Chương 147
Ngư Tây Cầu Cầu
21/11/2024
Ngày thứ hai sau khi Di Phi qua đời, một tên sai vặt đến ngõ Vĩnh An báo tin nói Vương phi mời thiếu gia về Ninh Tuyên vương phủ dùng bữa.
Dung Đường ngẩn người một giây, rồi ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa phía sau của Vương Tú Ngọc.
Bữa tiệc Hồng Môn yến có nhiều cảnh, có cảnh Dung Minh Ngọc mời Dung Đường, đương nhiên cũng có cảnh mời ngược lại Ninh Tuyên Vương gia.
Đã lâu Dung Đường không về phủ, lần này trở về, mùa hè tràn đầy sức sống che lấp đi nhiều nỗi u ám không ai biết đến.
Phủ vẫn phồn hoa như thường, nhưng luôn khiến người ta cảm giác như một cây đại thụ đã mục rỗng bên trong, bộ rễ đã bị kiến gặm nát từ lâu.
Từ tiết kinh trập tới đại hạ, Vương Tú Ngọc suy nghĩ bốn tháng, đủ để bà đưa ra quyết định lý trí nhất.
Dung Đường không định can thiệp, nhưng khi cần thiết, y luôn sẵn sàng đứng sau lưng bà vô điều kiện.
Y trở về sớm, Vương phi đang ở trong bếp, khói lửa cuốn lên trâm cài, người phụ nữ thường ngày trang nhã quý phái lúc này đã mất đi cái mạnh mẽ qua năm tháng rèn luyện, chỉ còn lại sự dịu dàng và kiên cường.
Thấy y đến, Vương Tú Ngọc cười nhẹ, giọng dịu dàng: "Khói dầu nặng, sao con lại vào đây?”
Dung Đường thấy bà đang làm món cá quế sóc, dầu mỡ bắn tung toé lên mép nồi, y không khỏi nhíu mày: " Đã bao lâu mẫu thân không nấu ăn rồi, lỡ bắn vào người thì sao?”
Vương Tú Ngọc hơi dừng lại, nói: "Vương gia thích ăn.”
Dung Đường ngẩn người một giây, có hơi ngạc nhiên, thoáng chốc tưởng mình hiểu nhầm ý, nhưng giây tiếp theo lại nghe Vương Tú Ngọc nói tiếp: "Hai mươi mấy năm tình cảm phu thê, cuối cùng làm cho ông ấy một bữa cơm cũng coi như kết thúc trọn vẹn.”
Tiếng ve kêu om sòm giữa mùa hè, nhiệt độ trong bếp rất cao, y thấy trên trán người phụ nữ trang nhã trong ấn tượng đang đổ từng giọt mồ hôi, rơi vào những việc thường ngày, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản.
Sau đó Dung Đường hỏi thêm một câu: "Mẫu thân quyết định chưa?”
Vương Tú Ngọc im lặng một lát, gật đầu, giọng rất nhẹ: "Quyết định rồi.”
Ba từ nhẹ nhàng rơi xuống nên Dung Đường không nói thêm câu nào, chỉ đứng bên cạnh bà hoàn thành một món ăn nổi tiếng Giang Nam, rồi mỗi người trở về phòng rửa mặt thay đồ.
Ánh nắng chiều chuyển sang màu đậm, bữa tối được dọn lên, nửa bầu trời bên ngoài viện bị hoàng hôn nhuộm thành màu tím đỏ cam vàng, còn sớm, chưa đến lúc bóng tối phủ đầy bầu trời.
Ninh Tuyên Vương ngồi xuống, vừa nhìn thấy Dung Đường liền hỏi: " Sao Hoài Cảnh không đến?”
Dung Đường đáp: "Gần đây công việc của Ngự Sử đài bận rộn, hắn luôn về nhà khi trời đã tối.”
Dung Minh Ngọc chăm chú nhìn y vài lần, dường như muốn xác định tính chân thực trong lời nói của Dung Đường, cuối cùng thuận miệng như là lơ đãng nhắc: "Ngoài kia không quen có thể dọn về nhà, như vậy thỉnh thoảng có mấy buổi tiệc xã giao quan trường, ta cũng tiện dẫn theo Hoài Cảnh.”
Trong lòng Dung Đường cười lạnh, trên mặt từ chối cho ý kiến.
Cuối cùng là dẫn theo Túc Hoài Cảnh, hay là hy vọng mượn thân phận Ngự Sử trung thừa của hắn để mở rộng con đường cho mình?
Y lười vạch trần, trọng điểm của bữa cơm này không phải ở đây.
Một nhà ba người ngồi ở trên bàn cơm,Dung Minh Ngọc hỏi xong Dung Đường, rồi quay sang Vương Tú Ngọc, trước hỏi bà và Đoan Ý sống ở biệt viện có quen không, sau nói phủ Trường Công chúa đã tu sửa xong, nếu mẫu thân không muốn về lại nhà cũ thì cũng nên dọn về Vương phủ để an dưỡng tuổi già, nhờ Vương phi khuyên nhủ Đoan Ý giúp ông.
Vương Tú Ngọc không đồng ý, chỉ nói lấp lửng: "Tứ ca nhi khỏe lại chưa?”
Lúc đó bà dọn ra khỏi Vương phủ, là vì Dung Oánh bịa ra một quẻ, nói chủ mẫu trong phủ và đứa trẻ mới sinh xung khắc, Dung Minh Ngọc mới "mời" Vương Tú Ngọc tạm rời Vương phủ, giờ ông ấy muốn đón mẫu thân mình về, nhưng dường như hoàn toàn quên mất người cần mời về nhất thực ra là chính thê của ông ấy.
Dung Minh Ngọc sửng sốt, dường như bao năm qua chưa từng bị Vương Tú Ngọc dùng ám đao nhỏ châm chọc như vậy, có hơi mất mặt.
Ông gắp một miếng cá quế sóc, ăn một miếng liền nhổ ra khăn tay bên cạnh, giọng lạnh lùng: "Tay nghề của đầu bếp quá kém, thay đi.”
Mặt Dung Đường lạnh xuống ngay lập tức.
Vương Tú Ngọc còn chưa lên tiếng, y đã ngẩng đầu nhìn Ninh Tuyên Vương, hỏi: "Phụ thân cảm thấy không hợp khẩu vị chỗ nào?"
Dung Minh Ngọc có chút khó hiểu nhìn y một cái.
Trong mắt ông, thế tử gia do chính thê sinh ra này chẳng qua chỉ là một công cụ để thể hiện sự hòa thuận giữa vợ chồng mà thôi.
Có một thế tử yếu ớt bệnh tật như Dung Đường, một là có thể lấy lòng hoàng hậu, hai là có thể tỏ lòng trung thành với hoàng đế - dù sao thì một khi truyền Ninh Tuyên vương phủ cho Dung Đường, chắc chắn sẽ kết thúc mà không có hậu.
Đối với ông Dung Đường thực sự chỉ là một người tàng hình, là sau khi Túc Hoài Cảnh thành thân với y, dần dần nổi bật trong triều đình, Dung Minh Ngọc mới nhớ đến đứa con này của mình, dù ngu ngốc yếu đuối, nhưng ít nhất cũng giúp Vương phủ lấy được một sự trợ giúp không tồi.
Dung Đường tiếp xúc với ông rất ít, nên ông gần như chưa từng thấy Dung Đường lạnh lùng khí thế như vậy.
Trong một thoáng, Dung Minh Ngọc mơ hồ nghĩ rằng người đối diện không phải là con trai ruột của mình, mà là một vị chủ tử nào đó trong cung, dáng vẻ cao quý lười biếng, nhưng lại có khí chất trời sinh không thể giả vờ, cũng khó học được.
Bản năng của ông không thích bị người chất vấn như vậy.
Dung Minh Ngọc nhướng mày, đập đũa lên bàn, nặng nề nhìn Dung Đường, lạnh lùng nói: "Đứng lên.”
Dung Đường đối diện ông, không khiêm nhường không kiêu ngạo nói: "Trước bữa cơm không dạy con, phụ thân muốn làm trái cổ huấn, trở thành người không biết giáo dưỡng không hiểu lễ nghĩa sao?”
Câu nói này rất nặng, hơn nữa không nên xuất hiện giữa cha con. Dung Đường vừa dứt lời, mấy tỳ nữ hầu hạ trong phòng đều kinh ngạc, thậm chí Song Phúc còn tiến lên một bước đứng sau Dung Đường, chuẩn bị nếu vương gia trách phạt thiếu gia thì nó sẽ chịu thay.
Có lẽ chính vì hành động quá khác thường cũng như khác người, Dung Minh Ngọc ngược lại không nổi giận mà chỉ nhíu mày nhìn Dung Đường rất lâu, rồi có vẻ suy nghĩ khi liếc qua món cá quế sóc, như thể đã hiểu ra điều gì.
Ông quay sang Vương Tú Ngọc, hỏi: “Là bà làm sao?”
Vương Tú Ngọc giơ tay, bảo nha hoàn dọn món ăn đi, lạnh nhạt nói: “Ai làm cũng không quan trọng, Vương gia không thích ăn thì đổi đi, cớ gì phải nổi giận với Đường nhi cơ chứ?”
Bàn tay Dung Minh Ngọc vốn định ngăn món ăn bị dọn đi cứng đờ tại chỗ, bị câu nói của Vương Tú Ngọc làm cho im lặng.
Ông thay đổi biểu cảm, giọng nhẹ nhàng, không hẳn là dỗ dành, mà giống như một bậc phụ huynh bị mất mặt đang cố gắng giữ thể diện, từ lời nói đến hành động đều toát lên vẻ “bao dung độ lượng”.
Dung Minh Ngọc nói: “Phu nhân không giỏi nấu ăn, trong phủ cũng có đầu bếp, vốn không nên để bà phải bận tâm, sao phải làm khổ mình đến mức đầu bù tóc rối? Là ta sai, phu nhân đừng trách.”
Từ tận đáy lòng Dung Đường sinh ra một loại cảm giác buồn nôn hoang đường.
Vợ chồng họ đến mức này, thật khó nói suốt hơn hai mươi năm qua duy trì được mối quan hệ ra sao.
Vương Tú Ngọc khẽ đáp một tiếng, coi như cho ông một bậc thang để xuống, sắc mặt Dung Minh Ngọc dịu lại, gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của Vương Tú Ngọc, coi như dỗ dành bà.
Dung Đường im lặng cười nhạo quay đi, bắt đầu tính xem bao lâu nữa mới có thể trở về cùng mẫu thân.
Miếng thịt gà đó suốt bữa ăn không hề được Vương Tú Ngọc đụng đến, cuối cùng bị dọn đi cùng với thức ăn thừa.
Dung Minh Ngọc nhíu mày, dường như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, Vương Tú Ngọc nói: “Tứ ca nhi yếu ớt, cuối năm ngoái còn bị một trận sốt cao, giờ mẹ đẻ của nó cũng mất rồi, thật đáng thương, e rằng ba đến năm năm cũng không có chuyển biến tốt được. Ta không về phủ nữa, tránh cho việc thật sự xung khắc gì đó, làm người đã khuất lạnh lòng đau khổ, ta đây là mẹ cả cũng cảm thấy áy náy trong lòng.”
Dung Minh Ngọc nghe vậy, hơi ngạc nhiên, nói: “Phu nhân suy nghĩ thấu đáo, khéo léo rộng lượng, vi phu rất vui mừng.” Ông ngừng một chút, lại nói: “Chỉ là như vậy, e rằng phu nhân sẽ thiệt thòi.”
Dung Đường nhiều lần muốn mắng ông, nhưng đành nín nhịn, chỉ uống trà để lấp đầy cái bụng gần như chưa ăn miếng cơm nào.
Vương Tú Ngọc hòa nhã nói: “Không có gì là thiệt thòi, chia sẻ lo toan với Vương gia vốn là bổn phận của ta.”
Mặt mày Dung Minh Ngọc dịu hẳn, cho rằng sự chống đối của hai mẹ con vừa rồi chỉ là sai lầm của trẻ nhỏ và phụ nữ không biết quy củ, không đáng trách.
Ông nắm tay Vương Tú Ngọc, vỗ nhẹ tỏ vẻ an ủi, nhưng bà lại chuyển chủ đề, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Chỉ là hiện giờ ta và mẫu thân đều ở ngoài phủ, mọi việc ăn ở đều do Đường nhi gánh vác; Hoài Cảnh còn có những bữa tiệc xã giao, thường phải chiêu đãi các đại nhân quan viên triều đình; Đường nhi thì quanh năm không rời được thuốc thang, tất cả chi tiêu thực sự…”
Hai người đều sửng sốt, sắc mặt Dung Đường không đổi nhưng lòng dậy sóng.
Y nhìn Vương Tú Ngọc, dường như đến giờ mới hiểu ra bữa Hồng Môn Yến này thực chất nhằm mục đích gì.
Dung Minh Ngọc vốn là người dày dặn chốn quan trường, nghe vậy chỉ sững lại một chút, hiểu ra ẩn ý trong lời của Vương Tú Ngọc, giả vờ tự trách: “Là ta suy nghĩ chưa chu đáo, mai ta sẽ cho người mang bạc đến.”
Vương Tú Ngọc nói: “Cảm ơn Vương gia.” Rồi tiếp: “ Ta vốn còn ít của hồi môn, chuyện nhỏ này không nên phiền Vương gia, tự bán chút của hồi môn là được. Nhưng một là của hồi môn đều khóa trong vương phủ, hiện ta ở ngoài không tiện thường xuyên ra vào lấy đồ, sợ làm lòng người trong phủ bất an; hai là của hồi môn và trang sức đều khắc dấu của Vương gia, lưu thông ra ngoài có thể bị dị nghị, ảnh hưởng danh tiếng Vương gia.”
Dung Minh Ngọc nhíu mày, dường như đang cân nhắc lợi hại.
Dù sao năm đó hai tiểu thư của Vương tự thị xuất giá, ai mà không mười dặm hồng trang*, gây chấn động cả thành.
("Mười dặm hồng trang" (十里红妆) là một cụm từ phổ biến trong văn hóa Trung Quốc, đặc biệt là trong các đám cưới truyền thống. Nó biểu thị hình ảnh một đám cưới xa hoa, lộng lẫy, với của hồi môn phong phú và nhiều sính lễ đến mức trải dài mười dặm đường.
Cụm từ này thường được dùng để miêu tả các đám cưới của những gia đình giàu có, quyền quý, nơi cô dâu được rước về nhà chồng với nhiều kiệu cưới, đồ sính lễ, và người đi theo, tạo nên một khung cảnh lộng lẫy, phô trương sự giàu có và vị thế xã hội.)
Nhưng… ông nhìn Dung Đường, rồi nhìn sang Vương Tú Ngọc, cân nhắc một hồi nói: “Phu nhân nói đúng, vì ta bận công việc, quên mất việc nhà, mấy năm qua nhờ có phu nhân trông coi mới không xảy ra chuyện lớn, bà không nhắc ta cũng quên mất.”
Ông nói: “Giờ bà ở ngoài chăm sóc mẫu thân, Dung Đường cũng sống ngoài phủ, trong phủ không có người nhà mẹ đẻ bà, vốn nên trả lại của hồi môn, cũng tránh lẫn lộn sổ sách, sau này sinh ra hiềm khích. Nếu phu nhân bằng lòng, ở lại phủ một ngày, ngày mai cùng đệ muội kiểm tra sổ sách rồi mang của hồi môn đến biệt viện, sau này trở về phủ thì mang lại cũng được?”
Vương Tú Ngọc nhíu mày, dường như hơi khó xử: “Như vậy chẳng phải làm phiền Vương gia quá hay sao?”
Ninh Tuyên Vương: "Ta và bà là phu thê cùng một thể, nói gì phiền hà?”
Vương Tú Ngọc rất đẹp, dung mạo của nguyên chủ được thừa hưởng từ bà, bà cúi đầu cười dịu dàng, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, làm giảm bớt vẻ uy nghiêm, để lộ sự duyên dáng đáng yêu của thiếu nữ.
Bà nhẹ nhàng cúi người: "Cảm tạ Vương gia thấu hiểu.”
Ninh Tuyên Vương giật mình, vừa muốn đứng dậy đỡ bà, lại nghe Vương Tú Ngọc mở miệng một lần nữa, dáng vẻ dịu dàng đoan trang: "Vương gia quan tâm yêu thương, ta cảm kích vô cùng. Nếu đã vậy, những đồng bạc đó không cần gửi về phủ nữa, thu nhập cả năm từ mấy cửa hàng và của hồi môn của ta cũng đủ trang trải chi phí cho mấy người chúng ta trong nửa năm, ta chuyển những thứ đó cho Đường nhi là được, phần còn lại thì để nó tự lo liệu từ những điền trang cửa hàng trong tay nó, coi như là hiếu kính tổ mẫu.”
Dung Minh Ngọc nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Làm gì có chuyện để phu nhân với con cái bỏ tiền ra? Chẳng lẽ phu nhân cảm thấy gửi bạc không đảm bảo, lo lắng dùng hết rồi vi phu sẽ quên hay sao?”
Vương Tú Ngọc mím môi, mặt hơi đỏ, lộ ra một chút ngượng ngùng bị nhìn thấu.
Dung Minh Ngọc thấy thế lập tức gọi quản gia tới, lấy mấy tờ khế đất, đồng loạt đưa cho Dung Đường: "Thu nhập hàng năm của thôn trang và cửa hàng này do con đi thu, nhất định phải chăm sóc tốt mẫu thân và tổ mẫu con.”
Dung Đường: "...?”
Y còn chưa kịp lên tiếng, Vương Tú Ngọc đã nói: "Đa tạ vương gia, ta cảm động không sao kể xiết, vốn nên hầu hạ vương gia cho tốt. Chỉ là ta vừa từ ngoại ô kinh thành trở về có hơi mệt mỏi, muốn về viện nghỉ ngơi trước, vương gia cũng nên nghỉ ngơi sớm, đừng để mệt mỏi hại sức khỏe.”
Tay Dung Minh Ngọc chợt trống không, chiếc hộp đựng khế đất bị Dung Đường nhận lấy, tay Vương Tú Ngọc cũng rút về, hai người rời khỏi phòng ăn, ông thoáng cảm thấy mơ hồ.
Dung Đường đi trên con đường đá ngoài viện, nhìn Vương Tú Ngọc lấy khăn tay ướt lau đi lau lại cổ tay của mình, sắc mặt nghiêm túc và lạnh lùng, tựa như vừa giết người không chút tình cảm.
Y cúi đầu, nhìn cái hộp trong tay mình, bỗng dưng nở nụ cười.
Vương Tú Ngọc liếc y: "Cười cái gì?”
Dung Đường thật lòng khen bà: "Thủ đoạn của mẫu thân thật lợi hại.”
Vương Tú Ngọc: " Tốt xấu gì ta cũng họ Vương.”
Tỷ tỷ của bà là hoàng hậu đương triều, sao bà có thể là người dễ bị bắt nạt? Đương nhiên hoà ly là chuyện cần thiết, nhưng trước đó, ít nhất phải giành được đủ lợi ích cho mình.
Trong chớp mắt Dung Đường vô cùng bội phục mẫu thân, nụ cười trên mặt vô cùng chân thành.
Nhưng cười thì cười, khoảnh khắc chia tay tại giao lộ, biểu tình của y cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Chính là nói......
Một người phụ nữ thông minh như vậy, sao lúc đó lại bị y dùng dăm ba câu dụ dỗ, mà đến Lý phủ cầu hôn chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường, tự cho là hồ ly, thật ra là tiểu bạch thỏ được mọi người cưng chiều, chậc chậc chậc~~~
Dung Đường ngẩn người một giây, rồi ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa phía sau của Vương Tú Ngọc.
Bữa tiệc Hồng Môn yến có nhiều cảnh, có cảnh Dung Minh Ngọc mời Dung Đường, đương nhiên cũng có cảnh mời ngược lại Ninh Tuyên Vương gia.
Đã lâu Dung Đường không về phủ, lần này trở về, mùa hè tràn đầy sức sống che lấp đi nhiều nỗi u ám không ai biết đến.
Phủ vẫn phồn hoa như thường, nhưng luôn khiến người ta cảm giác như một cây đại thụ đã mục rỗng bên trong, bộ rễ đã bị kiến gặm nát từ lâu.
Từ tiết kinh trập tới đại hạ, Vương Tú Ngọc suy nghĩ bốn tháng, đủ để bà đưa ra quyết định lý trí nhất.
Dung Đường không định can thiệp, nhưng khi cần thiết, y luôn sẵn sàng đứng sau lưng bà vô điều kiện.
Y trở về sớm, Vương phi đang ở trong bếp, khói lửa cuốn lên trâm cài, người phụ nữ thường ngày trang nhã quý phái lúc này đã mất đi cái mạnh mẽ qua năm tháng rèn luyện, chỉ còn lại sự dịu dàng và kiên cường.
Thấy y đến, Vương Tú Ngọc cười nhẹ, giọng dịu dàng: "Khói dầu nặng, sao con lại vào đây?”
Dung Đường thấy bà đang làm món cá quế sóc, dầu mỡ bắn tung toé lên mép nồi, y không khỏi nhíu mày: " Đã bao lâu mẫu thân không nấu ăn rồi, lỡ bắn vào người thì sao?”
Vương Tú Ngọc hơi dừng lại, nói: "Vương gia thích ăn.”
Dung Đường ngẩn người một giây, có hơi ngạc nhiên, thoáng chốc tưởng mình hiểu nhầm ý, nhưng giây tiếp theo lại nghe Vương Tú Ngọc nói tiếp: "Hai mươi mấy năm tình cảm phu thê, cuối cùng làm cho ông ấy một bữa cơm cũng coi như kết thúc trọn vẹn.”
Tiếng ve kêu om sòm giữa mùa hè, nhiệt độ trong bếp rất cao, y thấy trên trán người phụ nữ trang nhã trong ấn tượng đang đổ từng giọt mồ hôi, rơi vào những việc thường ngày, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản.
Sau đó Dung Đường hỏi thêm một câu: "Mẫu thân quyết định chưa?”
Vương Tú Ngọc im lặng một lát, gật đầu, giọng rất nhẹ: "Quyết định rồi.”
Ba từ nhẹ nhàng rơi xuống nên Dung Đường không nói thêm câu nào, chỉ đứng bên cạnh bà hoàn thành một món ăn nổi tiếng Giang Nam, rồi mỗi người trở về phòng rửa mặt thay đồ.
Ánh nắng chiều chuyển sang màu đậm, bữa tối được dọn lên, nửa bầu trời bên ngoài viện bị hoàng hôn nhuộm thành màu tím đỏ cam vàng, còn sớm, chưa đến lúc bóng tối phủ đầy bầu trời.
Ninh Tuyên Vương ngồi xuống, vừa nhìn thấy Dung Đường liền hỏi: " Sao Hoài Cảnh không đến?”
Dung Đường đáp: "Gần đây công việc của Ngự Sử đài bận rộn, hắn luôn về nhà khi trời đã tối.”
Dung Minh Ngọc chăm chú nhìn y vài lần, dường như muốn xác định tính chân thực trong lời nói của Dung Đường, cuối cùng thuận miệng như là lơ đãng nhắc: "Ngoài kia không quen có thể dọn về nhà, như vậy thỉnh thoảng có mấy buổi tiệc xã giao quan trường, ta cũng tiện dẫn theo Hoài Cảnh.”
Trong lòng Dung Đường cười lạnh, trên mặt từ chối cho ý kiến.
Cuối cùng là dẫn theo Túc Hoài Cảnh, hay là hy vọng mượn thân phận Ngự Sử trung thừa của hắn để mở rộng con đường cho mình?
Y lười vạch trần, trọng điểm của bữa cơm này không phải ở đây.
Một nhà ba người ngồi ở trên bàn cơm,Dung Minh Ngọc hỏi xong Dung Đường, rồi quay sang Vương Tú Ngọc, trước hỏi bà và Đoan Ý sống ở biệt viện có quen không, sau nói phủ Trường Công chúa đã tu sửa xong, nếu mẫu thân không muốn về lại nhà cũ thì cũng nên dọn về Vương phủ để an dưỡng tuổi già, nhờ Vương phi khuyên nhủ Đoan Ý giúp ông.
Vương Tú Ngọc không đồng ý, chỉ nói lấp lửng: "Tứ ca nhi khỏe lại chưa?”
Lúc đó bà dọn ra khỏi Vương phủ, là vì Dung Oánh bịa ra một quẻ, nói chủ mẫu trong phủ và đứa trẻ mới sinh xung khắc, Dung Minh Ngọc mới "mời" Vương Tú Ngọc tạm rời Vương phủ, giờ ông ấy muốn đón mẫu thân mình về, nhưng dường như hoàn toàn quên mất người cần mời về nhất thực ra là chính thê của ông ấy.
Dung Minh Ngọc sửng sốt, dường như bao năm qua chưa từng bị Vương Tú Ngọc dùng ám đao nhỏ châm chọc như vậy, có hơi mất mặt.
Ông gắp một miếng cá quế sóc, ăn một miếng liền nhổ ra khăn tay bên cạnh, giọng lạnh lùng: "Tay nghề của đầu bếp quá kém, thay đi.”
Mặt Dung Đường lạnh xuống ngay lập tức.
Vương Tú Ngọc còn chưa lên tiếng, y đã ngẩng đầu nhìn Ninh Tuyên Vương, hỏi: "Phụ thân cảm thấy không hợp khẩu vị chỗ nào?"
Dung Minh Ngọc có chút khó hiểu nhìn y một cái.
Trong mắt ông, thế tử gia do chính thê sinh ra này chẳng qua chỉ là một công cụ để thể hiện sự hòa thuận giữa vợ chồng mà thôi.
Có một thế tử yếu ớt bệnh tật như Dung Đường, một là có thể lấy lòng hoàng hậu, hai là có thể tỏ lòng trung thành với hoàng đế - dù sao thì một khi truyền Ninh Tuyên vương phủ cho Dung Đường, chắc chắn sẽ kết thúc mà không có hậu.
Đối với ông Dung Đường thực sự chỉ là một người tàng hình, là sau khi Túc Hoài Cảnh thành thân với y, dần dần nổi bật trong triều đình, Dung Minh Ngọc mới nhớ đến đứa con này của mình, dù ngu ngốc yếu đuối, nhưng ít nhất cũng giúp Vương phủ lấy được một sự trợ giúp không tồi.
Dung Đường tiếp xúc với ông rất ít, nên ông gần như chưa từng thấy Dung Đường lạnh lùng khí thế như vậy.
Trong một thoáng, Dung Minh Ngọc mơ hồ nghĩ rằng người đối diện không phải là con trai ruột của mình, mà là một vị chủ tử nào đó trong cung, dáng vẻ cao quý lười biếng, nhưng lại có khí chất trời sinh không thể giả vờ, cũng khó học được.
Bản năng của ông không thích bị người chất vấn như vậy.
Dung Minh Ngọc nhướng mày, đập đũa lên bàn, nặng nề nhìn Dung Đường, lạnh lùng nói: "Đứng lên.”
Dung Đường đối diện ông, không khiêm nhường không kiêu ngạo nói: "Trước bữa cơm không dạy con, phụ thân muốn làm trái cổ huấn, trở thành người không biết giáo dưỡng không hiểu lễ nghĩa sao?”
Câu nói này rất nặng, hơn nữa không nên xuất hiện giữa cha con. Dung Đường vừa dứt lời, mấy tỳ nữ hầu hạ trong phòng đều kinh ngạc, thậm chí Song Phúc còn tiến lên một bước đứng sau Dung Đường, chuẩn bị nếu vương gia trách phạt thiếu gia thì nó sẽ chịu thay.
Có lẽ chính vì hành động quá khác thường cũng như khác người, Dung Minh Ngọc ngược lại không nổi giận mà chỉ nhíu mày nhìn Dung Đường rất lâu, rồi có vẻ suy nghĩ khi liếc qua món cá quế sóc, như thể đã hiểu ra điều gì.
Ông quay sang Vương Tú Ngọc, hỏi: “Là bà làm sao?”
Vương Tú Ngọc giơ tay, bảo nha hoàn dọn món ăn đi, lạnh nhạt nói: “Ai làm cũng không quan trọng, Vương gia không thích ăn thì đổi đi, cớ gì phải nổi giận với Đường nhi cơ chứ?”
Bàn tay Dung Minh Ngọc vốn định ngăn món ăn bị dọn đi cứng đờ tại chỗ, bị câu nói của Vương Tú Ngọc làm cho im lặng.
Ông thay đổi biểu cảm, giọng nhẹ nhàng, không hẳn là dỗ dành, mà giống như một bậc phụ huynh bị mất mặt đang cố gắng giữ thể diện, từ lời nói đến hành động đều toát lên vẻ “bao dung độ lượng”.
Dung Minh Ngọc nói: “Phu nhân không giỏi nấu ăn, trong phủ cũng có đầu bếp, vốn không nên để bà phải bận tâm, sao phải làm khổ mình đến mức đầu bù tóc rối? Là ta sai, phu nhân đừng trách.”
Từ tận đáy lòng Dung Đường sinh ra một loại cảm giác buồn nôn hoang đường.
Vợ chồng họ đến mức này, thật khó nói suốt hơn hai mươi năm qua duy trì được mối quan hệ ra sao.
Vương Tú Ngọc khẽ đáp một tiếng, coi như cho ông một bậc thang để xuống, sắc mặt Dung Minh Ngọc dịu lại, gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của Vương Tú Ngọc, coi như dỗ dành bà.
Dung Đường im lặng cười nhạo quay đi, bắt đầu tính xem bao lâu nữa mới có thể trở về cùng mẫu thân.
Miếng thịt gà đó suốt bữa ăn không hề được Vương Tú Ngọc đụng đến, cuối cùng bị dọn đi cùng với thức ăn thừa.
Dung Minh Ngọc nhíu mày, dường như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, Vương Tú Ngọc nói: “Tứ ca nhi yếu ớt, cuối năm ngoái còn bị một trận sốt cao, giờ mẹ đẻ của nó cũng mất rồi, thật đáng thương, e rằng ba đến năm năm cũng không có chuyển biến tốt được. Ta không về phủ nữa, tránh cho việc thật sự xung khắc gì đó, làm người đã khuất lạnh lòng đau khổ, ta đây là mẹ cả cũng cảm thấy áy náy trong lòng.”
Dung Minh Ngọc nghe vậy, hơi ngạc nhiên, nói: “Phu nhân suy nghĩ thấu đáo, khéo léo rộng lượng, vi phu rất vui mừng.” Ông ngừng một chút, lại nói: “Chỉ là như vậy, e rằng phu nhân sẽ thiệt thòi.”
Dung Đường nhiều lần muốn mắng ông, nhưng đành nín nhịn, chỉ uống trà để lấp đầy cái bụng gần như chưa ăn miếng cơm nào.
Vương Tú Ngọc hòa nhã nói: “Không có gì là thiệt thòi, chia sẻ lo toan với Vương gia vốn là bổn phận của ta.”
Mặt mày Dung Minh Ngọc dịu hẳn, cho rằng sự chống đối của hai mẹ con vừa rồi chỉ là sai lầm của trẻ nhỏ và phụ nữ không biết quy củ, không đáng trách.
Ông nắm tay Vương Tú Ngọc, vỗ nhẹ tỏ vẻ an ủi, nhưng bà lại chuyển chủ đề, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Chỉ là hiện giờ ta và mẫu thân đều ở ngoài phủ, mọi việc ăn ở đều do Đường nhi gánh vác; Hoài Cảnh còn có những bữa tiệc xã giao, thường phải chiêu đãi các đại nhân quan viên triều đình; Đường nhi thì quanh năm không rời được thuốc thang, tất cả chi tiêu thực sự…”
Hai người đều sửng sốt, sắc mặt Dung Đường không đổi nhưng lòng dậy sóng.
Y nhìn Vương Tú Ngọc, dường như đến giờ mới hiểu ra bữa Hồng Môn Yến này thực chất nhằm mục đích gì.
Dung Minh Ngọc vốn là người dày dặn chốn quan trường, nghe vậy chỉ sững lại một chút, hiểu ra ẩn ý trong lời của Vương Tú Ngọc, giả vờ tự trách: “Là ta suy nghĩ chưa chu đáo, mai ta sẽ cho người mang bạc đến.”
Vương Tú Ngọc nói: “Cảm ơn Vương gia.” Rồi tiếp: “ Ta vốn còn ít của hồi môn, chuyện nhỏ này không nên phiền Vương gia, tự bán chút của hồi môn là được. Nhưng một là của hồi môn đều khóa trong vương phủ, hiện ta ở ngoài không tiện thường xuyên ra vào lấy đồ, sợ làm lòng người trong phủ bất an; hai là của hồi môn và trang sức đều khắc dấu của Vương gia, lưu thông ra ngoài có thể bị dị nghị, ảnh hưởng danh tiếng Vương gia.”
Dung Minh Ngọc nhíu mày, dường như đang cân nhắc lợi hại.
Dù sao năm đó hai tiểu thư của Vương tự thị xuất giá, ai mà không mười dặm hồng trang*, gây chấn động cả thành.
("Mười dặm hồng trang" (十里红妆) là một cụm từ phổ biến trong văn hóa Trung Quốc, đặc biệt là trong các đám cưới truyền thống. Nó biểu thị hình ảnh một đám cưới xa hoa, lộng lẫy, với của hồi môn phong phú và nhiều sính lễ đến mức trải dài mười dặm đường.
Cụm từ này thường được dùng để miêu tả các đám cưới của những gia đình giàu có, quyền quý, nơi cô dâu được rước về nhà chồng với nhiều kiệu cưới, đồ sính lễ, và người đi theo, tạo nên một khung cảnh lộng lẫy, phô trương sự giàu có và vị thế xã hội.)
Nhưng… ông nhìn Dung Đường, rồi nhìn sang Vương Tú Ngọc, cân nhắc một hồi nói: “Phu nhân nói đúng, vì ta bận công việc, quên mất việc nhà, mấy năm qua nhờ có phu nhân trông coi mới không xảy ra chuyện lớn, bà không nhắc ta cũng quên mất.”
Ông nói: “Giờ bà ở ngoài chăm sóc mẫu thân, Dung Đường cũng sống ngoài phủ, trong phủ không có người nhà mẹ đẻ bà, vốn nên trả lại của hồi môn, cũng tránh lẫn lộn sổ sách, sau này sinh ra hiềm khích. Nếu phu nhân bằng lòng, ở lại phủ một ngày, ngày mai cùng đệ muội kiểm tra sổ sách rồi mang của hồi môn đến biệt viện, sau này trở về phủ thì mang lại cũng được?”
Vương Tú Ngọc nhíu mày, dường như hơi khó xử: “Như vậy chẳng phải làm phiền Vương gia quá hay sao?”
Ninh Tuyên Vương: "Ta và bà là phu thê cùng một thể, nói gì phiền hà?”
Vương Tú Ngọc rất đẹp, dung mạo của nguyên chủ được thừa hưởng từ bà, bà cúi đầu cười dịu dàng, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, làm giảm bớt vẻ uy nghiêm, để lộ sự duyên dáng đáng yêu của thiếu nữ.
Bà nhẹ nhàng cúi người: "Cảm tạ Vương gia thấu hiểu.”
Ninh Tuyên Vương giật mình, vừa muốn đứng dậy đỡ bà, lại nghe Vương Tú Ngọc mở miệng một lần nữa, dáng vẻ dịu dàng đoan trang: "Vương gia quan tâm yêu thương, ta cảm kích vô cùng. Nếu đã vậy, những đồng bạc đó không cần gửi về phủ nữa, thu nhập cả năm từ mấy cửa hàng và của hồi môn của ta cũng đủ trang trải chi phí cho mấy người chúng ta trong nửa năm, ta chuyển những thứ đó cho Đường nhi là được, phần còn lại thì để nó tự lo liệu từ những điền trang cửa hàng trong tay nó, coi như là hiếu kính tổ mẫu.”
Dung Minh Ngọc nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Làm gì có chuyện để phu nhân với con cái bỏ tiền ra? Chẳng lẽ phu nhân cảm thấy gửi bạc không đảm bảo, lo lắng dùng hết rồi vi phu sẽ quên hay sao?”
Vương Tú Ngọc mím môi, mặt hơi đỏ, lộ ra một chút ngượng ngùng bị nhìn thấu.
Dung Minh Ngọc thấy thế lập tức gọi quản gia tới, lấy mấy tờ khế đất, đồng loạt đưa cho Dung Đường: "Thu nhập hàng năm của thôn trang và cửa hàng này do con đi thu, nhất định phải chăm sóc tốt mẫu thân và tổ mẫu con.”
Dung Đường: "...?”
Y còn chưa kịp lên tiếng, Vương Tú Ngọc đã nói: "Đa tạ vương gia, ta cảm động không sao kể xiết, vốn nên hầu hạ vương gia cho tốt. Chỉ là ta vừa từ ngoại ô kinh thành trở về có hơi mệt mỏi, muốn về viện nghỉ ngơi trước, vương gia cũng nên nghỉ ngơi sớm, đừng để mệt mỏi hại sức khỏe.”
Tay Dung Minh Ngọc chợt trống không, chiếc hộp đựng khế đất bị Dung Đường nhận lấy, tay Vương Tú Ngọc cũng rút về, hai người rời khỏi phòng ăn, ông thoáng cảm thấy mơ hồ.
Dung Đường đi trên con đường đá ngoài viện, nhìn Vương Tú Ngọc lấy khăn tay ướt lau đi lau lại cổ tay của mình, sắc mặt nghiêm túc và lạnh lùng, tựa như vừa giết người không chút tình cảm.
Y cúi đầu, nhìn cái hộp trong tay mình, bỗng dưng nở nụ cười.
Vương Tú Ngọc liếc y: "Cười cái gì?”
Dung Đường thật lòng khen bà: "Thủ đoạn của mẫu thân thật lợi hại.”
Vương Tú Ngọc: " Tốt xấu gì ta cũng họ Vương.”
Tỷ tỷ của bà là hoàng hậu đương triều, sao bà có thể là người dễ bị bắt nạt? Đương nhiên hoà ly là chuyện cần thiết, nhưng trước đó, ít nhất phải giành được đủ lợi ích cho mình.
Trong chớp mắt Dung Đường vô cùng bội phục mẫu thân, nụ cười trên mặt vô cùng chân thành.
Nhưng cười thì cười, khoảnh khắc chia tay tại giao lộ, biểu tình của y cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Chính là nói......
Một người phụ nữ thông minh như vậy, sao lúc đó lại bị y dùng dăm ba câu dụ dỗ, mà đến Lý phủ cầu hôn chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường, tự cho là hồ ly, thật ra là tiểu bạch thỏ được mọi người cưng chiều, chậc chậc chậc~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.