Chương 23:
Tử Thanh Du
12/11/2022
Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp Văn Hi lôi Trình Vũ đi họp lớp, khi đó vì cô đã gả cho Lục Vân Cảnh, nên Văn Hi hy vọng cô lấy thân phận đó lên sân khấu lấy lại hào quang, chỉ là cô làm Văn Hi thất vọng, Trình Vũ vẫn rụt rè ngồi trong một góc, cố giảm bớt sự tồn tại không tham gia náo nhiệt.
Khi đó, bạn học xúi Trình Vũ hát đệm cho Giản Chu Nghiên nhưng cô không muốn, Giản Chu Nghiên lại hiền lành giúp cô giải vây, cô ta nó
“Trình Vũ hiện tại chỉ biết ngây ngô cười thôi, về người hát đệm chúng ta tìm người khác, mọi người không nên làm cô ấy khó xử.”
Nghe như giải vây, nhưng người nghe ai cũng cười. Trừ bỏ ngây ngô cười thì không biết làm gì, hát đệm cũng không xứng.
Lần này, Trình Vũ muốn điên cuồng một chút, bừa bãi một chút, nếu đối phương không thiện lành, thì cô cũng không cần khiêm tốn cho bậc thang đi xuống.
Cho nên, Trình Vũ cười nói với Giản Chu Nghiên:
“Giản tiểu thư có điều không biết, ta đã nhiều năm không chạm vào đàn tranh, không nghĩ tới dùng kỹ nghệ mấy năm trước so với cô vài năm sau vẫn hơn một chút, nhìn dáng vẻ này có lẽ mấy năm nay Giản tiểu thư chỉ biết ngợp trong vàng son danh viện lại không học hỏi hoàn thiện chính mình, hẳn là cô nên suy nghĩ lại một chút.”
Cái vẻ hào phóng tươi cười của Giản Chu Nghiên có chút cứng đờ, theo bản năng cô ta hướng nhìn chung quanh, trong đám người có không ít người còn che miệng cười.
Giản Chu Nghiên nắm chặt tay, lại vẫn cười nói:
“ Cô nói rất đúng, về sau tôi phải luyện tập thêm mới được.”
Trình Vũ lại làm như không có việc gì cười cười nói:
“Ngẫu nhiên đàn một chút là đủ rồi, luyện tập nhiều thì không cần đâu, kỹ thuật hiện tại của cô dùng đi tham gia tham gia tiệc tối vẫn nổi bật, dù sao cô cũng không làm nhạc gia? Đương nhiên là, nếu mỗi lần tham gia yến hội cô đều muốn cùng người ta so tài thì khác.”
Giản Chu Nghiên mấy năm nay nổi bật liên hồi, lần đầu tiên có người không cho cô ta xuống đài, tốt xấu gì cô ta vẫn là Giản đại tiểu thư, Trình Vũ có tư cách gì?!
Dám trần trụi nhục nhã như thế thật sự làm Giản Chu Nghiên không chịu được, không khỏi toát ra tức giận, trong giọng nói cũng không áp được lửa giận:
“Trình Vũ, bất quá ta chỉ muốn cùng cô so nghệ một chút, hà tất cô phài khó xử tôi?”
Trình Vũ hơi cúi đầu, thu liễm ý cười:
“Khó xử? Là cô muốn so, thua tôi, tôi cho cô lời khuyên, thế này mà khó xử sao?”
Nói mấy câu đã là khó xử? Sao lúc trước đẩy cô xuống lầu gãy chân thì thấm tháp vào đâu!
Trình Vũ lạnh giọng, từng câu từng chữ không chút khách khí:
“Vẫn là nói, Giản tiểu thư lòng dạ hẹp hòi, lời nói thật cũng không muốn nghe chắc đúng ha?”
“ Cô……”
Giản Chu Nghiên hiển nhiên đã chọc giận, sắc mặt âm trầm đến kỳ cục, mắt toàn vẻ không cam lòng và lửa giận, đại khái vì quá phẫn nộ mà trán nổi đống gân xanh, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống hiện ra vài phần dữ tợn, Giản Chu Nghiên nào còn dáng vẻ đại tiểu thư chứ.
Lục Vân Cảnh thấy không sai biệt lắm mới đưa mắt ra hiệu cho Bắc Kế Sơn, hắn liền vội ngăn trước mặt Giản Chu Nghiên, sắc mặt cũng có vẻ không tốt lắm:
“Mọi người đều tới bên này chơi, Giản tiểu thư không cần náo loạn làm ảnh hưởng đến mọi người .”
