Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 34
Hoa Như Ngọc
24/02/2018
Mai Mai bưng trà vào, thấy Lý Uy ngồi đó,tâm trạng anh không tốt, thoáng thở dài, nhìn lên:
-Cảm ơn muội!
Mai Mai rụt rè đứng đó, chờ anh uống... Lý Uy khẽ nói:
-Ngồi xuống đi!
Mai Mai lắc lắc đầu :
-Không tiện! Ngài vẫn nên ngồi còn ta đứng!
Lý Uy cười nhẹ, đứng dậy kéo vai nàng ngồi xuống:
-Không phải ngại! Chúng ta giờ thân quen rồi!
Mai Mai đỏ mặt, cô nàng lúng túng ngồi xuống... Lý Uy vui vẻ để lá thư :
-Xem ra ta phải dời nơi này một thời gian rồi!
Mai Mai nhìn lên, lo lắng :
-Sao lại dời! Không phải ngài phải lo việc trong phủ sao!
Lý Uy lắc đầu, chàng nhăn mặt:
-Theo dự tính họ sớm về rồi! Nhưng nay vẫn im lặng! Chắc chắn xảy ra chuyện! Ta phải qua đó!
Mai Mai nghe vậy giật bắn, cô nàng sợ hãi :
-Họ... Đang gặp nguy hiểm sao!
Lý Uy thở dài, nhìn lá thư:
-Mọi chuyện lạc quá xa! Dạ Lão gia bị khống chế, Thiếu chủ đang bị giam giữ ở Hoa Nam!
-Vậy......
Lý Uy liên tục thở dài, anh nói:
-Nhưng vừa nhận đc thư, ngài ấy cương quyết cho ta ở lại, vì Giang Nam cần có chủ quản!
Mai Mai mặt tái ,run run nhẹ.. Cô nàng đang lo cho tiểu thư... Lý Uy vỗ nhẹ vai :
-Yên tâm! Họ sẽ không sao! Ta.... Sẽ không đi!
Mai Mai nhìn lên, gật đầu, ánh mắt đạm tia buồn bã:
-Cầu họ sẽ qua cơn nguy này!
Lý Uy gật đầu, đưa chén trà vào khay:
-Đc rồi! Ta phải lo mọi chuyện một chút! Gặp lại muội sau!
-Vậy... Ngài đi thong thả..
Lý Uy đến cửa, ngó lại:
-Đừng gọi ta là ngài nữa! Nghe vậy xa lạ lắm! Gọi tên ta là đc rồi!
Mai Mai gật nhẹ, cô nàng cười nhẹ:
-huynh muốn sao thì vậy! Ta đi xử lý đây!
Hàn Thiên tiến lại gần giường, chàng khẽ nói:
-Hôm nay muội ngủ ở giường đi!
Dạ Lam quay ra, nàng chính là từ lúc ăn cơm, cứ cố tình tiến ra cửa sổ, ngắm cảnh! Vì e ngại ngủ, đơn giản vì giường chỉ một chiếc...
-Hả! Vậy huynh ngủ ở đâu! Người huynh chưa khoẻ, vẫn là nên ngủ ở đó!
Dạ Lam lắc lắc đầu, đứng dậy cầm gối lên, bước đi rồi cười:
-Bàn rộng nên ta sẽ ngủ ở đó!
Dạ Lam cười nhẹ, thời gian gần đây, nàng mới thấy ngủ cùng chàng có chút áp lực. Nếu là trước đây, ở Hàn phủ, chỉ cần nàng bước vào phòng làm việc đã đủ bị lườm, duy nhất lúc vào phòng ngủ lôi chàng dậy, chàng cũng không thích. Đơn giản, quan niệm rõ ràng :Ghét phụ nữ! Nàng thấy quan niệm đó quá ấu trĩ, nên lúc rảnh lại dè bỉu chàng, những lúc ấy vô cùng thoải mái, chọc ghẹo Hàn Thiên, rất vui vì lí do đơn giản :Chàng không chấp phụ nữ! Nhưng hiện tại, lại hoàn toàn khác! Chàng mở lòng nhiều hơn, không biết vì nàng hay sao! Mà chàng không còn khép mình như trước nữa! Nàng không biết nên vui hay buồn! chàng cô độc lạnh lẽo, nhưng vui khi chàng thay đổi, thoáng chốc lại buồn bởi sợ chàng thay đổi, không còn hứng thú với nàng mà đi tìm cái thú vui mới! Kể ra lạnh lùng cũng tốt! Nhưng xét cho cùng! Hiện tại nàng khá hài lòng... Dạ Lam lắc đầu, tự thấy bản thân nghĩ nhiều, đàn ông khi đã lạnh nhạt thì k sao, nhưng nhỡ mở lòng quá, lại nguy hiểm... Nên nàng bối rối, khoảng cách của họ ngắn lại, nỗ lực của nàng đã thành công...
-Muội nghĩ gì vậy! Lạnh rồi đừng ngồi đó nữa! Cầm gối vào đây!
-Không có gì! Ta ổn! Huynh....nằm đó đi!
Hàn Thiên thiếu kiên nhẫn, đứng phắt dậy, lôi tay nàng, đặt nàng xuống giường :
-Ngủ ở đây! Cấm cãi!
Dạ Lam nhìn khuôn mặt lạnh rùng mình, nàng thấy sợ sợ, nhất là khi chàng lên giọng, ngày xưa không hiểu sao thấy bạo, giờ lại mềm yếu nhiều!
-Vậy huynh... Ngủ ở đâu?
Hàn Thiên nghiêng người,đang khoang tay, chỉ vào mk rồi chỉ xuống giường :
-Ta ngủ ở đây rồi!
Dạ Lam tròn mắt, nàng lùi lại lắp bắp:
-Ngủ ở đây sao! Vậy... Vậy...
Dạ Lam đỏ mặt, chưa từng nghĩ tình huống này.... Hàn Thiên thấy vậy cười nhẹ:
-Chứ muội nghĩ ta ngủ ở đâu! Bàn sao! Muội quá nhẫn tâm đi!
Dạ Lam đơ người, nàng bối rối... Họ tuy là phu thê , nhưng chưa bái đường, như vậy không tiện lắm... Lỡ phát triển quá mức, ôi Dạ Lam, mày đang nghĩ cái quái gì vậy!
Nàng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ...
-Nhưng huynh từng nói không có hứng thú với phụ nữ mà! Phòng ngủ cũng k để nữ nhân bước vào!
Hàn Thiên cười nhẹ, ngồi xuống giường, rồi ghé sát mặt nàng:
-Vậy sao? Nhưng chúng ta là phu thê, ngủ cùng có sao! Với lại chỉ ngủ! Chứ ta có làm gì muội đâu! Hay là... Muội muốn ta làm gì!
Dạ Lam mặt tái ngắt, lúng túng quay sang:
-Huynh đừng nghĩ lung tung, ta ta chỉ nói vậy thôi!
Rồi nàng đặt gối, nằm xuống:
-Vậy thì ngủ!
Hàn Thiên gật đầu đắc ý... Chẳng phải nàng hay đùa giỡn vậy sao! Lần đầu tiên nàng giả tyd nữ lấy chìa khoá chẳng phải mạnh miệng nói*Ta sẽ chịu trách nhiệm sao*Xem ra chỉ là lý thuyết.. Hàn Thiên nằm cạnh, tay để trước bụng, nói:
-Muội yên tâm! Ta sẽ không động vào muội nếu muội không thích! Ta là người có nguyên tắc, chưa thành thân thì sẽ không làm gì cả!
Dạ Lam đứng dậy, hài lòng, thổi đèn, không gian im lặng hẳn, nàng mon men bước qua chàng chui vào trong nằm xuống:
-Vậy sao? Ta quả là có phúc khi đc nằm cùng Hàn Thiếu chủ rồi!
Hàn Thiên quay sang nhìn nàng, trời khá tối, nên không rõ khuôn mặt chàng biểu lộ cảm xúc gì, đột nhiên chàng nói :
-Có lẽ thế! Nguyên tắc của ta! Vì muội mà xoá bỏ hết rồi! Hơn nữa! Con người cũng thay đổi rồi!
