Chương 13
Ân Vân
12/05/2021
Hoàng gia nội trạch.
Hoàng gia, một trong hai gia đại gia tộc của Bạch Mộc trấn, trong khi La gia đang trên đà suy tàn, Thanh Mộc tông không quản thế sự thì Hoàng gia chính là bá chủ ở Bạch Mộc trấn này.
Lúc này trước đại môn Hoàng gia đột nhiên xuất hiện ba người kì lạ, một nam tử trên mặt đeo một chiếc mặt lạ kì quái, một thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm tuổi, một kẻ tóc tai bù sù không nhìn rõ gương mặt, bị nam tử đeo mặt lạ sách trên tay, cứ thế tiến thẳng vào đại môn.
Trông thấy có người xông vào, hai tên thị vệ canh cửa lập tức đứng lên ngăn cản, nhưng vừa tới gần thì một tiếng hét khiến họ dừng lại.
“ nhanh, nhanh đi cứu ta, đi gọi cha ta tới cứu ta”
Lúc này bọn họ mới chú ý tới bị sách trên tay tóc tai bù sù, sau khi nhìn kĩ lại thì sắc mặt hai người lập tức biến đổi, nam tử tóc tai bù sù không phải ai khác, chính là tiểu thiếu gia của bọn họ, Hoàng Đức Xương.
“lớn mật cuồng đồ, ngươi là ai, nhanh thả thiếu gia nhà ta gia”
Tiếng hét vang vọng đất trời, hấp dẫn một đám gia đinh thị vệ chạy tới. Cầm đầu là một trung liên nam tử, khi vừa nhìn thấy trung liên nam tử kia, Hoàng Đức Xương ánh mắt sánh lên, lớn giọng hô to: “ Vương đại ca, cứu ta, cứu ta”
Được hô Vương đại ca nam tử trông thấy tiểu thiếu gia nhà mình bị bắt, hơn nữa bộ dạng còn thê thảm vậy sắc mặt biến đổi lớn, đáy mắt lóe lên vệt âm trầm hướng về Lâm Vận nói:
“ Xin hỏi các hạ là ai, tại sao lại giam cầm thiếu gia nhà ta,chẳng lẽ muốn khiêu khích Hoàng gia sao.”
Lâm Vận không trả lời hắn mà nhẹ nhàng nói:
“ ngươi là gia chủ Hoàng gia sao?”
Vương đại ca ôm quyền đáp: “ tại hạ trưởng đội hộ vệ của Hoàng gia, Vương Lỗi”
Lâm Vận nghe hắn không phải gia chủ Hoàng gia thì lắc đầu nói: “chuyện này ngươi không giải quyết được, đi gọi gia chủ ngươi ra đây”
Vương Lỗi nghe vậy sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nhưng vì trong tay đối phương đang giữ thiếu gia lên hắn không dám manh động, sắc mặt âm trầm hướng tên hộ vệ bên cạnh nói cái gì, nghe song tên kia lấp tức chạy vào trong phủ.
Hoàng phủ sâu trong đại trạch lúc này, gia chủ Hoàng gia Hoàng Quân Trạch đang cung kính đứng sau lưng một vị lão giả, nếu có người khác ở đây chắc chắn sẽ giật mình, lão giả này đúng là Hoàng gia lão tổ tông, đại trưởng lão của Thanh Mộc tông Hoàng Giang Nhai.
Hoàng Giang Nhai nhìn trước mặt viên ngọc màu đỏ to bằng lắn tay, ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ gì.
Qua hồi lâu lão mới quay sang hỏi con trai của mình Hoàng Quân Trạch nói: “ có điều tra được thông tin gì từ của hắn không”
Thấy phụ thân hỏi mình, Hoàng Quân Trạch cung kính trả lời: “ ta phái người đi điều tra nhưng không có bất cứ thông tin nào, duy nhất biết được là hắn từng xuất hiên ở kinh đô”
Hoàng Giang Nhai nghe hai chữ kinh đô lúc, hai mắt tinh quang lập tức lóe lên: “ kinh đô, Lý thị hoàng tộc sao”
Trầm ngâm hồi lâu lão mới nói: “ chuyện này ngươi cảm thấy thế nào”.
