Chương 107: Áp Giải.
Tiểu Khả Liên
23/05/2021
Nơi đây là một tiểu thôn trấn nằm ở Bắc Tuyệt xa xôi, bên cạnh là một ngọn tiểu sơn phong hoang vu phủ đầy tuyết trắng, đôi khi còn có thể
nhìn thấy thú dữ ẩn hiện.
Lúc này, ở trong một gian nhà tranh thường thường không có gì lạ ở cuối thôn, trước sân, có một lão phụ nhân hai mắt mù lòa đang yên tĩnh ngồi bên khung dệt, cẩn thận dệt vải.
Nhưng cũng không qua bao lâu, từ bên ngoài liền đã có một thân ảnh vác theo một bao gạo đi tới, khi nhìn thấy lão phụ nhân vừa mới sáng sớm liền đã ngồi dệt vải, hắn liền không khỏi vội vã đi tới.
"Mẹ, sao ngài lại ngồi đây? Mau lên, mau vào phòng nghỉ đi."
Đây là một nam tử rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu. Dung mạo chính khí mười phần, tựa như một thanh trường thương bá khí ẩn hiện, vĩnh viễn không gãy.
Dù cho trên người hắn chỉ mặc áo gai, nhưng vẫn như cũ không thể che giấu khí khái bất phàm kia.
Chỉ có điều, ánh mắt của nam tử lại quá mức thấu triệt, thật thà, tựa như một tờ giấy trắng. Hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn.
Đây không phải ai khác, liền chính là Hoa Hàn - đại hiệp đệ nhất thiên hạ đã từng lưu danh sử sách!
Chỉ là, sau khi rơi vào tay Lâm Hào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn lại giống như quên hết ký ức trước kia của mình. Lại bị Lâm Hào đưa tới chỗ sơn thôn này, giao cho lão phụ nhân đơn thân kia chăm sóc.
"Ha, không sao, lão bà ta vẫn còn chưa yếu ớt đến mức đó." Mang theo từ ái mỉm cười, bởi vì thân nhân đã sớm mất hết, nên đối với Hoa Hàn, lão phụ nhân là từ sâu trong phế phủ nảy sinh thương yêu.
"Được rồi, Hàn nhi, con đi đường cũng mệt mỏi, mang bao gạo vào liền đi tắm nước nóng đi."
"Vâng." Nhẹ nhõm đem bao gạo vác lên trên vai, Hoa Hàn liền chất phác gật đầu, phủi bỏ bông tuyết đi vào nhà.
Lúc này, Hoa Hàn đi rồi, trên không trung mới vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người, tựa như một làn gió, vừa thổi qua liền đã đứng ở bên cạnh lão phụ nhân.
Nhìn bà, cũng không nhiều lời, Dạ Minh liền từ trong giới chỉ lấy ra một túi vàng lớn, đếm cũng không đếm liền ném đến trên khung dệt.
"Là Lâm Hào để ta tới đưa số ngân lượng này cho các ngươi, chỉ cần tiết kiệm một chút, nuôi Hoa Hàn sinh sống thêm hai, ba mươi năm cũng không thành vấn đề."
"Từ nay về sau, Lâm Hào cũng sẽ không tới đây nữa. Khi nào hết tiền rồi, ngươi muốn chém muốn giết, hay muốn đem hắn đuổi đi, cứ việc tự mình quyết định."
Thái độ của Dạ Minh vô cùng lạnh bạc, thậm chí, còn có thể gọi là ác liệt.
Kiếp trước, trước khi chết đi, có một khoảng thời gian y đã ở trong bóng tối theo dõi Lâm Hào. Nhờ đó, mới biết được sự tồn tại của Hoa Hàn. Có thể nói là hoàn toàn trùng hợp.
Hôm nay, y đến đây, tất cả cũng chỉ là bởi vì xem ở những cống hiến trước kia của Hoa Hàn đối với thiên hạ, cũng như một sự thương hại cho cuộc đời đối phương. Ngoài ra, đã không còn gì nữa cả.
Hoa Hàn trượng nghĩa không giả, nhưng hắn chưa từng giúp đỡ y. Y không thiếu hắn bất cứ thứ gì, thì tại sao phải trả?
Thậm chí, nếu tính toán một chút, Hoa Hàn kỳ thật còn nợ Dạ Minh. Nếu không phải hắn ngu xuẩn cứu giúp Lâm Hào, thì lão làm sao có thể sống đến hiện giờ, hại chết sư tôn của y chứ?
Y làm được những thứ này, cũng đã là cạn tình cạn nghĩa.
Sự xuất hiện của Dạ Minh cũng không làm lão phụ nhân kinh ngạc quá mức. Mà chỉ có chút lo âu hỏi :"Lâm trang chủ...ngài ấy..."
"Việc này không nằm trong lo lắng của ngươi. Ngươi chỉ cần làm những gì mình cần làm là được rồi. Quản càng nhiều, sẽ chỉ chết càng nhanh."
Trầm mặc một lúc, đem túi vàng thu lại, lão phụ nhân mới cung kính gật đầu. Mà lúc này, thân ảnh của Dạ Minh cũng đã giống như cát bụi, bị gió rét thổi tan.
---------------------------
"Cái gì? Ma đầu Dạ Minh sau khi đào thoát nửa năm, bởi vì xuất thủ giết chết Tụ Nghĩa Trang trang chủ Lâm Hào cùng Vân Ảnh kiếm chủ, cho nên đã bị Thiên Không thần quân bắt giữ?"
"Không những thế, hiện tại còn đang trên đường bị áp giải về Thần Cung, chờ ngày xử tử?"
Ngày hôm nay, cả đại lục đều chìm trong một tin tức vô cùng to lớn, làm dấy lên tầng tầng sóng lặng.
Bởi vì ngoại trừ việc hung phạm vốn đã đào vong, mất tích bấy lâu, cư nhiên lại đột ngột bị bắt. Thì nguyên nhân rất lớn, còn là do việc hai vị tông sư bị giết.
Nhưng mặc kệ lúc này ở bên ngoài chấn động ra sao, thì Dạ Minh và Quân Du Ninh cũng đã bị nhốt trong lồng sắt, trên đường bị binh lính cùng Thiên Không áp giải về Thần Cung.
Hai tay cả hai đều bị Triệt Linh Khóa khóa ở sau lưng, tầm mắt đều bị vải đen che kín, chỉ có hai chân là có thể tự do hoạt động được.
Thời khắc này, cả hai đều vô cùng lãnh tĩnh tựa vào trên vách lồng sắt, thoạt nhìn giống như đã ngủ. Nhưng kỳ thực, bọn họ so với bất kì ai đều phải tỉnh táo hơn.
Thậm chí, nếu bọn họ muốn, thì có thể ở bất kỳ thời khắc nào vận dụng linh lực chấn vỡ sợi khóa này. Bởi vì, Triệt Linh Khóa đang đeo trên tay bọn họ cũng chỉ là đồ giả!
Lúc này, ở trong một gian nhà tranh thường thường không có gì lạ ở cuối thôn, trước sân, có một lão phụ nhân hai mắt mù lòa đang yên tĩnh ngồi bên khung dệt, cẩn thận dệt vải.
Nhưng cũng không qua bao lâu, từ bên ngoài liền đã có một thân ảnh vác theo một bao gạo đi tới, khi nhìn thấy lão phụ nhân vừa mới sáng sớm liền đã ngồi dệt vải, hắn liền không khỏi vội vã đi tới.
"Mẹ, sao ngài lại ngồi đây? Mau lên, mau vào phòng nghỉ đi."
Đây là một nam tử rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu. Dung mạo chính khí mười phần, tựa như một thanh trường thương bá khí ẩn hiện, vĩnh viễn không gãy.
Dù cho trên người hắn chỉ mặc áo gai, nhưng vẫn như cũ không thể che giấu khí khái bất phàm kia.
Chỉ có điều, ánh mắt của nam tử lại quá mức thấu triệt, thật thà, tựa như một tờ giấy trắng. Hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn.
Đây không phải ai khác, liền chính là Hoa Hàn - đại hiệp đệ nhất thiên hạ đã từng lưu danh sử sách!
Chỉ là, sau khi rơi vào tay Lâm Hào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn lại giống như quên hết ký ức trước kia của mình. Lại bị Lâm Hào đưa tới chỗ sơn thôn này, giao cho lão phụ nhân đơn thân kia chăm sóc.
"Ha, không sao, lão bà ta vẫn còn chưa yếu ớt đến mức đó." Mang theo từ ái mỉm cười, bởi vì thân nhân đã sớm mất hết, nên đối với Hoa Hàn, lão phụ nhân là từ sâu trong phế phủ nảy sinh thương yêu.
"Được rồi, Hàn nhi, con đi đường cũng mệt mỏi, mang bao gạo vào liền đi tắm nước nóng đi."
"Vâng." Nhẹ nhõm đem bao gạo vác lên trên vai, Hoa Hàn liền chất phác gật đầu, phủi bỏ bông tuyết đi vào nhà.