Dạ Lam vẫn mở mắt, nghe chàng nói vậy, nàng lên tiếng:
-Vì ta! Nếu người hôn thê không phải ta mà là người khác! Huynh cũng sẽ thay đổi thôi!
Hàn Thiên thở dài, chàng nhẹ giọng:
-Tình duyên không miễn cưỡng! Nếu là người khác chưa chắc ta đã thay đổi nhiều đến thế! Chỉ có muội mới khiến ta như vậy thôi! Dạ Lam, ta tuyên bố! Ta thua rồi! Cuộc cá cược muội đã thắng!
-Ủa chúng ta có cá cược gì sao!
Hàn Thiên đờ mặt. Nàng có cần ngây ngốc đến vậy không...
-Điều đó không quan trọng nhưng điều khiến ta nhớ nhất là....
Dạ Lam tò mò, nằm yên lặng :
-Huynh mà cũng nhớ những điều gì đó về ta sao!
-Phải! Lần chúng ta gặp trong phòng tắm, muội từng nói *Sẽ chịu trách nhiệm *và giờ ta muốn muội thực hiện!
-Hả! Ủa nhưng mà ta! Ta đã làm gì huynh đâu! Ta ta chỉ nói đùa vậy thôi!
-Ngủ đi!
Chàng gắt nhẹ, cảm xúc của chàng, bị nàng cắt đứt mất rồi. Không gian không tiếng người... Dạ Lam thấy vui vui, chí ít chàng cũng ấn tượng về nàng, nhưng sực nhớ ra, người kia hình như đang giận... Dạ Lam nhếch đầu, tay mom men đẩy vào người chàng..
-Huynh giận sao! Hàn Thiên
Không tiếng trả lời
-Huynh ngủ rồi sao! Ta ta đâu có ý không giữ lời chỉ là, nếu huynh hết giận là ta sẽ thực hiện liền!
-Vậy đc! Xem như muội đồng ý rồi!
Dạ Lam tròn mắt, Chàng thì ra chưa ngủ....
-Huynh! Huynh dám lừa ta!
Hàn Thiên nhắm mắt cười nhẹ:
-Nãy giờ ta im lặng toàn muội tự nói mà! Ta đã lừa ai đâu!
-Hừ! Vậy không tính! Xem. Như ta chưa nói gì vậy!
-Không đc! Ta lỡ nghe rồi! Muội phải thực hiện!
Dạ Lam thở dài, nàng nói khẽ:
-Rồi ta sẽ thực hiện! Nhưng để sau nhé! Giờ ta buồn ngủ rồi! Ngủ ngon!
Hàn Thiên cười nhẹ.. Trái tim ấm áp, chàng quay mặt sang nàng, nói nhẹ:
-Sau này! Ta sẽ đòi!
Rồi quay người nằm thẳng nhắm mắt lại:
-Ngủ ngon!
Phương Mĩ nhìn phòng đối diện quán kia đã tắt đèn, chợt thở dài... Hai người họ chung phòng, lại ngủ cùng nữa...
-Thiếu chủ! Người đang suy nghĩ gì vậy!
Tú Tú hếch măt nhìn, như hiểu ý:
-Họ là phu thê giả, nhưng vẫn ngủ cùng vậy! Hàn Thiên liệu....
Phương Mĩ lau ngọc bội, giọng chua xót :
-Sao đâu! Hàn thiên sẽ không làm điêu gì khác lạ đâu... Nhưng... Nếu có làm.. Ta cũng không bận tâm, tìm đc chàng là may mắn, nếu chàng muốn cùng nàng ta không sao! Ta sẽ bỏ qua! Nếu sau này nàng ta làm thiếu phu nhân! Ta chỉ mong làm thứ vậy! Bên chàng là đủ!
Tú Tú xót xa, cô nàng vỗ vai chủ nhân:
-Người đâu cần như vậy! Bao năm qua người quá chung tình, mong ngài ấy có thể hiểu!
