Vợ Cả Pháo Hôi Của Nam Chính Vạn Nhân Mê
Chương 17
Cổn Cổn Thuỵ Bất Triếu
15/09/2024
Đàm Liên không biết, kỳ thực ta đã từng gặp hắn.
Dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân nổi danh thiên hạ, năm đó ta mang theo vài phần tò mò, còn có vài phần không tin tưởng vào lời đồn đại, nên trong ngày hắn thi đỗ trạng nguyên, ta đã chạy đến đó len lén nhìn một cái.
Chỉ nhìn hắn một cái, ta liền hiểu, hóa ra Tạ Bảo Bình ta cũng chỉ là phàm phu tục tử, cũng sẽ bởi vì một cái túi da, mà dễ dàng yêu một người xa lạ.
“Tuyệt sắc như mây nhẹ che khuất trăng. Nhẹ nhàng như tuyết bay theo gió xuân.”
Không biết là vị tú tài chua ngoa nào đọc câu thơ này, nhìn Đàm Liên cưỡi trên lưng ngựa, lại cảm thấy vô cùng thích hợp, người này quả thật chính là tiên nhân như gió mát trăng thanh.
Nhưng là một thương nhân, ta lại đủ tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức ngay khoảnh khắc động lòng với Đàm Liên, ta đã hiểu, ta và hắn không có nửa phần cơ hội.
Thậm chí, khoảnh khắc ta gần Đàm Liên nhất trong đời này, có lẽ chính là lần lén nhìn trộm này.
Nhưng số phận con người thật sự rất kỳ diệu, không ai có thể nói trước được bước tiếp theo ông trời sẽ ném con cờ vào đâu.
Đàm Liên trong một lần phá án đã gặp nguy hiểm, lúc đó thương đội nhà họ Tạ đi ngang qua, cứu hắn một mạng.
Sau đó, Đàm Liên chỉ nói một câu “ân cứu mạng, lấy thân báo đáp”, liền trực tiếp đến cửa cầu hôn.
Lúc đầu, phụ mẫu ta còn nghi ngờ hắn có phải là đang nhắm vào gia sản nhà ta hay không, kết quả sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Đàm Liên, liền không nói hai lời đồng ý hôn sự này.
Theo lời của mẹ ta, chính là: “Khuôn mặt đó cho dù gả cho công chúa cũng vượt quá tiêu chuẩn rồi , hà cớ gì phải hạ mình đến tính toán nhà ta chứ.”
Còn bản thân ta, sau khi nghe thấy cái tên Đàm Liên liền ngây người.
Nếu không phải đêm tân hôn mơ thấy giấc mơ đó, có lẽ ta vẫn còn đắm chìm trong chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này mà không thể hoàn hồn, tự nhiên sẽ không hề bài xích hôn sự này.
Nhưng dù sao, ta cũng biết, Đàm Liên hẳn là không có tình cảm nam nữ gì với ta.
Cưới ta là vì tính cách cố chấp của hắn, đối xử tốt với ta cũng chỉ là vì ta là “thê tử” của hắn.
Nếu người hắn cưới không phải ta, mà là một người khác, Đàm Liên vẫn sẽ đối xử chu đáo ôn nhu với người đó.
Cho nên ta chưa từng nghĩ đến chuyện hắn sẽ đến cứu ta.
… Cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, chúng ta lại thân mật như vậy.
Ta rốt cục cũng chậm nửa nhịp ý thức được –
Hình như, có lẽ, ta đã thành công hái xuống đóa bạch liên hoa mà trong nguyên tác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa này.
Chuyện mà Cố Nam Chu, Thẩm Hoài Hoan, Hàn Minh đều không làm được, ta đã làm được.
Đây gọi là gì nhỉ.
Thành công của bản thân tuy rằng khiến ta tự hào, nhưng thất bại của kẻ thù lại càng khiến ta vui mừng khôn xiết hơn.
Hì hì.
Bởi vì Đàm Liên bị thương nặng, nên chuyện ở Tương Dương trực tiếp được trình lên hoàng đế.
Dù sao cũng liên quan đến an nguy của quan viên triều đình, chuyện này liền thay đổi tính chất.
Ban đầu ta còn đang áy náy vì đã khiến Đàm Liên mất đi chứng cứ, nhưng trên đường về, ta lại tận mắt nhìn thấy Đàm Liên chép lại sổ sách một cách chính xác không sai một chữ.
Thấy ta kinh ngạc nhìn hắn, Đàm Liên liền ngại ngùng cười, vô cùng khiêm tốn.
“Lúc ở nha môn, ta đã xem qua sổ sách một lần, may mà trí nhớ ta không tệ, mới không để cho đám gian tặc kia lợi dụng được.”
Ta: “?”
Khiêm tốn như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao?
Có được chứng cứ quan trọng nhất, tất cả quan viên và thương nhân có liên quan, không sót một ai đều bị bắt vào đại lao.
Đàm Liên có công phá án, sau khi trở về liền được thăng chức.
Khi quan phục được đưa đến Đàm phủ, ta mới chợt nhớ ra, mở đầu của nguyên tác chính là bắt đầu từ lúc Đàm Liên được thăng lên tứ phẩm.
Cho nên, ta đã sống sót qua thời điểm c.h.ế.t trong nguyên tác rồi sao?
***
Dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân nổi danh thiên hạ, năm đó ta mang theo vài phần tò mò, còn có vài phần không tin tưởng vào lời đồn đại, nên trong ngày hắn thi đỗ trạng nguyên, ta đã chạy đến đó len lén nhìn một cái.
Chỉ nhìn hắn một cái, ta liền hiểu, hóa ra Tạ Bảo Bình ta cũng chỉ là phàm phu tục tử, cũng sẽ bởi vì một cái túi da, mà dễ dàng yêu một người xa lạ.
“Tuyệt sắc như mây nhẹ che khuất trăng. Nhẹ nhàng như tuyết bay theo gió xuân.”
Không biết là vị tú tài chua ngoa nào đọc câu thơ này, nhìn Đàm Liên cưỡi trên lưng ngựa, lại cảm thấy vô cùng thích hợp, người này quả thật chính là tiên nhân như gió mát trăng thanh.
Nhưng là một thương nhân, ta lại đủ tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức ngay khoảnh khắc động lòng với Đàm Liên, ta đã hiểu, ta và hắn không có nửa phần cơ hội.
Thậm chí, khoảnh khắc ta gần Đàm Liên nhất trong đời này, có lẽ chính là lần lén nhìn trộm này.
Nhưng số phận con người thật sự rất kỳ diệu, không ai có thể nói trước được bước tiếp theo ông trời sẽ ném con cờ vào đâu.
Đàm Liên trong một lần phá án đã gặp nguy hiểm, lúc đó thương đội nhà họ Tạ đi ngang qua, cứu hắn một mạng.
Sau đó, Đàm Liên chỉ nói một câu “ân cứu mạng, lấy thân báo đáp”, liền trực tiếp đến cửa cầu hôn.
Lúc đầu, phụ mẫu ta còn nghi ngờ hắn có phải là đang nhắm vào gia sản nhà ta hay không, kết quả sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Đàm Liên, liền không nói hai lời đồng ý hôn sự này.
Theo lời của mẹ ta, chính là: “Khuôn mặt đó cho dù gả cho công chúa cũng vượt quá tiêu chuẩn rồi , hà cớ gì phải hạ mình đến tính toán nhà ta chứ.”
Còn bản thân ta, sau khi nghe thấy cái tên Đàm Liên liền ngây người.
Nếu không phải đêm tân hôn mơ thấy giấc mơ đó, có lẽ ta vẫn còn đắm chìm trong chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này mà không thể hoàn hồn, tự nhiên sẽ không hề bài xích hôn sự này.
Nhưng dù sao, ta cũng biết, Đàm Liên hẳn là không có tình cảm nam nữ gì với ta.
Cưới ta là vì tính cách cố chấp của hắn, đối xử tốt với ta cũng chỉ là vì ta là “thê tử” của hắn.
Nếu người hắn cưới không phải ta, mà là một người khác, Đàm Liên vẫn sẽ đối xử chu đáo ôn nhu với người đó.
Cho nên ta chưa từng nghĩ đến chuyện hắn sẽ đến cứu ta.
… Cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, chúng ta lại thân mật như vậy.
Ta rốt cục cũng chậm nửa nhịp ý thức được –
Hình như, có lẽ, ta đã thành công hái xuống đóa bạch liên hoa mà trong nguyên tác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa này.
Chuyện mà Cố Nam Chu, Thẩm Hoài Hoan, Hàn Minh đều không làm được, ta đã làm được.
Đây gọi là gì nhỉ.
Thành công của bản thân tuy rằng khiến ta tự hào, nhưng thất bại của kẻ thù lại càng khiến ta vui mừng khôn xiết hơn.
Hì hì.
Bởi vì Đàm Liên bị thương nặng, nên chuyện ở Tương Dương trực tiếp được trình lên hoàng đế.
Dù sao cũng liên quan đến an nguy của quan viên triều đình, chuyện này liền thay đổi tính chất.
Ban đầu ta còn đang áy náy vì đã khiến Đàm Liên mất đi chứng cứ, nhưng trên đường về, ta lại tận mắt nhìn thấy Đàm Liên chép lại sổ sách một cách chính xác không sai một chữ.
Thấy ta kinh ngạc nhìn hắn, Đàm Liên liền ngại ngùng cười, vô cùng khiêm tốn.
“Lúc ở nha môn, ta đã xem qua sổ sách một lần, may mà trí nhớ ta không tệ, mới không để cho đám gian tặc kia lợi dụng được.”
Ta: “?”
Khiêm tốn như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao?
Có được chứng cứ quan trọng nhất, tất cả quan viên và thương nhân có liên quan, không sót một ai đều bị bắt vào đại lao.
Đàm Liên có công phá án, sau khi trở về liền được thăng chức.
Khi quan phục được đưa đến Đàm phủ, ta mới chợt nhớ ra, mở đầu của nguyên tác chính là bắt đầu từ lúc Đàm Liên được thăng lên tứ phẩm.
Cho nên, ta đã sống sót qua thời điểm c.h.ế.t trong nguyên tác rồi sao?
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.