Vợ Cả Pháo Hôi Của Nam Chính Vạn Nhân Mê
Chương 13
Cổn Cổn Thuỵ Bất Triếu
15/09/2024
Người bắt cóc ta có hai nhóm, chủ nhân của nhóm một hẳn là một trong số đám chó điên ở kinh thành, nhóm còn lại là thương nhân địa phương ở Tương Dương.
Một bên muốn bắt cóc ta để đổi lấy chứng cứ trong tay Đàm Liên, một bên muốn mạng sống của ta, hai bên ngay lập tức hợp tác, tạm thời trở thành đồng bọn cùng chung chí hướng.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã nảy sinh mâu thuẫn, trong thời gian ngắn, ta có vẻ như sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta biết, sự an toàn này không duy trì được bao lâu.
Đàm Liên tuy rằng thiện lương, nhưng lại càng bác ái chúng sinh.
Cho dù ta là thê tử của hắn, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ không quan trọng hơn bách tính của cả một thành.
Nếu Đàm Liên giao thứ trong tay cho đám người này, không những chúng ta khó thoát thân, mà nông dân ở Tương Dương về sau càng không còn hy vọng.
Hắn sẽ không đến.
Mà một khi bọn bắt cóc ý thức được chuyện này… Ta thật sự sẽ mất mạng.
Ta cố gắng tự cứu mình.
Sau một phen nỗ lực, ta đã thành công thêm một sợi dây xích vào cổ chân mình.
Tên bắt cóc khóa chân ta đang ôm trán mắng chửi.
“Tiểu nương da, còn dám đánh lén lão tử sao?! Nếu không phải ngươi còn có tác dụng, bây giờ đã cho ngươi nếm thử gậy thật của lão tử rồi.”
Những người khác cười vang.
Ta không lên tiếng, cúi đầu giả chết.
Nhưng mũi lại không ngừng khịt khịt.
… Ta ngửi thấy rồi.
Trên người tên bắt cóc đứng ở cửa, có một mùi hương mà ta từng ngửi thấy.
Là mùi hương trên người nhiếp chính vương Cố Nam Chu mà ta từng tiếp xúc ở cự ly gần trong phủ Trưởng công chúa.
Ta bẩm sinh đã có khứu giác nhạy bén hơn người thường, mùi hương đã ngửi qua dù cho qua bao lâu cũng có thể nhớ lại, phụ thân ta trước đây luôn khen ta là chó săn chuyển thế.
Nhưng bản lĩnh này cũng không có tác dụng gì lớn, ngày thường cùng lắm là dùng để pha chế chút hương cao hương phấn.
Sự thật là cũng chẳng có tác dụng gì.
Ta có thể ngửi ra được tên bắt cóc kia đã gặp Cố Nam Chu trong vòng năm ngày, có thể xác định hắn ta là thuộc hạ của Cố Nam Chu.
Nhưng điều này có tác dụng gì?
Chỉ khiến ta càng thêm tuyệt vọng.
Nếu là nam phụ khác, có lẽ ta còn có một đường sống, nhưng nếu Cố Nam Chu quyền khuynh triều dã đã nảy sinh sát tâm với ta, thì cho dù ta có mọc cánh cũng khó thoát.
“Đàm Liên sẽ không dùng sổ sách để đổi nàng ta đâu, so với công danh, nữ nhân thì được coi là cái gì.” Thuộc hạ của Cố Nam Chu lạnh lùng mở miệng: “Đừng nằm mơ nữa.”
Ta biết những lời này là nói cho ta nghe.
Cố Nam Chu là người thù dai, chắc hẳn chuyện ta cắt ngang cuộc nói chuyện của hắn ta và Đàm Liên hôm đó, vẫn luôn khiến hắn ta canh cánh trong lòng.
Cho nên, hắn ta không những muốn g.i.ế.c ta, mà còn muốn để cho ta trước khi c.h.ế.t phải ý thức được một cách rõ ràng rằng, ta đối với Đàm Liên căn bản không hề quan trọng.
“Hừ.” Ta cười lạnh một tiếng.
Sau đó, khi bọn bắt cóc nhìn sang, ta liền cúi đầu thấp hơn.
Nhắm vào ta sao?
Không sao cả, ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn chịu nhục hơn là tức giận.
Bọn bắt cóc nói, trước khi mặt trời lặn mà vẫn không thấy sổ sách, liền tiễn ta lên đường.
Lên đường trong miệng bọn họ, hiển nhiên là không cùng nghĩa với lên đường mà Đàm Liên nói.
Sắp c.h.ế.t đến nơi, ta rốt cục cũng hối hận.
Biết trước dù làm gì cũng là c.h.ế.t thì lúc trước cần gì phải thương tiếc đóa hoa yểu điệu này chứ.
Đừng tưởng rằng ta không biết, đêm tân hôn là hắn đánh ngất ta, bây giờ thì hay rồi, tiện nghi còn chưa chiếm được, người lại phải sắp chết.
Ta không cam lòng!
Cũng không biết có phải oán khí trong lòng ta quá nặng, đến nỗi dọa sợ ông trời hay không.
Hoàng hôn hôm nay hình như đến muộn một chút.
Nhưng dù muộn đến đâu, mặt trời cuối cùng cũng sẽ lặn.
Ngay khi tia nắng cuối cùng sắp biến mất, bên ngoài cánh cửa gỗ mục nát của ngôi nhà hoang, lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Không ai ngờ, Đàm Liên lại thật sự mang sổ sách đến.
Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh ôn nhu như trước, tựa như trước mắt không phải là đám ác đồ bắt cóc thê tử của hắn, mà chỉ là một đám hài tử lạc lối.
***
Một bên muốn bắt cóc ta để đổi lấy chứng cứ trong tay Đàm Liên, một bên muốn mạng sống của ta, hai bên ngay lập tức hợp tác, tạm thời trở thành đồng bọn cùng chung chí hướng.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã nảy sinh mâu thuẫn, trong thời gian ngắn, ta có vẻ như sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta biết, sự an toàn này không duy trì được bao lâu.
Đàm Liên tuy rằng thiện lương, nhưng lại càng bác ái chúng sinh.
Cho dù ta là thê tử của hắn, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ không quan trọng hơn bách tính của cả một thành.
Nếu Đàm Liên giao thứ trong tay cho đám người này, không những chúng ta khó thoát thân, mà nông dân ở Tương Dương về sau càng không còn hy vọng.
Hắn sẽ không đến.
Mà một khi bọn bắt cóc ý thức được chuyện này… Ta thật sự sẽ mất mạng.
Ta cố gắng tự cứu mình.
Sau một phen nỗ lực, ta đã thành công thêm một sợi dây xích vào cổ chân mình.
Tên bắt cóc khóa chân ta đang ôm trán mắng chửi.
“Tiểu nương da, còn dám đánh lén lão tử sao?! Nếu không phải ngươi còn có tác dụng, bây giờ đã cho ngươi nếm thử gậy thật của lão tử rồi.”
Những người khác cười vang.
Ta không lên tiếng, cúi đầu giả chết.
Nhưng mũi lại không ngừng khịt khịt.
… Ta ngửi thấy rồi.
Trên người tên bắt cóc đứng ở cửa, có một mùi hương mà ta từng ngửi thấy.
Là mùi hương trên người nhiếp chính vương Cố Nam Chu mà ta từng tiếp xúc ở cự ly gần trong phủ Trưởng công chúa.
Ta bẩm sinh đã có khứu giác nhạy bén hơn người thường, mùi hương đã ngửi qua dù cho qua bao lâu cũng có thể nhớ lại, phụ thân ta trước đây luôn khen ta là chó săn chuyển thế.
Nhưng bản lĩnh này cũng không có tác dụng gì lớn, ngày thường cùng lắm là dùng để pha chế chút hương cao hương phấn.
Sự thật là cũng chẳng có tác dụng gì.
Ta có thể ngửi ra được tên bắt cóc kia đã gặp Cố Nam Chu trong vòng năm ngày, có thể xác định hắn ta là thuộc hạ của Cố Nam Chu.
Nhưng điều này có tác dụng gì?
Chỉ khiến ta càng thêm tuyệt vọng.
Nếu là nam phụ khác, có lẽ ta còn có một đường sống, nhưng nếu Cố Nam Chu quyền khuynh triều dã đã nảy sinh sát tâm với ta, thì cho dù ta có mọc cánh cũng khó thoát.
“Đàm Liên sẽ không dùng sổ sách để đổi nàng ta đâu, so với công danh, nữ nhân thì được coi là cái gì.” Thuộc hạ của Cố Nam Chu lạnh lùng mở miệng: “Đừng nằm mơ nữa.”
Ta biết những lời này là nói cho ta nghe.
Cố Nam Chu là người thù dai, chắc hẳn chuyện ta cắt ngang cuộc nói chuyện của hắn ta và Đàm Liên hôm đó, vẫn luôn khiến hắn ta canh cánh trong lòng.
Cho nên, hắn ta không những muốn g.i.ế.c ta, mà còn muốn để cho ta trước khi c.h.ế.t phải ý thức được một cách rõ ràng rằng, ta đối với Đàm Liên căn bản không hề quan trọng.
“Hừ.” Ta cười lạnh một tiếng.
Sau đó, khi bọn bắt cóc nhìn sang, ta liền cúi đầu thấp hơn.
Nhắm vào ta sao?
Không sao cả, ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn chịu nhục hơn là tức giận.
Bọn bắt cóc nói, trước khi mặt trời lặn mà vẫn không thấy sổ sách, liền tiễn ta lên đường.
Lên đường trong miệng bọn họ, hiển nhiên là không cùng nghĩa với lên đường mà Đàm Liên nói.
Sắp c.h.ế.t đến nơi, ta rốt cục cũng hối hận.
Biết trước dù làm gì cũng là c.h.ế.t thì lúc trước cần gì phải thương tiếc đóa hoa yểu điệu này chứ.
Đừng tưởng rằng ta không biết, đêm tân hôn là hắn đánh ngất ta, bây giờ thì hay rồi, tiện nghi còn chưa chiếm được, người lại phải sắp chết.
Ta không cam lòng!
Cũng không biết có phải oán khí trong lòng ta quá nặng, đến nỗi dọa sợ ông trời hay không.
Hoàng hôn hôm nay hình như đến muộn một chút.
Nhưng dù muộn đến đâu, mặt trời cuối cùng cũng sẽ lặn.
Ngay khi tia nắng cuối cùng sắp biến mất, bên ngoài cánh cửa gỗ mục nát của ngôi nhà hoang, lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Không ai ngờ, Đàm Liên lại thật sự mang sổ sách đến.
Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh ôn nhu như trước, tựa như trước mắt không phải là đám ác đồ bắt cóc thê tử của hắn, mà chỉ là một đám hài tử lạc lối.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.