Phương Mĩ cười nhạt, rõ ràng là nàng thông minh xinh đẹp, người thiên hạ, ai cũng muốn có nàng, nhưng trái tim nàng lại trao về người thiếu niên năm ấy, nàng ta cười nhạt, sự đời không ai thấu.... Nàng ngâm Nga vài câu
Thiếu nữ tài sắc người nể nang
Vậy mà lưu luyến tình chi sầu!
Nàng ta nắm ngọc bội để trong người, xoay người :
-Đóng cửa! Chúng ta ngủ thôi!
-Dạ! Phương thiếu chủ!
-Còn nữa! Bám sát nhất cử nhất động của Lương Anh! Hắn ta không để yên đâu! Còn Hàn Thiên để ta!
Tú tú gật đầu, nàng ta đóng cửa, thổi đèn phòng... Phương Mĩ nhìn một phía, lòng thầm nghĩ:
-Ta vốn không thích xen vào tình cảm người khác! Dạ Lam! Xin lỗi! Là huynh ấy! Ta không thể nhường cô đc!
Dạ Tuyết hừ lạnh, ả khằn khò:
-Con còn là hại đc nó ai ngờ lại bị Lương Anh lợi dụng! Thành ra nó vẫn vui vẻ sống! Đang vạch ra kế hoạch thì nó lại dọn đi rồi!
Hoàng Liên vỗ con gái, mụ cười nhạt :
-không vội con gái! Chúng ta bây giờ đã có chỗ dựa, không phải sợ, thêm nữa, cha nó ở đây, nó sẽ không đi! Thiếu gì cách! Vậy cũng tốt! Hàn Thiên vẫn trúng độc nên ta cũng dễ!
-Vậy phải làm sao! Mẹ! Con quá tủi nhục! Con phải đòi lại!
Hoàng Liên nhìn lên, ánh mắt tà ác:
-Lương Anh chẳng phải mâu thuẫn vs Hàn Thiên sao! Để họ tự cắn nhau đi! Còn về Dạ Lam! Nó sẽ sớm bị chúng ta trả lại thôi! Yên tâm! Nó sẽ phải chịu đau chịu van xin!
Dạ Tuyết gật đầu, ả lên giọng:
-Cha.. À k lão già đó sao r!
-Hahaha! Giờ chắc đang sốc lắm! Lão biết bị chúng ta lừa rồi! Khổ thân
-Phải đó mẹ! Lão đâu ngờ cơ sự này do lão à ra, người thực tôt lại bị đuổi đi!
Dạ Lão gia nằm co ro trong phòng, ông biết mình bị mù, lại bị hãm hại... Ông hối hận, dàn dụa nước mắt:
-Dạ Lam! Cha sai rồi! Ngay từ đầu cha không nên không tin tưởng bọn họ!
-Phải rồi! Là ông ngu ngốc!
Tiếng bước chân vào, hai mẹ con họ khinh miệt.. Dạ Tuyết vui vẻ nói:
-Cha! Tỷ ấy chắc bỏ mặt cha rồi! Đuổi nta đi vậy! Có ngu ms quay lại!
Dạ lão gia gắt lên:
-không phải giả tạo, tao k có con gái như mày, ta chỉ có Dạ Lam!
-Hahaaha! Vậy gọi ả đến cứu lão đi! Nực cười!
Hoàng Liên tiến lên ghé sát tai:
-Yên phận ngồi đó đi mình! Nếu nó đến cứu ông! Thì sẽ bị tôi xử ngay thôi!
-Khốn khiếp! Nó sẽ k quay lại! Đừng hòng động vào nó!
-Hahaaha! Chưa chắc! Để xem! Lúc nó đến, tôi sẽ nói sự thật! Để xem nó còn cứu ông không! Sự thật nhìn các người tan nát ta rất vui
-Khốn khiếp! Âm mưu các người thật khốn nạn! Ta quá ngu ngốc
-Đúng rồi!
Hai mẹ con ả bước ra cửa cười sặc sụa:
-Chỉ tránh ông ngu mới bị bọn ta lừa lâu như thế!
Dạ Lão gia thở dài, nắm chặt tay:
-Dạ Lam! Con đi đi! Là ta sai! Đây là sự trả giá của ta! Ta xin lỗi! Bà ơi! Tôi hổ thẹn quá! Tôi có lỗi vs hai người!
