Quyển 14 - Chương 21: Một cái tôi khác
Zzhty
12/08/2018
A Tinh ngâm nga một khúc nhạc và bước ra khỏi phòng, chỗ này vốn chính
là căn cứ tạm thời mà hắn đã chấm trúng, ngẫm lại có lẽ những người khác hẳn là cũng đều đang ở đây, ngoại trừ Roger chắc chắn không có mặt ra…
Thế nhưng A Tinh vừa liếc mắt nhìn một cái liền thấy ngay một kết quả vượt ngoài suy đoán của mình, trong phòng chỉ có mình hắn, còn những người khác thì lại đều chẳng thấy đâu? Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nhân lúc hắn đang bận rộn, mọi người đều bị SEELE phái người đến tung lưới hốt trọn cả ổ đi mất rồi? Chắc là không đâu, có Roger ở đây, dù thế nào cũng không thể tiến triển đến bước này được, càng huống hồ gì phòng của hắn cũng chẳng phải là dạng phòng cách âm gì, nếu thật sự có đánh nhau thì làm sao có thể không vang tới chỗ hắn được chứ?
Hay là…
Trong đầu A Tinh lóe lên một khả năng, khả năng này vừa xuất hiện hắn liền lập tức xoay người bước ra ngoài, hơn nữa vừa đi, quanh người hắn vừa xuất hiện một lượng điện lớn. Lượng điện này men theo kim loại ở gần đó trực tiếp truyền vào trong đường dây điện, sau đó tụ lại bên trong mạng lưới điện…
Cùng lúc đó, Roger đang hào hứng dẫn những người mới trong đội ẩn nấp ở vùng phụ cận tổng bộ Nerv. Hắn thật sự đang rất hưng phấn, bởi vì trước đây mấy chuyện này đều do A Tinh làm, do A Tinh tổ chức, do A Tinh trù tính đường đi nước bước, do A Tinh sắp đặt bố cục… Tóm lại, đây là lần đầu tiên hắn thực thi quyền lực của đội trưởng, chẳng lẽ chuyện này không đáng để hưng phấn hay sao?
Nhưng mà cũng may, tuy rằng ngày thường Roger làm việc chẳng đâu vào đâu, thế nhưng bên trong hắn cũng là một người trong lỗ mãng vẫn có sự tinh tế, hắn cũng biết thực lực của mấy người mới hoặc nửa mới này đều gần giống như người bình thường, nếu thật sự nổ ra trận chiến, chỉ một nhánh quân nho nhỏ thôi cũng đã có thể giết hết bọn họ rồi, cho dù có hắn ở đó thì cũng không thể nào kịp thời bảo vệ được. Thế nên hắn cũng không làm việc gì lỗ mãng cả mà chỉ dẫn đám người mới dạo một vòng xung quanh vùng phụ cận của tổng bộ Nerv mà thôi. Nhưng đương nhiên là cho dù chỉ có thế thôi nhưng cũng sẽ bị tổng bộ Nerv phát hiện, thế nên hắn còn dùng thêm một số phương pháp, dùng sóng rung động không gian để bóp méo tia sáng rồi còn truyền nhiệt độ của mọi người xuống dưới lòng đất, cứ thế mà làm thì cho dù tổng bộ của Nerv có khoa học kỹ thuật tiên tiến đi chăng nữa thì cũng chẳng có bao nhiêu phần trăm có thể phát hiện ra mọi người ở khoảng cách xa thế này được.
Hành động lần này, tất cả đều là do Edwin Vancleef kiến nghị, nhưng chẳng qua người giảng giải chi tiết kế hoạch thì lại là cậu bé được gọi là Tiêu nọ, mà cách nói của cậu ta lại khiến cho Roger của chúng ta không thể nào từ chối được.
“… Đầu tiên, mục tiêu của đội trưởng không chỉ là đi vào Giáo Điều Cuối Cùng thôi phải không? Bước vào Giáo Điều Cuối Cùng với bọn tôi mà nói chính là nhiệm vụ cuối cùng, thế nhưng với anh mà nói thì có lẽ chỉ là một trong những chuyện nhất định phải hoàn thành mà thôi… Nếu tôi không đoán lầm thì hẳn là đội trưởng đang định thay đổi thế giới phải không?”
“Nếu muốn thay đổi thế giới này thì chắc chắn không thể chỉ dựa vào lời nói, võ miệng thật ra chẳng thể thay đổi được bất cứ chuyện gì hết. Có lẽ bạo lực không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề, thế nhưng bạo lực có thể giải quyết được kẻ địch. Nhưng mà mấy chuyện này còn quá xa vời với những người mới như chúng tôi, chúng tôi cũng biết có lẽ chúng tôi sẽ liên lụy đến đội trưởng, khiến cho anh không thể nào thực hiện được mục đích của mình, thế nên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn một cách tốt nhất mà thôi, đó chính là giúp đám người mới chúng tôi cũng có được năng lực để tham gia chiến đấu.”
“Nói vậy cũng không có nghĩa là chúng tôi sẽ giúp đội trưởng đi đánh trận hay giết người, bây giờ chúng tôi quả thật không thể nào làm được mấy chuyện đó, nhưng chúng tôi có một cách khác có thể giúp sức cho anh, đó chính là không liên lụy đến anh. Trước tiên chúng tôi phải quen thuộc với cấu tạo các nơi, đường nhỏ, lối đi cấp tốc, lối đi bí mật cùng với lối đi an toàn các loại ở khu căn cứ này đã, đồng thời còn phải điều tra về khu vực phòng ngự quân đội, khu vực phòng ngự vũ khí, lộ tuyến tuần tra các loại của phe đối phương nữa. Thế thì đợi đến khi đội trưởng muốn bắt đầu tác chiến, chúng tôi mới có thể đi đến Giáo Điều Cuối Cùng mà không liên lụy đến anh. Đây… chính là cách duy nhất để đám người mới chúng tôi không làm vướng chân anh.”
