Quyển 1 - Chương 166: Cảnh giới của võ giả
Đại Đại Vương
12/04/2013
Thiên Vân lấy tay mò mẫm nửa ngày mới tìm ra "Giải Hình Ý quyền" và "Kim Chung Tráo" bám đầy bụi, hai cuốn sách này có thể nói là vô cùng quan trọng đối với hắn, bây giờ chiêu thức trên người Diệp Thiên Vân có một nửa là lấy ra từ trong đó, hơn nữa còn nội công trọng yếu nhất, cho nên lúc hắn ra đi vô cùng cẩn thận, chỗ buồng vệ sinh bình thường sẽ không có người chú ý tới, có thể nói địa phương càng nguy hiểm thì càng an toàn.
Trở lại giường Diệp Thiên Vân cầm hai quyển sách này nhìn thoáng qua, sau đó lại lấy bút ký của Toái Cốt Thủ ở trong hành lý mở ra nhìn lại, hai ngày trước lúc ở cũng không có thời gian xem, lần này yên tĩnh nên quyết tâm mở ra tinh tế nghiên cứu.
Trước mắt Quan Tiết kỹ có hai kiến giải, một loại là dùng Thái Quyền làm chủ, ý tứ cũng vô cùng đơn giản, chính là một loại kỹ thuật dùng các đốt ngón tay của bản thân tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho đối phương. Chủ yếu là dùng khớp khuỷu tay và đầu gối là chính, loại thương tổn này phi thường lớn, nhất là đầu gối, nếu đánh thẳng vào chỗ hiểm có thể khiến đối phương mất mạng. Mà Cầm Nã của Trung Quốc (kỹ năng của khớp) thì lại khác, ý tứ của nó có thể nói là khác rất nhiều Thái Quyền, chủ yếu là dùng bẻ, chặt, vặn, khóa, hãm là chính, kỹ xảo cách đấu nhằm tạo thành thương tổn nghiêm trọng mang tính vĩnh viễn hoặc tạm thời cho khớp, xương của đối thủ.
Hai loại đều có tác dụng khác nhau, không cách nào xem được rốt cuộc là ai cao ai thấp.
Diệp Thiên Vân cầm bút ký xem lại, vừa mở tờ đầu tiên ra đã nhìn thấy trên đó viết: "Quyền bản vô pháp, hữu pháp dã không, nhất pháp bất lập, vô pháp bất dung". Ý muốn nói là không cần phải câu nệ ở từng chiêu từng thức. Nhưng đối với học giả sơ cấp mà nói, còn phải theo quá trình từ hữu pháp đến vô pháp, sau đó mới đạt tới thân vô định hình, chân vô định vị, tay vô định thức, thành cảnh giới tùy tâm sở dục.
Quyển sách này chính là giảng các loại phương pháp Cầm Nã (tóm, bắt), cùng với nhược điểm của khớp, còn cả cách phát lực. Diệp Thiên Vân lại tìm một ít sách vở về sinh lý học và giải phẫu học mới có thể hiểu thông những điều này.
Hắn đối bất cứ thứ võ công có giá trị gì đều vô cùng có hứng thú. Hơn mười giờ tối bắt đầu xem, mãi cho đến hơn ba giờ sáng.
Diệp Thiên Vân gấp bút ký lại mới biết được sự trân quý của nó, từ xưa có câu "Dạy thương không dạy nắm, dạy quyền không dạy cầm", có một số môn phái coi Cầm Nã như trấn môn chi bảo, bí mật bất truyền, có thể thấy được quyền gia rất coi trọng Cầm Nã thuật.
Cầm Nã thuật chân chính là Hoạt Thủ Cầm Nã, nó là quyền thuật dung hòa quyền, cước, ném và thuật điểm huyệt làm một thể. Một khi đắc thủ, nhẹ thì khiến người ta tàn tật, nặng thì khiến người ta tử vong. Cho nên, lúc dùng Hoạt Thủ Cầm Nã thuật phải cực kỳ thận trọng. Đặc điểm của Hoạt Thủ Cầm Nã thuật là: Kình lực êm trầm, vừa nhanh mạnh vừa bùng nổ, quấn hình xoắn ốc, cứng mềm chuyển hóa, chân chạy tám phương, niêm dính với tùy, tùy lên đến đê. Khép mở gập duỗi, toàn thân thống nhất, biến hóa vô cùng.