-Cảm ơn muội!
Mai Mai rụt rè đứng đó, chờ anh uống... Lý Uy khẽ nói:
-Ngồi xuống đi!
Mai Mai lắc lắc đầu :
-Không tiện! Ngài vẫn nên ngồi còn ta đứng!
Lý Uy cười nhẹ, đứng dậy kéo vai nàng ngồi xuống:
-Không phải ngại! Chúng ta giờ thân quen rồi!
Mai Mai đỏ mặt, cô nàng lúng túng ngồi xuống... Lý Uy vui vẻ để lá thư :
-Xem ra ta phải dời nơi này một thời gian rồi!
Mai Mai nhìn lên, lo lắng :
-Sao lại dời! Không phải ngài phải lo việc trong phủ sao!
Lý Uy lắc đầu, chàng nhăn mặt:
-Theo dự tính họ sớm về rồi! Nhưng nay vẫn im lặng! Chắc chắn xảy ra chuyện! Ta phải qua đó!
Mai Mai nghe vậy giật bắn, cô nàng sợ hãi :
-Họ... Đang gặp nguy hiểm sao!
Lý Uy thở dài, nhìn lá thư:
-Mọi chuyện lạc quá xa! Dạ Lão gia bị khống chế, Thiếu chủ đang bị giam giữ ở Hoa Nam!
-Vậy......
Lý Uy liên tục thở dài, anh nói:
-Nhưng vừa nhận đc thư, ngài ấy cương quyết cho ta ở lại, vì Giang Nam cần có chủ quản!
Mai Mai mặt tái ,run run nhẹ.. Cô nàng đang lo cho tiểu thư... Lý Uy vỗ nhẹ vai :
-Yên tâm! Họ sẽ không sao! Ta.... Sẽ không đi!
Mai Mai nhìn lên, gật đầu, ánh mắt đạm tia buồn bã:
-Cầu họ sẽ qua cơn nguy này!
Lý Uy gật đầu, đưa chén trà vào khay:
-Đc rồi! Ta phải lo mọi chuyện một chút! Gặp lại muội sau!
-Vậy... Ngài đi thong thả..
Lý Uy đến cửa, ngó lại:
-Đừng gọi ta là ngài nữa! Nghe vậy xa lạ lắm! Gọi tên ta là đc rồi!
Mai Mai gật nhẹ, cô nàng cười nhẹ:
-huynh muốn sao thì vậy! Ta đi xử lý đây!
Hàn Thiên tiến lại gần giường, chàng khẽ nói:
-Hôm nay muội ngủ ở giường đi!
Dạ Lam quay ra, nàng chính là từ lúc ăn cơm, cứ cố tình tiến ra cửa sổ, ngắm cảnh! Vì e ngại ngủ, đơn giản vì giường chỉ một chiếc...
-Hả! Vậy huynh ngủ ở đâu! Người huynh chưa khoẻ, vẫn là nên ngủ ở đó!
Dạ Lam lắc lắc đầu, đứng dậy cầm gối lên, bước đi rồi cười:
-Bàn rộng nên ta sẽ ngủ ở đó!
Dạ Lam cười nhẹ, thời gian gần đây, nàng mới thấy ngủ cùng chàng có chút áp lực. Nếu là trước đây, ở Hàn phủ, chỉ cần nàng bước vào phòng làm việc đã đủ bị lườm, duy nhất lúc vào phòng ngủ lôi chàng dậy, chàng cũng không thích. Đơn giản, quan niệm rõ ràng :Ghét phụ nữ! Nàng thấy quan niệm đó quá ấu trĩ, nên lúc rảnh lại dè bỉu chàng, những lúc ấy vô cùng thoải mái, chọc ghẹo Hàn Thiên, rất vui vì lí do đơn giản :Chàng không chấp phụ nữ! Nhưng hiện tại, lại hoàn toàn khác! Chàng mở lòng nhiều hơn, không biết vì nàng hay sao! Mà chàng không còn khép mình như trước nữa! Nàng không biết nên vui hay buồn! chàng cô độc lạnh lẽo, nhưng vui khi chàng thay đổi, thoáng chốc lại buồn bởi sợ chàng thay đổi, không còn hứng thú với nàng mà đi tìm cái thú vui mới! Kể ra lạnh lùng cũng tốt! Nhưng xét cho cùng! Hiện tại nàng khá hài lòng... Dạ Lam lắc đầu, tự thấy bản thân nghĩ nhiều, đàn ông khi đã lạnh nhạt thì k sao, nhưng nhỡ mở lòng quá, lại nguy hiểm... Nên nàng bối rối, khoảng cách của họ ngắn lại, nỗ lực của nàng đã thành công...
-Muội nghĩ gì vậy! Lạnh rồi đừng ngồi đó nữa! Cầm gối vào đây!
-Không có gì! Ta ổn! Huynh....nằm đó đi!
Hàn Thiên thiếu kiên nhẫn, đứng phắt dậy, lôi tay nàng, đặt nàng xuống giường :
-Ngủ ở đây! Cấm cãi!
Dạ Lam nhìn khuôn mặt lạnh rùng mình, nàng thấy sợ sợ, nhất là khi chàng lên giọng, ngày xưa không hiểu sao thấy bạo, giờ lại mềm yếu nhiều!
-Vậy huynh... Ngủ ở đâu?
Hàn Thiên nghiêng người,đang khoang tay, chỉ vào mk rồi chỉ xuống giường :
-Ta ngủ ở đây rồi!
Dạ Lam tròn mắt, nàng lùi lại lắp bắp:
-Ngủ ở đây sao! Vậy... Vậy...
Dạ Lam đỏ mặt, chưa từng nghĩ tình huống này.... Hàn Thiên thấy vậy cười nhẹ:
-Chứ muội nghĩ ta ngủ ở đâu! Bàn sao! Muội quá nhẫn tâm đi!
Dạ Lam đơ người, nàng bối rối... Họ tuy là phu thê , nhưng chưa bái đường, như vậy không tiện lắm... Lỡ phát triển quá mức, ôi Dạ Lam, mày đang nghĩ cái quái gì vậy!
Nàng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ...
-Nhưng huynh từng nói không có hứng thú với phụ nữ mà! Phòng ngủ cũng k để nữ nhân bước vào!
Hàn Thiên cười nhẹ, ngồi xuống giường, rồi ghé sát mặt nàng:
-Vậy sao? Nhưng chúng ta là phu thê, ngủ cùng có sao! Với lại chỉ ngủ! Chứ ta có làm gì muội đâu! Hay là... Muội muốn ta làm gì!
Dạ Lam mặt tái ngắt, lúng túng quay sang:
-Huynh đừng nghĩ lung tung, ta ta chỉ nói vậy thôi!
Rồi nàng đặt gối, nằm xuống:
-Vậy thì ngủ!
Hàn Thiên gật đầu đắc ý... Chẳng phải nàng hay đùa giỡn vậy sao! Lần đầu tiên nàng giả tyd nữ lấy chìa khoá chẳng phải mạnh miệng nói*Ta sẽ chịu trách nhiệm sao*Xem ra chỉ là lý thuyết.. Hàn Thiên nằm cạnh, tay để trước bụng, nói:
-Muội yên tâm! Ta sẽ không động vào muội nếu muội không thích! Ta là người có nguyên tắc, chưa thành thân thì sẽ không làm gì cả!
Dạ Lam đứng dậy, hài lòng, thổi đèn, không gian im lặng hẳn, nàng mon men bước qua chàng chui vào trong nằm xuống:
-Vậy sao? Ta quả là có phúc khi đc nằm cùng Hàn Thiếu chủ rồi!
Hàn Thiên quay sang nhìn nàng, trời khá tối, nên không rõ khuôn mặt chàng biểu lộ cảm xúc gì, đột nhiên chàng nói :
-Có lẽ thế! Nguyên tắc của ta! Vì muội mà xoá bỏ hết rồi! Hơn nữa! Con người cũng thay đổi rồi!
Dạ Lam vẫn mở mắt, nghe chàng nói vậy, nàng lên tiếng:
-Vì ta! Nếu người hôn thê không phải ta mà là người khác! Huynh cũng sẽ thay đổi thôi!
Hàn Thiên thở dài, chàng nhẹ giọng:
-Tình duyên không miễn cưỡng! Nếu là người khác chưa chắc ta đã thay đổi nhiều đến thế! Chỉ có muội mới khiến ta như vậy thôi! Dạ Lam, ta tuyên bố! Ta thua rồi! Cuộc cá cược muội đã thắng!
-Ủa chúng ta có cá cược gì sao!
Hàn Thiên đờ mặt. Nàng có cần ngây ngốc đến vậy không...
-Điều đó không quan trọng nhưng điều khiến ta nhớ nhất là....
Dạ Lam tò mò, nằm yên lặng :
-Huynh mà cũng nhớ những điều gì đó về ta sao!
-Phải! Lần chúng ta gặp trong phòng tắm, muội từng nói *Sẽ chịu trách nhiệm *và giờ ta muốn muội thực hiện!
-Hả! Ủa nhưng mà ta! Ta đã làm gì huynh đâu! Ta ta chỉ nói đùa vậy thôi!
-Ngủ đi!
Chàng gắt nhẹ, cảm xúc của chàng, bị nàng cắt đứt mất rồi. Không gian không tiếng người... Dạ Lam thấy vui vui, chí ít chàng cũng ấn tượng về nàng, nhưng sực nhớ ra, người kia hình như đang giận... Dạ Lam nhếch đầu, tay mom men đẩy vào người chàng..
-Huynh giận sao! Hàn Thiên
Không tiếng trả lời
-Huynh ngủ rồi sao! Ta ta đâu có ý không giữ lời chỉ là, nếu huynh hết giận là ta sẽ thực hiện liền!
-Vậy đc! Xem như muội đồng ý rồi!
Dạ Lam tròn mắt, Chàng thì ra chưa ngủ....
-Huynh! Huynh dám lừa ta!
Hàn Thiên nhắm mắt cười nhẹ:
-Nãy giờ ta im lặng toàn muội tự nói mà! Ta đã lừa ai đâu!
-Hừ! Vậy không tính! Xem. Như ta chưa nói gì vậy!
-Không đc! Ta lỡ nghe rồi! Muội phải thực hiện!
Dạ Lam thở dài, nàng nói khẽ:
-Rồi ta sẽ thực hiện! Nhưng để sau nhé! Giờ ta buồn ngủ rồi! Ngủ ngon!
Hàn Thiên cười nhẹ.. Trái tim ấm áp, chàng quay mặt sang nàng, nói nhẹ:
-Sau này! Ta sẽ đòi!
Rồi quay người nằm thẳng nhắm mắt lại:
-Ngủ ngon!
Phương Mĩ nhìn phòng đối diện quán kia đã tắt đèn, chợt thở dài... Hai người họ chung phòng, lại ngủ cùng nữa...
-Thiếu chủ! Người đang suy nghĩ gì vậy!
Tú Tú hếch măt nhìn, như hiểu ý:
-Họ là phu thê giả, nhưng vẫn ngủ cùng vậy! Hàn Thiên liệu....
Phương Mĩ lau ngọc bội, giọng chua xót :
-Sao đâu! Hàn thiên sẽ không làm điêu gì khác lạ đâu... Nhưng... Nếu có làm.. Ta cũng không bận tâm, tìm đc chàng là may mắn, nếu chàng muốn cùng nàng ta không sao! Ta sẽ bỏ qua! Nếu sau này nàng ta làm thiếu phu nhân! Ta chỉ mong làm thứ vậy! Bên chàng là đủ!
Tú Tú xót xa, cô nàng vỗ vai chủ nhân:
-Người đâu cần như vậy! Bao năm qua người quá chung tình, mong ngài ấy có thể hiểu!
Phương Mĩ cười nhạt, rõ ràng là nàng thông minh xinh đẹp, người thiên hạ, ai cũng muốn có nàng, nhưng trái tim nàng lại trao về người thiếu niên năm ấy, nàng ta cười nhạt, sự đời không ai thấu.... Nàng ngâm Nga vài câu
Thiếu nữ tài sắc người nể nang
Vậy mà lưu luyến tình chi sầu!
Nàng ta nắm ngọc bội để trong người, xoay người :
-Đóng cửa! Chúng ta ngủ thôi!
-Dạ! Phương thiếu chủ!
-Còn nữa! Bám sát nhất cử nhất động của Lương Anh! Hắn ta không để yên đâu! Còn Hàn Thiên để ta!
Tú tú gật đầu, nàng ta đóng cửa, thổi đèn phòng... Phương Mĩ nhìn một phía, lòng thầm nghĩ:
-Ta vốn không thích xen vào tình cảm người khác! Dạ Lam! Xin lỗi! Là huynh ấy! Ta không thể nhường cô đc!
Dạ Tuyết hừ lạnh, ả khằn khò:
-Con còn là hại đc nó ai ngờ lại bị Lương Anh lợi dụng! Thành ra nó vẫn vui vẻ sống! Đang vạch ra kế hoạch thì nó lại dọn đi rồi!
Hoàng Liên vỗ con gái, mụ cười nhạt :
-không vội con gái! Chúng ta bây giờ đã có chỗ dựa, không phải sợ, thêm nữa, cha nó ở đây, nó sẽ không đi! Thiếu gì cách! Vậy cũng tốt! Hàn Thiên vẫn trúng độc nên ta cũng dễ!
-Vậy phải làm sao! Mẹ! Con quá tủi nhục! Con phải đòi lại!
Hoàng Liên nhìn lên, ánh mắt tà ác:
-Lương Anh chẳng phải mâu thuẫn vs Hàn Thiên sao! Để họ tự cắn nhau đi! Còn về Dạ Lam! Nó sẽ sớm bị chúng ta trả lại thôi! Yên tâm! Nó sẽ phải chịu đau chịu van xin!
Dạ Tuyết gật đầu, ả lên giọng:
-Cha.. À k lão già đó sao r!
-Hahaha! Giờ chắc đang sốc lắm! Lão biết bị chúng ta lừa rồi! Khổ thân
-Phải đó mẹ! Lão đâu ngờ cơ sự này do lão à ra, người thực tôt lại bị đuổi đi!
Dạ Lão gia nằm co ro trong phòng, ông biết mình bị mù, lại bị hãm hại... Ông hối hận, dàn dụa nước mắt:
-Dạ Lam! Cha sai rồi! Ngay từ đầu cha không nên không tin tưởng bọn họ!
-Phải rồi! Là ông ngu ngốc!
Tiếng bước chân vào, hai mẹ con họ khinh miệt.. Dạ Tuyết vui vẻ nói:
-Cha! Tỷ ấy chắc bỏ mặt cha rồi! Đuổi nta đi vậy! Có ngu ms quay lại!
Dạ lão gia gắt lên:
-không phải giả tạo, tao k có con gái như mày, ta chỉ có Dạ Lam!
-Hahaaha! Vậy gọi ả đến cứu lão đi! Nực cười!
Hoàng Liên tiến lên ghé sát tai:
-Yên phận ngồi đó đi mình! Nếu nó đến cứu ông! Thì sẽ bị tôi xử ngay thôi!
-Khốn khiếp! Nó sẽ k quay lại! Đừng hòng động vào nó!
-Hahaaha! Chưa chắc! Để xem! Lúc nó đến, tôi sẽ nói sự thật! Để xem nó còn cứu ông không! Sự thật nhìn các người tan nát ta rất vui
-Khốn khiếp! Âm mưu các người thật khốn nạn! Ta quá ngu ngốc
-Đúng rồi!
Hai mẹ con ả bước ra cửa cười sặc sụa:
-Chỉ tránh ông ngu mới bị bọn ta lừa lâu như thế!
Dạ Lão gia thở dài, nắm chặt tay:
-Dạ Lam! Con đi đi! Là ta sai! Đây là sự trả giá của ta! Ta xin lỗi! Bà ơi! Tôi hổ thẹn quá! Tôi có lỗi vs hai người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.