Mấy lời này đã khiến lòng Roger rung động, thật ra suốt khoảng thời gian này lòng hắn vẫn luôn xoắn xuýt. Một mặt là do hắn nhìn cái thế giới này mà bực hết cả mình, rất muốn thay đổi cái thế giới đầy bi kịch này, rất muốn quậy một trận tanh bành, cho dù có trở thành kẻ địch với thế giới này cũng chẳng sao cả. Một mặt khác là do lý trí nói với hắn rằng trong đoàn đội này ngoài hắn và A Tinh ra thì những người khác đều là người mới, những thành viên cũ thì vẫn đang đợi được hồi sinh, tạm gác hắn và A Tinh qua một bên, trong khoảng thời gian này hắn tuyệt đối không muốn thành viên trong đoàn đội của mình mất mạng. Trước nhất không bàn đến cái gì khác, chỉ bàn đến vấn đề sinh mệnh thôi thì cũng đã đủ rồi, hắn quý trọng sinh mệnh, hắn không mong muốn những con người bình thường đến từ thế giới hiện thực này sẽ phải chết một cách vô nghĩa như thế, đặc biệt là trước khi họ vẫn chưa tìm được ước mơ của chính mình…
Nếu hắn muốn quậy tưng bừng một trận, vậy thì những người mới này biết làm sao đây? Hắn tuyệt đối không thể nào bảo vệ họ đi đến Giáo Điều Cuối Cùng được, thế nhưng nếu muốn hắn phải từ bỏ mục đích này…
Mà những lời cậu thiếu niên này nói ngay lúc này đây quả thật đã nhen lên trong lòng Roger một cảm giác tựa như đang buồn ngủ thì vớ được gối bông vậy. Đúng vậy, có lẽ nếu giúp cho đám người mới này nhân lúc hỗn loạn đi vào Giáo Điều Cuối Cùng thì hắn sẽ có thể vừa giải quyết được cái thế giới này mà cũng vừa giải quyết được nan đề về người mới nữa. Thế thì quả thật là quá tuyệt vời luôn! Trước đó A Tinh cũng chẳng nghĩ ra được cách này nữa là!
Thế đó… cho nên… vậy là… Roger liền dẫn đám người mới này đi thẳng đến vùng phụ cận tổng bộ Nerv để thăm dò, dù sao thì có người khống chế tinh thần lực thì có là ở những nơi đằng xa cũng có thể nhìn thấy được một số công trình bên trong như thường, lại cộng thêm việc có cảm ứng của Roger, trên cơ bản thì công trình ở vài tầng trên cao nhất họ đều đã nắm rõ trong tay.
“Tới đây cũng xêm xêm rồi đấy, nếu tiếp tục vào sâu hơn nữa thì sẽ bị phát hiện mất…” Tiêu nắm lấy tóc mình và lầm bầm.
Roger cười hi hi nói: “Nếu dẫn theo mọi người thì phỏng chừng sẽ bị phát hiện, thế nhưng nếu chỉ một mình tôi đi thôi thì lẻn vào trong chẳng chút vấn đề nào cả… Nhóc con, mau mạnh lên đi.”
Tiêu khinh thường liếc nhìn Roger một cái nói: “Chú à, đừng có kể chuyện cười cũ rích như thế có được không? Lẽ nào năm nay chú đã năm mươi rồi ư? Vừa rồi chú cũng đã nói ra vấn đề mấu chốt rồi đấy, chỉ mình chú đi thì tuyệt đối không có vấn đề gì, thế nhưng dẫn theo bọn tôi thì liền không xong. Lúc chiến đấu cũng sẽ như vậy đấy, còn cả lúc trở thành kẻ địch của SEELE cũng sẽ giống y như thế đó, đây mới chính là vấn đề lớn nhất hiện nay đấy.”
“Khụ…”
Roger nhất thời không thốt nên lời, hồi lâu sau hắn mới nói: “Nói ra thì cậu cho tôi cảm giác rất giống với A Tinh, trước đây lúc cậu ta vẫn còn là người mới cũng tạo một cảm giác giống y như cậu vậy.”
“A Tinh ư…”
Tiêu nhổ một cọng tóc xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là trong lòng lại đang không ngừng suy tính điều gì đó, một lát sau cậu mới cười nói: “Vậy thì đúng là vinh hạnh thật đấy.”
“Vinh hạnh cái gì?”
Ngay lúc đó, bỗng dưng một tia sáng chợt xẹt qua, mọi người liền trông thấy A Tinh cả người lập lòe điện quang xuất hiện ở nơi đó. Hắn vẫn đang mỉm cười, chỉ là quần áo trên người có hơi xộc xệch và đầu tóc thì bù xù như ổ quạ.
Tiêu lại nở nụ cười, nụ cười đúng chuẩn của một thằng bé độ chừng mười hai tuổi, cậu nói: “Roger nói tôi rất giống anh, tôi cảm thấy rất lấy làm vinh hạnh. Dù sao thì anh A Tinh cũng lợi hại thế cơ mà, vừa là phó đội trưởng, vừa là trí giả, nếu sau này tôi cũng lợi hại giống như anh thì quá tốt rồi.”
A Tinh nghe thế, nhưng đầu tiên là không nói gì mà chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Roger một cái, kế đó lại nhìn về phía những người còn lại trong đội ngũ. Những người khác đều đang nhìn A Tinh với vẻ mặt vừa hơi không hiểu, lại vừa hơi lấy lòng, chỉ có Tiêu và Edwin Vancleef là ngoại lệ, ánh mắt của Tiêu rất lãnh đạm và bình thản, còn Edwin Vancleef thì lại nhìn hắn hơi có vẻ né tránh.
Ngay lập tức, trong lòng A Tinh liền có cân nhắc, chỉ là hắn vẫn còn chưa mấy xác định. Hắn chợt cười ha ha bước đến bên cạnh Roger và mọi người rồi cũng đưa tầm mắt quét tới tổng bộ Nerv ở đằng xa giống họ, vừa nhìn vừa nói: “Giờ này đã đến đây điều tra rồi à? Sao lại không kêu tôi đi chung với chứ?”
Roger lập tức cười ha ha nói: “Là tôi không cho bọn họ gọi cậu đấy, bởi vì chắc chắn cậu đang chơi trò âm mưu quỷ kế gì đó, mỗi lần cậu chơi trò mưu ma chước quỷ thì đều thích cắm cúi một mình thôi. Tôi nhớ lần trước cậu cũng chơi trò này ở cái thế giới gì gì đó, lúc đó tôi đi kêu cậu, cậu lại còn nổi nóng nữa chứ, thế nên tôi liền bảo họ đừng đi gọi cậu. Dù sao thì cũng có tôi ở đây, bọn họ sẽ không bị làm sao cả.”
A Tinh liền lập tức nổi đầy gân xanh trên trán, nhưng mà hắn vẫn cố mà nhịn xuống, chỉ trừng mắt nhìn Roger một cái rồi mới tiếp tục ôn hòa nói: “Âm mưu quỷ kế cái gì chứ… anh gọi thẳng đó là bố cục đi không được hay sao? Rốt cuộc anh đang đứng bên nào vậy hả? Trước tiên không nói chuyện này, tôi chỉ muốn hỏi chẳng phải trước đó trong kế hoạch không có chuyện đi điều tra hay sao? Bởi vì tuy chúng ta hành động rất bí mật nhưng cũng khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện, phải biết rằng tổng bộ Nerv đã bắt đầu có thể dò ra được ánh sáng tâm linh rồi đấy, Roger, ánh sáng tâm linh của anh cùng với ánh sáng tâm linh của ANGEL đều sẽ bị dò ra được. Tuy rằng anh đã vào vi mô có thể khống chế không cho ánh sáng tâm linh thoát ra ngoài, thế nhưng cũng khó tránh khỏi có điều gây trở ngại, thế nên…”
Lúc này Tiêu liền hồn nhiên cười nói: “Anh A Tinh, là do tôi kiến nghị đội trưởng đến đây đó, dù sao thì sau này chúng ta cũng phải đến tổng bộ Nerv mà.”
Nói đến đây, Roger cũng ngơ ngơ ngáo ngáo giúp Tiêu giải thích một phen, rồi lại nhắc lại những lời mà Tiêu đã nói trước đó, đồng thời còn khen ngợi Tiêu hết lời, nói rằng Tiêu suy nghĩ sâu xa lắm, nói không chừng nhờ vậy mà sau này sẽ giúp cho bọn Tiêu thoát được một kiếp cũng nên.
Những người khác không biết tình hình cụ thể, cũng nhìn thiếu niên tên Tiêu này bằng một con mắt khác xưa, chỉ có A Tinh là nhìn chằm chằm Tiêu một hồi thật lâu, sau đó hắn mới nở nụ cười nói: “Quả thật, Roger nói không sai… cậu rất giống tôi.”
“Quả thật cứ như là một cái tôi khác ấy.”Cửu Đầu Thị…
Cửu là cực của số, Đầu là đứng đầu con người, Cửu Đầu Thị…
“Vẫn đang xem sao? Ca ca…”
Ở trong khoảng không giữa vô hạn đa vị diện, vô hạn đa vũ trụ, vô hạn đa thế giới, đó là một vùng hư vô, nó nằm bên trong khoảng không của khoảng không nơi mà ngay cả Thánh Nhân cũng không thể nào dễ dàng tồn tại được, ở trong khoảng không hư vô này đang có sự hiện diện của một chàng trai và một cô gái. Người nam là một thanh niên đang mặc một bộ quần áo hiện đại, người nữ thì lại là một cô gái xinh đẹp có ngoại hình độc nhất vô nhị, trên người đang khoác một bộ cung trang hoa lệ. Mà câu hỏi vừa rồi chính là do cô gái này thốt lên.
“À…”
Người thanh niên yên lặng gật gật đầu, hắn thở dài rồi lại cất tiếng thì thào: “Chuyện lúc đó, ta chẳng thể nào nhớ lại hết được. Có lẽ bây giờ trên khắp đa nguyên vũ trụ, số người vẫn còn nhớ ra Cửu Đầu Thị cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bên trong có bí mật lớn, cũng có nguy cơ lớn, thế nhưng ta và ngươi đều biết Nhân Hoàng lúc đó hẳn nên do Cửu Đầu Thị đăng cơ mới đúng. Hắn sinh ra vào thời khắc Hạo rơi xuống, rồi gặp mặt Cổ ở Rừng Rậm Vô Tận, sau đó trải qua hạo kiếp của nhân tộc, rồi lại đụng phải lệnh diệt sạch nhân tộc của Đông Hoàng, sau đó nữa là cách mạng nhân loại, hạo kiếp của người khổng lồ, làn sóng của dị tộc… mãi cho đến chiến dịch khai thiên cuối cùng, hắn gần như đã tham gia toàn bộ hành trình. Sau khi Cổ và Quân giải trừ đạo, chính hắn đã lãnh đạo loài người với số lượng nhiều nhất dẫn đầu rời khỏi Hồng Hoang và du hành trong đa nguyên vũ trụ, hắn đã đặt nên phần nền móng lớn nhất cho tương lai của loài người, điều này đã có đóng góp rất lớn cho văn minh của loài người sau này. Sau Hạo, hắn là người đầu tiên đã tổng kết quy nạp hệ thống hóa con đường của nhân loại và cũng là người đầu tiên đã tiên đoán ra con đường trong tương lai của nhân loại sẽ phải đồng thời coi trọng cả hệ thống tu chân phù văn lẫn hệ thống Thánh Nhân. Phải biết rằng vào lúc đó, Thiên Hoàng Linh Bảo vẫn còn đang ẩn thế chưa thấy đâu, trên thế giới cũng chưa nghe thấy gì về đạo tu chân, có thể thấy được Cửu Đầu Thị thật sự có trí tuệ vĩ đại.”
“Hắn có đức độ và danh vọng cao, hắn có công lao to lớn, hắn có tình sư đồ với Tam Thanh (1), hắn có tình huynh muội với Hậu Thổ, hắn lại còn là bạn thân cả đời này của ta… Tất cả những điều này đều cho thấy phong thái của vị Hoàng đầu tiên của nhân tộc, hắn là… ứng cử viên Nhân Hoàng xứng chức của loài người…”
“Sau đó…”
Nói đến đây, người thanh niên nọ liền nở nụ cười đắng chát và tiếp tục: “Ta đã không thể nhớ ra được nữa. Trong bức tranh nhạt nhòa của ký ức, ta đã từng đứng trước núi Bất Chu (2) do ánh sáng tâm linh của ta hóa thành và hỏi hắn vì sao lại làm như thế, mà hắn lại chỉ trả lời ta bằng một câu… câu nói này, cho dù ta đã từ Phục Hy trở thành Bùi Hy nhưng ta vẫn khắc sâu mãi trong tim như trước…”
“Ngươi hỏi ta vì sao lại làm như thế ư, là bởi vì… ước mơ của con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ có bến dừng!”
Người thanh niên nọ bỗng dưng đứng bật dậy và dùng giọng điệu hoàn toàn chẳng giống của hắn để cất lên những lời thật thê lương.
“Chuyện sau đó nữa ta đã chẳng còn nhớ được gì cả, chỉ ngờ ngợ nhìn thấy mà thôi… Ký ức của ta đã bị đứt ngang ngay chỗ đó, ký ức về Cửu Đầu Thị đã biến mất chừng bảy tám phần mười, chuyện xưa vừa kể đó chẳng qua là do ta dựa trên phần lịch sử mà ta biết cộng thêm phần ký ức của ta, ký ức về Tam Thanh cùng với những câu chuyện xưa mà các cụ già còn sống sót từ thời Hạo và Cổ kể lại đúc kết mà thành. Trong ký ức của bọn họ, đa phần đều không có cái người được gọi là Cửu Đầu Thị này, thế nhưng trong chuyện xưa mà bọn họ kể lại có chỗ hổng, một vài chiến dịch, một vài chuyện cũ… chẳng thể nào hoàn thiện được. Trừ khi có cái người được gọi là Cửu Đầu Thị này tồn tại…”
Nói đến đây, ánh mắt của người thanh niên liền trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn thiếu nữ nọ và nói: “Oa, ngươi cũng biết đấy, thực lực đạt đến cấp bậc như ta, sở hữu Vị Cách (3) như ta hiện giờ, sở hữu số mệnh như ta hiện giờ có thể nói là tại mốc thời gian này, ta đã là người đứng trên tất cả, hiện tại ta chính là người mạnh nhất, cho dù Thế Giới, Cổ và Quân có xuất hiện thêm lần nữa thì xét trên một cấp độ nào đó, ta cũng sẽ không sợ bọn họ. Có thể nói như thế này, trong tất cả những thể tồn tại đã được biết đến, không có bất kỳ một thể tồn tại nào có khả năng xóa đi ký ức của ta cả, cho dù có là logic thiên đạo cũng không thể làm được! Thế nhưng ta vẫn không thể khơi dậy thêm được chút ký ức nào về Cửu Đầu Thị cả, đây là một chuyện rất không bình thường. Có lẽ ngươi cảm thấy ta đã quá chú ý đến người tên Roger này, hắn đã chiếm mất ít nhất hai phần mười sự chú ý của ta, thế này thì có hơi đảo lộn chuyện chính chuyện phụ quá rồi phải không? Không đâu! Đúng là ta phải chú ý đến phía bên Sở Hạo, cả người kia cũng cần phải để mắt đến, hơn nữa còn có bên Thiên Đình, Thiên Đường Thần Thánh, Vực Sâu Không Đáy và cả Tam Thanh, Song Phật… Mức độ quan tâm của ta dành cho Roger đã sắp ngang bằng với mức độ quan tâm của ta dành cho người đó rồi, thế nhưng Roger rất quan trọng!”
“Ngươi cũng biết đấy, từ sau khi câu nói kia của Cửu Đầu Thị xuất hiện trong ký ức của ta, ta đã khổ sở tìm kiếm suốt hàng chục triệu tỷ năm nhưng chẳng còn ai lặp lại câu nói đó của hắn nữa, rốt cuộc chuyện này nói lên điều gì? Có liên quan đến cái chết của hắn hay không? Có liên quan đến việc ký ức của tất cả chúng ta bị xóa hay không? Đây rốt cuộc là thứ sức mạnh như thế nào và được phát ra từ một thể tồn tại ra sao? Tất cả những điều này, ta đều nhất định phải biết, nếu không thì…”
Người thanh niên nói đến đây thì không còn tiếp tục lên tiếng nữa, thế nhưng thiếu nữ nọ rõ ràng đã biết hắn muốn biểu đạt điều gì. Sức mạnh này đáng sợ như thế, thậm chí đã có thể ảnh hưởng đến người thanh niên nọ của hiện tại, vậy thì… có phải điều này nói lên rằng chủ nhân của sức mạnh này hoàn toàn có thể xóa sổ được người thanh niên nọ hay chăng? Phải biết rằng địa vị, quyền lực và thực lực của người thanh niên nọ hiện đang rất có sức nặng, thế nhưng những thứ phải gánh vác trên vai cũng rất nặng nề, một khi hắn ngã xuống thì cũng tương đương với việc lịch sử nhân loại đã đi đến hồi kết, hoặc thậm chí còn có thể tương đương với việc đa nguyên vũ trụ đã đi đến hồi kết…
“Tất cả manh mối đều nằm trong tay người tên Roger này, thế nhưng… hắn lại không phải là chuyển thế của bất kỳ người nào, dấu ấn cội nguồn của hắn cũng không hề bắt nguồn từ bất kỳ thể tồn tại nào, hắn chỉ là một con người bình thường đến từ một vị diện nho nhỏ mà thôi. Chỉ là rất ư kỳ lạ, có một số chuyện ta vẫn không thể nhìn thấu đáo được, vận số của hắn hùng hậu như thế cơ mà, đó há có thể là thứ mà một người bình thường sở hữu được ư? Phải biết rằng bây giờ đã không còn là thời đại của Hạo và Cổ nữa, cái được gọi là vận số vốn không thể nào là thứ trời sinh được, hoặc là do thực lực chèn ép, hoặc là do huyết sắc vô biên như nhân tộc thời đại của Hạo và Cổ đem đến, hoặc là do sự xem trọng của đất trời. Thế nhưng loài người như chúng ta thì lấy đâu ra sự xem trọng của trời đất chứ, nếu nói là sự ghét bỏ của trời đất thì còn họa may… Cũng may là nhờ có Cổ đã bổ vỡ thiên đạo, thế nên bây giờ trời đất mới đối đãi với con người không thiện cũng chẳng ác. Những người được gọi là con cưng của trời và những người được gọi là kẻ mạng lớn kia hoặc là do hợp với chuyển thế của người có thực lực mạnh mẽ, hoặc là do vận số được tích góp từ thế hệ trước của kẻ đó truyền xuống mà thôi. Thành thật mà nói thì một người không hề có lai lịch nhưng lại có mạng lớn như Roger thế này, từ trước đến nay trong loài người chúng ta cũng chỉ có một ngoại lệ mà thôi…”“Có một người như thế ư?” Thiếu nữ nọ cũng rất đỗi kinh ngạc, nàng hỏi.
“Có đó, đúng là có một người như thế thật đấy.” Người thanh niên nọ cất tiếng cười ha ha, cười xong, hắn mới nghiêm túc nói: “Đã đạt đến trình độ như của ta và ngươi thì hẳn là nên biết mới phải chứ nhỉ? Xưa kia loài người vô số hàng tỷ năm, tích cóp dần vận mệnh huyết sắc trong những năm tháng Hồng Hoang và được đưa vào trong cơ thể của Cổ và Quân, đồng thời một số người bên cạnh họ cũng đã nhận được một phần vận mệnh này, thế nên thời đại của Hạo và Cổ năm đó mới có số lượng anh hùng hào kiệt nhiều đến thế. Vậy thì… nếu ta nói rằng Cổ và Quân mới là người sở hữu chân chính của phần vận mệnh huyết sắc này, vậy vận mệnh của Hạo lại từ đâu mà có?”
“Thật là vĩ đại biết bao, bao la biết mấy, anh hùng biết bao, mà cũng sử thi biết bao! Tòa thành đầu tiên của loài người - Nhân Loại Thành, nhân vật chính duy nhất của loài người được sinh ra cùng với Tiên Thiên Linh Bảo được ôm trong lòng, con người đầu tiên của nhân loại khám phá ra cấp bậc tu luyện thành hệ thống, thể tồn tại đầu tiên của loài người đột phá Thánh vị, thể tồn tại đầu tiên của loài người đã tiêu diệt được một trăm lẻ bảy Thánh Nhân trong trạng thái chưa đạt được Thánh Vị Cách, đồng thời, Cổ và Quân cùng với gần như tất cả những người gánh vác trên vai vận mệnh huyết sắc đều đã nhận được ân huệ do hắn ban tặng, sự vĩ đại này quả thật không thể nào hình dung nổi… Vậy vận mệnh của hắn là từ đâu ra? Đến từ thiên địa ư? Phải biết rằng việc thành Thánh của hắn đã bị thiên địa năm đó phủ nhận đấy nhé.”
Thiếu nữ nọ “a” một tiếng như thể vừa nhớ đến chuyện gì đó, mà người thanh niên thì lại tiếp tục nói: “Người tên Roger này không hề tầm thường, có lẽ trừ ta ra, những người khác vẫn chưa chú ý đến hắn. Dù sao thì có ta phong tỏa thế giới Luân Hồi, bọn họ có muốn quan sát cũng phải tốn không ít công sức, nếu mà làm quá thì sẽ bị ta đích thân đến tận cửa tính sổ, thế nên phỏng chừng vẫn chưa có ai chú ý đến hắn… Thế nhưng quả thật không còn nhiều thời gian nữa, không bàn đến chuyện khác nữa, kế tiếp cũng nên chuẩn bị thu kính về rồi, tính toán một chút cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa. Đây chính là nguyên nhân ta đưa hắn vào trong thế giới này đấy.”
“Có mảnh vụn Hồng Hoang của chi nhánh tàn dư thuộc Tử Sĩ Đoàn không?” Nữ Oa như có điều suy nghĩ mà cất tiếng hỏi.
“Nói một cách chính xác thì ta đã cắt đứt liên hệ với Tử Sĩ Đoàn từ lâu rồi, phải nói là tàn dư của Tử Sĩ Đoàn thuộc tổ chức mới do chính ta tự tạo thành mới đúng…”
Người thanh niên cười nói: “Có một số kỹ thuật của Tử Sĩ Đoàn khiến cho chính ta cũng phải bái phục sát đất, đặc biệt là thành viên của nhóm Tử Sĩ Đoàn đã tham gia thiết lập thế giới Luân Hồi năm đó, bọn họ lại càng là những người xuất sắc nhất trong số đó. Có thể ngươi không biết, vị diện này, hoặc nên nói là hệ vị diện EVA này có sự hiện diện của một tổ chức có mặt mười ba thành viên thuộc Tử Sĩ Đoàn đã thiết lập nên thế giới Luân Hồi năm đó đã ở lại, tên của tổ chức đó là SEELE. Bọn họ đã nghiên cứu rất sâu về ánh sáng tâm linh, thần nhân tạo cũng như linh hồn các loại… có một số kỹ thuật đến cả ta cũng phải vỗ tay khen hay nữa là. Hơn nữa cả ta và ngươi đều biết rằng Tử Sĩ Đoàn cũng chẳng phải là dạng tà giáo tự khép kín theo nghĩa hẹp gì, tuy giáo lý của bọn họ quả thật rất tà môn, thế nhưng bọn họ lại hết sức giỏi về hấp thu kỹ thuật mới và sáng chế kỹ thuật mới, kể cả cái tổ chức SEELE này cũng đã kế thừa đặc điểm này, trong đó còn thu nạp được kỹ thuật trong kế hoạch hoàn thiện con người của hệ da trắng, thành tựu lớn đạt được chính là thứ được gọi là EVA – cơ thể được lôi ra từ thần thoại kia, chúng có thể đạt đến thực lực tầng bốn cao cấp bằng cơ thể của một vật nhân tạo, điểm này chỉ còn đứng sau mỗi thần và thầy pháp xưa kia thôi…”
“Roger đã bước chân vào thế giới này, nếu hắn thật sự đúng như những gì mà hắn đã nói về việc ước mơ của con người không bao giờ có điểm dừng, vậy thì hắn sẽ làm nên những chuyện gì đây? Mà sau khi thực hiện những việc này, đồng thời dẫn đến sự phản kích của tổ chức SEELE, ánh sáng tâm linh, thần nhân tạo cũng như linh hồn mấu chốt nhất…”
Nói đến đây, hai mắt của người thanh niên đã trở nên mờ mịt, trong thoáng chốc có thể trông thấy được ánh sáng và bóng tối đang va chạm vào nhau trong sự trầm trọng của hắn.
“Lúc đó, lai lịch thật sự của hắn sẽ lập tức lộ ra… hãy để ta nhìn thấu đáo hết tất cả đi nào, xem thử ngươi…”
“Rốt cuộc là ai?”
***
(1) Tam Thanh: ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc, bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (cũng chính là Thái Thượng Lão Quân).
(2) Núi Bất Chu: dãy núi trong truyền thuyết của Trung Quốc, theo huyền sử ghi chép, đây là dãy núi của Côn Lôn phía tây.
(3) Vị Cách: tức là nhân cách, thấp hơn Thần Cách.
Thế nhưng A Tinh vừa liếc mắt nhìn một cái liền thấy ngay một kết quả vượt ngoài suy đoán của mình, trong phòng chỉ có mình hắn, còn những người khác thì lại đều chẳng thấy đâu? Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nhân lúc hắn đang bận rộn, mọi người đều bị SEELE phái người đến tung lưới hốt trọn cả ổ đi mất rồi? Chắc là không đâu, có Roger ở đây, dù thế nào cũng không thể tiến triển đến bước này được, càng huống hồ gì phòng của hắn cũng chẳng phải là dạng phòng cách âm gì, nếu thật sự có đánh nhau thì làm sao có thể không vang tới chỗ hắn được chứ?
Hay là…
Trong đầu A Tinh lóe lên một khả năng, khả năng này vừa xuất hiện hắn liền lập tức xoay người bước ra ngoài, hơn nữa vừa đi, quanh người hắn vừa xuất hiện một lượng điện lớn. Lượng điện này men theo kim loại ở gần đó trực tiếp truyền vào trong đường dây điện, sau đó tụ lại bên trong mạng lưới điện…
Cùng lúc đó, Roger đang hào hứng dẫn những người mới trong đội ẩn nấp ở vùng phụ cận tổng bộ Nerv. Hắn thật sự đang rất hưng phấn, bởi vì trước đây mấy chuyện này đều do A Tinh làm, do A Tinh tổ chức, do A Tinh trù tính đường đi nước bước, do A Tinh sắp đặt bố cục… Tóm lại, đây là lần đầu tiên hắn thực thi quyền lực của đội trưởng, chẳng lẽ chuyện này không đáng để hưng phấn hay sao?
Nhưng mà cũng may, tuy rằng ngày thường Roger làm việc chẳng đâu vào đâu, thế nhưng bên trong hắn cũng là một người trong lỗ mãng vẫn có sự tinh tế, hắn cũng biết thực lực của mấy người mới hoặc nửa mới này đều gần giống như người bình thường, nếu thật sự nổ ra trận chiến, chỉ một nhánh quân nho nhỏ thôi cũng đã có thể giết hết bọn họ rồi, cho dù có hắn ở đó thì cũng không thể nào kịp thời bảo vệ được. Thế nên hắn cũng không làm việc gì lỗ mãng cả mà chỉ dẫn đám người mới dạo một vòng xung quanh vùng phụ cận của tổng bộ Nerv mà thôi. Nhưng đương nhiên là cho dù chỉ có thế thôi nhưng cũng sẽ bị tổng bộ Nerv phát hiện, thế nên hắn còn dùng thêm một số phương pháp, dùng sóng rung động không gian để bóp méo tia sáng rồi còn truyền nhiệt độ của mọi người xuống dưới lòng đất, cứ thế mà làm thì cho dù tổng bộ của Nerv có khoa học kỹ thuật tiên tiến đi chăng nữa thì cũng chẳng có bao nhiêu phần trăm có thể phát hiện ra mọi người ở khoảng cách xa thế này được.
Hành động lần này, tất cả đều là do Edwin Vancleef kiến nghị, nhưng chẳng qua người giảng giải chi tiết kế hoạch thì lại là cậu bé được gọi là Tiêu nọ, mà cách nói của cậu ta lại khiến cho Roger của chúng ta không thể nào từ chối được.
“… Đầu tiên, mục tiêu của đội trưởng không chỉ là đi vào Giáo Điều Cuối Cùng thôi phải không? Bước vào Giáo Điều Cuối Cùng với bọn tôi mà nói chính là nhiệm vụ cuối cùng, thế nhưng với anh mà nói thì có lẽ chỉ là một trong những chuyện nhất định phải hoàn thành mà thôi… Nếu tôi không đoán lầm thì hẳn là đội trưởng đang định thay đổi thế giới phải không?”
“Nếu muốn thay đổi thế giới này thì chắc chắn không thể chỉ dựa vào lời nói, võ miệng thật ra chẳng thể thay đổi được bất cứ chuyện gì hết. Có lẽ bạo lực không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề, thế nhưng bạo lực có thể giải quyết được kẻ địch. Nhưng mà mấy chuyện này còn quá xa vời với những người mới như chúng tôi, chúng tôi cũng biết có lẽ chúng tôi sẽ liên lụy đến đội trưởng, khiến cho anh không thể nào thực hiện được mục đích của mình, thế nên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn một cách tốt nhất mà thôi, đó chính là giúp đám người mới chúng tôi cũng có được năng lực để tham gia chiến đấu.”
“Nói vậy cũng không có nghĩa là chúng tôi sẽ giúp đội trưởng đi đánh trận hay giết người, bây giờ chúng tôi quả thật không thể nào làm được mấy chuyện đó, nhưng chúng tôi có một cách khác có thể giúp sức cho anh, đó chính là không liên lụy đến anh. Trước tiên chúng tôi phải quen thuộc với cấu tạo các nơi, đường nhỏ, lối đi cấp tốc, lối đi bí mật cùng với lối đi an toàn các loại ở khu căn cứ này đã, đồng thời còn phải điều tra về khu vực phòng ngự quân đội, khu vực phòng ngự vũ khí, lộ tuyến tuần tra các loại của phe đối phương nữa. Thế thì đợi đến khi đội trưởng muốn bắt đầu tác chiến, chúng tôi mới có thể đi đến Giáo Điều Cuối Cùng mà không liên lụy đến anh. Đây… chính là cách duy nhất để đám người mới chúng tôi không làm vướng chân anh.”
Mấy lời này đã khiến lòng Roger rung động, thật ra suốt khoảng thời gian này lòng hắn vẫn luôn xoắn xuýt. Một mặt là do hắn nhìn cái thế giới này mà bực hết cả mình, rất muốn thay đổi cái thế giới đầy bi kịch này, rất muốn quậy một trận tanh bành, cho dù có trở thành kẻ địch với thế giới này cũng chẳng sao cả. Một mặt khác là do lý trí nói với hắn rằng trong đoàn đội này ngoài hắn và A Tinh ra thì những người khác đều là người mới, những thành viên cũ thì vẫn đang đợi được hồi sinh, tạm gác hắn và A Tinh qua một bên, trong khoảng thời gian này hắn tuyệt đối không muốn thành viên trong đoàn đội của mình mất mạng. Trước nhất không bàn đến cái gì khác, chỉ bàn đến vấn đề sinh mệnh thôi thì cũng đã đủ rồi, hắn quý trọng sinh mệnh, hắn không mong muốn những con người bình thường đến từ thế giới hiện thực này sẽ phải chết một cách vô nghĩa như thế, đặc biệt là trước khi họ vẫn chưa tìm được ước mơ của chính mình…
Nếu hắn muốn quậy tưng bừng một trận, vậy thì những người mới này biết làm sao đây? Hắn tuyệt đối không thể nào bảo vệ họ đi đến Giáo Điều Cuối Cùng được, thế nhưng nếu muốn hắn phải từ bỏ mục đích này…
Mà những lời cậu thiếu niên này nói ngay lúc này đây quả thật đã nhen lên trong lòng Roger một cảm giác tựa như đang buồn ngủ thì vớ được gối bông vậy. Đúng vậy, có lẽ nếu giúp cho đám người mới này nhân lúc hỗn loạn đi vào Giáo Điều Cuối Cùng thì hắn sẽ có thể vừa giải quyết được cái thế giới này mà cũng vừa giải quyết được nan đề về người mới nữa. Thế thì quả thật là quá tuyệt vời luôn! Trước đó A Tinh cũng chẳng nghĩ ra được cách này nữa là!
Thế đó… cho nên… vậy là… Roger liền dẫn đám người mới này đi thẳng đến vùng phụ cận tổng bộ Nerv để thăm dò, dù sao thì có người khống chế tinh thần lực thì có là ở những nơi đằng xa cũng có thể nhìn thấy được một số công trình bên trong như thường, lại cộng thêm việc có cảm ứng của Roger, trên cơ bản thì công trình ở vài tầng trên cao nhất họ đều đã nắm rõ trong tay.
“Tới đây cũng xêm xêm rồi đấy, nếu tiếp tục vào sâu hơn nữa thì sẽ bị phát hiện mất…” Tiêu nắm lấy tóc mình và lầm bầm.
Roger cười hi hi nói: “Nếu dẫn theo mọi người thì phỏng chừng sẽ bị phát hiện, thế nhưng nếu chỉ một mình tôi đi thôi thì lẻn vào trong chẳng chút vấn đề nào cả… Nhóc con, mau mạnh lên đi.”
Tiêu khinh thường liếc nhìn Roger một cái nói: “Chú à, đừng có kể chuyện cười cũ rích như thế có được không? Lẽ nào năm nay chú đã năm mươi rồi ư? Vừa rồi chú cũng đã nói ra vấn đề mấu chốt rồi đấy, chỉ mình chú đi thì tuyệt đối không có vấn đề gì, thế nhưng dẫn theo bọn tôi thì liền không xong. Lúc chiến đấu cũng sẽ như vậy đấy, còn cả lúc trở thành kẻ địch của SEELE cũng sẽ giống y như thế đó, đây mới chính là vấn đề lớn nhất hiện nay đấy.”
