Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!
Chương 47: Tôi Sẽ Cho Cô Chết, Phạm Ngọc Trân
Lê My
07/09/2015
-Anh đi làm cẩn thận – cô tiễn anh ra khỏi cửa
-Em càng ngày càng giống người vợ đảm đang đó nha – anh trêu
-Xí, ai thèm – cô
-Haha, thôi bye vợ yêu, chồng đi làm đây – anh cười
-Biến lẹ đi cho đẹp mắt – cô quát yêu
-Thôi ta đi đây – anh cười to rồi vào xe
-Điên – cô nói rồi bật cười hạnh phúc
-Hạnh phúc dữ he – trúc mỉa mai
-Cô có vẻ rảnh rỗi nhỉ? Suốt ngày qua nhà người ta – cô châm chọc
-Cô…. – trúc tức giận
-Cô muốn làm gì thì làm, tôi lên phòng – cô nói
-Khách đến nhà, cô đối xử thế à, đúng là mất lịch sự, vô phép tắc, nhà quê có khác – trúc mỉa mai
-Tôi chỉ làm như vậy đối với những người khách thừa thôi – cô
-Cô nói tôi là khách thừa? – trúc giận tím mặt
-Yes – cô nói rồi bỏ lên phòng, trúc tức giận suy nghĩ cách hãm hại cô
-Cô khát nước, nên mở cửa đi ra định bụng xuống bếp lấy nước thì:
-Aaaaaa – cô hét thất thanh,, làm các người làm hoảng loạn chạy lên, còn trúc núp sau cánh cổng nghe tiếng hét thì cười mãn nguyện rồi thong dong đi về…..
-Cô chủ, cô sao vậy – bác quản gia lo lắng chạy lại
-Tôi đau áaaaaa – cô hét đau đớn
-Gọi cấp cứu – bác qg hét
-Dạ
*********************************************************
-Bác quản gia đi đi lại lại bên ngoài phòng cấp cứu, anh từ ngoài hốt hoảng chạy vào:
-Cô ấy sao lại bị vậy – anh thở hổn hển
-Dạ cô chủ bị trượt chân ở chỗ có nước rửa chén, may là không té xuống cầu thang – bác quản gia
-Nước rửa chén đâu mà trượt – anh ngạc nhiên
-Tôi không biết,, hình như có người cố tình đổ đó để hãm hại cô chủ - bác qg
-Sáng nay, ai đến nhà – anh
-Dạ, cô trúc – bác qg
-Ừ, bác về đi – anh
-Vâng – rồi đi về, bác qg nghĩ thầm “ tội cô chủ, tốt người thế mà lại gặp phải tai nạn này. Người đó độc ác thật”
-Anh lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu “ em và con sẽ bình an”
-Bác sĩ, cô ấy sao rồi – anh hốt hoảng
-Tuy khá nguy hiểm nhưng đưa vào kịp thời nên không sao rồi, mẹ tròn con vung, là con trai, chúc mừng anh – bác sĩ cười
-Thật không bác sĩ – anh vui mừng
-Ừ - bác sĩ cười rồi đi, anh vui mừng móc điện thoại gọi khoe hết bama anh, kiệt, my, đạt, hân, bình. họ đều vui mừng cho anh
*********************************************************
-Cạch
-Anh – cô cười tươi
-Em vất vả rồi – anh cười hạnh phúc
-Không sao, con dễ thương quá anh nhỉ, đẹp nữa – cô cũng cười hp
-Đẹp trai giống anh đấy – anh cười
-Xời, gớm – cô bật cười
-Á cháu dì đâu – hân chạy vào
-Em từ từ - bình lắc đầu với hân
-Woa, dễ thương phết – hân reo
-Cho anh bồng với – bình dành
-Không, em bồng – hân chu mỏ cãi lại
-Anh bồng – bình không chịu thua
-Em.,…
-Anh….
-Em…
-Anh
-STOP – anh và cô đồng thanh hét
-Hả - 2 người nghệch mặt ra
-Đưa tôi bồng, 2 người muốn bồng, ok sinh con với nhau đi rồi tha hồ mà bồng – anh trêu
-Điên – hân đỏ mặt, bình cười
********************************************************
-Sao? Cô còn trò nào hãm hại trân nữa, làm luôn đi – anh lạnh lùng ngồi đối diện với trúc
-Em không có – trúc cố giữ bình tĩnh nói
-Cô đừng có giả vờ, đừng có là ác quỷ mà đội lốp thiên thần, đừng có là súc vật mà đội lốp con người, đừng có là cáo già mà tỏ vẻ nai tơ, tôi càng thấy khinh bỉ cô thêm thôi – anh tức giận, mắng chửi
-Anh chửi em thậm tệ đến như vậy, chỉ vì ả ta sao – trúc hét, đầy căm phẫn
-Rồi sao, cũng nhờ “phước” của cô mà con tôi đã ra đời, rất kháu khỉnh, đáng yêu – anh cười hp
-Anh,.. – trúc tức giận
-Cô còn hãm hại cô ấy hay con tôi thêm lần nào nữa, tôi đảm bảo với cô tập đoàn nhà cô sẽ phá sản, ba cô sẽ vào tù, mẹ cô vì thế mà sinh ra bệnh rồi qua đời, còn cô sẽ làm gái đó – anh hâm dọa
-Anh…. – trúc run sợ
-Vì thế, đừng chọc nóng tôi – anh nói rồi bỏ đi, trúc căm phẫn “tôi sẽ cho cô chết, Phạm Ngọc Trân”
-Em càng ngày càng giống người vợ đảm đang đó nha – anh trêu
-Xí, ai thèm – cô
-Haha, thôi bye vợ yêu, chồng đi làm đây – anh cười
-Biến lẹ đi cho đẹp mắt – cô quát yêu
-Thôi ta đi đây – anh cười to rồi vào xe
-Điên – cô nói rồi bật cười hạnh phúc
-Hạnh phúc dữ he – trúc mỉa mai
-Cô có vẻ rảnh rỗi nhỉ? Suốt ngày qua nhà người ta – cô châm chọc
-Cô…. – trúc tức giận
-Cô muốn làm gì thì làm, tôi lên phòng – cô nói
-Khách đến nhà, cô đối xử thế à, đúng là mất lịch sự, vô phép tắc, nhà quê có khác – trúc mỉa mai
-Tôi chỉ làm như vậy đối với những người khách thừa thôi – cô
-Cô nói tôi là khách thừa? – trúc giận tím mặt
-Yes – cô nói rồi bỏ lên phòng, trúc tức giận suy nghĩ cách hãm hại cô
-Cô khát nước, nên mở cửa đi ra định bụng xuống bếp lấy nước thì:
-Aaaaaa – cô hét thất thanh,, làm các người làm hoảng loạn chạy lên, còn trúc núp sau cánh cổng nghe tiếng hét thì cười mãn nguyện rồi thong dong đi về…..
