Chương 41: Đồng cỏ quỷ
Cẩu Tác Giả
21/12/2023
Sau đó, Diệp Bạch nhanh chóng chạy lại phía Uyển Đình.
"Ta đi tiếp thôi."
Diệp Bạch lên tiếng nói.
Uyển Đình nghe xong, bắt đầu đi tiếp, còn Diệp Bạch theo sau.
"Ngươi không có tên a?"
Diệp Bạch lên tiếng hỏi, sinh vật đó liền gật đầu, thấy vậy, Diệp Bạch nghĩ một hồi rồi nói.
"Ngươi toàn là màu đen, vậy ta sẽ gọi ngươi là tiểu hắc, được không a?"
Nghe xong lời Diệp Bạch, sinh vật đó liền gật đầu.
Hai người vẫn tiếp tục đi, mặt trời dần lặn xuống, trời sắp tối, nhưng họ vẫn chưa có chỗ nghỉ chân, dù gì, lần trước họ ngủ ở nơi khá an toàn, nhưng lần này, nơi họ đang đứng không an toàn tí nào.
Nhìn thì có vẻ, nơi đây chỉ là một cánh đồng cỏ bình thường, nhưng đây chính là nơi, xuất hiện nhiều hung thú, việc ngủ qua đêm ở đây, là vô cùng nguy hiểm.
"Cũng trễ rồi, chúng ta nghỉ chân ở đây đi."
Diệp Bạch nói xong, liền ngồi xuống đồng cỏ xanh tươi.
"Nhưng, Diệp tiên nhân, nơi này nguy hiểm lắm."
Đáp lại sự bối rối của Uyển Đình, Diệp Bạch chỉ nằm xuống, đơn giản nói.
"Có ta ở đây, thì không có gì nguy hiểm, ngươi yên tâm."
Cũng không còn cách nào, Uyển Đình chỉ có thể ngồi cạnh Diệp Bạch, mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn, xung quanh dần tối đi, Uyển Đình cứ cảm giác, lạnh sống lưng, nhưng nhìn qua, lại thấy Diệp Bạch vẫn đang nằm ung dung.
Không lâu sau, Diệp Bạch cũng đã thiếp đi, để lại Uyển Đình vẫn thức, không dám ngủ vì sợ.
"Rầm."
Một tiếng vô cùng chói tai vang lên, cứ như có thứ gì đó, vừa rơi từ trên trời xuống, Uyển Đình tuy sợ, nhưng lại tò mò nhiều hơn, cô liền ngồi dậy, rón rén đi đến nơi phát ra tiếng động, ở đó, có một tấm bia đá khá lớn, cao hơn cả Uyển Đình.
Uyển Đình đi đến gần bia đá đó, trên đó có khắc rất nhiều chữ, nhưng đã bị bụi che đi, cô đưa tay, lau sạch bụi trên đó, rồi nhìn lại, nhưng những chữ này, được viết bằng văn tự cổ, đọc mãi Uyển Đình vẫn không hiểu chữ nào.
Đúng lúc Uyển Đình bỏ cuộc, vừa định rời đi, thì từ bia đá, một luồng xung kích phát ra, không gian xung quanh, từ tấm bia đá, một bóng đen dần xuất hiện.
Ánh trăng chiếu sáng, giúp Uyển Đình nhìn rõ được người trước mặt, đó là nữ nhân, trên người mặc y phục đỏ, tóc đen dài, nó từ từ bước đến chỗ Uyển Đình, cô muốn chạy đi, nhưng cả cơ thể không chịu di chuyển, nó bóp lấy cổ Uyển Đình, nâng cả người cô lên.
Đúng lúc này, Diệp Bạch đang ngủ, bỗng cảm nhận được tà khí, liền nhanh chóng thức dậy, nhìn một vòng, vẫn không thấy Uyển Đình đâu, biết có chuyện chẳng lành, Diệp Bạch liền ngồi dậy, đi về hướng phát ra tà khí.
Đến nơi, đã thấy Uyển Đình bị bóp cổ.
Cơ thể ta vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, đành liều một phen vậy.
Nghĩ xong, Diệp Bạch phóng đến chỗ Uyển Đình, nó thấy có người đến, nhưng vẫn không thả Uyển Đình ra, mà dùng tay còn lại, chặn Diệp Bạch.
Diệp Bạch tập trung linh lực vào tay.
Dễ dàng chặn được ta, e là khó đánh rồi.
Xong một lần nữa, lao đến đánh một đòn, nhưng vẫn như cũ, nó vẫn chỉ dùng một tay, là đã chặn được đòn đó, biết bản thân, hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.
Diệp Bạch liền truyền linh lực, đều trên cơ thể, để nâng bản thân lên, lơ lửng giữa không trung, miệng nở một nụ cười, nhìn về phía nó mà hỏi.
"Ngươi tên gì."
"Ta không có tên."
Nó hạ Uyển Đình xuống, buông cô ra, rồi đi đến phía Diệp Bạch, hỏi.
"Ngươi là ai."
Diệp Bạch đáp xuống mặt đất, nhìn thứ trước mặt, đơn giản đáp.
"Đế."
Nghe được lời Diệp Bạch nói, nó nở ra một nụ cười.
"Đế? Nếu ngươi là đế, vậy ta phải là thần."
Nói xong, nó đánh ra một đòn cực mạnh, về phía Diệp Bạch, đòn này mang theo rất nhiều linh lực, đúng lúc hắn nghĩ bản thân đã chết, thì tiểu hắc, từ trên vai đã bò xuống chặn lại đòn này.
Đây đã là đòn toàn lực của ta, vậy mà hắn không bị trầy xước, một chút nào.
Nó hoảng sợ mà nghĩ.
Thấy được vẻ mặt hoảng sợ của nó, Diệp Bạch liền nói tiếp.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là theo ta, nhận ta làm chủ nhân, hai là chết."
Nó nghe xong, liền quỳ xuống.
"Bái kiến chủ nhân."
Diệp Bạch nghĩ một lúc rồi nói.
"Ta đã có tiểu hắc rồi, vậy ngươi sẽ là tiểu bạch."
"Rõ, thưa chủ nhân."
Xong Diệp Bạch đi đến chỗ Uyển Đình.
Vẫn chưa chết, vết thương của cô ta khá nhẹ, chắc mấy ngày nữa cũng sẽ lành.
Nghĩ xong, Diệp Bạch nằm xuống.
"Ngươi canh cho ta ngủ đi."
Nói xong, liền nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Uyển Đình thức dậy, gãi gãi đầu.
Không lẽ những thứ đêm qua là mơ a?
Diệp Bạch cũng từ từ ngồi dậy, mệt mỏi nói.
"Chúng ta đi tiếp thôi."
Rồi đưa mắt nhìn xung quang, vẫn không thấy tiểu bạch đâu, nghĩ nó đã bỏ trốn, thì đúng lúc có tiếng vang lên.
"Chủ nhân ta ở đây."
Nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, Diệp Bạch mới thấy, tiểu bạch đã biến nhỏ lại, đứng trên vai trái của Diệp Bạch, còn vai phải là tiểu hắc.
"Ta đi tiếp thôi."
Diệp Bạch lên tiếng nói.
Uyển Đình nghe xong, bắt đầu đi tiếp, còn Diệp Bạch theo sau.
"Ngươi không có tên a?"
Diệp Bạch lên tiếng hỏi, sinh vật đó liền gật đầu, thấy vậy, Diệp Bạch nghĩ một hồi rồi nói.
"Ngươi toàn là màu đen, vậy ta sẽ gọi ngươi là tiểu hắc, được không a?"
Nghe xong lời Diệp Bạch, sinh vật đó liền gật đầu.
Hai người vẫn tiếp tục đi, mặt trời dần lặn xuống, trời sắp tối, nhưng họ vẫn chưa có chỗ nghỉ chân, dù gì, lần trước họ ngủ ở nơi khá an toàn, nhưng lần này, nơi họ đang đứng không an toàn tí nào.
Nhìn thì có vẻ, nơi đây chỉ là một cánh đồng cỏ bình thường, nhưng đây chính là nơi, xuất hiện nhiều hung thú, việc ngủ qua đêm ở đây, là vô cùng nguy hiểm.
"Cũng trễ rồi, chúng ta nghỉ chân ở đây đi."
Diệp Bạch nói xong, liền ngồi xuống đồng cỏ xanh tươi.
"Nhưng, Diệp tiên nhân, nơi này nguy hiểm lắm."
Đáp lại sự bối rối của Uyển Đình, Diệp Bạch chỉ nằm xuống, đơn giản nói.
"Có ta ở đây, thì không có gì nguy hiểm, ngươi yên tâm."
Cũng không còn cách nào, Uyển Đình chỉ có thể ngồi cạnh Diệp Bạch, mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn, xung quanh dần tối đi, Uyển Đình cứ cảm giác, lạnh sống lưng, nhưng nhìn qua, lại thấy Diệp Bạch vẫn đang nằm ung dung.
Không lâu sau, Diệp Bạch cũng đã thiếp đi, để lại Uyển Đình vẫn thức, không dám ngủ vì sợ.
"Rầm."
Một tiếng vô cùng chói tai vang lên, cứ như có thứ gì đó, vừa rơi từ trên trời xuống, Uyển Đình tuy sợ, nhưng lại tò mò nhiều hơn, cô liền ngồi dậy, rón rén đi đến nơi phát ra tiếng động, ở đó, có một tấm bia đá khá lớn, cao hơn cả Uyển Đình.
Uyển Đình đi đến gần bia đá đó, trên đó có khắc rất nhiều chữ, nhưng đã bị bụi che đi, cô đưa tay, lau sạch bụi trên đó, rồi nhìn lại, nhưng những chữ này, được viết bằng văn tự cổ, đọc mãi Uyển Đình vẫn không hiểu chữ nào.
Đúng lúc Uyển Đình bỏ cuộc, vừa định rời đi, thì từ bia đá, một luồng xung kích phát ra, không gian xung quanh, từ tấm bia đá, một bóng đen dần xuất hiện.
Ánh trăng chiếu sáng, giúp Uyển Đình nhìn rõ được người trước mặt, đó là nữ nhân, trên người mặc y phục đỏ, tóc đen dài, nó từ từ bước đến chỗ Uyển Đình, cô muốn chạy đi, nhưng cả cơ thể không chịu di chuyển, nó bóp lấy cổ Uyển Đình, nâng cả người cô lên.
Đúng lúc này, Diệp Bạch đang ngủ, bỗng cảm nhận được tà khí, liền nhanh chóng thức dậy, nhìn một vòng, vẫn không thấy Uyển Đình đâu, biết có chuyện chẳng lành, Diệp Bạch liền ngồi dậy, đi về hướng phát ra tà khí.
Đến nơi, đã thấy Uyển Đình bị bóp cổ.
Cơ thể ta vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, đành liều một phen vậy.
Nghĩ xong, Diệp Bạch phóng đến chỗ Uyển Đình, nó thấy có người đến, nhưng vẫn không thả Uyển Đình ra, mà dùng tay còn lại, chặn Diệp Bạch.
Diệp Bạch tập trung linh lực vào tay.
Dễ dàng chặn được ta, e là khó đánh rồi.
Xong một lần nữa, lao đến đánh một đòn, nhưng vẫn như cũ, nó vẫn chỉ dùng một tay, là đã chặn được đòn đó, biết bản thân, hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.
Diệp Bạch liền truyền linh lực, đều trên cơ thể, để nâng bản thân lên, lơ lửng giữa không trung, miệng nở một nụ cười, nhìn về phía nó mà hỏi.
"Ngươi tên gì."
"Ta không có tên."
Nó hạ Uyển Đình xuống, buông cô ra, rồi đi đến phía Diệp Bạch, hỏi.
"Ngươi là ai."
Diệp Bạch đáp xuống mặt đất, nhìn thứ trước mặt, đơn giản đáp.
"Đế."
Nghe được lời Diệp Bạch nói, nó nở ra một nụ cười.
"Đế? Nếu ngươi là đế, vậy ta phải là thần."
Nói xong, nó đánh ra một đòn cực mạnh, về phía Diệp Bạch, đòn này mang theo rất nhiều linh lực, đúng lúc hắn nghĩ bản thân đã chết, thì tiểu hắc, từ trên vai đã bò xuống chặn lại đòn này.
Đây đã là đòn toàn lực của ta, vậy mà hắn không bị trầy xước, một chút nào.
Nó hoảng sợ mà nghĩ.
Thấy được vẻ mặt hoảng sợ của nó, Diệp Bạch liền nói tiếp.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là theo ta, nhận ta làm chủ nhân, hai là chết."
Nó nghe xong, liền quỳ xuống.
"Bái kiến chủ nhân."
Diệp Bạch nghĩ một lúc rồi nói.
"Ta đã có tiểu hắc rồi, vậy ngươi sẽ là tiểu bạch."
"Rõ, thưa chủ nhân."
Xong Diệp Bạch đi đến chỗ Uyển Đình.
Vẫn chưa chết, vết thương của cô ta khá nhẹ, chắc mấy ngày nữa cũng sẽ lành.
Nghĩ xong, Diệp Bạch nằm xuống.
"Ngươi canh cho ta ngủ đi."
Nói xong, liền nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Uyển Đình thức dậy, gãi gãi đầu.
Không lẽ những thứ đêm qua là mơ a?
Diệp Bạch cũng từ từ ngồi dậy, mệt mỏi nói.
"Chúng ta đi tiếp thôi."
Rồi đưa mắt nhìn xung quang, vẫn không thấy tiểu bạch đâu, nghĩ nó đã bỏ trốn, thì đúng lúc có tiếng vang lên.
"Chủ nhân ta ở đây."
Nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, Diệp Bạch mới thấy, tiểu bạch đã biến nhỏ lại, đứng trên vai trái của Diệp Bạch, còn vai phải là tiểu hắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.