Chương 24: Trở lại tông môn
Cẩu Tác Giả
04/12/2023
Thời gian thấm thoát trôi, thoáng chốc mà Diệp Bạch đã trải qua ba tháng trong bí cảnh, thứ thu được cũng không ít, Diệp Bạch ngồi xuống lớp
tuyết.
Bí cảnh cũng chỉ còn hôm nay nữa là đóng lại, Diệp Bạch ngồi nghỉ ngơi, chờ đến lúc bí cảnh kết thúc, trước mặt Diệp Bạch, một cánh cổng không gian xuất hiện, Diệp Bạch không nhanh cũng không chậm, ngồi dậy rồi đi vào trong cảnh cổng đó.
Mọi thứ diễn ra giống hết lúc bước vào, khi mở mắt ra, Diệp Bạch đã xuất hiện lại ở chỗ cũ, xong Diệp Bạch đi lại vào trong thành, đến quán trọ thuê lúc trước, để tìm ba người kia.
Vừa thấy cậu bước vào, ông chủ liền chạy ra.
"Ha! Chàng trai, cuối cùng cậu cũng về, bạn của cậu nhờ ta gửi thứ này cho cậu."
Nói xong ông ta đưa một tờ giấy vào tay Diệp Bạch rồi rời đi, trong tờ giấy viết là.
Diệp huynh, bọn ta cùng Ngô huynh lên đường trước, không đến tông môn của huynh nữa, nếu muốn gặp mặt, huynh hãy bóp nát tấm phù này.
Đi theo tờ giấy là một tấm phù màu vàng, Diệp Bạch đọc xong, liền cất tấm phù vào trong y phục, rồi đi ra khỏi quán trọ.
Bây giờ Diệp Bạch hoàn toàn có thể không trở lại tông môn, nhưng hắn muốn tìm hiểu thêm về tên sư tôn kia, cộng với sức mạnh bây giờ của Diệp Bạch, thì vẫn còn quá yếu, cần phải tìm được nơi an toàn, để chuyên tâm tu luyện.
Nên vì thế mà Diệp Bạch quyết định trở lại tông môn, Diệp Bạch nhanh chóng rời khỏi thành Thiên Bắc, rồi dùng ngự kiếm phi hành, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Mười hai ngày sau.
Diệp Bạch thuận lợi trở về lại tông môn, hắn nhanh chóng nhảy xuống Toàn phong, nơi đây vẫn không có gì khác biệt, vẫn chỉ có một ngôi nhà nhỏ, Diệp Bạch từ từ tiến đến phía ngôi nhà.
"Đồ nhi, ngươi vẫn còn sống a, tư cứ nghĩ ngươi đã chết rồi."
Một tiếng nói bất ngờ vang lên, Diệp Bạch đưa mắt nhìn qua, nhưng lại bất ngờ khi nó phát ra từ một nữ nhân, Diệp Bạch vội chạy lại, vẻ mặt hốt hoảng nói.
"Sư tôn, sao người lại thành con gái rồi a?"
Tử Yến đẩy Diệp Bạch ra rồi gượng cười đáp.
"Giới tính thật của ta là con gái, chứ không phải ta qua Thái Lan chuyển giới đâu."
"Thái Lan, là nơi nào a."
"Người không cần biết, đúng rồi, ta tên thật là Tử Yến."
Tử Yến rót một chén trà rồi đưa lại cho Diệp Bạch.
"Uống đi, uống xong rồi mau nói cho ta, thời gian qua ngươi đã đi đâu."
Diệp Bạch nhận lấy chén trà rồi một hơi uống hết, sau đó ngồi xuống, kể lại mọi chuyện cho Tử Yến nghe, từ việc kết nghĩa huynh đệ với ba người kia, cho đến việc thoát ra khỏi trận pháp, tất cả đều đem kể ra hết, nhưng vẫn còn giấu vài điều, như việc lấy lại được ký ức đã mất, hay việc đi vào bí cảnh.
Tử Yến chăm chú nghe Diệp Bạch nói, sau một lúc, cô cũng gần như đã hiểu khoảng thời gian qua của Diệp Bạch.
Tử Yến ngồi dậy khỏi chiếc ghế.
"Đồ nhi, đi theo ta, vi sư có thứ này muốn cho ngươi xem."
Nói rồi Tử Yến đi ra khỏi ngôi nhà, Diệp Bạch cũng nhanh chóng theo sau, cô đi đến cái cây cổ thụ trong sân, Tử Yến chạm nhẹ vào cây cổ thụ, nó giống như có sự sống, xung quanh phát ra một thứ ánh sáng vàng, Diệp Bạch cũng cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ đó, ngực trái Diệp Bạch cũng phát sáng theo, Diệp Bạch thấy vậy mà không khỏi cảm thán.
Ấy vậy mà lại là cây thời gian, nữ nhân này quả thật không tầm thường.
Tử Yến thu tay lại, cây cổ thụ trước mặt, cũng thu nhỏ lại rồi bay vào tay cô, xong Tử Yến xoay người lại, đưa tay ra về phía Diệp Bạch.
"Đây, thứ này vi sư đặc biệt dành cho người."
Diệp Bạch ngơ ra một lúc như không tin vào tai mình.
Thứ như vậy, mà lại có thể tùy tiện cho người khác, e là nguyên lai ta cũng không thể đánh bại cô ta.
"Ngươi không muốn lấy à?"
Tử Yến lên tiếng hỏi, nghe xong Diệp Bạch nhanh chóng định thần lại, rồi lấy cây thời gian từ trên tay Tử Yến.
"Đa tạ sư tôn."
Nói xong, Diệp Bạch cầm cây thời gian trên tay, rồi nhanh chóng ngồi xuống, dung hợp nó với cây thời gian bên trong cơ thể, sau khoảng vài canh giờ.
Diệp Bạch mở mắt ra, cơ thể sảng khoái vô cùng, nhưng bây giờ Diệp Bạch lại chìm trong dòng suy nghĩ.
Sư tôn cứ thần thần bí bí, khiến ta cũng không biết được, thực lực của cô ta đến đâu, nhưng có thể tùy tiện tặng cho ta cây thời gian, không lẽ cô ta là sáng thế?
Bỗng một tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Bạch.
"Đồ nhi, tối rồi, người còn ở đó làm gì."
Mãi suy nghĩ, Diệp Bạch cũng không biết trời đã tối, nhìn lại mới nhận ra, liền đi vào trong, vừa đi vừa nghĩ.
Nếu sư tôn, cô ta thực sự là sáng thế, vậy ta đã có chỗ dựa vững chắc rồi, nhất định, sẽ có một ngày ta vượt qua được sư tôn, trở thành kẻ mạnh nhất.
Bí cảnh cũng chỉ còn hôm nay nữa là đóng lại, Diệp Bạch ngồi nghỉ ngơi, chờ đến lúc bí cảnh kết thúc, trước mặt Diệp Bạch, một cánh cổng không gian xuất hiện, Diệp Bạch không nhanh cũng không chậm, ngồi dậy rồi đi vào trong cảnh cổng đó.
Mọi thứ diễn ra giống hết lúc bước vào, khi mở mắt ra, Diệp Bạch đã xuất hiện lại ở chỗ cũ, xong Diệp Bạch đi lại vào trong thành, đến quán trọ thuê lúc trước, để tìm ba người kia.
Vừa thấy cậu bước vào, ông chủ liền chạy ra.
"Ha! Chàng trai, cuối cùng cậu cũng về, bạn của cậu nhờ ta gửi thứ này cho cậu."
Nói xong ông ta đưa một tờ giấy vào tay Diệp Bạch rồi rời đi, trong tờ giấy viết là.
Diệp huynh, bọn ta cùng Ngô huynh lên đường trước, không đến tông môn của huynh nữa, nếu muốn gặp mặt, huynh hãy bóp nát tấm phù này.
Đi theo tờ giấy là một tấm phù màu vàng, Diệp Bạch đọc xong, liền cất tấm phù vào trong y phục, rồi đi ra khỏi quán trọ.
Bây giờ Diệp Bạch hoàn toàn có thể không trở lại tông môn, nhưng hắn muốn tìm hiểu thêm về tên sư tôn kia, cộng với sức mạnh bây giờ của Diệp Bạch, thì vẫn còn quá yếu, cần phải tìm được nơi an toàn, để chuyên tâm tu luyện.
Nên vì thế mà Diệp Bạch quyết định trở lại tông môn, Diệp Bạch nhanh chóng rời khỏi thành Thiên Bắc, rồi dùng ngự kiếm phi hành, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Mười hai ngày sau.
Diệp Bạch thuận lợi trở về lại tông môn, hắn nhanh chóng nhảy xuống Toàn phong, nơi đây vẫn không có gì khác biệt, vẫn chỉ có một ngôi nhà nhỏ, Diệp Bạch từ từ tiến đến phía ngôi nhà.
"Đồ nhi, ngươi vẫn còn sống a, tư cứ nghĩ ngươi đã chết rồi."
Một tiếng nói bất ngờ vang lên, Diệp Bạch đưa mắt nhìn qua, nhưng lại bất ngờ khi nó phát ra từ một nữ nhân, Diệp Bạch vội chạy lại, vẻ mặt hốt hoảng nói.
"Sư tôn, sao người lại thành con gái rồi a?"
Tử Yến đẩy Diệp Bạch ra rồi gượng cười đáp.
"Giới tính thật của ta là con gái, chứ không phải ta qua Thái Lan chuyển giới đâu."
"Thái Lan, là nơi nào a."
"Người không cần biết, đúng rồi, ta tên thật là Tử Yến."
Tử Yến rót một chén trà rồi đưa lại cho Diệp Bạch.
"Uống đi, uống xong rồi mau nói cho ta, thời gian qua ngươi đã đi đâu."
Diệp Bạch nhận lấy chén trà rồi một hơi uống hết, sau đó ngồi xuống, kể lại mọi chuyện cho Tử Yến nghe, từ việc kết nghĩa huynh đệ với ba người kia, cho đến việc thoát ra khỏi trận pháp, tất cả đều đem kể ra hết, nhưng vẫn còn giấu vài điều, như việc lấy lại được ký ức đã mất, hay việc đi vào bí cảnh.
Tử Yến chăm chú nghe Diệp Bạch nói, sau một lúc, cô cũng gần như đã hiểu khoảng thời gian qua của Diệp Bạch.
Tử Yến ngồi dậy khỏi chiếc ghế.
"Đồ nhi, đi theo ta, vi sư có thứ này muốn cho ngươi xem."
Nói rồi Tử Yến đi ra khỏi ngôi nhà, Diệp Bạch cũng nhanh chóng theo sau, cô đi đến cái cây cổ thụ trong sân, Tử Yến chạm nhẹ vào cây cổ thụ, nó giống như có sự sống, xung quanh phát ra một thứ ánh sáng vàng, Diệp Bạch cũng cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ đó, ngực trái Diệp Bạch cũng phát sáng theo, Diệp Bạch thấy vậy mà không khỏi cảm thán.
Ấy vậy mà lại là cây thời gian, nữ nhân này quả thật không tầm thường.
Tử Yến thu tay lại, cây cổ thụ trước mặt, cũng thu nhỏ lại rồi bay vào tay cô, xong Tử Yến xoay người lại, đưa tay ra về phía Diệp Bạch.
"Đây, thứ này vi sư đặc biệt dành cho người."
Diệp Bạch ngơ ra một lúc như không tin vào tai mình.
Thứ như vậy, mà lại có thể tùy tiện cho người khác, e là nguyên lai ta cũng không thể đánh bại cô ta.
"Ngươi không muốn lấy à?"
Tử Yến lên tiếng hỏi, nghe xong Diệp Bạch nhanh chóng định thần lại, rồi lấy cây thời gian từ trên tay Tử Yến.
"Đa tạ sư tôn."
Nói xong, Diệp Bạch cầm cây thời gian trên tay, rồi nhanh chóng ngồi xuống, dung hợp nó với cây thời gian bên trong cơ thể, sau khoảng vài canh giờ.
Diệp Bạch mở mắt ra, cơ thể sảng khoái vô cùng, nhưng bây giờ Diệp Bạch lại chìm trong dòng suy nghĩ.
Sư tôn cứ thần thần bí bí, khiến ta cũng không biết được, thực lực của cô ta đến đâu, nhưng có thể tùy tiện tặng cho ta cây thời gian, không lẽ cô ta là sáng thế?
Bỗng một tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Bạch.
"Đồ nhi, tối rồi, người còn ở đó làm gì."
Mãi suy nghĩ, Diệp Bạch cũng không biết trời đã tối, nhìn lại mới nhận ra, liền đi vào trong, vừa đi vừa nghĩ.
Nếu sư tôn, cô ta thực sự là sáng thế, vậy ta đã có chỗ dựa vững chắc rồi, nhất định, sẽ có một ngày ta vượt qua được sư tôn, trở thành kẻ mạnh nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.