Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 60: Nhà Mèo [4]

Khinh Vân Đạm

13/07/2024

[Tranh Sủng]

Vẻ mặt Ưng Kích Trường Không xốt xắn, nhanh chóng tính toán "Đuổi bắt với BOSS ba phút, lúc nãy gặp một lần, cộng lại ước chừng vừa vặn năm phút."

Khi nói chuyện, trước mặt hiện ra mấy hàng chữ, trong tay thì nhiều thêm một cái đuôi mèo.

【Mèo mướp Lily chơi rất vui vẻ, nàng quyết định tặng bạn một món lễ vật.】

【Bạn nhận được đuôi mèo Lily *1. 】

【Đây là một cái đuôi thần kỳ. Dùng nó ước nguyện, có thể thực hiện được nguyện vọng.】

【Lưu ý: Không phải tất cả nguyện vọng đều có thể đạt thành. Ước nguyện vượt quá phạm vi năng lực, đuôi mèo sẽ không phản ứng. Ước nguyện đạt thành, đuôi mèo sẽ tự động biến mất.】

"Này là phó bản thường hay khó vậy? Sao tao thấy giống đi lộn phó bản quá vậy?" Chiến Hỏa Liên Miên nằm liệt nhìn lên trần nhà, cảm thấy rất mệt tâm.

Ưng Kích Trường Không càng thêm nghiêm túc "Vân Lạc từng nói nếu chơi với mèo trong năm phút thì nó sẽ tự rời đi."

"Nói cách khác, cô ta đã thành công."

"Nói không tìm được manh mối là gạt người, cô ta chắc chắn đã nhận được đuôi mèo!"

Càng nhớ lại quá trình trao đổi tình báo, Ưng Kích Trường Không càng tâm lạnh như nước "Chả trách lại cảm thấy cô ta có điểm gì đó còn che đậy, quả nhiên là giấu nhẹm một điểm sáng rất quan trọng."

Chiến Hỏa Liên Miên nằm trên sàn nhà, hàm hồ nói "Việc phân tích giao cho mày, đúc kết xong nhớ rõ là phải nói kết luận cho tao."

Ưng Kích Trường Không "......"

Anh ta nháy mắt liền nhụt chí, lát sau mới khôi phục bình tĩnh tiếp tục thảo luận chính sự "Ngẫm lại xem nên dùng đuôi mèo ước nguyện cái gì?"

Chiến Hỏa Liên Miên đột phát ý tưởng "Thử ước BOSS phó bản biến thành kích thước bình thường thì sao? Vậy thì người chạy trốn khắp nơi không phải là người chơi mà là BOSS."

"Có lý." Hai mắt Ưng Kích Trường Không sáng lên, nhanh chóng ước nguyện.

Đáng tiếc đuôi mèo không phản ứng.

Tiếp theo lại yêu cầu vượt ải, vẫn như cũ không hề phản ứng.

Ưng Kích Trường Không chống cằm trầm tư, qua một lát đột nhiên nói "Có ước nguyện khôi phục điểm sinh mệnh được không nhỉ?" Như vậy thì bọn họ có thể nhẹ nhàng trải qua 90 phút.

Nhưng mà đuôi mèo vẫn cứ thờ ơ như cũ.

Chiến Hỏa Liên Miên mặt không biểu cảm "Ước cái gì cũng không được, đuôi này làm được cái gì vậy?"

Ưng Kích Trường Không than nhẹ một tiếng "Xem ra chỉ có thể nhận gợi ý."

Chiến Hỏa Liên Miên bĩu môi, rất không vui. Vất vả muốn chết mà chỉ đổi được một cái gợi ý, giao dịch này quá không có lời!

"Để ước nhận được ba manh mối xem được không." Hiển nhiên, Ưng Kích Trường Không cũng nghĩ vậy nên liền ước nguyện muốn nhận được ba gợi ý.

Đuôi mèo không phản ứng.

"Hai manh mối?"

Không phản ứng như cũ.

"Một cái là được rồi." Ưng Kích Trường Không hoàn toàn bất đắc dĩ.

Vừa dứt lời, đuôi mèo nhạt dần cuối cùng biến mất trong hư không

Cùng lúc đó, trong tay nhiều ra một tờ giấy, trên đó viết "Lily đã từng là một nàng mèo có lý tưởng."

Thoáng nhìn dòng chữ trên tờ giấy, cả người Chiến Hỏa Liên Miên đều không dễ chịu "Sống chết đuổi bắt năm phút, mất phân nửa lượng máu mà lại nhận được một trò đùa như này?"

"Tốt xấu gì thì cũng có ý nghĩa." Ưng Kích Trường Không mở miệng an ủi. Trong lòng thì tại nghĩ, tại sao lại là đã từng? Chẳng lẽ đã phát sinh biến cố?

**

Ưng Kích Trường Không đau khổ suy tư không biết có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Hannah rất cẩn thận che giấu sự hiện diện, không dám thở mạnh.

Gia Văn chắm chú nhìn hai người đứng nơi xa, ánh mắt lập loè, đáy mắt dần hiện ra nét suy tư.

"Có phát hiện gì không?" Giọng nói Hannah rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

"Đã nắm rõ tình huống." Gia Văn cong môi cười, tin chắc mười phần.

"Làm sao?" Hannah tràn đầy hiếu kỳ, nhịn không được hỏi.



Thái độ đối đãi của Gia Văn với khách hàng rất thân thiện, hắn nhẫn nại giải thích "Bạn nhìn kỹ nha, Ưng Kích Trường Không và Chiến Hỏa Liên Miên không muốn chạy trốn mà dùng cả sức và thủ đoạn chơi cùng mèo mướp. Qua vài phút, mèo mướp cũng vui vẻ rời đi, đôi tay trống không của Ưng Kích Trường Không đột nhiên xuất hiện một cái đuôi mèo."

"Khoảng cách quá xa không rõ họ đang nói gì. Nhưng nhìn biểu cảm kia thì chắc chắn đuôi mèo chắc chắn rất quan trọng."

"Nói cách khác suy đoán lúc đã sai lệch. Người chơi không nên trốn trách mà ngược lại phải chủ động chơi cùng nó, có vậy thì mới nhận được đạo cụ quan trọng."

Chủ động chơi với mèo? Sắc mặt Hannah tối sầm, âm thầm kêu khổ, tạo nghiệt gì đây!

Khi nói chuyện đuôi mèo biến mất, trong tay Ưng Kích Trường Không lại xuất hiện một tờ giấy.

"Thì ra là thế." Gia Văn khẽ cười một tiếng.

"Lấy được đuôi mèo rồi lại đổi gợi ý. Tôi luôn thấy kỳ lạ, dù tìm thể nào cũng tìm không ra manh mối trong phó bản."

"Ai ngờ càng tránh BOSS thì khoảng cách lấy được thông tin liên quan càng xa xôi."

"Cẩn thận ngẫm lại lúc đầu phó bản cũng có gợi ý, nhắc là cần chơi với mèo nhưng tôi đã sơ ý."

Nói xong Gia Văn tự cười giễu mình.

"Không không không, bạn đã rất giỏi rồi." Hannah vạn phần kính nể nhìn lên, cảm thấy cao thủ thật khiêm tốn "Thấy Ưng Kích Trường Không bọn họ cam tâm tình nguyện dẫn dụ BOSS rời đi đã lập tức nhận ra điểm không đúng sau đó nhanh chóng đuổi kịp, người bình thường thật sự không nghĩ đến."

Mặc kệ là trí tuệ hay là can đảm đều cách xa người thường. Chỉ có thể nói không hổ là người chơi cấp 7.

"Không nhiều lời vô nghĩa nữa, đi theo tôi." Gia Văn cười cười, sau đó đi như bay nói như gió "Chúng ta đã tụt lại phía sau một bước phải nhanh chóng hành động mới được."

Phải biết rằng thời gian còn lại không nhiều lắm.

Hannah theo sau với vẻ mặt đau khổ, tâm trạng lên xuống thất thường —— tưởng tượng đến cảnh phải chơi với mèo mướp thì cười không nổi.

**

Trên thực tế cũng có người đang vây xem hai người Gia Văn và Hannah không chớp mắt.

Vân Lạc tránh ở một góc trong hang, ẩn nấp quan sát mèo mướp và Chiến Hỏa Liên Miên vờn qua vờn lại.

Nên cô tận mắt nhìn thấy khoảng chừng ba phút thì mèo mướp đã vui vẻ cất bước mèo bỏ đi.

Cô cũng chính mắt nhìn thấy Ưng Kích Trường Không nhận được đuôi mèo, vẻ mặt như phát điên lăn qua lộn lại.

Cô rõ ràng hơn ai hết, đuôi mèo biến mất là lúc giấy gợi ý xuất hiện.

"Không biết Ưng Kích Trường Không nhận được nhắc nhở gì nữa." Âm thầm nhắc mãi một câu, Vân Lạc cũng bước nhanh rời đi, định tìm mèo mướp chơi.

**

"Thật sự không cần tôi giúp hả?" Hannah nửa thấy may mắn nửa thì chần chừ, lúng ta lúng túng lên tiếng.

"Không cần, bạn tìm đại chỗ nào đó trốn là được." Gia Văn uyển chuyển nói.

Thật ra hắn rất muốn nói, cố chủ đi theo chẳng những không giúp được gì mà còn kéo chân sau. Nhưng nếu nói thật thì sợ là lòng tự tôn của đối phương sẽ bị tổn thương, vì thế bỏ qua không nói đến, chỉ cầu cố chủ tự bảo vệ tốt chính mình là được.

Hannah gật đầu mạnh một cái "Rõ rồi."

Sau đó mắt hiện ra ý cười. Cô ta tự nói với lòng, may là đã quăng tiền thuê người chơi cao cấp, đãi ngộ tốt miễn bàn.

Sau khi tìm chỗ trốn cho cô ta xong, Gia Văn gỡ cuộn len trắng ra khiến những sợ len nằm hỗn độn trên sàn, sau đó xuất phát tìm mèo.

Can đảm đủ lớn thì dẫn dụ mèo cũng dễ.

Gia Văn vừa xuất hiện trước mặt mèo mướp, vẫy vẫy tay, mèo mướp như ăn trúng thuốc kích thích hớn hở chạy đến.

Thành công!

Gia Văn nhanh chóng quay đầu chạy, định dụ mèo đến chỗ mấy sợi len để nó chơi với mình.

Hình thể hai bên chênh lệch, mèo chạy một bước bằng người chơi chạy ba bốn bước. Vậy nên Gia Văn không hề quay đầu lại mà chỉ vùi đầu chạy như điên, cố gắng kéo dài khoảng cách.

Ai ngờ một lát sau hắn lại nghe thấy tiếng mèo kêu "meo meo" vọng đến từ xa.

Gia Văn cau mày, bất giác thả chậm bước chân. Không đúng! Sao tiếng mèo kêu nghe như từ xa vọng lại vậy?

Quay đầu lại nhìn thì tức muốn hộc máu. Phía sau làm gì có mèo? Không biết đã chạy mất từ lúc nào rồi!

Sao lại thế này? Lòng Gia Văn hiện lên nghi vấn, đồng thời bước từng bước trở về đường cũ.

Đi không được bao lâu thì hắn phát hiện một người chơi cấp 4 đang ngồi trên mặt bàn, tay cầm gậy trêu mèo nhìn chẳng khác nào đang câu cá.

Mà đôi mắt mèo mướp lúc này đang nhìn chăm chăm vào gậy trêu mèo, không hề chớp mắt lấy một cái. Lâu lâu hào hứng thì sẽ nửa đứng thẳng duỗi móng vuốt cào cấu gậy trêu mèo.

Gậy trêu mèo lúc sang trái lúc sang phải, khi cao khi thấp, không hề có quy luật.



Mèo mướp không những không tức giận mà còn cảm thấy siêu vui, móng vuốt théo đó mà qua trái qua phải, lúc cao lúc thấp, càng chơi càng hăng.

Gia Văn "......"

Hắn thật muốn xách tai mèo lên và nói với con mèo mập này là hãy chơi trò đuổi bắt đi. Nhưng mèo mập một lòng một dạ nhìn chằm chằm gây trêu mèo, đã bị tiểu yêu tinh câu hồn, trong đầu hoàn toàn không có suy nghĩ khác.

Trầm ngâm một lát, hắn lớn mật đi đến trước mặt BOSS, cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình.

Ai ngờ gậy trêu mèo lại hạ thấp ngay tầm mắt.

Thời khắc mấu chốt nên mèo mướp hết sức tập trung vươn móng vuốt ra nhanh như tia chớp.

Đáng tiếc lại chậm mất một nhịp. Gậy trêu mèo gần ngay trước mắt mèo đột nhiên bị giật trở về.

Mèo mướp không cam lòng, ánh mắt rực cháy lửa hiếu thắng, lại lần nữa!

Gia Văn "......"

Hắn cách mèo mướp không quá một mét. Quay đầu lại, hơi chếch một chút là BOSS có thể bắt lấy hắn. Nhưng người ta nửa con mắt cũng không chịu nhìn hắn, cứ chấp nhất lấy vuốt cào gậy trêu mèo.

Lòng Gia Văn bỗng nhiên dâng trào cảm giác vô lực.

Hai bên đã cách nhau khá gần nều tiếp tục tiến lên sợ không phải là đang chơi với mèo mà là đang đi chịu chết.

Làm sao để dời lực chú ý của mèo để nó chạy theo mình đây?

Gia Văn rơi vào trầm tư.

Tiếc là ngày thường hắn ít nựng mèo nên suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra cách hay.

Vân Lạc ngồi trên mặt bàn, tiếp tục nhàn nhã trêu mèo.

Gia Văn mím chặt môi, ánh mắt trở nên kiên quyết. Cầu phú quy trong nguy nan, muốn dẫn mèo đi thì nguy hiểm có xá gì.

Sau đó hắn thật sự đã tiến gần tiếp cận, sờ sờ đuôi mèo lông xù xù, lại sờ sờ lông trên chân sau định hấp dẫn lực chú ý của BOSS ( tranh sủng).

"Mèo méo meo?!" Đuôi tôi, chi sau liên tiếp bị đánh lén, mèo mướp tá hỏa thần hồn [1], chợt xoay người.

[1] Nguyên văn: Đại kinh thất sắc

Quay đầu liền thấy Gia Văn đứng ngay bên cạnh —— tay của người nào đó còn đang đặt trên đùi vừa vặn bị nó bắt tại trận.

"Méo (điêu dân lớn mật)!!" Mèo mướp tức giận khôn nguôi, không hề quan tâm đến gậy trêu mèo nữa mà lao vụt đi.

Gia Văn thành công khiến BOSS chú ý lập tức chạy như điên.

Sự việc phát triển theo ý muốn.

Nhưng khiến hắn khó hiểu đó chính là hắn chỉ sờ lông mèo thôi mà, sao dáng vẻ của BOSS giống như đang giận tím cả mặt vậy?

Gia Văn nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không. Cuối cùng đơn giản là không nghĩ nữa, ra sức chạy vội.

Bên kia, Vân Lạc lần thứ hai thu được manh mối.

【Mèo mướp Lily chơi rất vui vẻ, nàng quyết định tặng bạn một món lễ vật.】

【Bạn nhận được đuôi mèo Lily *1. 】

......

Cô cất gậy trêu mèo đi, xa xa một người một mèo đã đi xa, ánh mắt lộ ra tia thương hại "Cấp cao có tác dụng gì chứ? Nhìn là biết nhóc con này không nuôi mèo cũng chưa từng đọc qua cách nuôi mèo luôn."

"Sao có thể tùy tiện sờ chi sau như vậy được? Đó chính là mảnh đất 'ngàn vạn chớ có sờ' đó."

"Tranh sủng cũng không phải tranh như vậy. Chắc mèo mướp đuổi theo đến chết mới ngừng nhỉ?"

Vân Lạc khẽ than thở, nhận định Gia Văn đã lành ít dữ nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Khu bình luận truyện cười

# Đã nói là đừng nhuộm heo thành màu vàng mà ( buồn cười) #

# Luôn có người cho rằng Lily sẽ mọc ra cái đuôi thứ mười #

# Heo Vàng: Bổn mèo mới không mập #

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Cầu Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook