Chương 150
Ngư Tây Cầu Cầu
21/11/2024
Vương Tú Ngọc đồng ý với đề nghị của Dung Đường rất nhanh, sau khi Kha Hồng Tuyết nghe nói, thoáng suy nghĩ một lát, tràn ra một tiếng cười, chắp tay ôm một quyền với Dung Đường, thẳng thắn vô cùng thành thật nói: "Hàn Anh thay người đọc sách trong thiên hạ tạ ơn thế tử gia.”
Hắn nói là" người đọc sách trong thiên hạ", từ đầu tới cuối đều không nói đến giới tính.
Hắn là thiếu phó không làm việc đàng hoàng nhất trong Quốc Tử Giám, nhưng cũng là tiên sinh giảng dạy hàng ngày ở Lâm Uyên học phủ.
Dung Đường hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cũng không nhiều lời, chỉ để hắn đi thương lượng với chưởng viện học phủ.
Đoan Ý trưởng công chúa nghe thấy dự định của bọn họ, ánh mắt sâu thẳm và cổ xưa nhìn những người đến sau thời đại này một lúc lâu, rồi tặng hai tờ khế đất cùng những sách cổ quý hiếm trong phủ trưởng công chúa, ngoài ra còn đóng góp thêm vài hòm bút mực giấy nghiên đến Lâm Uyên học phủ.
Không rõ hành động này nên được định nghĩa là gì, nhưng Dung Đường chỉ cảm thấy, ít nhất từ đầu đến cuối, không phải chỉ có mình y mơ mộng, một mình chịu ánh mắt không hiểu của thế nhân, làm những việc có lẽ thời đại cũng không công nhận.
Bên cạnh y có rất nhiều người cùng chí hướng, có rất nhiều người sẵn sàng cùng lùi cùng tiến với y, muốn làm một giấc mơ lớn.
Dung Đường vô cùng hạnh phúc với sự lựa chọn của mình ở kiếp này.
Mà trong cuộc sống bận rộn như vậy, mùa hè đi đến hồi kết. Đầu thu đến, Thịnh Thừa Minh lại gửi đến hai giỏ hồng xanh từ đất phong, ngâm qua nước sạch, c ắm vào cọng rơm chờ cho đến khi cuống rụng hoàn toàn, hồng vừa ngọt giòn ngon miệng.
Dung Đường ngồi trên ghế xích đu trong sân, vừa ăn hồng, vừa ngắm những đám mây bồng bềnh trên trời, khẽ nhắm mắt chậm rãi đong đưa, cảm nhận gió bốn mùa phả qua mặt.
Đang đong đưa, ánh sáng trước mắt bỗng tối lại, Dung Đường hơi thắc mắc muốn mở mắt ra, thì một nụ hôn như chuồn chuồn đậu nước chạm vào trán, Túc Hoài Cảnh cười nhìn y, giọng dịu dàng: "Đường Đường đang chờ ta hôn tỉnh sao?”
Dung Đường sững lại nửa giây, má không kìm được mà nóng bừng lên, trong đầu nhớ lại câu chuyện cổ tích đã từng đọc.
Túc Hoài Cảnh cười quyến rũ, lấy ra một gói đầu thỏ cay vừa mới ra lò từ phía sau: "Muốn ăn vặt không?”
Sự ngại ngùng khi bị người ta xem như là người đẹp ngủ phút chốc biến mất trước món ăn ngon, mắt Dung Đường sáng lên, lập tức ngồi dậy: "Ăn!”
Túc Hoài Cảnh bị y dọa một cái, hồi thần lại thì cười bất lực: "Từ từ, không ai giành với ngươi đâu.”
Người giành cũng không có ở đây, Nguyên Nguyên đã sắp bị Kha Hồng Tuyết nuôi thành phú ông nhỏ rồi, cũng không đến mức giành gói đầu thỏ này với Dung Đường.
Túc Hoài Cảnh kéo Dung Đường vào phòng ăn, thời gian lại trôi qua một mùa, vòng quay năm tháng lặng lẽ đi qua.
-
Ngày tết Trung Nguyên, mọi người tụ tập ở nhà Đường Cảnh đốt giấy cho người đã khuất, ăn bữa cơm đoàn viên.
Nguyên Nguyên có hơi ngơ ngác, không biết vì sao lúc các thúc thúc ca ca dập đầu cũng lôi kéo cậu dập đầu, Túc Hoài Cảnh cụp mắt nhìn cậu hồi lâu, không nói tình hình thực tế với cậu, mà nửa thật nửa giả nói: "Công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, Mộc Mộc ca ca ngươi nuôi ngươi một năm, huynh ấy là cha ngươi.”
Mộc Cảnh Tự khẽ sững lại, lập tức nhíu mày nhẹ giọng trách: " Hồ đồ.”
Túc Hoài Cảnh nhún vai,quay lại nhìn xem bữa ăn trong bếp đã xong chưa.
Dung Đường đứng một lúc trong sân khói lửa lượn lờ rồi đi theo, thấy ánh mắt Túc Hoài Cảnh hơi đỏ, nhẹ giọng cười nói: "Biết thế ta đến muộn một chút, nhóc mít ướt..”
Túc Hoài Cảnh không vui liếc y một cái: "Không phải.”
“Được. "Dung Đường thấp giọng dỗ dành, yên lặng ở bên cạnh hắn rất lâu, cho đến khi đại nhân vật phản diện hoàn toàn bình tĩnh lại.
Túc Hoài Cảnh lên tiếng giải thích: " Không phải ta không muốn nhận nó.”
"Ta biết." Dung Đường gật đầu, "Ca ca cũng rất cần Nguyên Nguyên.”
Y không nói Mộc Cảnh Tự cần người thân hơn Túc Hoài Cảnh, hai người bọn họ đều là những người ít người thân, bị chia rẽ khắp nơi, không ai khổ sở yếu đuối hơn ai.
Chỉ là trẻ nhỏ và thiếu niên, cùng đối mặt với cùng một sự việc, sự cảm nhận luôn khác nhau.
Có lẽ lúc đó Túc Hoài Cảnh còn ngây thơ, tuổi quá nhỏ, không thể biết toàn cảnh sự việc; còn Mộc Cảnh Tự thì luôn thông minh nhanh nhẹn, từng cảnh phản bội và sinh ly tử biệt hiện lên trước mắt, những đả kích mà y phải chịu, ở mức độ nào đó còn sâu hơn nhiều so với Túc Hoài Cảnh.
Nhưng mà......
Dung Đường thấp giọng nói: "Ca ca cũng cần ngươi.”
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, hồi lâu không lên tiếng.
Dung Đường thầm thở dài, đến khi ăn tối xong về phòng, đợi nhóc ngốc của mình như thường lệ, bọn Túc Hoài Cảnh thì nghị sự ở thư phòng.
Hệ thống lần này trễ hơn bình thường, chưa đợi Dung Đường trêu nó đừng chạy tới chạy lui nữa, một luồng sáng đã chui vào cổ y, không nói một lời co rụt lại, như đứa trẻ gặp phải tổn thương lớn trở về nhà.
Dung Đường hơi giật mình, nhanh chóng đoán ra nguyên do.
Trăng tròn bên ngoài chiếu vào cửa sổ, những luồng sáng từ nước mắt trong suốt của hệ thống lấp lánh trong phòng.
Dung Đường đưa tay, nhấc hệ thống lên đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt v e nó.
Cho đến thời gian trôi qua rất lâu, hệ thống mới mở miệng: "Đường Đường…”
“Ừ, có đây.”
“Xin lỗi." Hệ thống nói.
Dung Đường cười hỏi nó: "Là không tìm thấy lối ra, hay là ra ngoài rồi nhưng không tìm thấy não chủ?”
Hệ thống im lặng rất lâu, buồn bực trả lời: "Bên ngoài trống không......”
