Chương 10
Ân Vân
12/05/2021
Ở một nhà khách sạn bên trong, một thiếu niên sắc mặt trắng bệch đang ăn cơm, bên người hắn có một vị mĩ lệ nữ tử đang lo sợ lép mình vào một góc, thiếu niên này chính là Hoàng gia gia chủ con trai út Hoàng Đức Xương.
Hoàng Đức Xương lúc này đang thưởng thức mĩ thực, vữa ăn vừa đùa ngịch vị nữ tử ngồi cạnh, nữ nhân này là vừa nãy hắn cướp được từ một hộ phàm nhân trong nhà, lão đầu đó còn không biết điều, liều chết phản kháng lên hắn đánh gãy chân lão ta.
Hắn là ai, là Hoàng gia tiểu thiếu gia, Hoàng Đức Xương, chỉ một nữ tử phàm nhân được hắn để mắt tới đã là vinh hạnh không muốn, nếu như không nể tình mỹ nữ cầu xin thì hắn đã giết cả nhà đó rồi.
Cướp được mỹ nữ làm tâm tình của hắn rất tốt, đặc biệu là trên đường đi về còn gặp một vị tiểu mỹ nữ nữa, vì vậy hắn cho vài tên thị vệ đi cướp về, đợi lúc nữa là có thể song túc song phi rồi, cứ nghĩ đến cảnh hai vị mỹ nữ quỳ dưới chân hắn xin tha là cảm giác lại hưng phấn dị thường, không nhịn được phát ra từng tiếng cười dâm đãng.
Nghĩ đến mỹ nữ là dục hỏa trong người hắn lại khó mà nhìn được, nghĩ đến vài tên thị vệ đi được một lúc mà chưa thấy trở về làm hắn cau mày, một mặt khó chịu nói với tên đầy tớ bên cạnh mình:
“ ngươi bảo sao lão Phương làm gì chậm vậy, bây giờ vẫn chưa về”
Tên kia cười bỉ ổi nói: “ thiếu gia, chắc sắp về rồi, thực lực của Phương thống lĩnh không phải người không biết, với lại ở Bạch Mộc trấn này, ai dám chống đối ngài”
“ người nói cũng đúng, nhưng ta thật sự nhịn không được rồi”
“ Thiếu gia, ngài có thể hành sự tại đây mà, ta sẽ ra ngoài canh cho người.” tên tay sai cười bỉ ổi nói.
Nghe vậy Hoàng Đức Xương ánh mắt sáng lên, nhìn bên cạnh mỹ nữ ánh mắt trà đầy dâm dục, làm ngay tại đây, thật khiến người ta kích thích.
Thiếu nữ trông thấy ánh mắt Hoàng Đức Xương thì trên mặt tràn đầy sợ hãi, nàng muốn tự tử trước khi bị làm nhục nhưng lại sợ hắn thẹ quá hóa giận, làm hại cha mẹ nàng, chẳng lẽ cứ như vậy để tên cặn bã này tùy ý chà đạp mình, nàng không cam lòng nhưng không thể làm gì khác hơn, chỉ biết tuyệt vọng nhắm mắt.
Tên tay sai thấy thế hiểu ý đứng dậy đi ra ngoài, trên lầu chỉ còn Hoàng Đức Xương và thiếu nữ kia, đến lúc này thì hắn không còn cố kị gì nữa nhảy bổ vào thiếu nữ kia, chỉ thấy hắn đang định hôn nàng thì thiếu nữ đột nhiên mở mắt, nàng rút cây châm trên đầu hướng thẳng vào thái dương của Hoàng Đức Xương mà đâm.
Ngay khi tưởng chừng thành công thì tên kia đột nhiên bắt lấy tay nàng, chỉ thấy hắn cười gằn một cái, một cái tát hướng ngay mặt nàng đi khiến nàng lôn ra một ngun máu, lăm ngón tay in rõ trên gương mặt nhỏ bé xinh đẹp của nàng.
Hoàng Đức Xương đưa tay bóp lấy gương mặt nàng, cười găn nói:
“ dám ám sát lão tử, ngươi muốn chết đúng không”
Thiếu nữ nghe hắn nói thì như điên như dại nói: “ Ha ha ha, giết ta đi, giết ta, có chết ta cũng không để loại cặn bã như ngươi chạm vào”
Hoàng Đức Xương nghe vậy cười gằn: “ Được, đợi lão tử chơi chán ngươi rồi sẽ giết ngươi”
Thiếu nữ nghe vậy không nói gì, lạnh như băng nhìn Hoàng Đức Xương rồi điều khiển châm hướng cổ họng mình mà đâm, nàng biết nàng làm như vậy sẽ liên lụy cha mẹ nhưng nàng không thể chấp nhận một tên cặn bã làm bẩn thân thể mình, chỉ có thể ích kỉ một lần, dưới hoàng tuyền, nàng sẽ đợi họ.
Khi châm gần đến cổ thì đột nhiên bị một bàn tay bắt lai, chỉ thấy một giọng nói như ma quỷ chuyền đến: “ muốn chết, đâu dễ như vậy, lão tử phải làm ngươi muốn chết không được muốn sống không song, sau đó sẽ lém ngươi cho đám hạ nhân thay phiên nhau, ha ha ha”
Nói rồi Hoàng Đức Xương điên cuồng xé áo củ thiếu nữ mặc nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Đang chuẩn bị hành sự thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hét:
“ ngươi là ai, trong này không được đi vào”
Bị người cắt ngang khiến hắn cực độ không vui, quay đầu ra ngoài cửa thì chỉ thấy một nam tử đeo mặt lạ, theo sau hắn là vị mỹ nữ mà hắn đang chờ đợi.
Hoàng Đức Xương lúc này đang thưởng thức mĩ thực, vữa ăn vừa đùa ngịch vị nữ tử ngồi cạnh, nữ nhân này là vừa nãy hắn cướp được từ một hộ phàm nhân trong nhà, lão đầu đó còn không biết điều, liều chết phản kháng lên hắn đánh gãy chân lão ta.
Hắn là ai, là Hoàng gia tiểu thiếu gia, Hoàng Đức Xương, chỉ một nữ tử phàm nhân được hắn để mắt tới đã là vinh hạnh không muốn, nếu như không nể tình mỹ nữ cầu xin thì hắn đã giết cả nhà đó rồi.
Cướp được mỹ nữ làm tâm tình của hắn rất tốt, đặc biệu là trên đường đi về còn gặp một vị tiểu mỹ nữ nữa, vì vậy hắn cho vài tên thị vệ đi cướp về, đợi lúc nữa là có thể song túc song phi rồi, cứ nghĩ đến cảnh hai vị mỹ nữ quỳ dưới chân hắn xin tha là cảm giác lại hưng phấn dị thường, không nhịn được phát ra từng tiếng cười dâm đãng.
Nghĩ đến mỹ nữ là dục hỏa trong người hắn lại khó mà nhìn được, nghĩ đến vài tên thị vệ đi được một lúc mà chưa thấy trở về làm hắn cau mày, một mặt khó chịu nói với tên đầy tớ bên cạnh mình:
“ ngươi bảo sao lão Phương làm gì chậm vậy, bây giờ vẫn chưa về”
Tên kia cười bỉ ổi nói: “ thiếu gia, chắc sắp về rồi, thực lực của Phương thống lĩnh không phải người không biết, với lại ở Bạch Mộc trấn này, ai dám chống đối ngài”
“ người nói cũng đúng, nhưng ta thật sự nhịn không được rồi”
“ Thiếu gia, ngài có thể hành sự tại đây mà, ta sẽ ra ngoài canh cho người.” tên tay sai cười bỉ ổi nói.
Nghe vậy Hoàng Đức Xương ánh mắt sáng lên, nhìn bên cạnh mỹ nữ ánh mắt trà đầy dâm dục, làm ngay tại đây, thật khiến người ta kích thích.
Thiếu nữ trông thấy ánh mắt Hoàng Đức Xương thì trên mặt tràn đầy sợ hãi, nàng muốn tự tử trước khi bị làm nhục nhưng lại sợ hắn thẹ quá hóa giận, làm hại cha mẹ nàng, chẳng lẽ cứ như vậy để tên cặn bã này tùy ý chà đạp mình, nàng không cam lòng nhưng không thể làm gì khác hơn, chỉ biết tuyệt vọng nhắm mắt.
Tên tay sai thấy thế hiểu ý đứng dậy đi ra ngoài, trên lầu chỉ còn Hoàng Đức Xương và thiếu nữ kia, đến lúc này thì hắn không còn cố kị gì nữa nhảy bổ vào thiếu nữ kia, chỉ thấy hắn đang định hôn nàng thì thiếu nữ đột nhiên mở mắt, nàng rút cây châm trên đầu hướng thẳng vào thái dương của Hoàng Đức Xương mà đâm.
Ngay khi tưởng chừng thành công thì tên kia đột nhiên bắt lấy tay nàng, chỉ thấy hắn cười gằn một cái, một cái tát hướng ngay mặt nàng đi khiến nàng lôn ra một ngun máu, lăm ngón tay in rõ trên gương mặt nhỏ bé xinh đẹp của nàng.
Hoàng Đức Xương đưa tay bóp lấy gương mặt nàng, cười găn nói:
“ dám ám sát lão tử, ngươi muốn chết đúng không”
Thiếu nữ nghe hắn nói thì như điên như dại nói: “ Ha ha ha, giết ta đi, giết ta, có chết ta cũng không để loại cặn bã như ngươi chạm vào”
Hoàng Đức Xương nghe vậy cười gằn: “ Được, đợi lão tử chơi chán ngươi rồi sẽ giết ngươi”
Thiếu nữ nghe vậy không nói gì, lạnh như băng nhìn Hoàng Đức Xương rồi điều khiển châm hướng cổ họng mình mà đâm, nàng biết nàng làm như vậy sẽ liên lụy cha mẹ nhưng nàng không thể chấp nhận một tên cặn bã làm bẩn thân thể mình, chỉ có thể ích kỉ một lần, dưới hoàng tuyền, nàng sẽ đợi họ.
Khi châm gần đến cổ thì đột nhiên bị một bàn tay bắt lai, chỉ thấy một giọng nói như ma quỷ chuyền đến: “ muốn chết, đâu dễ như vậy, lão tử phải làm ngươi muốn chết không được muốn sống không song, sau đó sẽ lém ngươi cho đám hạ nhân thay phiên nhau, ha ha ha”
Nói rồi Hoàng Đức Xương điên cuồng xé áo củ thiếu nữ mặc nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Đang chuẩn bị hành sự thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hét:
“ ngươi là ai, trong này không được đi vào”
Bị người cắt ngang khiến hắn cực độ không vui, quay đầu ra ngoài cửa thì chỉ thấy một nam tử đeo mặt lạ, theo sau hắn là vị mỹ nữ mà hắn đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.