Vô Hạn Thự Quang

Quyển 7 - Chương 19: Chính nghĩa của ta

Zzhty

11/09/2015

Sở Hạo nhìn chăm chú vào mắt Trương Hằng, hắn hít sâu một hơi, tiện tay rút bao thuốc từ túi ngực rồi ném một cây cho Trương Hằng. Sau cũng mặc kệ tên kia có hút hay không, Sở Hạo tự mình châm cho mình một điếu: “Nhiệm vụ của các ngươi cũng không gấp, vậy theo giúp ta một lát đi.”

Trương Hằng miết điếu thuốc lá trên tay, hắn nhẹ gật đầu theo sau Sở Hạo. Lục Từ Tuyết bên cạnh chỉ đành cắn răng đi cùng.

Chỗ ở hiện tại của nhóm Sở Hạo là một biệt thự cho thuê cỡ nhỏ, giao thông thuận tiện, bệnh viện, khu mua sắm, sân vận động… mọi thứ đều đủ. Lúc ba người Sở Hạo bước lên phố, xung quanh còn có vài người đang chạy bộ, học sinh đến trường, người già chăm sóc vườn tược. Cả khu phố là một mảnh tường hòa.

Sở Hạo dẫn Trương Hằng cùng Lục Tử Tuyết yên lặng xuyên qua những người này. Một lát sau, Trương Hằng đột nhiên lên tiếng: “Ngươi không cần lấy hình ảnh bình lặng này ra khỏa lấp cho qua. Ngươi tuy là thánh lừa nhưng ta tai nghe mắt thấy, mấy thứ ấy không hiệu quả với ta đâu. Ta sống trong thế giới sát thủ, đã gặp nhiều cảnh yên bình cũng gặp nhiều lúc máu tanh nên hiểu rất rõ. Cho nên, đừng dùng chúng, chúng chẳng liên quan gì tới vấn đề ta hỏi ngươi cả.”

“Ừ, không liên quan, ta chỉ muốn được nhìn cảnh này mà thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt…” Sở Hạo quay đầu lại khẽ cười.

Trương Hằng tiếp tục rơi vào trầm mặc, nhưng chỉ chốc lát sau hắn lại hỏi: “Những lời ngươi nói ở chủ thần không gian, những bố cục sắp xếp cho bộ phim này… tất cả có phải là thật hay không?”

“Là thật!” Sở Hạo không chút nghĩ ngợi đáp.

“Được, nếu tất cả đều là thật, vậy việc ngươi muốn cứu rỗi vị diện này, sau đó thu lấy rất nhiều điểm thưởng, chi tiết phụ tuyến, thậm chí cả ‘quyền hạn’, những thứ ấy đều là bản ý của ngươi?” Trương Hằng nói đến đấy, ánh mắt sắc như dao nhìn chăm chăm vào Sở Hạo.

“Ừ, cũng là ý của ta.” Sở Hạo vẫn gật đầu không hề do dự.

Trương Hằng nghe vậy liền hít sâu một hơi, sau đó sắc mặt thâm trầm hỏi: “Vậy chính nghĩa của ngươi… là vì thu được điểm thưởng với chi tiết phụ tuyến, ngươi sẵn sàng giết chóc người vô tội. Ngăn cản ngày phán xét chỉ là cái cớ… Trả lời ta vấn đề đó!”

Lần này Sở Hạo không trả lời ngay mà rít cho hết điếu thuốc, cuối cùng vất nó xuống đất: “Nếu ta trả lời không vậy chắc ngươi sẽ chẳng tin. Vậy để ta nói ngươi nghe một chút chuyện của ta… Đầu tiên, ta là thủ lĩnh của tổ chức kẻ phản nghịch, là một trong mấy người ban đầu thành lập lên nó. Đối thủ của bọn ta, tổ chức C và tổ chức X. Hai tổ chức này có thực lực vượt xa khả năng ngăn cản của bọn ta. Nghĩ chắc hai vị hiểu rõ việc này chứ. Tổ chức X thậm chí đã xâm lấn vào thế giới luân hồi này rồi.”



“Uhm… Các ngươi đã tận mắt thấy ngày tận thế chưa?”

Sở Hạo hỏi rất nghiêm túc, không đợi hai người kia trả lời hắn đã nói tiếp: “Tận thế trong phim ảnh tiểu thuyết không tính, mà là tận thế thực sự ngoài đời ấy? Mà ta… ta từng thấy rồi, thấy tận thế thật sự.”

“Trong thế giới thật của chúng ta, không hiểu sao xuất hiện rất nhiều vật thần bí, tuyệt đại đa số đều có hại… ví dụ như u linh ma quỷ nguyền rủa… Các ngươi chắc từng nghe đến rồi hả, có khi còn tận mắt thấy qua. Như trong ghi chép của tổ chức kẻ phản nghịch thì ba năm trước, các ngươi từng gặp rồi…”

“Thế nhưng không phải tất cả những vật đó đều gây hại, một phần nhỏ rất có ích. Nhờ có chúng mà bọn ta có được lực lượng đối kháng lại hai tổ chức CX. Trong những vật phẩm ấy, ba thứ quan trọng nhất, ảnh hưởng tới sự tồn vong của cả tổ chức, thứ nhất, máy tính tam vị nhất thể. Mà cái quan trọng thứ hai ta muốn nói đến là… Mảnh vỡ thời không.”

Sở Hạo nói đến đây, khóe mắt chợt lóe hào quang, hắn vừa nhìn về khung cảnh tường hòa xung quanh vừa nói: “Nó giống như một cái cửa sổ không gian, có thể tiếp xúc trực tiếp hoặc tiến vào trong đó. Mỗi 24 giờ sẽ tự động cho ta thấy một nơi nào đó, thường thường đều là trên địa cầu, cao nhất chỉ chừng 100m, nhưng đôi khi cũng gặp trường hợp đầu kia là lòng đất hoặc đáy biển, có khi vào cả nham thạch. Lúc tổ chức bọn ta ‘thu nhận’ nó đã phải tốn rất nhiều công sức.”

“Mảnh vỡ thời không này sẽ liên tục chiếu ra các thế giới tương lai với vô số tình huống. Số ít thanh bình, nhưng không hề thấy CX lẫn ‘kẻ phản nghịch’… Còn đại đa số trong đó đều nói về tận thế…”

“Bùng nổ chiến tranh hạt nhân do loài người gây ra, nguy cơ sinh hóa, cũng có những trí năng nhân tạo kiểu Skynet ở thế giới này… Đủ loại đủ kiểu tận thế, điểm chung duy nhất là tình cảnh loài người chúng ta cực kỳ bi thảm.”

“Vài tỷ người tử vong, những kẻ sống sót vì một miếng đồ ăn mà giết hại lẫn nhau. Nhân loại bị lùa như đàn gia súc, sống như những cái xác không hồn, không còn văn minh, không còn thanh bình, không có tương lai…”

“Đáng sợ nhất là loại hình nguyền rủa. Nó còn khủng khiếp hơn tận thế nhiều…”

Nói đến đây, Sở Hạo nhìn về phía Trương Hằng: “Mảnh vỡ thời không này vẫn nằm trong tay ‘kẻ phản nghịch’, nếu ngươi muốn, ta có thể dẫn ngươi đi xem. Thực tế, tổ chức kẻ phản nghịch mỗi năm vì giải quyết những tai họa ngầm này mà hi sinh không biết bao nhiêu nhân lực vật lực. Ta dù không nói chắc các ngươi cũng đoán được phải không. Nhưng mà vô dụng thôi… Nếu không đánh bại được tổ chức CX, loài người hủy diệt chính là tương lai của thế giới chúng ta. Ta muốn ngăn cản cái ngày ấy, cho nên, ta cần lực lượng của chủ thần không gian.”



“Ngươi nói ta dối trá cũng được, đạo đức giả cũng được, nhưng phải nhìn qua những ngày tận thế mới biết yêu quý không gian thanh bình trước mắt. Những người cứu giúp ta khi còn bé đều là người tốt. Ta cũng tận mắt nhìn thấy những điều đẹp đẽ. Tuy còn vô số hắc ám cùng rất nhiều người ‘khiếm khuyết’, song ta vẫn muốn cứu vớt cái thế giới ấy… Muốn làm được thế, phải đánh bại tổ chức CX trước đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện thủ hộ những điều quý giá…”

Sở Hạo thoáng dừng lại một lát: “Vẫn câu nói kia, muốn không trả giá, không hi sinh, không phải lựa chọn mà vẫn dành được thắng lợi, vậy thắng lợi đó không phải quá rẻ mạt sao? Ta sẵn sàng gánh chịu hết thảy, hi sinh hết thảy, những người khác, các ngươi, hay là chính bản thân ta, chỉ cần cứu được nhiều người hơn nữa… vậy là đủ rồi. Thế giới này tuy là bộ phim Terminator nhưng vẫn là một thế giới thật sự.”

“Ta không muốn ngày tận thế hủy diệt nó, ta cũng muốn mình mạnh mẽ hơn, cả hai đều là mục tiêu của ta. Cho nên vì cứu vớt nó, dù phải giết chóc trăm triệu thì thế nào? Miễn đạt được hai mục tiêu kia, ta nguyện ý gánh chịu mọi tội nghiệt.”

“Đấy là chính nghĩa của ta.”

Trương Hằng ngửa đầu yên lặng nhìn đàn bô câu bay ngang bầu trời, lúc quay về Sở Hạo, nụ cười ha hả hàng ngày cũng đã về lại. Hắn vẫy vẫy Lục Tử Tuyết: “Đi thôi, nhiệm vụ đang chờ chúng ta… Mà nói trước, cô không được kéo chân ta đấy, cô bé ngốc.”

Lục Tử Tuyết lập tức bạo nộ: “Bình thường là ai kéo chân ai? Tên sát thủ khôi hày này!”

Trương Hằng cười hằng hặc mang theo Lục Tử Tuyết đi tới cuối đường. Mãi lâu sau, chỗ Sở Hạo đứng vọng lại tiếng của Trương Hằng.

“Nhớ rõ những gì ngươi nói, cho dù đó có là lời lừa gạt thì ta cũng đã nhớ rõ rồi đấy…”

“Vì công tâm, vì giác ngộ… đội trưởng…”

“Đừng để ngày nào đó ta phát hiện ra những việc ngươi làm chỉ vì tư tâm, bằng không…”

Thanh âm dần biến mất trong làn gió… Sở Hạo lại rút ra một điếu thuốc yên lặng chậm lửa. Hắn từ từ quay lại căn biệt thự chỗ mọi người đang tạm trú…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Thự Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook