Chương 42: Ly hôn đi
Hoàng PhươngAnh
05/05/2023
Hôm đó là ngày mà Tuấn Anh dẫn Ánh Dương về nhà ra mắt sau hơn bốn năm yêu
nhau. Vốn nghĩ đó sẽ là một bữa cơm vui vẻ để chào đón cô con dâu út sắp sửa bước chân vào ngôi nhà này. Ấy vậy mà chỉ trước khi Ánh Dương và
Tuấn Anh về đâu đó chỉ hơn một tiếng. Trong phòng của Tuấn Hoàng và Thảo Hương, những tiếng cãi nhau liên tục phát ra. Ban đầu chỉ là nhưng
tiếng cãi cọ nhỏ thôi nhưng dần dần càng lớn. Mọi người ở bên ngoài nghe tiếng liền chạy vào vừa hay thấy Tuấn Hoàng tức giận khua tay một cái,
chiếc bình hoa trên kệ tủ lập tức rơi xuống vỡ tan tành. Anh chống hông, quay lưng về phía vợ mình cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói:
"Thảo Hương! Em lại muốn lên cơn gì thế hả? Tuấn Anh và bạn gái sắp về rồi mà giờ em còn ngồi đây tỏ thái độ với anh là sao?"
"Em tỏ thái độ với anh? Lương Tuấn Hoàng, em nói cho anh biết từ trước đến giờ em chưa từng tỏ thái độ với anh"
"Vậy tại sao cứ đến ngày quan trọng của gia đình là em lại như vậy? Lần này bỏ ra ngoài đi chơi, lần thì đi cà phê tám chuyện. Em thấy anh chưa đủ mệt mỏi sao?"
Nghe những lời từ miệng của người đã đầu gối tay ấp suốt mười năm qua, ánh mắt cô lạnh hẳn đi. Cô lẳng lặng ngồi xuống tấm thảm bên cạnh ghế sopha, cô cứ ngồi đó một lúc, mọi người cứ nghĩ đã xong rồi đang định quay người đi ra ngoài thì Thảo Hương lên tiếng: "Lương Tuấn Hoàng, em cũng mệt lắm rồi. Anh tưởng làm con dâu nhà hào môn là sung sướng lắm sao?"
Tuấn Hoàng không thể hiểu nổi, cuộc sống của cô ấy bây giờ viên mãn như vậy rồi còn muốn như thế nào nữa. Tại sao lúc nào cũng cố tỏ vẻ chống đối là sao? Tuấn Hoàng không nhịn được nhìn thẳng vào mặt vợ mình hét lớn "Đừng gây chuyện nữa!""
"Em về làm dâu nhà này cũng được mười năm rồi. Thời điểm em về làm dâu nhà anh, lúc đó em mới chỉ có mười chín tuổi thôi. Tại vì anh nên em phải làm vợ người ta ở cái tuổi mà vốn em chưa có ý định xây dựng gia đình!"
Tuấn Hoàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khoảng thời gian một năm trở lại đây. Ba hôm một trận nhỏ, năm hôm một trận lớn. Hai vợ chồng anh cãi nhau liên tục, vì muốn cho con có cuộc sống hạnh phúc đầy đủ cả bố và mẹ nên anh luôn nhịn nhưng xem ra...
Tuấn Anh và Ánh Dương cũng đã về đến, thấy mọi người tập trung ở cửa phòng anh Hoàng nên cũng tiến lại. Từ bên trong tiếng chị Hương nghẹn ngào vọng ra:
"Em lấy anh là vì lí do gì... anh cũng đâu có quên đâu đúng không? Nhưng anh có biết điều em đau khổ nhất là gì không?"
Thảo Hương đôi mắt lúc này đã ngấn lệ rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn chồng mình rồi lại quay sang nhìn cả gia đình chồng "Em lấy anh là vì... lúc đó chúng ta có thai ngoài ý muốn"
Nghe những lời Thảo Hương nói thì Vương San và Ánh Dương vô cùng ngạc nhiên, thì ra hai người họ kết hôn là vì chuyện này sao? Đây cũng chính là lí do họ luôn cãi nhau sao?
Thảo Hương cố không để mình rơi nước mắt, tiếp tục mà lên tiếng "Điều tồi tệ nhất không phải là đó mà là... đứa nhỏ ấy vốn không có duyên với em... con của em mất ngay trong bụng em... em đã hại chết con của mình... em hỏi anh... lúc em đau khổ nhất anh đang ở đâu vậy anh Hoàng? Lúc mà em cần anh ở bên nhất thì anh đang ở chốn nào!... Anh có biết năm năm trời, chúng ta mới lại có con... anh có biết khi đó, em lo lắng đến mức nào không? Em sợ con một lần nữa lại bỏ rơi chúng ta, em sợ một lần nữa lại nhìn thấy anh mắt ghét bỏ của gia đình anh" Thảo Hương đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên gò má "Mười năm rồi, em luôn cố gắng làm hài lòng gia đình anh. Em biết, em vốn chẳng khéo léo như thím Ánh, chẳng môn đăng hộ đối như thím San San, là càng không tài năng như thím út. Em chỉ là một đứa vừa học hết cấp ba, gia đình thì nợ nần ngập đầu đã thế em gả vào nhà anh vốn là vì đứa con trong bụng"
Nỗi đau mất con liệu có ai thấu hiểu được cho Thảo Hương cơ chứ? Gia đình chồng không thấu cũng chẳng sao nhưng ngay cả chồng cô cũng không hiểu. Lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với cô.
Bà Hoa nhìn cô con dâu cả 'lảm nhảm' nãy giờ không thể chịu nổi được nữa liền lên tiếng ngăn cản "Con nói đủ chưa? Chuyện năm đó không ai trách con cả, con là con dâu cả của nhà họ Lương, con nên làm gương cho các em chứ không phải ngồi ở đây gây chuyện với chồng. Thằng Hoàng đi làm về đã đủ mệt rồi, con đừng làm nó mệt thêm nữa", từ tận đáy lòng của một người mẹ, nhìn con trai mình lúc nào cũng mệt mỏi như vậy bà cũng thấy xót lắm chứ.
"Con không trách ai cả, chỉ trách bản thân con lúc đó lại mang thai ngoài ý muốn mà thôi. Trách bản thân con quen ai không quen lại đi quen anh Hoàng. Nhưng con cũng nói thẳng rằng, trong bốn người con trai của mẹ... người tệ nhất chính là chồng con"
"Em nói đủ chưa? Em tưởng có mình em mệt mỏi à? Anh ngày nào cũng đi làm, lo toang công việc ở ngoài. Anh có kêu ca gì không? Em nói anh thế nào cũng được nhưng đừng nói mẹ anh như vậy"
Thảo Hương lặng người, cô đứng dậy bước đến tủ quần áo lấy chiếc vali đã chuẩn bị từ trước ra. Tiến lại bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy một tập tài liệu, đến trước mặt của Tuấn Hoàng lạnh băng nói "Ly hôn đi!"
Một câu ba chữ cũng đủ khiến mọi người bị sốc, họ không thể tin được Thảo Hương lại nói ra lời này.
Đôi mắt Ánh Dương sau khi nghe Thảo Hương nói liền nhòe đi, cô nhớ lại lúc Steven nói lời này với mình. Giọng anh cũng lạnh đi như vậy.
Còn Thảo Hương nói xong câu ấy liền kéo vali định rời đi. Cậu con trai đang chơi ngoài phòng khách thấy mẹ kéo vali đi liền chạy đến ôm lấy chân chị "Mẹ đi đâu đấy? Mẹ cho con đi với được không?"
"Vũ à, con ở lại với ba, với ông bà nội phải ngoan nhé!"
Lương Hoàng Vũ nhìn mẹ mình "Vậy còn mẹ?"
"Mẹ không sống ở đây nữa"
"Tại sao?"
"Vì mẹ với ba sẽ li hôn. Con ở với ba ngoan nha!"
Nói rồi chị tách con trai ra khỏi mình, lạnh lùng kéo vali rời đi.
Hoàng Vũ không hiểu chuyện gì, thấy mẹ bỏ đi như vậy liền chạy theo ôm chặt lấy chân "Mẹ đừng đi mà, mẹ đừng bỏ Vũ lại đây mà"
"Lương Hoàng Vũ! Con là con trai, không được mè nheo như vậy! Mau vào nhà đi!"
Hương mặc kệ kéo vali đi ra khỏi khu nhà. Hoàng Vũ thấy mẹ bỏ đi liền chạy vào phòng tìm ba
"Ba ơi, mẹ đi rồi. Ba tìm mẹ về cho con đi!"
Hoàng Vũ nắm chặt lấy vạt áo của ba, cố dùng chút sức lực nhỏ bé của mình kéo ông ra ngoài.
Bên ngoài, chị Hương lúc này đã ngồi lên xe taxi rời khỏi nhà. Ngay khi chiếc xe vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, chị Hương ngồi trên xe đã không thể kìm được nước mắt nữa. Lúc đầu tiếng khóc có lí nhí trong cổ họng nhưng khi người tài xế nói chị cứ khóc nếu chị muốn thì biết bao cơ dồn nén, biết bao ấm ức nơi hào môn cuối cùng cũng được bộc phát ra bên ngoài. Chị khóc lớn, từng giọt nước mắt rơi trên má chị. Thảo Hương tự hỏi đã bao lâu rồi chị không khóc như vậy? Đến bản thân chị cũng không biết nữa.
Sau khi Thảo Hươmg rời khỏi nhà, bầu không khí nhà họ Lương bỗng chốc trầm xuống. Bà Hoa ngồi trên ghế, khuôn mặt hiện rõ sự buồn phiền. Bà không hiểu nổi rốt cuộc bà đã làm gì mà cuộc sống của con trai bà lại ra nông nỗi này nữa.
Tuấn Hoàng ngồi trong phòng đầy trầm tư, nhìn tờ đơn li hôn đặt trên bàn, trong lòng anh không khỏi rối bời. Nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, đã mười năm rồi. Trong mười năm này, số lần anh nhìn lên tấm ảnh cưới này vỏn vẹn trên đầu ngón tay. Giờ nhìn kĩ lại mới thấy, vợ anh cũng rất xinh đấy chứ! Nhìn xem, nét nào ra nét đó.
Còn ba người em, thấy vợ chồng anh cả xảy ra chuyện. Cháu trai thì không ngừng quấy đòi mẹ, họ đã đưa tụi nhỏ ra ngoài dùng bữa. Coi như dỗ dành thằng nhỏ vậy.
Giờ đây sáu người lớn và mấy đứa trẻ con ngồi trên bàn ăn. Tụi nhỏ hồn nhiên vui tươi bao nhiêu thì mặt mũi người lớn lại ảm đạm bấy nhiêu. Mỗi người một cảm xúc, chẳng ai nói với ai bất cứ điều gì cả. Mãi cho đến khi đồ ăn được mang lên, tất cả mới khôi phục trạng thái, bắt đầu cho tụi nhỏ ăn.
"Thảo Hương! Em lại muốn lên cơn gì thế hả? Tuấn Anh và bạn gái sắp về rồi mà giờ em còn ngồi đây tỏ thái độ với anh là sao?"
"Em tỏ thái độ với anh? Lương Tuấn Hoàng, em nói cho anh biết từ trước đến giờ em chưa từng tỏ thái độ với anh"
"Vậy tại sao cứ đến ngày quan trọng của gia đình là em lại như vậy? Lần này bỏ ra ngoài đi chơi, lần thì đi cà phê tám chuyện. Em thấy anh chưa đủ mệt mỏi sao?"
Nghe những lời từ miệng của người đã đầu gối tay ấp suốt mười năm qua, ánh mắt cô lạnh hẳn đi. Cô lẳng lặng ngồi xuống tấm thảm bên cạnh ghế sopha, cô cứ ngồi đó một lúc, mọi người cứ nghĩ đã xong rồi đang định quay người đi ra ngoài thì Thảo Hương lên tiếng: "Lương Tuấn Hoàng, em cũng mệt lắm rồi. Anh tưởng làm con dâu nhà hào môn là sung sướng lắm sao?"
Tuấn Hoàng không thể hiểu nổi, cuộc sống của cô ấy bây giờ viên mãn như vậy rồi còn muốn như thế nào nữa. Tại sao lúc nào cũng cố tỏ vẻ chống đối là sao? Tuấn Hoàng không nhịn được nhìn thẳng vào mặt vợ mình hét lớn "Đừng gây chuyện nữa!""
"Em về làm dâu nhà này cũng được mười năm rồi. Thời điểm em về làm dâu nhà anh, lúc đó em mới chỉ có mười chín tuổi thôi. Tại vì anh nên em phải làm vợ người ta ở cái tuổi mà vốn em chưa có ý định xây dựng gia đình!"
Tuấn Hoàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khoảng thời gian một năm trở lại đây. Ba hôm một trận nhỏ, năm hôm một trận lớn. Hai vợ chồng anh cãi nhau liên tục, vì muốn cho con có cuộc sống hạnh phúc đầy đủ cả bố và mẹ nên anh luôn nhịn nhưng xem ra...
Tuấn Anh và Ánh Dương cũng đã về đến, thấy mọi người tập trung ở cửa phòng anh Hoàng nên cũng tiến lại. Từ bên trong tiếng chị Hương nghẹn ngào vọng ra:
"Em lấy anh là vì lí do gì... anh cũng đâu có quên đâu đúng không? Nhưng anh có biết điều em đau khổ nhất là gì không?"
Thảo Hương đôi mắt lúc này đã ngấn lệ rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn chồng mình rồi lại quay sang nhìn cả gia đình chồng "Em lấy anh là vì... lúc đó chúng ta có thai ngoài ý muốn"
Nghe những lời Thảo Hương nói thì Vương San và Ánh Dương vô cùng ngạc nhiên, thì ra hai người họ kết hôn là vì chuyện này sao? Đây cũng chính là lí do họ luôn cãi nhau sao?
Thảo Hương cố không để mình rơi nước mắt, tiếp tục mà lên tiếng "Điều tồi tệ nhất không phải là đó mà là... đứa nhỏ ấy vốn không có duyên với em... con của em mất ngay trong bụng em... em đã hại chết con của mình... em hỏi anh... lúc em đau khổ nhất anh đang ở đâu vậy anh Hoàng? Lúc mà em cần anh ở bên nhất thì anh đang ở chốn nào!... Anh có biết năm năm trời, chúng ta mới lại có con... anh có biết khi đó, em lo lắng đến mức nào không? Em sợ con một lần nữa lại bỏ rơi chúng ta, em sợ một lần nữa lại nhìn thấy anh mắt ghét bỏ của gia đình anh" Thảo Hương đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên gò má "Mười năm rồi, em luôn cố gắng làm hài lòng gia đình anh. Em biết, em vốn chẳng khéo léo như thím Ánh, chẳng môn đăng hộ đối như thím San San, là càng không tài năng như thím út. Em chỉ là một đứa vừa học hết cấp ba, gia đình thì nợ nần ngập đầu đã thế em gả vào nhà anh vốn là vì đứa con trong bụng"
Nỗi đau mất con liệu có ai thấu hiểu được cho Thảo Hương cơ chứ? Gia đình chồng không thấu cũng chẳng sao nhưng ngay cả chồng cô cũng không hiểu. Lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với cô.
Bà Hoa nhìn cô con dâu cả 'lảm nhảm' nãy giờ không thể chịu nổi được nữa liền lên tiếng ngăn cản "Con nói đủ chưa? Chuyện năm đó không ai trách con cả, con là con dâu cả của nhà họ Lương, con nên làm gương cho các em chứ không phải ngồi ở đây gây chuyện với chồng. Thằng Hoàng đi làm về đã đủ mệt rồi, con đừng làm nó mệt thêm nữa", từ tận đáy lòng của một người mẹ, nhìn con trai mình lúc nào cũng mệt mỏi như vậy bà cũng thấy xót lắm chứ.
"Con không trách ai cả, chỉ trách bản thân con lúc đó lại mang thai ngoài ý muốn mà thôi. Trách bản thân con quen ai không quen lại đi quen anh Hoàng. Nhưng con cũng nói thẳng rằng, trong bốn người con trai của mẹ... người tệ nhất chính là chồng con"
"Em nói đủ chưa? Em tưởng có mình em mệt mỏi à? Anh ngày nào cũng đi làm, lo toang công việc ở ngoài. Anh có kêu ca gì không? Em nói anh thế nào cũng được nhưng đừng nói mẹ anh như vậy"
Thảo Hương lặng người, cô đứng dậy bước đến tủ quần áo lấy chiếc vali đã chuẩn bị từ trước ra. Tiến lại bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy một tập tài liệu, đến trước mặt của Tuấn Hoàng lạnh băng nói "Ly hôn đi!"
Một câu ba chữ cũng đủ khiến mọi người bị sốc, họ không thể tin được Thảo Hương lại nói ra lời này.
Đôi mắt Ánh Dương sau khi nghe Thảo Hương nói liền nhòe đi, cô nhớ lại lúc Steven nói lời này với mình. Giọng anh cũng lạnh đi như vậy.
Còn Thảo Hương nói xong câu ấy liền kéo vali định rời đi. Cậu con trai đang chơi ngoài phòng khách thấy mẹ kéo vali đi liền chạy đến ôm lấy chân chị "Mẹ đi đâu đấy? Mẹ cho con đi với được không?"
"Vũ à, con ở lại với ba, với ông bà nội phải ngoan nhé!"
Lương Hoàng Vũ nhìn mẹ mình "Vậy còn mẹ?"
"Mẹ không sống ở đây nữa"
"Tại sao?"
"Vì mẹ với ba sẽ li hôn. Con ở với ba ngoan nha!"
Nói rồi chị tách con trai ra khỏi mình, lạnh lùng kéo vali rời đi.
Hoàng Vũ không hiểu chuyện gì, thấy mẹ bỏ đi như vậy liền chạy theo ôm chặt lấy chân "Mẹ đừng đi mà, mẹ đừng bỏ Vũ lại đây mà"
"Lương Hoàng Vũ! Con là con trai, không được mè nheo như vậy! Mau vào nhà đi!"
Hương mặc kệ kéo vali đi ra khỏi khu nhà. Hoàng Vũ thấy mẹ bỏ đi liền chạy vào phòng tìm ba
"Ba ơi, mẹ đi rồi. Ba tìm mẹ về cho con đi!"
Hoàng Vũ nắm chặt lấy vạt áo của ba, cố dùng chút sức lực nhỏ bé của mình kéo ông ra ngoài.
Bên ngoài, chị Hương lúc này đã ngồi lên xe taxi rời khỏi nhà. Ngay khi chiếc xe vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, chị Hương ngồi trên xe đã không thể kìm được nước mắt nữa. Lúc đầu tiếng khóc có lí nhí trong cổ họng nhưng khi người tài xế nói chị cứ khóc nếu chị muốn thì biết bao cơ dồn nén, biết bao ấm ức nơi hào môn cuối cùng cũng được bộc phát ra bên ngoài. Chị khóc lớn, từng giọt nước mắt rơi trên má chị. Thảo Hương tự hỏi đã bao lâu rồi chị không khóc như vậy? Đến bản thân chị cũng không biết nữa.
Sau khi Thảo Hươmg rời khỏi nhà, bầu không khí nhà họ Lương bỗng chốc trầm xuống. Bà Hoa ngồi trên ghế, khuôn mặt hiện rõ sự buồn phiền. Bà không hiểu nổi rốt cuộc bà đã làm gì mà cuộc sống của con trai bà lại ra nông nỗi này nữa.
Tuấn Hoàng ngồi trong phòng đầy trầm tư, nhìn tờ đơn li hôn đặt trên bàn, trong lòng anh không khỏi rối bời. Nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, đã mười năm rồi. Trong mười năm này, số lần anh nhìn lên tấm ảnh cưới này vỏn vẹn trên đầu ngón tay. Giờ nhìn kĩ lại mới thấy, vợ anh cũng rất xinh đấy chứ! Nhìn xem, nét nào ra nét đó.
Còn ba người em, thấy vợ chồng anh cả xảy ra chuyện. Cháu trai thì không ngừng quấy đòi mẹ, họ đã đưa tụi nhỏ ra ngoài dùng bữa. Coi như dỗ dành thằng nhỏ vậy.
Giờ đây sáu người lớn và mấy đứa trẻ con ngồi trên bàn ăn. Tụi nhỏ hồn nhiên vui tươi bao nhiêu thì mặt mũi người lớn lại ảm đạm bấy nhiêu. Mỗi người một cảm xúc, chẳng ai nói với ai bất cứ điều gì cả. Mãi cho đến khi đồ ăn được mang lên, tất cả mới khôi phục trạng thái, bắt đầu cho tụi nhỏ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.