Vợ! Có Phải Là Nhà

Chương 7

Nga Trần (Trái Tim Pha Lê)

11/02/2022

Anh im lặng nhìn tôi, buông thõng tay tôi ra, dựa vào lang cang cầu thang, tay móc thuốc ra hút. Tôi cũng không quan tâm, tiếp tục xuống lầu. Xuống tới nơi, tôi mới phát hiện mình để quên điện thoại ngay ghế sofa, thế là phải quay lên lấy. Khi mở cửa phòng, đập vào mắt tôi là Thúy đang xoay mặt anh lại....hôn anh, hôn ngay miệng. Tôi lúc ấy hóa đá thật sự, trong tôi là cỗ tức giận không nói được thành lời, tay tôi nắm thành đấm, để dằn mình lại. Tôi đi vô trong, tới ngay chỗ mình ngồi, lấy điện thoại và xoay ra. Đột nhiên, Thúy đứng lên, nắm tay tôi giữ lại:

- Em gái! Thấy chị tới sao không chào? Sợi dây lịch sự của em bị đứt? Hay ba má em không dạy em cách giao tiếp?

- Thúy! Em thôi đi, để Ngà về, khuya rồi.

- Lời chào cao hơn mâm cỗ, ăn được hát được mà chào không được là sao ta? Nhân viên anh vô học vậy mà anh cũng mướn?

"Chát"! Tôi tặng cô ta cái tát đau điếng, cả phòng bất ngờ đứng lên hết. Thúy bị đau nên mắt long sòng sọc, cô ta liền lao tới quơ quào, cào cấu vào tôi. Hình ảnh cô tôi cào mẹ ngày xưa lại tái diễn, tôi như bốc hỏa, tôi đang né thụt lùi, đột nhiên tôi chụp hai cánh tay Thúy hất mạnh ra ghế, sẵn đà tát thêm hai cái. Chị Huyền vội kéo tôi lùi lại, mấy người kia thì kéo Thúy. Nhưng lúc đó tôi hăng máu như điên vậy, Huyền nắm tay tôi, tôi lại nhớ đến nội, thế là tôi vùng tay Huyền ra, la hét cực đại trong cơn cuồng nộ, khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Thịnh đứng sau lưng tôi vỗ vỗ vai an ủi tôi, xoay qua nói với anh:

- Tuấn đưa Thúy về trước đi, ở đây để tao.

- Ừ. Nhờ mày!

( ở nhà anh, tất cả anh em đều tên Anh, nên để dễ phân biệt, thường gia đình và bạn bè đều gọi chữ lót)

Anh ôm Thúy rời khỏi, khi đi ngang qua tôi, cô ta còn gườm gườm tôi. Tôi cũng không vừa, nhìn Thúy bằng nửa con mắt, miệng nhếch lên nửa nụ cười khinh bỉ. Tôi quyết định sẽ phải cướp anh về mình bằng mọi giá.

Thịnh đưa tôi về nhà, trên suốt đường đi, anh không nói gì cả, khi thả tôi ở đầu hẻm, anh mới ngập ngừng nói:

- Ngà! Em đừng để bụng chuyện vừa rồi. Anh biết Thúy sai, nhưng em cũng nên cố kiềm chế cảm xúc của mình nha em.

Tôi nhìn Thịnh gật đầu. Vì lúc ngồi trên xe, lòng tôi cũng dịu đi ít nhiều, tôi biết Thịnh nói đúng. Những ngày sau, tôi thay đổi bản thân, tôi mở lòng với các vệ tinh, không khô khan từ chối những lời mời cà phê nữa. Sau giờ làm, tôi đi học thêm đại học tại chức. Những ngày không đi học thì tôi đi cà phê với "trai". Mỗi người theo đuổi tôi đều có một nét riêng, không hiểu sao lòng tôi cứ dửng dưng. Họ rất chịu khó sưu tầm quán cà phê có nhạc hòa tấu sống, hoặc cà phê view sông để dắt tôi đi. Ừ thì đến nơi mình thích đó, lãng mạn đó mà tâm trạng tôi cứ tụt cảm xúc. Dần dà, tôi ghét họ nên tránh, nói thẳng ra là "đá". Chỉ trong vòng có hai tháng mà tôi đá hơn 5 anh rồi.

Lạ là sau vụ đánh Thúy, anh cũng không vô công ty, cho tới ngày chúng tôi đi Phan Thiết, thì anh mới có mặt. Hôm ấy, nhìn anh tiều tụy lắm, và cũng không nói chuyện với ai. Anh lặng lẽ ngồi băng ghế sau, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.

Xe tới Phan Thiết tầm 12 giờ trưa, chúng tôi ghé nhà hàng ăn cơm trưa, rồi mới đi nhận phòng khách sạn. Công ty cũng không có đông nhân viên, nên mỗi người được một phòng, không phải ở ghép. Đây là khu resort cao cấp, mấy anh chị thì ở trong dãy phòng chung, sát vách nhau. Bên ngoài sân xây từng khu nhà riêng, mỗi nhà có từ 2-4 phòng. Nhà có lầu thì 4 phòng, nhà trệt có 2 phòng. Phòng rất rộng, view thoáng. Không biết vô tình hay cố ý, mà phòng tôi và anh kế nhau, cùng nằm trên tầng 1 của căn nhà hướng biển. Thịnh cùng khu nhà, nhưng ở tầng trệt. Tôi tính đổi với Thịnh mà thấy cũng kì, dù sao Thịnh cũng là sếp tôi, đi chơi chung phải theo tập thể. Nghĩ vậy nên thôi, tôi không đổi phòng nữa. Đi xe suốt 4 tiếng, tôi thật sự mệt đứ đừ. Cái đứa say xe mà đi chơi xa thật sự là một cực hình. Đoàn nghỉ ngơi, tắm biển xong lại ra nhà hàng ăn cơm chiều. Tôi mệt lắm, cũng ráng lết đi, nằm trong phòng đói quá càng mệt. 7 giờ, đoàn tổ chức đốt lửa trại, bày nhiều trò chơi dân gian vui ơi là vui. Tôi cũng chỉ tính ngồi ngoài xem, mà bị hướng dẫn viên cứ lôi kéo vào chơi, thấy từ chối hoài kì quá, nên tôi quyết định về phòng ngủ sớm. Đâu biết rằng quyết định sai lầm đó đã thay đổi đời tôi và anh.

