Chương 28
Ân Vân
12/05/2021
Phạm Phương Thanh hứng thú đánh gia cái gọi là lều, qua một hồi xem xét thì nàng bữu môi, kết cấu của nó quá đơn giản, không có gì thú vị như nàng nghĩ, mất đi hứng thú, nàng đang định quay ra thì bất chợt nàng thấy một thứ gì đó khổng lồ phía sau chiếc lều, mang theo tâm lý tò mò đi lại xem.
“A”
Sau khi nhìn rõ thì nàng không nhịn được kinh hô, tiếng hô của nàng làm kinh đông đến hai người Lâm Vận, cả hai vội vàng chạy đến xem xét, lúc đến nơi chỉ thấy Phạm Phương Thanh đang há hốc mồn nhìn phía trước. Không chỉ Phạm Phương Thanh, ngay cả Lâm Vận cũng bị cảnh tượng trước mặt làm kinh sợ.
Trước mắt bọn là một con khổng lồ cự xà, cự xà dài mấy chục mét, to như cái thùng, toàn thân đen bóng nhưng trên đầu lại mọc ra ra cái biếu thịt vàng óng ánh trông khá kì dị, chỉ thấy cự xà lằm im không nhúc nhích, Lâm Vận cũng không thể cảm nhận được bất cứ sinh mệnh khí tức nào đến từ nó, hiển nhiên là cự xà đã chết.
Mặc dù chết rồi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được yêu lực lồng đậm trong bộ thi thể này, lượng yêu lực khổng lồ phải gấp mấy lần con Tử Kim thú trước kia, điều này làm hắn không khỏi cảm thán: “ thật mạnh yêu lực, ít nhất cũng phải yêu thú cấp 4 hậu kì”
Bên cạnh Phạm Phương Thanh nghe vậy bĩu môi, phức tạp nói: “ cấp 4 hậu kì, đây là Kim Quan Xà, yêu thú ngũ gia đỉnh phong, cách một bước nữa là đạt đến cấp 6rồi.”
Kim Quan Xà.
Nghe tên này Lâm Vận giật mình, Kim Quan Xà hắn biết, lúc ở Bạch Mộc trấn hắn đã từng nghe qua, nó là Vương của Mộc Sơn Lâm này, ngay cả Thanh Mộc tông cũng không quả được nó, nhưng tại sao lại chết ở đây, lém ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Song, tựa hồ đang đợi nàng giải thích.
Một con thực lực có thể so với Kim Đan cảnh nhân loại tự dưng chết ở đây mà không liên qua tới Lâm Song, đánh chết hắn cũng không tin.
Tiểu Lâm Song chỉ đợi có vậy, lập tức hào hứng nói ra: “là như vậy thiếu gia, ta đợi mãi không thấy người trở về lên ra ngoài tìm, không cẩn thận đụng phải đầu rắn này, thế là ta bắt nó về cho ngươi bồi bổ.” nói song nàng ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Vận, tựa như trẻ nhỏ cần khen thưởng.
Phạm Phương Thanh nghe vậy khóe miệng khéo lên,
Cmn bồi bổ.
Cầm một đầu ngũ gia đinh phong yêu thú làm vật bồi bổ, ngươi không sợ bổ chết người sao.
Lâm Vận nhìn xác Kim Quan Xà, ánh mắt phức tạp, xà huynh đệ, ngươi con mẹ nó xui xẻo à.
Như nhớ được cái gì, Lâm Song vội nói:
“ Đúng rồi thiếu gia, người không phải ra ngoài đi săn sao, săn được con gì, là yêu thú cấp tám hay cấp 9, người đi lâu như vậy, không phải săn một con yêu vương về đi.”
Lâm Vận:…
Phạm Thanh Phương:…
Lâm Vận vươn tay, bóp lấy hai má bánh bao của Lâm Song điên cuồng nhào lặn, hắn mặc dù biết tiểu nha đầu này không phải có ý chế diễu hắn nhưng tâm hắn rất tổn thương à.
Ngươi xem, người ta tùy tiện đi dạo thì đụng phải yêu thú cấp 5 đỉnh phong, ngươi cực cực khổ khổ đi ăn cướp… à nhần, đi săn mấy tiếng mới được một con yêu thú cấp 4 sơ kì.
Cmn người với người, sao mà chênh lệch như thế được.
Đây có phải là khí vận trong truyền thuyết.
Tiểu nha hoàn vô duyên vô cớ bị lặn mặt thì tỏ ra không vui, mặc dù bình thương thiếu gia thường xuyên bóp mặt nàng.
Lâm Vận bất đắc dĩ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Tử kim thú thi thể, chỉ vào nó nói: “ đây là ta hôm nay săn được.”
Lâm Song trông thấy vậy thì gương mặt lộ ra chợt hiểu, một bộ áy náy nói: “ Xin lỗi thiếu gia, ta không lên hi vọng quá xa vời, nhưng không sao thiếu gia, có ta bắt được con cấp 5 yêu thú rồi.”
Nhìn Lâm Song trên mặt đối với mình áy náy thần sắc, Lâm Vận muốn tự tử tâm đều có.
Đm, không nên hi vọng quá xa vời là ý gì?, ngươi đây là đang diễu cợt ta phải không? Giễu cợt ta đi lâu như vậy còn không bằng ngươi lượn một vòng?
Nếu không phải hiểu rõ tính cách của Lâm Song thì Lâm Vận có thể chắc chắn rằng nàng đang chế diễu hắn, nhưng vô ý về vô ý, lời đã nói ra, phải phạt.
Thế là hắn lại điên cuồng nhào nặn hai má bánh bao của nàng.
Lại nói, nặn mặt của nàng dễ gây nghiện, loại kia có vẻ hơi bụ bẫm, mềm mềm đô đô rồi lại co dãn cảm xúc, để người ta nặn một lần là không thể nào ngừng lại được.
Qua một lúc, tiểu nha hoàn không nhịn được giơ cờ trắng đầu hàng, lúc này Lâm Vận mới khô nỡ mà ngừng lại.
Bên cạnh Phạm Phương Thanh bên cạnh trợn mắt hốc mồn, cmn đây là người giết Kim Quan Xà, ngươi có chắc tiểu cô nương vô hại này giết ngũ giai yêu thú, bây giờ bảo với nàng con Kim Quan Xà này đụng đầu vào đá chết còn đáng tin hơn đấy.
Còn có tác giả, ra đây hỏi một tý, ngươi có chắc hai kẻ kia là chủ tớ mà không phải tình lữ, hình như vừa nãy ta bị nhét cơm chó đó.
“A”
Sau khi nhìn rõ thì nàng không nhịn được kinh hô, tiếng hô của nàng làm kinh đông đến hai người Lâm Vận, cả hai vội vàng chạy đến xem xét, lúc đến nơi chỉ thấy Phạm Phương Thanh đang há hốc mồn nhìn phía trước. Không chỉ Phạm Phương Thanh, ngay cả Lâm Vận cũng bị cảnh tượng trước mặt làm kinh sợ.
Trước mắt bọn là một con khổng lồ cự xà, cự xà dài mấy chục mét, to như cái thùng, toàn thân đen bóng nhưng trên đầu lại mọc ra ra cái biếu thịt vàng óng ánh trông khá kì dị, chỉ thấy cự xà lằm im không nhúc nhích, Lâm Vận cũng không thể cảm nhận được bất cứ sinh mệnh khí tức nào đến từ nó, hiển nhiên là cự xà đã chết.
Mặc dù chết rồi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được yêu lực lồng đậm trong bộ thi thể này, lượng yêu lực khổng lồ phải gấp mấy lần con Tử Kim thú trước kia, điều này làm hắn không khỏi cảm thán: “ thật mạnh yêu lực, ít nhất cũng phải yêu thú cấp 4 hậu kì”
Bên cạnh Phạm Phương Thanh nghe vậy bĩu môi, phức tạp nói: “ cấp 4 hậu kì, đây là Kim Quan Xà, yêu thú ngũ gia đỉnh phong, cách một bước nữa là đạt đến cấp 6rồi.”
Kim Quan Xà.
Nghe tên này Lâm Vận giật mình, Kim Quan Xà hắn biết, lúc ở Bạch Mộc trấn hắn đã từng nghe qua, nó là Vương của Mộc Sơn Lâm này, ngay cả Thanh Mộc tông cũng không quả được nó, nhưng tại sao lại chết ở đây, lém ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Song, tựa hồ đang đợi nàng giải thích.
Một con thực lực có thể so với Kim Đan cảnh nhân loại tự dưng chết ở đây mà không liên qua tới Lâm Song, đánh chết hắn cũng không tin.
Tiểu Lâm Song chỉ đợi có vậy, lập tức hào hứng nói ra: “là như vậy thiếu gia, ta đợi mãi không thấy người trở về lên ra ngoài tìm, không cẩn thận đụng phải đầu rắn này, thế là ta bắt nó về cho ngươi bồi bổ.” nói song nàng ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Vận, tựa như trẻ nhỏ cần khen thưởng.
Phạm Phương Thanh nghe vậy khóe miệng khéo lên,
Cmn bồi bổ.
Cầm một đầu ngũ gia đinh phong yêu thú làm vật bồi bổ, ngươi không sợ bổ chết người sao.
Lâm Vận nhìn xác Kim Quan Xà, ánh mắt phức tạp, xà huynh đệ, ngươi con mẹ nó xui xẻo à.
Như nhớ được cái gì, Lâm Song vội nói:
“ Đúng rồi thiếu gia, người không phải ra ngoài đi săn sao, săn được con gì, là yêu thú cấp tám hay cấp 9, người đi lâu như vậy, không phải săn một con yêu vương về đi.”
Lâm Vận:…
Phạm Thanh Phương:…
Lâm Vận vươn tay, bóp lấy hai má bánh bao của Lâm Song điên cuồng nhào lặn, hắn mặc dù biết tiểu nha đầu này không phải có ý chế diễu hắn nhưng tâm hắn rất tổn thương à.
Ngươi xem, người ta tùy tiện đi dạo thì đụng phải yêu thú cấp 5 đỉnh phong, ngươi cực cực khổ khổ đi ăn cướp… à nhần, đi săn mấy tiếng mới được một con yêu thú cấp 4 sơ kì.
Cmn người với người, sao mà chênh lệch như thế được.
Đây có phải là khí vận trong truyền thuyết.
Tiểu nha hoàn vô duyên vô cớ bị lặn mặt thì tỏ ra không vui, mặc dù bình thương thiếu gia thường xuyên bóp mặt nàng.
Lâm Vận bất đắc dĩ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Tử kim thú thi thể, chỉ vào nó nói: “ đây là ta hôm nay săn được.”
Lâm Song trông thấy vậy thì gương mặt lộ ra chợt hiểu, một bộ áy náy nói: “ Xin lỗi thiếu gia, ta không lên hi vọng quá xa vời, nhưng không sao thiếu gia, có ta bắt được con cấp 5 yêu thú rồi.”
Nhìn Lâm Song trên mặt đối với mình áy náy thần sắc, Lâm Vận muốn tự tử tâm đều có.
Đm, không nên hi vọng quá xa vời là ý gì?, ngươi đây là đang diễu cợt ta phải không? Giễu cợt ta đi lâu như vậy còn không bằng ngươi lượn một vòng?
Nếu không phải hiểu rõ tính cách của Lâm Song thì Lâm Vận có thể chắc chắn rằng nàng đang chế diễu hắn, nhưng vô ý về vô ý, lời đã nói ra, phải phạt.
Thế là hắn lại điên cuồng nhào nặn hai má bánh bao của nàng.
Lại nói, nặn mặt của nàng dễ gây nghiện, loại kia có vẻ hơi bụ bẫm, mềm mềm đô đô rồi lại co dãn cảm xúc, để người ta nặn một lần là không thể nào ngừng lại được.
Qua một lúc, tiểu nha hoàn không nhịn được giơ cờ trắng đầu hàng, lúc này Lâm Vận mới khô nỡ mà ngừng lại.
Bên cạnh Phạm Phương Thanh bên cạnh trợn mắt hốc mồn, cmn đây là người giết Kim Quan Xà, ngươi có chắc tiểu cô nương vô hại này giết ngũ giai yêu thú, bây giờ bảo với nàng con Kim Quan Xà này đụng đầu vào đá chết còn đáng tin hơn đấy.
Còn có tác giả, ra đây hỏi một tý, ngươi có chắc hai kẻ kia là chủ tớ mà không phải tình lữ, hình như vừa nãy ta bị nhét cơm chó đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.