Hoàng Quân Trạch: “ cha, vô công bất thụ lộc, ta thấy việc này quá liều lĩnh, chưa nói tên kia nói có thật không, cho dù được thì việc này một khi lộ ra ngoài, Hoàng gia ta…”
Hoàng Quân Trạch không muốn nói ra kết cục cuối cùng, vài ngày trước, có một kẻ thần bí đi đến bọn họ Hoàng gia, nói có cách có thể cho tu vi nhanh chóng tăng lên, nhưng cách này quá kinh hãi thế tục, để cho người ta rất khó mà tiếp thu, vì vậy chuện này hắn không dám tự mình quyết định mà phải mời cha của mình ở Thanh Mộc tông về một chuyến, từ từ bàn bạc việc này.
Hoàng Giang Nhai nghe con trai của mình nói vậy thì trầm mặc, lão biết kết cục của Hoàng gia khi bị người khác biết chuyện là gì, chỉ có một con đường diệt tộc chuẩn bị, nhưng… hắn thở dài một tiếng nói: “ Thọ nguyên của ta không còn nhiều nữa rồi”
Nghe lời này Hoàng Quân Trạch giật mình, hắn ánh mắt trở lên ngưng trọng, bây giờ có Hoàng Giang Nhai che trở Hoàng gia mới có thể ở Bạch Mộc trấn như mặt trời ban trưa, nếu một ngày Hoàng Giang Nhai ngã xuống, trờ đợi Hoàng gia là kết cụ gì hắn cũng không rõ, dù sao Hoàng gia miếng bánh quá lớn mà.
Không gian bắt đầu rơi vào trầm mặc, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gọi cửa: “ gia chủ”
Bị quấy rầy khiến Hoàng Quân Trạch có chút không vui: “ có chuyện gì”
Tên gia bộc ở ngoài nói vọng vào: “ lão gia, có người xông vào phủ, còn bắt tiểu thiếu gia làm con tim”
“ cái gì” một tiếng gầm vọng ra.
Hoàng gia, một trong hai gia đại gia tộc của Bạch Mộc trấn, trong khi La gia đang trên đà suy tàn, Thanh Mộc tông không quản thế sự thì Hoàng gia chính là bá chủ ở Bạch Mộc trấn này.
Lúc này trước đại môn Hoàng gia đột nhiên xuất hiện ba người kì lạ, một nam tử trên mặt đeo một chiếc mặt lạ kì quái, một thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm tuổi, một kẻ tóc tai bù sù không nhìn rõ gương mặt, bị nam tử đeo mặt lạ sách trên tay, cứ thế tiến thẳng vào đại môn.
Trông thấy có người xông vào, hai tên thị vệ canh cửa lập tức đứng lên ngăn cản, nhưng vừa tới gần thì một tiếng hét khiến họ dừng lại.
“ nhanh, nhanh đi cứu ta, đi gọi cha ta tới cứu ta”
Lúc này bọn họ mới chú ý tới bị sách trên tay tóc tai bù sù, sau khi nhìn kĩ lại thì sắc mặt hai người lập tức biến đổi, nam tử tóc tai bù sù không phải ai khác, chính là tiểu thiếu gia của bọn họ, Hoàng Đức Xương.
“lớn mật cuồng đồ, ngươi là ai, nhanh thả thiếu gia nhà ta gia”
Tiếng hét vang vọng đất trời, hấp dẫn một đám gia đinh thị vệ chạy tới. Cầm đầu là một trung liên nam tử, khi vừa nhìn thấy trung liên nam tử kia, Hoàng Đức Xương ánh mắt sánh lên, lớn giọng hô to: “ Vương đại ca, cứu ta, cứu ta”
Được hô Vương đại ca nam tử trông thấy tiểu thiếu gia nhà mình bị bắt, hơn nữa bộ dạng còn thê thảm vậy sắc mặt biến đổi lớn, đáy mắt lóe lên vệt âm trầm hướng về Lâm Vận nói:
“ Xin hỏi các hạ là ai, tại sao lại giam cầm thiếu gia nhà ta,chẳng lẽ muốn khiêu khích Hoàng gia sao.”
Lâm Vận không trả lời hắn mà nhẹ nhàng nói:
“ ngươi là gia chủ Hoàng gia sao?”
Vương đại ca ôm quyền đáp: “ tại hạ trưởng đội hộ vệ của Hoàng gia, Vương Lỗi”
Lâm Vận nghe hắn không phải gia chủ Hoàng gia thì lắc đầu nói: “chuyện này ngươi không giải quyết được, đi gọi gia chủ ngươi ra đây”
Vương Lỗi nghe vậy sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nhưng vì trong tay đối phương đang giữ thiếu gia lên hắn không dám manh động, sắc mặt âm trầm hướng tên hộ vệ bên cạnh nói cái gì, nghe song tên kia lấp tức chạy vào trong phủ.
Hoàng phủ sâu trong đại trạch lúc này, gia chủ Hoàng gia Hoàng Quân Trạch đang cung kính đứng sau lưng một vị lão giả, nếu có người khác ở đây chắc chắn sẽ giật mình, lão giả này đúng là Hoàng gia lão tổ tông, đại trưởng lão của Thanh Mộc tông Hoàng Giang Nhai.
Hoàng Giang Nhai nhìn trước mặt viên ngọc màu đỏ to bằng lắn tay, ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ gì.
Qua hồi lâu lão mới quay sang hỏi con trai của mình Hoàng Quân Trạch nói: “ có điều tra được thông tin gì từ của hắn không”
Thấy phụ thân hỏi mình, Hoàng Quân Trạch cung kính trả lời: “ ta phái người đi điều tra nhưng không có bất cứ thông tin nào, duy nhất biết được là hắn từng xuất hiên ở kinh đô”
Hoàng Giang Nhai nghe hai chữ kinh đô lúc, hai mắt tinh quang lập tức lóe lên: “ kinh đô, Lý thị hoàng tộc sao”
Trầm ngâm hồi lâu lão mới nói: “ chuyện này ngươi cảm thấy thế nào”.
Hoàng Quân Trạch: “ cha, vô công bất thụ lộc, ta thấy việc này quá liều lĩnh, chưa nói tên kia nói có thật không, cho dù được thì việc này một khi lộ ra ngoài, Hoàng gia ta…”
Hoàng Quân Trạch không muốn nói ra kết cục cuối cùng, vài ngày trước, có một kẻ thần bí đi đến bọn họ Hoàng gia, nói có cách có thể cho tu vi nhanh chóng tăng lên, nhưng cách này quá kinh hãi thế tục, để cho người ta rất khó mà tiếp thu, vì vậy chuện này hắn không dám tự mình quyết định mà phải mời cha của mình ở Thanh Mộc tông về một chuyến, từ từ bàn bạc việc này.
Hoàng Giang Nhai nghe con trai của mình nói vậy thì trầm mặc, lão biết kết cục của Hoàng gia khi bị người khác biết chuyện là gì, chỉ có một con đường diệt tộc chuẩn bị, nhưng… hắn thở dài một tiếng nói: “ Thọ nguyên của ta không còn nhiều nữa rồi”
Nghe lời này Hoàng Quân Trạch giật mình, hắn ánh mắt trở lên ngưng trọng, bây giờ có Hoàng Giang Nhai che trở Hoàng gia mới có thể ở Bạch Mộc trấn như mặt trời ban trưa, nếu một ngày Hoàng Giang Nhai ngã xuống, trờ đợi Hoàng gia là kết cụ gì hắn cũng không rõ, dù sao Hoàng gia miếng bánh quá lớn mà.
Không gian bắt đầu rơi vào trầm mặc, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gọi cửa: “ gia chủ”
Bị quấy rầy khiến Hoàng Quân Trạch có chút không vui: “ có chuyện gì”
Tên gia bộc ở ngoài nói vọng vào: “ lão gia, có người xông vào phủ, còn bắt tiểu thiếu gia làm con tim”
“ cái gì” một tiếng gầm vọng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.