Chương 42: Mỹ nhân danh kiếm
Mặc Bảo Phi Bảo
28/03/2014
Thánh Lịch năm thứ nhất, Lý Đán nhường ngôi cho Lư Lăng vương, Võ Hoàng phục lập Lư Lăng vương làm Hoàng Thái tử, phong hoàng tử Lý Đán làm Tướng vương, xá thiên hạ.
Đã nhiều ngày, Lý Long Cơ mở gia yến khoản đãi Thái Nguyên Vương thị, riêng ta tìm cách tránh mặt. Ở phòng trong dùng xong bữa tối, Lý Thanh thỉnh an đi vào, nói là quận vương phân phó xuống, nếu không muốn dự gia yến cũng không sao, Trúc Uyển có quý nhân đang chờ, nhất định phải gặp một lần. Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, biết quý nhân này chỉ là Nghi Bình.
Ta chọn một con đường mòn kín đáo đi một mình, vào Trúc Uyển, quả nhiên bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đứng trên cầu gấp khúc, cúi đầu nhìn mặt hồ. Nàng hình như nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về hướng ta, dáng vẻ mỏng manh tiều tuỵ, si ngốc như con rối. Ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi đến gần nàng, kéo tay nàng đến bên cạnh, nói: "Nghi Bình". Chỉ gọi một tiếng, rồi không biết nên nói gì tiếp.
Nàng gật đầu cười yếu ớt: "Quận chúa." Ta gượng cười: "Nay không còn quận chúa, ngươi có thể gọi ta Vĩnh An, nếu không chê, thì kêu một tiếng tỷ tỷ." Nàng lắc đầu: "Tình chủ tớ vẫn còn, Nghi Bình gọi quận chúa vẫn quen miệng hơn." Ta cũng không kiên trì, nắm tay nàng đi dọc theo cầu gấp khúc, cả hai cùng trầm mặc.
Đợi vào đình, ta mới xoay người, nhìn thẳng nàng, nói: " Hôm nay ta tới là khuyên ngươi". Nàng gật đầu: "Nô tỳ biết, đến đây không phải nghe người khuyên, chỉ là nghĩ muốn nhìn quận chúa một chút", nàng cúi đầu, vẻ mặt lạc lõng: "Dù sao, sau này càng ít cơ hội thấy được." Ngữ khí của nàng bình tĩnh lạ kỳ, từng chữ như châm chích vào lòng ta, ta lặng lẽ hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Kỳ thật, nếu bảo ta phải khuyên ngươi, ta cũng nói không được nửa câu, chỉ trách lúc trước ta tự cho là thông minh, hại ngươi đến bước này."
Nàng lắc đầu, đi đến cạnh đình, ngẩn ngơ nhìn cá bơi lội vui vẻ trong ao, hơi xuất thần: "Phận bạc duyên mỏng, Nghi Bình không oán, chỉ cần có thể đổi lấy mấy năm bình an cho quận vương". Chỗ yến tiệc truyền đến tiếng trống nhạc, chỗ này chỉ có tiếng ve kêu râm ran từng đợt, ta đứng phía sau nàng, nghe âm thanh vũ nhạc vui cười, lẩm bẩm nói với nàng, cũng như tự nói với chính mình: "Tất cả rồi sẽ bình an ."
Khi nàng cáo lui rời Trúc Uyển, hành lễ trịnh trọng về phía ta, cũng không nói nửa câu. Mắt ta chợt cay xè, nhìn nàng nhẹ giọng nói: "Nghi Bình, ngươi làm vậy là đã đủ rồi. Ta không muốn ngươi sau này làm kẻ miên lý tàng châm*, ngày ngày tính kế, mà mong rằng ngươi có thể thông suốt, an phận trôi qua tuổi già, ngươi có hiểu được ?". Trận tranh đấu này, ngay cả tính mệnh vương tôn hậu duệ quý tộc đều chỉ như chuyện vặt, huống chi nàng là một cơ thiếp bị chuyển tặng? Lý Trọng Tuấn ở trong cung xưa nay đa nghi nóng nảy, nếu nàng vẫn nhớ thương Lý Thành Nghĩa, nhất định khó chết già.
* Miên lý tàng châm - 绵里藏针 – trong bông giấu kim – chỉ trong mềm có cứng, hoặc ngoài mặt thiện lương, trong lòng ác độc.
Nàng gật gật đầu, đứng dậy rời đi, ta nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, đang ngẩn người, đầu cầu bên kia có một nam nhân đi tới. Ta thấy hắn ta lạ mặt, quần áo lại cực kì cầu kì tinh tế, liền đoán được là người Thái Nguyên Vương thị, bèn vội đứng dậy hành lễ, hắn đánh giá ta nói: "Ngươi là tỳ nữ vương phủ, hay là cơ thiếp quận vương ?"
Ta hơi chần chừ, đáp: "Thiếp thân Võ thị." Hắn nhướng mày, không nói gì.
Ta không dám ở lâu, nhanh chóng lách người đi ngang qua hắn ta, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy hắn bật cười, nói: "Vội vã đi vậy sao? Nếu lúc này ta làm khó dễ nàng, Lý Long Cơ cũng không dám làm gì ta", ta chợt ngừng bước, hắn lại nói: "Nay Thái tử đã thành Tướng vương, mặc dù Lý Long Cơ vẫn là Lâm Tri quận vương, nhưng đại để vẫn không thể so với lúc trước, chỉ có Thái Nguyên Vương thị ta mới có thể trợ hắn. Phu nhân, nàng nói có phải không?"
Ta im lặng một lúc, mới thấp giọng trả lời: "Vương công tử, nơi này tuy là Lâm Tri vương phủ, nhưng chung quanh đều là tai mắt trong cung, nói chuyện giữ miệng vẫn tốt hơn", dừng một chút, ta thấy hắn không trả lời, mới cười nói tiếp: "Thiếp thân nghe thấy quanh thân công tử mùi rượu, chắc là uống nhiều lắm, có cần sai người pha trà mang đến không ?"
"Nhị phu nhân khách khí, không cần phiền toái như thế, đi dạo gần hồ một chút là tốt rồi." Cũng là kẻ thông minh, ta nở nụ cười, cũng không quay đầu lại tiêu sái bỏ đi.
--
Gặp lại tên này, là một ngày sau, ta mới biết hắn ta chính là bào huynh (anh ruột) Vương Hoàn, Vương Thủ Nhất
Nhân dịp Địch công đến quý phủ, khi ta vào dự yến, mọi người đúng lúc náo nhiệt, đều đang kính rượu chúc Địch Nhân Kiệt sắp tới xuất chinh đại thắng. Thúc phụ Võ Tam Tư tuy ngồi cười một bên, sắc mặt cực kì không vui, ta lặng yên đi vào, tìm một chỗ không ai để ý ngồi xuống, nghe mọi người châu đầu ghé tai nghị luận, không lên tiếng.
Mấy tháng trước Khả hãn Đột Quyết cầu thân cho nữ nhi, Hoàng tổ mẫu đem đường huynh Võ Duyên Tú cho Đột Quyết, không ngờ Khả hãn tức giận, tuyên bố ông ta cầu hôn hoàng thất Lý gia, Đại Chu lại đưa nam nhi Võ gia đi, mạo danh cầu hôn, tức thì khởi binh tấn công Hà Bắc. Chỉ mới hơn mười ngày đã đoạt vô số thành trì, đi đến đâu giết hết bá tánh bình dân chỗ ấy, máu chảy thành sông.
Việc này vốn là châm biếm Võ gia, Hoàng tổ mẫu cũng không dùng người Võ gia dẫn binh, mà để cho Thái tử Lý Hiển nắm giữ ấn soái, Địch Nhân Kiệt đại soái xuất chinh, khó trách thúc phụ buồn bực như thế.
"Nghe nói triều đình chiêu binh hơn tháng đã làm ngàn người bất mãn", Vương Thủ Nhất nâng chén cười nói: "Nhưng thiên hạ vừa nghe thấy Địch công làm nguyên soái, liền đáp ứng lời kêu gọi đến tập hợp ở Lạc Dương, nay không ngờ đã hơn năm vạn, uy vọng của Địch công thật sự làm tiểu bối ta khâm phục." Địch Nhân Kiệt lắc đầu cười: "Là vì Thái tử làm chủ soái, bổn tướng bất quá chỉ là đại soái xuất chinh mà thôi." Vương Thủ Nhất sang sảng cười, nhìn về phía nam tử trung niên bên cạnh Địch Nhân Kiệt: "Diêu đại nhân lần này cũng sẽ cùng xuất chinh ư ?"
Nam nhân kia khí độ hiên ngang, mặc dù mặc nho sam, nhưng có cặp mắt của một võ tướng. Lúc ta đang yên lặng đánh giá, hắn đã cười trả lời: "Diêu mỗ bất tài, chỉ có thể ở trong triều từ xa chúc Địch tướng đánh bại Đột Quyết, khải hoàn quay về." Ngồi ở một bên, Lý Long Cơ khẽ nhíu mày, cười nói: "Mọi người hay nói Binh bộ thị lang Diêu đại nhân trong ngực có vạn quân, phàm là trạm gác biên phòng, phân bố quân doanh, tình hình binh lính, binh khí dự trữ đều có thể ghi nhớ nằm lòng, mặc dù lần này không ra trận, e cũng đã đưa ra kế sách giải quyết địch từ lâu, sao lại tự nhận mình bất tài ?". Nam nhân kia cười lắc lắc đầu, nâng chén lên kính, uống một hơi cạn sạch.
Ta nghe Lý Long Cơ nói vậy, mới nhớ lại mấy ngày trước đây hắn từng nhắc qua, Binh bộ thị lang Diêu Nguyên Sùng, môn sinh mà Địch công đắc ý nhất. Khi Lý Long Cơ nói đến người này, từng lo lắng hắn là do Hoàng tổ mẫu một tay đề bạt, không biết ngày sau có gây trở ngại cho Lý gia hay không, lại tựa hồ rất ngưỡng mộ người này, cũng có ý mượn sức.
Khó trách mới có bữa tiệc ngày hôm nay.
Ta đang suy nghĩ, Đông Dương đứng cạnh khẽ a một tiếng. Ta nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhẹ nói: "Như thế nào ?". Đông Dương ngượng ngùng cúi người, nhỏ tiếng trả lời: "Nô tỳ thuở nhỏ tập võ, thường nghe người ta nhắc tới người này." Lòng ta vừa động, bèn truy vấn: "Nói xem." Nàng gật đầu, ngồi thấp bên cạnh ta, cẩn thận kể: "Người này xuất thân từ Ngô Hưng Diêu thị, mấy đời đều là võ tướng thế gia nổi danh thiên hạ, cho nên khi còn bé sư phó thường đề cập đến Diêu Nguyên Sùng này, nói tới đủ loại binh khí không gì không tinh thông, có thể nói là kỳ tài. Nào ngờ hắn bỏ võ theo văn, đi làm Binh bộ thị lang."
Ngô Hưng Diêu thị ? Hèn gì Đông Dương kinh ngạc như thế.
Nếu xét xa hơn, sợ là ngay cả Lý Long Cơ bọn họ còn chưa đạt tới thân phận tôn quý như họ Diêu, đây chính là dòng dõi đế vương chính thống của thiên hạ. Năm đó Đế Nghiêu truyền ngôi Thuấn, chính là thuỷ tổ của Diêu thị, Diêu Trọng Hoa. Ta nhìn hắn nâng chén uống rượu, trong lòng nảy sinh ý định, cười nâng chén đứng dậy, đi đến cạnh Lý Long Cơ ngồi xuống, mỉm cười ngọt ngào: "Quận vương, thiếp thân muốn kính Diêu đại nhân một ly."
Lý Long Cơ kinh ngạc, thấy ta tràn đầy ý cười, liền biết thời biết thế, thuận nước giong thuyền: "Kính rượu luôn luôn có cớ, bổn vương trước hết muốn nghe." Lý Thành Khí ngồi gần đó cũng xoay đầu, bình tĩnh nhìn ta. Ta mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Diêu Nguyên Sùng cũng đang mang vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Thiếp thân khi còn bé từng nghe kể qua Ngô Hưng Diêu thị, có nguồn cội là đế Thuấn, là hậu nhân của bậc hiền triết đã khuất, hôm nay may mắn gặp Diêu đại nhân tất nhiên muốn kính ngài một ly."
Ngô Hưng Diêu thị tuy là dòng dõi vua chúa chính thống, nhưng chỉ còn là hư danh, so với hoàng thất Lý gia ở đây, Thái Nguyên Vương thị, kém khá xa. Ta kính trọng một chén rượu như thế, không dám nói làm cho hắn tâm sinh cảm kích, ít nhất cũng sẽ làm hắn vui sướng không thôi.
Lý Long Cơ cười hiểu rõ, cũng nâng chén: "Vĩnh An nói như thế, bổn vương cũng muốn kính một ly." Hắn vốn là chủ tiệc, lại có ta nịnh hót nói thêm vào, mọi người dự tiệc đương nhiên đều giơ chén lên, cùng uống rượu.
