Chương 48: Eagle Gaming_Xiao - Lý Tiêu
Hoàng PhươngAnh
05/05/2023
Kể từ hôm bị Tuấn Anh kiểm tra đột xuất, Xiao càng lúc càng điên cuồng lao vào tập luyện không kể ngày đêm.
Đã hơn một tuần kể từ ngày hôm ấy, Xiao dường như cảm nhận được tay của mình càng lúc càng yếu. Cậu chỉ biết dựa vào cao dán giảm đau để kiềm chế cơn đau của cô tay truyền đến.
Hôm nay, khi tất cả đang ngồi ăn trưa. Hải An bảo Xiao múc cho mình bát canh. Xiao cũng vui vẻ cầm lấy chiếc bát nhưng bỗng dưng tay anh chẳng còn chút sức lực nào cả, chiếc bát cứ vẫn rơi tự do xuống bàn may sao lại không vỡ.
Lúc này toàn bộ thành viên của Eagle Gaming hoàn toàn không tin được vào mắt mình nữa. Tuấn Anh đầy buồn phiền nhìn về phía Tuấn Dương, có vẻ như điều họ không mong đợi nhất cũng đã xảy đến. Xiao thực sự có vấn đề rồi.
Tuấn Anh không nói gì, đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài gọi điện cho ai đó. Xiao nhìn theo bóng lưng đội trưởng "Em ăn no rồi, em lên phòng trước đây"
Nói rồi cậu chạy thật nhanh lên tầng, chẳng nhẽ cứ vậy ước mơ của Xiai sẽ phải từ bỏ sao.
Sáng ngày hôm sau, Tuấn Anh sau khi đưa Ánh Dương đến cơ quan thì liền chạy đến căn cứ Eagle Gaming để gặp Xiao. Nhưng lại nghe mọi người nói rằng từ trưa ngày hôm qua đến giờ Xiao vốn không hề mở cửa, cậu ấy cứ vậy trốn trong phòng, trốn trong thế giới của mình.
Tuấn Anh chẳng nói thêm gì mà trực tiếp đi lên tầng, đến trước cửa phòng Xiao gõ hai cái rồi cất tiếng "Nếu còn muốn tiếp tục sự nghiệp thi đấu thì thay quần áo, bước ra đây!"
Nói rồi quay người xuống nhà ngồi. Nhìn bên ngoài thì Tuấn Anh có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng anh thì lo lắng hơn bất kì ai, Xiao không những là người đồng đội, mà còn là người thân trong gia đình. Khi đón bất cứ thành viên nào vào đội thì anh cũng hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho họ, nếu giờ đây anh để Xiao xảy ra chuyện, không dám tưởng tượng rằng bản thân sẽ phải đối diện với gia đình của em ấy như thế nào nữa.
Mười phút sau, Xiao bước xuống với bộ dạng thảm hơn ai hết. Khuôn mặt chẳng có chút sức sống nào, hốc mắt thì đỏ lên như đã khóc rất nhiều.
Tuấn Anh đứng dậy bước ra ngoài, Xiao cũng bước theo. Cả hai nhanh chóng tới bệnh viện nhân dân XX, nơi mà Tuấn Anh đã đặt lịch khám cho Xiao.
Vừa bước vào bệnh viện, một vị bác sĩ trẻ đã đứng ở đấy chờ sẵn. Thấy Tuấn Anh đi đến thì đứt tay túi áo đi tới "Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?"
"Em vẫn khỏe"
"Vào văn phòng ngồi nói chuyện" Vị bác sĩ ấy nói rồi dẫn đường cho Tuấn Anh và Xiao đến đó
Vào đến văn phòng, cả ba ngồi xuống. Lúc này vị bác sĩ kia mới lên tiếng "Thế nào, Thành vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi không gặp nó"
"Kể từ sau khi giải nghệ về công ty làm việc, sức khỏe cũng ổn định rồi. Chúng ta nói vào vấn đề chính trước đi"
"Cũng được. Đây là người mà cậu nói sao?"
"Lý Tiêu, mười chín tuổi. Chấn thương cổ tay phải. Anh Phong, anh nhất định phải chữa được cho Xiao" Tuấn Anh nhìn người đàn ông trước mặt khẩn cầu nói.
Trương Hồng Phong, ba mươi hai tuổi, là bác sĩ rất giỏi về xương khớp. Anh cũng là người tư vấn điều trị cho rất nhiều vận động viên nổi tiếng, trong đó phải kể đến Lương Tuấn Thành của Eagle Gaming và Vũ Hải Nam của ADC Gaming. Vì rất nổi tiếng nên phải khó lắm mới đặt lịch được bác sĩ Phong điều trị, nếu không phải vì Tuấn Thành là bạn thân của Hồng Phong và cũng là bác sĩ điều trị trước đây của anh ấy thì rất khó để có thể đặt hẹn.
"Mười chín tuổi? Theo lí mà nói thì cũng không thể bị thương nặng đến vậy. Để tôi kiểm tra một chút"
Hồng Phong nói rồi đưa tay bắt đầu kiểm tra. Sau một hồi, anh đưa cho Xiao một quyển sách bảo cậu ấy cầm. Mặc dù Xiao có thể cầm được nhưng tay cậu ấy cứ run liên tục, chì khoảng mười giây sau thì lại rơi xuống. Hồng Phong nhìn vậy cũng thấy đau đầu, so với tình trạng của Tuấn Thành trước đây thì Xiao phải nói là nặng hơn rất nhiều.
"Tôi sẽ viết giấy cho cậu đi kiểm tra toàn diện, giờ cậu theo y tá ra ngoài làm kiểm tra. Tôi có việc cần nói với Tuấn Anh"
Sau khi xác định Xiao đã rời đi rồi, Tuấn Anh lên tiếng hỏi "Không thể chữa được?"
"Chữa thì vẫn sẽ chữa được nhưng khả năng cao là không thể thi đấu chuyên nghiệp được nữa. Nếu như ngay khi phát hiện ra vấn đề, đến bệnh viện kiểm tra, tiếp nhận điều trị thì bây giờ không đến nỗi như vậy. Nhưng cứ chờ báo cáo kiểm tra trước đã"
"Nói về cậu trước đi, vẫn ổn chứ?"
"Sức khỏe, công việc, tình cảm đều ổn cả"
Hồng Phong nghe xong tức muốn ói máu, cái gì mà cả tình cảm ở đây cơ chứ? Anh đây chỉ muốn hỏi về cái tay của cậu ta mà thôi, năm đó bị tai nạn anh đây đã phải chạy ngược chạy xuôi, nhờ biết bao chuyên gia, giáo sư mới có thể cho cậu ta tiếp tục thi đấu mà giờ nó lại dám khỏe tình yêu với ông chú độc thân này.
Cả hai không nói thêm gì mà cứ ngồi ở đấy chờ kết quả, một tiếng sau Xiao cùng với tập kết quả trên tay bước vào. Hồng Phong nhìn xong tập kết quả, hết nhìn sang Tuấn Anh lại nhìn sang Lý Tiêu.
"Kết quả không tốt sao?" Xiao lo lắng mà hỏi
"Cổ tay cậu có vấn đề từ lúc nào?"
"Khoảng nửa năm trước bắt đầu nhức nhức cố tay mỗi khi tập luyện xong. Nhưng khoảng một tháng này bắt đầu đau nhiều"
"Khoảng thời gian này cậu có tập luyện nhiều không?"
Lý Tiêu nhìn sang Tuấn Anh ngập ngừng nói "Có... Kể từ sau buổi tập với anh Tuấn Anh không được tốt nên em có tập cường độ cao"
Nghe xong Hồng Phong khẽ thở dài "Tôi sẽ cho cậu thuốc về uống, thời gian này đừng tập luyện nữa. Phác đồ điều trị tôi sẽ làm rồi gửi cho đội trưởng cậu sau"
Sau khi khám xong, Tuấn Anh đưa Xiao trở vêc căn cứ. Trong suốt quãng đường đi, cả hai không nói với nhau điều gì cả. Về đến cổng Eagle Gaming, Tuấn Anh mới lên tiếng "Thu dọn vali, tôi đưa cậu về nhà"
"Anh muốn đuổi em sao? Đội trưởng, em xin lỗi mà"
Tuấn Anh chẳng nói gì mà đi thẳng vào nhà, Xiao thấy vậy cứ chạy theo miệng liên tục xin lỗi, mong được ở lại.
Vào trong nhà, mọi người thấy vậy cũng vội chạy đến hỏi han.
Lúc này Xiao đã nước mắt ngắn, nước mắt dài "Em xin lỗi mà, em không nên giấu bệnh của mình. Em hứa sẽ ngoan ngoãn điều trị, ngoan ngoãn nghe lời anh với bác sĩ Phong mà. Đội trưởng, anh đừng đuổi em có được không?"
Tuấn Anh lúc này cũng bắt đầu cáu "Tôi đuổi cậu lúc nào? Tôi bảo cậu về nhà nghỉ ngơi, tiện thăm gia đình luôn. Đợi có phác đồ điều trị, tôi sẽ đón cậu quay lại đây"
"Em không về có được không?"
"Lý Tiêu! Bốn năm rồi, cậu chưa từng về nhà. Cậu có nghĩ đến cảm nhận của người nhà không? Nếu cậu không chịu về, tôi sẽ đuổi cậu khỏi đội tuyển, viện phí thuốc men cậu tự lo lấy"
Xiao lúc này cúi gằm mặt lên tầng thi dọn hành lí. Tuấn Anh thấy vậy nhìn về phía Đức Mạnh "Lên tầng giúp nó, tay nó không tiện cho lắm"
Tuấn Anh lúc này cũng tranh thủ gọi điện cho Ánh Dương nói qua về tình hình. Nghe nói sẽ về nhà của Xiao, là một vùng cao nguyên tuyệt đẹp. Ánh Dương cũng đòi đi theo. Thế là bây giò cả ba người đang ngồi trên xe.
Xiao ngồi phía sau vẫn có cảm giác luyến tiếc, nhớ lại những lời mà Đức Mạnh nói trên phòng lúc nãy, cậu nhóc cảm thấy vô cùng buồn.
"Xiao, cần tôi giúp chứ?"
"Anh Mạnh, em không muốn phải rời khỏi đây. Em muốn thi đấu"
"Thi đấu? Với cái tay băng bó này?"
Đức Mạnh ngờ vực mà hỏi. Thấy Xiao không trả lời Đức Mạnh lại nói tiếp "Cậu phải hiểu rằng cậu bị thương, người lo lắng nhất chính là anh Tuấn Anh. Còn nữa, Tuấn Anh cho cậu về nhà là vì lo cho cậu, sợ cậu ở đây không được tập luyện mà phải nhìn mọi người chuẩn bị cho thi đấu trong lòng khó chịu thêm. Về nhà yên tâm nghỉ ngơi rồi quay lại"
"Lúc trước mọi người cũng như vậy sao?"
"Đúng vậy, mỗi người ở đây ai mà chẳng bị ốm một lần. Có lần anh đây đi chơi, bị tai nạn ngã gãy chân, đội trưởng cũng cho về nhà nhưng mà là từ bắt xe mà về. Giờ đội trưởng, anh ấy đích thân đưa cậu về tức là đang rất để ý đến cậu đấy nhóc. Yên tâm mà về" Đức Mạnh nói rồi kéo khóa vali lại, đẩy đến cho Xiao.
Quay lại với thực tại, Xiao ngồi trên xe không còn khóc nữa. Cậu ngả đầu vào ghế bắt đầu chìm vào giấc ngủ, trở về nhà với mẹ cũng là một điều tốt.
Nói về Lý Tiêu, cậu là con lai Việt Trung. Bố cậu là người Quảng Tây, Trung Quốc. Năm cậu lên mười tuổi, bố mẹ cậu ly hôn, Lý Tiêu theo mẹ về Việt Nam sống. Hai mẹ con cậu sống ở một huyện nhỏ nằm gần biên giới Việt - Trung. Khi lên mười lăm tuổi, cậu được biết đến với khả năng chơi game cực tốt của mình, cậu cùng những người bạn cùng trường đã khuấy đảo không biết bao nhiêu giải đấu lớn nhỏ và rồi đã lọt vào mặt xanh của đội trưởng Tuấn Anh, trong năm ấy cậu theo Tuấn Anh rời xa mẹ về thủ đô học tập, theo đuổi con đường chuyên nghiệp của mình...
Đã hơn một tuần kể từ ngày hôm ấy, Xiao dường như cảm nhận được tay của mình càng lúc càng yếu. Cậu chỉ biết dựa vào cao dán giảm đau để kiềm chế cơn đau của cô tay truyền đến.
Hôm nay, khi tất cả đang ngồi ăn trưa. Hải An bảo Xiao múc cho mình bát canh. Xiao cũng vui vẻ cầm lấy chiếc bát nhưng bỗng dưng tay anh chẳng còn chút sức lực nào cả, chiếc bát cứ vẫn rơi tự do xuống bàn may sao lại không vỡ.
Lúc này toàn bộ thành viên của Eagle Gaming hoàn toàn không tin được vào mắt mình nữa. Tuấn Anh đầy buồn phiền nhìn về phía Tuấn Dương, có vẻ như điều họ không mong đợi nhất cũng đã xảy đến. Xiao thực sự có vấn đề rồi.
Tuấn Anh không nói gì, đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài gọi điện cho ai đó. Xiao nhìn theo bóng lưng đội trưởng "Em ăn no rồi, em lên phòng trước đây"
Nói rồi cậu chạy thật nhanh lên tầng, chẳng nhẽ cứ vậy ước mơ của Xiai sẽ phải từ bỏ sao.
Sáng ngày hôm sau, Tuấn Anh sau khi đưa Ánh Dương đến cơ quan thì liền chạy đến căn cứ Eagle Gaming để gặp Xiao. Nhưng lại nghe mọi người nói rằng từ trưa ngày hôm qua đến giờ Xiao vốn không hề mở cửa, cậu ấy cứ vậy trốn trong phòng, trốn trong thế giới của mình.
Tuấn Anh chẳng nói thêm gì mà trực tiếp đi lên tầng, đến trước cửa phòng Xiao gõ hai cái rồi cất tiếng "Nếu còn muốn tiếp tục sự nghiệp thi đấu thì thay quần áo, bước ra đây!"
Nói rồi quay người xuống nhà ngồi. Nhìn bên ngoài thì Tuấn Anh có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng anh thì lo lắng hơn bất kì ai, Xiao không những là người đồng đội, mà còn là người thân trong gia đình. Khi đón bất cứ thành viên nào vào đội thì anh cũng hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho họ, nếu giờ đây anh để Xiao xảy ra chuyện, không dám tưởng tượng rằng bản thân sẽ phải đối diện với gia đình của em ấy như thế nào nữa.
Mười phút sau, Xiao bước xuống với bộ dạng thảm hơn ai hết. Khuôn mặt chẳng có chút sức sống nào, hốc mắt thì đỏ lên như đã khóc rất nhiều.
Tuấn Anh đứng dậy bước ra ngoài, Xiao cũng bước theo. Cả hai nhanh chóng tới bệnh viện nhân dân XX, nơi mà Tuấn Anh đã đặt lịch khám cho Xiao.
Vừa bước vào bệnh viện, một vị bác sĩ trẻ đã đứng ở đấy chờ sẵn. Thấy Tuấn Anh đi đến thì đứt tay túi áo đi tới "Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?"
"Em vẫn khỏe"
"Vào văn phòng ngồi nói chuyện" Vị bác sĩ ấy nói rồi dẫn đường cho Tuấn Anh và Xiao đến đó
Vào đến văn phòng, cả ba ngồi xuống. Lúc này vị bác sĩ kia mới lên tiếng "Thế nào, Thành vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi không gặp nó"
"Kể từ sau khi giải nghệ về công ty làm việc, sức khỏe cũng ổn định rồi. Chúng ta nói vào vấn đề chính trước đi"
"Cũng được. Đây là người mà cậu nói sao?"
"Lý Tiêu, mười chín tuổi. Chấn thương cổ tay phải. Anh Phong, anh nhất định phải chữa được cho Xiao" Tuấn Anh nhìn người đàn ông trước mặt khẩn cầu nói.
Trương Hồng Phong, ba mươi hai tuổi, là bác sĩ rất giỏi về xương khớp. Anh cũng là người tư vấn điều trị cho rất nhiều vận động viên nổi tiếng, trong đó phải kể đến Lương Tuấn Thành của Eagle Gaming và Vũ Hải Nam của ADC Gaming. Vì rất nổi tiếng nên phải khó lắm mới đặt lịch được bác sĩ Phong điều trị, nếu không phải vì Tuấn Thành là bạn thân của Hồng Phong và cũng là bác sĩ điều trị trước đây của anh ấy thì rất khó để có thể đặt hẹn.
"Mười chín tuổi? Theo lí mà nói thì cũng không thể bị thương nặng đến vậy. Để tôi kiểm tra một chút"
Hồng Phong nói rồi đưa tay bắt đầu kiểm tra. Sau một hồi, anh đưa cho Xiao một quyển sách bảo cậu ấy cầm. Mặc dù Xiao có thể cầm được nhưng tay cậu ấy cứ run liên tục, chì khoảng mười giây sau thì lại rơi xuống. Hồng Phong nhìn vậy cũng thấy đau đầu, so với tình trạng của Tuấn Thành trước đây thì Xiao phải nói là nặng hơn rất nhiều.
"Tôi sẽ viết giấy cho cậu đi kiểm tra toàn diện, giờ cậu theo y tá ra ngoài làm kiểm tra. Tôi có việc cần nói với Tuấn Anh"
Sau khi xác định Xiao đã rời đi rồi, Tuấn Anh lên tiếng hỏi "Không thể chữa được?"
"Chữa thì vẫn sẽ chữa được nhưng khả năng cao là không thể thi đấu chuyên nghiệp được nữa. Nếu như ngay khi phát hiện ra vấn đề, đến bệnh viện kiểm tra, tiếp nhận điều trị thì bây giờ không đến nỗi như vậy. Nhưng cứ chờ báo cáo kiểm tra trước đã"
"Nói về cậu trước đi, vẫn ổn chứ?"
"Sức khỏe, công việc, tình cảm đều ổn cả"
Hồng Phong nghe xong tức muốn ói máu, cái gì mà cả tình cảm ở đây cơ chứ? Anh đây chỉ muốn hỏi về cái tay của cậu ta mà thôi, năm đó bị tai nạn anh đây đã phải chạy ngược chạy xuôi, nhờ biết bao chuyên gia, giáo sư mới có thể cho cậu ta tiếp tục thi đấu mà giờ nó lại dám khỏe tình yêu với ông chú độc thân này.
Cả hai không nói thêm gì mà cứ ngồi ở đấy chờ kết quả, một tiếng sau Xiao cùng với tập kết quả trên tay bước vào. Hồng Phong nhìn xong tập kết quả, hết nhìn sang Tuấn Anh lại nhìn sang Lý Tiêu.
"Kết quả không tốt sao?" Xiao lo lắng mà hỏi
"Cổ tay cậu có vấn đề từ lúc nào?"
"Khoảng nửa năm trước bắt đầu nhức nhức cố tay mỗi khi tập luyện xong. Nhưng khoảng một tháng này bắt đầu đau nhiều"
"Khoảng thời gian này cậu có tập luyện nhiều không?"
Lý Tiêu nhìn sang Tuấn Anh ngập ngừng nói "Có... Kể từ sau buổi tập với anh Tuấn Anh không được tốt nên em có tập cường độ cao"
Nghe xong Hồng Phong khẽ thở dài "Tôi sẽ cho cậu thuốc về uống, thời gian này đừng tập luyện nữa. Phác đồ điều trị tôi sẽ làm rồi gửi cho đội trưởng cậu sau"
Sau khi khám xong, Tuấn Anh đưa Xiao trở vêc căn cứ. Trong suốt quãng đường đi, cả hai không nói với nhau điều gì cả. Về đến cổng Eagle Gaming, Tuấn Anh mới lên tiếng "Thu dọn vali, tôi đưa cậu về nhà"
"Anh muốn đuổi em sao? Đội trưởng, em xin lỗi mà"
Tuấn Anh chẳng nói gì mà đi thẳng vào nhà, Xiao thấy vậy cứ chạy theo miệng liên tục xin lỗi, mong được ở lại.
Vào trong nhà, mọi người thấy vậy cũng vội chạy đến hỏi han.
Lúc này Xiao đã nước mắt ngắn, nước mắt dài "Em xin lỗi mà, em không nên giấu bệnh của mình. Em hứa sẽ ngoan ngoãn điều trị, ngoan ngoãn nghe lời anh với bác sĩ Phong mà. Đội trưởng, anh đừng đuổi em có được không?"
Tuấn Anh lúc này cũng bắt đầu cáu "Tôi đuổi cậu lúc nào? Tôi bảo cậu về nhà nghỉ ngơi, tiện thăm gia đình luôn. Đợi có phác đồ điều trị, tôi sẽ đón cậu quay lại đây"
"Em không về có được không?"
"Lý Tiêu! Bốn năm rồi, cậu chưa từng về nhà. Cậu có nghĩ đến cảm nhận của người nhà không? Nếu cậu không chịu về, tôi sẽ đuổi cậu khỏi đội tuyển, viện phí thuốc men cậu tự lo lấy"
Xiao lúc này cúi gằm mặt lên tầng thi dọn hành lí. Tuấn Anh thấy vậy nhìn về phía Đức Mạnh "Lên tầng giúp nó, tay nó không tiện cho lắm"
Tuấn Anh lúc này cũng tranh thủ gọi điện cho Ánh Dương nói qua về tình hình. Nghe nói sẽ về nhà của Xiao, là một vùng cao nguyên tuyệt đẹp. Ánh Dương cũng đòi đi theo. Thế là bây giò cả ba người đang ngồi trên xe.
Xiao ngồi phía sau vẫn có cảm giác luyến tiếc, nhớ lại những lời mà Đức Mạnh nói trên phòng lúc nãy, cậu nhóc cảm thấy vô cùng buồn.
"Xiao, cần tôi giúp chứ?"
"Anh Mạnh, em không muốn phải rời khỏi đây. Em muốn thi đấu"
"Thi đấu? Với cái tay băng bó này?"
Đức Mạnh ngờ vực mà hỏi. Thấy Xiao không trả lời Đức Mạnh lại nói tiếp "Cậu phải hiểu rằng cậu bị thương, người lo lắng nhất chính là anh Tuấn Anh. Còn nữa, Tuấn Anh cho cậu về nhà là vì lo cho cậu, sợ cậu ở đây không được tập luyện mà phải nhìn mọi người chuẩn bị cho thi đấu trong lòng khó chịu thêm. Về nhà yên tâm nghỉ ngơi rồi quay lại"
"Lúc trước mọi người cũng như vậy sao?"
"Đúng vậy, mỗi người ở đây ai mà chẳng bị ốm một lần. Có lần anh đây đi chơi, bị tai nạn ngã gãy chân, đội trưởng cũng cho về nhà nhưng mà là từ bắt xe mà về. Giờ đội trưởng, anh ấy đích thân đưa cậu về tức là đang rất để ý đến cậu đấy nhóc. Yên tâm mà về" Đức Mạnh nói rồi kéo khóa vali lại, đẩy đến cho Xiao.
Quay lại với thực tại, Xiao ngồi trên xe không còn khóc nữa. Cậu ngả đầu vào ghế bắt đầu chìm vào giấc ngủ, trở về nhà với mẹ cũng là một điều tốt.
Nói về Lý Tiêu, cậu là con lai Việt Trung. Bố cậu là người Quảng Tây, Trung Quốc. Năm cậu lên mười tuổi, bố mẹ cậu ly hôn, Lý Tiêu theo mẹ về Việt Nam sống. Hai mẹ con cậu sống ở một huyện nhỏ nằm gần biên giới Việt - Trung. Khi lên mười lăm tuổi, cậu được biết đến với khả năng chơi game cực tốt của mình, cậu cùng những người bạn cùng trường đã khuấy đảo không biết bao nhiêu giải đấu lớn nhỏ và rồi đã lọt vào mặt xanh của đội trưởng Tuấn Anh, trong năm ấy cậu theo Tuấn Anh rời xa mẹ về thủ đô học tập, theo đuổi con đường chuyên nghiệp của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.