Chương 3:
Tử Thanh Du
12/11/2022
Chung quy là cảnh sát đã tới chậm một bước. Nhưng cũng may trước khi chết cô lấy được vật chứng chỉ hy vọng chiếc nhẫn này có thể làm chứng cứ bắt hung thủ.
Chỉ là, người giết cô thật sự là người nhà nạn nhân sao?
Không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ cảm thấy trước khi rời đi hung thủ nhìn chăm chú cô, thời điểm đó tựa hồ là hắn đang cười.
Trình vũ cảm thấy hung thủ biết cô……
Máu tươi chảy càng nhiều khiến thân thể cô lạnh đi, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Trước mắt Trình Vũ là một đóng máu tươi, trong lòng cô thầm nghĩ, cuối cùng vẫn cô phụ hảo tâm của Lục Vân Cảnh rồi, hắn hao hết tâm tư mới cứu được mệnh cô, vậy mà giờ cứ như vậy không còn.
Trình Vũ bị ánh sáng ban ngày kích thích mà tỉnh lại, cô híp mắt cố thích ứng với ánh sáng mới mở mắt ra, thực ngoài ý muốn khi thấy mình đang nằm trong một cái phòng sạch sẽ thoải mái lại hoa lệ lộng lẫy.
Trình Vũ nhận ra đây là phòng cô
Nhưng vì sao bây giờ cô còn ý thức, hay là người nọ cũng chưa giết chết cô?
Trình Vũ thử ngồi dậy mới phát hiện không thích hợp, ngực cô không bị đau vì cử động, cảm giác trên người cũng không hư nhược như trước.
Theo bản năng cô đưa tay sờ trong áo ngủ, sờ xong cô đại kinh thất sắc.
Ngực da thịt bóng loáng tinh tế, một chút vết thương cũng không có!!
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trước khi mất ý thức cô còn bị người ta đâm một đao, hiện giờ không những cô không chết, mà lại còn từ trên giường tỉnh lại chẳng có một vết thương nào. Bao gồm cả vết thương mà Lục Vân Cảnh đổi mạng lưu lại cho cô cũng không tồn tại.
Chuyện này hoàn toàn bất hợp lý nha!
Trình Vũ bắt đầu nghi mình đang nằm mơ, thì đột nhiên cô nghe tiếng đập cửa, Trình Vũ ngẩn người, suy tư trong chốc lát mới xuống giường mở cửa.
Ngoài cửa có một phụ nữ trung niên, mặc đồng phục màu đen, nhìn thấy cô mở cửa liền cười nói:
“Phu nhân, bữa sáng đã xong, mau xuống ăn đi.”
Trình Vũ ngơ ngác nhìn người trước mắt, một lúc lâu mới phản ứng lại, vẻ mặt Trình Vũ kinh ngạc:
“ Thất…… Thất tẩu, sao lại ở chỗ này?”
Đại khái là phản ứng của Trình Vũ quá lớn, thất tẩu cũng nghi hoặc nhìn cô một cái, tiện đà nói: “Hôm nay là ngày tôi đi làm, phu nhân làm sao vậy?”
“……”
Sao có thể chứ? Thời điểm cô về, người làm trong nhà đã hoàn toàn nghỉ hết, thất tẩu trở lại khi nào nhỉ?
Trình Vũ đang mông lung thì nghe dưới lầu có người gọi Thất tẩu, Thất tẩu trả lời xong lại nói: “Tôi còn có chuyện cần làm nên xuống lầu trước, phu nhân thu thập xong thì xuống dưới ăn sáng nhé.”
Thất tẩu rời đi thật lâu Trình Vũ mới hoàn hồn, cô trở lại trong phòng, nhìn căn phòng quen thuộc đầu đầy dấu chấm hỏi.
Trình Vũ đảo mắt qua tủ ngay đầu giường, thì thấy một cái di động, là loại di động kiểu cũ trí, thiết kế cục gạch không chút mỹ cảm, mẫu này đã nhiều năm trước, vì sao lại có trên tủ giường cô vậy nhỉ?
Trình Vũ đi qua lấy điện thoại di động xem màn hình hiển thì ngày mà sợ hết hồn.
“02/07/2010?!!!!”
Cái gì vậy trời? Sao trên di động lại là năm 2010?! Nếu nói cô hôn mê hai năm thì trước mắt phải là 2020 chứ nhỉ?!
Trình Vũ bắt đầu phát hiện những điểm không thích hợp, đầu tiên là đôi tay trắng nõn tinh tế, hoàn toàn không giống sự mất nước sau khi sinh bệnh, lúc đó tay cô như là nhánh cây khô.
Bỗng nhiên Trình Vũ vội vàng tới trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong gương mà ngây người.
Khuôn mặt tiêu chuẩn hình trứng ngỗng, đôi mắt to tròn sáng ngời, tràn ngập sức sống tuổi trẻ. Cái mũi cao thanh thoát, làn da thủy nộn trắng hồng, môi giống màu hoa anh đào hồng nhuận co dãn dụ hoặc. Hoàn toàn không phải vẻ tiều tụy khi trước. Trình Vũ đưa tay nhéo cánh tay, sự đau đớn truyền như nhắc nhở cô chuyện trước mắt không phải là mơ.
Trình Vũ ngồi trên giường nửa giờ, Thất tẩu lại lên kêu một lần nữa, nhưng Trình Vũ không mở cửa. Chuyện không thể tưởng tượng, không thể tin được vẫn là sự thật, cô thật sự đã về lại mười năm trước.
Khi mà Lục Vân Cảnh kết hôn cùng cô chưa tới một năm, thân thể cô cũng khoẻ mạnh, mà Lục Vân Cảnh cũng không vì cứu cô mà giết người bị bắt.
Nửa giờ sau, cuối cùng cô cũng hoàn hồn thay quần áo ra cửa. Ngoài cửa là một hành lang trải thảm hoa lệ mềm mại, mỗi một thứ đều giá trị xa xỉ, nhưng ở chỗ này cũng chỉ là dệt hoa lên gấm thôi. Chạm thang cuốn chạm trổ tinh xảo không dính chút bụi trần, trên đỉnh đầu là một đèn treo tinh xảo, phía trên đó có một đồ án họa sơn dầu mạ vàng, phóng nhãn khắp phòng mỗi một chỗ đều tẫn hiện xa hoa lãng phí.
Trình Vũ đánh giá căn biệt thự, nó đã khác hoàn toàn lúc trước, trước đó tĩnh mịch bao nhiêu, thì hiện tại nó đã có sinh lực tồn tại.
Ánh mắt cô chậm rãi nhìn từ đèn treo xuống tới cửa.
Lục Vân Cảnh từ ngoài cửa đi vào, trên người hắn chỉ mặc một quần đùi, nửa người trên khoác áo tắm lộ ra lồng ngực rắn chắc đầy cơ bắp. Đầu tóc bị ướt mồ hôi, có một ít vươn ở trán. Nhưng dù đầu tóc loạn xạ thì cũng không làm vỡ được sự lãnh ngạnh kiên nghị kia, mày đậm cùng ánh mắt thâm thúy làm người nhìn sợ hãi càng khiến gương mặt hắn có thêm vài phần sắc lạnh, đặc biệt là cánh môi mỏng thói quen cong lên khóe miệng tựa hồ chỉ có một biểu cảm, không nói câu nào nhưng khí thế đó cũng không tiếng động khiến người ta cảm giác bị áp bách.
Hắn đi tới cửa, có người giúp việc cung kính giúp hắn thay giày thành dép trong nhà sạch sẽ.
Nhìn người quen trước mắt, Trình Vũ theo bản năng dừng chân. Mọi chuyện hết thảy tới quá đột nhiên, đột nhiên cô tỉnh lại, đột nhiên biết được tin Lục Vân Cảnh giết người bị bắn chết, đột nhiên cô bị giết, sau đó lại đột nhiên về lại mười năm trước, nhân sinh lạc khởi chỉ ngắn ngủi trong mấy giờ. Cô còn không kịp thở đã hoàn thành một vòng luân hồi.
Một khắc trước, còn cùng Lục Vân Cảnh sinh tử xa nhau, còn có rất nhiều bí mật chưa kịp hỏi rõ ràng, nhưng ngay lúc này hắn lại sống sờ sờ trước mặt cô, nhưng là cô của mười năm sau đối mặt với Lục Vân Cảnh mười năm trước.
Trình Vũ chưa bao giờ chân chính hiểu về Lục Vân Cảnh.
Chỉ là, người giết cô thật sự là người nhà nạn nhân sao?
Không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ cảm thấy trước khi rời đi hung thủ nhìn chăm chú cô, thời điểm đó tựa hồ là hắn đang cười.
Trình vũ cảm thấy hung thủ biết cô……
Máu tươi chảy càng nhiều khiến thân thể cô lạnh đi, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Trước mắt Trình Vũ là một đóng máu tươi, trong lòng cô thầm nghĩ, cuối cùng vẫn cô phụ hảo tâm của Lục Vân Cảnh rồi, hắn hao hết tâm tư mới cứu được mệnh cô, vậy mà giờ cứ như vậy không còn.
Trình Vũ bị ánh sáng ban ngày kích thích mà tỉnh lại, cô híp mắt cố thích ứng với ánh sáng mới mở mắt ra, thực ngoài ý muốn khi thấy mình đang nằm trong một cái phòng sạch sẽ thoải mái lại hoa lệ lộng lẫy.
Trình Vũ nhận ra đây là phòng cô
Nhưng vì sao bây giờ cô còn ý thức, hay là người nọ cũng chưa giết chết cô?
Trình Vũ thử ngồi dậy mới phát hiện không thích hợp, ngực cô không bị đau vì cử động, cảm giác trên người cũng không hư nhược như trước.
Theo bản năng cô đưa tay sờ trong áo ngủ, sờ xong cô đại kinh thất sắc.
Ngực da thịt bóng loáng tinh tế, một chút vết thương cũng không có!!
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trước khi mất ý thức cô còn bị người ta đâm một đao, hiện giờ không những cô không chết, mà lại còn từ trên giường tỉnh lại chẳng có một vết thương nào. Bao gồm cả vết thương mà Lục Vân Cảnh đổi mạng lưu lại cho cô cũng không tồn tại.
Chuyện này hoàn toàn bất hợp lý nha!
Trình Vũ bắt đầu nghi mình đang nằm mơ, thì đột nhiên cô nghe tiếng đập cửa, Trình Vũ ngẩn người, suy tư trong chốc lát mới xuống giường mở cửa.
Ngoài cửa có một phụ nữ trung niên, mặc đồng phục màu đen, nhìn thấy cô mở cửa liền cười nói:
“Phu nhân, bữa sáng đã xong, mau xuống ăn đi.”
Trình Vũ ngơ ngác nhìn người trước mắt, một lúc lâu mới phản ứng lại, vẻ mặt Trình Vũ kinh ngạc:
“ Thất…… Thất tẩu, sao lại ở chỗ này?”
Đại khái là phản ứng của Trình Vũ quá lớn, thất tẩu cũng nghi hoặc nhìn cô một cái, tiện đà nói: “Hôm nay là ngày tôi đi làm, phu nhân làm sao vậy?”
“……”
Sao có thể chứ? Thời điểm cô về, người làm trong nhà đã hoàn toàn nghỉ hết, thất tẩu trở lại khi nào nhỉ?
Trình Vũ đang mông lung thì nghe dưới lầu có người gọi Thất tẩu, Thất tẩu trả lời xong lại nói: “Tôi còn có chuyện cần làm nên xuống lầu trước, phu nhân thu thập xong thì xuống dưới ăn sáng nhé.”
Thất tẩu rời đi thật lâu Trình Vũ mới hoàn hồn, cô trở lại trong phòng, nhìn căn phòng quen thuộc đầu đầy dấu chấm hỏi.
Trình Vũ đảo mắt qua tủ ngay đầu giường, thì thấy một cái di động, là loại di động kiểu cũ trí, thiết kế cục gạch không chút mỹ cảm, mẫu này đã nhiều năm trước, vì sao lại có trên tủ giường cô vậy nhỉ?
Trình Vũ đi qua lấy điện thoại di động xem màn hình hiển thì ngày mà sợ hết hồn.
“02/07/2010?!!!!”
Cái gì vậy trời? Sao trên di động lại là năm 2010?! Nếu nói cô hôn mê hai năm thì trước mắt phải là 2020 chứ nhỉ?!
Trình Vũ bắt đầu phát hiện những điểm không thích hợp, đầu tiên là đôi tay trắng nõn tinh tế, hoàn toàn không giống sự mất nước sau khi sinh bệnh, lúc đó tay cô như là nhánh cây khô.
Bỗng nhiên Trình Vũ vội vàng tới trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong gương mà ngây người.
Khuôn mặt tiêu chuẩn hình trứng ngỗng, đôi mắt to tròn sáng ngời, tràn ngập sức sống tuổi trẻ. Cái mũi cao thanh thoát, làn da thủy nộn trắng hồng, môi giống màu hoa anh đào hồng nhuận co dãn dụ hoặc. Hoàn toàn không phải vẻ tiều tụy khi trước. Trình Vũ đưa tay nhéo cánh tay, sự đau đớn truyền như nhắc nhở cô chuyện trước mắt không phải là mơ.
Trình Vũ ngồi trên giường nửa giờ, Thất tẩu lại lên kêu một lần nữa, nhưng Trình Vũ không mở cửa. Chuyện không thể tưởng tượng, không thể tin được vẫn là sự thật, cô thật sự đã về lại mười năm trước.
Khi mà Lục Vân Cảnh kết hôn cùng cô chưa tới một năm, thân thể cô cũng khoẻ mạnh, mà Lục Vân Cảnh cũng không vì cứu cô mà giết người bị bắt.
Nửa giờ sau, cuối cùng cô cũng hoàn hồn thay quần áo ra cửa. Ngoài cửa là một hành lang trải thảm hoa lệ mềm mại, mỗi một thứ đều giá trị xa xỉ, nhưng ở chỗ này cũng chỉ là dệt hoa lên gấm thôi. Chạm thang cuốn chạm trổ tinh xảo không dính chút bụi trần, trên đỉnh đầu là một đèn treo tinh xảo, phía trên đó có một đồ án họa sơn dầu mạ vàng, phóng nhãn khắp phòng mỗi một chỗ đều tẫn hiện xa hoa lãng phí.
Trình Vũ đánh giá căn biệt thự, nó đã khác hoàn toàn lúc trước, trước đó tĩnh mịch bao nhiêu, thì hiện tại nó đã có sinh lực tồn tại.
Ánh mắt cô chậm rãi nhìn từ đèn treo xuống tới cửa.
Lục Vân Cảnh từ ngoài cửa đi vào, trên người hắn chỉ mặc một quần đùi, nửa người trên khoác áo tắm lộ ra lồng ngực rắn chắc đầy cơ bắp. Đầu tóc bị ướt mồ hôi, có một ít vươn ở trán. Nhưng dù đầu tóc loạn xạ thì cũng không làm vỡ được sự lãnh ngạnh kiên nghị kia, mày đậm cùng ánh mắt thâm thúy làm người nhìn sợ hãi càng khiến gương mặt hắn có thêm vài phần sắc lạnh, đặc biệt là cánh môi mỏng thói quen cong lên khóe miệng tựa hồ chỉ có một biểu cảm, không nói câu nào nhưng khí thế đó cũng không tiếng động khiến người ta cảm giác bị áp bách.
Hắn đi tới cửa, có người giúp việc cung kính giúp hắn thay giày thành dép trong nhà sạch sẽ.
Nhìn người quen trước mắt, Trình Vũ theo bản năng dừng chân. Mọi chuyện hết thảy tới quá đột nhiên, đột nhiên cô tỉnh lại, đột nhiên biết được tin Lục Vân Cảnh giết người bị bắn chết, đột nhiên cô bị giết, sau đó lại đột nhiên về lại mười năm trước, nhân sinh lạc khởi chỉ ngắn ngủi trong mấy giờ. Cô còn không kịp thở đã hoàn thành một vòng luân hồi.
Một khắc trước, còn cùng Lục Vân Cảnh sinh tử xa nhau, còn có rất nhiều bí mật chưa kịp hỏi rõ ràng, nhưng ngay lúc này hắn lại sống sờ sờ trước mặt cô, nhưng là cô của mười năm sau đối mặt với Lục Vân Cảnh mười năm trước.
Trình Vũ chưa bao giờ chân chính hiểu về Lục Vân Cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.