Chương 59: Trốn chạy (2)
Cẩu Tác Giả
08/01/2024
Diệp Bạch nhìn về phía sau, không còn thấy người đuổi theo nữa.
Tuy đã cách bọn chúng, một khoảng khá xa, nhưng với tốc độ hiện tại của ta, cũng sẽ nhanh chóng, bị bọn chúng đuổi kịp.
Diệp Bạch nhìn lại cơ thể.
Cây thời gian, bây giờ tối đa cũng chỉ dùng được hai lần, không thể dùng bừa bãi được.
Diệp Bạch nhìn lại, phía sau đã có ba chùm sáng đuổi theo, thấy vậy, Diệp Bạch cố tăng tốc, để giữ khoảng cách.
Bây giờ, cũng chỉ có thể giữ khoảng cách với bọn chúng, rồi cố né đòn, chứ cũng không còn cách khác.
Dương bản nguyên lên tiếng.
"Viêm Long, ngươi có tốc độ nhanh nhất, mau lên ngăn bọn chúng lại."
Chàng trai đó nghe vậy, liền đơn giản đáp lại một tiếng.
"Được."
Xong tăng tốc đuổi theo, dương bản nguyên nhìn sang lão già bên cạnh, lên tiếng.
"Còn ông, Viêm Dạ, chuẩn bị đánh một đòn toàn lực đi, chúng ta không nên kéo dài nữa!"
Viêm Dạ nghe xong, dừng lại, trên tay xuất hiện những tia sét nhỏ, màu tím, ông ta áp sát hai tay lại với nhau, ngày càng gần hơn, từ giữa hai lòng bàn tay, một quả cầu nhỏ, màu tím được hình thành, cả người Viêm Dạ, như được bao bọc, bởi những tia sét.
"Lôi nộ."
Viêm Dạ dứt lời, liền giải phóng năng lượng từ quả cầu, bắn về phía trước, nơi nó đi qua, đều bị ảnh hưởng bởi những tia lôi điện, còn sót lại, nó phóng với tốc độ rất nhanh.
Diệp Bạch nhìn lại.
Không xong rồi.
Diệp Bạch nắm lấy tay âm bản nguyên, kéo cô sang một bên, muốn né đi đòn đó, nhưng lúc này, Viêm Long lại đột nhiên xuất hiện, đánh một đòn, đẩy Diệp Bạch về lại chỗ cũ.
Lôi nộ cũng đã sắp chạm đến, không còn cách nào.
"Thời gian hỗn độn bản nguyên."
Cây thời gian từ trong cơ thể Diệp Bạch bay ra, nó dần dần to lên, rồi bay lên không trung, xung quanh tỏa ra một thứ ánh sáng xanh.
Diệp Bạch dùng ý niệm, quay ngược thời gian, về lúc Viêm Long còn chưa đến đây, và đòn này cũng chưa được đánh ra.
Xong Diệp Bạch kéo tay âm bản nguyên, vẻ mặt căng thẳng.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian, mau lên."
Nói rồi, nhanh chóng phóng đi, để lại ba người phía sau vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Bây giờ, muốn sống chỉ còn mỗi cách này, e rằng phải dùng thôi.
Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên.
Lúc nãy, vừa mới kết để luyện hóa cây thời gian xong, bây giờ ít nhất cũng phải, mất một canh giờ, mới hợp thể tiếp được, đành phải cố gắng chờ đến lúc đó vậy.
Diệp Bạch đưa tay về phía sau, cây thời gian dần nhỏ lại, rồi bay vào cơ thể Diệp Bạch.
Bây giờ, cây thờ gian chỉ còn có thể, dùng một lần, phải mất rất lâu đề hồi phục lại, với một lân này, mà cầm cự trong một canh giờ, cũng có thể, với điều kiện, có thể bỏ xa bọn chúng, nhưng việc ấy gần như không thể.
Diệp Bạch cắn răng.
Linh lực của ta, cũng sắp cạn, nếu còn tăng tốc, chưa đến một canh giờ, đã hoàn toàn cạn kiệt.
Diệp Bạch đặt tay lên vai âm bản nguyên.
"Kéo ta đi, ta sắp cạn linh lực rồi."
Âm bản nguyên nghe vậy, cười một cái.
"Diệp đế, ngươi cũng cạn linh lực được a? Hắc hắc."
Diệp Bạch sắc mặt không thay đổi, đáp lại.
"Ngươi còn nói nửa lời, thì cẩn thận linh lực của ngươi đi, tiểu hắc rất thích linh lực thuần âm đó."
Âm bản nguyên nghe vậy, không dám lên tiếng, nhanh chóng bay đi, kéo theo Diệp Bạch.
Cứ như vậy, chẳng sớm thì muộn, ta cũng sẽ chết, trước khi qua một canh giờ, với thực lực của tiểu bạch, chắc có thể cầm cự được, trong một khắc (dành cho ai chưa biết, một khắc bằng mười lăm phút nha).
Diệp Bạch nhìn lại, ba người đó đã sắp đuổi kịp.
Nếu để tiểu bạch cầm cự, rồi thêm một lần của cây thời gian, đâu đón cũng kéo dài, được một canh giờ.
Diệp Bạch nghĩ xong, lên tiếng nói.
"Tiểu bạch, ngươi thấy ba người kia không?"
Tiểu bạch xoay đầu lại nhìn, rồi lên tiếng đáp.
"Có, ta thấy, chủ nhân có việc gì vậy a?"
Diệp Bạch nhìn về phía ba người bọn chúng, lên tiếng nói.
"Ngươi đánh với bọn chúng, cầm cự càng lâu càng tốt."
Tiểu bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Được."
Nói xong, tiểu bạch phóng khỏi vai Diệp Bạch.
* * *
Dương bản nguyên dừng lại, nhìn thứ trước mặt.
Một linh hồn a? Không, thực lực của nó còn mạnh hơn, e là đã là bán quỷ, hoặc cũng có thể là, hóa quỷ toàn phần.
Dương bản nguyên nghĩ xong, lên tiếng hỏi.
"Ngươi là ai."
Tiểu bạch nghe vậy, cười một cái, rồi đáp lại.
"Ta là ai, ngươi không cần biết."
Nói xong, tiểu bạch đột nhiên, biến mất khỏi tầm mắt của họ, sau đó, xuất hiện ngay bên vai dương bản nguyên, tiểu bạch giơ tay trái lên, cánh tay dần biến dạng, trở nên to lớn hơn, trên cánh tay, là vô số khuôn mặt đang kêu la thảm thiết, phát ra một luồng oán khí nặng nề.
Tiểu bạch đấm tay trái xuống, dương bản nguyên không né kịp, ăn trọn đòn này, khuôn mặt bị đánh cho biến dạng, thủng một lổ lớn, dương bản nguyên đưa tay lên, thầm cảm thán.
Chưa dùng đến linh lực, đã có thể đả thương ta, e là người này, đã là hóa quỷ toàn phần, nếu thật vậy thì khó rồi đây.
Dương bản nguyên hạ tay xuống, da xung quanh vết thương dần biến dạng, nó chuyển thành dạng nước, rồi dần lắp lại vết thương, như là chưa hề bị thương gì cả, dương bản nguyên nhếch mép cười.
Quả là rất khó, khó thua, hắc hắc.
Dương bản nguyên điều khiển cầu linh lực, phóng đến chỗ tiểu bạch.
Tiểu Bạch muốn né, thì cùng lúc, Viêm Long cũng lao đến tấn công, tiểu bạch lùi về sau, định né đi cả hai đòn, nhưng Viêm Dạ lại đột nhiên xuất hiện, sau lưng tiểu bạch, đánh một đòn thật mạnh, khiến cô trở về chỗ cũ, ấy vậy mà tiểu bạch không chút sợ hãi, mà lại bật cười.
"Chỉ có chừng này, mà cũng muốn giết ta a?"
Cơ thể tiểu bạch biến dạng, trở nên to hơn, vô số khuôn mặt hiện ra, khói từ cơ thể bốc ra nghi ngút, xong cơ thể tiểu bạch xẹp lại, nhưng hình dạng lại khác lúc trước.
Cô đã tiến vào trạng thái hoàn chỉnh, cao ngang dương bản nguyên, tóc đen xõa dài, ngay cạnh cổ, có một cái miệng, với vô số răng nanh, trên trán cô mọc ra một cặp sừng màu vàng nhạt, dài và rất nhọn.
Tiểu bạch vung tay, thổi bay đi những đòn tấn công đó, xong đưa tay phải ra, hướng về phía dương bản nguyên, trong lòng bàn tay tiểu bạch, bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng, với vô số răng nanh.
Cái miệng đó mở ra, bên trong, có một cái lưỡi màu đen, rất nhọn, cái lưỡi đó dài ra, đánh đến phía dương bản nguyên, tuy đã phản ứng kịp, nhưng dương bản nguyên vẫn mất đi một phần thịt, ở tay trái.
Cái lưỡi đó thu lại vào trong miệng, sau đó, cái miệng đó bắt đầu, nhai ngấu nghiến phần thịt đó.
Ngay lúc này, Viêm Long lao đến từ phía sau, dồn lực vào tay, muốn nhân lúc này, đánh tiểu bạch, Viêm Long nhắm vào gáy tiểu bạch mà đánh.
Khi sắp chạm đến, bỗng tiểu bạch liếc mắt sang, rồi một cái miệng khác, lập tức xuất hiện ở gáy tiểu bạch, Viêm Long theo đà, không kịp dừng lại, mà đấm vào cái miệng đó.
Cái miệng đó mở ra, cho Viêm Long đưa cánh tay vào, sau đó dứt khoát cắn một cái thật mạnh, Viêm Long mất đi cánh tay, vô cùng đau đớn, mà kêu là thảm thiết.
Tiểu bạch thấy cảnh này, bật cười, như đang tận hưởng.
Ngay lúc đó, dương bản nguyên dùng cầu linh lực đánh tới, do không kịp phản ứng, tiểu bạch đã ăn trọn đòn này, bụng của cô bị xuyên qua một lỗ lớn.
Ấy vậy, tiểu bạch lại không chút phản ứng, sờ vào bụng mấy cái, rồi ngay vết thương đó, một cái miệng lớn xuất hiện, lắp đi toàn bộ vết thương, tiểu bạch đưa mắt lên nhìn dương bản nguyên, rồi bật cười.
"Ta nói rồi, ngươi không thể giết được ta đâu."
Tiểu bạch vươn vai một cái.
"Được rồi, không chơi với các ngươi nữa."
Nói xong, liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng dương bản nguyên, cái miệng trên bụng cô mở ra, bao trùm hoàn toàn đầu của dương bản nguyên, sau đó cắn phập một cái.
Khiến dương bản nguyên, đầu lìa khỏi cổ, máu bắn ra như mưa, tiểu bạch cười to hơn.
"Tiếp theo, là ai đây?"
Tuy đã cách bọn chúng, một khoảng khá xa, nhưng với tốc độ hiện tại của ta, cũng sẽ nhanh chóng, bị bọn chúng đuổi kịp.
Diệp Bạch nhìn lại cơ thể.
Cây thời gian, bây giờ tối đa cũng chỉ dùng được hai lần, không thể dùng bừa bãi được.
Diệp Bạch nhìn lại, phía sau đã có ba chùm sáng đuổi theo, thấy vậy, Diệp Bạch cố tăng tốc, để giữ khoảng cách.
Bây giờ, cũng chỉ có thể giữ khoảng cách với bọn chúng, rồi cố né đòn, chứ cũng không còn cách khác.
Dương bản nguyên lên tiếng.
"Viêm Long, ngươi có tốc độ nhanh nhất, mau lên ngăn bọn chúng lại."
Chàng trai đó nghe vậy, liền đơn giản đáp lại một tiếng.
"Được."
Xong tăng tốc đuổi theo, dương bản nguyên nhìn sang lão già bên cạnh, lên tiếng.
"Còn ông, Viêm Dạ, chuẩn bị đánh một đòn toàn lực đi, chúng ta không nên kéo dài nữa!"
Viêm Dạ nghe xong, dừng lại, trên tay xuất hiện những tia sét nhỏ, màu tím, ông ta áp sát hai tay lại với nhau, ngày càng gần hơn, từ giữa hai lòng bàn tay, một quả cầu nhỏ, màu tím được hình thành, cả người Viêm Dạ, như được bao bọc, bởi những tia sét.
"Lôi nộ."
Viêm Dạ dứt lời, liền giải phóng năng lượng từ quả cầu, bắn về phía trước, nơi nó đi qua, đều bị ảnh hưởng bởi những tia lôi điện, còn sót lại, nó phóng với tốc độ rất nhanh.
Diệp Bạch nhìn lại.
Không xong rồi.
Diệp Bạch nắm lấy tay âm bản nguyên, kéo cô sang một bên, muốn né đi đòn đó, nhưng lúc này, Viêm Long lại đột nhiên xuất hiện, đánh một đòn, đẩy Diệp Bạch về lại chỗ cũ.
Lôi nộ cũng đã sắp chạm đến, không còn cách nào.
"Thời gian hỗn độn bản nguyên."
Cây thời gian từ trong cơ thể Diệp Bạch bay ra, nó dần dần to lên, rồi bay lên không trung, xung quanh tỏa ra một thứ ánh sáng xanh.
Diệp Bạch dùng ý niệm, quay ngược thời gian, về lúc Viêm Long còn chưa đến đây, và đòn này cũng chưa được đánh ra.
Xong Diệp Bạch kéo tay âm bản nguyên, vẻ mặt căng thẳng.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian, mau lên."
Nói rồi, nhanh chóng phóng đi, để lại ba người phía sau vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Bây giờ, muốn sống chỉ còn mỗi cách này, e rằng phải dùng thôi.
Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên.
Lúc nãy, vừa mới kết để luyện hóa cây thời gian xong, bây giờ ít nhất cũng phải, mất một canh giờ, mới hợp thể tiếp được, đành phải cố gắng chờ đến lúc đó vậy.
Diệp Bạch đưa tay về phía sau, cây thời gian dần nhỏ lại, rồi bay vào cơ thể Diệp Bạch.
Bây giờ, cây thờ gian chỉ còn có thể, dùng một lần, phải mất rất lâu đề hồi phục lại, với một lân này, mà cầm cự trong một canh giờ, cũng có thể, với điều kiện, có thể bỏ xa bọn chúng, nhưng việc ấy gần như không thể.
Diệp Bạch cắn răng.
Linh lực của ta, cũng sắp cạn, nếu còn tăng tốc, chưa đến một canh giờ, đã hoàn toàn cạn kiệt.
Diệp Bạch đặt tay lên vai âm bản nguyên.
"Kéo ta đi, ta sắp cạn linh lực rồi."
Âm bản nguyên nghe vậy, cười một cái.
"Diệp đế, ngươi cũng cạn linh lực được a? Hắc hắc."
Diệp Bạch sắc mặt không thay đổi, đáp lại.
"Ngươi còn nói nửa lời, thì cẩn thận linh lực của ngươi đi, tiểu hắc rất thích linh lực thuần âm đó."
Âm bản nguyên nghe vậy, không dám lên tiếng, nhanh chóng bay đi, kéo theo Diệp Bạch.
Cứ như vậy, chẳng sớm thì muộn, ta cũng sẽ chết, trước khi qua một canh giờ, với thực lực của tiểu bạch, chắc có thể cầm cự được, trong một khắc (dành cho ai chưa biết, một khắc bằng mười lăm phút nha).
Diệp Bạch nhìn lại, ba người đó đã sắp đuổi kịp.
Nếu để tiểu bạch cầm cự, rồi thêm một lần của cây thời gian, đâu đón cũng kéo dài, được một canh giờ.
Diệp Bạch nghĩ xong, lên tiếng nói.
"Tiểu bạch, ngươi thấy ba người kia không?"
Tiểu bạch xoay đầu lại nhìn, rồi lên tiếng đáp.
"Có, ta thấy, chủ nhân có việc gì vậy a?"
Diệp Bạch nhìn về phía ba người bọn chúng, lên tiếng nói.
"Ngươi đánh với bọn chúng, cầm cự càng lâu càng tốt."
Tiểu bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Được."
Nói xong, tiểu bạch phóng khỏi vai Diệp Bạch.
* * *
Dương bản nguyên dừng lại, nhìn thứ trước mặt.
Một linh hồn a? Không, thực lực của nó còn mạnh hơn, e là đã là bán quỷ, hoặc cũng có thể là, hóa quỷ toàn phần.
Dương bản nguyên nghĩ xong, lên tiếng hỏi.
"Ngươi là ai."
Tiểu bạch nghe vậy, cười một cái, rồi đáp lại.
"Ta là ai, ngươi không cần biết."
Nói xong, tiểu bạch đột nhiên, biến mất khỏi tầm mắt của họ, sau đó, xuất hiện ngay bên vai dương bản nguyên, tiểu bạch giơ tay trái lên, cánh tay dần biến dạng, trở nên to lớn hơn, trên cánh tay, là vô số khuôn mặt đang kêu la thảm thiết, phát ra một luồng oán khí nặng nề.
Tiểu bạch đấm tay trái xuống, dương bản nguyên không né kịp, ăn trọn đòn này, khuôn mặt bị đánh cho biến dạng, thủng một lổ lớn, dương bản nguyên đưa tay lên, thầm cảm thán.
Chưa dùng đến linh lực, đã có thể đả thương ta, e là người này, đã là hóa quỷ toàn phần, nếu thật vậy thì khó rồi đây.
Dương bản nguyên hạ tay xuống, da xung quanh vết thương dần biến dạng, nó chuyển thành dạng nước, rồi dần lắp lại vết thương, như là chưa hề bị thương gì cả, dương bản nguyên nhếch mép cười.
Quả là rất khó, khó thua, hắc hắc.
Dương bản nguyên điều khiển cầu linh lực, phóng đến chỗ tiểu bạch.
Tiểu Bạch muốn né, thì cùng lúc, Viêm Long cũng lao đến tấn công, tiểu bạch lùi về sau, định né đi cả hai đòn, nhưng Viêm Dạ lại đột nhiên xuất hiện, sau lưng tiểu bạch, đánh một đòn thật mạnh, khiến cô trở về chỗ cũ, ấy vậy mà tiểu bạch không chút sợ hãi, mà lại bật cười.
"Chỉ có chừng này, mà cũng muốn giết ta a?"
Cơ thể tiểu bạch biến dạng, trở nên to hơn, vô số khuôn mặt hiện ra, khói từ cơ thể bốc ra nghi ngút, xong cơ thể tiểu bạch xẹp lại, nhưng hình dạng lại khác lúc trước.
Cô đã tiến vào trạng thái hoàn chỉnh, cao ngang dương bản nguyên, tóc đen xõa dài, ngay cạnh cổ, có một cái miệng, với vô số răng nanh, trên trán cô mọc ra một cặp sừng màu vàng nhạt, dài và rất nhọn.
Tiểu bạch vung tay, thổi bay đi những đòn tấn công đó, xong đưa tay phải ra, hướng về phía dương bản nguyên, trong lòng bàn tay tiểu bạch, bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng, với vô số răng nanh.
Cái miệng đó mở ra, bên trong, có một cái lưỡi màu đen, rất nhọn, cái lưỡi đó dài ra, đánh đến phía dương bản nguyên, tuy đã phản ứng kịp, nhưng dương bản nguyên vẫn mất đi một phần thịt, ở tay trái.
Cái lưỡi đó thu lại vào trong miệng, sau đó, cái miệng đó bắt đầu, nhai ngấu nghiến phần thịt đó.
Ngay lúc này, Viêm Long lao đến từ phía sau, dồn lực vào tay, muốn nhân lúc này, đánh tiểu bạch, Viêm Long nhắm vào gáy tiểu bạch mà đánh.
Khi sắp chạm đến, bỗng tiểu bạch liếc mắt sang, rồi một cái miệng khác, lập tức xuất hiện ở gáy tiểu bạch, Viêm Long theo đà, không kịp dừng lại, mà đấm vào cái miệng đó.
Cái miệng đó mở ra, cho Viêm Long đưa cánh tay vào, sau đó dứt khoát cắn một cái thật mạnh, Viêm Long mất đi cánh tay, vô cùng đau đớn, mà kêu là thảm thiết.
Tiểu bạch thấy cảnh này, bật cười, như đang tận hưởng.
Ngay lúc đó, dương bản nguyên dùng cầu linh lực đánh tới, do không kịp phản ứng, tiểu bạch đã ăn trọn đòn này, bụng của cô bị xuyên qua một lỗ lớn.
Ấy vậy, tiểu bạch lại không chút phản ứng, sờ vào bụng mấy cái, rồi ngay vết thương đó, một cái miệng lớn xuất hiện, lắp đi toàn bộ vết thương, tiểu bạch đưa mắt lên nhìn dương bản nguyên, rồi bật cười.
"Ta nói rồi, ngươi không thể giết được ta đâu."
Tiểu bạch vươn vai một cái.
"Được rồi, không chơi với các ngươi nữa."
Nói xong, liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng dương bản nguyên, cái miệng trên bụng cô mở ra, bao trùm hoàn toàn đầu của dương bản nguyên, sau đó cắn phập một cái.
Khiến dương bản nguyên, đầu lìa khỏi cổ, máu bắn ra như mưa, tiểu bạch cười to hơn.
"Tiếp theo, là ai đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.