Chương 2:
Tử Thanh Du
12/11/2022
Trình Vũ khiếp sợ không phải vì số mạng người mà cô còn khiếp sợ vì Lục Vân Cảnh giết người là vì cô, nữ cảnh sát đó còn nói:
“Tuy rằng thủ đoạn của Lục Vân Cảnh tàn
nhẫn, nhưng hắn giết người cũng là vì cứu người, tôi nhìn ra được hắn thực thích cô.” Lời này bất đồng với thái độ từ trước tới nay cô ấy việc công xử theo phép công, khi nói những lời này sắc mặt cô áy lộ ra vài phần ngưng trọng, bất quá nói xong lại bổ sung thêm một câu:
“Đương nhiên phương thức của hắn là không nên.”
Chỉ là lòng Trình Vũ cười khổ, Lục Vân Cảnh yêu cô? Những lời này tựa như một câu chuyện cười.
Không có ai so với cô rõ ràng hơn hôn nhân với Lục Vân Cảnh đến tột cùng là như thế nào.
Nếu cô nói cho nữ cảnh sát này nghe, dù cô cùng Lục Vân Cảnh kết hôn nhiều năm lại thì họ vẫn không chung phòng, thậm chí hai người họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ nửa xa lạ, chắc nữ cảnh sát này nhảy dựng lên mất.
Cùng Lục Vân Cảnh kết hôn bất quá là theo nhu cầu mà thôi. Kết hôn xong không chỉ không ngủ cùng phòng mà thậm chí sự giao lưu cũng rất ít, Lục Vân Cảnh sẽ yêu cô đến mức vì cô mà điên cuồng giết người, sao cô có thể tin được?!
Chỉ là cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ thỉnh cầu cảnh sát đưa cô trở về. Về nhà của cô và Lục Vân Cảnh.
Ở ngoại Bắc Thành có một căn biệt thự, phòng rất lớn giống như lâu đài.
Từ khi Lục Vân Cảnh xảy ra chuyện toàn bộ tài sản đều bị đống băng lại, chỉ còn căn nhà này vì đây là Lục Vân Cảnh mua trên danh nghĩa của cô, những việc này cũng là cảnh sát nói cho Trình Vũ nghe, trước đó cô căn bản không biết Lục Vân Cảnh dùng danh nghĩa cô.
Cảnh sát đưa cô đến cửa liền rời đi, trước khi rời đi còn dặn dò cô phải cẩn thận. Trình Vũ đứng trước cửa nhìn căn biệt thự nguy nga bên trong cánh cửa khí phách hùng vĩ này mà lặng im thật lâu mới đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt cô là một mảnh hiu quạnh, hai bên không có người làm vườn tu bổ, cũng đã không có người hầu từ cửa ra nghênh đón, hai bên cửa hông cũng không có bảo an mặc chế phục tuần tra.
Trong sân trống trải, biệt thự cô tịch không một chút sinh khí, lạnh lẽo thê lương như bị người quên lãng.
Rõ ràng…… Rõ ràng trước khi cô hôn mê nó không giống như thế này.
Nhìn cảnh tịch liêu trước mắt tựa hồ cô mới nhận ra, quả nhiên là Lục Vân Cảnh đã không còn nữa, thời đại thuộc về hắn đã hoàn toàn kết thúc.
Một loại khổ sở không nói nên lời từ đáy lòng tỏa ra, miệng vết thương lại truyền đến đau đớn.
Cô che ngực gian nan đi vào nhà.
Biệt thự trang hoàng tinh xảo xa hoa lại quá cô tịch, đẩy cửa vào một mùi ẩm mốc xông vào mũi vì thật lâu không có người ở.
Sô pha phô ra chất nhung tơ thủ công phức tạp, thêu thùa hoa mĩ bám đầy bụi, Trình Vũ tùy ý vỗ vỗ bụi rồi cuộn tròn người trên sô pha lấy điều khiển mở TV từ xa.
Quả nhiên trên TV đều phát tin hung thủ Lục Vân Cảnh bị bắn chết. Họ nói về thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính biến thái của hắn khi lấy người sống làm thực nghiệm, nói hắn điên cuồng thế lại chỉ là vì muốn cứu vợ mình.
Tin tức tới tới lui lui cũng đều là những nội dung đó.
Trình Vũ ngơ ngác ngồi trên sô pha, đợi khi cô phản ứng lại thì mới phát hiện trời đã tối rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, có mưa tí tách rơi ngoài rừng cây và trên từng ngọn cỏ.
Không biết cửa bị mở khi nào, gió to làm cánh cửa lắc tới lắc lui, Trình Vũ đứng dậy chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng mà mới vừa đứng lên nhìn ngoài cửa đột nhiên thấy một bóng đen.
Trình Vũ cả kinh cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nàng lắc lắc đầu lại nhìn lại thì bóng đen đã từ cửa đi vào.
Người này mặc một áo khoác dài to màu đen, cổ áo dựng thẳng che khuất cổ hắn, trên đầu hắn đeo một cái mũ trùm kín mít che khuất hết khuôn mặt hắn, cả người hắn một chút khe hở cũng không có.
