Chương 37:
Tử Thanh Du
12/11/2022
Cũng không biết ngủ bao lâu, cô nghe có người gọi, mới từ từ tỉnh, phát hiện xe đã dừng lại, sau đó mắt cô thấy mình đối mặt với bức thịt tường, chóp mũi tràn mùi hương quen thuộc, bỗng nhiên Trình Vũ cả kinh ngẩng đầu nhìn, lại vừa lúc đối mắt với hắn.
Thanh âm bị hắn cố ý đè thấp, lại có một phong vị từ tính khác.
“Xuống xe.” Hắn nói.
“……”
Kỳ thật đầu Trình Vũ cũng không gối trên vai hắn, hắn và cô ngồi hơi gần nhau một ít, cánh tay hắn đáp ở sau ghế, vẻ thân sĩ che để ngừa cô ngã đầu ra cửa sổ.
Thấy Trình Vũ đã tỉnh, hắn làm như không có việc gì xuống xe, tựa hồ vừa mới che chở cho cô trong xe chỉ là thể hiện phong độ đàn ông thôi.
Nhưng Trình Vũ lại không khỏi nghĩ nhiều, chủ yếu là vừa mới rồi tuy thân thể cũng không có gần quá, nhưng cánh tay ở phía sau lại khiến cô cảm giác hắn muốn ôm cô vào trong lòng ngực. kkkkk
Trình Vũ không khỏi có chút đỏ mặt, cũng không dám liếc hắn một cái.
Tối nay Trình Vũ mất ngủ, trong đầu cô luôn là hiện ra cảnh khi ở cùng Lục Vân Cảnh trên xe, ánh mắt đối ánh mắt, quanh chóp mũi quẩn hơi thở của hắn.
Trình Vũ cảm thấy cô như kẻ ngốc, lúc tới gần Lục Vân Cảnh kiểu rất chi là thích kaka.
Cứ như vậy lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau thức dậy rất muộn, lúc xuống lầu ăn cơm thì không thấy Lục Vân Cảnh nghĩ chắc hẳn là đi làm nên Trình Vũ cũng không quản nhiều tự ngồi xuống ăn cơm, chuông điện thoại vang lên, Chung quản gia tiếp điện thoại, nói là Lục Vân Cảnh gọi, bảo chú ấy đem văn kiện qua.
Trình Vũ nghĩ dù sao buổi sáng công ty cô cũng không có việc gì, nên bảo chú Chung đem văn kiện cho cô, cô gửi cho Lục Vân Cảnh cũng được. Cơm nước xong Trình Vũ liền trực tiếp lái xe đến tập đoàn Trường Lâm.
Khi còn nhỏ cô cũng thường xuyên cùng Lục Thừa Duẫn tới đây, Lục Thừa Duẫn nói nơi này về sau chính là vương quốc của hắn, mà Trình Vũ sẽ là vương hậu, còn nhớ lúc ấy khi hắn nói lời này hai mắt sáng lên, bộ dáng khí phách hăng hái, chỉ là…… Hiện giờ vương hậu là cô, nhưng quốc vương đã đổi thành người khác.
Phía ngoài Trường Lâm có một bãi đậu xe rất lớn, Trình Vũ đậu xe tiến vào, vốn dĩ tính trực tiếp vào thang máy, lại nghe lễ tân ngăn lại.
“Xin lỗi tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?”
Trình Vũ quơ quơ văn kiện: “Tôi tới đưa tư liệu cho chủ tịch của các cô.”
Cô lễ tân thực cẩn thận hỏi: “Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”
Trình Vũ đang muốn, vừa lúc thấy Kim Lê Dương từ cửa tiến vào, Kim Lê Dương nhìn thấy cô cũng lắp bắp kinh hãi, vội tiến lên: “ Sao phu nhân tới nơi này?”
Trình Vũ liền nói đem đưa tư liệu cho Lục tiên sinh, Kim Lê Dương gật đầu nói:
“ Thật là phiền phu nhân lại đây một chuyến.”
Hắn nói xong lại nói với lễ tân:
“Nơi này không có chuyện của cô nữa, cô đi đi.”
Lễ tân tất nhiên là biết Kim Lê Dương, nghe thế liền không dám nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Kim Lê Dương lại nói:
“Bởi vì phu nhân không hay lại đây cho nên lễ tân không biết ngài, phu nhân không cần để bụng.”
Trình Vũ cũng không để ở trong lòng, nói:
“Không sao.”
Kim Lê Dương đưa cô vào thang máy, Trình Vũ mới biết muốn vào thang máy phải có thẻ, nhìn dáng vẻ này dường như từ khi Lục Vân Cảnh chưởng quản tập đoàn đã lập ra rất nhiều quy củ.
Kim Lê Dương tới lầu tám liền đi, chỉ nói với cô: “Chủ tịch ở tầng cao nhất phía bên trái , tôi còn có việc nên không bồi phu nhân qua được.”
Trình Vũ vội cảm tạ hắn.
Trên tầng cao nhất, Trình Vũ ra khỏi thang máy liền quẹo trái, bên này hẳn khu vực văn phòng nên phi thường an tĩnh. Hơn nữa Lục Vân Cảnh đại khái chắc có tu sửa qua nên so với trước kia càng thêm khí phái.
Trình Vũ đi ngang qua một chỗ ngoặt đột nhiên nhìn thấy trong văn phòng đi ra một người cao gầy, dáng người thon thả phi thường xinh đẹp. Trên tay cô ta là một cái túi lớn, lúc ra cửa còn sửa sang lại quần áo.
Nhìn nữ nhân đó đi ra, Trình Vũ theo bản năng lắc mình trốn, chờ cô ta đi qua cô mới ra. Sao trong văn phòng Lục Vân Cảnh lại có một nữ nhân ăn mặc đẹp, kiểu trang điểm cũng không giống nhân viên của Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ dự cảm không ổn, theo bản năng cô đi rất nhẹ chân tới cửa, đại khái là vừa rồi khi nữ nhân kia rời đi không khép kỹ cửa nên Trình Vũ qua khe hở nhìn Lục Vân Cảnh bên trong. Chỉ là khi nhìn thấy Lục Vân Cảnh dù đang chuẩn bị gõ cửa cô vẫn không gõ được. Lục Vân Cảnh đang mặc áo sơ mi vào.
Trình Vũ cảm thấy như bị người hất một chậu nước lạnh, cả người bị đông cứng đờ, động cũng không thể động.
Trước đó, nữ nhân kia vẫn luôn ở bên trong, Lục Vân Cảnh cùng một nữ nhân trong văn phòng thì có nguyên nhân gì làm hắn phải cởi
áo chứ?
Trình Vũ nghĩ vừa mới rồi nữ nhân kia ra cửa cũng sửa sang quần áo, Trình Vũ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cánh tay cứ giằng co, không biết có nên tiếp tục gõ cửa hay là trực tiếp rời đi, đang do dự lại thấy đột nhiên cửa mở từ bên trong ra.
Lục Vân Cảnh xuất hiện ở trước mắt, nhìn cô, hắn ngốc lăng, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Trình Vũ cảm thấy sức lực như bị rút hết, cô đưa văn kiện cho hắn, một câu cũng không nói liền xoay người rời đi, tới lầu một, liền nhìn thấy nữ nhân kia đang nói chuyện với lễ tân, lễ tân thực cung kính tiễn cô ta đến cửa.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ là thường xuyên tới, lễ tân nhận thức cô ta, mà cô thân là vợ Lục Vân Cảnh lại không người nào biết.
Giống như không ít người nói Lục Vân Cảnh ở bên ngoài có nữ nhân, chỉ là lúc ở chỗ đấu giá Lục Vân Cảnh không hề thương tiếc phong sát Ngôn Băng Nhi, Trình Vũ cảm thấy lời đồn chưa chắc đã chân thật.
Chỉ là chuyện hôm nay phát sinh cô mới biết được nguyên lai cô quá mức tự cho mình đúng, tự cho là Lục Vân Cảnh đối đãi với cô bất đồng, thời điểm cô khó xử sẽ ra tay giúp cô, cho cô tới gần, sẽ mua hoa cho cô.
Kỳ thật, Lục Vân Cảnh tốt xấu gì cũng xuất thân danh môn thế gia, nhiều năm được Lục gia giáo dưỡng, thủ đoạn tàn nhẫn là một chuyện, nhưng tu dưỡng từ trong xương cốt vẫn phải có. Hắn đối cô như vậy, có lẽ chỉ xuất phát từ phong độ , hàm dưỡng của bản thân thôi, vì trên danh nghĩa cô cũng là vợ hắn không phải sao?
Chỉ là vợ hắn và người phụ nữ của hắn chung quy vẫn không giống nhau, với Trình Vũ hắn không chủ động, không tới gần cũng không phải do tính cách mà đại khái là hắn không có hứng thú với cô, rốt cuộc vẫn là nữ nhân của hắn mới có thể cùng hắn thân mật mà?
Trên thực tế cho tới nay quan hệ hôn nhân giữa họ chỉ là người này cam chịu người kia, cho nên Lục Vân Cảnh ở bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân cô căn bản không có quyền hỏi đến, chỉ là không biết vì sao lòng cô vẫn không thoải mái được.
Thanh âm bị hắn cố ý đè thấp, lại có một phong vị từ tính khác.
“Xuống xe.” Hắn nói.
“……”
Kỳ thật đầu Trình Vũ cũng không gối trên vai hắn, hắn và cô ngồi hơi gần nhau một ít, cánh tay hắn đáp ở sau ghế, vẻ thân sĩ che để ngừa cô ngã đầu ra cửa sổ.
Thấy Trình Vũ đã tỉnh, hắn làm như không có việc gì xuống xe, tựa hồ vừa mới che chở cho cô trong xe chỉ là thể hiện phong độ đàn ông thôi.
Nhưng Trình Vũ lại không khỏi nghĩ nhiều, chủ yếu là vừa mới rồi tuy thân thể cũng không có gần quá, nhưng cánh tay ở phía sau lại khiến cô cảm giác hắn muốn ôm cô vào trong lòng ngực. kkkkk
Trình Vũ không khỏi có chút đỏ mặt, cũng không dám liếc hắn một cái.
Tối nay Trình Vũ mất ngủ, trong đầu cô luôn là hiện ra cảnh khi ở cùng Lục Vân Cảnh trên xe, ánh mắt đối ánh mắt, quanh chóp mũi quẩn hơi thở của hắn.
Trình Vũ cảm thấy cô như kẻ ngốc, lúc tới gần Lục Vân Cảnh kiểu rất chi là thích kaka.
Cứ như vậy lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau thức dậy rất muộn, lúc xuống lầu ăn cơm thì không thấy Lục Vân Cảnh nghĩ chắc hẳn là đi làm nên Trình Vũ cũng không quản nhiều tự ngồi xuống ăn cơm, chuông điện thoại vang lên, Chung quản gia tiếp điện thoại, nói là Lục Vân Cảnh gọi, bảo chú ấy đem văn kiện qua.
Trình Vũ nghĩ dù sao buổi sáng công ty cô cũng không có việc gì, nên bảo chú Chung đem văn kiện cho cô, cô gửi cho Lục Vân Cảnh cũng được. Cơm nước xong Trình Vũ liền trực tiếp lái xe đến tập đoàn Trường Lâm.
Khi còn nhỏ cô cũng thường xuyên cùng Lục Thừa Duẫn tới đây, Lục Thừa Duẫn nói nơi này về sau chính là vương quốc của hắn, mà Trình Vũ sẽ là vương hậu, còn nhớ lúc ấy khi hắn nói lời này hai mắt sáng lên, bộ dáng khí phách hăng hái, chỉ là…… Hiện giờ vương hậu là cô, nhưng quốc vương đã đổi thành người khác.
Phía ngoài Trường Lâm có một bãi đậu xe rất lớn, Trình Vũ đậu xe tiến vào, vốn dĩ tính trực tiếp vào thang máy, lại nghe lễ tân ngăn lại.
“Xin lỗi tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?”
Trình Vũ quơ quơ văn kiện: “Tôi tới đưa tư liệu cho chủ tịch của các cô.”
Cô lễ tân thực cẩn thận hỏi: “Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”
Trình Vũ đang muốn, vừa lúc thấy Kim Lê Dương từ cửa tiến vào, Kim Lê Dương nhìn thấy cô cũng lắp bắp kinh hãi, vội tiến lên: “ Sao phu nhân tới nơi này?”
Trình Vũ liền nói đem đưa tư liệu cho Lục tiên sinh, Kim Lê Dương gật đầu nói:
“ Thật là phiền phu nhân lại đây một chuyến.”
Hắn nói xong lại nói với lễ tân:
“Nơi này không có chuyện của cô nữa, cô đi đi.”
Lễ tân tất nhiên là biết Kim Lê Dương, nghe thế liền không dám nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Kim Lê Dương lại nói:
“Bởi vì phu nhân không hay lại đây cho nên lễ tân không biết ngài, phu nhân không cần để bụng.”
Trình Vũ cũng không để ở trong lòng, nói:
“Không sao.”
Kim Lê Dương đưa cô vào thang máy, Trình Vũ mới biết muốn vào thang máy phải có thẻ, nhìn dáng vẻ này dường như từ khi Lục Vân Cảnh chưởng quản tập đoàn đã lập ra rất nhiều quy củ.