Một mảng đen vô biên vô hạn, không có con đường kết nối không gian não chủ như nó tưởng tượng, cũng không có bất kỳ dấu vết của hệ thống nào khác.
Thiên đạo có thiếu sót nên nó có thể chui ra từ khe hở trên trời, nhưng ra ngoài rồi không tìm thấy gì cả, bọn họ là một thế giới độc lập.
Dung Đường nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Ta đã đoán được.”
Hệ thống sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.
Dung Đường nói: "Còn nhớ mi bị đẩy ra ngoài như thế nào không?”
Hệ thống: " Mắt của nam chính?”
Dung Đường gật đầu: "Nói ra thì buồn cười, nửa năm nay, dù Thịnh Thừa Lệ thăng hay giáng, thưởng hay phạt, ta không hề cảm thấy đau đớn tăng lên hay giảm bớt.”
Một câu nhẹ nhàng, hệ thống ngẩn ra nửa ngày, sau đó không tin được mà bay lên từ lòng bàn tay Dung Đường, lơ lửng giữa không trung, kích động đến mức toàn thân run rẩy: " Cậu nói cậu và Thịnh Thừa Lệ đã tháo gỡ trói buộc rồi ư?!”
Dung Đường nhìn dáng vẻ vui sướng chờ mong của nó, không nỡ đưa ra câu trả lời phủ định, mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nói lấp lửng: "Có lẽ vậy, ai biết được?”
Hệ thống không dễ bị lừa, hỏi: "Có lẽ là sao?”
Dung Đường: "Để ta đưa cho mi một ví dụ, nếu trước mặt mi có một cái bình, bên trong chứa đầy nước – hoặc có thể nói là năng lượng. Chúng sẽ không tự nhiên biến mất hay tăng thêm, và mi cần sử dụng lượng nước này để làm một bài tập. Bài tập được chia thành nhiều phần, mỗi phần trước đều có một cái bình chứa, mi cần đổ nước vào đó để các phần tương ứng để có thể hoạt động bình thường.”
Hệ thống: "Chuyện này có liên quan gì đến Thịnh Thừa Lệ?”
“Nếu như não chủ không tồn tại, thiên đạo không phải thiên đạo thì sao? "Dung Đường nhẹ giọng nói.
Hệ thống bối rối nửa ngày.
Dung Đường: "Nếu từ đầu, cái gọi là nhiệm vụ đã là lừa chúng ta, thì có thể hiểu rằng tất cả đều là giả, cần có người tiêu tốn lượng lớn tinh lực, xây dựng một thế giới có thể vận hành, logic thế giới tự khép kín để che mắt chúng ta. Và loại "tinh lực" này chính là nước trong bình mà ta nói.”
"Chúng được chia thành nhiều phần, có phần dùng để điều động khí vận cho nhân vật chính, có phần để duy trì sự tồn tại của hệ thống, có phần là phần thưởng... Khi tinh lực không đủ, chắc chắn sẽ có phần bị hy sinh, bỏ qua một số mục đích, năng lượng được điều chuyển, tập trung vào những thứ có thể quan trọng hơn để duy trì vẻ ngoài ổn định.”
Hệ thống im lặng lâu, bốn phía yên tĩnh, Dung Đường đợi một lát, nghe thấy nó uể oải nói: "Đường Đường, tôi nghe không hiểu…”
Dung Đường cười khẽ, tiếp tục vuốt v e nó: "Không sao, có ta đây.”
Y nói: " Mi không cần hiểu nhiều như vậy, chỉ cần biết rằng, nếu giả thuyết thành lập, thì ngày Thịnh Thừa Lệ bị móc mắt, não chủ đã phải trả giá lớn để khôi phục cho gã – hoặc thay đổi cơ thể, từ đó không còn sức để duy trì giao tiếp giữa mi và ta nữa.”
Cũng có thể không phải là không đủ sức duy trì, mà là nhận ra khi hai người họ còn ở cùng nhau thì chẳng mấy chốc sẽ khám phá ra sự thật đằng sau, nên trong lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ, ngay lập tức đẩy hệ thống ra khỏi không gian ý thức của Dung Đường.
Hệ thống vẫn còn ngơ ngác, nó dường như trở nên ngốc nghếch hơn nhiều kể từ khi ra khỏi đầu Dung Đường, cả một cục ánh sáng nằm bẹp trong lòng bàn tay của ký chủ, hỏi câu mà nó quan tâm nhất, cũng là câu hỏi ban đầu: "Nếu đã tháo gỡ với Thịnh Thừa Lệ rồi, sao không giết gã luôn?”
Trong mắt chàng trai thoáng qua một bóng tối sâu thẳm, Dung Đường đáp: "Chỉ là suy đoán của ta thôi, có thể chưa tháo gỡ.”
"Hơn nữa..." Y ngừng một chút, nhẹ giọng hỏi hệ thống: "Nếu suy luận của ta sai thì sao, nếu Thịnh Thừa Lệ thực sự là con của thiên đạo, cả thế giới đều phụ thuộc vào gã thì sao?”
Dù chỉ có một phần mười nghìn khả năng, y cũng không thể mạo hiểm.
Hệ thống yên lặng một lát, buồn bực trả lời, không biết là mờ mịt hay tức giận: "Có khi bọn họ nắm đúng tâm lý này của cậu mà đánh cược.”
Dung Đường từ chối cho ý kiến: "Vậy bọn họ cược đúng rồi.”
Hệ thống nổi lên hờn dỗi: "Ngươi đúng là thánh phụ, theo nghĩa xấu ấy.”
Dung Đường nhẹ nhàng cười, nhắc lại lời cãi nhau nhiều năm trước: "Không phải thánh phụ thì ai cứu thế giới này cho mi?”
Hệ thống bị nghẹn lời, mãi sau mới trả lời giọng uể oải: "Không phải cứu cho tôi.”
Rõ ràng Đường Đường không yên lòng mà thôi.
Nó ở bên Dung Đường rất lâu rất lâu, cho đến khi ánh sáng dần tắt, Dung Đường nhẹ giọng nói: "Đừng bay lung tung nữa, ở bên cạnh ta đi.”
Hệ thống không đồng ý ngay, mà nói: "Tôi vẫn chưa thành niên.”
Dung Đường ngây ra, dáng vẻ ung dung thoải mái tan biến trong nháy mắt, y im lặng một giây, đáp: "Tối đừng vào phòng ta.”
“Hừ." Hệ thống khinh thường: "Các ngươi chỉ ngủ vào buổi tối thôi sao?”
Dung Đường chìm vào im lặng, cuối cùng giận dữ: " Mi cút đi.”
Hệ thống; Phì! Ai muốn xem chứ.
Trước khi biến mất, hệ thống nói: "Tôi sẽ quan sát thế giới này giùm cậu, tôi bay nhanh lắm.”
Đây là giấc mơ ban đầu của Dung Đường, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được.
Y khựng lại một chút, gật đầu đồng ý, sau đó mây đen che trăng, ánh sáng biến mất.
Dung Đường ra ngoài đến thư phòng, thấy Mộc Cảnh Tự từ bên trong đi ra, trên sàn nhà rơi rớt mấy quyển sách, như đã xảy ra cãi vã.
Lại qua nửa tháng, đầu tháng tám, trong cung truyền đến ý chỉ, lệnh Ngũ hoàng tử thường trú ở Đại Lý tự, phụ tá Đại Lý tự khanh học tập công việc liên quan đến án kiện hình phạt.
Dung Đường nghe xong, mãi không hoàn hồn.
Y ngước nhìn bầu trời, kinh thành vào thu rồi chẳng mấy chốc tiến vào mùa đông, trong không khí đã có cơn gió lạnh lẽo, như sắp đổ tuyết.
Dù là trong nguyên tác hay kiếp trước, Thịnh Thừa Lệ chưa bao giờ đi con đường này.
Thay vì nói là học hỏi về án kiện, chi bằng nói rằng gã vì một người nào đó mà đặc biệt đến Đại Lý Tự.
Không hiểu sao Dung Đường cảm thấy hoảng sợ.
Hắn nói là" người đọc sách trong thiên hạ", từ đầu tới cuối đều không nói đến giới tính.
Hắn là thiếu phó không làm việc đàng hoàng nhất trong Quốc Tử Giám, nhưng cũng là tiên sinh giảng dạy hàng ngày ở Lâm Uyên học phủ.
Dung Đường hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cũng không nhiều lời, chỉ để hắn đi thương lượng với chưởng viện học phủ.
Đoan Ý trưởng công chúa nghe thấy dự định của bọn họ, ánh mắt sâu thẳm và cổ xưa nhìn những người đến sau thời đại này một lúc lâu, rồi tặng hai tờ khế đất cùng những sách cổ quý hiếm trong phủ trưởng công chúa, ngoài ra còn đóng góp thêm vài hòm bút mực giấy nghiên đến Lâm Uyên học phủ.
Không rõ hành động này nên được định nghĩa là gì, nhưng Dung Đường chỉ cảm thấy, ít nhất từ đầu đến cuối, không phải chỉ có mình y mơ mộng, một mình chịu ánh mắt không hiểu của thế nhân, làm những việc có lẽ thời đại cũng không công nhận.
Bên cạnh y có rất nhiều người cùng chí hướng, có rất nhiều người sẵn sàng cùng lùi cùng tiến với y, muốn làm một giấc mơ lớn.
Dung Đường vô cùng hạnh phúc với sự lựa chọn của mình ở kiếp này.
Mà trong cuộc sống bận rộn như vậy, mùa hè đi đến hồi kết. Đầu thu đến, Thịnh Thừa Minh lại gửi đến hai giỏ hồng xanh từ đất phong, ngâm qua nước sạch, c ắm vào cọng rơm chờ cho đến khi cuống rụng hoàn toàn, hồng vừa ngọt giòn ngon miệng.
Dung Đường ngồi trên ghế xích đu trong sân, vừa ăn hồng, vừa ngắm những đám mây bồng bềnh trên trời, khẽ nhắm mắt chậm rãi đong đưa, cảm nhận gió bốn mùa phả qua mặt.
Đang đong đưa, ánh sáng trước mắt bỗng tối lại, Dung Đường hơi thắc mắc muốn mở mắt ra, thì một nụ hôn như chuồn chuồn đậu nước chạm vào trán, Túc Hoài Cảnh cười nhìn y, giọng dịu dàng: "Đường Đường đang chờ ta hôn tỉnh sao?”
Dung Đường sững lại nửa giây, má không kìm được mà nóng bừng lên, trong đầu nhớ lại câu chuyện cổ tích đã từng đọc.
Túc Hoài Cảnh cười quyến rũ, lấy ra một gói đầu thỏ cay vừa mới ra lò từ phía sau: "Muốn ăn vặt không?”
Sự ngại ngùng khi bị người ta xem như là người đẹp ngủ phút chốc biến mất trước món ăn ngon, mắt Dung Đường sáng lên, lập tức ngồi dậy: "Ăn!”
Túc Hoài Cảnh bị y dọa một cái, hồi thần lại thì cười bất lực: "Từ từ, không ai giành với ngươi đâu.”
Người giành cũng không có ở đây, Nguyên Nguyên đã sắp bị Kha Hồng Tuyết nuôi thành phú ông nhỏ rồi, cũng không đến mức giành gói đầu thỏ này với Dung Đường.
Túc Hoài Cảnh kéo Dung Đường vào phòng ăn, thời gian lại trôi qua một mùa, vòng quay năm tháng lặng lẽ đi qua.
-
Ngày tết Trung Nguyên, mọi người tụ tập ở nhà Đường Cảnh đốt giấy cho người đã khuất, ăn bữa cơm đoàn viên.
Nguyên Nguyên có hơi ngơ ngác, không biết vì sao lúc các thúc thúc ca ca dập đầu cũng lôi kéo cậu dập đầu, Túc Hoài Cảnh cụp mắt nhìn cậu hồi lâu, không nói tình hình thực tế với cậu, mà nửa thật nửa giả nói: "Công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, Mộc Mộc ca ca ngươi nuôi ngươi một năm, huynh ấy là cha ngươi.”
Mộc Cảnh Tự khẽ sững lại, lập tức nhíu mày nhẹ giọng trách: " Hồ đồ.”
Túc Hoài Cảnh nhún vai,quay lại nhìn xem bữa ăn trong bếp đã xong chưa.
Dung Đường đứng một lúc trong sân khói lửa lượn lờ rồi đi theo, thấy ánh mắt Túc Hoài Cảnh hơi đỏ, nhẹ giọng cười nói: "Biết thế ta đến muộn một chút, nhóc mít ướt..”
Túc Hoài Cảnh không vui liếc y một cái: "Không phải.”
“Được. "Dung Đường thấp giọng dỗ dành, yên lặng ở bên cạnh hắn rất lâu, cho đến khi đại nhân vật phản diện hoàn toàn bình tĩnh lại.
Túc Hoài Cảnh lên tiếng giải thích: " Không phải ta không muốn nhận nó.”
"Ta biết." Dung Đường gật đầu, "Ca ca cũng rất cần Nguyên Nguyên.”
Y không nói Mộc Cảnh Tự cần người thân hơn Túc Hoài Cảnh, hai người bọn họ đều là những người ít người thân, bị chia rẽ khắp nơi, không ai khổ sở yếu đuối hơn ai.
Chỉ là trẻ nhỏ và thiếu niên, cùng đối mặt với cùng một sự việc, sự cảm nhận luôn khác nhau.
Có lẽ lúc đó Túc Hoài Cảnh còn ngây thơ, tuổi quá nhỏ, không thể biết toàn cảnh sự việc; còn Mộc Cảnh Tự thì luôn thông minh nhanh nhẹn, từng cảnh phản bội và sinh ly tử biệt hiện lên trước mắt, những đả kích mà y phải chịu, ở mức độ nào đó còn sâu hơn nhiều so với Túc Hoài Cảnh.
Nhưng mà......
Dung Đường thấp giọng nói: "Ca ca cũng cần ngươi.”
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, hồi lâu không lên tiếng.
Dung Đường thầm thở dài, đến khi ăn tối xong về phòng, đợi nhóc ngốc của mình như thường lệ, bọn Túc Hoài Cảnh thì nghị sự ở thư phòng.
Hệ thống lần này trễ hơn bình thường, chưa đợi Dung Đường trêu nó đừng chạy tới chạy lui nữa, một luồng sáng đã chui vào cổ y, không nói một lời co rụt lại, như đứa trẻ gặp phải tổn thương lớn trở về nhà.
Dung Đường hơi giật mình, nhanh chóng đoán ra nguyên do.
Trăng tròn bên ngoài chiếu vào cửa sổ, những luồng sáng từ nước mắt trong suốt của hệ thống lấp lánh trong phòng.
Dung Đường đưa tay, nhấc hệ thống lên đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt v e nó.
Cho đến thời gian trôi qua rất lâu, hệ thống mới mở miệng: "Đường Đường…”
“Ừ, có đây.”
“Xin lỗi." Hệ thống nói.
Dung Đường cười hỏi nó: "Là không tìm thấy lối ra, hay là ra ngoài rồi nhưng không tìm thấy não chủ?”
Hệ thống im lặng rất lâu, buồn bực trả lời: "Bên ngoài trống không......”
Một mảng đen vô biên vô hạn, không có con đường kết nối không gian não chủ như nó tưởng tượng, cũng không có bất kỳ dấu vết của hệ thống nào khác.
Thiên đạo có thiếu sót nên nó có thể chui ra từ khe hở trên trời, nhưng ra ngoài rồi không tìm thấy gì cả, bọn họ là một thế giới độc lập.
Dung Đường nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Ta đã đoán được.”
Hệ thống sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.
Dung Đường nói: "Còn nhớ mi bị đẩy ra ngoài như thế nào không?”
Hệ thống: " Mắt của nam chính?”
Dung Đường gật đầu: "Nói ra thì buồn cười, nửa năm nay, dù Thịnh Thừa Lệ thăng hay giáng, thưởng hay phạt, ta không hề cảm thấy đau đớn tăng lên hay giảm bớt.”
Một câu nhẹ nhàng, hệ thống ngẩn ra nửa ngày, sau đó không tin được mà bay lên từ lòng bàn tay Dung Đường, lơ lửng giữa không trung, kích động đến mức toàn thân run rẩy: " Cậu nói cậu và Thịnh Thừa Lệ đã tháo gỡ trói buộc rồi ư?!”
Dung Đường nhìn dáng vẻ vui sướng chờ mong của nó, không nỡ đưa ra câu trả lời phủ định, mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nói lấp lửng: "Có lẽ vậy, ai biết được?”
Hệ thống không dễ bị lừa, hỏi: "Có lẽ là sao?”
Dung Đường: "Để ta đưa cho mi một ví dụ, nếu trước mặt mi có một cái bình, bên trong chứa đầy nước – hoặc có thể nói là năng lượng. Chúng sẽ không tự nhiên biến mất hay tăng thêm, và mi cần sử dụng lượng nước này để làm một bài tập. Bài tập được chia thành nhiều phần, mỗi phần trước đều có một cái bình chứa, mi cần đổ nước vào đó để các phần tương ứng để có thể hoạt động bình thường.”
Hệ thống: "Chuyện này có liên quan gì đến Thịnh Thừa Lệ?”
“Nếu như não chủ không tồn tại, thiên đạo không phải thiên đạo thì sao? "Dung Đường nhẹ giọng nói.
Hệ thống bối rối nửa ngày.
Dung Đường: "Nếu từ đầu, cái gọi là nhiệm vụ đã là lừa chúng ta, thì có thể hiểu rằng tất cả đều là giả, cần có người tiêu tốn lượng lớn tinh lực, xây dựng một thế giới có thể vận hành, logic thế giới tự khép kín để che mắt chúng ta. Và loại "tinh lực" này chính là nước trong bình mà ta nói.”
"Chúng được chia thành nhiều phần, có phần dùng để điều động khí vận cho nhân vật chính, có phần để duy trì sự tồn tại của hệ thống, có phần là phần thưởng... Khi tinh lực không đủ, chắc chắn sẽ có phần bị hy sinh, bỏ qua một số mục đích, năng lượng được điều chuyển, tập trung vào những thứ có thể quan trọng hơn để duy trì vẻ ngoài ổn định.”
Hệ thống im lặng lâu, bốn phía yên tĩnh, Dung Đường đợi một lát, nghe thấy nó uể oải nói: "Đường Đường, tôi nghe không hiểu…”
Dung Đường cười khẽ, tiếp tục vuốt v e nó: "Không sao, có ta đây.”
Y nói: " Mi không cần hiểu nhiều như vậy, chỉ cần biết rằng, nếu giả thuyết thành lập, thì ngày Thịnh Thừa Lệ bị móc mắt, não chủ đã phải trả giá lớn để khôi phục cho gã – hoặc thay đổi cơ thể, từ đó không còn sức để duy trì giao tiếp giữa mi và ta nữa.”
Cũng có thể không phải là không đủ sức duy trì, mà là nhận ra khi hai người họ còn ở cùng nhau thì chẳng mấy chốc sẽ khám phá ra sự thật đằng sau, nên trong lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ, ngay lập tức đẩy hệ thống ra khỏi không gian ý thức của Dung Đường.
