Chương 87: Cảm động.
Mộc Mộc Tầm Tầm
08/01/2021
" Xin chào nữ thần"
Bước vào phòng âm nhạc truyền thống Hạ Ninh giật mình. Từ khi đăng ký tham gia vào câu lạc bộ. Đây là lần đầu cô đến. Cô không biết lại đông người như vậy. Chật kín hết cả phòng. Chắc khoảng mấy chục người.
Hạ Ninh nào biết khi nghe tin cô đến đây đàn thử. Các thành viên trong câu lạc bộ đều kéo nhau đến. Còn kéo thêm các sinh viên ngoài câu lạc bộ nữa. Ai cũng phấn khích háo hức mong chờ được nghe cô đàn.
Cô bạn hội trưởng bước lên chào Hạ Ninh. Dẫn cô đến trước cây đàn tranh. Rồi ra hiệu cho các bạn còn lại mau im lặng. Tất cả mọi người lập tức im bặt,khi nhìn thấy Hạ Ninh ngồi vào vị trí đàn. Có bạn cầm điện thoại sẵn sàng quay. Ai cũng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này.
Hạ Ninh ngồi trước đàn. Đặt tay lên dây đàn. Rồi lại không biết phải đàn bài gì cho phù hợp. Bởi vì cô quên mất còn phải chuẩn bị một bài nhạc,cho phù hợp với chương trình. Quan trọng là cô không biết đàn bài nào ở kiếp này cả. Nhưng đã đến lúc này rồi. Nếu không đàn một bài thì không được. Vì vậy do dự một lúc. Cô quyết định đàn bài mà cô thích nhất ở kiếp trước.
Vì thế từng giai điệu của bài "Biển người nhân gian" vang lên. Các ngón tay của cô như đang nhảy múa với dây đàn. Hạ Ninh không ngờ cô cũng còn quen tay. Cô sợ lâu rồi không đàn tay sẽ lộng cộng chứ. Cô nhắm mắt,thả hồn theo bài nhạc. Bài nhạc này có lời cũng rất hay. Chỉ là cô không quên hát trước mặt mọi người. Nên chỉ khẽ nhẩm trong miệng.
" Hoa trắng, hoa nở chẳng biết đến bao giờ
Thì hương sắc sẽ phai tàn đi
Người đến, người đi như gió mây về đâu
Chuyện xưa đó ánh trăng còn thấu.
Đến hôm nay còn đây là tim đã hao gầy
Tổn thương trong lòng năm tháng ấy
Hồi ức sao còn giày vò nơi mãi tâm can
Cuộc tình tan đi sao không lý do.
Biển người nhân gian đây
Mà người thương sao không thấy
Còn vương vấn nơi này
Hình dung xưa vẫn mãi đây
Người bỏ quên tình nhân
Hay dòng đời chia ngả đôi đường
Gom hết dòng lệ theo từng giọt mưa tuôn.
Biển người nhân gian đây
Mà người thương sao không thấy
Đường xưa vẫn đây mà
Tình nhân không thấy ghé qua
Trời phụ cơn mộng say
Cho tình ta chia cách thế này
Biển người đông nhưng bóng dáng chàng nơi nào."
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe bài nhạc của cô đến thất thần. Có người nghe đến mắt đỏ lên. Bài nhạc mà cô đàn không ai biết là bài gì. Tất cả chỉ biết là một bài buồn thê lương. Ai nghe cũng não lòng. Có bạn còn khẽ khóc thút thít. Ngay cả Sầm Tịnh cũng nheo mắt nhìn Hạ Ninh với ánh mắt âm trầm.
Khi bài nhạc kết thúc. Không khí im lặng đến nghe rõ những bạn còn đang khóc. Cảm xúc của mọi người như bị bài nhạc kéo vào. Làm mặt ai cũng buồn bã xúc động.
Hạ Ninh ngạc nhiên với phản ứng của mọi người. Cô nhíu mày nghĩ không lẽ cô đàn tệ lắm sao. Sau mọi người ai cũng nhìn cô vẻ mặt âm u thế này. Nhưng lập tức Hạ Ninh lại giật mình lần nữa.
Cô bạn hội trưởng hồi thần trước,hít hít mũi vỗ tay. Một người vỗ tay cũng kéo theo các bạn khác cũng phản ứng lại vỗ tay theo. Ai cũng khen lấy khen để.
Hạ Ninh ngượng ngùng mỉm cười nói cảm ơn.
" Nhưng Hạ Ninh bài bạn đàn là bài gì thế. Nghe bi thương quá. Tuy bạn đàn rất tuyệt. Nhưng nếu bạn đàn bài này trong buổi lễ hình như không thích hợp lắm đâu. Hay bạn thử bài khác vui hơn nha." Cô bạn hội trưởng khó xử nói với Hạ Ninh.
Hạ Ninh nghe vậy cũng ngượng ngùng. Cô biết là bài này không hợp với buổi lễ chứ. Đương nhiên cô sẽ không đàn bài này rồi. Tại bây giờ cô chưa kịp chuẩn bị nên mới thử đàn bài này đó thôi. Và cô cũng đã giải thích với cô bạn hội trưởng như vậy.
Cô bạn hội trưởng nghe vậy mỉm cười. Nói vậy cô về nhớ chuẩn bị bài khác là được. Rồi mọi người cũng nhao nhao lên nói trông chờ tiết mục của cô. Hạ Ninh nói sẽ cố gắng rồi chào tạm biệt mọi người ra về.
Sầm Tịnh im lặng nãy giờ, thấy Hạ Ninh đi về cũng đi theo Hạ Ninh. Nhìn bóng lưng Hạ Ninh. Sầm Tịnh khẽ siết chặt tay.
Hạ Ninh không thấy Sầm Tịnh lên tiếng. Liền quay đầu hỏi Sầm Tịnh sao vậy.
" A... mình không sao. Chỉ vì cậu đàn hay quá nên tâm tình mình còn ở trong bài hát. Chưa có thoát hết ra được đây này." Sầm Tịnh khẽ mỉm cười.
Hạ Ninh nghe vậy cũng mỉm cười. Rồi hai người nắm tay nhau hướng ký túc mà đi.
Về đến ký túc điện thoại Hạ Ninh lại rung lên. Là âm báo tin nhắn. Hạ Ninh mở ra xem. Thấy là tin nhắn trong nhóm "tam đại siêu nhất".
\_ Tiểu Nguyệt Nguyệt: Tiểu mỹ nhân, Tiểu mỹ nam. Mau mau chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai buổi chiều trẫm sẽ có mặt ở thủ đô nhé. Nhớ ra sân bay đón trẫm.
\_ Tiểu Ninh Ninh : Bà đến đây. Một mình hay đi cùng Lâm khiết.
\_ Hàn Trì: chào mừng.
\_Tiểu Nguyệt Nguyệt: Đương nhiên là cùng hoàng hậu rồi. Nhưng mà hoàng hậu có việc gấp nên hôm nay đã đến đó trước rồi. Vì sáng mai tui còn tiết học nên không đi cùng được. Sau khi tan học sẽ ra sân bay đến đó sau. Ôi ! mới xa hoàng hậu có mấy tiếng mà tui sắp nhớ đến chết rồi.
\_ Tiểu Ninh Ninh : Kinh tởm.
\_ Hàn Trì : @\_@
\_ Tiểu Nguyệt Nguyệt: Tiểu Ninh,bà học thói xấu rồi.huhu.
\_ Tiểu Ninh Ninh: Bớt diễn lại đi bà. Được rồi mai tui ra đón. Mà chuyến bay của bà mấy giờ đến.
\_ Tiểu Nguyệt Nguyệt : Khoảng 5 giờ thì phải.
\_ Hàn Trì : Ngày mai 4h30 mình sang đón cậu cùng đi ra sân bay nha Ninh Ninh.
\_ Tiểu Ninh Ninh: @Hàn Trì được.
" Cậu đang nhắn tin với bạn trai à". Sầm Tịnh nhìn Hạ Ninh mỉm cười hỏi.
Hạ Ninh giật mình trước câu hỏi của Sầm Tịnh. Cô mỉm cười giải thích nói cô ấy hiểu lầm rồi. Cô chỉ đang nhắn tin nói chuyện với các bạn học cũ cấp 3 thôi. Hơn nữa cô còn nói rõ cô không có bạn trai. Cũng không nghĩ sẽ quen bạn trai lúc này.
Sầm Tịnh mỉm cười khuyên Hạ Ninh nên thử yêu đi. Xinh đẹp như cô mà không có bạn trai bảo vệ thì dễ xảy ra chuyện lắm.
Hạ Ninh khó hiểu nhìn Sầm Tịnh. Tại sao phải cần người bảo vệ. Cô có đụng chạm đến ai đâu mà sợ hãi. Huống chi cô cũng có thể tự bảo vệ mình mà.
Sầm Tịnh chỉ cười không nói thêm gì nữa. Đến tủ áo lấy đồ đi vào phòng tắm.
Hạ Ninh cũng không quan tâm lắm lời nói của Sầm Tịnh. Cô nghĩ cô ấy chỉ muốn trêu chọc cô thôi. Cô nào biết đó là lời cảnh báo " vô tư" của Sầm Tịnh dành cho cô.