Lúc này, Hoa Hàn đi rồi, trên không trung mới vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người, tựa như một làn gió, vừa thổi qua liền đã đứng ở bên cạnh lão phụ nhân.
Nhìn bà, cũng không nhiều lời, Dạ Minh liền từ trong giới chỉ lấy ra một túi vàng lớn, đếm cũng không đếm liền ném đến trên khung dệt.
"Là Lâm Hào để ta tới đưa số ngân lượng này cho các ngươi, chỉ cần tiết kiệm một chút, nuôi Hoa Hàn sinh sống thêm hai, ba mươi năm cũng không thành vấn đề."
"Từ nay về sau, Lâm Hào cũng sẽ không tới đây nữa. Khi nào hết tiền rồi, ngươi muốn chém muốn giết, hay muốn đem hắn đuổi đi, cứ việc tự mình quyết định."
Thái độ của Dạ Minh vô cùng lạnh bạc, thậm chí, còn có thể gọi là ác liệt.
Kiếp trước, trước khi chết đi, có một khoảng thời gian y đã ở trong bóng tối theo dõi Lâm Hào. Nhờ đó, mới biết được sự tồn tại của Hoa Hàn. Có thể nói là hoàn toàn trùng hợp.
Hôm nay, y đến đây, tất cả cũng chỉ là bởi vì xem ở những cống hiến trước kia của Hoa Hàn đối với thiên hạ, cũng như một sự thương hại cho cuộc đời đối phương. Ngoài ra, đã không còn gì nữa cả.
Hoa Hàn trượng nghĩa không giả, nhưng hắn chưa từng giúp đỡ y. Y không thiếu hắn bất cứ thứ gì, thì tại sao phải trả?
Thậm chí, nếu tính toán một chút, Hoa Hàn kỳ thật còn nợ Dạ Minh. Nếu không phải hắn ngu xuẩn cứu giúp Lâm Hào, thì lão làm sao có thể sống đến hiện giờ, hại chết sư tôn của y chứ?
Y làm được những thứ này, cũng đã là cạn tình cạn nghĩa.
Sự xuất hiện của Dạ Minh cũng không làm lão phụ nhân kinh ngạc quá mức. Mà chỉ có chút lo âu hỏi :"Lâm trang chủ...ngài ấy..."
"Việc này không nằm trong lo lắng của ngươi. Ngươi chỉ cần làm những gì mình cần làm là được rồi. Quản càng nhiều, sẽ chỉ chết càng nhanh."
Trầm mặc một lúc, đem túi vàng thu lại, lão phụ nhân mới cung kính gật đầu. Mà lúc này, thân ảnh của Dạ Minh cũng đã giống như cát bụi, bị gió rét thổi tan.
---------------------------
"Cái gì? Ma đầu Dạ Minh sau khi đào thoát nửa năm, bởi vì xuất thủ giết chết Tụ Nghĩa Trang trang chủ Lâm Hào cùng Vân Ảnh kiếm chủ, cho nên đã bị Thiên Không thần quân bắt giữ?"
"Không những thế, hiện tại còn đang trên đường bị áp giải về Thần Cung, chờ ngày xử tử?"
Ngày hôm nay, cả đại lục đều chìm trong một tin tức vô cùng to lớn, làm dấy lên tầng tầng sóng lặng.
Bởi vì ngoại trừ việc hung phạm vốn đã đào vong, mất tích bấy lâu, cư nhiên lại đột ngột bị bắt. Thì nguyên nhân rất lớn, còn là do việc hai vị tông sư bị giết.
Nhưng mặc kệ lúc này ở bên ngoài chấn động ra sao, thì Dạ Minh và Quân Du Ninh cũng đã bị nhốt trong lồng sắt, trên đường bị binh lính cùng Thiên Không áp giải về Thần Cung.
Hai tay cả hai đều bị Triệt Linh Khóa khóa ở sau lưng, tầm mắt đều bị vải đen che kín, chỉ có hai chân là có thể tự do hoạt động được.
Thời khắc này, cả hai đều vô cùng lãnh tĩnh tựa vào trên vách lồng sắt, thoạt nhìn giống như đã ngủ. Nhưng kỳ thực, bọn họ so với bất kì ai đều phải tỉnh táo hơn.
Thậm chí, nếu bọn họ muốn, thì có thể ở bất kỳ thời khắc nào vận dụng linh lực chấn vỡ sợi khóa này. Bởi vì, Triệt Linh Khóa đang đeo trên tay bọn họ cũng chỉ là đồ giả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.