Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 57
Hoa Như Ngọc
19/07/2019
Lý Mĩ Lam day thái dương bước ra ngoài, Quả nhiên Lương Anh đã chờ nàng ta ở ngoài:
-Lam nhi! Mau lại đây!
Mĩ Lam nhìn lên tiến lại gần ngồi xuống, nhẹ nhàng :
-Huynh dậy sớm làm gì! Sao không nghỉ đi!
Lương Anh giơ bộ mặt đểu giả, liếc nàng ta:
-À..... Nàng muốn ta ở lại sao! Đc rồi tối nay ta sẽ ở lại lâu hơn!
Tú Tú và quản gia ôm miệng cười... Mĩ Lam xấu hổ, liếc hắn:
-Huynh ngậm miệng lại cho ta!
Lương Anh vẫn toe toét mỉm cười nhẹ nhàng :
-Ta nói đúng mà.... Nàng vẫn là e thẹn sao!
Mĩ Lam tức giận, giơ tay sắc nhọn kề cổ Lương Anh:
-Im ngay!
Lương Anh tắt ngỏm nụ cười, giơ tay đầu hàng:
-Ấy... Ta đùa thôi đừng nóng đừng nóng!
Hắn lấy ngón tay đẩy ngón tay sắc của nàng ta ra:
-Đừng dùng công phu này nữa! Nào uống trà bớt giận!
Mĩ Lam giật ly trà thu tay uống một ngụm to... Trong lòng bớt đi khó chịu....
Lương Anh liếc quản gia, ông hiểu ý, nhìn Tú Tú... Vẻ cứu mạng... Tú Tú ái ngại gật gật :
-Tiểu thư! Người đừng giận! Ngài ấy buột miệng thôi!
-Ta biết!
-Bẩm Lương thiếu chủ! Ngoài kia có rất nhiều cô gái đứng xếp hàng ạ!
...ồ ồ.... Thôi rồi! Nàng ta vừa hạ hoả... Lương Anh khẽ liếc nàng, thấy nàng mở miệng chế giễu:
-Kìa! Lương thiếu chủ! Người xem! Mĩ nữ đến tìm tận cửa rồi!
Lương Anh thất thần xoa tay, giọng lạnh nhạt:
-Đuổi hết đuổi hết!
Người hầu vẻ băn khoăn :
-Nhưng họ.... Họ toàn mang thai cả!
*Choang*
Chiếc ly trong tay Mĩ Lam rơi xuống đất nàng đứng phắt dậy... Lương Anh hốt hoảng kéo tay nàng:
-Để ta ta giải quyết!
-Đc! Người cũng thật đa tình! Có vẻ ngài đi đến đâu thành ra có con đến đấy! Lương Anh! Huynh quá phóng túng rồi!
Lương Anh liếc thuộc hạ, rồi nhìn quản gia:
-Nàng nghỉ đi! Ta ta sẽ giải quyết!
-Không! Ta chính là xem huynh xử lí sao!
Tú Tú lắc đầu nhìn quản gia:
-Tôi không giúp nổi ngài ấy rồi!
Tại đại sảnh Lương Gia
-Huhuhu! Lương Anh! Ngài nói chúng tôi phải làm sao làm sao đây!
-Nhìn xem! Trong bụng chúng tôi đều là hài tử của ngài!
-Ngài đừng để con của mình lang thang!
-Ngậm miệng hết lại cho ta!
Tiếng quát của Lương Anh vang lên. Vài mĩ nữ im bặt, nhưng vẫn khóc thút thít...
Mĩ Lam đứng ở cửa ánh mắt dao động nhìn bọn họ.... Tú Tú vỗ vỗ vai nàng ta:
-Tiểu thư! Người đừng buồn! Ngài ấy vốn là đàn ông! Trăng hoa là chUyên thường, nhưng đó là khi không có người, đừng để ảnh hưởng đến quan hệ hai người!
Mĩ Lam thoáng thấy khó chịu.... Lúc nằm cùng giường với Lương Anh... Chàng ta đã xin lỗi rất nhiều rồi lại hứa là những người tình của chàng ta đều k gây hậu hoạ... Kết quả... Ngay ngày hôm sau.... Thật nực cười!
-Tú Tú! Em nói đúng! Đàn ông! Đều là như thế! Đừng nên tin họ nói ở trên giường!