Kim Lê Dương tới lầu tám liền đi, chỉ nói với cô: “Chủ tịch ở tầng cao nhất phía bên trái , tôi còn có việc nên không bồi phu nhân qua được.”
Trình Vũ vội cảm tạ hắn.
Trên tầng cao nhất, Trình Vũ ra khỏi thang máy liền quẹo trái, bên này hẳn khu vực văn phòng nên phi thường an tĩnh. Hơn nữa Lục Vân Cảnh đại khái chắc có tu sửa qua nên so với trước kia càng thêm khí phái.
Trình Vũ đi ngang qua một chỗ ngoặt đột nhiên nhìn thấy trong văn phòng đi ra một người cao gầy, dáng người thon thả phi thường xinh đẹp. Trên tay cô ta là một cái túi lớn, lúc ra cửa còn sửa sang lại quần áo.
Nhìn nữ nhân đó đi ra, Trình Vũ theo bản năng lắc mình trốn, chờ cô ta đi qua cô mới ra. Sao trong văn phòng Lục Vân Cảnh lại có một nữ nhân ăn mặc đẹp, kiểu trang điểm cũng không giống nhân viên của Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ dự cảm không ổn, theo bản năng cô đi rất nhẹ chân tới cửa, đại khái là vừa rồi khi nữ nhân kia rời đi không khép kỹ cửa nên Trình Vũ qua khe hở nhìn Lục Vân Cảnh bên trong. Chỉ là khi nhìn thấy Lục Vân Cảnh dù đang chuẩn bị gõ cửa cô vẫn không gõ được. Lục Vân Cảnh đang mặc áo sơ mi vào.
Trình Vũ cảm thấy như bị người hất một chậu nước lạnh, cả người bị đông cứng đờ, động cũng không thể động.
Trước đó, nữ nhân kia vẫn luôn ở bên trong, Lục Vân Cảnh cùng một nữ nhân trong văn phòng thì có nguyên nhân gì làm hắn phải cởi
áo chứ?
Trình Vũ nghĩ vừa mới rồi nữ nhân kia ra cửa cũng sửa sang quần áo, Trình Vũ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cánh tay cứ giằng co, không biết có nên tiếp tục gõ cửa hay là trực tiếp rời đi, đang do dự lại thấy đột nhiên cửa mở từ bên trong ra.
Lục Vân Cảnh xuất hiện ở trước mắt, nhìn cô, hắn ngốc lăng, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Trình Vũ cảm thấy sức lực như bị rút hết, cô đưa văn kiện cho hắn, một câu cũng không nói liền xoay người rời đi, tới lầu một, liền nhìn thấy nữ nhân kia đang nói chuyện với lễ tân, lễ tân thực cung kính tiễn cô ta đến cửa.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ là thường xuyên tới, lễ tân nhận thức cô ta, mà cô thân là vợ Lục Vân Cảnh lại không người nào biết.
Giống như không ít người nói Lục Vân Cảnh ở bên ngoài có nữ nhân, chỉ là lúc ở chỗ đấu giá Lục Vân Cảnh không hề thương tiếc phong sát Ngôn Băng Nhi, Trình Vũ cảm thấy lời đồn chưa chắc đã chân thật.
Chỉ là chuyện hôm nay phát sinh cô mới biết được nguyên lai cô quá mức tự cho mình đúng, tự cho là Lục Vân Cảnh đối đãi với cô bất đồng, thời điểm cô khó xử sẽ ra tay giúp cô, cho cô tới gần, sẽ mua hoa cho cô.
Kỳ thật, Lục Vân Cảnh tốt xấu gì cũng xuất thân danh môn thế gia, nhiều năm được Lục gia giáo dưỡng, thủ đoạn tàn nhẫn là một chuyện, nhưng tu dưỡng từ trong xương cốt vẫn phải có. Hắn đối cô như vậy, có lẽ chỉ xuất phát từ phong độ , hàm dưỡng của bản thân thôi, vì trên danh nghĩa cô cũng là vợ hắn không phải sao?
Chỉ là vợ hắn và người phụ nữ của hắn chung quy vẫn không giống nhau, với Trình Vũ hắn không chủ động, không tới gần cũng không phải do tính cách mà đại khái là hắn không có hứng thú với cô, rốt cuộc vẫn là nữ nhân của hắn mới có thể cùng hắn thân mật mà?
Trên thực tế cho tới nay quan hệ hôn nhân giữa họ chỉ là người này cam chịu người kia, cho nên Lục Vân Cảnh ở bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân cô căn bản không có quyền hỏi đến, chỉ là không biết vì sao lòng cô vẫn không thoải mái được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.