Diêu Nguyên Sùng thụ sủng nhược kinh đứng lên, chắp tay đáp lễ mọi người, lại nhìn về phía hai ta, cười nói: "Nếu nhắc về tổ tiên, trong tiệc này tất cả mọi người đều là thế gia vọng tộc, Diêu mỗ sao dám cao ngạo như thế." Ta đánh mắt với Đông Dương, nàng nhanh nhẹn hiểu ý, vội bưng cho ta thêm chén nước trong. Ta cười với Diêu Nguyên Sùng: "Diêu đại nhân, kỳ thật câu trước là khách khí thôi, một ly này mới là chân chính muốn kính ngài. Đại nhân nghe xong lời này, quyết định uống hay không uống, nếu là uống, thì liền đáp ứng thiếp thân một thỉnh cầu, nếu là không, thiếp thân sẽ lui ra." Diêu Nguyên Sùng sửng sốt, mới xấu hổ cười nói: "Phu nhân mời nói."
Lý Long Cơ nhíu mày, nhìn chằm chằm chén rượu của ta, ta không để ý tới hắn, nói với Diêu Nguyên Sùng: "Quận vương thuở nhỏ tập võ, xưa nay yêu thích kết giao người thiện võ, thường hay cùng thiếp thân nhắc tới Diêu đại nhân xuất thân từ võ tướng thế gia, bàn về binh khí không gì không tinh thông. Thiếp nghe đều nhớ trong lòng, hôm nay nếu được gặp đại nhân, đành mặt dày mong được mở mang kiến thức một phen", ta nói xong, bưng chén nước uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Không biết chén rượu này, đại nhân uống hay không uống ?"
Lúc này giữa sân đều là chúng thần trong triều, hoàng tôn vọng tộc, ai mà không muốn trước mặt mọi người có cơ hội mặt mày rạng rỡ? Ta vẫn giữ nụ cười nhìn hắn, hắn đang do dự, Địch Nhân Kiệt đã sang sảng cười, vỗ vỗ vai hắn nói: "Tiểu quận chúa khi còn bé chính là nhanh mồm nhanh miệng như thế, ngay cả bổn tướng cũng cam bái hạ phong, Nguyên Sùng a, đã bị đề cao liên tiếp hai lần, rượu này ngươi còn muốn chạy thoát sao?"
Diêu Nguyên Sùng nâng chén uống cạn: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Mọi người đang uống rượu cao hứng, nghe được lời này càng thêm hứng khởi, Lý Long Cơ lập tức sai người dọn dẹp phòng tiệc, đưa giá gỗ binh khí đến, cười nói: "Diêu đại nhân, thỉnh." Sau đó nghiêng đầu nhìn ta: "Khi nãy nàng liên tục uống hai chén ——" ta nhẹ lắc đầu, khẽ nói: "Là nước". Hắn ngớ ra, lười nhác tựa vào ghế, hướng về phía ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mới lại nhìn về phía giữa sân.
Lúc này Diêu Nguyên Sùng đã đi đến chính giữa, quét mắt dàn binh khí, kĩ lưỡng chọn một món, ôm quyền nói: "Diêu mỗ cũng có lời mời." Lý Long Cơ cười gật đầu: "Đại nhân mời nói."
Diêu Nguyên Sùng cung kính nói: "Phu nhân vừa rồi nói 'Bàn về binh khí không gì không tinh thông', quả thật là thổi phồng. Diêu mỗ là thuở nhỏ theo gia phụ, luyện không ít binh khí, nhưng giỏi nhất là kiếm. Người tập võ, chung quy đều muốn có người cùng so tài, Diêu mỗ từ lâu đã ngưỡng mộ kiếm pháp của Thọ Xuân quận vương, lại vô duyên nhìn thấy", hắn đem ánh mắt dời về phía Lý Thành Khí, nâng tay áo nói: "Hôm nay cũng là nhờ cơ hội này, không biết có thể bêu xấu, may mắn chiêm ngưỡng một lần kiếm pháp quận vương?"
Ta kinh ngạc nhìn Lý Thành Khí, tuy nói là hắn giỏi thơ thiện kiếm, lại không ngờ đến ngay cả Diêu gia cũng xem trọng kiếm pháp của hắn. Hắn mỉm cười nhìn ta, nói: "Nếu phu nhân khó xử Diêu đại nhân trước, bổn vương cũng không nên bỏ qua mặt mũi đại nhân, chỉ có thể thuận theo thời thế khoe khoang một phen ."
Đã nhiều ngày, Lý Long Cơ mở gia yến khoản đãi Thái Nguyên Vương thị, riêng ta tìm cách tránh mặt. Ở phòng trong dùng xong bữa tối, Lý Thanh thỉnh an đi vào, nói là quận vương phân phó xuống, nếu không muốn dự gia yến cũng không sao, Trúc Uyển có quý nhân đang chờ, nhất định phải gặp một lần. Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, biết quý nhân này chỉ là Nghi Bình.
Ta chọn một con đường mòn kín đáo đi một mình, vào Trúc Uyển, quả nhiên bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đứng trên cầu gấp khúc, cúi đầu nhìn mặt hồ. Nàng hình như nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về hướng ta, dáng vẻ mỏng manh tiều tuỵ, si ngốc như con rối. Ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi đến gần nàng, kéo tay nàng đến bên cạnh, nói: "Nghi Bình". Chỉ gọi một tiếng, rồi không biết nên nói gì tiếp.
Nàng gật đầu cười yếu ớt: "Quận chúa." Ta gượng cười: "Nay không còn quận chúa, ngươi có thể gọi ta Vĩnh An, nếu không chê, thì kêu một tiếng tỷ tỷ." Nàng lắc đầu: "Tình chủ tớ vẫn còn, Nghi Bình gọi quận chúa vẫn quen miệng hơn." Ta cũng không kiên trì, nắm tay nàng đi dọc theo cầu gấp khúc, cả hai cùng trầm mặc.
Đợi vào đình, ta mới xoay người, nhìn thẳng nàng, nói: " Hôm nay ta tới là khuyên ngươi". Nàng gật đầu: "Nô tỳ biết, đến đây không phải nghe người khuyên, chỉ là nghĩ muốn nhìn quận chúa một chút", nàng cúi đầu, vẻ mặt lạc lõng: "Dù sao, sau này càng ít cơ hội thấy được." Ngữ khí của nàng bình tĩnh lạ kỳ, từng chữ như châm chích vào lòng ta, ta lặng lẽ hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Kỳ thật, nếu bảo ta phải khuyên ngươi, ta cũng nói không được nửa câu, chỉ trách lúc trước ta tự cho là thông minh, hại ngươi đến bước này."
Nàng lắc đầu, đi đến cạnh đình, ngẩn ngơ nhìn cá bơi lội vui vẻ trong ao, hơi xuất thần: "Phận bạc duyên mỏng, Nghi Bình không oán, chỉ cần có thể đổi lấy mấy năm bình an cho quận vương". Chỗ yến tiệc truyền đến tiếng trống nhạc, chỗ này chỉ có tiếng ve kêu râm ran từng đợt, ta đứng phía sau nàng, nghe âm thanh vũ nhạc vui cười, lẩm bẩm nói với nàng, cũng như tự nói với chính mình: "Tất cả rồi sẽ bình an ."
Khi nàng cáo lui rời Trúc Uyển, hành lễ trịnh trọng về phía ta, cũng không nói nửa câu. Mắt ta chợt cay xè, nhìn nàng nhẹ giọng nói: "Nghi Bình, ngươi làm vậy là đã đủ rồi. Ta không muốn ngươi sau này làm kẻ miên lý tàng châm*, ngày ngày tính kế, mà mong rằng ngươi có thể thông suốt, an phận trôi qua tuổi già, ngươi có hiểu được ?". Trận tranh đấu này, ngay cả tính mệnh vương tôn hậu duệ quý tộc đều chỉ như chuyện vặt, huống chi nàng là một cơ thiếp bị chuyển tặng? Lý Trọng Tuấn ở trong cung xưa nay đa nghi nóng nảy, nếu nàng vẫn nhớ thương Lý Thành Nghĩa, nhất định khó chết già.
* Miên lý tàng châm - 绵里藏针 – trong bông giấu kim – chỉ trong mềm có cứng, hoặc ngoài mặt thiện lương, trong lòng ác độc.
Nàng gật gật đầu, đứng dậy rời đi, ta nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, đang ngẩn người, đầu cầu bên kia có một nam nhân đi tới. Ta thấy hắn ta lạ mặt, quần áo lại cực kì cầu kì tinh tế, liền đoán được là người Thái Nguyên Vương thị, bèn vội đứng dậy hành lễ, hắn đánh giá ta nói: "Ngươi là tỳ nữ vương phủ, hay là cơ thiếp quận vương ?"
Ta hơi chần chừ, đáp: "Thiếp thân Võ thị." Hắn nhướng mày, không nói gì.
Ta không dám ở lâu, nhanh chóng lách người đi ngang qua hắn ta, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy hắn bật cười, nói: "Vội vã đi vậy sao? Nếu lúc này ta làm khó dễ nàng, Lý Long Cơ cũng không dám làm gì ta", ta chợt ngừng bước, hắn lại nói: "Nay Thái tử đã thành Tướng vương, mặc dù Lý Long Cơ vẫn là Lâm Tri quận vương, nhưng đại để vẫn không thể so với lúc trước, chỉ có Thái Nguyên Vương thị ta mới có thể trợ hắn. Phu nhân, nàng nói có phải không?"
Ta im lặng một lúc, mới thấp giọng trả lời: "Vương công tử, nơi này tuy là Lâm Tri vương phủ, nhưng chung quanh đều là tai mắt trong cung, nói chuyện giữ miệng vẫn tốt hơn", dừng một chút, ta thấy hắn không trả lời, mới cười nói tiếp: "Thiếp thân nghe thấy quanh thân công tử mùi rượu, chắc là uống nhiều lắm, có cần sai người pha trà mang đến không ?"
"Nhị phu nhân khách khí, không cần phiền toái như thế, đi dạo gần hồ một chút là tốt rồi." Cũng là kẻ thông minh, ta nở nụ cười, cũng không quay đầu lại tiêu sái bỏ đi.
--
Gặp lại tên này, là một ngày sau, ta mới biết hắn ta chính là bào huynh (anh ruột) Vương Hoàn, Vương Thủ Nhất
Nhân dịp Địch công đến quý phủ, khi ta vào dự yến, mọi người đúng lúc náo nhiệt, đều đang kính rượu chúc Địch Nhân Kiệt sắp tới xuất chinh đại thắng. Thúc phụ Võ Tam Tư tuy ngồi cười một bên, sắc mặt cực kì không vui, ta lặng yên đi vào, tìm một chỗ không ai để ý ngồi xuống, nghe mọi người châu đầu ghé tai nghị luận, không lên tiếng.
Mấy tháng trước Khả hãn Đột Quyết cầu thân cho nữ nhi, Hoàng tổ mẫu đem đường huynh Võ Duyên Tú cho Đột Quyết, không ngờ Khả hãn tức giận, tuyên bố ông ta cầu hôn hoàng thất Lý gia, Đại Chu lại đưa nam nhi Võ gia đi, mạo danh cầu hôn, tức thì khởi binh tấn công Hà Bắc. Chỉ mới hơn mười ngày đã đoạt vô số thành trì, đi đến đâu giết hết bá tánh bình dân chỗ ấy, máu chảy thành sông.
Việc này vốn là châm biếm Võ gia, Hoàng tổ mẫu cũng không dùng người Võ gia dẫn binh, mà để cho Thái tử Lý Hiển nắm giữ ấn soái, Địch Nhân Kiệt đại soái xuất chinh, khó trách thúc phụ buồn bực như thế.
"Nghe nói triều đình chiêu binh hơn tháng đã làm ngàn người bất mãn", Vương Thủ Nhất nâng chén cười nói: "Nhưng thiên hạ vừa nghe thấy Địch công làm nguyên soái, liền đáp ứng lời kêu gọi đến tập hợp ở Lạc Dương, nay không ngờ đã hơn năm vạn, uy vọng của Địch công thật sự làm tiểu bối ta khâm phục." Địch Nhân Kiệt lắc đầu cười: "Là vì Thái tử làm chủ soái, bổn tướng bất quá chỉ là đại soái xuất chinh mà thôi." Vương Thủ Nhất sang sảng cười, nhìn về phía nam tử trung niên bên cạnh Địch Nhân Kiệt: "Diêu đại nhân lần này cũng sẽ cùng xuất chinh ư ?"
Nam nhân kia khí độ hiên ngang, mặc dù mặc nho sam, nhưng có cặp mắt của một võ tướng. Lúc ta đang yên lặng đánh giá, hắn đã cười trả lời: "Diêu mỗ bất tài, chỉ có thể ở trong triều từ xa chúc Địch tướng đánh bại Đột Quyết, khải hoàn quay về." Ngồi ở một bên, Lý Long Cơ khẽ nhíu mày, cười nói: "Mọi người hay nói Binh bộ thị lang Diêu đại nhân trong ngực có vạn quân, phàm là trạm gác biên phòng, phân bố quân doanh, tình hình binh lính, binh khí dự trữ đều có thể ghi nhớ nằm lòng, mặc dù lần này không ra trận, e cũng đã đưa ra kế sách giải quyết địch từ lâu, sao lại tự nhận mình bất tài ?". Nam nhân kia cười lắc lắc đầu, nâng chén lên kính, uống một hơi cạn sạch.
Ta nghe Lý Long Cơ nói vậy, mới nhớ lại mấy ngày trước đây hắn từng nhắc qua, Binh bộ thị lang Diêu Nguyên Sùng, môn sinh mà Địch công đắc ý nhất. Khi Lý Long Cơ nói đến người này, từng lo lắng hắn là do Hoàng tổ mẫu một tay đề bạt, không biết ngày sau có gây trở ngại cho Lý gia hay không, lại tựa hồ rất ngưỡng mộ người này, cũng có ý mượn sức.
Khó trách mới có bữa tiệc ngày hôm nay.
Ta đang suy nghĩ, Đông Dương đứng cạnh khẽ a một tiếng. Ta nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhẹ nói: "Như thế nào ?". Đông Dương ngượng ngùng cúi người, nhỏ tiếng trả lời: "Nô tỳ thuở nhỏ tập võ, thường nghe người ta nhắc tới người này." Lòng ta vừa động, bèn truy vấn: "Nói xem." Nàng gật đầu, ngồi thấp bên cạnh ta, cẩn thận kể: "Người này xuất thân từ Ngô Hưng Diêu thị, mấy đời đều là võ tướng thế gia nổi danh thiên hạ, cho nên khi còn bé sư phó thường đề cập đến Diêu Nguyên Sùng này, nói tới đủ loại binh khí không gì không tinh thông, có thể nói là kỳ tài. Nào ngờ hắn bỏ võ theo văn, đi làm Binh bộ thị lang."
Ngô Hưng Diêu thị ? Hèn gì Đông Dương kinh ngạc như thế.
Nếu xét xa hơn, sợ là ngay cả Lý Long Cơ bọn họ còn chưa đạt tới thân phận tôn quý như họ Diêu, đây chính là dòng dõi đế vương chính thống của thiên hạ. Năm đó Đế Nghiêu truyền ngôi Thuấn, chính là thuỷ tổ của Diêu thị, Diêu Trọng Hoa. Ta nhìn hắn nâng chén uống rượu, trong lòng nảy sinh ý định, cười nâng chén đứng dậy, đi đến cạnh Lý Long Cơ ngồi xuống, mỉm cười ngọt ngào: "Quận vương, thiếp thân muốn kính Diêu đại nhân một ly."
Lý Long Cơ kinh ngạc, thấy ta tràn đầy ý cười, liền biết thời biết thế, thuận nước giong thuyền: "Kính rượu luôn luôn có cớ, bổn vương trước hết muốn nghe." Lý Thành Khí ngồi gần đó cũng xoay đầu, bình tĩnh nhìn ta. Ta mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Diêu Nguyên Sùng cũng đang mang vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Thiếp thân khi còn bé từng nghe kể qua Ngô Hưng Diêu thị, có nguồn cội là đế Thuấn, là hậu nhân của bậc hiền triết đã khuất, hôm nay may mắn gặp Diêu đại nhân tất nhiên muốn kính ngài một ly."
Ngô Hưng Diêu thị tuy là dòng dõi vua chúa chính thống, nhưng chỉ còn là hư danh, so với hoàng thất Lý gia ở đây, Thái Nguyên Vương thị, kém khá xa. Ta kính trọng một chén rượu như thế, không dám nói làm cho hắn tâm sinh cảm kích, ít nhất cũng sẽ làm hắn vui sướng không thôi.
Lý Long Cơ cười hiểu rõ, cũng nâng chén: "Vĩnh An nói như thế, bổn vương cũng muốn kính một ly." Hắn vốn là chủ tiệc, lại có ta nịnh hót nói thêm vào, mọi người dự tiệc đương nhiên đều giơ chén lên, cùng uống rượu.
Diêu Nguyên Sùng thụ sủng nhược kinh đứng lên, chắp tay đáp lễ mọi người, lại nhìn về phía hai ta, cười nói: "Nếu nhắc về tổ tiên, trong tiệc này tất cả mọi người đều là thế gia vọng tộc, Diêu mỗ sao dám cao ngạo như thế." Ta đánh mắt với Đông Dương, nàng nhanh nhẹn hiểu ý, vội bưng cho ta thêm chén nước trong. Ta cười với Diêu Nguyên Sùng: "Diêu đại nhân, kỳ thật câu trước là khách khí thôi, một ly này mới là chân chính muốn kính ngài. Đại nhân nghe xong lời này, quyết định uống hay không uống, nếu là uống, thì liền đáp ứng thiếp thân một thỉnh cầu, nếu là không, thiếp thân sẽ lui ra." Diêu Nguyên Sùng sửng sốt, mới xấu hổ cười nói: "Phu nhân mời nói."
Lý Long Cơ nhíu mày, nhìn chằm chằm chén rượu của ta, ta không để ý tới hắn, nói với Diêu Nguyên Sùng: "Quận vương thuở nhỏ tập võ, xưa nay yêu thích kết giao người thiện võ, thường hay cùng thiếp thân nhắc tới Diêu đại nhân xuất thân từ võ tướng thế gia, bàn về binh khí không gì không tinh thông. Thiếp nghe đều nhớ trong lòng, hôm nay nếu được gặp đại nhân, đành mặt dày mong được mở mang kiến thức một phen", ta nói xong, bưng chén nước uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Không biết chén rượu này, đại nhân uống hay không uống ?"
Lúc này giữa sân đều là chúng thần trong triều, hoàng tôn vọng tộc, ai mà không muốn trước mặt mọi người có cơ hội mặt mày rạng rỡ? Ta vẫn giữ nụ cười nhìn hắn, hắn đang do dự, Địch Nhân Kiệt đã sang sảng cười, vỗ vỗ vai hắn nói: "Tiểu quận chúa khi còn bé chính là nhanh mồm nhanh miệng như thế, ngay cả bổn tướng cũng cam bái hạ phong, Nguyên Sùng a, đã bị đề cao liên tiếp hai lần, rượu này ngươi còn muốn chạy thoát sao?"
Diêu Nguyên Sùng nâng chén uống cạn: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Mọi người đang uống rượu cao hứng, nghe được lời này càng thêm hứng khởi, Lý Long Cơ lập tức sai người dọn dẹp phòng tiệc, đưa giá gỗ binh khí đến, cười nói: "Diêu đại nhân, thỉnh." Sau đó nghiêng đầu nhìn ta: "Khi nãy nàng liên tục uống hai chén ——" ta nhẹ lắc đầu, khẽ nói: "Là nước". Hắn ngớ ra, lười nhác tựa vào ghế, hướng về phía ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mới lại nhìn về phía giữa sân.
Lúc này Diêu Nguyên Sùng đã đi đến chính giữa, quét mắt dàn binh khí, kĩ lưỡng chọn một món, ôm quyền nói: "Diêu mỗ cũng có lời mời." Lý Long Cơ cười gật đầu: "Đại nhân mời nói."
Diêu Nguyên Sùng cung kính nói: "Phu nhân vừa rồi nói 'Bàn về binh khí không gì không tinh thông', quả thật là thổi phồng. Diêu mỗ là thuở nhỏ theo gia phụ, luyện không ít binh khí, nhưng giỏi nhất là kiếm. Người tập võ, chung quy đều muốn có người cùng so tài, Diêu mỗ từ lâu đã ngưỡng mộ kiếm pháp của Thọ Xuân quận vương, lại vô duyên nhìn thấy", hắn đem ánh mắt dời về phía Lý Thành Khí, nâng tay áo nói: "Hôm nay cũng là nhờ cơ hội này, không biết có thể bêu xấu, may mắn chiêm ngưỡng một lần kiếm pháp quận vương?"
Ta kinh ngạc nhìn Lý Thành Khí, tuy nói là hắn giỏi thơ thiện kiếm, lại không ngờ đến ngay cả Diêu gia cũng xem trọng kiếm pháp của hắn. Hắn mỉm cười nhìn ta, nói: "Nếu phu nhân khó xử Diêu đại nhân trước, bổn vương cũng không nên bỏ qua mặt mũi đại nhân, chỉ có thể thuận theo thời thế khoe khoang một phen ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.