Chương 12
Ân Vân
12/05/2021
Điệp Phương cảm thấy hôm nay đúng là nàng ác mộng.
Điệp Phương là con một trong gia đình thợ mộc, ở tu tiên giới, phàm nhân như các nàng là tầng dưới chót trong xã hội, vì vậy nhà nàng rất nghèo, nhưng không vì cái nghèo đó mà nhà nàng không hạnh phúc, cha mẹ rất yêu thương nàng, chính cái tên của nàng đã nói lên điều đó.
Ở chỗ nàng, con gái thường không có tên, thậm chí còn không được theo họ cha, chỉ khi lấy chồng mới có họ theo họ nhà chồng.
Nhưng bất kể như thế cha nàng vẫn đặt tên cho nàng, cho nàng theo họ của ông, vì vậy nàng rất chân quý cái tên của mình.
Hôm nay như thường ngày sau khi làm song việc nhà thì nàng theo thường lệ mang cơm tới trong xưởng cho cha, nhưng biến cố bắt đầu từ đây.
Ngay khi vừa vào tiệm của cha thì bỗng nhiên một đám người sông tới, ngay khi vừa nhìn thấy kẻ cầm đầu thì sắc mặt nàng tái nhợt, nàng biết tiếp theo cái gì sẽ chờ đón nàng.
Hoàng Đức Xương, cái tên này không nàng không còn xa lạ gì nữa, trong trấn có không biết bao nhiêu cô gái bị hắn hủy hoại, những nữ nhân bị hắn bắt đi không bị giày vò chết thì cũng phát điên, trước nay chưa từ có kết cục khác.
Vì vậy ngay ki vừa nhìn thấy Hoàng Đức Xương nàng ngay lập tức định tự sát, nhưng khi nhìn thấy cha vì bảo vệ mình mà bị bọn súc sinh này đánh gần chết thì nàng không thể không đáp ứng đi cùng hắn.
Chỉ cần hi sinh mình, cha có thể sống thêm một đoạn thời gian, dẫu gì mình cũng chết, hi sinh một chút có sao đâu, coi như báo đáp công ơn cha mẹ đi.
Nhưng khi nàng tưởng nàng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ thì nàng mới phát hiện ra nàng không làm được, cứ nghĩ đến việc mình phải chết đi với một cơ thể dơ bẩn đầy nhục nhã thì nội tâm nàng lại không thể nào chấp nhận được.
Vì vậy ngay khi Hoàng Đức Xương chạm vào cơ thể nàng, nàng đã chọn phản kháng, cho dù không giết được tên cặn bã đó thì ít nhất nàng phải giữ được cơ thể sạch sẽ.
Thực tế tàn khốc, nàng đánh giá quá thấp tiên phàm chênh lệch, đánh giá quá cao chính mình, ngay cả cơ hội tự sát nàng cũng không có, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi lấy vận mệnh của chính mình.
Khi thấy hai người đi vào nàng đã hi vọng mong manh có người đến cứu mình nhưng ngay lập tức bị nàng dập tắt, hi vọng chỉ có thất vọng chờ đợi mà thôi, ở Bạch Mộc trấn này, ai dám quản Hoàng gia cơ chứ.
Cứ như vậy nàng tuyệt vọng chờ đợi vận mệnh của mình cho đến khi, nàng nhìn thấy cái gì, Bạch Đức Xương, Bạch gia tiểu thiếu gia bị đánh như chó chết ở kia, ở trong mắt nàng cao cao tại thượng người tu tiên bị đánh như chó chết, chính lúc này nàng thấy được hi vọng, hi vọng không chỉ có thể cứu được chính mình mà còn có thể thay đổ vận mệnh của mình.
Vì vậy ngay khi người thần bí kia chuẩn bị đi thì nàng lập tức đứng lên: “ xin tiên nhân dừng bước”
Lâm Vận nghe thấy phía sau có người hình như gọi mình, hiếu kì quay đàu lại, chỉ thấy thiếu nữ vừa nãy quần áo tả tơi chạy đến trước mặt hắn quỳ gối.
“ Xin tiên nhân thu ta làm đệ tử”
Nghe vậy Lâm Vận thật sâu nhìn nữ tử trước mặt, không nói gì chỉ quay đầu rời đi, bên cạnh Lâm Song mặc dù rất thương cảm với thiếu nữ nhưng nàng sẽ không can thiệp vào thiếu gia quyết định, thấy thiếu gia quay người dời đi nàng cũng chạy theo sau.
Điệp Phương thấy người thần bí không phản ứng mình rời đi thì đứng dậy, một mặt quật cường đuổi theo. Qua chuyện lần này nàng ý thức được thế giới nàng mạnh được yếu thua, không có sức mạnh thì mãi mãi bị ức hiếp mà thôi, hôm nay nàng chốn thoát một kiếp nhưng ngày mai lại có thêm Lý Đức Xương, Triệu Đức Xướng đến tìm nàng thì làm sao, không thể mỗi lần đều may mắn như hôm nay.
Vì vậy nàng nhất định phải mạnh lên.
Nhất định phải bái cao nhân kia là thầy.
Khi đi qua cửa trông thấy xác của tên đầu tớ vừa nãy, nhì cái xác trong lòng nàng càng củng cố quyết tâm của mình.
Điệp Phương là con một trong gia đình thợ mộc, ở tu tiên giới, phàm nhân như các nàng là tầng dưới chót trong xã hội, vì vậy nhà nàng rất nghèo, nhưng không vì cái nghèo đó mà nhà nàng không hạnh phúc, cha mẹ rất yêu thương nàng, chính cái tên của nàng đã nói lên điều đó.
Ở chỗ nàng, con gái thường không có tên, thậm chí còn không được theo họ cha, chỉ khi lấy chồng mới có họ theo họ nhà chồng.
Nhưng bất kể như thế cha nàng vẫn đặt tên cho nàng, cho nàng theo họ của ông, vì vậy nàng rất chân quý cái tên của mình.
Hôm nay như thường ngày sau khi làm song việc nhà thì nàng theo thường lệ mang cơm tới trong xưởng cho cha, nhưng biến cố bắt đầu từ đây.
Ngay khi vừa vào tiệm của cha thì bỗng nhiên một đám người sông tới, ngay khi vừa nhìn thấy kẻ cầm đầu thì sắc mặt nàng tái nhợt, nàng biết tiếp theo cái gì sẽ chờ đón nàng.
Hoàng Đức Xương, cái tên này không nàng không còn xa lạ gì nữa, trong trấn có không biết bao nhiêu cô gái bị hắn hủy hoại, những nữ nhân bị hắn bắt đi không bị giày vò chết thì cũng phát điên, trước nay chưa từ có kết cục khác.
Vì vậy ngay ki vừa nhìn thấy Hoàng Đức Xương nàng ngay lập tức định tự sát, nhưng khi nhìn thấy cha vì bảo vệ mình mà bị bọn súc sinh này đánh gần chết thì nàng không thể không đáp ứng đi cùng hắn.
Chỉ cần hi sinh mình, cha có thể sống thêm một đoạn thời gian, dẫu gì mình cũng chết, hi sinh một chút có sao đâu, coi như báo đáp công ơn cha mẹ đi.
Nhưng khi nàng tưởng nàng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ thì nàng mới phát hiện ra nàng không làm được, cứ nghĩ đến việc mình phải chết đi với một cơ thể dơ bẩn đầy nhục nhã thì nội tâm nàng lại không thể nào chấp nhận được.
Vì vậy ngay khi Hoàng Đức Xương chạm vào cơ thể nàng, nàng đã chọn phản kháng, cho dù không giết được tên cặn bã đó thì ít nhất nàng phải giữ được cơ thể sạch sẽ.
Thực tế tàn khốc, nàng đánh giá quá thấp tiên phàm chênh lệch, đánh giá quá cao chính mình, ngay cả cơ hội tự sát nàng cũng không có, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi lấy vận mệnh của chính mình.
Khi thấy hai người đi vào nàng đã hi vọng mong manh có người đến cứu mình nhưng ngay lập tức bị nàng dập tắt, hi vọng chỉ có thất vọng chờ đợi mà thôi, ở Bạch Mộc trấn này, ai dám quản Hoàng gia cơ chứ.
Cứ như vậy nàng tuyệt vọng chờ đợi vận mệnh của mình cho đến khi, nàng nhìn thấy cái gì, Bạch Đức Xương, Bạch gia tiểu thiếu gia bị đánh như chó chết ở kia, ở trong mắt nàng cao cao tại thượng người tu tiên bị đánh như chó chết, chính lúc này nàng thấy được hi vọng, hi vọng không chỉ có thể cứu được chính mình mà còn có thể thay đổ vận mệnh của mình.
Vì vậy ngay khi người thần bí kia chuẩn bị đi thì nàng lập tức đứng lên: “ xin tiên nhân dừng bước”
Lâm Vận nghe thấy phía sau có người hình như gọi mình, hiếu kì quay đàu lại, chỉ thấy thiếu nữ vừa nãy quần áo tả tơi chạy đến trước mặt hắn quỳ gối.
“ Xin tiên nhân thu ta làm đệ tử”
Nghe vậy Lâm Vận thật sâu nhìn nữ tử trước mặt, không nói gì chỉ quay đầu rời đi, bên cạnh Lâm Song mặc dù rất thương cảm với thiếu nữ nhưng nàng sẽ không can thiệp vào thiếu gia quyết định, thấy thiếu gia quay người dời đi nàng cũng chạy theo sau.
Điệp Phương thấy người thần bí không phản ứng mình rời đi thì đứng dậy, một mặt quật cường đuổi theo. Qua chuyện lần này nàng ý thức được thế giới nàng mạnh được yếu thua, không có sức mạnh thì mãi mãi bị ức hiếp mà thôi, hôm nay nàng chốn thoát một kiếp nhưng ngày mai lại có thêm Lý Đức Xương, Triệu Đức Xướng đến tìm nàng thì làm sao, không thể mỗi lần đều may mắn như hôm nay.
Vì vậy nàng nhất định phải mạnh lên.
Nhất định phải bái cao nhân kia là thầy.
Khi đi qua cửa trông thấy xác của tên đầu tớ vừa nãy, nhì cái xác trong lòng nàng càng củng cố quyết tâm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.