Chương 8:
Tử Thanh Du
12/11/2022
Trình gia đã từng là nơi ấm áp nhất với cô, nhưng từ khi biết chân tướng cô chỉ muốn chạy trốn thật xa, không bao giờ trở lại nơi này nữa.
Mà cha mẹ người từ nhỏ thương yêu cô nhất, thì ra bọn họ yêu thương cô bất quá cũng chỉ là một loại cảm tình ký thác, trong lòng Trình Vũ khổ sở không thể tả.
Không có ngăn cách là chuyện không có khả năng, thậm chí có đôi khi cô còn có cảm giác oán hận họ, nếu từ lúc đầu họ nói cho cô, cô chỉ là con nuôi, thì hôm nay cô cũng sẽ không thể thừa nhận thế này.
Cho nên cô trốn tránh Trình gia cũng đồng thời trốn tránh cha mẹ nuôi.
Cách nhiều năm như vậy, giờ nhớ lại thời điểm đó nội tâm cũng không nổi song lớn nữa.
Đã từng cảm thấy nếu có thể cô vĩnh viễn sẽ không bước vào cửa Trình gia, nhưng hiện tại đứng trước cửa Trình gia cô cũng không thấy không thể đối mặt.
Trình Vũ cúi đầu nhìn đùi phải, lúc ấy bị ngã cô cảm thấy đau thật lâu, thậm chí còn nghĩ vĩnh viễn không đứng dậy nổi, cũng may là trời cao không tuyệt đường, ít nhất cô còn có thể đi bình thường hoặc lái xe, chỉ là vận động kịch liệt thì không dám làm.
Đời trước, bởi vì đả kích lớn nên Trình Vũ không có sức đòi công đạo, sau đó chậm rãi trở thành một người cam chịu, lười cùng những người đó dây dưa.
Chỉ là hiện tại……
Đã trải qua một lần sinh tử, biết cuộc sống của mình có lẽ chỉ còn lại tám năm……
Không lẽ vẫn giống như trước đây, trầm mặc, nhẫn nại, yên lặng nuốt xuống hết ủy khuất sao?
Không!
Cuộc đời như vậy trải qua một lần là đủ rồi, giờ quay lại, cô sẽ không nén giận nữa, Trình Vũ muốn sống thật thống khoái, thiếu ai cô sẽ chậm rãi đền bù, người thiếu cô, cô sẽ không khoan nhượng đòi lại!
Trình Vũ trực tiếp đi vào hậu viện Trình gia vì mẹ nuôi cô ở nơi này. Kỳ thật trước đó mẹ nuôi ở tại lầu chính, chỉ là sau khi cha nuôi qua đời, không có ai chống lưng ở nơi nhiều ít cũng chịu chút ủy khuất, mẹ nuôi là người không tranh không đoạt nên liền dọn đến hậu viện ở.
Chỗ này có hai tầng, tuy rằng không thể so với lầu chính, nhưng đồ đạt bên trong đều đầy đủ, một mình mẹ nuôi ở cũng ổn.
Cửa lớn không mở, Trình Vũ trực tiếp lên lầu hai, dưỡng mẫu không ở trong phòng, Trình Vũ lại đi đến thư phòng, Trình Vũ tới cửa đã thấy mẹ nuôi ở bên trong vẽ tranh.
Mẹ nuôi có cái tên thực êm tai là Lâm Giai Nhân, người cũng như tên xác thật đây là một giai nhân dịu dàng hào phóng khuynh thành, chẳng sợ lớn tuổi dung nhan bị năm tháng ăn mòn, trên người mẹ nuôi khí chất như được lắng đọng lại không ai có thể so sánh. Những năm tuổi trẻ mẹ nuôi là họa sĩ, kỹ thuật vẽ của Trình Vũ cũng do một tay mẹ nuôi dạy dỗ.
Lâm Giai nhân nghe được động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Trình Vũ tựa hồ bà ngẩn người, ngay sau đó lại ôn hòa từ ái cười từ ánh mắt đến giữa mày, bà vội buông bút vẽ đi tới, trong giọng nói lộ ra kinh hỉ:
“Bảo Bảo, sao con lại đây?”
Bảo Bảo là nhũ danh của Trình Vũ, từ nhỏ ba mẹ nuôi đã gọi cô như vậy.
Lâm Giai nhân có vẻ kích động, đi đến trước mặt Trình Vũ, nhịn không được muốn nắm tay cô, chỉ là khi bàn tay giơ ra mới ý thức được…, bà vội vàng dừng tay, hỏi:
“Con ăn cơm chưa?”
Trình Vũ nhìn động tác của mẹ nuôi mà lòng khổ nói không nên lời.
Trước kia quan hệ gia đình rất thân mật chỉ từ sinh nhật mười tám tuổi Trình Vũ mới cố tình xa cách cha mẹ nuôi, cho nên cô cũng có thể hiểu vì sao mẹ nuôi muốn tới gần rồi lại không dám chạm cô.
Sau khi chuyện năm đó phát sinh, Trình Vũ oán hận Trình gia bao gồm cả dưỡng phụ dưỡng mẫu, chỉ là sau đó lại trải qua nhiều chuyện khác mới chậm rãi biết mình không hiểu chuyện thế nào, mặc dù tình yêu thương đó chỉ là chút cảm tình ký thác, mặc dù cô chỉ là con nuôi, nhưng từ nhỏ đến lớn xác thật họ cũng rất thương yêu cô, hơn nữa khi được chứng kiến cảnh thân sinh cha mẹ lạnh nhạt sau này, Trình Vũ càng thêm cảm thấy mình ngốc nghếch cỡ nào khi cố tình xa cách cha mẹ nuôi.
Chỉ là khi đó có muốn hiếu kính cũng đã không còn kịp, dưỡng phụ đã qua đời, mà dưỡng mẫu không quá mấy năm sau cũng tự sát.
Hiện tại, Trình Vũ về lại mười năm trước, thật đáng tiếc khi không có cách nào tẫn hiếu với cha nuôi, nhưng may vẫn còn mẹ nuôi, cô còn cơ hội báo đáp ân dưỡng dục này.
Trình Vũ hít sâu một hơi, tự nhiên, thân mật giữ chặt tay mẹ nuôi: “ Con ăn cơm xong mới lại đây thăm mẹ một chút, mẹ khỏe chứ? Có ai khi dễ mẹ không?”
Thân thể Lâm Giai Nhân cứng đờ, hiển nhiên là không đoán được cảnh Trình Vũ sẽ chủ động thân cận, nhưng có thể nhìn ra được bà Lâm thật cao hứng, sắc mặt cũng đẹp hơn không ít.
Con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sống rất tốt, chính con hãy sống tốt là được.” Lâm Giai Nhân kéo tay cô xuống lầu, vừa đi vừa nói:
“Lúc trước con vội, cũng không nói được mấy câu, con cùng Lục Vân Cảnh thế nào? Cậu ấy đối với con tốt chứ?”
Trình Vũ cười nói: “ Anh ấy đối xử với con thực tốt mẹ ạ.”
Lâm Giai Nhân dẫn cô xuống dưới phòng khách ngồi xuống, lại dặn dò thấm thía:
“Mặc dù con chọn cùng cậu ấy kết hôn, thì không cần vội vàng công tác, hãy dành nhiều thời gian chăm chút cho hôn nhân.”
Mà cha mẹ người từ nhỏ thương yêu cô nhất, thì ra bọn họ yêu thương cô bất quá cũng chỉ là một loại cảm tình ký thác, trong lòng Trình Vũ khổ sở không thể tả.
Không có ngăn cách là chuyện không có khả năng, thậm chí có đôi khi cô còn có cảm giác oán hận họ, nếu từ lúc đầu họ nói cho cô, cô chỉ là con nuôi, thì hôm nay cô cũng sẽ không thể thừa nhận thế này.
Cho nên cô trốn tránh Trình gia cũng đồng thời trốn tránh cha mẹ nuôi.
Cách nhiều năm như vậy, giờ nhớ lại thời điểm đó nội tâm cũng không nổi song lớn nữa.
Đã từng cảm thấy nếu có thể cô vĩnh viễn sẽ không bước vào cửa Trình gia, nhưng hiện tại đứng trước cửa Trình gia cô cũng không thấy không thể đối mặt.
Trình Vũ cúi đầu nhìn đùi phải, lúc ấy bị ngã cô cảm thấy đau thật lâu, thậm chí còn nghĩ vĩnh viễn không đứng dậy nổi, cũng may là trời cao không tuyệt đường, ít nhất cô còn có thể đi bình thường hoặc lái xe, chỉ là vận động kịch liệt thì không dám làm.
Đời trước, bởi vì đả kích lớn nên Trình Vũ không có sức đòi công đạo, sau đó chậm rãi trở thành một người cam chịu, lười cùng những người đó dây dưa.
Chỉ là hiện tại……
Đã trải qua một lần sinh tử, biết cuộc sống của mình có lẽ chỉ còn lại tám năm……
Không lẽ vẫn giống như trước đây, trầm mặc, nhẫn nại, yên lặng nuốt xuống hết ủy khuất sao?
Không!
Cuộc đời như vậy trải qua một lần là đủ rồi, giờ quay lại, cô sẽ không nén giận nữa, Trình Vũ muốn sống thật thống khoái, thiếu ai cô sẽ chậm rãi đền bù, người thiếu cô, cô sẽ không khoan nhượng đòi lại!
Trình Vũ trực tiếp đi vào hậu viện Trình gia vì mẹ nuôi cô ở nơi này. Kỳ thật trước đó mẹ nuôi ở tại lầu chính, chỉ là sau khi cha nuôi qua đời, không có ai chống lưng ở nơi nhiều ít cũng chịu chút ủy khuất, mẹ nuôi là người không tranh không đoạt nên liền dọn đến hậu viện ở.
Chỗ này có hai tầng, tuy rằng không thể so với lầu chính, nhưng đồ đạt bên trong đều đầy đủ, một mình mẹ nuôi ở cũng ổn.
Cửa lớn không mở, Trình Vũ trực tiếp lên lầu hai, dưỡng mẫu không ở trong phòng, Trình Vũ lại đi đến thư phòng, Trình Vũ tới cửa đã thấy mẹ nuôi ở bên trong vẽ tranh.
Mẹ nuôi có cái tên thực êm tai là Lâm Giai Nhân, người cũng như tên xác thật đây là một giai nhân dịu dàng hào phóng khuynh thành, chẳng sợ lớn tuổi dung nhan bị năm tháng ăn mòn, trên người mẹ nuôi khí chất như được lắng đọng lại không ai có thể so sánh. Những năm tuổi trẻ mẹ nuôi là họa sĩ, kỹ thuật vẽ của Trình Vũ cũng do một tay mẹ nuôi dạy dỗ.
Lâm Giai nhân nghe được động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Trình Vũ tựa hồ bà ngẩn người, ngay sau đó lại ôn hòa từ ái cười từ ánh mắt đến giữa mày, bà vội buông bút vẽ đi tới, trong giọng nói lộ ra kinh hỉ:
“Bảo Bảo, sao con lại đây?”
Bảo Bảo là nhũ danh của Trình Vũ, từ nhỏ ba mẹ nuôi đã gọi cô như vậy.
Lâm Giai nhân có vẻ kích động, đi đến trước mặt Trình Vũ, nhịn không được muốn nắm tay cô, chỉ là khi bàn tay giơ ra mới ý thức được…, bà vội vàng dừng tay, hỏi:
“Con ăn cơm chưa?”
Trình Vũ nhìn động tác của mẹ nuôi mà lòng khổ nói không nên lời.
Trước kia quan hệ gia đình rất thân mật chỉ từ sinh nhật mười tám tuổi Trình Vũ mới cố tình xa cách cha mẹ nuôi, cho nên cô cũng có thể hiểu vì sao mẹ nuôi muốn tới gần rồi lại không dám chạm cô.
Sau khi chuyện năm đó phát sinh, Trình Vũ oán hận Trình gia bao gồm cả dưỡng phụ dưỡng mẫu, chỉ là sau đó lại trải qua nhiều chuyện khác mới chậm rãi biết mình không hiểu chuyện thế nào, mặc dù tình yêu thương đó chỉ là chút cảm tình ký thác, mặc dù cô chỉ là con nuôi, nhưng từ nhỏ đến lớn xác thật họ cũng rất thương yêu cô, hơn nữa khi được chứng kiến cảnh thân sinh cha mẹ lạnh nhạt sau này, Trình Vũ càng thêm cảm thấy mình ngốc nghếch cỡ nào khi cố tình xa cách cha mẹ nuôi.
Chỉ là khi đó có muốn hiếu kính cũng đã không còn kịp, dưỡng phụ đã qua đời, mà dưỡng mẫu không quá mấy năm sau cũng tự sát.
Hiện tại, Trình Vũ về lại mười năm trước, thật đáng tiếc khi không có cách nào tẫn hiếu với cha nuôi, nhưng may vẫn còn mẹ nuôi, cô còn cơ hội báo đáp ân dưỡng dục này.
Trình Vũ hít sâu một hơi, tự nhiên, thân mật giữ chặt tay mẹ nuôi: “ Con ăn cơm xong mới lại đây thăm mẹ một chút, mẹ khỏe chứ? Có ai khi dễ mẹ không?”
Thân thể Lâm Giai Nhân cứng đờ, hiển nhiên là không đoán được cảnh Trình Vũ sẽ chủ động thân cận, nhưng có thể nhìn ra được bà Lâm thật cao hứng, sắc mặt cũng đẹp hơn không ít.
Con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sống rất tốt, chính con hãy sống tốt là được.” Lâm Giai Nhân kéo tay cô xuống lầu, vừa đi vừa nói:
“Lúc trước con vội, cũng không nói được mấy câu, con cùng Lục Vân Cảnh thế nào? Cậu ấy đối với con tốt chứ?”
Trình Vũ cười nói: “ Anh ấy đối xử với con thực tốt mẹ ạ.”
Lâm Giai Nhân dẫn cô xuống dưới phòng khách ngồi xuống, lại dặn dò thấm thía:
“Mặc dù con chọn cùng cậu ấy kết hôn, thì không cần vội vàng công tác, hãy dành nhiều thời gian chăm chút cho hôn nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.