Ban đêm lạnh lẽo chỉ có một mình cô trong căn biệt thự trống trải đột nhiên có khách không mời mà đến thì có biết bao quỷ dị chứ.
Trình Vũ đặt tay hai bên sườn theo bản năng, cô nhìn chằm chằm vào người quỷ dị đó, cô muốn hỏi lại phát hiện mình sợ tới mức yết hầu không phát nổi ra tiếng.
Đúng lúc này, cô lại thấy hắc y nhân đột nhiên từ cổ tay áo lấy ra một chủy thủ, chủy thủ đón ánh sáng từ sấm chớp trong đêm đen lòe ra hàn quang lạnh buốt.
Lòng Trình Vũ lộp bộp, cô theo bản năng chạy lên trên lầu, không ngờ người này nhìn ra nàng ý đồ cô nên đột nhiên tiến lên hạ gục cô ngã trên mặt đất, Trình Vũ kinh hô một tiếng, mắt thấy người nọ giơ đao đâm tới, cô theo bản năng bắt lấy tay hắn, nhưng vì vừa mới khôi phục không lâu thân thể đang rất suy yếu, hơn nữa người này sức lực quá lớn, trong chốc lát Trình Vũ liền chống đỡ không được nữa.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?”
Người này không nói gì, hắn nhấc chân hung hăng đá vào ngực cô, miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, Trình Vũ đau quá nên lực trên tay yêu xuống, người nọ liền nhân cơ hội đưa dao lên.
Lưỡi dao đâm vào, cô ráng chế trụ tay hắn, dùng hết lực từng câu từng chữ hỏi:
“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?”
Người này sức lực rất lớn, thoát tay cô dễ như trở bàn tay, hắn cũng không nói gì, hờ hững nhìn cô chăm chú rồi xoay người rời đi.
Trình Vũ nhìn kẻ đó ra cửa biến mất trong đêm mưa, thân thể Trình Vũ mềm nhũn nằm trên mặt đất, máu theo miệng vết thương chảy ra, bên người cô là một vũng máu rất lớn. Tay phải Trình Vũ nắm thật chặt vì lúc đó cô mới lấy được một cái nhẫn từ tay kẻ hành hung đó, thời điểm người nọ vừa mới động thủ cô thấy trên tay hắn có một viên đá quý, kiểu đồ cổ, vòng kim loại trên đó khảm một viên bảo thạch hồng.
Lúc trước nữ cảnh sát đó nói, buổi tối sẽ phái người tới bảo hộ an nguy cho cô, rốt cuộc thì Lục Vân Cảnh vừa mới sa lưới không lâu, người thân nạn nhân đang lúc xúc động nhất cảnh sát lo bọn họ sẽ đến trả thù.
“Tuy rằng thủ đoạn của Lục Vân Cảnh tàn
nhẫn, nhưng hắn giết người cũng là vì cứu người, tôi nhìn ra được hắn thực thích cô.” Lời này bất đồng với thái độ từ trước tới nay cô ấy việc công xử theo phép công, khi nói những lời này sắc mặt cô áy lộ ra vài phần ngưng trọng, bất quá nói xong lại bổ sung thêm một câu:
“Đương nhiên phương thức của hắn là không nên.”
Chỉ là lòng Trình Vũ cười khổ, Lục Vân Cảnh yêu cô? Những lời này tựa như một câu chuyện cười.
Không có ai so với cô rõ ràng hơn hôn nhân với Lục Vân Cảnh đến tột cùng là như thế nào.
Nếu cô nói cho nữ cảnh sát này nghe, dù cô cùng Lục Vân Cảnh kết hôn nhiều năm lại thì họ vẫn không chung phòng, thậm chí hai người họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ nửa xa lạ, chắc nữ cảnh sát này nhảy dựng lên mất.
Cùng Lục Vân Cảnh kết hôn bất quá là theo nhu cầu mà thôi. Kết hôn xong không chỉ không ngủ cùng phòng mà thậm chí sự giao lưu cũng rất ít, Lục Vân Cảnh sẽ yêu cô đến mức vì cô mà điên cuồng giết người, sao cô có thể tin được?!
Chỉ là cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ thỉnh cầu cảnh sát đưa cô trở về. Về nhà của cô và Lục Vân Cảnh.
Ở ngoại Bắc Thành có một căn biệt thự, phòng rất lớn giống như lâu đài.
Từ khi Lục Vân Cảnh xảy ra chuyện toàn bộ tài sản đều bị đống băng lại, chỉ còn căn nhà này vì đây là Lục Vân Cảnh mua trên danh nghĩa của cô, những việc này cũng là cảnh sát nói cho Trình Vũ nghe, trước đó cô căn bản không biết Lục Vân Cảnh dùng danh nghĩa cô.
Cảnh sát đưa cô đến cửa liền rời đi, trước khi rời đi còn dặn dò cô phải cẩn thận. Trình Vũ đứng trước cửa nhìn căn biệt thự nguy nga bên trong cánh cửa khí phách hùng vĩ này mà lặng im thật lâu mới đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt cô là một mảnh hiu quạnh, hai bên không có người làm vườn tu bổ, cũng đã không có người hầu từ cửa ra nghênh đón, hai bên cửa hông cũng không có bảo an mặc chế phục tuần tra.
Trong sân trống trải, biệt thự cô tịch không một chút sinh khí, lạnh lẽo thê lương như bị người quên lãng.
Rõ ràng…… Rõ ràng trước khi cô hôn mê nó không giống như thế này.
Nhìn cảnh tịch liêu trước mắt tựa hồ cô mới nhận ra, quả nhiên là Lục Vân Cảnh đã không còn nữa, thời đại thuộc về hắn đã hoàn toàn kết thúc.
Một loại khổ sở không nói nên lời từ đáy lòng tỏa ra, miệng vết thương lại truyền đến đau đớn.
Cô che ngực gian nan đi vào nhà.
Biệt thự trang hoàng tinh xảo xa hoa lại quá cô tịch, đẩy cửa vào một mùi ẩm mốc xông vào mũi vì thật lâu không có người ở.
Sô pha phô ra chất nhung tơ thủ công phức tạp, thêu thùa hoa mĩ bám đầy bụi, Trình Vũ tùy ý vỗ vỗ bụi rồi cuộn tròn người trên sô pha lấy điều khiển mở TV từ xa.
Quả nhiên trên TV đều phát tin hung thủ Lục Vân Cảnh bị bắn chết. Họ nói về thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính biến thái của hắn khi lấy người sống làm thực nghiệm, nói hắn điên cuồng thế lại chỉ là vì muốn cứu vợ mình.
Tin tức tới tới lui lui cũng đều là những nội dung đó.
Trình Vũ ngơ ngác ngồi trên sô pha, đợi khi cô phản ứng lại thì mới phát hiện trời đã tối rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, có mưa tí tách rơi ngoài rừng cây và trên từng ngọn cỏ.
Không biết cửa bị mở khi nào, gió to làm cánh cửa lắc tới lắc lui, Trình Vũ đứng dậy chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng mà mới vừa đứng lên nhìn ngoài cửa đột nhiên thấy một bóng đen.
Trình Vũ cả kinh cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nàng lắc lắc đầu lại nhìn lại thì bóng đen đã từ cửa đi vào.
Người này mặc một áo khoác dài to màu đen, cổ áo dựng thẳng che khuất cổ hắn, trên đầu hắn đeo một cái mũ trùm kín mít che khuất hết khuôn mặt hắn, cả người hắn một chút khe hở cũng không có.
Ban đêm lạnh lẽo chỉ có một mình cô trong căn biệt thự trống trải đột nhiên có khách không mời mà đến thì có biết bao quỷ dị chứ.
Trình Vũ đặt tay hai bên sườn theo bản năng, cô nhìn chằm chằm vào người quỷ dị đó, cô muốn hỏi lại phát hiện mình sợ tới mức yết hầu không phát nổi ra tiếng.
Đúng lúc này, cô lại thấy hắc y nhân đột nhiên từ cổ tay áo lấy ra một chủy thủ, chủy thủ đón ánh sáng từ sấm chớp trong đêm đen lòe ra hàn quang lạnh buốt.
Lòng Trình Vũ lộp bộp, cô theo bản năng chạy lên trên lầu, không ngờ người này nhìn ra nàng ý đồ cô nên đột nhiên tiến lên hạ gục cô ngã trên mặt đất, Trình Vũ kinh hô một tiếng, mắt thấy người nọ giơ đao đâm tới, cô theo bản năng bắt lấy tay hắn, nhưng vì vừa mới khôi phục không lâu thân thể đang rất suy yếu, hơn nữa người này sức lực quá lớn, trong chốc lát Trình Vũ liền chống đỡ không được nữa.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?”
Người này không nói gì, hắn nhấc chân hung hăng đá vào ngực cô, miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, Trình Vũ đau quá nên lực trên tay yêu xuống, người nọ liền nhân cơ hội đưa dao lên.
Lưỡi dao đâm vào, cô ráng chế trụ tay hắn, dùng hết lực từng câu từng chữ hỏi:
“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?”
Người này sức lực rất lớn, thoát tay cô dễ như trở bàn tay, hắn cũng không nói gì, hờ hững nhìn cô chăm chú rồi xoay người rời đi.
Trình Vũ nhìn kẻ đó ra cửa biến mất trong đêm mưa, thân thể Trình Vũ mềm nhũn nằm trên mặt đất, máu theo miệng vết thương chảy ra, bên người cô là một vũng máu rất lớn. Tay phải Trình Vũ nắm thật chặt vì lúc đó cô mới lấy được một cái nhẫn từ tay kẻ hành hung đó, thời điểm người nọ vừa mới động thủ cô thấy trên tay hắn có một viên đá quý, kiểu đồ cổ, vòng kim loại trên đó khảm một viên bảo thạch hồng.
Lúc trước nữ cảnh sát đó nói, buổi tối sẽ phái người tới bảo hộ an nguy cho cô, rốt cuộc thì Lục Vân Cảnh vừa mới sa lưới không lâu, người thân nạn nhân đang lúc xúc động nhất cảnh sát lo bọn họ sẽ đến trả thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.