Chương 10
Bút Chì Màu
26/02/2014
Trường tôi vừa nảy sinh một trò mới, ngoại khóa ngữ văn dành cho khối 12 năm
nay sẽ là diễn kịch thể loại cổ tích. Vừa nhận được tin thì tôi lắc đầu
ngán ngẩm, vì thật sự thì nó chẳng liên quan gì đến chương trình mà
chúng tôi đang học. Thầy cô bảo là muốn tạo một sân chơi nho nhỏ để giải trí trong những ngày học hành căng thẳng, mà tôi thì không thấy vui vẻ
gì, chỉ mỗi đám con gái trong lớp tôi cùng một số thằng con trai nào đó
là hớn ha hớn hở, bàn tán rôm rả chưa từng thấy. Nghe đâu vở diễn của
mỗi lớp chỉ được kéo dài từ 15 đến 20 phút, để đảm bảo thời lượng chương trình đề ra, và tất nhiên, sẽ có ban giám khảo ngồi chấm giải. Tôi
thấy tụi nó đổ hàng ngàn ánh mắt lấp lánh về phía tôi, vậy là tôi lãng
đi chỗ khác, tìm bàn cuối nằm ngủ.
Ồn ào, ồn ào…
-Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Anh Thế là hợp nhất! – Giọng Ngân Nga vang lên.
-Da trắng, dáng cao, mặt đẹp trai, đủ yếu tố làm hoàng tử rồi – Nhỏ Huyền xen vào.
Ngân Nga vỗ tay:
-Hay lắm, Bạch Tuyết thì đã có Nhã hot girl lớp ta thủ vai. Đóng cùng với Thế quả là một đôi trời sinh! Quyết định vậy đi, không cho ai cơ hội khước từ. Mấy người có biết là từ lâu rồi tôi luôn ấp ủ ước mơ làm đạo diễn không hả? Giờ thì cô chủ nhiệm giao tất cả cho tôi gánh vác, và bổn phận tôi là phải làm cho tốt công việc này.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cả bọn đứng im lìm nghe Ngân Nga, tức lớp trưởng tài giỏi đang thao thao bất tuyệt. Lạy hồn, cuối cùng tôi vẫn không thoát khỏi tầm ngắm của nó. Ngân Nga có máu đạo diễn từ hồi còn học lớp 10, hễ lớp có diễn kịch là một tay nó chỉ đạo cốt truyện, trang điểm, tập dợt cho mấy thành viên được chọn một cách nhiệt tình và nghiêm túc nhất. Tôi nghĩ là từ đây tới lúc kết thúc buổi ngoại khóa thì tôi sẽ chẳng tài nào sống yên ổn được, nhất là được vinh dự chọn vào vai chính – vị hoàng tử đẹp trai phong độ. Đẹp trai không phải lỗi tại tôi, trách thì trách ba mẹ tôi đi. Từ chối đối với Ngân Nga là chuyện không tưởng rồi.
Đột ngột và bất ngờ, nó quay sang nhìn tôi mỉm cười, nụ cười như chứa đao chứa kiếm. Nhiêu đó đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi gõ ngón trỏ lên mặt bàn, lúc lắc cái đầu và chờ bão tới.
-Lâm – Anh -Thế! – Ngân Nga chậm rãi xướng tên tôi – Bọn này chọn cậu là hoàng tử trong vở kịch Bạch Tuyết, cậu phải đồng ý và phải tập luyện chăm chỉ. Giải thưởng là mục tiêu chúng ta hướng đến, mang vinh quang về với tập thể 12A4. Và…
-Đủ! – Tôi đưa tay ra hiệu Ngân Nga dừng lại. Ngả người ra sau ghế và gác hai chân lên bàn, đầu óc tôi cứ ong ong hết cả lên. Nó như một cái đài phát thanh vậy – OK, OK, tôi sẽ cố gắng siêng năng cần cù, nhưng thời gian tập thì phải tương đối nhé, vì tôi còn đủ thứ việc để lo.
-Tốt! – Ngân Nga bật ngón cái trước mặt tôi, rồi nó quay bước bỏ đi, biểu cảm thì vẫn hình sự như thường. Trụ cột của lớp có khác, lúc nào cũng đứng vững với phong thái hiên ngang oai vệ thế đấy.
-------
Tôi ngồi chơi game. Hôm nay lại gặp Thường Phong, và bỗng dưng tôi nảy ra ý định, hay là ngừng đánh một hôm, tìm cớ mà khơi Thường Phong nói chuyện với mình. Biết nhau đã lâu, với tư cách là hai người bạn ảo, nhưng ít khi nào tôi cùng hắn dành thời gian để chat qua lại. Nghĩ là làm, tôi bắt đầu gửi tin nhắn cho hắn.
“Này, Thường Phong”
“Huh?”
Kìa, hắn trả lời, nhanh hơn mọi khi.
“Trò chuyện chút ít được không?”
“Về điều gì?”
Tôi nhịp nhịp chân, rồi sau đó gõ: “Gì cũng được”
“Vậy thôi tôi vào trận đây”
“A, cho hỏi, cậu ở đâu?”
Bên kia im lặng một lát.
“Sài Gòn”
“Cùng quê rồi, tôi cũng ở Sài Gòn”
“Vào đánh cùng không? Đừng lãng phí thời gian nữa”
Tôi “à há” một tiếng, chỉ nói vài câu mà đã cho rằng hắn đang lãng phí thời gian à?
“Chơi game cũng là một hình thức lãng phí thời gian còn gì?”
“Nhưng tôi không thích lãng phí thời gian, với cậu”
Tôi cứng họng bên này, chỉ biết cười trừ mà thôi. Thường Phong, quả nhiên vẫn rất đặc biệt. Con người tính khí kiểu này, chỉ sợ không ai dám làm thân. Mà biết đâu được hắn bên ngoài lại là một kẻ lập dị thì sao?
Đánh xong 5 trận thì cũng gần 4 giờ chiều, lịch trình tiếp theo là đi cafe Lộng Gió. Đi một mình, chủ yếu xem Vi có ở đó không. Nếu có thì thật là tuyệt. Số điện thoại của cô ấy tôi vẫn chưa mở miệng xin, mà Vi thì đời nào chủ động cho. Tôi bước vào bàn ngồi và gọi cafe đá, ngó nghiêng khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Vi, chắc chiều nay không đến rồi. Từ trong quầy pha chế, chị gái nhuộm tóc vàng mặc quần short áo thun đi đến chỗ tôi, và cười đon đả. Tôi cũng cười xã giao theo.
-Tìm Vi à? Nó vừa đi về xong thì em đến! – Chị gái kéo ghế ngồi đối diện, hai chân bắt chéo dáng vẻ rất thoải mái.
-À không, em rỗi thì đến uống thôi – Tôi đáp khỏa lấp, chứ chị ấy nói trúng tim đen của tôi mất rồi. Mà Vi thì có vẻ như là khách quen ở đây nhỉ? Đến chủ quán còn biết cả tên. Nhưng sao, lại hỏi tôi như thế nhỉ? Chẳng lẽ có quan hệ gì với Vi à?
-Lâu rồi không thấy nó ngồi cùng trai lạ, em là gì của nó? – Chị gái làm vẻ mặt láu lỉnh.
Cứ tưởng Vi đơn độc một mình, nhưng không ngờ Vi còn có người con trai khác ư? Tôi liếc mắt sang ngang, bụng đầy thắc mắc, và đáp:
-Là bạn thôi chị.
-À mà, đôi mắt cậu, có nét giống với một người… – Chị gái chỉ tay vào đôi mắt chị ấy, hạ thấp giọng xuống. Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy bồn chồn.
-Giống ai… vậy chị? - Tôi ngập ngừng hỏi
Chị gái nhìn ra ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi từng đợt từng đợt ào tới. Bẵng vài phút sau chị mới trả lời, ngắn gọn hai chữ:
-Thường Phong.
Ồn ào, ồn ào…
-Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Anh Thế là hợp nhất! – Giọng Ngân Nga vang lên.
-Da trắng, dáng cao, mặt đẹp trai, đủ yếu tố làm hoàng tử rồi – Nhỏ Huyền xen vào.
Ngân Nga vỗ tay:
-Hay lắm, Bạch Tuyết thì đã có Nhã hot girl lớp ta thủ vai. Đóng cùng với Thế quả là một đôi trời sinh! Quyết định vậy đi, không cho ai cơ hội khước từ. Mấy người có biết là từ lâu rồi tôi luôn ấp ủ ước mơ làm đạo diễn không hả? Giờ thì cô chủ nhiệm giao tất cả cho tôi gánh vác, và bổn phận tôi là phải làm cho tốt công việc này.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cả bọn đứng im lìm nghe Ngân Nga, tức lớp trưởng tài giỏi đang thao thao bất tuyệt. Lạy hồn, cuối cùng tôi vẫn không thoát khỏi tầm ngắm của nó. Ngân Nga có máu đạo diễn từ hồi còn học lớp 10, hễ lớp có diễn kịch là một tay nó chỉ đạo cốt truyện, trang điểm, tập dợt cho mấy thành viên được chọn một cách nhiệt tình và nghiêm túc nhất. Tôi nghĩ là từ đây tới lúc kết thúc buổi ngoại khóa thì tôi sẽ chẳng tài nào sống yên ổn được, nhất là được vinh dự chọn vào vai chính – vị hoàng tử đẹp trai phong độ. Đẹp trai không phải lỗi tại tôi, trách thì trách ba mẹ tôi đi. Từ chối đối với Ngân Nga là chuyện không tưởng rồi.
Đột ngột và bất ngờ, nó quay sang nhìn tôi mỉm cười, nụ cười như chứa đao chứa kiếm. Nhiêu đó đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi gõ ngón trỏ lên mặt bàn, lúc lắc cái đầu và chờ bão tới.
-Lâm – Anh -Thế! – Ngân Nga chậm rãi xướng tên tôi – Bọn này chọn cậu là hoàng tử trong vở kịch Bạch Tuyết, cậu phải đồng ý và phải tập luyện chăm chỉ. Giải thưởng là mục tiêu chúng ta hướng đến, mang vinh quang về với tập thể 12A4. Và…
-Đủ! – Tôi đưa tay ra hiệu Ngân Nga dừng lại. Ngả người ra sau ghế và gác hai chân lên bàn, đầu óc tôi cứ ong ong hết cả lên. Nó như một cái đài phát thanh vậy – OK, OK, tôi sẽ cố gắng siêng năng cần cù, nhưng thời gian tập thì phải tương đối nhé, vì tôi còn đủ thứ việc để lo.
-Tốt! – Ngân Nga bật ngón cái trước mặt tôi, rồi nó quay bước bỏ đi, biểu cảm thì vẫn hình sự như thường. Trụ cột của lớp có khác, lúc nào cũng đứng vững với phong thái hiên ngang oai vệ thế đấy.
-------
Tôi ngồi chơi game. Hôm nay lại gặp Thường Phong, và bỗng dưng tôi nảy ra ý định, hay là ngừng đánh một hôm, tìm cớ mà khơi Thường Phong nói chuyện với mình. Biết nhau đã lâu, với tư cách là hai người bạn ảo, nhưng ít khi nào tôi cùng hắn dành thời gian để chat qua lại. Nghĩ là làm, tôi bắt đầu gửi tin nhắn cho hắn.
“Này, Thường Phong”
“Huh?”
Kìa, hắn trả lời, nhanh hơn mọi khi.
“Trò chuyện chút ít được không?”
“Về điều gì?”
Tôi nhịp nhịp chân, rồi sau đó gõ: “Gì cũng được”
“Vậy thôi tôi vào trận đây”
“A, cho hỏi, cậu ở đâu?”
Bên kia im lặng một lát.
“Sài Gòn”
“Cùng quê rồi, tôi cũng ở Sài Gòn”
“Vào đánh cùng không? Đừng lãng phí thời gian nữa”
Tôi “à há” một tiếng, chỉ nói vài câu mà đã cho rằng hắn đang lãng phí thời gian à?
“Chơi game cũng là một hình thức lãng phí thời gian còn gì?”
“Nhưng tôi không thích lãng phí thời gian, với cậu”
Tôi cứng họng bên này, chỉ biết cười trừ mà thôi. Thường Phong, quả nhiên vẫn rất đặc biệt. Con người tính khí kiểu này, chỉ sợ không ai dám làm thân. Mà biết đâu được hắn bên ngoài lại là một kẻ lập dị thì sao?
Đánh xong 5 trận thì cũng gần 4 giờ chiều, lịch trình tiếp theo là đi cafe Lộng Gió. Đi một mình, chủ yếu xem Vi có ở đó không. Nếu có thì thật là tuyệt. Số điện thoại của cô ấy tôi vẫn chưa mở miệng xin, mà Vi thì đời nào chủ động cho. Tôi bước vào bàn ngồi và gọi cafe đá, ngó nghiêng khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Vi, chắc chiều nay không đến rồi. Từ trong quầy pha chế, chị gái nhuộm tóc vàng mặc quần short áo thun đi đến chỗ tôi, và cười đon đả. Tôi cũng cười xã giao theo.
-Tìm Vi à? Nó vừa đi về xong thì em đến! – Chị gái kéo ghế ngồi đối diện, hai chân bắt chéo dáng vẻ rất thoải mái.
-À không, em rỗi thì đến uống thôi – Tôi đáp khỏa lấp, chứ chị ấy nói trúng tim đen của tôi mất rồi. Mà Vi thì có vẻ như là khách quen ở đây nhỉ? Đến chủ quán còn biết cả tên. Nhưng sao, lại hỏi tôi như thế nhỉ? Chẳng lẽ có quan hệ gì với Vi à?
-Lâu rồi không thấy nó ngồi cùng trai lạ, em là gì của nó? – Chị gái làm vẻ mặt láu lỉnh.
Cứ tưởng Vi đơn độc một mình, nhưng không ngờ Vi còn có người con trai khác ư? Tôi liếc mắt sang ngang, bụng đầy thắc mắc, và đáp:
-Là bạn thôi chị.
-À mà, đôi mắt cậu, có nét giống với một người… – Chị gái chỉ tay vào đôi mắt chị ấy, hạ thấp giọng xuống. Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy bồn chồn.
-Giống ai… vậy chị? - Tôi ngập ngừng hỏi
Chị gái nhìn ra ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi từng đợt từng đợt ào tới. Bẵng vài phút sau chị mới trả lời, ngắn gọn hai chữ:
-Thường Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.