Chương 61: Nhà Mèo [5]
Khinh Vân Đạm
13/07/2024
[Chắc chắn đây là âm mưu]
Vân Lạc ngưng thần nín thở, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên đuôi mèo, cũng lâm vào trầm tư.
Thời gian dần trôi, suy nghĩ của người chơi cũng dần thay đổi. Từ "trốn mèo" chuyển sang "tranh sủng". Cạnh tranh càng thêm gay gắt, việc nhận được đuôi mèo có lẽ sẽ càng ngày càng khó.
Trước mắt thì không đủ manh mối, Vân Lạc rất muốn lập tức dùng luôn đuôi mèo để đổi gợi ý.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy để dành cũng tốt. Nếu có nguyện vọng thì muốn ước lúc nào chả được, không nên nóng lòng.
Vân Lạc nhất thời lâm vào thế lưỡng nan.
**
Lúc này, góc trái phía trên hang động trong phòng bò ra hai người.
Quan sát toàn bộ quá trình Vân Lạc trêu mèo xong, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lòng dấy lên tính toán.
Chiến Hỏa Liên Miên bừng tỉnh đại ngộ "Thì ra là có thể dùng những món đồ chơi này để chơi với mèo mà không cần tự mình ra trận."
Ưng Kích Trường Không nhỏ giọng nói thầm "Vân Lạc rõ ràng là người chơi cấp 4, sao tao thấy còn khó chơi hơn so với người chơi cấp 7 vậy ta? Có đầu óc, phản ứng nhanh nhẹn, hình như còn rất am hiểu việc mặt không đổi sắc mà hố người khác."
Vừa nói ngơi miệng thì anh ta ý thức được bản thân đã phạm phải điều ngu ngốc.
Cấp bậc trò chơi có thể cho thấy rõ trình độ hoặc kinh nghiệm phong phú của người chơi ở một mức độ nào đó, nhưng cũng không thể hiện rõ chỉ số thông minh cao thấp. Nhớ năm đó hắn cấp thấp nhưng chà đạp cấp cao cũng không phải một hai lần.
Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chóng sửa lời "Sau này phải chú ý Vân Lạc nhiều hơn."
"Còn có sau này nữa à?" Lời nói của Chiến Hỏa Liên Miên đầy bi quan "Hai đuôi mèo là hai gợi ý, còn nắm chắc được luật chơi, chắc là nhanh thôi Vân Lạc sẽ vượt được ải."
"Chúng ta cần nắm chắc thời gian để vượt lên trước." Sắc mặt Ưng Kích Trường Không nghiêm túc, nhanh chóng hành động.
Chiến Hỏa Liên Miên nhún vai đuổi theo.
**
Khốc Ái Đơn Cơ giấu mình trong một căn phòng gỗ vô tình thấy được cảnh Vân Lạc trêu mèo, nhất thời như được giác ngộ.
Thời gian đã quá 40 phút, giá trị sinh mệnh đã vơi một phần ba nhưng tới giờ anh ấy mới biết rốt cuộc nên chơi như thế nào.
"Mất nửa ngày trời vậy mà lật chơi không phải là trốn tìm." Khốc Ái Đơn Cơ ngồi trong góc phòng hoài nghi nhân sinh.
**
Sau khi Gia Văn thành công dẫn dụ BOSS phó bản thì chẳng mấy chốc hắn liền nhận ra có điều gì đó sai sai —— chạy theo sau không giống mèo mập mà ngược lại là giống chó dữ. Ánh mắt hung ác như muốn nhào đến cào xé phanh thây.
Ngay cả tiếng mèo cũng hiện ra sự hung tàn.
# Mèo mướp tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng #
Vô số biện pháp giải quyết hiện lên trong đầu, nhanh chóng phân tích ưu khuyết điểm để tiến hành bài trừ. Chỉ lát sau Gia Văn bỏ đi tư tương chạy đến chỗ bẫy len, đầu lóe lên ý tưởng mới.
"Méo." Mèo mướp siêu hung nhảy vọt về phía trước, ý định ngăn chặn tiểu nhân.
Ai ngờ Gia Văn nhanh nhẹn lăn sang một bên thành công né được.
Không đợi BOSS kịp phản ứng thì hắn đã nhanh chóng tăng tốc.
Nhất định phải bắt lấy nó! Mèo mướp hùng hổ đuổi theo.
Bảy vòng tám vòng, mục tiêu chui đã vào một căn phòng nhỏ.
Mèo mướp không nghĩ nhiều mà chạy như bay đuổi theo. Sau đó...... bị mắc kẹt......
Nó nằm liệt mặt, nghĩ thầm chắc chắn đây là một âm mưu.
Gia Văn khi đó đã sớm chạy đi xa từ một cánh cửa khác. Xác nhận mèo mập đã bị mắc kẹt thì hắn mới thở phào một hơi, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn lên.
Với tình huống này thì tạm thời không thể dỗ mèo vui lên được, hắn vẫn nên đứng xa một chút mới được. Còn chuyện lấy manh mối...... Sau này đã rồi tính, trước cứ để cho BOSS có chút thời gian bình tĩnh lại đã.
Giờ này khắc này, quả thật là mèo mướp không thể bình tĩnh được.
Nó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong mắt mơ hồ có ánh nước lập loè, giống như không rõ vì lý do gì mà một con mèo con đáng thương không nơi nương tựa như nó lại bị ông trời đối xử tàn nhẫn như vậy?
Bị kẹt một lần thì không sao, nhưng bị kẹt hai lần liên tiếp, nói ra thì quá mất mặt mèo!
Trong lúc hoảng hốt, đồ chơi cá nhồi bông được đẩy đến miệng nó.
Mèo mướp đau khổ gối đầu lên cá nhồi bông, cả người teo héo không muốn cắn xé.
"Chơi đi, cắn xé nó, cùng nhau chơi đùa!" Ưng Kích Trường Không không cam lòng, lại đẩy đẩy đồ chơi đến gần BOSS.
Mèo mướp thờ ơ chỉ cọ cọ đồ chơi nhồi bông vài lần. Mặt mèo dí vào cá nhồi bông khiến mặt nó càng tròn trịa hơn.
Chiến Hỏa Liên Miên vô cùng khó hiểu "Sao Vân Lạc trêu mèo được mà đến lược chúng ta thì không được vậy?"
Ưng Kích Trường Không phút chốc đã nảy ra ý tưởng thất thanh kêu lên "Không lẽ trước đó đã có người sử dụng cá nhồi bông trêu mèo rồi?!"
Hai người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám bảo đảm bọn họ là người chơi thứ nhất đưa đồ chơi nhồi bông.
Trong lúc bàng hoàng, một cây gậy trêu mèo ở đâu bỗng rũ xuống.
Ưng Kích Trường Không ngẩng đầu lên phát hiện phía trên nhà gỗ có một túp lều. Vân Lạc đeo một chiếc khăn đuôi mèo quanh cổ, ngồi ngay ngắn ở giữa, bình tĩnh dùng gậy trêu mèo.
Nhưng lần này gậy trêu mèo đã không còn tác dụng.
Mèo mướp uể oải nằm sấp với vẻ mặt chán nản, mặc kệ gậy trêu mèo lắc lư trước mặt, chẳng còn hứng thú vui đùa.
"Gậy trêu mèo đã từng dùng một lần nên giờ không tác dụng nữa, xem ra cá nhồi bông đã bị sử dụng rồi." Ưng Kích Trường Không không cam lòng nhưng cũng hết cách. Ngẫm nghĩ xong lại nói "Mày có nghĩ là trong phó bản cũng sẽ có cỏ bạc hà mèo[1] không?"
[1]猫薄荷: Cỏ bạc hà mèo (Catnip)
Chiến Hỏa Liên Miên "......"
Câu hỏi này thật sự rất sắc bén, dù sao anh ta cũng không trả lời được.
"Đi thôi, đi tìm thử." Ưng Kích Trường Không vừa đi vừa nhỏ giọng nói "Nếu không tìm được bạc hà mèo thì tìm đồ chơi khác thử."
Chiến Hỏa Liên Miên gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người rời đi càng lúc càng xa.
Vân Lạc trêu chọc một hồi mà BOSS vẫn không phản ứng thì vội vàng ném gậy trêu mèo đi.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi tháo chiếc khăn choàng cổ ra và tiếp tục trêu chọc.
Ơ, cái này khăn này nhìn quen mắt quá. Mèo mướp ngơ ngác nhìn một hồi lâu, cầm lòng không đậu mà cọ mặt vào lớp lông trên chiếc khăn.
Nhưng dụi tới dụi lui mà tâm trạng vẫn không khá hơn.
Chơi một lúc mà mèo mướp vẫn không vui vẻ nên Vân Lạc liền đem khăn đuôi mèo quấn lên cổ, quyết định tung đòn sát thủ!
Cô trực tiếp thả mình nhảy lên lưng mèo.
Giá trị sinh mệnh -10, thiệt hại không đáng kể.
Vân Lạc hạ quyết tâm vuốt vuốt xoa xoa một vùng nhỏ trên mông mèo.
Mắt mèo bỗng nhiên trợn to, không ngừng kêu lên "Mèo méo meo mèo meo (đã muốn chết, đừng có ngừng)!"
Vân Lạc càng vuốt càng vui, đồng thời thầm nghĩ đây là uy lực của việc sờ mông!
Hai phút sau, lần thứ ba cô nhận được nhắc nhở từ hệ thống, thuận lợi nhận được đuôi mèo thứ ba.
Lúc này Vân Lạc mới phát hiện thì ra thời gian chơi cùng mèo không cố định. Chỉ cần nó hài lòng thì sẽ nhận được đuôi.
Trong đầu có muôn vàn suy nghĩ nhưng động tác cũng không ngừng. Nàng quyết đoán sử dụng đuôi mèo thứ ba, đồng thời nghiêm túc nhấn mạnh manh mối mấu chốt phải chính xác, dễ hiểu, đơn giản và ngắn gọn.
Giây tiếp theo, đuôi mèo nhạt dần cuối cùng là biến mất.
Cùng lúc đó, trên tay xuất hiện một tờ giấy với dòng chữ "Giúp người cũng chính là giúp mình."
Vân Lạc "......"
Manh mối dễ hiểu chỗ nào? Hệ thống này là kẻ lừa đảo, chuyên lừa gạt tình cảm người chơi.
Mèo mướp được vuốt ve rất thoải mái nhịn không được mà duỗi thẳng cơ thể, lông trên người bung xõa hết cả ra.
"Kẽo kẹt." Phòng gỗ bị vỡ thành từng mảnh vụn.
Thoát được rồi!
Mèo mướp thân thiết dụi mặt bư vào người Vân Lạc, sau đó dẫm bước mèo ưu nhã rời đi.
Vân Lạc vắt óc suy nghĩ "Giúp người cũng chính là giúp mình", ý của những lời này là gì đây?
**
Gia Văn tay không quay lại chỗ Hannah, không nói một lời.
Hannah cố nhìn ra phía sau nhưng không thấy gì cả, không khỏi bàng hoàng. Không phải nói là đi thu hút mèo à? Mèo đâu?
Gia Văn giải thích ngắn gọn "Đến không đúng lúc, khi đó BOSS đang bực tức. Theo quan sát của tôi, việc vội vàng tiếp cận vào lúc này là quá nguy hiểm nên tôi đã dẫn nó ấy đi."
Thì ra là thế, Hannah gật đầu ra vẻ đã hiều cũng ngoan ngoãn dò hỏi "Tiếp theo nên làm gì?"
Thực ra, hắn cũng không biết tiếp theo nên làm gì. Gia Văn khẽ thở dài, hơi buồn rầu.
Ánh mắt vô tình lướt qua, sắc mặt Hannah lập tức thay đổi, vội vàng nhắc nhở "Nhìn kìa! Cuộn len sắp bị người khác cuỗm mất rồi!"
Tim Gia Văn run lên, vô thức nhìn về phía mình đã bày binh bố trận. Ưng Kích Trường Không và Chiến Hỏa Liên Miên một trước một sau thu dọn đồ chơi, chắc cho rằng cuộn len là vật vô chủ.