“ Náo loạn?” Giản Chu Nghiên quả thực tức đến phát hỏa, đường đường là Giản tiểu thư lại thành người gây sự, quả thực chính là vũ nhục mà!
Giản Chu Nghiên nhìn Bắc Kế Sơn lại nhìn Lục Vân Cảnh, cô ta cười lạnh nói:
“Tôi hiểu rõ, thế nhân đều coi trọng lợi ích, đôi mắt toàn danh lợi có gì không nữa chứ!” Giản Chu Nghiên nói xong vung tay áo rời đi.
Lời này là Giản tiểu thư không nhiễm bùn nói, Trình Vũ âm thầm bĩu môi, Giản Chu Nghiên thật là dám phát ngôn ha!
Giản Chu Nghiên rời đi, anh em Trình Phi và Lục Thừa Duẫn cũng lần lượt rời đi, Trình Vũ cũng không quá để ý ngây ngốc đi cùng Lục Vân Cảnh. Tới cuối buổi đấu giá Trình Vũ mới ngồi cùng xe với Lục Vân Cảnh trở về, Trình Vũ lần đầu tiên đi cùng xe với Lục Vân Cảnh, xe thật sự rất rộng, chỉ là khi Lục Vân Cảnh ngồi vào không gian tựa hồ trở nên hẹp hẳn.
Trình Vũ ngồi một bên, Lục Vân Cảnh mệt nên lên xe đã chợp mắt dưỡng thần. Lục Vân Cảnh bình tĩnh tự nhiên thì Trình Vũ lại đứng ngồi không yên. Trong xe tựa hồ đều bị hơi thở của Lục Vân Cảnh xâm nhập, sự cường thế đó khiến cho Trình Vũ khẩn trương, thần kinh cũng cứng lên, hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Gia hỏa này xác thật một người không dễ tiếp cận, cái gì cũng không cần làm chỉ cần ở cùng nhau cũng cảm giác hít thở không thông.
Bất quá nghĩ đến chuyện hôm nay phát sinh Trình Vũ lại cảm thấy khá bất ngờ, về chuyện Giản Chu Nghiên cô thấy bình thường, nghiền sát Giản Chu Nghiên vốn dĩ là dự kiến nên cũng không khó tưởng tượng, điều cô cảm thấy không thể tưởng tượng chính là chuyện hôm nay Lục Vân Cảnh bảo vệ cô.
Hắn đem Ngôn Băng Nhi phong sát, xin lỗi cô, làm cho xuất hiện lóa mắt trước mặt người khác và nói cho mọi người cô là vợ hắn.
Trong đầu lại vang lên lời nữ cảnh sát kia nói:
“Lục Vân Cảnh sở dĩ giết chết nhiều người như vậy, đơn giản là vì hắn muốn tìm phương pháp cứu cô, không thể không nói hắn thực sự yêu cô.”
Nếu lúc trước Trình Vũ không dám đem chuyện Lục Vân Cảnh giết người cứu cô là vì thích cô, thì sự tình hôm nay cô có chút suy nghĩ mông lung, đương nhiên chuyện Lục Vân Cảnh thích cô, thì cô vẫn không tin, nhưng Trình Vũ cảm nhận được Lục Vân Cảnh đối đãi với cô không giống. Một người tâm tính tàn nhẫn, thủ đoạn tàn nhẫn , cao thâm khó đoán sẽ bảo vệ cô, sẽ cúi đầu xin lỗi cô.
Đời trước mãi cho đến khi chết Trình Vũ vẫn không hiểu sao Lục Vân Cảnh không tiếc tánh mạng cứu cô, giờ trở lại cô còn tám năm, nghĩa là còn cơ hội tìm hiểu mục đích của hắn.
Trước kia, sở dĩ vẫn luôn bảo trì nửa xa lạ quan hệ là vì Trình Vũ vẫn luôn trốn tránh hắn, không muốn tới gần hắn, nhưng hiện tại hơi chút tới gần cô phát hiện hắn khác tưởng tượng của cô, vậy nếu cô gần hơn chút nữa có phải dễ phát hiện sự khác biệt không?
Quay đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, đầu nhẹ nhàng dựa vào sau ghế, ánh đèn thực tối, hình dáng hắn cũng mông một sắc ám, mặt mày càng thêm lành lạnh.
Nhìn phía trước hít sâu một hơi, muốn tiếp cận Lục Vân Cảnh sao? Suy nghĩ thôi đã cảm thấy hơi sợ……
“ Đối tác đều là nam nhân, Ngôn Băng Nhi là minh tinh, có lực ảnh hưởng cũng rất tiện khi ăn uống xã giao, những người như thế làm ít công to. Tôi ra tiền, cô ta phụ trách giúp tôi xã giao, không hơn.”
Khi đó, bạn học xúi Trình Vũ hát đệm cho Giản Chu Nghiên nhưng cô không muốn, Giản Chu Nghiên lại hiền lành giúp cô giải vây, cô ta nó
“Trình Vũ hiện tại chỉ biết ngây ngô cười thôi, về người hát đệm chúng ta tìm người khác, mọi người không nên làm cô ấy khó xử.”
Nghe như giải vây, nhưng người nghe ai cũng cười. Trừ bỏ ngây ngô cười thì không biết làm gì, hát đệm cũng không xứng.
Lần này, Trình Vũ muốn điên cuồng một chút, bừa bãi một chút, nếu đối phương không thiện lành, thì cô cũng không cần khiêm tốn cho bậc thang đi xuống.
Cho nên, Trình Vũ cười nói với Giản Chu Nghiên:
“Giản tiểu thư có điều không biết, ta đã nhiều năm không chạm vào đàn tranh, không nghĩ tới dùng kỹ nghệ mấy năm trước so với cô vài năm sau vẫn hơn một chút, nhìn dáng vẻ này có lẽ mấy năm nay Giản tiểu thư chỉ biết ngợp trong vàng son danh viện lại không học hỏi hoàn thiện chính mình, hẳn là cô nên suy nghĩ lại một chút.”
Cái vẻ hào phóng tươi cười của Giản Chu Nghiên có chút cứng đờ, theo bản năng cô ta hướng nhìn chung quanh, trong đám người có không ít người còn che miệng cười.
Giản Chu Nghiên nắm chặt tay, lại vẫn cười nói:
“ Cô nói rất đúng, về sau tôi phải luyện tập thêm mới được.”
Trình Vũ lại làm như không có việc gì cười cười nói:
“Ngẫu nhiên đàn một chút là đủ rồi, luyện tập nhiều thì không cần đâu, kỹ thuật hiện tại của cô dùng đi tham gia tham gia tiệc tối vẫn nổi bật, dù sao cô cũng không làm nhạc gia? Đương nhiên là, nếu mỗi lần tham gia yến hội cô đều muốn cùng người ta so tài thì khác.”
Giản Chu Nghiên mấy năm nay nổi bật liên hồi, lần đầu tiên có người không cho cô ta xuống đài, tốt xấu gì cô ta vẫn là Giản đại tiểu thư, Trình Vũ có tư cách gì?!
Dám trần trụi nhục nhã như thế thật sự làm Giản Chu Nghiên không chịu được, không khỏi toát ra tức giận, trong giọng nói cũng không áp được lửa giận:
“Trình Vũ, bất quá ta chỉ muốn cùng cô so nghệ một chút, hà tất cô phài khó xử tôi?”
Trình Vũ hơi cúi đầu, thu liễm ý cười:
“Khó xử? Là cô muốn so, thua tôi, tôi cho cô lời khuyên, thế này mà khó xử sao?”
Nói mấy câu đã là khó xử? Sao lúc trước đẩy cô xuống lầu gãy chân thì thấm tháp vào đâu!
Trình Vũ lạnh giọng, từng câu từng chữ không chút khách khí:
“Vẫn là nói, Giản tiểu thư lòng dạ hẹp hòi, lời nói thật cũng không muốn nghe chắc đúng ha?”
“ Cô……”
Giản Chu Nghiên hiển nhiên đã chọc giận, sắc mặt âm trầm đến kỳ cục, mắt toàn vẻ không cam lòng và lửa giận, đại khái vì quá phẫn nộ mà trán nổi đống gân xanh, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống hiện ra vài phần dữ tợn, Giản Chu Nghiên nào còn dáng vẻ đại tiểu thư chứ.
Lục Vân Cảnh thấy không sai biệt lắm mới đưa mắt ra hiệu cho Bắc Kế Sơn, hắn liền vội ngăn trước mặt Giản Chu Nghiên, sắc mặt cũng có vẻ không tốt lắm:
“Mọi người đều tới bên này chơi, Giản tiểu thư không cần náo loạn làm ảnh hưởng đến mọi người .”
“ Náo loạn?” Giản Chu Nghiên quả thực tức đến phát hỏa, đường đường là Giản tiểu thư lại thành người gây sự, quả thực chính là vũ nhục mà!
Giản Chu Nghiên nhìn Bắc Kế Sơn lại nhìn Lục Vân Cảnh, cô ta cười lạnh nói:
“Tôi hiểu rõ, thế nhân đều coi trọng lợi ích, đôi mắt toàn danh lợi có gì không nữa chứ!” Giản Chu Nghiên nói xong vung tay áo rời đi.
Lời này là Giản tiểu thư không nhiễm bùn nói, Trình Vũ âm thầm bĩu môi, Giản Chu Nghiên thật là dám phát ngôn ha!
Giản Chu Nghiên rời đi, anh em Trình Phi và Lục Thừa Duẫn cũng lần lượt rời đi, Trình Vũ cũng không quá để ý ngây ngốc đi cùng Lục Vân Cảnh. Tới cuối buổi đấu giá Trình Vũ mới ngồi cùng xe với Lục Vân Cảnh trở về, Trình Vũ lần đầu tiên đi cùng xe với Lục Vân Cảnh, xe thật sự rất rộng, chỉ là khi Lục Vân Cảnh ngồi vào không gian tựa hồ trở nên hẹp hẳn.
Trình Vũ ngồi một bên, Lục Vân Cảnh mệt nên lên xe đã chợp mắt dưỡng thần. Lục Vân Cảnh bình tĩnh tự nhiên thì Trình Vũ lại đứng ngồi không yên. Trong xe tựa hồ đều bị hơi thở của Lục Vân Cảnh xâm nhập, sự cường thế đó khiến cho Trình Vũ khẩn trương, thần kinh cũng cứng lên, hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Gia hỏa này xác thật một người không dễ tiếp cận, cái gì cũng không cần làm chỉ cần ở cùng nhau cũng cảm giác hít thở không thông.
Bất quá nghĩ đến chuyện hôm nay phát sinh Trình Vũ lại cảm thấy khá bất ngờ, về chuyện Giản Chu Nghiên cô thấy bình thường, nghiền sát Giản Chu Nghiên vốn dĩ là dự kiến nên cũng không khó tưởng tượng, điều cô cảm thấy không thể tưởng tượng chính là chuyện hôm nay Lục Vân Cảnh bảo vệ cô.
Hắn đem Ngôn Băng Nhi phong sát, xin lỗi cô, làm cho xuất hiện lóa mắt trước mặt người khác và nói cho mọi người cô là vợ hắn.
Trong đầu lại vang lên lời nữ cảnh sát kia nói:
“Lục Vân Cảnh sở dĩ giết chết nhiều người như vậy, đơn giản là vì hắn muốn tìm phương pháp cứu cô, không thể không nói hắn thực sự yêu cô.”
Nếu lúc trước Trình Vũ không dám đem chuyện Lục Vân Cảnh giết người cứu cô là vì thích cô, thì sự tình hôm nay cô có chút suy nghĩ mông lung, đương nhiên chuyện Lục Vân Cảnh thích cô, thì cô vẫn không tin, nhưng Trình Vũ cảm nhận được Lục Vân Cảnh đối đãi với cô không giống. Một người tâm tính tàn nhẫn, thủ đoạn tàn nhẫn , cao thâm khó đoán sẽ bảo vệ cô, sẽ cúi đầu xin lỗi cô.
Đời trước mãi cho đến khi chết Trình Vũ vẫn không hiểu sao Lục Vân Cảnh không tiếc tánh mạng cứu cô, giờ trở lại cô còn tám năm, nghĩa là còn cơ hội tìm hiểu mục đích của hắn.
Trước kia, sở dĩ vẫn luôn bảo trì nửa xa lạ quan hệ là vì Trình Vũ vẫn luôn trốn tránh hắn, không muốn tới gần hắn, nhưng hiện tại hơi chút tới gần cô phát hiện hắn khác tưởng tượng của cô, vậy nếu cô gần hơn chút nữa có phải dễ phát hiện sự khác biệt không?
Quay đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, đầu nhẹ nhàng dựa vào sau ghế, ánh đèn thực tối, hình dáng hắn cũng mông một sắc ám, mặt mày càng thêm lành lạnh.
Nhìn phía trước hít sâu một hơi, muốn tiếp cận Lục Vân Cảnh sao? Suy nghĩ thôi đã cảm thấy hơi sợ……
“ Đối tác đều là nam nhân, Ngôn Băng Nhi là minh tinh, có lực ảnh hưởng cũng rất tiện khi ăn uống xã giao, những người như thế làm ít công to. Tôi ra tiền, cô ta phụ trách giúp tôi xã giao, không hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.