Tú Tú kéo tay nàng:
-Thần sẽ dẹp bọn họ! Người chờ đấy!
-Này... Ta không có...
Chưa nói xong nàng ta đã mau lẹ đứng bên Lương Anh..
-Các ngươi thấy rồi! Bản thiếu chủ đã rõ ràng! Hai bên đều có lợi! Hết giao dịch! Chúng ta không ai nợ ai!
-Huhuhu! Ngài nói vậy là sao! Bọn thiếp đúng là yêu tiền của ngài nhưng giờ mang thai khắp nơi! Người ta dị nghị thì sao!
-Ta điều tra cái thai mà là giả! Ta sẽ phanh thây cả nhà lẫn các ngươi!
Ánh măt hắn sắc lạnh lướt một loạt!
Quả nhiên mĩ nữ lui đi hết... Chọc Lương Anh chỉ có kết cục thảm
Riêng một mĩ nữ đứng lại, vênh váo nói:
-Ta vốn là thật! Cần gì phải đi! Không cho ta danh phận! Đừng hòng đuổi đc!
-Ngậm miệng! Ta nói các ngươi hay! Phương Mĩ nữ mới là thiếu phu nhân duy nhất ở đây! Các ngươi nghĩ sẽ một bước lên tiên khi vác bụng bầu sao!
TÚ tú đanh đá gắt lên...
Lương Anh im lặng...
Một cô ả õng ẹo đứng lên:
-Sao! Con ả nô bậc này! Mày còn dám nói tao sao! Tao cho mày hay! Cái ả Phương Mĩ ấy! Mĩ nữ gì chứ! Nàng ta cũng chẳng có nổi lễ thành hôn! Huống chi là thiếu phu nhân! Chưa gì đến nhà nam nhân ở, ngươi nghĩ chủ nhân của ngươi là loại gì!
*Chát*
Lương Anh thẳng tay tát ả ta:
-Hoa Lam! Cô ngậm miệng lại cho ta! Ai cho phép cô dám xỉ nhục nàng!
Mĩ Lam cười khổ đứng chôn chân tại chỗ.... Phải... Nàng ta chưa đc danh chính môn thuấn ở Lương Gia!
-Ngài tát ta!
Tú Tú tiến lại cho nàng ta một cái bạt tai:
-Cô không ngậm miệng thì ta cắt lưỡi đấy!
Mĩ Nữ ôm má ngã nhưng đứng lên nhìn hắn chỉ tay:
-Các người quá đáng! Bọn đàn ông các người chơi xong là chán! Đc lắm các người cậy quyền ức hiếp ta! Ta ta sẽ chết cùng vs con của ngài!
Lương Anh dửng dưng đứng nhìn.... Hoa Lam nhếch mép nhìn xung quanh:
-Các người đc lắm....! Lương Anh! Ngay cả con ngài! Ngài cũng định từ bỏ sao! Ngài ngài....vẫn độc ác như vậy!
Mĩ Lam cười nhạt bước ra, nàng xoay người nhìn bọn họ:
-Chàng nỡ giết con của mình sao!
-Hay lắm! Cô còn giả bộ làm gì! Các người xem! Phương Mĩ nữ trước mặt là đạo Đức giả! Thấy không!
Ai nấy xì xào lên tiếng...
-Ngậm miệng! Nhân phẩm của ta! Cô k đc phép nói! Muốn chết thì ta toại nguyện!
MĨ Lam giơ móng vuốt lên kề cổ ả.... Rồi nhìn lên Lương Anh:
-Hahaha! Ra là huynh vẫn như thế! Lương Anh! Huynh vẫn muốn hài tử chết cùng cô ta sao!
Lương Anh giao động nhìn lên:
-Ta....
-Ra là không nỡ! Lương Anh! Lời huynh nói! Đều là dối trá!
Nói rồi nàng ta buông tay..... Lạnh lùng bỏ đi.. Tú Tú nhìn lên:
-Cô ấy thử người! Người thật là.... Tiểu thư... Đợi em!
Lương Anh nhìn xung quanh, rồi nhìn ả ta:
-Cút vào trong cho ta! Mọi người giải tán ngay đi!
Ai nấy lắc lầu bỏ đi, họ căn bản k muốn liên quan hay liên lụy thêm..... Hoa Lam nhếch mép đạt đc ý nguyện, trước khi vào. Lương Anh bóp cằm ả:
-Tốt nhất đừng giở trò với ta! Phụ nữ thủ đoạn! Ta cũng giết!
Hoa Lam run nhẹ... Quản gia khinh Bỉ kéo nàng ta:
-Lối này!
Lương Anh nắm chặt tay, nhìn theo lối nàng ta bỏ đi thì đuổi theo!
-Tiểu thư! Người mở cửa đi! Tú Tú sợ lắm!
-Em đi đi! Ta muốn một mình!
-Người đừng như vậy! Hai người chỉ là mới đoàn tụ! Đây chỉ là thử thách thôi! Đừng vì vậy mà!
Tú Tú gõ cửa lo lắng
Lương Anh hất tay cô nàng ra hiệu để ta... Tú Tú cúi đầu rồi lui....
-Là ta ích kỉ! Ta sao lại thấy khó chịu như vậy chứ! Ta nói thế là chàng dao động! Dao động rồi!... Huhuhuhu! Là lỗi của ta... Ta xa chàng quá lâu... Chàng vui thú mới... Hậu quả này là ta gây nên!
-Lam nhi! Ta xin lỗi..... Nàng đừng khóc! Mở cửa chúng ta nói chuyện!
-Huynh đến đây làm gì!huynh dám xông vào ta chết cho huynh xem!
-Đừng mà! Đc! Ta đứng ngoài chờ nàng mở cửa! Lam nhi! Nói đi! Ta phải làm sao! Nàng k thích ta lập tức đuổi ả đi! Vậy đc không?
-Huynh là đồ độc ác! Ngay cả con mình cũng không cần!
-Vậy! Ta để nàng ta trong phủ! Ở góc nhỏ!
-Hahahaha! Góc nhỏ! Còn ta!
Lương Anh đau lòng tựa cửa bóp ngực:
-Lam nhi! Nàng nói ta phải làm sao! Nếu để ả ta đi! Nàng nói ta độc ác! Để trong phủ thì hoá ra ta phụ nàng! Ta...
-Huynh đừng nói nữa! Ta không muốn huynh nói gì cả! Lương Anh! Huynh mặc ta đi!
-Lam nhi! Mau lại đây!
Mĩ Lam nhìn lên tiến lại gần ngồi xuống, nhẹ nhàng :
-Huynh dậy sớm làm gì! Sao không nghỉ đi!
Lương Anh giơ bộ mặt đểu giả, liếc nàng ta:
-À..... Nàng muốn ta ở lại sao! Đc rồi tối nay ta sẽ ở lại lâu hơn!
Tú Tú và quản gia ôm miệng cười... Mĩ Lam xấu hổ, liếc hắn:
-Huynh ngậm miệng lại cho ta!
Lương Anh vẫn toe toét mỉm cười nhẹ nhàng :
-Ta nói đúng mà.... Nàng vẫn là e thẹn sao!
Mĩ Lam tức giận, giơ tay sắc nhọn kề cổ Lương Anh:
-Im ngay!
Lương Anh tắt ngỏm nụ cười, giơ tay đầu hàng:
-Ấy... Ta đùa thôi đừng nóng đừng nóng!
Hắn lấy ngón tay đẩy ngón tay sắc của nàng ta ra:
-Đừng dùng công phu này nữa! Nào uống trà bớt giận!
Mĩ Lam giật ly trà thu tay uống một ngụm to... Trong lòng bớt đi khó chịu....
Lương Anh liếc quản gia, ông hiểu ý, nhìn Tú Tú... Vẻ cứu mạng... Tú Tú ái ngại gật gật :
-Tiểu thư! Người đừng giận! Ngài ấy buột miệng thôi!
-Ta biết!
-Bẩm Lương thiếu chủ! Ngoài kia có rất nhiều cô gái đứng xếp hàng ạ!
...ồ ồ.... Thôi rồi! Nàng ta vừa hạ hoả... Lương Anh khẽ liếc nàng, thấy nàng mở miệng chế giễu:
-Kìa! Lương thiếu chủ! Người xem! Mĩ nữ đến tìm tận cửa rồi!
Lương Anh thất thần xoa tay, giọng lạnh nhạt:
-Đuổi hết đuổi hết!
Người hầu vẻ băn khoăn :
-Nhưng họ.... Họ toàn mang thai cả!
*Choang*
Chiếc ly trong tay Mĩ Lam rơi xuống đất nàng đứng phắt dậy... Lương Anh hốt hoảng kéo tay nàng:
-Để ta ta giải quyết!
-Đc! Người cũng thật đa tình! Có vẻ ngài đi đến đâu thành ra có con đến đấy! Lương Anh! Huynh quá phóng túng rồi!
Lương Anh liếc thuộc hạ, rồi nhìn quản gia:
-Nàng nghỉ đi! Ta ta sẽ giải quyết!
-Không! Ta chính là xem huynh xử lí sao!
Tú Tú lắc đầu nhìn quản gia:
-Tôi không giúp nổi ngài ấy rồi!
Tại đại sảnh Lương Gia
-Huhuhu! Lương Anh! Ngài nói chúng tôi phải làm sao làm sao đây!
-Nhìn xem! Trong bụng chúng tôi đều là hài tử của ngài!
-Ngài đừng để con của mình lang thang!
-Ngậm miệng hết lại cho ta!
Tiếng quát của Lương Anh vang lên. Vài mĩ nữ im bặt, nhưng vẫn khóc thút thít...
Mĩ Lam đứng ở cửa ánh mắt dao động nhìn bọn họ.... Tú Tú vỗ vỗ vai nàng ta:
-Tiểu thư! Người đừng buồn! Ngài ấy vốn là đàn ông! Trăng hoa là chUyên thường, nhưng đó là khi không có người, đừng để ảnh hưởng đến quan hệ hai người!
Mĩ Lam thoáng thấy khó chịu.... Lúc nằm cùng giường với Lương Anh... Chàng ta đã xin lỗi rất nhiều rồi lại hứa là những người tình của chàng ta đều k gây hậu hoạ... Kết quả... Ngay ngày hôm sau.... Thật nực cười!
-Tú Tú! Em nói đúng! Đàn ông! Đều là như thế! Đừng nên tin họ nói ở trên giường!
Tú Tú kéo tay nàng:
-Thần sẽ dẹp bọn họ! Người chờ đấy!
-Này... Ta không có...
Chưa nói xong nàng ta đã mau lẹ đứng bên Lương Anh..
-Các ngươi thấy rồi! Bản thiếu chủ đã rõ ràng! Hai bên đều có lợi! Hết giao dịch! Chúng ta không ai nợ ai!
-Huhuhu! Ngài nói vậy là sao! Bọn thiếp đúng là yêu tiền của ngài nhưng giờ mang thai khắp nơi! Người ta dị nghị thì sao!
-Ta điều tra cái thai mà là giả! Ta sẽ phanh thây cả nhà lẫn các ngươi!
Ánh măt hắn sắc lạnh lướt một loạt!
Quả nhiên mĩ nữ lui đi hết... Chọc Lương Anh chỉ có kết cục thảm
Riêng một mĩ nữ đứng lại, vênh váo nói:
-Ta vốn là thật! Cần gì phải đi! Không cho ta danh phận! Đừng hòng đuổi đc!
-Ngậm miệng! Ta nói các ngươi hay! Phương Mĩ nữ mới là thiếu phu nhân duy nhất ở đây! Các ngươi nghĩ sẽ một bước lên tiên khi vác bụng bầu sao!
TÚ tú đanh đá gắt lên...
Lương Anh im lặng...
Một cô ả õng ẹo đứng lên:
-Sao! Con ả nô bậc này! Mày còn dám nói tao sao! Tao cho mày hay! Cái ả Phương Mĩ ấy! Mĩ nữ gì chứ! Nàng ta cũng chẳng có nổi lễ thành hôn! Huống chi là thiếu phu nhân! Chưa gì đến nhà nam nhân ở, ngươi nghĩ chủ nhân của ngươi là loại gì!
*Chát*
Lương Anh thẳng tay tát ả ta:
-Hoa Lam! Cô ngậm miệng lại cho ta! Ai cho phép cô dám xỉ nhục nàng!
Mĩ Lam cười khổ đứng chôn chân tại chỗ.... Phải... Nàng ta chưa đc danh chính môn thuấn ở Lương Gia!
-Ngài tát ta!
Tú Tú tiến lại cho nàng ta một cái bạt tai:
-Cô không ngậm miệng thì ta cắt lưỡi đấy!
Mĩ Nữ ôm má ngã nhưng đứng lên nhìn hắn chỉ tay:
-Các người quá đáng! Bọn đàn ông các người chơi xong là chán! Đc lắm các người cậy quyền ức hiếp ta! Ta ta sẽ chết cùng vs con của ngài!
Lương Anh dửng dưng đứng nhìn.... Hoa Lam nhếch mép nhìn xung quanh:
-Các người đc lắm....! Lương Anh! Ngay cả con ngài! Ngài cũng định từ bỏ sao! Ngài ngài....vẫn độc ác như vậy!
Mĩ Lam cười nhạt bước ra, nàng xoay người nhìn bọn họ:
-Chàng nỡ giết con của mình sao!
-Hay lắm! Cô còn giả bộ làm gì! Các người xem! Phương Mĩ nữ trước mặt là đạo Đức giả! Thấy không!
Ai nấy xì xào lên tiếng...
-Ngậm miệng! Nhân phẩm của ta! Cô k đc phép nói! Muốn chết thì ta toại nguyện!
MĨ Lam giơ móng vuốt lên kề cổ ả.... Rồi nhìn lên Lương Anh:
-Hahaha! Ra là huynh vẫn như thế! Lương Anh! Huynh vẫn muốn hài tử chết cùng cô ta sao!
Lương Anh giao động nhìn lên:
-Ta....
-Ra là không nỡ! Lương Anh! Lời huynh nói! Đều là dối trá!
Nói rồi nàng ta buông tay..... Lạnh lùng bỏ đi.. Tú Tú nhìn lên:
-Cô ấy thử người! Người thật là.... Tiểu thư... Đợi em!
Lương Anh nhìn xung quanh, rồi nhìn ả ta:
-Cút vào trong cho ta! Mọi người giải tán ngay đi!
Ai nấy lắc lầu bỏ đi, họ căn bản k muốn liên quan hay liên lụy thêm..... Hoa Lam nhếch mép đạt đc ý nguyện, trước khi vào. Lương Anh bóp cằm ả:
-Tốt nhất đừng giở trò với ta! Phụ nữ thủ đoạn! Ta cũng giết!
Hoa Lam run nhẹ... Quản gia khinh Bỉ kéo nàng ta:
-Lối này!
Lương Anh nắm chặt tay, nhìn theo lối nàng ta bỏ đi thì đuổi theo!
-Tiểu thư! Người mở cửa đi! Tú Tú sợ lắm!
-Em đi đi! Ta muốn một mình!
-Người đừng như vậy! Hai người chỉ là mới đoàn tụ! Đây chỉ là thử thách thôi! Đừng vì vậy mà!
Tú Tú gõ cửa lo lắng
Lương Anh hất tay cô nàng ra hiệu để ta... Tú Tú cúi đầu rồi lui....
-Là ta ích kỉ! Ta sao lại thấy khó chịu như vậy chứ! Ta nói thế là chàng dao động! Dao động rồi!... Huhuhuhu! Là lỗi của ta... Ta xa chàng quá lâu... Chàng vui thú mới... Hậu quả này là ta gây nên!
-Lam nhi! Ta xin lỗi..... Nàng đừng khóc! Mở cửa chúng ta nói chuyện!
-Huynh đến đây làm gì!huynh dám xông vào ta chết cho huynh xem!
-Đừng mà! Đc! Ta đứng ngoài chờ nàng mở cửa! Lam nhi! Nói đi! Ta phải làm sao! Nàng k thích ta lập tức đuổi ả đi! Vậy đc không?
-Huynh là đồ độc ác! Ngay cả con mình cũng không cần!
-Vậy! Ta để nàng ta trong phủ! Ở góc nhỏ!
-Hahahaha! Góc nhỏ! Còn ta!
Lương Anh đau lòng tựa cửa bóp ngực:
-Lam nhi! Nàng nói ta phải làm sao! Nếu để ả ta đi! Nàng nói ta độc ác! Để trong phủ thì hoá ra ta phụ nàng! Ta...
-Huynh đừng nói nữa! Ta không muốn huynh nói gì cả! Lương Anh! Huynh mặc ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.