Hắn bước nhanh đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói "Hai vị, cuộn len là tôi tìm được và cố ý đặt ở đây."
Ưng Kích Trường Không, Chiến Hỏa Liên Miên liếc mắt nhìn nhau.
Chiến Hỏa Liên Miên dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến, sao giờ?
Ưng Kích Trường Không mặt không biểu cảm, đã tới nửa trận rồi chúng ta cũng đừng nói đạo lý nữa. Tranh thử từng giây, vượt ải mới quan trọng.
Chiến Hỏa Liên Miên lập tức ngầm hiểu. Vì thế anh ta cố ý giả bộ ngang ngược, cà lơ phất phơ hỏi "Bạn nói bạn tìm được trước thì bằng chứng đâu? Không giấu gì bạn, lúc vào phó bản thì tôi đã liếc mắt nhìn trúng cuộn len rồi. Chẳng qua là thời gian có hạn, tình huống thì cấp bách nên tôi chưa kịp thu thập thôi."
Rõ ràng đối phương không muốn nói lý.
Gia Văn không vui, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo. Từ lúc tiến vào phó bản đến nay, mọi việc đều không thuận lợi, lòng dạ hắn sớm đã không yên. Lúc này lại gặp mấy thằng nhãi không có mắt như đổ thêm dầu vào lửa.
Vừa định mở miệng thì bên kia lại chuyển đề tài "Nói đi cũng phải nói lại, đạo cụ của phó bản thì làm gì có chuyện của ai với chẳng phải của ai? Trong tay ai thì là của người đó! Tôi dùng trước xong đưa bạn cũng được mà."
Những lời định nói của Gia Văn bị chặn lại.
Hắn càng lúc càng khó chịu, muốn dạy cho hai người trước mặt một bài học nhớ đời. Hắn thoáng nhìn thấy thứ gì đó rồi sắc mặt lập tức thay đổi. Không nói một lời mà quay đầu bỏ chạy.
Chiến Hỏa Liên Miên nhìn Gia Văn càng ngày càng xa thì kinh ngạc không thôi, còn tưởng là một tên râu ria bướng bỉnh, ai ngờ lại là người nhát cấy.
Bị cướp đồ chơi cũng không dám nặng lời. Người này thật sự là cao thủ cấp 7 hả? Không lẽ là cực khổ tích lũy từng giọt từng giọt kinh nghiệm từ đánh giá C?
"Khi Gia Văn rời đi thì biểu cảm không đúng lắm." Vẻ mặt Ưng Kích Trường Không rất nghiêm trọng.
"Chắc là sợ rồi?" Chiến Hỏa Liên Miên suy đoán. Bản thân anh ta vờ ra vẻ hung hăng, trông rất giống người xấu.
"Không phải, không giống đang sợ." Thoáng nghĩ đến một việc, Ưng Kích Trường Không đột ngột ngẩng đầu.
Vừa thấy đồng tử liền liền co lại —— không biết mèo mướp đã đứng trên mái nhà từ lúc nào, lúc này đang rất hưng phấn nhìn xuống đống len, không chớp mắt lấy một cái.
Gia Văn thấy BOSS phó bản mới quyết định nhanh chóng chạy đi, không phải vì sợ hai người bọn họ!
Sau khi hiểu ra, Ưng Kích Trường Không như rơi vào hầm băng, khàn giọng quát lớn "Mau rời khỏi đây!"
Nhưng đã quá muộn.
Mèo mướp thả mình nhảy xuống, chuẩn xác rơi vào đống len, còn rất vui vẻ lăn lộn vài cái.
Hai gã người chơi đáng thương bị đè dưới bụng mèo, hô hấp khó khăn.
Chiến Hỏa Liên Miên: Cảm giác quen thuộc này thật sự ngột ngạt.
Ưng Kích Trường Không: Bị âm rồi!
Mỗi người bị trừ 100 giá trị sinh mệnh, tổn thất khá nặng nề.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Lạc: Thiên linh linh, địa linh linh, hy vọng mèo mướp vàng gầy như một tia chớp!
Qua hơn nửa ngày cũng không phản ứng.
Đuôi mèo: Ngươi đang làm khó dễ một cái đuôi rồi đó!
Lily:......
=====
Vân Lạc ngưng thần nín thở, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên đuôi mèo, cũng lâm vào trầm tư.
Thời gian dần trôi, suy nghĩ của người chơi cũng dần thay đổi. Từ "trốn mèo" chuyển sang "tranh sủng". Cạnh tranh càng thêm gay gắt, việc nhận được đuôi mèo có lẽ sẽ càng ngày càng khó.
Trước mắt thì không đủ manh mối, Vân Lạc rất muốn lập tức dùng luôn đuôi mèo để đổi gợi ý.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy để dành cũng tốt. Nếu có nguyện vọng thì muốn ước lúc nào chả được, không nên nóng lòng.
Vân Lạc nhất thời lâm vào thế lưỡng nan.
**
Lúc này, góc trái phía trên hang động trong phòng bò ra hai người.
Quan sát toàn bộ quá trình Vân Lạc trêu mèo xong, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lòng dấy lên tính toán.
Chiến Hỏa Liên Miên bừng tỉnh đại ngộ "Thì ra là có thể dùng những món đồ chơi này để chơi với mèo mà không cần tự mình ra trận."
Ưng Kích Trường Không nhỏ giọng nói thầm "Vân Lạc rõ ràng là người chơi cấp 4, sao tao thấy còn khó chơi hơn so với người chơi cấp 7 vậy ta? Có đầu óc, phản ứng nhanh nhẹn, hình như còn rất am hiểu việc mặt không đổi sắc mà hố người khác."
Vừa nói ngơi miệng thì anh ta ý thức được bản thân đã phạm phải điều ngu ngốc.
Cấp bậc trò chơi có thể cho thấy rõ trình độ hoặc kinh nghiệm phong phú của người chơi ở một mức độ nào đó, nhưng cũng không thể hiện rõ chỉ số thông minh cao thấp. Nhớ năm đó hắn cấp thấp nhưng chà đạp cấp cao cũng không phải một hai lần.
Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chóng sửa lời "Sau này phải chú ý Vân Lạc nhiều hơn."
"Còn có sau này nữa à?" Lời nói của Chiến Hỏa Liên Miên đầy bi quan "Hai đuôi mèo là hai gợi ý, còn nắm chắc được luật chơi, chắc là nhanh thôi Vân Lạc sẽ vượt được ải."
"Chúng ta cần nắm chắc thời gian để vượt lên trước." Sắc mặt Ưng Kích Trường Không nghiêm túc, nhanh chóng hành động.
Chiến Hỏa Liên Miên nhún vai đuổi theo.
**
Khốc Ái Đơn Cơ giấu mình trong một căn phòng gỗ vô tình thấy được cảnh Vân Lạc trêu mèo, nhất thời như được giác ngộ.
Thời gian đã quá 40 phút, giá trị sinh mệnh đã vơi một phần ba nhưng tới giờ anh ấy mới biết rốt cuộc nên chơi như thế nào.
"Mất nửa ngày trời vậy mà lật chơi không phải là trốn tìm." Khốc Ái Đơn Cơ ngồi trong góc phòng hoài nghi nhân sinh.
**
Sau khi Gia Văn thành công dẫn dụ BOSS phó bản thì chẳng mấy chốc hắn liền nhận ra có điều gì đó sai sai —— chạy theo sau không giống mèo mập mà ngược lại là giống chó dữ. Ánh mắt hung ác như muốn nhào đến cào xé phanh thây.
Ngay cả tiếng mèo cũng hiện ra sự hung tàn.
# Mèo mướp tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng #
Vô số biện pháp giải quyết hiện lên trong đầu, nhanh chóng phân tích ưu khuyết điểm để tiến hành bài trừ. Chỉ lát sau Gia Văn bỏ đi tư tương chạy đến chỗ bẫy len, đầu lóe lên ý tưởng mới.
"Méo." Mèo mướp siêu hung nhảy vọt về phía trước, ý định ngăn chặn tiểu nhân.
Ai ngờ Gia Văn nhanh nhẹn lăn sang một bên thành công né được.
Không đợi BOSS kịp phản ứng thì hắn đã nhanh chóng tăng tốc.
Nhất định phải bắt lấy nó! Mèo mướp hùng hổ đuổi theo.
Bảy vòng tám vòng, mục tiêu chui đã vào một căn phòng nhỏ.
Mèo mướp không nghĩ nhiều mà chạy như bay đuổi theo. Sau đó...... bị mắc kẹt......
Nó nằm liệt mặt, nghĩ thầm chắc chắn đây là một âm mưu.
Gia Văn khi đó đã sớm chạy đi xa từ một cánh cửa khác. Xác nhận mèo mập đã bị mắc kẹt thì hắn mới thở phào một hơi, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn lên.
Với tình huống này thì tạm thời không thể dỗ mèo vui lên được, hắn vẫn nên đứng xa một chút mới được. Còn chuyện lấy manh mối...... Sau này đã rồi tính, trước cứ để cho BOSS có chút thời gian bình tĩnh lại đã.
Giờ này khắc này, quả thật là mèo mướp không thể bình tĩnh được.
Nó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong mắt mơ hồ có ánh nước lập loè, giống như không rõ vì lý do gì mà một con mèo con đáng thương không nơi nương tựa như nó lại bị ông trời đối xử tàn nhẫn như vậy?
Bị kẹt một lần thì không sao, nhưng bị kẹt hai lần liên tiếp, nói ra thì quá mất mặt mèo!
Trong lúc hoảng hốt, đồ chơi cá nhồi bông được đẩy đến miệng nó.
Mèo mướp đau khổ gối đầu lên cá nhồi bông, cả người teo héo không muốn cắn xé.
"Chơi đi, cắn xé nó, cùng nhau chơi đùa!" Ưng Kích Trường Không không cam lòng, lại đẩy đẩy đồ chơi đến gần BOSS.
Mèo mướp thờ ơ chỉ cọ cọ đồ chơi nhồi bông vài lần. Mặt mèo dí vào cá nhồi bông khiến mặt nó càng tròn trịa hơn.
Chiến Hỏa Liên Miên vô cùng khó hiểu "Sao Vân Lạc trêu mèo được mà đến lược chúng ta thì không được vậy?"
Ưng Kích Trường Không phút chốc đã nảy ra ý tưởng thất thanh kêu lên "Không lẽ trước đó đã có người sử dụng cá nhồi bông trêu mèo rồi?!"
Hai người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám bảo đảm bọn họ là người chơi thứ nhất đưa đồ chơi nhồi bông.
Trong lúc bàng hoàng, một cây gậy trêu mèo ở đâu bỗng rũ xuống.
Ưng Kích Trường Không ngẩng đầu lên phát hiện phía trên nhà gỗ có một túp lều. Vân Lạc đeo một chiếc khăn đuôi mèo quanh cổ, ngồi ngay ngắn ở giữa, bình tĩnh dùng gậy trêu mèo.
Nhưng lần này gậy trêu mèo đã không còn tác dụng.
Mèo mướp uể oải nằm sấp với vẻ mặt chán nản, mặc kệ gậy trêu mèo lắc lư trước mặt, chẳng còn hứng thú vui đùa.
"Gậy trêu mèo đã từng dùng một lần nên giờ không tác dụng nữa, xem ra cá nhồi bông đã bị sử dụng rồi." Ưng Kích Trường Không không cam lòng nhưng cũng hết cách. Ngẫm nghĩ xong lại nói "Mày có nghĩ là trong phó bản cũng sẽ có cỏ bạc hà mèo[1] không?"
[1]猫薄荷: Cỏ bạc hà mèo (Catnip)
Chiến Hỏa Liên Miên "......"
Câu hỏi này thật sự rất sắc bén, dù sao anh ta cũng không trả lời được.
"Đi thôi, đi tìm thử." Ưng Kích Trường Không vừa đi vừa nhỏ giọng nói "Nếu không tìm được bạc hà mèo thì tìm đồ chơi khác thử."
Chiến Hỏa Liên Miên gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người rời đi càng lúc càng xa.
Vân Lạc trêu chọc một hồi mà BOSS vẫn không phản ứng thì vội vàng ném gậy trêu mèo đi.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi tháo chiếc khăn choàng cổ ra và tiếp tục trêu chọc.
Ơ, cái này khăn này nhìn quen mắt quá. Mèo mướp ngơ ngác nhìn một hồi lâu, cầm lòng không đậu mà cọ mặt vào lớp lông trên chiếc khăn.
Nhưng dụi tới dụi lui mà tâm trạng vẫn không khá hơn.
Chơi một lúc mà mèo mướp vẫn không vui vẻ nên Vân Lạc liền đem khăn đuôi mèo quấn lên cổ, quyết định tung đòn sát thủ!
Cô trực tiếp thả mình nhảy lên lưng mèo.
Giá trị sinh mệnh -10, thiệt hại không đáng kể.
Vân Lạc hạ quyết tâm vuốt vuốt xoa xoa một vùng nhỏ trên mông mèo.
Mắt mèo bỗng nhiên trợn to, không ngừng kêu lên "Mèo méo meo mèo meo (đã muốn chết, đừng có ngừng)!"
Vân Lạc càng vuốt càng vui, đồng thời thầm nghĩ đây là uy lực của việc sờ mông!
Hai phút sau, lần thứ ba cô nhận được nhắc nhở từ hệ thống, thuận lợi nhận được đuôi mèo thứ ba.
Lúc này Vân Lạc mới phát hiện thì ra thời gian chơi cùng mèo không cố định. Chỉ cần nó hài lòng thì sẽ nhận được đuôi.
Trong đầu có muôn vàn suy nghĩ nhưng động tác cũng không ngừng. Nàng quyết đoán sử dụng đuôi mèo thứ ba, đồng thời nghiêm túc nhấn mạnh manh mối mấu chốt phải chính xác, dễ hiểu, đơn giản và ngắn gọn.
Giây tiếp theo, đuôi mèo nhạt dần cuối cùng là biến mất.
Cùng lúc đó, trên tay xuất hiện một tờ giấy với dòng chữ "Giúp người cũng chính là giúp mình."
Vân Lạc "......"
Manh mối dễ hiểu chỗ nào? Hệ thống này là kẻ lừa đảo, chuyên lừa gạt tình cảm người chơi.
Mèo mướp được vuốt ve rất thoải mái nhịn không được mà duỗi thẳng cơ thể, lông trên người bung xõa hết cả ra.
"Kẽo kẹt." Phòng gỗ bị vỡ thành từng mảnh vụn.
Thoát được rồi!
Mèo mướp thân thiết dụi mặt bư vào người Vân Lạc, sau đó dẫm bước mèo ưu nhã rời đi.
Vân Lạc vắt óc suy nghĩ "Giúp người cũng chính là giúp mình", ý của những lời này là gì đây?
**
Gia Văn tay không quay lại chỗ Hannah, không nói một lời.
Hannah cố nhìn ra phía sau nhưng không thấy gì cả, không khỏi bàng hoàng. Không phải nói là đi thu hút mèo à? Mèo đâu?
Gia Văn giải thích ngắn gọn "Đến không đúng lúc, khi đó BOSS đang bực tức. Theo quan sát của tôi, việc vội vàng tiếp cận vào lúc này là quá nguy hiểm nên tôi đã dẫn nó ấy đi."
Thì ra là thế, Hannah gật đầu ra vẻ đã hiều cũng ngoan ngoãn dò hỏi "Tiếp theo nên làm gì?"
Thực ra, hắn cũng không biết tiếp theo nên làm gì. Gia Văn khẽ thở dài, hơi buồn rầu.
Ánh mắt vô tình lướt qua, sắc mặt Hannah lập tức thay đổi, vội vàng nhắc nhở "Nhìn kìa! Cuộn len sắp bị người khác cuỗm mất rồi!"
Tim Gia Văn run lên, vô thức nhìn về phía mình đã bày binh bố trận. Ưng Kích Trường Không và Chiến Hỏa Liên Miên một trước một sau thu dọn đồ chơi, chắc cho rằng cuộn len là vật vô chủ.
Hắn bước nhanh đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói "Hai vị, cuộn len là tôi tìm được và cố ý đặt ở đây."
Ưng Kích Trường Không, Chiến Hỏa Liên Miên liếc mắt nhìn nhau.
Chiến Hỏa Liên Miên dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến, sao giờ?
Ưng Kích Trường Không mặt không biểu cảm, đã tới nửa trận rồi chúng ta cũng đừng nói đạo lý nữa. Tranh thử từng giây, vượt ải mới quan trọng.
Chiến Hỏa Liên Miên lập tức ngầm hiểu. Vì thế anh ta cố ý giả bộ ngang ngược, cà lơ phất phơ hỏi "Bạn nói bạn tìm được trước thì bằng chứng đâu? Không giấu gì bạn, lúc vào phó bản thì tôi đã liếc mắt nhìn trúng cuộn len rồi. Chẳng qua là thời gian có hạn, tình huống thì cấp bách nên tôi chưa kịp thu thập thôi."
Rõ ràng đối phương không muốn nói lý.
Gia Văn không vui, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo. Từ lúc tiến vào phó bản đến nay, mọi việc đều không thuận lợi, lòng dạ hắn sớm đã không yên. Lúc này lại gặp mấy thằng nhãi không có mắt như đổ thêm dầu vào lửa.
Vừa định mở miệng thì bên kia lại chuyển đề tài "Nói đi cũng phải nói lại, đạo cụ của phó bản thì làm gì có chuyện của ai với chẳng phải của ai? Trong tay ai thì là của người đó! Tôi dùng trước xong đưa bạn cũng được mà."
Những lời định nói của Gia Văn bị chặn lại.
Hắn càng lúc càng khó chịu, muốn dạy cho hai người trước mặt một bài học nhớ đời. Hắn thoáng nhìn thấy thứ gì đó rồi sắc mặt lập tức thay đổi. Không nói một lời mà quay đầu bỏ chạy.
Chiến Hỏa Liên Miên nhìn Gia Văn càng ngày càng xa thì kinh ngạc không thôi, còn tưởng là một tên râu ria bướng bỉnh, ai ngờ lại là người nhát cấy.
Bị cướp đồ chơi cũng không dám nặng lời. Người này thật sự là cao thủ cấp 7 hả? Không lẽ là cực khổ tích lũy từng giọt từng giọt kinh nghiệm từ đánh giá C?
"Khi Gia Văn rời đi thì biểu cảm không đúng lắm." Vẻ mặt Ưng Kích Trường Không rất nghiêm trọng.
"Chắc là sợ rồi?" Chiến Hỏa Liên Miên suy đoán. Bản thân anh ta vờ ra vẻ hung hăng, trông rất giống người xấu.
"Không phải, không giống đang sợ." Thoáng nghĩ đến một việc, Ưng Kích Trường Không đột ngột ngẩng đầu.
Vừa thấy đồng tử liền liền co lại —— không biết mèo mướp đã đứng trên mái nhà từ lúc nào, lúc này đang rất hưng phấn nhìn xuống đống len, không chớp mắt lấy một cái.
Gia Văn thấy BOSS phó bản mới quyết định nhanh chóng chạy đi, không phải vì sợ hai người bọn họ!
Sau khi hiểu ra, Ưng Kích Trường Không như rơi vào hầm băng, khàn giọng quát lớn "Mau rời khỏi đây!"
Nhưng đã quá muộn.
Mèo mướp thả mình nhảy xuống, chuẩn xác rơi vào đống len, còn rất vui vẻ lăn lộn vài cái.
Hai gã người chơi đáng thương bị đè dưới bụng mèo, hô hấp khó khăn.
Chiến Hỏa Liên Miên: Cảm giác quen thuộc này thật sự ngột ngạt.
Ưng Kích Trường Không: Bị âm rồi!
Mỗi người bị trừ 100 giá trị sinh mệnh, tổn thất khá nặng nề.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Lạc: Thiên linh linh, địa linh linh, hy vọng mèo mướp vàng gầy như một tia chớp!
Qua hơn nửa ngày cũng không phản ứng.
Đuôi mèo: Ngươi đang làm khó dễ một cái đuôi rồi đó!
Lily:......
=====
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.