Bước vào phòng âm nhạc truyền thống Hạ Ninh giật mình. Từ khi đăng ký tham gia vào câu lạc bộ. Đây là lần đầu cô đến. Cô không biết lại đông người như vậy. Chật kín hết cả phòng. Chắc khoảng mấy chục người.
Hạ Ninh nào biết khi nghe tin cô đến đây đàn thử. Các thành viên trong câu lạc bộ đều kéo nhau đến. Còn kéo thêm các sinh viên ngoài câu lạc bộ nữa. Ai cũng phấn khích háo hức mong chờ được nghe cô đàn.
Cô bạn hội trưởng bước lên chào Hạ Ninh. Dẫn cô đến trước cây đàn tranh. Rồi ra hiệu cho các bạn còn lại mau im lặng. Tất cả mọi người lập tức im bặt,khi nhìn thấy Hạ Ninh ngồi vào vị trí đàn. Có bạn cầm điện thoại sẵn sàng quay. Ai cũng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này.
Hạ Ninh ngồi trước đàn. Đặt tay lên dây đàn. Rồi lại không biết phải đàn bài gì cho phù hợp. Bởi vì cô quên mất còn phải chuẩn bị một bài nhạc,cho phù hợp với chương trình. Quan trọng là cô không biết đàn bài nào ở kiếp này cả. Nhưng đã đến lúc này rồi. Nếu không đàn một bài thì không được. Vì vậy do dự một lúc. Cô quyết định đàn bài mà cô thích nhất ở kiếp trước.
Vì thế từng giai điệu của bài "Biển người nhân gian" vang lên. Các ngón tay của cô như đang nhảy múa với dây đàn. Hạ Ninh không ngờ cô cũng còn quen tay. Cô sợ lâu rồi không đàn tay sẽ lộng cộng chứ. Cô nhắm mắt,thả hồn theo bài nhạc. Bài nhạc này có lời cũng rất hay. Chỉ là cô không quên hát trước mặt mọi người. Nên chỉ khẽ nhẩm trong miệng.
" Hoa trắng, hoa nở chẳng biết đến bao giờ
Thì hương sắc sẽ phai tàn đi
Người đến, người đi như gió mây về đâu
Chuyện xưa đó ánh trăng còn thấu.
Đến hôm nay còn đây là tim đã hao gầy
Tổn thương trong lòng năm tháng ấy
Hồi ức sao còn giày vò nơi mãi tâm can
Cuộc tình tan đi sao không lý do.
Biển người nhân gian đây
Mà người thương sao không thấy
Còn vương vấn nơi này
Hình dung xưa vẫn mãi đây
Người bỏ quên tình nhân
Hay dòng đời chia ngả đôi đường
Gom hết dòng lệ theo từng giọt mưa tuôn.
Biển người nhân gian đây
Mà người thương sao không thấy
Đường xưa vẫn đây mà
Tình nhân không thấy ghé qua
Trời phụ cơn mộng say
Cho tình ta chia cách thế này
Biển người đông nhưng bóng dáng chàng nơi nào."
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe bài nhạc của cô đến thất thần. Có người nghe đến mắt đỏ lên. Bài nhạc mà cô đàn không ai biết là bài gì. Tất cả chỉ biết là một bài buồn thê lương. Ai nghe cũng não lòng. Có bạn còn khẽ khóc thút thít. Ngay cả Sầm Tịnh cũng nheo mắt nhìn Hạ Ninh với ánh mắt âm trầm.
Khi bài nhạc kết thúc. Không khí im lặng đến nghe rõ những bạn còn đang khóc. Cảm xúc của mọi người như bị bài nhạc kéo vào. Làm mặt ai cũng buồn bã xúc động.
Hạ Ninh ngạc nhiên với phản ứng của mọi người. Cô nhíu mày nghĩ không lẽ cô đàn tệ lắm sao. Sau mọi người ai cũng nhìn cô vẻ mặt âm u thế này. Nhưng lập tức Hạ Ninh lại giật mình lần nữa.
Cô bạn hội trưởng hồi thần trước,hít hít mũi vỗ tay. Một người vỗ tay cũng kéo theo các bạn khác cũng phản ứng lại vỗ tay theo. Ai cũng khen lấy khen để.
Hạ Ninh ngượng ngùng mỉm cười nói cảm ơn.
" Nhưng Hạ Ninh bài bạn đàn là bài gì thế. Nghe bi thương quá. Tuy bạn đàn rất tuyệt. Nhưng nếu bạn đàn bài này trong buổi lễ hình như không thích hợp lắm đâu. Hay bạn thử bài khác vui hơn nha." Cô bạn hội trưởng khó xử nói với Hạ Ninh.
Hạ Ninh nghe vậy cũng ngượng ngùng. Cô biết là bài này không hợp với buổi lễ chứ. Đương nhiên cô sẽ không đàn bài này rồi. Tại bây giờ cô chưa kịp chuẩn bị nên mới thử đàn bài này đó thôi. Và cô cũng đã giải thích với cô bạn hội trưởng như vậy.
Cô bạn hội trưởng nghe vậy mỉm cười. Nói vậy cô về nhớ chuẩn bị bài khác là được. Rồi mọi người cũng nhao nhao lên nói trông chờ tiết mục của cô. Hạ Ninh nói sẽ cố gắng rồi chào tạm biệt mọi người ra về.
Sầm Tịnh im lặng nãy giờ, thấy Hạ Ninh đi về cũng đi theo Hạ Ninh. Nhìn bóng lưng Hạ Ninh. Sầm Tịnh khẽ siết chặt tay.
Hạ Ninh không thấy Sầm Tịnh lên tiếng. Liền quay đầu hỏi Sầm Tịnh sao vậy.
" A... mình không sao. Chỉ vì cậu đàn hay quá nên tâm tình mình còn ở trong bài hát. Chưa có thoát hết ra được đây này." Sầm Tịnh khẽ mỉm cười.
Hạ Ninh nghe vậy cũng mỉm cười. Rồi hai người nắm tay nhau hướng ký túc mà đi.
Về đến ký túc điện thoại Hạ Ninh lại rung lên. Là âm báo tin nhắn. Hạ Ninh mở ra xem. Thấy là tin nhắn trong nhóm "tam đại siêu nhất".
\_ Tiểu Nguyệt Nguyệt: Tiểu mỹ nhân, Tiểu mỹ nam. Mau mau chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai buổi chiều trẫm sẽ có mặt ở thủ đô nhé. Nhớ ra sân bay đón trẫm.
\_ Tiểu Ninh Ninh : Bà đến đây. Một mình hay đi cùng Lâm khiết.
\_ Hàn Trì: chào mừng.
\_Tiểu Nguyệt Nguyệt: Đương nhiên là cùng hoàng hậu rồi. Nhưng mà hoàng hậu có việc gấp nên hôm nay đã đến đó trước rồi. Vì sáng mai tui còn tiết học nên không đi cùng được. Sau khi tan học sẽ ra sân bay đến đó sau. Ôi ! mới xa hoàng hậu có mấy tiếng mà tui sắp nhớ đến chết rồi.
\_ Tiểu Ninh Ninh : Kinh tởm.
\_ Hàn Trì : @\_@
\_ Tiểu Nguyệt Nguyệt: Tiểu Ninh,bà học thói xấu rồi.huhu.
\_ Tiểu Ninh Ninh: Bớt diễn lại đi bà. Được rồi mai tui ra đón. Mà chuyến bay của bà mấy giờ đến.
\_ Tiểu Nguyệt Nguyệt : Khoảng 5 giờ thì phải.
\_ Hàn Trì : Ngày mai 4h30 mình sang đón cậu cùng đi ra sân bay nha Ninh Ninh.
\_ Tiểu Ninh Ninh: @Hàn Trì được.
" Cậu đang nhắn tin với bạn trai à". Sầm Tịnh nhìn Hạ Ninh mỉm cười hỏi.
Hạ Ninh giật mình trước câu hỏi của Sầm Tịnh. Cô mỉm cười giải thích nói cô ấy hiểu lầm rồi. Cô chỉ đang nhắn tin nói chuyện với các bạn học cũ cấp 3 thôi. Hơn nữa cô còn nói rõ cô không có bạn trai. Cũng không nghĩ sẽ quen bạn trai lúc này.
Sầm Tịnh mỉm cười khuyên Hạ Ninh nên thử yêu đi. Xinh đẹp như cô mà không có bạn trai bảo vệ thì dễ xảy ra chuyện lắm.
Hạ Ninh khó hiểu nhìn Sầm Tịnh. Tại sao phải cần người bảo vệ. Cô có đụng chạm đến ai đâu mà sợ hãi. Huống chi cô cũng có thể tự bảo vệ mình mà.
Sầm Tịnh chỉ cười không nói thêm gì nữa. Đến tủ áo lấy đồ đi vào phòng tắm.
Hạ Ninh cũng không quan tâm lắm lời nói của Sầm Tịnh. Cô nghĩ cô ấy chỉ muốn trêu chọc cô thôi. Cô nào biết đó là lời cảnh báo " vô tư" của Sầm Tịnh dành cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.