Vi

Chương 3: Tên tôi là...

Bút Chì Màu

26/11/2013

Nắng gắt.

Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Không khí oi bức hòa lẫn với cát bụi bủa vây khắp đường phố và phả vào mặt tôi cái hơi nóng hầm hập. Dù cho đã khoác thêm áo hoddie bên ngoài nhưng ánh nắng vẫn xuyên qua da thịt, tôi thấy có chút bỏng rát. Vì cảm thấy quá bức bối, tôi bắt đầu chửi thề vài tiếng. Thời tiết như thế này dễ khiến người ta phát điên.

Tôi muốn nhanh chóng về nhà. Giá như bây giờ có tuyết rơi thì tốt biết mấy.

Những ngày đầu trần dang nắng không dám đội mũ bảo hiểm vì sợ phá hư mẫu tóc làm tóc tôi loe hoe một chút đỏ, nhưng từ khi bị cảnh sát giao thông tuýt còi đóng phạt và tố cáo lỗi lầm bé bỏng của tôi cho nhà trường biết, tôi đã bỏ luôn cái tính xấu ấy. Tóc tôi nhuốm tí đỏ là do lí do vừa nêu trên, hoặc do ngả màu của thuốc nhuộm. Tôi có nhuộm tóc, màu tím than. Và cái màu này thoạt nhìn qua thì như màu nguyên thủy, nhưng nếu để ý kĩ hay đứng ra chỗ sáng thì ngay lập tức thì mái tóc tôi sẽ rực rỡ sắc tím ngay. Chẳng hạn như bây giờ, dưới cái nắng trưa, nhìn mình qua kính chiếu hậu thì nó đã chuyển sang màu tím, cũng vì nguyên do này mà tôi luôn luôn sập cửa sổ nếu tụi thanh niên xung kích cùng thầy tổng phụ trách đi kiểm tra nề nếp. Nhưng thật ra tôi thích chơi tông bạch kim hơn, khốn nỗi hoàn cảnh ngăn cản sở thích của tôi nên đành phải ngậm ngùi chọn tông chìm. Điều này có hai nguyên nhân. Thứ nhất là từ phía nhà trường, tôi chắc chắn sau khi bỏ tiền ra để nhuộm một quả đầu ưng ý thì sẽ phải trả lại màu nguyên thủy ngay tức khắc, hoặc viết kiểm điểm, hoặc chống cự và tiếp đó bị giáo viên mời phụ huynh vào trường dẫn con về. Thứ hai là từ phía gia đình, tôi nghĩ mình sẽ được tống ra sân kèm theo đống quần áo cho tới khi tóc tôi đen trở lại. Chơi bời là một chuyện nhưng làm nổi quá thì không xong, đơn giản là ba mẹ tôi thường xuyên đi công tác, và tôi được tự do tung hoành, miễn sao giấy báo kết quả học tập gởi về hàng tháng không sa sút thì OK.

Có một điều mà tôi hơi khác với dân chơi, đó là không bao giờ đụng tới thuốc lá. Tôi ghét thuốc, không phải mới đây, mà đã từ lúc nhỏ. Làn khói mỏng manh mang theo mùi khó ngửi kia luôn làm tôi thấy khó thở, ngột ngạt, vậy mà bọn bạn cứ hút như đúng rồi, lại còn bị nghiện. Mỗi ngày tụi nó hút không dưới năm điếu. Những khi như vậy thì tôi liền biến sang chỗ khác, vì ngồi đó chịu đời không thấu, mà nếu ngồi thì sẽ phải đưa tay che mũi, hoặc tệ hơn là ho sặc sụa, và mọi người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường, từ đó có thể kết luận cái hình tượng hào hoa phong nhã của tôi sẽ nhanh chóng sụp đổ mặc dù bọn bạn đã cười sau lưng tôi (và thỉnh thoảng cười vào mặt) vì cái chuyện này lâu lắm rồi.

Kệ tụi nó, xem như tôi khôn ngoan biết tự bảo vệ sức khoẻ vàng ngọc của mình, chẳng phải báo đài và thậm chí là trên chính những hộp thuốc vẫn tuyên truyền nhan nhãn cái câu "hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ" đấy sao? Gái còn nhiều nhưng chỉ sợ đời tôi ngắn quá, cho nên phải sáng suốt từ bây giờ để tránh hối tiếc về sau. Ít ra khi đi khám tổng quát thì nội tạng vẫn lành lặn chứ không phải rơi vào hoàn cảnh há hốc mồm cầm tờ giấy kết quả khi thấy phổi mình thủng lỗ chỗ như tổ ong. Mà uống rượu nhiều cũng không tốt, biết nhưng không bỏ được, thôi kệ sau này uống ít lại vậy.

Về đến nhà thì đã giữa trưa, quăng vội chiếc cặp quai chéo xuống bàn, tôi ăn cơm, tắm rửa vội vàng rồi phi thân lên phòng ngay. Tôi cần không khí lạnh lạnh hơn bao giờ hết. Bật điều hòa ở mức 25 độ, tôi khoan khoái quay vài vòng để tận hưởng cái mát lạnh kia. Khi so với môi trường bên ngoài, thì ít ra phòng tôi cũng chính là thiên đường trên mặt đất.

Mọi thứ đều ổn rồi, giờ thì chơi game. Cái game mà tôi đang cày đêm cày ngày là Liên Minh Huyền Thoại, game đồ họa đẹp mà lại còn thú vị phết. Điều cần thiết để đánh hay thì ngoài tư duy, mưu trí của mình ra thì cần phải có tính đồng đội. Bạn sẽ nắm 40% thua nếu không phối hợp được với đồng đội.

Trong game, tôi có quen một nhân vật tên là Thường Phong, là con trai. Nghe đâu chơi sau tôi 10 ngày nhưng kĩ năng đánh thì lại tốt hơn tôi rất nhiều. Thường Phong thuộc tuýp người kiệm lời, ngoài việc chỉ huy bọn tôi dàn trận và sử dụng chiến thuật ra sao thì chẳng có lấy một câu tán gẫu trong khi bọn tôi nhao nhao mỗi đứa một kiểu. Chính vì lí do này mà có đôi khi tôi hay nghĩ rằng Thường Phong là nhân vật máy, không có người chơi và những lời nói của hắn ta thì luôn được cài chế độ auto mặc định. Ngay cả những lúc tôi không phối hợp tốt làm Thường Phong mất mạng thì hắn vẫn không lên tiếng rủa xả gì, hoặc khi chúng tôi tán thưởng việc hắn lập quá nhiều chiến công thì hắn vẫn im lặng. Dường như mọi tác động xung quanh không hề lọt vào tầm mắt của Thường Phong, trừ những thứ hắn tập trung. Không biết ở ngoài đời hắn như thế nào, tôi rất tò mò về điều đó, vì thế thử xin nick face book của hắn nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối.

Kìa, Thường Phong đang online, thấy vậy tôi liền mời hắn vào trận. Có hắn là đồng đội thì đội tôi ít khi bị thua, vì kĩ năng của hắn quá tốt. Tôi phấn khởi khi mình thắng liên tiếp ba ván, trong đó hai ván đầu thì đội đối phương đã bỏ phiếu đầu hàng. Thử quay đầu nhìn ra cửa sổ, thì trời vẫn nắng chang chang.

"Hôm nay nóng kinh khủng" - Tôi đặt tay lên bàn phím và gõ dòng chữ cảm thán mặc dù đang ngồi trong máy lạnh. Thử xem xem thời tiết ở nơi bọn họ ra sao, không biết có nắng gắt như nơi này không.



Vài giây sau, Thường Phong đột nhiên đáp lại: " Đường nhiều bụi và nóng".

Đọc xong câu chữ của Thường Phong, bất chợt tôi liên tưởng đến việc hắn ta sống cùng một thành phố với tôi, vì hiện tại ngoài đường đúng là như thế thật. Mà thôi, thành phố nào trong nước vào giờ trưa mà chẳng nóng và nhiều bụi,trừ những ngày có mưa.

Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá xa rồi.

Sau hai tiếng đồng hồ chơi game, tôi tắt máy và nằm vật ra giường, chuẩn bị đi ngủ. Giấc ngủ trưa luôn là điều cần thiết đối với tôi, vì nó giúp tôi giữ được tinh thần tỉnh táo để chơi bời vào buổi tối. Nhưng mà... tôi vừa sực nhớ ra một chuyện khá to tát, đó là chiến dịch cưa đổ Vi. Tôi đã trót nhận lời với mấy thằng bạn vì sĩ diện, nhưng tôi không có gì để chắc chắn và thậm chí không biết tiếp cận Vi bằng cách nào. Vi luôn tạo cho người ta một cảm giác khó gần, và nếu Vi giống như những nhỏ con gái bình thường thì mọi chuyện sẽ khác, ít ra tôi có thể áp dụng những chiêu trò quen thuộc và cần thiết trong việc cua gái để tán đổ Vi. Tôi không nắm được tâm lý của Vi, càng không biết Vi cần gì và muốn gì cũng như cách tạo ấn tượng ban đầu như thế nào mới gọi là tốt. Những thứ đó, tôi hoàn toàn không biết...

Gay go thật, sao tôi lại đánh cược cái ván cờ mà tôi chẳng biết nước đi và chẳng nắm chắc phần thắng trong tay chứ?

Dù thế nào thì kết quả cũng chỉ có một.

Hoặc thắng, hoặc thua.

Được tất, mất cả. Tôi đành phải dựa vào sự cố gắng của bản thân. Có thể đối với bọn bạn thì đây chỉ đơn thuần chỉ là một trò chơi, nhưng đối với tôi thì đây chính là một thử thách thật sự...

Vì tôi... vì tôi cũng có chút ít thiện cảm với Vi mà. Nhưng trước khi bắt đầu mọi thứ, tôi nghĩ mình phải chia tay với Trúc, tối nay nên hẹn Trúc đi uống cà phê rồi lựa lời mà nói. Vừa tự nhủ thầm trong đầu thì điện thoại đổ chuông, tôi nhận được tin nhắn từ phía Trúc với nội dung: "7 giờ rưỡi Trúc đợi Thế ở Lộng Gió, Trúc có chuyện muốn nói". Vừa hay tôi cũng đang định hẹn Trúc, nay Trúc bỗng dưng chủ động thì còn gì bằng. Vậy là tôi an tâm nằm ngủ rồi.

À quên, trước khi đi ngủ tôi xin tự giới thiệu, Lâm Anh Thế là tên của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook