Chương 61: Tô Kiều sinh em bé.
Mộc Mộc Tầm Tầm
08/01/2021
\-Tiểu Ninh, Kiều Kiều sinh em bé rồi, cả hai mẹ con đều bình an,em bé đáng yêu lắm,khi nào em rảnh về thăm cháu nhé.-Hạ Đình vui vẻ.
\-Vậy sao, chúc mừng anh,em biết rồi,khi nào không có tiết học em sẽ về thăm cậu nhóc.
\-Em ở đó nhớ chú ý an toàn và giữ gìn sức khỏe đó,anh cúp máy trước đây.
\-Em biết rồi,tạm biệt anh.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_…...\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Kiều Kiều cực khổ cho em rồi.-Hạ Đình khom người hôn lên trán Tô Kiều.
Tô Kiều mỉm cười.
\-Anh đã suy nghĩ ra cái tên để đặt cho con chưa?
\-Anh đã nghĩ rồi,tên còn sẽ là Hạ Đạt,em thấy sao, nếu không anh sẽ nghĩ cái tên khác.
\-Không,em thấy cái tên này rất hay mà.
\-Vậy quyết định thế nhé, nào Đạt Đạt của ba,cho ba bế còn một chút nhé.Con trai cưng của ba.-Hạ Đình vui vẻ bế thằng bé lên.
\-Anh cẩn thận đấy.
\-Ôi ...ôi sao lại khóc rồi, chắc là con đói rồi phải không,đây đây ngoan đừng khóc nữa,ba trả lại cho mẹ đây.
\-Em và con nghỉ ngơi đi,anh về công ty một lát, chiều tối anh vào với mẹ con em.
\-Được rồi,anh mau đi làm đi,không cần lo cho mẹ con em đâu,có gì em gọi y tá được mà.
\-Ba đi làm nhé con trai.Yêu con..moa..-Hạ Đình khom người hôn vào trán đứa bé một cái rồi xoay lưng đi ra ngoài.
Ở một góc Hạ Đình không nhìn thấy,sao khi người đàn ông thấy Hạ Đình đi ra người đàn ông lập tức đi vào phòng của Tô Kiều.
\-Em còn nghĩ anh sẽ không đến thăm hai mẹ con em nữa chứ.-Tô Kiều thấy người đàn ông thì lập tức trách móc.
\-Sao có thể chứ,em đã vất vả rồi.-Người đàn ông ôm Tô Kiều vào lòng an ủi.
\-Hạ Đình vừa mới đi đó,anh có thấy hắn không?
\-Có,anh thấy hắn đi rồi mới bước vào thăm hai mẹ con đây, để ba xem nào,con trai của ba thật là đáng yêu.
\-Con trai cũng ra đời rồi,anh tính bao giờ thì xử lý còn nhỏ Hạ Ninh.
\-Anh vừa phát hiện ra một chuyện quan trọng,tạm thời anh cần lợi dụng cô ta một chút để đạt được chuyện của mình,em yên tâm đi,sao khi mọi chuyện thuận lợi hoàn thành ảnh sẽ lập tức tiễn cô đến với mẹ cô ta.-Người đàn ông cười lạnh.
\-Nhưng anh không xử lý cô ta sớm lỡ như để nó phát hiện ra gì rồi thì sao.
\-Em không cần lo,anh còn có một con ác chủ bài bên cạnh cô ta,mọi chuyện của cô ta anh điều nắm trong lòng bàn tay,cô ta sẽ không có cơ hội phản kháng hay làm được gì chúng ta đâu.
\-Vậy thì tốt,em không muốn nó bòn rút tiền của con trai mình đâu,anh nhanh nhanh mà xử lý nó đi.
\-Biết rồi,em đừng kích động, mới sinh phải chú ý một chút.Giờ em đã làm mẹ rồi,cái gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận biết chưa.
\-Em biết rồi.Điện thoại anh reo kìa.
Người đàn ông nhìn thấy tên người gọi thì nhíu mày,rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
\-Lâm tiên sinh,anh đi đâu rồi, chẳng phải nói chờ em đi ăn trưa sao.-Giọng con gái dịu dàng trách móc.
\-Xin lỗi,em chờ anh một chút nhé,anh đi vệ sinh một chút ra liền đây.
\-Nhanh lên đó.
\-Được rồi,anh ra ngay này.-Cúp điện thoại anh lập tức quay vào phòng.
\-Kiều, Văn Tĩnh gọi anh,anh phải đi ăn trưa với cô ta,anh đi trước đây,khi nào thuận tiện anh sẽ lại đến thăm hai mẹ con.
\-Được,em biết rồi,anh mau đi đi,đừng để cô ta nghi ngờ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_……...\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Anh không sao chứ,?.-Tống văn Tĩnh quan tâm hỏi.
\-Anh không sao,em muốn ăn gì chúng ta đi thôi.-Lâm khải mỉm cười khoác vai Văn Tĩnh.
\-Em muốn ăn lẩu uyên ương, chúng ta đi ăn lẩu đi.-Văn Tĩnh ôm eo anh.
\-Bác sĩ Tống chị đi ăn với bạn trai à.
\-Bác sĩ Tống bạn trai chị thật là đẹp trai.
Cả hai đi qua quầy lễ tân được các y tá trêu chọc.
\-Lâm Khải nè,anh sắp xếp cuối tuần về nhà bà ngoại ăn cơm nhé,bà vừa gọi em nói cuối tuần Cảnh Phong đưa bạn gái về nhà ra mắt đấy.Bà ngoại rất vui vẻ,em và bà ngoại đều thích cô bé này.Con bé xinh xắn đáng yêu lắm.Nè anh có nghe em nói không đó.
\-Có anh đang nghe đây.-Lâm Khải mỉm cười.
\-Lần đầu tiên em thấy Cảnh Phong nó động lòng với phụ nữ,em với bà ngoại còn từng sợ nó không thích phụ nữ nữa kìa,thật là may mắn,nhà họ Lục không bị tuyệt hậu trong tay nó rồi.Ba Mẹ em cũng mừng y như bà ngoại.
\-Không biết cô gái như thế nào có thể làm Lục Tổng nổi tiếng không gần nữ sắc lại rung động thế,anh cũng thật tò mò.-Lâm Khải cười lạnh.
\-Con bé từng là hàng xóm của nó,khi nó đến đây công tác đó,nguyên nhân sâu xa em cũng không biết nữa, nhưng tóm lại còn bé rất lễ phép,xinh đẹp đáng yêu.Cảnh Phong mà lấy được cô bé này là phước tu bà đời của nó rồi.Anh thử nghĩ đi,một đứa tối ngày lầm lầm lì lì, mặt khó ở như nó thì có một cô gái chấp nhận nó có phải là nó tu mấy kiếp không.-Văn Tĩnh vừa nói vừa cười vui vẻ.
Người đàn ông bên cạnh không nói gì chỉ âm thầm cười lạnh lùng.
\-Vậy sao, chúc mừng anh,em biết rồi,khi nào không có tiết học em sẽ về thăm cậu nhóc.
\-Em ở đó nhớ chú ý an toàn và giữ gìn sức khỏe đó,anh cúp máy trước đây.
\-Em biết rồi,tạm biệt anh.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_…...\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Kiều Kiều cực khổ cho em rồi.-Hạ Đình khom người hôn lên trán Tô Kiều.
Tô Kiều mỉm cười.
\-Anh đã suy nghĩ ra cái tên để đặt cho con chưa?
\-Anh đã nghĩ rồi,tên còn sẽ là Hạ Đạt,em thấy sao, nếu không anh sẽ nghĩ cái tên khác.
\-Không,em thấy cái tên này rất hay mà.
\-Vậy quyết định thế nhé, nào Đạt Đạt của ba,cho ba bế còn một chút nhé.Con trai cưng của ba.-Hạ Đình vui vẻ bế thằng bé lên.
\-Anh cẩn thận đấy.
\-Ôi ...ôi sao lại khóc rồi, chắc là con đói rồi phải không,đây đây ngoan đừng khóc nữa,ba trả lại cho mẹ đây.
\-Em và con nghỉ ngơi đi,anh về công ty một lát, chiều tối anh vào với mẹ con em.
\-Được rồi,anh mau đi làm đi,không cần lo cho mẹ con em đâu,có gì em gọi y tá được mà.
\-Ba đi làm nhé con trai.Yêu con..moa..-Hạ Đình khom người hôn vào trán đứa bé một cái rồi xoay lưng đi ra ngoài.
Ở một góc Hạ Đình không nhìn thấy,sao khi người đàn ông thấy Hạ Đình đi ra người đàn ông lập tức đi vào phòng của Tô Kiều.
\-Em còn nghĩ anh sẽ không đến thăm hai mẹ con em nữa chứ.-Tô Kiều thấy người đàn ông thì lập tức trách móc.
\-Sao có thể chứ,em đã vất vả rồi.-Người đàn ông ôm Tô Kiều vào lòng an ủi.
\-Hạ Đình vừa mới đi đó,anh có thấy hắn không?
\-Có,anh thấy hắn đi rồi mới bước vào thăm hai mẹ con đây, để ba xem nào,con trai của ba thật là đáng yêu.
\-Con trai cũng ra đời rồi,anh tính bao giờ thì xử lý còn nhỏ Hạ Ninh.
\-Anh vừa phát hiện ra một chuyện quan trọng,tạm thời anh cần lợi dụng cô ta một chút để đạt được chuyện của mình,em yên tâm đi,sao khi mọi chuyện thuận lợi hoàn thành ảnh sẽ lập tức tiễn cô đến với mẹ cô ta.-Người đàn ông cười lạnh.
\-Nhưng anh không xử lý cô ta sớm lỡ như để nó phát hiện ra gì rồi thì sao.
\-Em không cần lo,anh còn có một con ác chủ bài bên cạnh cô ta,mọi chuyện của cô ta anh điều nắm trong lòng bàn tay,cô ta sẽ không có cơ hội phản kháng hay làm được gì chúng ta đâu.
\-Vậy thì tốt,em không muốn nó bòn rút tiền của con trai mình đâu,anh nhanh nhanh mà xử lý nó đi.
\-Biết rồi,em đừng kích động, mới sinh phải chú ý một chút.Giờ em đã làm mẹ rồi,cái gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận biết chưa.
\-Em biết rồi.Điện thoại anh reo kìa.
Người đàn ông nhìn thấy tên người gọi thì nhíu mày,rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
\-Lâm tiên sinh,anh đi đâu rồi, chẳng phải nói chờ em đi ăn trưa sao.-Giọng con gái dịu dàng trách móc.
\-Xin lỗi,em chờ anh một chút nhé,anh đi vệ sinh một chút ra liền đây.
\-Nhanh lên đó.
\-Được rồi,anh ra ngay này.-Cúp điện thoại anh lập tức quay vào phòng.
\-Kiều, Văn Tĩnh gọi anh,anh phải đi ăn trưa với cô ta,anh đi trước đây,khi nào thuận tiện anh sẽ lại đến thăm hai mẹ con.
\-Được,em biết rồi,anh mau đi đi,đừng để cô ta nghi ngờ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_……...\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Anh không sao chứ,?.-Tống văn Tĩnh quan tâm hỏi.
\-Anh không sao,em muốn ăn gì chúng ta đi thôi.-Lâm khải mỉm cười khoác vai Văn Tĩnh.
\-Em muốn ăn lẩu uyên ương, chúng ta đi ăn lẩu đi.-Văn Tĩnh ôm eo anh.
\-Bác sĩ Tống chị đi ăn với bạn trai à.
\-Bác sĩ Tống bạn trai chị thật là đẹp trai.
Cả hai đi qua quầy lễ tân được các y tá trêu chọc.
\-Lâm Khải nè,anh sắp xếp cuối tuần về nhà bà ngoại ăn cơm nhé,bà vừa gọi em nói cuối tuần Cảnh Phong đưa bạn gái về nhà ra mắt đấy.Bà ngoại rất vui vẻ,em và bà ngoại đều thích cô bé này.Con bé xinh xắn đáng yêu lắm.Nè anh có nghe em nói không đó.
\-Có anh đang nghe đây.-Lâm Khải mỉm cười.
\-Lần đầu tiên em thấy Cảnh Phong nó động lòng với phụ nữ,em với bà ngoại còn từng sợ nó không thích phụ nữ nữa kìa,thật là may mắn,nhà họ Lục không bị tuyệt hậu trong tay nó rồi.Ba Mẹ em cũng mừng y như bà ngoại.
\-Không biết cô gái như thế nào có thể làm Lục Tổng nổi tiếng không gần nữ sắc lại rung động thế,anh cũng thật tò mò.-Lâm Khải cười lạnh.
\-Con bé từng là hàng xóm của nó,khi nó đến đây công tác đó,nguyên nhân sâu xa em cũng không biết nữa, nhưng tóm lại còn bé rất lễ phép,xinh đẹp đáng yêu.Cảnh Phong mà lấy được cô bé này là phước tu bà đời của nó rồi.Anh thử nghĩ đi,một đứa tối ngày lầm lầm lì lì, mặt khó ở như nó thì có một cô gái chấp nhận nó có phải là nó tu mấy kiếp không.-Văn Tĩnh vừa nói vừa cười vui vẻ.
Người đàn ông bên cạnh không nói gì chỉ âm thầm cười lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.