Hệ thống vẫn còn ngơ ngác, nó dường như trở nên ngốc nghếch hơn nhiều kể từ khi ra khỏi đầu Dung Đường, cả một cục ánh sáng nằm bẹp trong lòng bàn tay của ký chủ, hỏi câu mà nó quan tâm nhất, cũng là câu hỏi ban đầu: "Nếu đã tháo gỡ với Thịnh Thừa Lệ rồi, sao không giết gã luôn?”
Trong mắt chàng trai thoáng qua một bóng tối sâu thẳm, Dung Đường đáp: "Chỉ là suy đoán của ta thôi, có thể chưa tháo gỡ.”
"Hơn nữa..." Y ngừng một chút, nhẹ giọng hỏi hệ thống: "Nếu suy luận của ta sai thì sao, nếu Thịnh Thừa Lệ thực sự là con của thiên đạo, cả thế giới đều phụ thuộc vào gã thì sao?”
Dù chỉ có một phần mười nghìn khả năng, y cũng không thể mạo hiểm.
Hệ thống yên lặng một lát, buồn bực trả lời, không biết là mờ mịt hay tức giận: "Có khi bọn họ nắm đúng tâm lý này của cậu mà đánh cược.”
Dung Đường từ chối cho ý kiến: "Vậy bọn họ cược đúng rồi.”
Hệ thống nổi lên hờn dỗi: "Ngươi đúng là thánh phụ, theo nghĩa xấu ấy.”
Dung Đường nhẹ nhàng cười, nhắc lại lời cãi nhau nhiều năm trước: "Không phải thánh phụ thì ai cứu thế giới này cho mi?”
Hệ thống bị nghẹn lời, mãi sau mới trả lời giọng uể oải: "Không phải cứu cho tôi.”
Rõ ràng Đường Đường không yên lòng mà thôi.
Nó ở bên Dung Đường rất lâu rất lâu, cho đến khi ánh sáng dần tắt, Dung Đường nhẹ giọng nói: "Đừng bay lung tung nữa, ở bên cạnh ta đi.”
Hệ thống không đồng ý ngay, mà nói: "Tôi vẫn chưa thành niên.”
Dung Đường ngây ra, dáng vẻ ung dung thoải mái tan biến trong nháy mắt, y im lặng một giây, đáp: "Tối đừng vào phòng ta.”
“Hừ." Hệ thống khinh thường: "Các ngươi chỉ ngủ vào buổi tối thôi sao?”
Dung Đường chìm vào im lặng, cuối cùng giận dữ: " Mi cút đi.”
Hệ thống; Phì! Ai muốn xem chứ.
Trước khi biến mất, hệ thống nói: "Tôi sẽ quan sát thế giới này giùm cậu, tôi bay nhanh lắm.”
Đây là giấc mơ ban đầu của Dung Đường, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được.
Y khựng lại một chút, gật đầu đồng ý, sau đó mây đen che trăng, ánh sáng biến mất.
Dung Đường ra ngoài đến thư phòng, thấy Mộc Cảnh Tự từ bên trong đi ra, trên sàn nhà rơi rớt mấy quyển sách, như đã xảy ra cãi vã.
Lại qua nửa tháng, đầu tháng tám, trong cung truyền đến ý chỉ, lệnh Ngũ hoàng tử thường trú ở Đại Lý tự, phụ tá Đại Lý tự khanh học tập công việc liên quan đến án kiện hình phạt.
Dung Đường nghe xong, mãi không hoàn hồn.
Y ngước nhìn bầu trời, kinh thành vào thu rồi chẳng mấy chốc tiến vào mùa đông, trong không khí đã có cơn gió lạnh lẽo, như sắp đổ tuyết.
Dù là trong nguyên tác hay kiếp trước, Thịnh Thừa Lệ chưa bao giờ đi con đường này.
Thay vì nói là học hỏi về án kiện, chi bằng nói rằng gã vì một người nào đó mà đặc biệt đến Đại Lý Tự.
Không hiểu sao Dung Đường cảm thấy hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.