Theo như lời trong này nói thì điểm huyệt cũng không thần kỳ như vậy, nó chỉ là một vài trọng huyệt và yếu huyệt của cơ thể, có thể tạo thành thương tổn lớn nhất cho người khác.
Sáu giờ sáng hôm sau Diệp Thiên Vân mới ngủ dậy, hắn từ lúc bắt đầu học Kim Chung tráo, thời gian ngủ liền giảm bớt, đại đa số chỉ ngủ ba bốn giờ, thời gian khác cũng đều là luyện võ, nghiên cứu công phu.
Diệp Thiên Vân xuống lầu hai thì phát hiện Thạch Thanh Sơn đã luyện tập ở trong này, thoạt nhìn thời gian cũng không ngắn, trên người của hắn đều ướt đẫm, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống.
Thạch Thanh Sơn nhìn thấy Diệp Thiên Vân cũng không đình chỉ mà cắn răng nói: "Chào sư phụ!" Nói xong cũng không dám mở miệng nữa, hắn đang đứng Tam Thể Thức, hai chân đều có chút run rẩy. Nhưng vẫn cố kiên trì, cứ như vậy một giây lại thêm một giây thì vô cùng khó chịu, có thể nói được một câu cũng không dễ dàng gì.
Diệp Thiên Vân đi đến trước mặt gã nhẹ gật đầu, dùng chân đá một cái ở bắp đùi của gã nói: "Không được nói chuyện, đứng khung vững, yếu điểm của Tam Thể Thức phải nhớ, người không thể cúi đầu và ngẩng đầu, hai vai thả lỏng xuống, hai khuỷu tay đặt sát ở cạnh hai sườn, đầu hướng kình lên trên. Phần hông phải co lại, phần gối phải gập, phần eo phải hạ thấp, thân thể phải ổn định".
Thạch Thanh Sơn vốn đã có chút không chống đỡ nổi, trải qua một loạt chỉ dẫn càng mệt mỏi thêm, chỉ có thể đứng mà hai chân run rẩy, sau đó mới nói: "Trước kia tôi cảm thấy mệt mỏi, cho nên không thích nhất là luyện Tam Thể Thức, bây giờ mới biết được tác dụng của nó. Bởi vậy mới hạ quyết tâm bắt đầu luyện nó".
Diệp Thiên Vân "Ừ " một tiếng nói: "Đây là chuyện tốt, muốn trở thành võ giả thì phải biết rõ nhược điểm của mình. Như vậy mới có thể khắc phục không ngừng, tiến lên cảnh giới cao nhất của võ thuật ".
Thạch Thanh Sơn nhẹ gật đầu, nửa ngày sau mới cảm thấy có chút không đúng, gã phản ứng lại bỗng mở to hai mắt nói: "Sư phụ, cậu nói tôi sẽ trở thành một võ giả? "Có thể nhìn ra được bây giờ gã vô cùng kinh hỉ, còn có vẻ không thể tin được.
Từ kẻ yêu thích võ thuật đến võ giả phải trải qua một thời gian rất lâu, Thạch Thanh Sơn cũng là một thời gian ngắn gần đây mới biết được loại kiến giải võ giả này, gã khổ luyện đã rất lâu, rốt cục dưới sự chỉ đạo của Diệp Thiên Vân đã trở thành võ giả, sao có thể không cao hứng chứ.
Diệp Thiên Vân đánh nát ảo tưởng của gã nói: "Tạm thời cậu còn chưa tính là một võ giả chân chính, chỉ có bước đầu là có thân thể võ giả thôi".
Thạch Thanh Sơn nghe xong cũng không nổi giận, gã rất vui vẻ nói: "Thật ra chỉ cần có tiến bộ thì tôi đã thỏa mãn rồi, ít nhất coi như là một nửa võ giả". Nói với Diệp Thiên Vân xong, cười nói: "Sư phụ, anh không phải nói muốn dạy tôi một vài chiêu à? Bây giờ được không? "
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút vẫn không nói gì.
Thạch Thanh Sơn thấy thế vội nói: "Sư phụ anh dạy tôi một vài chiêu thật lợi hại nha, như thế thì tôi càng có hứng thú. "
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Chiêu thức võ thuật không có tuyệt đối, lúc thích hợp dùng chiêu thức thích hợp mới là tinh yếu khi học võ thuật, ít nhất tôi bây giờ vẫn chưa tìm ra loại chiêu thức phù hợp với cậu".
Thạch Thanh Sơn suy nghĩ cũng cảm thấy có chút đạo lý, gã nói: "Tôi cảm giác lực của tôi hơi yếu, có nên phát triển theo hướng tăng cường lực lượng không?"
Diệp Thiên Vân cúi đầu trầm tư nói: "Phương diện này tôi cũng đang nghiên cứu, nhưng tôi có một vài điểm tâm đắc muốn nói cho cậu, có lực mạnh cũng không nhất định tốt, thật ra cậu cũng có thể nhận ra tôi cũng ít truy cầu lực lượng, Hình Ý Quyền cũng không chú trọng lực lượng, mà là hai chữ "Thích hợp", chỉ cần cậu có thể đạt tới độ mỗi một chiêu đều chứa hai chữ này, vậy cậu cách thành công cũng không còn xa nữa".
Thạch Thanh Sơn có chút đăm chiêu, giống như là sắp bắt được một thứ gì đó, đồng thời lại có chút mờ mịt, điều này khiến gã trong lúc nhất thời nhanh chóng vò đầu bức tai.
Diệp Thiên Vân cười cười mở miệng nói: "Cậu suy nghĩ kỹ đi, trước tiên không nên vội học chiêu thức, như vậy đối với cậu có trợ giúp rất lớn, hai ngày nữa tôi truyền thụ cậu cũng không muộn".
Thạch Thanh Sơn là lần đầu tiên nói chuyện võ thuật một mình với Diệp Thiên Vân lâu như vậy, trong lòng gã, mặc dù Diệp Thiên Vân tuổi không lớn lắm nhưng lại là một trưởng giả, cho nên gã cũng kích động dị thường.
Bây giờ trình độ của Diệp Thiên Vân siêu việt hơn gã gấp N lần, hơn nữa bình thường những lời này rất hiếm nghe được, những lời hôm nay sẽ là tài phú vô lượng của cuộc đời võ đạo sau này.
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua Thạch Thanh Sơn nói: "Cậu học thêm một vài công phu đi, không nên phụ hy họng của chú Vương, hơn nữa cậu sau này cũng sẽ trở thành quán chủ, học thêm một ít đồ vật có lẽ sẽ có lợi".
Thạch Thanh Sơn gật mạnh đầu nói: "Được, tôi sẽ học thêm môn đó, làm một võ giả vĩ đại ".
Sau ra khỏi cửa Diệp Thiên Vân gọi một cú điện thoại cho Lưu Tùng trước, mèo lười Lưu Tùng vẫn chưa ngủ dậy, nhận được điện thoại thì còn mơ mơ màng màng, cho nên liền bảo gã đi thẳng đến phòng tập thể tụ họp.
Diệp Thiên Vân trở lại trường học chủ yếu là sợ xảy ra tình huống gì đó, mặc dù bây giờ thôi học cũng không có ảnh hưởng lớn với hắn, nhưng mấu chốt là ở suy nghĩ của cha mẹ, ít nhất không thể để cha mẹ phải lo lắng mặt này, cả đời người luôn có thứ mà mình không bỏ xuống được. Vả lại phải xem bạn học thế nào rồi, đồng thời thu hồi xe luôn.
Bây giờ vừa mới đầu tháng bảy đúng là lúc thời tiết nóng nực, có điều may là đang sáng sớm, Diệp Thiên Vân lái một chiếc xe đến thẳng trường học.
Theo thời gian bây giờ thì chắc sắp thi, trong sân trường rất nhiều học sinh đi đường rất vội vàng, trong tay đều cầm vài cuốn sách, không phải đi căn tin mà là đến thư viện.
Đến ký túc xá mới tám giờ, Trần Nhiên vừa mới rửa mặt quay lại, thấy Diệp Thiên Vân cực kỳ thân mật, gã đánh một quyền lên ngực Diệp Thiên Vân nói: "***, cuối cùng *** đã trở lại, cậu tiêu dao ở chỗ nào mà tận hai tháng!" Gã cao hứng đến nỗi ngay cả chậu rửa mặt cũng quên đổ, nước văng ướt một thân Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng không để bụng mà cười đáp: "Không có gì, ra nước ngoài một thời gian, bây giờ vừa trở về".
Trần Nhiên rất khinh bỉ mà nói: "Cậu cũng không nghĩ mang chút gì về cho tôi à, thật không hiểu ý bạn thân gì cả".
Diệp Thiên Vân thật sự đã quên, bởi vậy áy náy nói: "Tôi có mua rồi, kết quả hôm nay sốt ruột, cho nên quên cầm theo, sáng mốt tôi tới sẽ bù thêm một phần cho cậu". Tôn Vĩnh Nhân ở San Francisco mua không ít đồ, cầm mười cái tám cái gã cũng sẽ không để ý.
Trần Nhiên hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Thiên Vân, cười coi như cậu đủ thành ý!"
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua phòng ngủ trên giường chỉ có mềm của một mình gã liền hỏi: "Vương Bằng đâu rồi?"
Trần Nhiên buông tiếng thở dài nói: "Cậu vừa đi thì thảm luôn, Lưu Tùng vốn không về ở, kết quả Vương Bằng cũng về nhà, chỉ còn một mình tôi sống thê thảm trong này, buổi tối còn phải chịu sự dày vò của cô độc".
Diệp Thiên Vân ngồi trên giường gã nói: "Anh không phải có bạn gái sao? Chúng ta dù có ai quan hệ hay không thì cũng phải chừng mực".
Hai mắt Trần Nhiên trợn lên nói: "Trời, biết thế nào cậu cũng sẽ nói như vậy, Lưu Tùng lại đổi bạn gái rồi, thời gian qua chẳng khác gì thần tiên!"
Hắn vừa mới dứt lời đã có người đẩy cửa nói: "Tôi đang thắc mắc tự dưng lại hắt xì, hóa ra là có người ở đây nói xấu!"
Trở lại giường Diệp Thiên Vân cầm hai quyển sách này nhìn thoáng qua, sau đó lại lấy bút ký của Toái Cốt Thủ ở trong hành lý mở ra nhìn lại, hai ngày trước lúc ở cũng không có thời gian xem, lần này yên tĩnh nên quyết tâm mở ra tinh tế nghiên cứu.
Trước mắt Quan Tiết kỹ có hai kiến giải, một loại là dùng Thái Quyền làm chủ, ý tứ cũng vô cùng đơn giản, chính là một loại kỹ thuật dùng các đốt ngón tay của bản thân tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho đối phương. Chủ yếu là dùng khớp khuỷu tay và đầu gối là chính, loại thương tổn này phi thường lớn, nhất là đầu gối, nếu đánh thẳng vào chỗ hiểm có thể khiến đối phương mất mạng. Mà Cầm Nã của Trung Quốc (kỹ năng của khớp) thì lại khác, ý tứ của nó có thể nói là khác rất nhiều Thái Quyền, chủ yếu là dùng bẻ, chặt, vặn, khóa, hãm là chính, kỹ xảo cách đấu nhằm tạo thành thương tổn nghiêm trọng mang tính vĩnh viễn hoặc tạm thời cho khớp, xương của đối thủ.
Hai loại đều có tác dụng khác nhau, không cách nào xem được rốt cuộc là ai cao ai thấp.
Diệp Thiên Vân cầm bút ký xem lại, vừa mở tờ đầu tiên ra đã nhìn thấy trên đó viết: "Quyền bản vô pháp, hữu pháp dã không, nhất pháp bất lập, vô pháp bất dung". Ý muốn nói là không cần phải câu nệ ở từng chiêu từng thức. Nhưng đối với học giả sơ cấp mà nói, còn phải theo quá trình từ hữu pháp đến vô pháp, sau đó mới đạt tới thân vô định hình, chân vô định vị, tay vô định thức, thành cảnh giới tùy tâm sở dục.
Quyển sách này chính là giảng các loại phương pháp Cầm Nã (tóm, bắt), cùng với nhược điểm của khớp, còn cả cách phát lực. Diệp Thiên Vân lại tìm một ít sách vở về sinh lý học và giải phẫu học mới có thể hiểu thông những điều này.
Hắn đối bất cứ thứ võ công có giá trị gì đều vô cùng có hứng thú. Hơn mười giờ tối bắt đầu xem, mãi cho đến hơn ba giờ sáng.
Diệp Thiên Vân gấp bút ký lại mới biết được sự trân quý của nó, từ xưa có câu "Dạy thương không dạy nắm, dạy quyền không dạy cầm", có một số môn phái coi Cầm Nã như trấn môn chi bảo, bí mật bất truyền, có thể thấy được quyền gia rất coi trọng Cầm Nã thuật.
Cầm Nã thuật chân chính là Hoạt Thủ Cầm Nã, nó là quyền thuật dung hòa quyền, cước, ném và thuật điểm huyệt làm một thể. Một khi đắc thủ, nhẹ thì khiến người ta tàn tật, nặng thì khiến người ta tử vong. Cho nên, lúc dùng Hoạt Thủ Cầm Nã thuật phải cực kỳ thận trọng. Đặc điểm của Hoạt Thủ Cầm Nã thuật là: Kình lực êm trầm, vừa nhanh mạnh vừa bùng nổ, quấn hình xoắn ốc, cứng mềm chuyển hóa, chân chạy tám phương, niêm dính với tùy, tùy lên đến đê. Khép mở gập duỗi, toàn thân thống nhất, biến hóa vô cùng.
Theo như lời trong này nói thì điểm huyệt cũng không thần kỳ như vậy, nó chỉ là một vài trọng huyệt và yếu huyệt của cơ thể, có thể tạo thành thương tổn lớn nhất cho người khác.
Sáu giờ sáng hôm sau Diệp Thiên Vân mới ngủ dậy, hắn từ lúc bắt đầu học Kim Chung tráo, thời gian ngủ liền giảm bớt, đại đa số chỉ ngủ ba bốn giờ, thời gian khác cũng đều là luyện võ, nghiên cứu công phu.
Diệp Thiên Vân xuống lầu hai thì phát hiện Thạch Thanh Sơn đã luyện tập ở trong này, thoạt nhìn thời gian cũng không ngắn, trên người của hắn đều ướt đẫm, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống.
Thạch Thanh Sơn nhìn thấy Diệp Thiên Vân cũng không đình chỉ mà cắn răng nói: "Chào sư phụ!" Nói xong cũng không dám mở miệng nữa, hắn đang đứng Tam Thể Thức, hai chân đều có chút run rẩy. Nhưng vẫn cố kiên trì, cứ như vậy một giây lại thêm một giây thì vô cùng khó chịu, có thể nói được một câu cũng không dễ dàng gì.
Diệp Thiên Vân đi đến trước mặt gã nhẹ gật đầu, dùng chân đá một cái ở bắp đùi của gã nói: "Không được nói chuyện, đứng khung vững, yếu điểm của Tam Thể Thức phải nhớ, người không thể cúi đầu và ngẩng đầu, hai vai thả lỏng xuống, hai khuỷu tay đặt sát ở cạnh hai sườn, đầu hướng kình lên trên. Phần hông phải co lại, phần gối phải gập, phần eo phải hạ thấp, thân thể phải ổn định".
Thạch Thanh Sơn vốn đã có chút không chống đỡ nổi, trải qua một loạt chỉ dẫn càng mệt mỏi thêm, chỉ có thể đứng mà hai chân run rẩy, sau đó mới nói: "Trước kia tôi cảm thấy mệt mỏi, cho nên không thích nhất là luyện Tam Thể Thức, bây giờ mới biết được tác dụng của nó. Bởi vậy mới hạ quyết tâm bắt đầu luyện nó".
