loan không hài lòng.
-Sao có thể thế được, Ánh – con gái của cô đã định sẵn là vợ tương lai của cháu, sao cháu có thể quen người khác được. Chuyện này nên bàn bạc thật kỹ, không thể qua loa như thế.
-Vợ tương lai sao? Nực cười. Tôi với em ấy chẳng yêu nhau, chẳng có quan hệ gì, bất quá chỉ là con gái của bạn thân mẹ tôi thôi. Chỉ là lời nói suông của cô và mẹ, đó không phải là thánh chỉ mà ép tôi phải nghe theo.
Linh Tâm ăn cũng không dám, ngượng ngùng ngồi nghe anh một mực từ chối hôn ước từ nhỏ của hai gia đình. Bà Mai vốn đã không nhịn nổi nữa.
-Con quá hỗn hào với người lớn rồi, dù thế nào đi nữa, mẹ chỉ nhận Ánh là con dâu thôi. Ánh tuy mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp 1 năm nhưng đã làm phó giám đốc, phong cách làm việc rất là tốt. Hai nhà chúng ta là đối tác thân thiết, sau này nếu làm thông gia với nhau, thân càng thêm thân, con đường làm ăn càng thuận lợi hơn nữa. Không giống như nhà ai đó chỉ có hai cửa hàng cỏn con.
-Không phải mẹ đã nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư và tương lai của con sao? Mẹ không giữ lời.
-Lời hứa gì đó … cũng lâu rồi, mẹ không nhớ rõ nữa. Một bên là phó giám đốc, một bên là kế toán của một khách sạn, bên nặng bên nhẹ nhìn vào là biết.
Những lời của bà Mai nói khiến cô không thốt lên được tiếng nào, hóa ra bà ấy biết tất cả về cô. Cô muốn nói lại lắm, nhưng biết mình đấu không lại những con người ghê gớm ở đây, nên luôn duy trì gương mặt thản nhiên của mình. Anh khẽ nắm tay trấn an cô, cô không sợ, chỉ buồn cho anh. Mới về nước, mong muốn một bữa tiệc sum vầy ấm áp, không ngờ lại thành ra thế này. Họ là bố mẹ của anh, không quan tâm đến cảm xúc của con trai mình, thế mà cùng với gia đình người khác, hợp lại nói những lời cay đắng. Vậy mà Ánh lại thêm một câu “Tôi mới là người xứng với anh ấy” khiến nỗi thất vọng trong lòng anh càng lớn.
Họ nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý, cô lại lo lắng rằng anh sẽ vì cô mà hành động ngông cuồng. Sau 5 năm, anh đã không giống như trước nữa, không để mặc người mình thương bị ức hiếp. Anh lạnh lùng nói, giọng trầm đến cực điểm.
-Mọi người nói đủ chưa.
Thái độ của anh khiến họ chột dạ, không nói nữa mà yên lặng dùng bữa, anh cười chua xót.
-Vừa mới về nước, bằng tiến sĩ còn trong vali kia, mọi người chúc mừng tôi thế này sao? Cuộc sống của tôi mọi người đã giúp tôi tính trước luôn rồi, vậy thì cứ trói tôi lại, nhốt vào trong nhà luôn đi.
Quốc Hưng đứng dậy định kéo tay cô rời khỏi nơi này, nhưng cô chưa chịu đi.
-Nếu anh không muốn ở đây nữa, thì ra ngoài đợi một lát, em có vài lời muốn nói với cô chú.
Anh nhíu mày, còn lâu anh mới để cô ở lại đây để mặc họ ức hiếp như vậy, cô nhỏ giọng khuyên một hồi, anh mới đồng ý ra bên ngoài đợi.
Linh Tâm khẽ mỉm cười, nhìn biểu cảm không mấy vui của họ mà thở dài, cô nhẹ nhàng nói.
-Cái ngày cháu nhận được tin anh ấy sắp về nước, trong lòng nghĩ rằng nhất định phải chúc mừng anh ấy một bữa thật hoành tráng. Nhưng cô chú có biết không ạ, anh ấy nói học xong tiến sĩ rồi, về nhà nhất định sẽ khoe với hai người đầu tiên. Tuy đi du học không phải là dự định của anh ấy, nhưng đối với một người thích nghiên cứu và học hỏi, anh ấy dần dần lấy nó làm mục tiêu phấn đấu. Anh ấy đã nỗ lực và cố gắng rất nhiều, một thân một mình bên nước Anh xa xôi, kiềm chế nỗi nhớ nhà của mình. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày sum họp hôm nay nhưng chuyện lại thành ra thế này. Anh ấy không giận mọi người đâu, chỉ là hơi buồn một chút thôi, mong mọi người đừng trách lầm anh ấy. Cháu xin phép đi trước ạ.
Họ ngồi sững lại khi cô vừa nói xong, nhìn nhau mà không biết nói câu nào. Có lẽ vì sự xuất hiện của Linh Tâm khiến họ quên mất hôm nay là ngày vui của gia đình, của Quốc Hưng. Vì toan tính của mình là khiến một người con xa xứ vừa trở về nước phải buồn phiền. Buồn là đúng rồi, bị đối xử như thế, mấy ai có thể vui chứ.
Quốc đứng đó luôn theo dõi động tĩnh từ phía cô. Dù qua 4 năm, anh vẫn để tâm đến cô, nhận ra đây không phải là một bữa cơm bình thường. Thái độ bảo vệ của Quốc Hưng thể hiện rõ là quan tâm đến cô nhường nào. Thật lòng anh mong cô và Quốc Hưng có thể vượt qua được khó khăn.
Hai người gọi taxi rời khỏi nhà hàng, về nhà của cô. Cũng may là chú thím đến cửa hàng rồi, chỉ có Trọng và cô giúp việc ở nhà. Khi nãy ở nhà hàng chẳng ăn được là bao, cô sợ anh đói nên hỏi rằng.
-Anh ăn thêm gì nhé?
-Có cơm chiên không?
-Thèm à?
-Ừ, lâu rồi anh không ăn, em làm giúp anh được không?
-Ok, đợi một lát.
Trong khi cô vào bếp chiên cơm, thì Trọng nhận nhiệm vụ tiếp khách. Cậu rót nước đưa về phía anh, anh không khách sáo mà uống một hơi cạn, Trọng lén nhìn vào trong bếp rồi quay sang hỏi.
-Chị ấy nhớ anh lắm đấy.
-Anh biết, anh cũng không kém là bao, mỗi ngày chỉ mong có thể nhìn thấy cô ấy, chỉ cần như vậy thì ngủ ngon hơn nhiều.
-Hai người định tính thế nào?
Quốc Hưng thở dài.
-Quen nhau bao năm, vẫn chưa đồng ý làm người yêu của anh.
Trọng phì cười, rót thêm nước vào trong ly.
-Tại chị sợ hai người không có tương lai đó, chị ấy tâm sự với em rằng, chỉ cần khi anh về nước, anh vẫn còn thương chị thì chị sẽ đồng ý.
-Thật vậy sao?
-Đương nhiên là thật rồi, em uy tín lắm đấy.
Linh Tâm bưng trên tay đĩa cơm chiên dương châu thơm lừng và bốc khói nghi ngút đặt lên bàn.
-Hai người đang nói gì thế?
Anh cười, lấy chiếc muỗng mà cô đưa, bắt đầu ăn.
-Nói em là người xinh nhất trần đời.
-Hai người lại bốc phét rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.