Quyển 2 - Chương 654: Không hẹn mà gặp
Đại Đại Vương
12/04/2013
Thiếu Lâm những ngày qua đã rục rịch, có ý xuất thủ với Triệu gia tại Thục Trung! Chính lần trước từ chỗ cung cấp tin tức, Thiếu Lâm lần này mới có thể làm khó dễ với Triệu gia. Thật ra Triệu gia sớm đã bị Mông Nghĩa khống chế, phần còn lại chẳng qua là cái xác mà thôi.
Hồng Hiển Phương bất chấp nguy hiểm phát ra tin tức, còn luôn nói phải đảm bảo an toàn cho con hắn.
Ngô Lập Sâm cùng Diệp Thiên Vân trải qua thương lượng một phen, quyết định nhanh chóng động thủ! Bởi vì như vậy mới khiến đám võ giả trong chốn võ lâm chạy tới. Mà động tác của Thiếu Lâm cũng nhanh không kém, cho nên hiện tại chỉ có thể đi trước bọn họ một bước, khống chế tin tức của Thục Trung. Như vậy mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Hai người có ý đi Đỗ gia dò xét, rốt cuộc là Song Phong trấn đến tột cùng là đi tới bao nhiêu người, trong chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ!
Đỗ gia cách Cẩm thành khá xa, Diệp Thiên Vân sớm đã có chuẩn bị, cũng không mang theo nhiều người. Ngoại trừ Ngô Lập Sâm ra, còn có một tay thủ hạ của Mông Nghĩa là Yến Tiểu Xuân. Cũng không có liên hệ nhiều năm với Đỗ gia, cho nên sự tình hắn hết sức quen thuộc, ba người vụng trộm đi tới Nhã An trước.
Nhã An cách Cẩm thành hơn một trăm Km, là khu lòng chảo cùng cao nguyên Thanh Tàng hợp thành một khu vực, muốn tới phía nam phải đi qua đường này, hơn nữa nơi này là địa phương nổi tiếng về du lịch, khách du lịch tới đây rất đông. Bản lĩnh mò mẫm của Yến Tiểu Xuân rất mạnh, trên đường đi đông tới tây không nơi nào là hắn không biết.
"Diệp tiên sinh, Đỗ gia cách phía trước năm trăm mét nữa!" Trong lòng Yến Tiểu Xuân rất minh bạch, Đỗ gia xuất hiện nhiều cao thủ lạ, đều là ác ma giết người không chớp mắt cả.
Lần này Diệp Thiên Vân tiến đến chính là vì tìm hiểu thực lực của đối phương.
Hắn cũng không muốn chịu chết, nhãn châu xoay động hắn hắc hắc cười không ngừng, sau đó dừng bước nói: "Diệp tiên sinh, thân thủ của tôi không tốt, đi tới gần sợ làm hỏng việc, tiểu nhân ở chỗ nay đợi hai người chiến thắng trở về nhé!"
Bình thường trong môn phái Ngô Lập Sâm có uy vọng cực cao, căn bản cũng không có tên đệ tử dám ngỗ nghịch như tên Yến Tiểu Xuân này, lão nhướng mày phát tác nói: "Chúng tôi chẳng qua là đi xem qua, cũng không phải động thủ, cậu sợ cái gì?"
Diệp Thiên Vân nhìn Yến Tiểu Xuân lắc đầu như con đông tây, biết có nhiều lời cũng vô ích, bởi vì thời gian cấp bách, hắn kéo cánh tay Ngô Lập Sâm nói: "Thôi bỏ đi! Hai người chúng ta đi không phải là rất tốt sao, động tác có thể mau lẹ một chút!"
"Đỗ gia ở phía trước, cứ đi thẳng là được!" Yến Tiểu Xuân sớm có chuẩn bị. Lấy trong túi ra một tờ bản đồ. Nịnh nọt nói: "Đây là bức địa đồ tiểu nhân vẽ! Hai vị đại nhân, trong nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, các ngài tạm tha tôi một mạng đi nhé!"
Ngô Lập Sâm có phần chán ghét liếc mắt nhìn hắn. Nhổ nước miếng nói: "Thật mẹ nó phế vật! Không bằng còn chó giữa cửa nhà ông!"
Yến Tiểu Xuân giao du nhiều năm. Da mặt so với tường thành còn dày hơn, hắn há vì một hai câu mà tức giận? Huống chi cho hắn thêm hai lá gan hắn cũng không dám giận. Hắn cợt nhả pha trò nói: "Tiểu nhân chính là một con chó giữ nhà mà. Kính xin hai vị đại nhân để tiểu nhân đi thôi!"
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dáng gian xảo của hắn. Biết hắn tuyệt đối không chịu mạo hiểm. Ha ha cười nói: "Chúng tôi chẳng qua chỉ là đi ngắm phong cảnh thôi mà! Đi thôi. Lão ca!"
Hai người người nhẹ nhàng tiến lên. Yến Tiểu Xuân nhìn bóng lưng của hai người dần biến mất. Hắn vuốt lồng ngực thở dài một hơi thầm nói: "Mãn thiên thần phật phù hộ. Yến Tiểu Xuân ta lần này đại nạn không chết, nhất định phải làm lễ khấu tạ thần... Ngắm phong cảnh. Hừ hừ! Các ngươi không có giết chết vài người, sau này ta sẽ đổi tên...Hừ ngắm phong cảnh...!"
Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm hai người đi bộ mất năm phút đồng hồ, rốt cuộc cũng nhìn rõ! Yến Tiểu Xuân vẽ rất được, có rất nhiều địa phương được đánh dấu đỏ, cho nên hai người rất nhanh tìm được Đỗ gia.
"Nghe nói danh khí của Tứ gia ở Thục Trung rất lớn, thế nhưng thực lực lại không được tốt lắm!" Ngô Lập Sâm thấy thủ vệ đứng trước cửa, thiếu chút nữa cười văng nước bọt ra. Khả năng bởi vì quá mệt mỏi cho nên bọn họ vừa đứng vừa ngủ gật!
Diệp Thiên Vân cũng không dám khinh thị, trong nội viện hẳn là có người của Song Phong trấn. Công pháp của phái Nga Mi thập phần cổ quái, căn bản không cách nào dùng cảm giác đề điều tra, cho nên hắn nói: "Không thể coi thường người của Song Phong trấn, nếu như bọn họ ẩn núp, sẽ giống như không khí biến mất không thấy!"
Ngô Lập Sâm ừm một tiếng, hoàn toàn thất vọng nói: "Thân pháp của Nga Mi rất có tiếng tăm, tôi sẽ cẩn thận!"
Diệp Thiên Vân móc ra hai miếng vải đen, đây là đồ buổi sáng hắn chuẩn bị, cười cười nói: "Lão ca phải chịu ủy khuất rồi, người của Song Phong trấn nhận ra tôi, chúng ta không thể bạo lộ thân phận của mình!"
Hai người chuẩn bị ổn thỏa, sắc trời cũng đã dần tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ bóng người! Hai người nhẹ nhàng nhảy lên, bức tường cao ba thước hai người cũng có thể dẫm lên như đi trên đất bằng!
Sau khi rơi xuống, Ngô Lập Sâm muốn đi tới nội viện, Diệp Thiên Vân giữ lấy lão lại, lúc này hai người núp sau bồn hoa không hề nhúc nhích! Cả quá trình vô thanh vô tức giống như hai phiến lá rụng!
Ước chừng qua hai phút, Ngô Lập Sâm cũng không có phát hiện ra tình huống dị thường gì, lão có phần mê hoặc nhìn Diệp Thiên Vân, hoàn toàn không rõ ý tứ của hắn.
"Có phát hiện gì không?" Một thanh âm đột nhiên từ xa truyền tới!
Bóng đen từ trong lùm cây chui ra, khẽ cười hai tiếng nói: "Đại ca, đệ trông chừng ở đây một ngày mà ngay, ngay cả một con ruồi cũng không lọt qua ánh mắt của đệ nữa là!"
Ngô Lập Sâm lập tức cả kinh, lúc này mới cảm thấy chỗ đáng sợ của Song Phong trấn! Cây đại thụ vừa vặn có thể che cho hai người, chỉ cần vừa rồi khẽ động là bị phát hiện. Nghĩ tới đây lão sợ hãi một hồi, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên trước mặt Diệp Thiên Vân, lộ ra thần sắc rất là bội phục!
Diệp Thiên Vân cũng không xác định được là có người, bởi vì cảm giác của hắn đảo qua, hoàn toàn không có bất cứ phát hiện nào! Nhưng không có phát hiện mới chính là phát hiện lớn nhất! Bảo vệ của Đỗ gia ở bên ngoài ngủ gật, trong nội viện không thể không bảo vệ chu đáo!
Cho nên Diệp Thiên Vân một mực nhẫn nại bất động chính là muốn chờ đợi động tĩnh.
Hiện tại tình thế của Đỗ gia ngoài lỏng trong chặt, tính cảnh giác thập phần đề cao, chỉ có cẩn thận gấp đôi chứ không có nơi lỏng.
"Tôi đi dò xét hậu viện, một giờ sau sẽ quay lại, ha ha!" Tiếng nói chuyện đã chấm dứt thanh âm cước bộ cũng xa dần!
"Sớm biết như vậy sẽ không rời khỏi Song Phong trấn, thật sự là nhàm chán!" Người trẻ tuổi ở trên cây có chút bất mãn, lẩm bẩm nói.
Ngô Lập Sâm thoáng lấy tay chỉ lên trên cây, sau đó cứa cứa cái cổ của mình, ý là phải hạ gục tên nọ!
Diệp Thiên Vân biết vị trí của trạm gác ngầm này, tự nhiên biết lão muốn làm gì, hắn gật gật đầu ý bảo lão xuất thủ đi!
Ngô Lập Sâm rất thích ý khi làm chuyện này, lão trườn như một con mèo, chỉ vài bước đã tới gốc cây. Một tay vừa đỡ, vụt một tiếng thoáng cái đã phi lên.
Thanh niên ở trên cây cảm giác cũng được rung động, khi hắn phát hiện có điểm không đúng, đang định quay đầu, Ngô Lập Sâm đã tiến tới gần, con mắt hắn bỗng dưng trợn trừng!
Ngô Lập Sâm chính là hảo thủ giết người, há lại để hắn kêu lên! Tay trái tạo thành thế đao chém bổ lên cổ họng của tên này, một chiêu này rất nhanh mà hữu lực, thanh niên phản ứng không kịp lập tức ngã xuống!
Diệp Thiên Vân chứng kiến tình huống này, hắn nhảy ra!
Mũi chân của Ngô Lập Sâm nhắm ngay tim tên này, tung ra một cước, "Răng rắc" thanh âm rất nhỏ vang lên.
Diệp Thiên Vân ở dưới gốc cây duỗi tay đỡ lấy thi thể, nhẹ nhàng phóng trên mặt đất, dùng cành lá cây che lại, cả quá trình có thể nói hoàn mỹ tới cực điểm!
Ngô Lập Sâm chính là chưởng giáo một môn, bình thường hay động khẩu rất ít khi động thủ! Lần này hợp tác thật là thống khoái không nói lên lời, tâm tư của Diệp Thiên Vân rất tỉ mỉ, thường thường có thể tính trước một bước.
Diệp Thiên Vân làm một động tác, để Ngô Lập Sâm đi phía sau hắn, hai người đi tới tầng hai của tòa nhà màu bạc.
Tường viện của Đỗ gia rất cao, mà trong nội viện lại thiết kế theo phong cách Tây phương. Hoa viên, bể bơi, sân tập đánh Golf, có thể thấy được Đỗ gia xa hoa cỡ nào. Hai người nương bờ tường nhẹ nhàng leo lên lầu hai.
"Đỗ Vũ Tích thật biết hưởng thụ, có tới năm sáu người tình, cả đêm đều hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc!" Không đợi hai người thăm dò, đã nghe được tiếng nói chuyện phát ra trong phòng.
Ngô Lập Sâm lập tức vui mừng, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong tầng hai truyền tới, xem ra chuyến đi lần này không uổng phí rồi.
Diệp Thiên Vân biết giọng nói này chính là của Hoàng Thiện, công phu người này không quá cao, nhưng hắn là người kế thừa chức vị gia chủ Hoàng gia, hẳn là biết được rất nhiều tin tức.
"Xã hội hiện đại mọi người đều chú ý tới việc hưởng thụ, quan niệm bất đồng với chúng ta!" Hoàng Thiện hừ một tiếng nói: "Đáng thương cho Song Phong trấn chúng ta trên dưới một trăm vẫn sống kham khổ qua ngày. Đại bá, tư tưởng của bọn họ thật bảo thủ, không biết hưởng thụ!"
"Ừ! Tới Đỗ gia thức ăn cũng đã rất khác biệt rồi, trách không được có nhiều người muốn ra ngoài như vậy! Đến Tứ gia Thục Trung, còn không phải như hoàng đế bị cống a!" Tên trẻ tuổi có phần hổi hận nói.
"Đều không phải con đàn bà thúi Nguyễn Tiểu Thất kia ban cho sao! Nếu như không phải ả đem người ngoài về, lại làm ô nhiễm Bích Thủy Tuyền, chúng ta sao có cơ hội hưởng thụ hết thảy những thứ này!" Hoàng Thiện lạnh lùng nói: "Đại bá đang trao đổi cùng Đỗ gia. Cũng không duy trì được bao lâu, Thục Trung sẽ bị chúng ta nắm trong tay! Tên ngoại nhân kia nghe nói là người của Mông gia, hòa thượng không chạy khỏi miếu a..."
Diệp Thiên Vân nhướng mày, Song Phong trấn đã biết nơi đặt chân của chính mình, vì sao không sớm ra tay!
Đúng lúc này đột nhiên truyền tới một hồi tiếng gào, rồi lại một hồi tiếng cười vang!
"Có người tới hậu viện!" Hoàng Thiện lập tức đứng dậy, âm trầm cười nói: "Nhìn xem là ai to gan lớn mật như vậy! Hẳn là muốn đối phó với người Song Phong trấn chúng ta!"
Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm đồng thời cảm thấy mê hoặc, bọn họ tiến vào từ tiền viện, nhưng bây giờ chuyện xảy ra ở hậu viện. Nói như vậy... Lại có người tới?
Hoàng Thiện cùng một tên trẻ tuổi nhanh chóng xuống lầu, hai người rất biết tận dụng thời cơ, với tốc độ nhanh nhất lẻn vào trong phòng.
Ngô Lập Sâm nhanh chóng tới gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vài giây sau lão thất thanh nói: "Là mấy con lừa ngốc của Thiếu Lâm!"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thiên Vân là không thể nào tin được! Chẳng lẽ Hồng Hiển Phương dùng thuốc giả, sử dụng kế phản gián? Nếu không hành động của Thiếu Lâm hẳn là còn đang ở tầm khống chế! Vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra. Hắn dõi mắt nhìn qua cánh cửa bằng thủy tinh. Bởi vì hậu viện quá lớn, chỉ có thể thấy đỉnh đầu trụi lủi của hai người, không thấy rõ khuôn mặt.
Động tác của đám người Song Phong trấn nhanh tới bất ngờ, không tới vài giây đồng hồi, kẻ xông vào đã bị giữ lại! Hoàng Thiện vẻ mặt đắc ý đang đứng đối diện thao thao bất tuyệt nói cái gì đó!
Hai gã tăng nhân lưng tựa lưng đồng thời giơ tay lên thủ thế muốn lao ra!
Diệp Thiên Vân không nghĩ ra người của Thiếu Lâm đột nhiên lại tới Đỗ gia, hắn định thần quan sát đỉnh đầu hai gã tăng nhân, lại phát hiện có điểm rất kỳ quặc!
"Không đúng! Bọn họ không phải người của Thiếu Lâm!" Ngô Lập Sâm cũng đồng dạng phát ra điểm đáng ngờ, dáng người của hai người này có phần quen thuộc, thế nhưng bọn họ lại không thể nhớ ra!