Diệp Thiên Vân "Ừ " một tiếng nói: "Đây là chuyện tốt, muốn trở thành võ giả thì phải biết rõ nhược điểm của mình. Như vậy mới có thể khắc phục không ngừng, tiến lên cảnh giới cao nhất của võ thuật ".
Thạch Thanh Sơn nhẹ gật đầu, nửa ngày sau mới cảm thấy có chút không đúng, gã phản ứng lại bỗng mở to hai mắt nói: "Sư phụ, cậu nói tôi sẽ trở thành một võ giả? "Có thể nhìn ra được bây giờ gã vô cùng kinh hỉ, còn có vẻ không thể tin được.
Từ kẻ yêu thích võ thuật đến võ giả phải trải qua một thời gian rất lâu, Thạch Thanh Sơn cũng là một thời gian ngắn gần đây mới biết được loại kiến giải võ giả này, gã khổ luyện đã rất lâu, rốt cục dưới sự chỉ đạo của Diệp Thiên Vân đã trở thành võ giả, sao có thể không cao hứng chứ.
Diệp Thiên Vân đánh nát ảo tưởng của gã nói: "Tạm thời cậu còn chưa tính là một võ giả chân chính, chỉ có bước đầu là có thân thể võ giả thôi".
Thạch Thanh Sơn nghe xong cũng không nổi giận, gã rất vui vẻ nói: "Thật ra chỉ cần có tiến bộ thì tôi đã thỏa mãn rồi, ít nhất coi như là một nửa võ giả". Nói với Diệp Thiên Vân xong, cười nói: "Sư phụ, anh không phải nói muốn dạy tôi một vài chiêu à? Bây giờ được không? "
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút vẫn không nói gì.
Thạch Thanh Sơn thấy thế vội nói: "Sư phụ anh dạy tôi một vài chiêu thật lợi hại nha, như thế thì tôi càng có hứng thú. "
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Chiêu thức võ thuật không có tuyệt đối, lúc thích hợp dùng chiêu thức thích hợp mới là tinh yếu khi học võ thuật, ít nhất tôi bây giờ vẫn chưa tìm ra loại chiêu thức phù hợp với cậu".
Thạch Thanh Sơn suy nghĩ cũng cảm thấy có chút đạo lý, gã nói: "Tôi cảm giác lực của tôi hơi yếu, có nên phát triển theo hướng tăng cường lực lượng không?"
Diệp Thiên Vân cúi đầu trầm tư nói: "Phương diện này tôi cũng đang nghiên cứu, nhưng tôi có một vài điểm tâm đắc muốn nói cho cậu, có lực mạnh cũng không nhất định tốt, thật ra cậu cũng có thể nhận ra tôi cũng ít truy cầu lực lượng, Hình Ý Quyền cũng không chú trọng lực lượng, mà là hai chữ "Thích hợp", chỉ cần cậu có thể đạt tới độ mỗi một chiêu đều chứa hai chữ này, vậy cậu cách thành công cũng không còn xa nữa".
Thạch Thanh Sơn có chút đăm chiêu, giống như là sắp bắt được một thứ gì đó, đồng thời lại có chút mờ mịt, điều này khiến gã trong lúc nhất thời nhanh chóng vò đầu bức tai.
Diệp Thiên Vân cười cười mở miệng nói: "Cậu suy nghĩ kỹ đi, trước tiên không nên vội học chiêu thức, như vậy đối với cậu có trợ giúp rất lớn, hai ngày nữa tôi truyền thụ cậu cũng không muộn".
Thạch Thanh Sơn là lần đầu tiên nói chuyện võ thuật một mình với Diệp Thiên Vân lâu như vậy, trong lòng gã, mặc dù Diệp Thiên Vân tuổi không lớn lắm nhưng lại là một trưởng giả, cho nên gã cũng kích động dị thường.
Bây giờ trình độ của Diệp Thiên Vân siêu việt hơn gã gấp N lần, hơn nữa bình thường những lời này rất hiếm nghe được, những lời hôm nay sẽ là tài phú vô lượng của cuộc đời võ đạo sau này.
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua Thạch Thanh Sơn nói: "Cậu học thêm một vài công phu đi, không nên phụ hy họng của chú Vương, hơn nữa cậu sau này cũng sẽ trở thành quán chủ, học thêm một ít đồ vật có lẽ sẽ có lợi".
Thạch Thanh Sơn gật mạnh đầu nói: "Được, tôi sẽ học thêm môn đó, làm một võ giả vĩ đại ".
Sau ra khỏi cửa Diệp Thiên Vân gọi một cú điện thoại cho Lưu Tùng trước, mèo lười Lưu Tùng vẫn chưa ngủ dậy, nhận được điện thoại thì còn mơ mơ màng màng, cho nên liền bảo gã đi thẳng đến phòng tập thể tụ họp.
Diệp Thiên Vân trở lại trường học chủ yếu là sợ xảy ra tình huống gì đó, mặc dù bây giờ thôi học cũng không có ảnh hưởng lớn với hắn, nhưng mấu chốt là ở suy nghĩ của cha mẹ, ít nhất không thể để cha mẹ phải lo lắng mặt này, cả đời người luôn có thứ mà mình không bỏ xuống được. Vả lại phải xem bạn học thế nào rồi, đồng thời thu hồi xe luôn.
Bây giờ vừa mới đầu tháng bảy đúng là lúc thời tiết nóng nực, có điều may là đang sáng sớm, Diệp Thiên Vân lái một chiếc xe đến thẳng trường học.
Theo thời gian bây giờ thì chắc sắp thi, trong sân trường rất nhiều học sinh đi đường rất vội vàng, trong tay đều cầm vài cuốn sách, không phải đi căn tin mà là đến thư viện.
Đến ký túc xá mới tám giờ, Trần Nhiên vừa mới rửa mặt quay lại, thấy Diệp Thiên Vân cực kỳ thân mật, gã đánh một quyền lên ngực Diệp Thiên Vân nói: "***, cuối cùng *** đã trở lại, cậu tiêu dao ở chỗ nào mà tận hai tháng!" Gã cao hứng đến nỗi ngay cả chậu rửa mặt cũng quên đổ, nước văng ướt một thân Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng không để bụng mà cười đáp: "Không có gì, ra nước ngoài một thời gian, bây giờ vừa trở về".
Trần Nhiên rất khinh bỉ mà nói: "Cậu cũng không nghĩ mang chút gì về cho tôi à, thật không hiểu ý bạn thân gì cả".
Diệp Thiên Vân thật sự đã quên, bởi vậy áy náy nói: "Tôi có mua rồi, kết quả hôm nay sốt ruột, cho nên quên cầm theo, sáng mốt tôi tới sẽ bù thêm một phần cho cậu". Tôn Vĩnh Nhân ở San Francisco mua không ít đồ, cầm mười cái tám cái gã cũng sẽ không để ý.
Trần Nhiên hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Thiên Vân, cười coi như cậu đủ thành ý!"
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua phòng ngủ trên giường chỉ có mềm của một mình gã liền hỏi: "Vương Bằng đâu rồi?"
Trần Nhiên buông tiếng thở dài nói: "Cậu vừa đi thì thảm luôn, Lưu Tùng vốn không về ở, kết quả Vương Bằng cũng về nhà, chỉ còn một mình tôi sống thê thảm trong này, buổi tối còn phải chịu sự dày vò của cô độc".
Diệp Thiên Vân ngồi trên giường gã nói: "Anh không phải có bạn gái sao? Chúng ta dù có ai quan hệ hay không thì cũng phải chừng mực".
Hai mắt Trần Nhiên trợn lên nói: "Trời, biết thế nào cậu cũng sẽ nói như vậy, Lưu Tùng lại đổi bạn gái rồi, thời gian qua chẳng khác gì thần tiên!"
Hắn vừa mới dứt lời đã có người đẩy cửa nói: "Tôi đang thắc mắc tự dưng lại hắt xì, hóa ra là có người ở đây nói xấu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.