Chương 69: Bản Đồ Bí Cảnh Xuất Hiện.
Pé Mèo Lanh Chanh
19/07/2021
Nghe Vũ Thiên nói xong, lão bản ngay lập tức rời khỏi quán trọ thông tri cho mọi người…
Rất nhanh một nhóm năm trăm người đầu tiên đã xôn xao tiến đến nơi đây, thấy mọi người ồn ào, nhân vật chính đã ra hiệu mọi người im lặng rồi lên tiếng nói:
“Trước khi nhận tư nguyên tu luyện và những nhu yếu phẩm được Kinh Thiên Thương Hội hỗ trợ, mong mọi người hãy nghe thật kỹ những gì tiểu bối sắp giảng.
Mọi người cũng đã biết nông nghiệp ở Thiên Phú Vị Diện rất kém phát triển, nguyên nhân thứ nhất là do thiếu kỹ thuật và cây lương thật ở nơi đây cho năng xuất thấp.
Thứ hai là do đa phần mọi người điều chỉ quan tâm đến tu luyện, mà không chú tâm đến việc sản xuất.
Nên thương hội lần nãy ngoài việc cứu trợ các vị hương thân, còn muốn hướng dẫn mọi người trồng một số cây nông nghiệp mới…”
Mọi người và Tố Tố đều rất chăm chú nghe nhân vật chính nói, tuy Tố Nhi cũng không biết Vũ Thiên muốn làm gì, nhưng nàng vẫn im lặng không hỏi một tiếng nào.
Theo như trí nhớ của Tố Tố thì lần này chỉ có cứu trợ thôi, làm gì có hướng dẫn trồng cây gì gì đó đâu.
Vũ Thiên đã lấy từ không gian trữ vật của mình ra hai mươi hạt giống, của mười loại rau củ quả lần lượt là, khoai lang, cà chua, dưa leo, cà rốt, khoai tây, đậu que, cải xanh, bầu, bí và cuối cùng là chanh… (tất cả những hạt giống này đã qua cải tạo của hệ thống, cho nên chúng nó cần rất ít nước, thích hợp trồng ở Hoang Mạc Đảo), nhân vật chính đưa số hạt giống cho một vị cung phụng cường giả rồi nói:
“Tiền bối giúp vãn bối thay đổi quỷ tích thời gian với mấy hạt giống này một thoáng, để chúng nó trưởng thành ngay bay giờ có được không, tiểu bối cần thực nghiệm cho mọi người xem một thoáng”.
Bước vào cảnh giới Thiên Phú Tổ, thiên phú tu sĩ đã có thể phá không gian (di chuyễn bằng cách xé nát không gian) và đồi thời cũng có thể dùng linh lực của bản thân tác động đến quỷ tích của thời gian trong một phạm vi nhất định.
Tuy vị cường giả này không biết đây là những hạt giống gì, nhưng vẫn rất nhanh giúp Vũ Thiên, nhân vật chính của chúng ta một lần nữa lấy ra khoảng hai mươi hạt giống lúa ST25 đưa cho vị cường giả và cũng yêu cầu tương tự.
Theo như ý định ban đầu của Vũ Thiên, là sẽ chia cho mỗi thôn một trăm ký thóc giống và hạt của rau củ quả, nhưng nhờ Siêu Phàm đã làm cho một trăm lẻ ba vạn người ở Hoang Vu Đại Đấu Trường, biết đến Long Tiên Tông, giúp nhân vật chính có thêm mười nghìn ba trăm điểm uy danh, nên hắn thay đổi chủ ý ban đầu, sẽ phân phát cho mỗi năm trăm người một nghìn cần lúa giống và hạt giống.
Do đã có điểm uy danh, Vũ Thiên trực tiếp vào tông môn cửa hàng mua thêm hai trăm cân gạo ST25 với giá là mười điểm, sau đó nhờ lão bản quán trọ cho mình dụng cụ nấu nướng, hắn bắt đầu thổi lửa nấu cơm.
Do ở Hoang Mạc Đảo không có lúa gạo, nên nhân vật chính của chúng ta đành phải trực tiếp hướng dẫn cho người dân ở đây cách nấu cơm luôn, sau ba mươi phút cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành, lúc này từ trong nồi cơm do Vũ Thiên nẫu đã bay ra một mùi hương ngào ngạt, khiến mọi người xung quanh ai cũng phát thèm, đến cả hai vị cung phụng cường giả cũng muốn ngay lập tức cắn một ngụm…
Trong ba mươi phút Vũ Thiên thổi lửa nấu cơm, thì công việc hắn giao cho hai vị cung phụng cũng đã xong, trong thời gian này nhân vật chính cũng đã đồng thời giới thiệu cho người dân, từng giai đoạn sinh trưởng của rau củ quả và cây lúa, hướng dẫn cho họ phần nào ăn được, khi nào thu hoach, thu hoạch thế nào và cách để làm sao tách bỏ vỏ chấu của hạt lúa để lấy gạo bên trong.
Vũ Thiên cũng tốn thêm mười lam phút nữa, dùng những rau củ quả thành phẩm chế biến thành những món ăn ở Địa Cầu, sau đó cao giọng nói:
“Năm trăm người dân có mặt tại đây, xin hãy cử ra mười người đại diện, ném thử những món ăn, được làm từ những loài cây mọi người vừa mơi biết đến, để ném thử vị ngon của chúng”.
Mọi người ở đây đều là thiên phú tu sĩ, chỉ cần dùng mũi ngưởi thôi là đã biết những món ăn do Vũ Thiên làm ra đều rất hấp dẫn và không có độc rồi.
Chỉ mất có ba phút bảy người dân đại diện đã được chọn ra, đây là những lão nhân cao tuổi nhất đảo, được mọi người đồng tình tiến cử thưởng thức những món ăn mỹ vị do Vũ Thiên làm ra. Do Tố Nhi và hai vị cung phụng cường giả cũng muốn ném thử những thứ do nhân vật chính làm ra nên có ba người dân đã nhường lại xuất cho họ (nên chỉ có bảy người dân).
Mười người bọn họ sau khi thử miếng đầu tiên, ngay lập tức hai mắt đã sáng lên rồi, không ngừng có tiếng cảm thán phát ra:
“Thật sự là quá ngon rồi.
Thiên à làm sao có món ăn ngon như thế được…
Đời ta lần đâu tiên có thể ăn được loại, thức ăn vừa trắng vừa ngọt lại thơm lừng như thế”.
Tố Nhi cũng lúc này cũng hai mắt sáng rực hướng Vũ Thiên nói:
“Chết rồi, người ta đã say những món ăn do huynh làm ra rồi, cho nên cả đời này chàng phải nấu cho thiếp đó”.
“Được”.
Nhân vật chính nhanh chóng đáp, sau đó Vũ Thiên không khỏi lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm trong lòng:
“Ngươi không có việc gì làm a, tư nhiên bày ra trù nghệ của bản thân làm gì, bây giờ thì hay rồi…”
Chưa đầy ba phút, nồi cơm do Vũ Thiên nấu đã không còn một hạt nào sót lại, thức ăn do hắn làm cũng không còn chút gì…
Chỉ còn một củ khoai lang nướng cuối cùng, còn đang được mọi người như những đứa trẻ ra sức giành giật…
Buổi dùng thử rất nhanh kết thúc, bảy lão nhân đại diện rất nhanh chóng nói về những mỹ vị mình vừa được dùng (cũng không quên miêu tả chúng nó ngon như thế nào), sau đó mọi người rất nhanh xếp hàng, trong lòng háo hức chờ đợi đến lượt mình nhận hạt giống và tư nguyên tu luyện…
Rất nhanh mọi người cũng đã nhận xong phần của mình và rời đi, chỉ có một lão nhân và một nha đầu khoảng mười bảy tuổi vẫn còn ở lại, thấy thế Tố Tố ngay lập tức hỏi:
“Vị lão nhân và tiểu muội đây, hai người đã nhận được hỗ trợ rồi, làm sao vẫn còn ở lại nơi đây?”
Ông lão nhìn xung quanh một vòng, xem có còn người dân nào ở lại hay không, sau khi đã khẳng định là không còn ai, ông ấy mới cất tiếng giảng:
“Rất cảm ơn về những gì Kinh Thiên Thương Hội đã làm cho chúng ta, lão phu còn ở lại đây là vì còn có một yêu cầu mong muốn hai vị tiểu hữu giúp đỡ, ông lão ta cũng sẽ không để hai vị vãn bối đây làm không công.
Đây là cháu gái của ta tên là Nhã Nhã, mới vừa tròn mười bảy tuổi, tu vi cũng đã đại Đại Thiên Phú Sư đỉnh phong (30Lv), lão nhân ta muốn Kinh Thiên Thương Hội giúp cháu ta gia nhập một tông môn nào đó tốt một chút, để nó có thể tham gia khảo hạch của Thiên Phú Học Viện.
Đổi lại lão phu sẽ đưa cho hai người bản đồ của bí cảnh vừa xuất hiện tại Hoang Mạc Đảo, có được nó hai người tuổi trẻ các cháu sẽ tránh đi được rất nhiều cạm bẫy ở trong đó”.
Rất nhanh một nhóm năm trăm người đầu tiên đã xôn xao tiến đến nơi đây, thấy mọi người ồn ào, nhân vật chính đã ra hiệu mọi người im lặng rồi lên tiếng nói:
“Trước khi nhận tư nguyên tu luyện và những nhu yếu phẩm được Kinh Thiên Thương Hội hỗ trợ, mong mọi người hãy nghe thật kỹ những gì tiểu bối sắp giảng.
Mọi người cũng đã biết nông nghiệp ở Thiên Phú Vị Diện rất kém phát triển, nguyên nhân thứ nhất là do thiếu kỹ thuật và cây lương thật ở nơi đây cho năng xuất thấp.
Thứ hai là do đa phần mọi người điều chỉ quan tâm đến tu luyện, mà không chú tâm đến việc sản xuất.
Nên thương hội lần nãy ngoài việc cứu trợ các vị hương thân, còn muốn hướng dẫn mọi người trồng một số cây nông nghiệp mới…”
Mọi người và Tố Tố đều rất chăm chú nghe nhân vật chính nói, tuy Tố Nhi cũng không biết Vũ Thiên muốn làm gì, nhưng nàng vẫn im lặng không hỏi một tiếng nào.
Theo như trí nhớ của Tố Tố thì lần này chỉ có cứu trợ thôi, làm gì có hướng dẫn trồng cây gì gì đó đâu.
Vũ Thiên đã lấy từ không gian trữ vật của mình ra hai mươi hạt giống, của mười loại rau củ quả lần lượt là, khoai lang, cà chua, dưa leo, cà rốt, khoai tây, đậu que, cải xanh, bầu, bí và cuối cùng là chanh… (tất cả những hạt giống này đã qua cải tạo của hệ thống, cho nên chúng nó cần rất ít nước, thích hợp trồng ở Hoang Mạc Đảo), nhân vật chính đưa số hạt giống cho một vị cung phụng cường giả rồi nói:
“Tiền bối giúp vãn bối thay đổi quỷ tích thời gian với mấy hạt giống này một thoáng, để chúng nó trưởng thành ngay bay giờ có được không, tiểu bối cần thực nghiệm cho mọi người xem một thoáng”.
Bước vào cảnh giới Thiên Phú Tổ, thiên phú tu sĩ đã có thể phá không gian (di chuyễn bằng cách xé nát không gian) và đồi thời cũng có thể dùng linh lực của bản thân tác động đến quỷ tích của thời gian trong một phạm vi nhất định.
Tuy vị cường giả này không biết đây là những hạt giống gì, nhưng vẫn rất nhanh giúp Vũ Thiên, nhân vật chính của chúng ta một lần nữa lấy ra khoảng hai mươi hạt giống lúa ST25 đưa cho vị cường giả và cũng yêu cầu tương tự.
Theo như ý định ban đầu của Vũ Thiên, là sẽ chia cho mỗi thôn một trăm ký thóc giống và hạt của rau củ quả, nhưng nhờ Siêu Phàm đã làm cho một trăm lẻ ba vạn người ở Hoang Vu Đại Đấu Trường, biết đến Long Tiên Tông, giúp nhân vật chính có thêm mười nghìn ba trăm điểm uy danh, nên hắn thay đổi chủ ý ban đầu, sẽ phân phát cho mỗi năm trăm người một nghìn cần lúa giống và hạt giống.
Do đã có điểm uy danh, Vũ Thiên trực tiếp vào tông môn cửa hàng mua thêm hai trăm cân gạo ST25 với giá là mười điểm, sau đó nhờ lão bản quán trọ cho mình dụng cụ nấu nướng, hắn bắt đầu thổi lửa nấu cơm.
Do ở Hoang Mạc Đảo không có lúa gạo, nên nhân vật chính của chúng ta đành phải trực tiếp hướng dẫn cho người dân ở đây cách nấu cơm luôn, sau ba mươi phút cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành, lúc này từ trong nồi cơm do Vũ Thiên nẫu đã bay ra một mùi hương ngào ngạt, khiến mọi người xung quanh ai cũng phát thèm, đến cả hai vị cung phụng cường giả cũng muốn ngay lập tức cắn một ngụm…
Trong ba mươi phút Vũ Thiên thổi lửa nấu cơm, thì công việc hắn giao cho hai vị cung phụng cũng đã xong, trong thời gian này nhân vật chính cũng đã đồng thời giới thiệu cho người dân, từng giai đoạn sinh trưởng của rau củ quả và cây lúa, hướng dẫn cho họ phần nào ăn được, khi nào thu hoach, thu hoạch thế nào và cách để làm sao tách bỏ vỏ chấu của hạt lúa để lấy gạo bên trong.