-Cô chủ, cô sao vậy – bác quản gia lo lắng chạy lại
-Tôi đau áaaaaa – cô hét đau đớn
-Gọi cấp cứu – bác qg hét
-Dạ
*********************************************************
-Bác quản gia đi đi lại lại bên ngoài phòng cấp cứu, anh từ ngoài hốt hoảng chạy vào:
-Cô ấy sao lại bị vậy – anh thở hổn hển
-Dạ cô chủ bị trượt chân ở chỗ có nước rửa chén, may là không té xuống cầu thang – bác quản gia
-Nước rửa chén đâu mà trượt – anh ngạc nhiên
-Tôi không biết,, hình như có người cố tình đổ đó để hãm hại cô chủ - bác qg
-Sáng nay, ai đến nhà – anh
-Dạ, cô trúc – bác qg
-Ừ, bác về đi – anh
-Vâng – rồi đi về, bác qg nghĩ thầm “ tội cô chủ, tốt người thế mà lại gặp phải tai nạn này. Người đó độc ác thật”
-Anh lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu “ em và con sẽ bình an”
-Bác sĩ, cô ấy sao rồi – anh hốt hoảng
-Tuy khá nguy hiểm nhưng đưa vào kịp thời nên không sao rồi, mẹ tròn con vung, là con trai, chúc mừng anh – bác sĩ cười
-Thật không bác sĩ – anh vui mừng
-Ừ - bác sĩ cười rồi đi, anh vui mừng móc điện thoại gọi khoe hết bama anh, kiệt, my, đạt, hân, bình. họ đều vui mừng cho anh
*********************************************************
-Cạch
-Anh – cô cười tươi
-Em vất vả rồi – anh cười hạnh phúc
-Không sao, con dễ thương quá anh nhỉ, đẹp nữa – cô cũng cười hp
-Đẹp trai giống anh đấy – anh cười
-Xời, gớm – cô bật cười
-Á cháu dì đâu – hân chạy vào
-Em từ từ - bình lắc đầu với hân
-Woa, dễ thương phết – hân reo
-Cho anh bồng với – bình dành
-Không, em bồng – hân chu mỏ cãi lại
-Anh bồng – bình không chịu thua
-Em.,…
-Anh….
-Em…
-Anh
-STOP – anh và cô đồng thanh hét
-Hả - 2 người nghệch mặt ra
-Đưa tôi bồng, 2 người muốn bồng, ok sinh con với nhau đi rồi tha hồ mà bồng – anh trêu
-Điên – hân đỏ mặt, bình cười
********************************************************
-Sao? Cô còn trò nào hãm hại trân nữa, làm luôn đi – anh lạnh lùng ngồi đối diện với trúc
-Em không có – trúc cố giữ bình tĩnh nói
-Cô đừng có giả vờ, đừng có là ác quỷ mà đội lốp thiên thần, đừng có là súc vật mà đội lốp con người, đừng có là cáo già mà tỏ vẻ nai tơ, tôi càng thấy khinh bỉ cô thêm thôi – anh tức giận, mắng chửi
-Anh chửi em thậm tệ đến như vậy, chỉ vì ả ta sao – trúc hét, đầy căm phẫn
-Rồi sao, cũng nhờ “phước” của cô mà con tôi đã ra đời, rất kháu khỉnh, đáng yêu – anh cười hp
-Anh,.. – trúc tức giận
-Cô còn hãm hại cô ấy hay con tôi thêm lần nào nữa, tôi đảm bảo với cô tập đoàn nhà cô sẽ phá sản, ba cô sẽ vào tù, mẹ cô vì thế mà sinh ra bệnh rồi qua đời, còn cô sẽ làm gái đó – anh hâm dọa
-Anh…. – trúc run sợ
-Vì thế, đừng chọc nóng tôi – anh nói rồi bỏ đi, trúc căm phẫn “tôi sẽ cho cô chết, Phạm Ngọc Trân”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.