"Là Trần Mira, còn Diệp Vô Nhai!" Diệp Thiên Vân rốt cuộc nhận ra hai người, hiện tại tình huống của bọn họ rất nguy hiểm, Song Phong trấn tùy thời có thể xuất thủ! Hắn không thể do dự nhanh chóng đưa ra quyết định: "Chúng ta xuống dưới!"
Hồng Hiển Phương bất chấp nguy hiểm phát ra tin tức, còn luôn nói phải đảm bảo an toàn cho con hắn.
Ngô Lập Sâm cùng Diệp Thiên Vân trải qua thương lượng một phen, quyết định nhanh chóng động thủ! Bởi vì như vậy mới khiến đám võ giả trong chốn võ lâm chạy tới. Mà động tác của Thiếu Lâm cũng nhanh không kém, cho nên hiện tại chỉ có thể đi trước bọn họ một bước, khống chế tin tức của Thục Trung. Như vậy mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Hai người có ý đi Đỗ gia dò xét, rốt cuộc là Song Phong trấn đến tột cùng là đi tới bao nhiêu người, trong chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ!
Đỗ gia cách Cẩm thành khá xa, Diệp Thiên Vân sớm đã có chuẩn bị, cũng không mang theo nhiều người. Ngoại trừ Ngô Lập Sâm ra, còn có một tay thủ hạ của Mông Nghĩa là Yến Tiểu Xuân. Cũng không có liên hệ nhiều năm với Đỗ gia, cho nên sự tình hắn hết sức quen thuộc, ba người vụng trộm đi tới Nhã An trước.
Nhã An cách Cẩm thành hơn một trăm Km, là khu lòng chảo cùng cao nguyên Thanh Tàng hợp thành một khu vực, muốn tới phía nam phải đi qua đường này, hơn nữa nơi này là địa phương nổi tiếng về du lịch, khách du lịch tới đây rất đông. Bản lĩnh mò mẫm của Yến Tiểu Xuân rất mạnh, trên đường đi đông tới tây không nơi nào là hắn không biết.
"Diệp tiên sinh, Đỗ gia cách phía trước năm trăm mét nữa!" Trong lòng Yến Tiểu Xuân rất minh bạch, Đỗ gia xuất hiện nhiều cao thủ lạ, đều là ác ma giết người không chớp mắt cả.
Lần này Diệp Thiên Vân tiến đến chính là vì tìm hiểu thực lực của đối phương.
Hắn cũng không muốn chịu chết, nhãn châu xoay động hắn hắc hắc cười không ngừng, sau đó dừng bước nói: "Diệp tiên sinh, thân thủ của tôi không tốt, đi tới gần sợ làm hỏng việc, tiểu nhân ở chỗ nay đợi hai người chiến thắng trở về nhé!"
Bình thường trong môn phái Ngô Lập Sâm có uy vọng cực cao, căn bản cũng không có tên đệ tử dám ngỗ nghịch như tên Yến Tiểu Xuân này, lão nhướng mày phát tác nói: "Chúng tôi chẳng qua là đi xem qua, cũng không phải động thủ, cậu sợ cái gì?"
Diệp Thiên Vân nhìn Yến Tiểu Xuân lắc đầu như con đông tây, biết có nhiều lời cũng vô ích, bởi vì thời gian cấp bách, hắn kéo cánh tay Ngô Lập Sâm nói: "Thôi bỏ đi! Hai người chúng ta đi không phải là rất tốt sao, động tác có thể mau lẹ một chút!"
"Đỗ gia ở phía trước, cứ đi thẳng là được!" Yến Tiểu Xuân sớm có chuẩn bị. Lấy trong túi ra một tờ bản đồ. Nịnh nọt nói: "Đây là bức địa đồ tiểu nhân vẽ! Hai vị đại nhân, trong nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, các ngài tạm tha tôi một mạng đi nhé!"
Ngô Lập Sâm có phần chán ghét liếc mắt nhìn hắn. Nhổ nước miếng nói: "Thật mẹ nó phế vật! Không bằng còn chó giữa cửa nhà ông!"
Yến Tiểu Xuân giao du nhiều năm. Da mặt so với tường thành còn dày hơn, hắn há vì một hai câu mà tức giận? Huống chi cho hắn thêm hai lá gan hắn cũng không dám giận. Hắn cợt nhả pha trò nói: "Tiểu nhân chính là một con chó giữ nhà mà. Kính xin hai vị đại nhân để tiểu nhân đi thôi!"
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dáng gian xảo của hắn. Biết hắn tuyệt đối không chịu mạo hiểm. Ha ha cười nói: "Chúng tôi chẳng qua chỉ là đi ngắm phong cảnh thôi mà! Đi thôi. Lão ca!"
Hai người người nhẹ nhàng tiến lên. Yến Tiểu Xuân nhìn bóng lưng của hai người dần biến mất. Hắn vuốt lồng ngực thở dài một hơi thầm nói: "Mãn thiên thần phật phù hộ. Yến Tiểu Xuân ta lần này đại nạn không chết, nhất định phải làm lễ khấu tạ thần... Ngắm phong cảnh. Hừ hừ! Các ngươi không có giết chết vài người, sau này ta sẽ đổi tên...Hừ ngắm phong cảnh...!"
Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm hai người đi bộ mất năm phút đồng hồ, rốt cuộc cũng nhìn rõ! Yến Tiểu Xuân vẽ rất được, có rất nhiều địa phương được đánh dấu đỏ, cho nên hai người rất nhanh tìm được Đỗ gia.
"Nghe nói danh khí của Tứ gia ở Thục Trung rất lớn, thế nhưng thực lực lại không được tốt lắm!" Ngô Lập Sâm thấy thủ vệ đứng trước cửa, thiếu chút nữa cười văng nước bọt ra. Khả năng bởi vì quá mệt mỏi cho nên bọn họ vừa đứng vừa ngủ gật!
Diệp Thiên Vân cũng không dám khinh thị, trong nội viện hẳn là có người của Song Phong trấn. Công pháp của phái Nga Mi thập phần cổ quái, căn bản không cách nào dùng cảm giác đề điều tra, cho nên hắn nói: "Không thể coi thường người của Song Phong trấn, nếu như bọn họ ẩn núp, sẽ giống như không khí biến mất không thấy!"
Ngô Lập Sâm ừm một tiếng, hoàn toàn thất vọng nói: "Thân pháp của Nga Mi rất có tiếng tăm, tôi sẽ cẩn thận!"
Diệp Thiên Vân móc ra hai miếng vải đen, đây là đồ buổi sáng hắn chuẩn bị, cười cười nói: "Lão ca phải chịu ủy khuất rồi, người của Song Phong trấn nhận ra tôi, chúng ta không thể bạo lộ thân phận của mình!"
Hai người chuẩn bị ổn thỏa, sắc trời cũng đã dần tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ bóng người! Hai người nhẹ nhàng nhảy lên, bức tường cao ba thước hai người cũng có thể dẫm lên như đi trên đất bằng!
Sau khi rơi xuống, Ngô Lập Sâm muốn đi tới nội viện, Diệp Thiên Vân giữ lấy lão lại, lúc này hai người núp sau bồn hoa không hề nhúc nhích! Cả quá trình vô thanh vô tức giống như hai phiến lá rụng!
Ước chừng qua hai phút, Ngô Lập Sâm cũng không có phát hiện ra tình huống dị thường gì, lão có phần mê hoặc nhìn Diệp Thiên Vân, hoàn toàn không rõ ý tứ của hắn.
"Có phát hiện gì không?" Một thanh âm đột nhiên từ xa truyền tới!
Bóng đen từ trong lùm cây chui ra, khẽ cười hai tiếng nói: "Đại ca, đệ trông chừng ở đây một ngày mà ngay, ngay cả một con ruồi cũng không lọt qua ánh mắt của đệ nữa là!"
Ngô Lập Sâm lập tức cả kinh, lúc này mới cảm thấy chỗ đáng sợ của Song Phong trấn! Cây đại thụ vừa vặn có thể che cho hai người, chỉ cần vừa rồi khẽ động là bị phát hiện. Nghĩ tới đây lão sợ hãi một hồi, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên trước mặt Diệp Thiên Vân, lộ ra thần sắc rất là bội phục!
Diệp Thiên Vân cũng không xác định được là có người, bởi vì cảm giác của hắn đảo qua, hoàn toàn không có bất cứ phát hiện nào! Nhưng không có phát hiện mới chính là phát hiện lớn nhất! Bảo vệ của Đỗ gia ở bên ngoài ngủ gật, trong nội viện không thể không bảo vệ chu đáo!
Cho nên Diệp Thiên Vân một mực nhẫn nại bất động chính là muốn chờ đợi động tĩnh.
Hiện tại tình thế của Đỗ gia ngoài lỏng trong chặt, tính cảnh giác thập phần đề cao, chỉ có cẩn thận gấp đôi chứ không có nơi lỏng.
"Tôi đi dò xét hậu viện, một giờ sau sẽ quay lại, ha ha!" Tiếng nói chuyện đã chấm dứt thanh âm cước bộ cũng xa dần!
"Sớm biết như vậy sẽ không rời khỏi Song Phong trấn, thật sự là nhàm chán!" Người trẻ tuổi ở trên cây có chút bất mãn, lẩm bẩm nói.
Ngô Lập Sâm thoáng lấy tay chỉ lên trên cây, sau đó cứa cứa cái cổ của mình, ý là phải hạ gục tên nọ!
Diệp Thiên Vân biết vị trí của trạm gác ngầm này, tự nhiên biết lão muốn làm gì, hắn gật gật đầu ý bảo lão xuất thủ đi!
Ngô Lập Sâm rất thích ý khi làm chuyện này, lão trườn như một con mèo, chỉ vài bước đã tới gốc cây. Một tay vừa đỡ, vụt một tiếng thoáng cái đã phi lên.
Thanh niên ở trên cây cảm giác cũng được rung động, khi hắn phát hiện có điểm không đúng, đang định quay đầu, Ngô Lập Sâm đã tiến tới gần, con mắt hắn bỗng dưng trợn trừng!
Ngô Lập Sâm chính là hảo thủ giết người, há lại để hắn kêu lên! Tay trái tạo thành thế đao chém bổ lên cổ họng của tên này, một chiêu này rất nhanh mà hữu lực, thanh niên phản ứng không kịp lập tức ngã xuống!
Diệp Thiên Vân chứng kiến tình huống này, hắn nhảy ra!
Mũi chân của Ngô Lập Sâm nhắm ngay tim tên này, tung ra một cước, "Răng rắc" thanh âm rất nhỏ vang lên.
Diệp Thiên Vân ở dưới gốc cây duỗi tay đỡ lấy thi thể, nhẹ nhàng phóng trên mặt đất, dùng cành lá cây che lại, cả quá trình có thể nói hoàn mỹ tới cực điểm!
Ngô Lập Sâm chính là chưởng giáo một môn, bình thường hay động khẩu rất ít khi động thủ! Lần này hợp tác thật là thống khoái không nói lên lời, tâm tư của Diệp Thiên Vân rất tỉ mỉ, thường thường có thể tính trước một bước.
Diệp Thiên Vân làm một động tác, để Ngô Lập Sâm đi phía sau hắn, hai người đi tới tầng hai của tòa nhà màu bạc.
Tường viện của Đỗ gia rất cao, mà trong nội viện lại thiết kế theo phong cách Tây phương. Hoa viên, bể bơi, sân tập đánh Golf, có thể thấy được Đỗ gia xa hoa cỡ nào. Hai người nương bờ tường nhẹ nhàng leo lên lầu hai.
"Đỗ Vũ Tích thật biết hưởng thụ, có tới năm sáu người tình, cả đêm đều hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc!" Không đợi hai người thăm dò, đã nghe được tiếng nói chuyện phát ra trong phòng.
Ngô Lập Sâm lập tức vui mừng, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong tầng hai truyền tới, xem ra chuyến đi lần này không uổng phí rồi.
Diệp Thiên Vân biết giọng nói này chính là của Hoàng Thiện, công phu người này không quá cao, nhưng hắn là người kế thừa chức vị gia chủ Hoàng gia, hẳn là biết được rất nhiều tin tức.
"Xã hội hiện đại mọi người đều chú ý tới việc hưởng thụ, quan niệm bất đồng với chúng ta!" Hoàng Thiện hừ một tiếng nói: "Đáng thương cho Song Phong trấn chúng ta trên dưới một trăm vẫn sống kham khổ qua ngày. Đại bá, tư tưởng của bọn họ thật bảo thủ, không biết hưởng thụ!"
"Ừ! Tới Đỗ gia thức ăn cũng đã rất khác biệt rồi, trách không được có nhiều người muốn ra ngoài như vậy! Đến Tứ gia Thục Trung, còn không phải như hoàng đế bị cống a!" Tên trẻ tuổi có phần hổi hận nói.
"Đều không phải con đàn bà thúi Nguyễn Tiểu Thất kia ban cho sao! Nếu như không phải ả đem người ngoài về, lại làm ô nhiễm Bích Thủy Tuyền, chúng ta sao có cơ hội hưởng thụ hết thảy những thứ này!" Hoàng Thiện lạnh lùng nói: "Đại bá đang trao đổi cùng Đỗ gia. Cũng không duy trì được bao lâu, Thục Trung sẽ bị chúng ta nắm trong tay! Tên ngoại nhân kia nghe nói là người của Mông gia, hòa thượng không chạy khỏi miếu a..."
Diệp Thiên Vân nhướng mày, Song Phong trấn đã biết nơi đặt chân của chính mình, vì sao không sớm ra tay!
Đúng lúc này đột nhiên truyền tới một hồi tiếng gào, rồi lại một hồi tiếng cười vang!
"Có người tới hậu viện!" Hoàng Thiện lập tức đứng dậy, âm trầm cười nói: "Nhìn xem là ai to gan lớn mật như vậy! Hẳn là muốn đối phó với người Song Phong trấn chúng ta!"
Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm đồng thời cảm thấy mê hoặc, bọn họ tiến vào từ tiền viện, nhưng bây giờ chuyện xảy ra ở hậu viện. Nói như vậy... Lại có người tới?
Hoàng Thiện cùng một tên trẻ tuổi nhanh chóng xuống lầu, hai người rất biết tận dụng thời cơ, với tốc độ nhanh nhất lẻn vào trong phòng.
Ngô Lập Sâm nhanh chóng tới gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vài giây sau lão thất thanh nói: "Là mấy con lừa ngốc của Thiếu Lâm!"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thiên Vân là không thể nào tin được! Chẳng lẽ Hồng Hiển Phương dùng thuốc giả, sử dụng kế phản gián? Nếu không hành động của Thiếu Lâm hẳn là còn đang ở tầm khống chế! Vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra. Hắn dõi mắt nhìn qua cánh cửa bằng thủy tinh. Bởi vì hậu viện quá lớn, chỉ có thể thấy đỉnh đầu trụi lủi của hai người, không thấy rõ khuôn mặt.
Động tác của đám người Song Phong trấn nhanh tới bất ngờ, không tới vài giây đồng hồi, kẻ xông vào đã bị giữ lại! Hoàng Thiện vẻ mặt đắc ý đang đứng đối diện thao thao bất tuyệt nói cái gì đó!
Hai gã tăng nhân lưng tựa lưng đồng thời giơ tay lên thủ thế muốn lao ra!
Diệp Thiên Vân không nghĩ ra người của Thiếu Lâm đột nhiên lại tới Đỗ gia, hắn định thần quan sát đỉnh đầu hai gã tăng nhân, lại phát hiện có điểm rất kỳ quặc!
"Không đúng! Bọn họ không phải người của Thiếu Lâm!" Ngô Lập Sâm cũng đồng dạng phát ra điểm đáng ngờ, dáng người của hai người này có phần quen thuộc, thế nhưng bọn họ lại không thể nhớ ra!
"Là Trần Mira, còn Diệp Vô Nhai!" Diệp Thiên Vân rốt cuộc nhận ra hai người, hiện tại tình huống của bọn họ rất nguy hiểm, Song Phong trấn tùy thời có thể xuất thủ! Hắn không thể do dự nhanh chóng đưa ra quyết định: "Chúng ta xuống dưới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.