Vũ Thiên cũng tốn thêm mười lam phút nữa, dùng những rau củ quả thành phẩm chế biến thành những món ăn ở Địa Cầu, sau đó cao giọng nói:
“Năm trăm người dân có mặt tại đây, xin hãy cử ra mười người đại diện, ném thử những món ăn, được làm từ những loài cây mọi người vừa mơi biết đến, để ném thử vị ngon của chúng”.
Mọi người ở đây đều là thiên phú tu sĩ, chỉ cần dùng mũi ngưởi thôi là đã biết những món ăn do Vũ Thiên làm ra đều rất hấp dẫn và không có độc rồi.
Chỉ mất có ba phút bảy người dân đại diện đã được chọn ra, đây là những lão nhân cao tuổi nhất đảo, được mọi người đồng tình tiến cử thưởng thức những món ăn mỹ vị do Vũ Thiên làm ra. Do Tố Nhi và hai vị cung phụng cường giả cũng muốn ném thử những thứ do nhân vật chính làm ra nên có ba người dân đã nhường lại xuất cho họ (nên chỉ có bảy người dân).
Mười người bọn họ sau khi thử miếng đầu tiên, ngay lập tức hai mắt đã sáng lên rồi, không ngừng có tiếng cảm thán phát ra:
“Thật sự là quá ngon rồi.
Thiên à làm sao có món ăn ngon như thế được…
Đời ta lần đâu tiên có thể ăn được loại, thức ăn vừa trắng vừa ngọt lại thơm lừng như thế”.
Tố Nhi cũng lúc này cũng hai mắt sáng rực hướng Vũ Thiên nói:
“Chết rồi, người ta đã say những món ăn do huynh làm ra rồi, cho nên cả đời này chàng phải nấu cho thiếp đó”.
“Được”.
Nhân vật chính nhanh chóng đáp, sau đó Vũ Thiên không khỏi lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm trong lòng:
“Ngươi không có việc gì làm a, tư nhiên bày ra trù nghệ của bản thân làm gì, bây giờ thì hay rồi…”
Chưa đầy ba phút, nồi cơm do Vũ Thiên nấu đã không còn một hạt nào sót lại, thức ăn do hắn làm cũng không còn chút gì…
Chỉ còn một củ khoai lang nướng cuối cùng, còn đang được mọi người như những đứa trẻ ra sức giành giật…
Buổi dùng thử rất nhanh kết thúc, bảy lão nhân đại diện rất nhanh chóng nói về những mỹ vị mình vừa được dùng (cũng không quên miêu tả chúng nó ngon như thế nào), sau đó mọi người rất nhanh xếp hàng, trong lòng háo hức chờ đợi đến lượt mình nhận hạt giống và tư nguyên tu luyện…
Rất nhanh mọi người cũng đã nhận xong phần của mình và rời đi, chỉ có một lão nhân và một nha đầu khoảng mười bảy tuổi vẫn còn ở lại, thấy thế Tố Tố ngay lập tức hỏi:
“Vị lão nhân và tiểu muội đây, hai người đã nhận được hỗ trợ rồi, làm sao vẫn còn ở lại nơi đây?”
Ông lão nhìn xung quanh một vòng, xem có còn người dân nào ở lại hay không, sau khi đã khẳng định là không còn ai, ông ấy mới cất tiếng giảng:
“Rất cảm ơn về những gì Kinh Thiên Thương Hội đã làm cho chúng ta, lão phu còn ở lại đây là vì còn có một yêu cầu mong muốn hai vị tiểu hữu giúp đỡ, ông lão ta cũng sẽ không để hai vị vãn bối đây làm không công.
Đây là cháu gái của ta tên là Nhã Nhã, mới vừa tròn mười bảy tuổi, tu vi cũng đã đại Đại Thiên Phú Sư đỉnh phong (30Lv), lão nhân ta muốn Kinh Thiên Thương Hội giúp cháu ta gia nhập một tông môn nào đó tốt một chút, để nó có thể tham gia khảo hạch của Thiên Phú Học Viện.
Đổi lại lão phu sẽ đưa cho hai người bản đồ của bí cảnh vừa xuất hiện tại Hoang Mạc Đảo, có được nó hai người tuổi trẻ các cháu sẽ tránh đi được rất nhiều cạm bẫy ở trong đó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.