Về tới phòng, tôi cảm thấy người hầm hầm nóng, nên lấy viên thuốc cảm ra uống cho chắc. Sai lầm lần hai.



Anh không chơi chung với nhóm, mà rủ Thịnh đi bar chơi. Hai thằng đực rựa đi bar cho đã, cuối cùng anh kêu ồn quá không nghe được gì, lại vòng vô quán bia vỉa hè ngồi uống. Thịnh biết anh gặp chuyện nên đi uống cùng anh, tuyệt nhiên không hỏi, khi nào anh đủ say, anh sẽ nói.

- Thịnh! Thúy sắp đám cưới rồi.

- Ừ! Chúc mừng mày, 2 năm rồi nhanh thật.

- Ừ. Mừng tao trở lại độc thân, và lợi hại hơn xưa.

- Hả? Là sao?

- Nó lấy chồng, người yêu cũ của nó.

- Thôi kệ, nâng ly chúc mừng mày độc thân. Dzô!

- Mày biết không Thịnh? Ngày Thúy nói chia tay, ẻm run còn hơn tao nữa. Tao cho em lựa chọn, và em chọn thằng đó, vì em có bầu với nó rồi. Hahaha. Sáng hôm sau, ba em tới gặp tao, đôi mắt người cha già đau đáu xin tao quay lại với Thúy. Bác thương tao, muốn nhận tao làm rể thôi. Chia tay Thúy tao không khóc, nhưng khi nhìn tới gương mặt khắc khổ của bác, tao khóc như mưa. Tao nhớ ba tao, thương ba Thúy, nhưng...làm sao được, sự lựa chọn ở Thúy. Sau khi tao từ chối, ông gật gật rồi rời đi rất nhanh, chắc ông sợ ông ngồi nữa ông khóc thì kì lắm.

Hai người uống khoảng chục lon bia mới kéo nhau đi về. Trời tầm 10 giờ đêm, lửa trại cũng đã kết thúc. Tửu lượng của Thịnh rất dở, nên anh về phòng là ngủ ngay. Tuấn chỉ ngà ngà, anh bước chậm chạp lên lầu. Xui khiến sao mà tôi quên khóa cửa phòng, Tuấn thì không thèm nhìn số phòng cứ thế mà đẩy vô. Anh cẩn thận khóa phòng, rồi nằm phịch lên giường. Tôi cảm giác giường rung rinh, nên cũng cựa quậy trong tấm mền to. Tuấn mở trừng mắt, ngồi bật dậy, nhẹ nhàng kéo mền xuống tới vai tôi, thấy tôi anh đã rất ngạc nhiên.

Tôi bị sốt, trên làn da trắng ửng hồng. Lúc ngủ tôi mặc đồ khá mát mẻ, đầm thun hai dây. Trong mắt Tuấn lúc này, tôi giống như đang mời gọi anh vậy. Anh sờ vào mặt tôi, xuống xương vai, hơi dừng lại nơi bộ ngực vun đầy. Miệng anh khô đắng, yết hầu giật lên xuống. Anh quyết định kéo hẳn mền ra. Ánh mắt trầm đục của anh chứa trọn tôi trong đó, tôi nằm ngủ với gương mặt phím hồng, trong bộ đầm ngủ mỏng manh.

Từ từ anh khom người, sát dần, sát dần, dùng môi mình chạm vào môi tôi, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. Tôi quá mệt, chỉ đủ sức ưm...ah...đẩy anh ra. Rồi anh tham lam, ngậm hẳn môi tôi, đê mê cắn mút, tay không yên mà xoa nắn. Tôi mệt mỏi, cố gắng thoát khỏi mộng xuân, sao người cứ nặng trịch. Dục hỏa xông lên tới não, anh kéo hẳn một bên áo tôi xuống, lộ ra đôi gò bồng thanh tân, vun đầy. Tôi mở mắt, hốt hoảng nhìn thấy cái đầu đang cắn mút ngực mình. Tôi vùng vẫy kịch liệt hơn, một tay anh siết chặt hai tay tôi đặt lên đầu, mặt vẫn vùi vào hai bầu sữa mút lấy mút để. Khi tôi quyết định la lên, anh mới ngẩng lên, bịt miệng tôi lại "suỵt."

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chẳng hiểu mình làm gì để bị anh làm nhục như vậy, bất giác, giọt nước mắt tôi rịn ra. Anh thoáng bất ngờ khi thấy tôi khóc, anh ngồi dậy, lắp bắp;

- Anh xin lỗi. Nhưng nếu em không bỏ qua được, anh sẽ cưới em.

Anh đứng phắt dậy, đi như chạy ra ngoài, mình tôi nhìn theo với tột cùng phẫn nộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ! Có Phải Là Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook