Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Chương 25: Giống Cái Nhỏ Lập Công 2
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
15/07/2022
Dương Sí đắc ý mang người trở về trong tộc, tộc trưởng đương nhiên vui mừng khôn xiết. Một kẻ ngốc tự động dâng đồ đến cửa giống như anh ta, thật sự rất hiếm thấy.
“A Sí lần này đã lập công lớn rồi, phần thịt hôm nay chia được sẽ thêm một phần cho cậu.”
“Cám ơn tộc trưởng!”
Dương Sí ra khỏi sơn động của tộc trưởng, anh ta sững sờ một lúc mới định thần lại. Thực ra có thể bắt được Minh Sâm kia, tất cả đều là nhờ vào công lao của giống cái đó. Anh ta vốn định nói ra, nhưng mọi người trong tộc đều biết anh ta có một giống cái, nói ra rồi thì công lao cho dù là của giống cái kia nhưng cũng sẽ được tính trên người anh ta thôi.
Hơn nữa, anh ta không muốn người trong tộc chú ý nhiều đến giống cái đó.
Đợi sau khi chia xong phần thịt đó, tự anh ta sẽ mang về đưa cho cô ấy là được rồi.
Hợp Khương vừa cắn cọng cỏ ngọt vừa từ trong sơn động bước ra, thấy Dương Sí đang đứng ngây người ở đó, cô lập tức gọi anh ta một tiếng.
“Dương Sí! Tiểu Lộ đâu, sao không cùng đi với anh?”
“Tiểu Lộ? Tiểu Lộ là ai?”
“Chính là giống cái của anh đó! Sao ngay cả tên cô ấy là gì anh cũng không biết vậy?”
Hợp Khương trừng mắt nhìn anh ấy, lại hỏi: “Sao anh không dẫn cô ấy vào trong tộc chơi thế, cả ngày cứ ở trong hang, buồn chán sẽ dẫn đến ngu ngốc đó.”
“Giống cô vậy phải không?”
Dương Sí hỏi lại.
Anh ta thực sự cảm thấy Hợp Khương thật là ngu ngốc. Sau trận cháy rừng lần thứ hai, thấy giống cái trở nên hiếm hoi, các bộ tộc khác đều có ý nghĩ muốn lấy giống cái từ tộc khác về để sinh con đẻ cái duy trì nòi giống.
Hợp Khương bất chấp sự ngăn cản của người trong gia đình, nhất quyết muốn đưa con hổ của mình đi cùng một người đàn ông thuộc bộ tộc Thiên Lang. Sau đó, nghe nói cuộc sống mỗi ngày quá khó khăn, người đàn ông của cô ấy không thể nuôi được cô ấy nên đã đuổi cô ấy về. Có điều Hợp Khương đã sinh ra một đứa con nhưng vẫn ở lại tộc Thiên Lang.
Lúc đó, địa bàn của bộ tộc Thiên Lang bên cạnh tộc Bạch Hổ, khoảng cách rất gần.
Thậm chí Hợp Khương còn âm thầm lấy cả con mồi mà anh trai cô đánh đổi cả tính mạng để săn bắt được, đưa cho người đàn ông của tộc Thiên Lang, trong khi bản thân cô thì đang phải chết đói. Mọi người trong tộc đều cho rằng, có lẽ là vì đứa con do cô sinh ra đang còn ở trong tộc Thiên Lang, nên cô mới làm như vậy.
Mặc dù có vô vàn lý do để bào chữa cho hành động của cô, nhưng trong mắt của Dương Sí, cô thật ngốc nghếch.
Ngốc đến vô cùng tận.
Hợp Khương nghe anh nói xong liền bùng nổ.
“Ý anh nói tôi ngu ngốc chứ gì?!”
Dương Sí mặc kệ cô ấy, trực tiếp đi vòng qua cô.
Hợp Khương lập tức đuổi theo anh ấy, nhưng cho dù cô có náo loạn đến thế nào thì Dương Sí cũng không quan tâm đến cô.
Chẳng còn mấy năm nữa sẽ xảy ra vụ cháy rừng lần thứ hai, anh ta đâu còn tâm trạng để cười đùa chứ.
Mặt trời lặn dần về hướng tây, bầu trời tối sầm lại một chút, Dương Sí trở về hang động cùng với phần thịt được phân chia cho mình. Thị lực của anh ta rất tốt, từ xa đã nhìn thấy giống cái trên tay cầm một ít cỏ khô đang ngồi trước cửa động, không biết cô ấy đang làm gì. Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy anh quay lại, giống cái lập tức cầm lấy cỏ khô quay vào trong hang.
Dương Sí lập tức bật cười.
Đây là vẫn còn đang giận anh mà.
Suy nghĩ một lúc, quả thực là thái độ trước đây của mình không tốt. Lần này may mà có sự giúp đỡ của cô, anh mới có thể bắt được Minh Sâm, nói thế nào đi nữa thì đều do mình đã hiểu lầm cô ấy.
Dương Sí cố đè nén sự chán ghét trước đó của mình dành cho giống cái này lại, anh đem miếng thịt bước vào trong sơn động của cô.
“Lộ, Lộ, Tiểu Lộ?”
Hàn Lộ nhìn thấy có người bước vào thì rất kinh ngạc, lại nghe thấy anh gọi cô là Tiểu Lộ, quả thực giống như người vừa nhìn thấy ma vậy.
“A Sí lần này đã lập công lớn rồi, phần thịt hôm nay chia được sẽ thêm một phần cho cậu.”
“Cám ơn tộc trưởng!”
Dương Sí ra khỏi sơn động của tộc trưởng, anh ta sững sờ một lúc mới định thần lại. Thực ra có thể bắt được Minh Sâm kia, tất cả đều là nhờ vào công lao của giống cái đó. Anh ta vốn định nói ra, nhưng mọi người trong tộc đều biết anh ta có một giống cái, nói ra rồi thì công lao cho dù là của giống cái kia nhưng cũng sẽ được tính trên người anh ta thôi.
Hơn nữa, anh ta không muốn người trong tộc chú ý nhiều đến giống cái đó.
Đợi sau khi chia xong phần thịt đó, tự anh ta sẽ mang về đưa cho cô ấy là được rồi.
Hợp Khương vừa cắn cọng cỏ ngọt vừa từ trong sơn động bước ra, thấy Dương Sí đang đứng ngây người ở đó, cô lập tức gọi anh ta một tiếng.
“Dương Sí! Tiểu Lộ đâu, sao không cùng đi với anh?”
“Tiểu Lộ? Tiểu Lộ là ai?”
“Chính là giống cái của anh đó! Sao ngay cả tên cô ấy là gì anh cũng không biết vậy?”
Hợp Khương trừng mắt nhìn anh ấy, lại hỏi: “Sao anh không dẫn cô ấy vào trong tộc chơi thế, cả ngày cứ ở trong hang, buồn chán sẽ dẫn đến ngu ngốc đó.”
“Giống cô vậy phải không?”
Dương Sí hỏi lại.
Anh ta thực sự cảm thấy Hợp Khương thật là ngu ngốc. Sau trận cháy rừng lần thứ hai, thấy giống cái trở nên hiếm hoi, các bộ tộc khác đều có ý nghĩ muốn lấy giống cái từ tộc khác về để sinh con đẻ cái duy trì nòi giống.
Hợp Khương bất chấp sự ngăn cản của người trong gia đình, nhất quyết muốn đưa con hổ của mình đi cùng một người đàn ông thuộc bộ tộc Thiên Lang. Sau đó, nghe nói cuộc sống mỗi ngày quá khó khăn, người đàn ông của cô ấy không thể nuôi được cô ấy nên đã đuổi cô ấy về. Có điều Hợp Khương đã sinh ra một đứa con nhưng vẫn ở lại tộc Thiên Lang.
Lúc đó, địa bàn của bộ tộc Thiên Lang bên cạnh tộc Bạch Hổ, khoảng cách rất gần.
Thậm chí Hợp Khương còn âm thầm lấy cả con mồi mà anh trai cô đánh đổi cả tính mạng để săn bắt được, đưa cho người đàn ông của tộc Thiên Lang, trong khi bản thân cô thì đang phải chết đói. Mọi người trong tộc đều cho rằng, có lẽ là vì đứa con do cô sinh ra đang còn ở trong tộc Thiên Lang, nên cô mới làm như vậy.
Mặc dù có vô vàn lý do để bào chữa cho hành động của cô, nhưng trong mắt của Dương Sí, cô thật ngốc nghếch.
Ngốc đến vô cùng tận.
Hợp Khương nghe anh nói xong liền bùng nổ.
“Ý anh nói tôi ngu ngốc chứ gì?!”
Dương Sí mặc kệ cô ấy, trực tiếp đi vòng qua cô.
Hợp Khương lập tức đuổi theo anh ấy, nhưng cho dù cô có náo loạn đến thế nào thì Dương Sí cũng không quan tâm đến cô.
Chẳng còn mấy năm nữa sẽ xảy ra vụ cháy rừng lần thứ hai, anh ta đâu còn tâm trạng để cười đùa chứ.
Mặt trời lặn dần về hướng tây, bầu trời tối sầm lại một chút, Dương Sí trở về hang động cùng với phần thịt được phân chia cho mình. Thị lực của anh ta rất tốt, từ xa đã nhìn thấy giống cái trên tay cầm một ít cỏ khô đang ngồi trước cửa động, không biết cô ấy đang làm gì. Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy anh quay lại, giống cái lập tức cầm lấy cỏ khô quay vào trong hang.
Dương Sí lập tức bật cười.
Đây là vẫn còn đang giận anh mà.
Suy nghĩ một lúc, quả thực là thái độ trước đây của mình không tốt. Lần này may mà có sự giúp đỡ của cô, anh mới có thể bắt được Minh Sâm, nói thế nào đi nữa thì đều do mình đã hiểu lầm cô ấy.
Dương Sí cố đè nén sự chán ghét trước đó của mình dành cho giống cái này lại, anh đem miếng thịt bước vào trong sơn động của cô.
“Lộ, Lộ, Tiểu Lộ?”
Hàn Lộ nhìn thấy có người bước vào thì rất kinh ngạc, lại nghe thấy anh gọi cô là Tiểu Lộ, quả thực giống như người vừa nhìn thấy ma vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.