Chương 21: Em Cứ Mặc Sức Ngang Ngược Đi
Lục Manh Tinh
03/04/2021
Trans by Mintwooo
Giang Tùy Châu không thích dáng vẻ ủ rũ của Quan Hề.
Anh cảm thấy, một Quan Hề mắt cao hơn người, khí chất cao ngạo, nhìn ai cũng không vừa mắt mới đúng là Quan Hề. Có người muốn lấy đi dáng vẻ bên cạnh anh của cô, anh cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa bây giờ Quan Hề vừa là bạn gái lại là vị hôn thê của anh, động thủ với cô… anh cảm thấy cũng không khác gì động thủ với anh.
Buổi tối sau khi về khu cảnh uyển Gia Lâm, hai người ngồi trên hai nửa sô pha.
Một người xem chương trình giải trí trên TV, một người vùi đầu vào những dãy số phức tạp.
“Ngày kia có một buổi bán đấu giá, em đi cùng anh.” Giang Tùy Châu bỏ iPad trong tay xuống nói.
Chương trình “Trốn thoát khỏi mật thất” đang đến hồi gay cấn, em gái cô Quan Tri Ý đang bị nhốt trong một cái tủ, thử mật mã mấy lần rồi vẫn chưa đúng.
Mắt Quan Hề vẫn dán trên màn hình, “Cái chương trình giẻ rách gì thế này, nhân viên công tác chết hết rồi à, tiểu Ngũ mà ngạt thở là bọn họ không xong với em đâu.”
Giang Tùy Châu thuận theo ánh mắt cô nhìn qua TV, ngồi xuống cạnh cô: “Em có nghe thấy anh nói gì không.”
“Không, anh xem tiểu Ngũ nó…”
“Em nhập tâm quá rồi đấy.” Giang Tùy Châu nắm cằm cô xoay luôn đầu cô lại nhìn mình, “Cái này cũng không phải trực tiếp, nếu thật sự ngạt thở bọn họ còn phát sóng được hay sao? Nhà họ Quan của em không đốt luôn nhà đài mới là lạ.”
Quan Hề bị anh ép liền bĩu môi, hàm hồ đáp: “Cho dù là quay trước cũng không được, nguy hiểm thế này… Không đúng, anh vừa nói gì?”
Giang Tùy Châu: “Anh nói, ngày kia có buổi tiệc đấu giá, chú Dương Minh Trí tổ chức.”
Dương Minh Trí là nhà sưu tầm có tiếng ở Đế đô, thường xuyên tổ chức mấy buổi tiệc đấu giá. Quan Hề cũng quen ông, vì ông là bạn thân của bố cô, có thể nói, ông là người nhìn cô lớn lên.
“Chú Dương à, chắc lại có món đồ hiếm nào đây.” Quan Hề cũng không để tâm nhiều, chỉ nói: “Em không đi.”
“Nghe nói lần này có rất nhiều thứ tốt.”
Quan Hề xí một tiếng: “Không đi.”
“Toàn trang sức quý hiếm.”
Quan Hề do dự chốc lát: “Thế à? Không đi…”
“Có ngọc lục bảo Colombia.”
“… Không đi.”
“Có Ruby huyết bồ câu Miến Điện.”
“… Không, đi?”
“Có cả kim cương hồng mà em thích nhất, cấp độ màu rất cao, đã được làm thành vòng tay.”
Tín ngưỡng “Em không muốn đi em chỉ muốn ở nhà làm gỗ mục” của Quan Hề lung lay sắp đổ.
Giang Tùy Châu buông tha mặt cô, thêm một nhát trí mạng: “Anh trả tiền.”
Được rồi, tín ngưỡng đã đổ, còn nát tan tành.
Quan Hề sáp lại gần mặt anh, nói nhanh: “Thế ngày mai em nên mặc gì nhỉ.”
Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi giương lên: “Tùy em.”
“Em đi xem!”
Cô đang định chạy đến phòng thay đồ liền bị Giang Tùy Châu kéo lại: “Bây giờ em không xem chương trình giải trí nữa đúng không.”
Quan Hề nở một nụ cười giả tạo: “Chương trình giải trí có gì hay đâu, tiểu Ngũ kém thật, toàn đi quay mấy cái vớ vẩn này.”
Giang Tùy Châu đứng dậy, đáp lại cô bằng một nụ cười còn giả hơn: “Không xem nữa thì về phòng đi.”
“Không thể đến phòng thay đồ xem mai mặc gì à.”
“Không.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Giang tổng, anh gấp vậy à?”
Giang Tùy Châu điềm nhiên gật đầu: “Ba bốn ngày rồi, cũng có chút.”
Xì, đồ cầm thú.
**
Hai ngày sau, ở hội đấu giá.
Quan Hề biết hội đấu giá do Dương Minh Trí tổ chức nhất định rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này, người ra người vào lũ lượt.
Lúc cô với Giang Tùy Châu bước vào liền nhìn thấy không ít người quen. Lúc này hội đấu giá vẫn chưa bắt đầu, mọi người đều đứng trong khu chờ ở đại sảnh uống rượu nói chuyện phiếm.
“Tử Hàm cậu nhìn kìa, là Quan Hề.” Cách đó không xa, Lý Hân Nhiễm đang ngồi trên sô pha kéo tay Ngụy Tử Hàm nói.
Ngụy Tử Hàm đang nói chuyện cùng người khác, vừa nghe thấy tên Quan Hề liền lập tức nhìn qua.
“Giang Tùy Châu đi cùng Quan Hề à? Nghe đồn bọn họ chia tay rồi mà?” Lý Hân Nhiễm nhìn Quan Oánh đang ngồi bên phải sô pha, “Oánh Oánh, bọn họ rốt cuộc đã chia tay chưa?”
“Tôi không rõ chuyện của hai người họ lắm.” Quan Oánh không mấy hứng thú với chủ đề này, “Mấy người quan tâm chuyện này làm gì.”
Lý Hân Nhiễm sáp lại gần: “Ai da sao em ngốc vậy, bọn họ chia tay hay không rất quan trọng đấy. Bình thường chị đã không quen nhìn cái bộ mặt vênh váo tự đắc của Quan Hề rồi… Haizz, chị nói cho em nghe, nếu như bọn họ chia tay chắc chắn em sẽ được lợi, bây giờ Quan Hề mà so sánh với em không phải hơn ở mỗi Giang Tùy Châu hay sao.”
Quan Oánh nhìn cô ta: “Tôi không so sánh với Quan Hề, chị đừng nói kiểu này nữa.”
“Nhưng em không so sánh thì sẽ có người khác so sánh cho em, chắc em cũng chả thích nổi việc nhà mình tự nhiên nhiều thêm một đứa con nuôi nhỉ.”
Ngụy Tử Hàm cười lạnh: “Được rồi, Quan Oánh có gì mà không bằng Quan Hề chứ. Hơn nữa cậu cho rằng bây giờ hai người kia đi chung thì có ý nghĩ gì? Giang Tùy Châu thông minh hơn cậu nhiều, lần này chắc chắn chỉ để làm dáng thôi, không thì vừa mới có tin không hay đã chia tay sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Giang Tùy Châu.”
Lý Hân Nhiễm gật đầu: “Nói cũng đúng ha.”
Hai người ngồi bên đang hăng hái chê cười, Quan Oánh ngẩng đầu nhìn qua.
Một đôi bích nhân.
Thật sự chia tay rồi?
Hôm nay người đến hội đấu giá rất đông, có Tống Lê, Quan Nguyên Bạch,… Thậm chí cả tiểu Ngũ và bạn trai Thích Trình Diễm cũng đến.
Quan Hề thấy Quan Tri Ý ở đây liền kinh ngạc: “Tiểu Ngũ? Em về từ bao giờ?”
Quan Tri Ý thấy cô gọi liền vội chạy qua: “Quay xong phim em liền về luôn, nhưng tối qua về muộn quá cũng không gọi chị qua chơi.”
Bình thường Quan Tri Ý toàn ở ngoài quay phim, cô không mấy mặn mà với giới thượng lưu ở Đế đô này, nên rất nhiều chuyện đều do Thích Trình Diễm phổ cập cho cô.
Sau khi biết chuyện của Quan Hề cô rất tức giận, nhưng cô biết Quan Hề vốn tâm cao khí ngạo, chị ấy không mong cô nhắc lại những chuyện thương tâm ở trước mặt mình.
Quan Hề: “Sao hôm nay em lại đến chỗ này, trước kia có bao giờ em đi đâu.”
“Cái này…” Quan Tri Ý nhỏ giọng đáp, “Tất nhiên là anh Trình Diễm kéo em đến, em đi cùng anh ấy.”
Quan Hề nhìn Thích Trình Diễm, anh gật đầu chào cô.
Quan Hề cũng gật đầu chào lại, về phần Thích Trình Diễm cô cũng yên tâm giao tiểu Ngũ cho anh. Những cái khác không nói, chỉ riêng việc chiều chuộng tiểu Ngũ đã không có ai có thể so với người này.
“Chị, lâu rồi em chưa về, chị qua đây chị em mình nói chuyện lát.”
“Ừ.”
Quan Hề bị Quan Tri Ý kéo đi, sau khi Giang Tùy Châu nói chuyện vói Quan Nguyên Bạch một hồi cũng bị Tống Lê lén kéo sang một góc.
Giang Tùy Châu: “Sao nào?”
Tống Lê nhìn Quan Nguyên Bạch đang đứng gần đó, nhỏ giọng nói: “Người anh em, vừa rồi có Quan Nguyên Bạch tôi không dám hỏi. Cậu với Quan Hề chia tay thật hả?”
Ánh mắt bát quái của Tống Lê còn mang theo sự nóng lòng tìm hiểu.
Giang Tùy Châu: “Cậu nói xem.”
“Quan hệ của hai cậu quả có chút… Ai, bố mẹ cậu nói sao.”
Giang Tùy Châu không có tâm tư nói nhiều về chuyện này với Tống Lê, thuận miệng đáp: “Chia tay.”
“Nhà cậu bảo chia tay thật à?” Tống Lê sáng mắt hít sâu một ngụm: “Trời ơi, vậy… Vậy quá tuyệt rồi!”
Giang Tùy Châu: “?”
Tống Lê liên tục lắc đầu: “Cậu nói xem hai người cậu chia tay rồi ngoài kia còn bao nhiêu người chờ nhảy vào nha, mấy người theo đuổi Quan Hề nếu không phải vì còn có cậu sớm muộn đã gióng trống khua chiêng lập thành môn phái rồi. Há há, tốt quá, cuối cùng cậu cũng buông tha cho người ta rồi.”
Giang Tùy Châu không ngờ tới Tống Lê lại nói như vậy, anh lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói hai lời lập tức quay người rời đi. Tống Lê đơ ra một hồi cũng lập tức đuổi theo: “Này, này… Thế lúc nào mới chia tay đấy, cậu cho cái thời gian chính xác nào, tôi còn phải đi mai mối nữa chứ…”
Quan Hề và Quan Tri Ý đã lâu không gặp nhau, hai người kể mãi không hết chuyện.
Lúc Quan Oánh và Ngụy Tử Hàm đến, Quan Hề còn đang thao thao bất tuyệt mắng nhiếc chương trình giải trí mà Quan Tri Ý tham gia, đến tận khi Quan Tri ý kéo góc áo cô.
Quan Hề quay đầu nhìn người vừa bước tới, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, cô biết đám người Ngụy Tử Hàm sẽ không buông tha một cơ hội nào để chế nhạo cô.
“Em chào chị.” Quan Tri Ý đứng lên chào hỏi Quan Oánh, cô không thân với Quan Oánh lắm, chỉ đơn giản là lễ phép.
Quan Oánh gật đầu nói: “Tiểu Ngũ, trước giờ không có cơ hội gặp em, chị rất thích xem phim của em.”
Quan Tri Ý vội liếc nhìn Quan Hề, có kiểu cảm giác “Bị Quan Hề bắt được cô thân thiết với người chị khác”: “À… Vậy sao, cảm ơn chị.”
Quan Oánh: “Về sau nếu rảnh em đến nhà chị chơi nhé.”
“Được.”
Ngụy Tử Hàm thấy Quan Tri Ý dính lấy Quan Hề, với Quan Oánh lại không thân thiện lắm liền cười nói: “Tiểu Ngũ, em sao lại không thân với Quan Oánh lắm nhỉ, đây là chị họ ruột của em đấy…”
Chị họ là chị họ, còn thêm chữ ruột vào làm gì…
Quan Tri Ý nghe thấy lời nói đầy gai góc này lại nhìn Quan Hề, không biết đáp lại như thế nào.
Quan Hề thấy Quan Tri Ý túng quẫn bèn kéo cô ra sau, nói thẳng: “Tiểu Ngũ cũng không thân với chị, chị quản nhiều chuyện quá đấy.”
Ngụy Tử Hàm càng cười tươi hơn, thấp giọng nói: “Thật sao, đạp trúng nỗi đau của cô chứ gì.”
“Đạp trúng nỗi đau của tôi? Ngụy Tử Hàm, cái ngữ điệu kỳ quặc này của chị làm ra cho ai xem?” Quan Hề ngẩng cao đầu, ánh mắt có chút khinh thường, “Cảm thấy mình cao hơn tôi một bậc hay còn gì nữa? Chị nói xem chị có cái gì hơn tôi mà dám đến chỗ tôi nói bóng nói gió?”
Sắc mặt Ngụy Tử Hàm cứng đờ.
Quan Hề rất có bản lĩnh, cô có thể dùng nét mặt, ngữ điệu và khí chất trên người mình để đè bẹp người khác.
Ngụy Tử Hàm hít sâu một hơi: “Quan Hề, mày…”
“Xong chưa, bắt đầu đấu giá rồi.” Đúng lúc này Giang Tùy Châu bước tới, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này.
Sắc mặt Quan Hề cực kém, vừa nhìn thấy Giang Tùy Châu liền ngang ngược đáp: “Tâm tình xuống dốc rồi, em không muốn đi nữa.”
Giang Tùy Châu ngạc nhiên, thấy Ngụy Tử Hàm đứng đó liền hiểu ra.
“Sao nào, không phải em đã đồng ý với anh rồi sao?” Anh kéo tay Quan Hề, ngữ điệu dịu dàng nói.
Tất cả đều ngẩn người.
Quan Hề cũng bị ngữ điệu này của anh làm cho mơ hồ, đánh giá anh một phen rồi lại bắt đầu ngang ngạnh: “Không muốn đi cùng anh nữa.”
“Sao lại nuốt lời rồi?” Giang Tùy Châu duỗi tay chỉnh mấy sợi tóc trước trán cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Không phải em bảo muốn mua mấy món trang sức sao, có mấy cái đẹp lắm vừa hay mua cho em.”
Quan Hề: “……”
“Được rồi, ngoan, đi vào cùng anh lát thôi.” Giang Tùy Châu kéo cô đi vào, cũng không thèm nhìn mấy người khác, kéo cô bước vào sảnh đấu giá, “Lát nữa mà không xem nổi nữa thì chúng ta về, được không.”
Cái ngữ khí này của Nhị cẩu… Mẹ nó, tuyệt vời.
Nhịp tim của cô vì anh mà trở nên bất thường.
Quan Hề thở nhẹ một hơi, chậm rãi đáp: “… Ừm.”
Hai người đã đi xa.
Sắc mặt Ngụy Tử Hàm tái mét nhìn theo bóng lưng của họ, bị một màn vừa rồi làm cho tức muốn ói máu.
Từ lúc nào Giang Tùy Châu lại có thể nói được những lời kiểu này? Lẽ nào anh ta còn chưa chia tay Quan Hề?
Ánh mắt Quan Oánh cũng dừng trên bóng lưng của hai người một lúc, nhưng rất nhanh cô ấy liền dời mắt đi nói: “Chị không vào à, không vào thì em vào trước đây.”
Ngụy Tử Hàm kéo tay cô ấy: “Đợi đã, chúng ta cùng vào.”
**
Hội đấu giá hôm nay quy tụ những người có gia thế hùng hậu, vật đấu giá đầu tiên là một chuỗi Phật châu bằng gỗ trầm hương thời Thanh. Quan Hề không mấy hứng thú với cái này, chỉ nhìn qua rồi thôi. Về sau liên tiếp có vài món đồ cổ, Quan Hề cảm thấy vô vị bèn nhỏ giọng nói chuyện với Giang Tùy Châu.
“Có phải Chu Hạo đưa anh đi khám não rồi không?”
“Hử?”
Quan Hề nghi hoặc: “Sao vừa rồi giọng điệu của anh lại…”
Giang Tùy Châu nghiêng đầu đánh giá cô: “Không thích à?”
Quan Hề sững sờ, nhìn gương mặt dưới ánh đèn mờ ảo của anh, tim đập bùm bùm, ba chữ “Em không thích” không tài nào nói ra khỏi miệng.
“À… Cũng hơi hơi.”
“Vậy thì được rồi.” Giang Tùy Châu nói, “Quan Hề, em cứ mặc sức ngang ngược đi.”
“Hả?”
Giang Tùy Châu ngẫm nghĩ một lúc mới thành thật nói: “Như vậy mới thuận mắt hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Châu – khẩu vị lạ.
Giang Tùy Châu không thích dáng vẻ ủ rũ của Quan Hề.
Anh cảm thấy, một Quan Hề mắt cao hơn người, khí chất cao ngạo, nhìn ai cũng không vừa mắt mới đúng là Quan Hề. Có người muốn lấy đi dáng vẻ bên cạnh anh của cô, anh cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa bây giờ Quan Hề vừa là bạn gái lại là vị hôn thê của anh, động thủ với cô… anh cảm thấy cũng không khác gì động thủ với anh.
Buổi tối sau khi về khu cảnh uyển Gia Lâm, hai người ngồi trên hai nửa sô pha.
Một người xem chương trình giải trí trên TV, một người vùi đầu vào những dãy số phức tạp.
“Ngày kia có một buổi bán đấu giá, em đi cùng anh.” Giang Tùy Châu bỏ iPad trong tay xuống nói.
Chương trình “Trốn thoát khỏi mật thất” đang đến hồi gay cấn, em gái cô Quan Tri Ý đang bị nhốt trong một cái tủ, thử mật mã mấy lần rồi vẫn chưa đúng.
Mắt Quan Hề vẫn dán trên màn hình, “Cái chương trình giẻ rách gì thế này, nhân viên công tác chết hết rồi à, tiểu Ngũ mà ngạt thở là bọn họ không xong với em đâu.”
Giang Tùy Châu thuận theo ánh mắt cô nhìn qua TV, ngồi xuống cạnh cô: “Em có nghe thấy anh nói gì không.”
“Không, anh xem tiểu Ngũ nó…”
“Em nhập tâm quá rồi đấy.” Giang Tùy Châu nắm cằm cô xoay luôn đầu cô lại nhìn mình, “Cái này cũng không phải trực tiếp, nếu thật sự ngạt thở bọn họ còn phát sóng được hay sao? Nhà họ Quan của em không đốt luôn nhà đài mới là lạ.”
Quan Hề bị anh ép liền bĩu môi, hàm hồ đáp: “Cho dù là quay trước cũng không được, nguy hiểm thế này… Không đúng, anh vừa nói gì?”
Giang Tùy Châu: “Anh nói, ngày kia có buổi tiệc đấu giá, chú Dương Minh Trí tổ chức.”
Dương Minh Trí là nhà sưu tầm có tiếng ở Đế đô, thường xuyên tổ chức mấy buổi tiệc đấu giá. Quan Hề cũng quen ông, vì ông là bạn thân của bố cô, có thể nói, ông là người nhìn cô lớn lên.
“Chú Dương à, chắc lại có món đồ hiếm nào đây.” Quan Hề cũng không để tâm nhiều, chỉ nói: “Em không đi.”
“Nghe nói lần này có rất nhiều thứ tốt.”
Quan Hề xí một tiếng: “Không đi.”
“Toàn trang sức quý hiếm.”
Quan Hề do dự chốc lát: “Thế à? Không đi…”
“Có ngọc lục bảo Colombia.”
“… Không đi.”
“Có Ruby huyết bồ câu Miến Điện.”
“… Không, đi?”
“Có cả kim cương hồng mà em thích nhất, cấp độ màu rất cao, đã được làm thành vòng tay.”
Tín ngưỡng “Em không muốn đi em chỉ muốn ở nhà làm gỗ mục” của Quan Hề lung lay sắp đổ.
Giang Tùy Châu buông tha mặt cô, thêm một nhát trí mạng: “Anh trả tiền.”
Được rồi, tín ngưỡng đã đổ, còn nát tan tành.
Quan Hề sáp lại gần mặt anh, nói nhanh: “Thế ngày mai em nên mặc gì nhỉ.”
Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi giương lên: “Tùy em.”
“Em đi xem!”
Cô đang định chạy đến phòng thay đồ liền bị Giang Tùy Châu kéo lại: “Bây giờ em không xem chương trình giải trí nữa đúng không.”
Quan Hề nở một nụ cười giả tạo: “Chương trình giải trí có gì hay đâu, tiểu Ngũ kém thật, toàn đi quay mấy cái vớ vẩn này.”
Giang Tùy Châu đứng dậy, đáp lại cô bằng một nụ cười còn giả hơn: “Không xem nữa thì về phòng đi.”
“Không thể đến phòng thay đồ xem mai mặc gì à.”
“Không.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Giang tổng, anh gấp vậy à?”
Giang Tùy Châu điềm nhiên gật đầu: “Ba bốn ngày rồi, cũng có chút.”
Xì, đồ cầm thú.
**
Hai ngày sau, ở hội đấu giá.
Quan Hề biết hội đấu giá do Dương Minh Trí tổ chức nhất định rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này, người ra người vào lũ lượt.
Lúc cô với Giang Tùy Châu bước vào liền nhìn thấy không ít người quen. Lúc này hội đấu giá vẫn chưa bắt đầu, mọi người đều đứng trong khu chờ ở đại sảnh uống rượu nói chuyện phiếm.
“Tử Hàm cậu nhìn kìa, là Quan Hề.” Cách đó không xa, Lý Hân Nhiễm đang ngồi trên sô pha kéo tay Ngụy Tử Hàm nói.
Ngụy Tử Hàm đang nói chuyện cùng người khác, vừa nghe thấy tên Quan Hề liền lập tức nhìn qua.
“Giang Tùy Châu đi cùng Quan Hề à? Nghe đồn bọn họ chia tay rồi mà?” Lý Hân Nhiễm nhìn Quan Oánh đang ngồi bên phải sô pha, “Oánh Oánh, bọn họ rốt cuộc đã chia tay chưa?”
“Tôi không rõ chuyện của hai người họ lắm.” Quan Oánh không mấy hứng thú với chủ đề này, “Mấy người quan tâm chuyện này làm gì.”
Lý Hân Nhiễm sáp lại gần: “Ai da sao em ngốc vậy, bọn họ chia tay hay không rất quan trọng đấy. Bình thường chị đã không quen nhìn cái bộ mặt vênh váo tự đắc của Quan Hề rồi… Haizz, chị nói cho em nghe, nếu như bọn họ chia tay chắc chắn em sẽ được lợi, bây giờ Quan Hề mà so sánh với em không phải hơn ở mỗi Giang Tùy Châu hay sao.”
Quan Oánh nhìn cô ta: “Tôi không so sánh với Quan Hề, chị đừng nói kiểu này nữa.”
“Nhưng em không so sánh thì sẽ có người khác so sánh cho em, chắc em cũng chả thích nổi việc nhà mình tự nhiên nhiều thêm một đứa con nuôi nhỉ.”
Ngụy Tử Hàm cười lạnh: “Được rồi, Quan Oánh có gì mà không bằng Quan Hề chứ. Hơn nữa cậu cho rằng bây giờ hai người kia đi chung thì có ý nghĩ gì? Giang Tùy Châu thông minh hơn cậu nhiều, lần này chắc chắn chỉ để làm dáng thôi, không thì vừa mới có tin không hay đã chia tay sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Giang Tùy Châu.”
Lý Hân Nhiễm gật đầu: “Nói cũng đúng ha.”
Hai người ngồi bên đang hăng hái chê cười, Quan Oánh ngẩng đầu nhìn qua.
Một đôi bích nhân.
Thật sự chia tay rồi?
Hôm nay người đến hội đấu giá rất đông, có Tống Lê, Quan Nguyên Bạch,… Thậm chí cả tiểu Ngũ và bạn trai Thích Trình Diễm cũng đến.
Quan Hề thấy Quan Tri Ý ở đây liền kinh ngạc: “Tiểu Ngũ? Em về từ bao giờ?”
Quan Tri Ý thấy cô gọi liền vội chạy qua: “Quay xong phim em liền về luôn, nhưng tối qua về muộn quá cũng không gọi chị qua chơi.”
Bình thường Quan Tri Ý toàn ở ngoài quay phim, cô không mấy mặn mà với giới thượng lưu ở Đế đô này, nên rất nhiều chuyện đều do Thích Trình Diễm phổ cập cho cô.
Sau khi biết chuyện của Quan Hề cô rất tức giận, nhưng cô biết Quan Hề vốn tâm cao khí ngạo, chị ấy không mong cô nhắc lại những chuyện thương tâm ở trước mặt mình.
Quan Hề: “Sao hôm nay em lại đến chỗ này, trước kia có bao giờ em đi đâu.”
“Cái này…” Quan Tri Ý nhỏ giọng đáp, “Tất nhiên là anh Trình Diễm kéo em đến, em đi cùng anh ấy.”
Quan Hề nhìn Thích Trình Diễm, anh gật đầu chào cô.
Quan Hề cũng gật đầu chào lại, về phần Thích Trình Diễm cô cũng yên tâm giao tiểu Ngũ cho anh. Những cái khác không nói, chỉ riêng việc chiều chuộng tiểu Ngũ đã không có ai có thể so với người này.
“Chị, lâu rồi em chưa về, chị qua đây chị em mình nói chuyện lát.”
“Ừ.”
Quan Hề bị Quan Tri Ý kéo đi, sau khi Giang Tùy Châu nói chuyện vói Quan Nguyên Bạch một hồi cũng bị Tống Lê lén kéo sang một góc.
Giang Tùy Châu: “Sao nào?”
Tống Lê nhìn Quan Nguyên Bạch đang đứng gần đó, nhỏ giọng nói: “Người anh em, vừa rồi có Quan Nguyên Bạch tôi không dám hỏi. Cậu với Quan Hề chia tay thật hả?”
Ánh mắt bát quái của Tống Lê còn mang theo sự nóng lòng tìm hiểu.
Giang Tùy Châu: “Cậu nói xem.”
“Quan hệ của hai cậu quả có chút… Ai, bố mẹ cậu nói sao.”
Giang Tùy Châu không có tâm tư nói nhiều về chuyện này với Tống Lê, thuận miệng đáp: “Chia tay.”
“Nhà cậu bảo chia tay thật à?” Tống Lê sáng mắt hít sâu một ngụm: “Trời ơi, vậy… Vậy quá tuyệt rồi!”
Giang Tùy Châu: “?”
Tống Lê liên tục lắc đầu: “Cậu nói xem hai người cậu chia tay rồi ngoài kia còn bao nhiêu người chờ nhảy vào nha, mấy người theo đuổi Quan Hề nếu không phải vì còn có cậu sớm muộn đã gióng trống khua chiêng lập thành môn phái rồi. Há há, tốt quá, cuối cùng cậu cũng buông tha cho người ta rồi.”
Giang Tùy Châu không ngờ tới Tống Lê lại nói như vậy, anh lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói hai lời lập tức quay người rời đi. Tống Lê đơ ra một hồi cũng lập tức đuổi theo: “Này, này… Thế lúc nào mới chia tay đấy, cậu cho cái thời gian chính xác nào, tôi còn phải đi mai mối nữa chứ…”
Quan Hề và Quan Tri Ý đã lâu không gặp nhau, hai người kể mãi không hết chuyện.
Lúc Quan Oánh và Ngụy Tử Hàm đến, Quan Hề còn đang thao thao bất tuyệt mắng nhiếc chương trình giải trí mà Quan Tri Ý tham gia, đến tận khi Quan Tri ý kéo góc áo cô.
Quan Hề quay đầu nhìn người vừa bước tới, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, cô biết đám người Ngụy Tử Hàm sẽ không buông tha một cơ hội nào để chế nhạo cô.
“Em chào chị.” Quan Tri Ý đứng lên chào hỏi Quan Oánh, cô không thân với Quan Oánh lắm, chỉ đơn giản là lễ phép.
Quan Oánh gật đầu nói: “Tiểu Ngũ, trước giờ không có cơ hội gặp em, chị rất thích xem phim của em.”
Quan Tri Ý vội liếc nhìn Quan Hề, có kiểu cảm giác “Bị Quan Hề bắt được cô thân thiết với người chị khác”: “À… Vậy sao, cảm ơn chị.”
Quan Oánh: “Về sau nếu rảnh em đến nhà chị chơi nhé.”
“Được.”
Ngụy Tử Hàm thấy Quan Tri Ý dính lấy Quan Hề, với Quan Oánh lại không thân thiện lắm liền cười nói: “Tiểu Ngũ, em sao lại không thân với Quan Oánh lắm nhỉ, đây là chị họ ruột của em đấy…”
Chị họ là chị họ, còn thêm chữ ruột vào làm gì…
Quan Tri Ý nghe thấy lời nói đầy gai góc này lại nhìn Quan Hề, không biết đáp lại như thế nào.
Quan Hề thấy Quan Tri Ý túng quẫn bèn kéo cô ra sau, nói thẳng: “Tiểu Ngũ cũng không thân với chị, chị quản nhiều chuyện quá đấy.”
Ngụy Tử Hàm càng cười tươi hơn, thấp giọng nói: “Thật sao, đạp trúng nỗi đau của cô chứ gì.”
“Đạp trúng nỗi đau của tôi? Ngụy Tử Hàm, cái ngữ điệu kỳ quặc này của chị làm ra cho ai xem?” Quan Hề ngẩng cao đầu, ánh mắt có chút khinh thường, “Cảm thấy mình cao hơn tôi một bậc hay còn gì nữa? Chị nói xem chị có cái gì hơn tôi mà dám đến chỗ tôi nói bóng nói gió?”
Sắc mặt Ngụy Tử Hàm cứng đờ.
Quan Hề rất có bản lĩnh, cô có thể dùng nét mặt, ngữ điệu và khí chất trên người mình để đè bẹp người khác.
Ngụy Tử Hàm hít sâu một hơi: “Quan Hề, mày…”
“Xong chưa, bắt đầu đấu giá rồi.” Đúng lúc này Giang Tùy Châu bước tới, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này.
Sắc mặt Quan Hề cực kém, vừa nhìn thấy Giang Tùy Châu liền ngang ngược đáp: “Tâm tình xuống dốc rồi, em không muốn đi nữa.”
Giang Tùy Châu ngạc nhiên, thấy Ngụy Tử Hàm đứng đó liền hiểu ra.
“Sao nào, không phải em đã đồng ý với anh rồi sao?” Anh kéo tay Quan Hề, ngữ điệu dịu dàng nói.
Tất cả đều ngẩn người.
Quan Hề cũng bị ngữ điệu này của anh làm cho mơ hồ, đánh giá anh một phen rồi lại bắt đầu ngang ngạnh: “Không muốn đi cùng anh nữa.”
“Sao lại nuốt lời rồi?” Giang Tùy Châu duỗi tay chỉnh mấy sợi tóc trước trán cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Không phải em bảo muốn mua mấy món trang sức sao, có mấy cái đẹp lắm vừa hay mua cho em.”
Quan Hề: “……”
“Được rồi, ngoan, đi vào cùng anh lát thôi.” Giang Tùy Châu kéo cô đi vào, cũng không thèm nhìn mấy người khác, kéo cô bước vào sảnh đấu giá, “Lát nữa mà không xem nổi nữa thì chúng ta về, được không.”
Cái ngữ khí này của Nhị cẩu… Mẹ nó, tuyệt vời.
Nhịp tim của cô vì anh mà trở nên bất thường.
Quan Hề thở nhẹ một hơi, chậm rãi đáp: “… Ừm.”
Hai người đã đi xa.
Sắc mặt Ngụy Tử Hàm tái mét nhìn theo bóng lưng của họ, bị một màn vừa rồi làm cho tức muốn ói máu.
Từ lúc nào Giang Tùy Châu lại có thể nói được những lời kiểu này? Lẽ nào anh ta còn chưa chia tay Quan Hề?
Ánh mắt Quan Oánh cũng dừng trên bóng lưng của hai người một lúc, nhưng rất nhanh cô ấy liền dời mắt đi nói: “Chị không vào à, không vào thì em vào trước đây.”
Ngụy Tử Hàm kéo tay cô ấy: “Đợi đã, chúng ta cùng vào.”
**
Hội đấu giá hôm nay quy tụ những người có gia thế hùng hậu, vật đấu giá đầu tiên là một chuỗi Phật châu bằng gỗ trầm hương thời Thanh. Quan Hề không mấy hứng thú với cái này, chỉ nhìn qua rồi thôi. Về sau liên tiếp có vài món đồ cổ, Quan Hề cảm thấy vô vị bèn nhỏ giọng nói chuyện với Giang Tùy Châu.
“Có phải Chu Hạo đưa anh đi khám não rồi không?”
“Hử?”
Quan Hề nghi hoặc: “Sao vừa rồi giọng điệu của anh lại…”
Giang Tùy Châu nghiêng đầu đánh giá cô: “Không thích à?”
Quan Hề sững sờ, nhìn gương mặt dưới ánh đèn mờ ảo của anh, tim đập bùm bùm, ba chữ “Em không thích” không tài nào nói ra khỏi miệng.
“À… Cũng hơi hơi.”
“Vậy thì được rồi.” Giang Tùy Châu nói, “Quan Hề, em cứ mặc sức ngang ngược đi.”
“Hả?”
Giang Tùy Châu ngẫm nghĩ một lúc mới thành thật nói: “Như vậy mới thuận mắt hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Châu – khẩu vị lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.