“Khụ…”
Roger nhất thời không thốt nên lời, hồi lâu sau hắn mới nói: “Nói ra thì cậu cho tôi cảm giác rất giống với A Tinh, trước đây lúc cậu ta vẫn còn là người mới cũng tạo một cảm giác giống y như cậu vậy.”
“A Tinh ư…”
Tiêu nhổ một cọng tóc xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là trong lòng lại đang không ngừng suy tính điều gì đó, một lát sau cậu mới cười nói: “Vậy thì đúng là vinh hạnh thật đấy.”
“Vinh hạnh cái gì?”
Ngay lúc đó, bỗng dưng một tia sáng chợt xẹt qua, mọi người liền trông thấy A Tinh cả người lập lòe điện quang xuất hiện ở nơi đó. Hắn vẫn đang mỉm cười, chỉ là quần áo trên người có hơi xộc xệch và đầu tóc thì bù xù như ổ quạ.
Tiêu lại nở nụ cười, nụ cười đúng chuẩn của một thằng bé độ chừng mười hai tuổi, cậu nói: “Roger nói tôi rất giống anh, tôi cảm thấy rất lấy làm vinh hạnh. Dù sao thì anh A Tinh cũng lợi hại thế cơ mà, vừa là phó đội trưởng, vừa là trí giả, nếu sau này tôi cũng lợi hại giống như anh thì quá tốt rồi.”
A Tinh nghe thế, nhưng đầu tiên là không nói gì mà chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Roger một cái, kế đó lại nhìn về phía những người còn lại trong đội ngũ. Những người khác đều đang nhìn A Tinh với vẻ mặt vừa hơi không hiểu, lại vừa hơi lấy lòng, chỉ có Tiêu và Edwin Vancleef là ngoại lệ, ánh mắt của Tiêu rất lãnh đạm và bình thản, còn Edwin Vancleef thì lại nhìn hắn hơi có vẻ né tránh.
Ngay lập tức, trong lòng A Tinh liền có cân nhắc, chỉ là hắn vẫn còn chưa mấy xác định. Hắn chợt cười ha ha bước đến bên cạnh Roger và mọi người rồi cũng đưa tầm mắt quét tới tổng bộ Nerv ở đằng xa giống họ, vừa nhìn vừa nói: “Giờ này đã đến đây điều tra rồi à? Sao lại không kêu tôi đi chung với chứ?”
Roger lập tức cười ha ha nói: “Là tôi không cho bọn họ gọi cậu đấy, bởi vì chắc chắn cậu đang chơi trò âm mưu quỷ kế gì đó, mỗi lần cậu chơi trò mưu ma chước quỷ thì đều thích cắm cúi một mình thôi. Tôi nhớ lần trước cậu cũng chơi trò này ở cái thế giới gì gì đó, lúc đó tôi đi kêu cậu, cậu lại còn nổi nóng nữa chứ, thế nên tôi liền bảo họ đừng đi gọi cậu. Dù sao thì cũng có tôi ở đây, bọn họ sẽ không bị làm sao cả.”
A Tinh liền lập tức nổi đầy gân xanh trên trán, nhưng mà hắn vẫn cố mà nhịn xuống, chỉ trừng mắt nhìn Roger một cái rồi mới tiếp tục ôn hòa nói: “Âm mưu quỷ kế cái gì chứ… anh gọi thẳng đó là bố cục đi không được hay sao? Rốt cuộc anh đang đứng bên nào vậy hả? Trước tiên không nói chuyện này, tôi chỉ muốn hỏi chẳng phải trước đó trong kế hoạch không có chuyện đi điều tra hay sao? Bởi vì tuy chúng ta hành động rất bí mật nhưng cũng khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện, phải biết rằng tổng bộ Nerv đã bắt đầu có thể dò ra được ánh sáng tâm linh rồi đấy, Roger, ánh sáng tâm linh của anh cùng với ánh sáng tâm linh của ANGEL đều sẽ bị dò ra được. Tuy rằng anh đã vào vi mô có thể khống chế không cho ánh sáng tâm linh thoát ra ngoài, thế nhưng cũng khó tránh khỏi có điều gây trở ngại, thế nên…”
Lúc này Tiêu liền hồn nhiên cười nói: “Anh A Tinh, là do tôi kiến nghị đội trưởng đến đây đó, dù sao thì sau này chúng ta cũng phải đến tổng bộ Nerv mà.”
Nói đến đây, Roger cũng ngơ ngơ ngáo ngáo giúp Tiêu giải thích một phen, rồi lại nhắc lại những lời mà Tiêu đã nói trước đó, đồng thời còn khen ngợi Tiêu hết lời, nói rằng Tiêu suy nghĩ sâu xa lắm, nói không chừng nhờ vậy mà sau này sẽ giúp cho bọn Tiêu thoát được một kiếp cũng nên.
Những người khác không biết tình hình cụ thể, cũng nhìn thiếu niên tên Tiêu này bằng một con mắt khác xưa, chỉ có A Tinh là nhìn chằm chằm Tiêu một hồi thật lâu, sau đó hắn mới nở nụ cười nói: “Quả thật, Roger nói không sai… cậu rất giống tôi.”
“Quả thật cứ như là một cái tôi khác ấy.”Cửu Đầu Thị…
Cửu là cực của số, Đầu là đứng đầu con người, Cửu Đầu Thị…
“Vẫn đang xem sao? Ca ca…”
Ở trong khoảng không giữa vô hạn đa vị diện, vô hạn đa vũ trụ, vô hạn đa thế giới, đó là một vùng hư vô, nó nằm bên trong khoảng không của khoảng không nơi mà ngay cả Thánh Nhân cũng không thể nào dễ dàng tồn tại được, ở trong khoảng không hư vô này đang có sự hiện diện của một chàng trai và một cô gái. Người nam là một thanh niên đang mặc một bộ quần áo hiện đại, người nữ thì lại là một cô gái xinh đẹp có ngoại hình độc nhất vô nhị, trên người đang khoác một bộ cung trang hoa lệ. Mà câu hỏi vừa rồi chính là do cô gái này thốt lên.
“À…”
Người thanh niên yên lặng gật gật đầu, hắn thở dài rồi lại cất tiếng thì thào: “Chuyện lúc đó, ta chẳng thể nào nhớ lại hết được. Có lẽ bây giờ trên khắp đa nguyên vũ trụ, số người vẫn còn nhớ ra Cửu Đầu Thị cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bên trong có bí mật lớn, cũng có nguy cơ lớn, thế nhưng ta và ngươi đều biết Nhân Hoàng lúc đó hẳn nên do Cửu Đầu Thị đăng cơ mới đúng. Hắn sinh ra vào thời khắc Hạo rơi xuống, rồi gặp mặt Cổ ở Rừng Rậm Vô Tận, sau đó trải qua hạo kiếp của nhân tộc, rồi lại đụng phải lệnh diệt sạch nhân tộc của Đông Hoàng, sau đó nữa là cách mạng nhân loại, hạo kiếp của người khổng lồ, làn sóng của dị tộc… mãi cho đến chiến dịch khai thiên cuối cùng, hắn gần như đã tham gia toàn bộ hành trình. Sau khi Cổ và Quân giải trừ đạo, chính hắn đã lãnh đạo loài người với số lượng nhiều nhất dẫn đầu rời khỏi Hồng Hoang và du hành trong đa nguyên vũ trụ, hắn đã đặt nên phần nền móng lớn nhất cho tương lai của loài người, điều này đã có đóng góp rất lớn cho văn minh của loài người sau này. Sau Hạo, hắn là người đầu tiên đã tổng kết quy nạp hệ thống hóa con đường của nhân loại và cũng là người đầu tiên đã tiên đoán ra con đường trong tương lai của nhân loại sẽ phải đồng thời coi trọng cả hệ thống tu chân phù văn lẫn hệ thống Thánh Nhân. Phải biết rằng vào lúc đó, Thiên Hoàng Linh Bảo vẫn còn đang ẩn thế chưa thấy đâu, trên thế giới cũng chưa nghe thấy gì về đạo tu chân, có thể thấy được Cửu Đầu Thị thật sự có trí tuệ vĩ đại.”
“Hắn có đức độ và danh vọng cao, hắn có công lao to lớn, hắn có tình sư đồ với Tam Thanh (1), hắn có tình huynh muội với Hậu Thổ, hắn lại còn là bạn thân cả đời này của ta… Tất cả những điều này đều cho thấy phong thái của vị Hoàng đầu tiên của nhân tộc, hắn là… ứng cử viên Nhân Hoàng xứng chức của loài người…”
“Sau đó…”
Nói đến đây, người thanh niên nọ liền nở nụ cười đắng chát và tiếp tục: “Ta đã không thể nhớ ra được nữa. Trong bức tranh nhạt nhòa của ký ức, ta đã từng đứng trước núi Bất Chu (2) do ánh sáng tâm linh của ta hóa thành và hỏi hắn vì sao lại làm như thế, mà hắn lại chỉ trả lời ta bằng một câu… câu nói này, cho dù ta đã từ Phục Hy trở thành Bùi Hy nhưng ta vẫn khắc sâu mãi trong tim như trước…”
“Ngươi hỏi ta vì sao lại làm như thế ư, là bởi vì… ước mơ của con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ có bến dừng!”
Người thanh niên nọ bỗng dưng đứng bật dậy và dùng giọng điệu hoàn toàn chẳng giống của hắn để cất lên những lời thật thê lương.
“Chuyện sau đó nữa ta đã chẳng còn nhớ được gì cả, chỉ ngờ ngợ nhìn thấy mà thôi… Ký ức của ta đã bị đứt ngang ngay chỗ đó, ký ức về Cửu Đầu Thị đã biến mất chừng bảy tám phần mười, chuyện xưa vừa kể đó chẳng qua là do ta dựa trên phần lịch sử mà ta biết cộng thêm phần ký ức của ta, ký ức về Tam Thanh cùng với những câu chuyện xưa mà các cụ già còn sống sót từ thời Hạo và Cổ kể lại đúc kết mà thành. Trong ký ức của bọn họ, đa phần đều không có cái người được gọi là Cửu Đầu Thị này, thế nhưng trong chuyện xưa mà bọn họ kể lại có chỗ hổng, một vài chiến dịch, một vài chuyện cũ… chẳng thể nào hoàn thiện được. Trừ khi có cái người được gọi là Cửu Đầu Thị này tồn tại…”
Nói đến đây, ánh mắt của người thanh niên liền trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn thiếu nữ nọ và nói: “Oa, ngươi cũng biết đấy, thực lực đạt đến cấp bậc như ta, sở hữu Vị Cách (3) như ta hiện giờ, sở hữu số mệnh như ta hiện giờ có thể nói là tại mốc thời gian này, ta đã là người đứng trên tất cả, hiện tại ta chính là người mạnh nhất, cho dù Thế Giới, Cổ và Quân có xuất hiện thêm lần nữa thì xét trên một cấp độ nào đó, ta cũng sẽ không sợ bọn họ. Có thể nói như thế này, trong tất cả những thể tồn tại đã được biết đến, không có bất kỳ một thể tồn tại nào có khả năng xóa đi ký ức của ta cả, cho dù có là logic thiên đạo cũng không thể làm được! Thế nhưng ta vẫn không thể khơi dậy thêm được chút ký ức nào về Cửu Đầu Thị cả, đây là một chuyện rất không bình thường. Có lẽ ngươi cảm thấy ta đã quá chú ý đến người tên Roger này, hắn đã chiếm mất ít nhất hai phần mười sự chú ý của ta, thế này thì có hơi đảo lộn chuyện chính chuyện phụ quá rồi phải không? Không đâu! Đúng là ta phải chú ý đến phía bên Sở Hạo, cả người kia cũng cần phải để mắt đến, hơn nữa còn có bên Thiên Đình, Thiên Đường Thần Thánh, Vực Sâu Không Đáy và cả Tam Thanh, Song Phật… Mức độ quan tâm của ta dành cho Roger đã sắp ngang bằng với mức độ quan tâm của ta dành cho người đó rồi, thế nhưng Roger rất quan trọng!”
“Ngươi cũng biết đấy, từ sau khi câu nói kia của Cửu Đầu Thị xuất hiện trong ký ức của ta, ta đã khổ sở tìm kiếm suốt hàng chục triệu tỷ năm nhưng chẳng còn ai lặp lại câu nói đó của hắn nữa, rốt cuộc chuyện này nói lên điều gì? Có liên quan đến cái chết của hắn hay không? Có liên quan đến việc ký ức của tất cả chúng ta bị xóa hay không? Đây rốt cuộc là thứ sức mạnh như thế nào và được phát ra từ một thể tồn tại ra sao? Tất cả những điều này, ta đều nhất định phải biết, nếu không thì…”
Người thanh niên nói đến đây thì không còn tiếp tục lên tiếng nữa, thế nhưng thiếu nữ nọ rõ ràng đã biết hắn muốn biểu đạt điều gì. Sức mạnh này đáng sợ như thế, thậm chí đã có thể ảnh hưởng đến người thanh niên nọ của hiện tại, vậy thì… có phải điều này nói lên rằng chủ nhân của sức mạnh này hoàn toàn có thể xóa sổ được người thanh niên nọ hay chăng? Phải biết rằng địa vị, quyền lực và thực lực của người thanh niên nọ hiện đang rất có sức nặng, thế nhưng những thứ phải gánh vác trên vai cũng rất nặng nề, một khi hắn ngã xuống thì cũng tương đương với việc lịch sử nhân loại đã đi đến hồi kết, hoặc thậm chí còn có thể tương đương với việc đa nguyên vũ trụ đã đi đến hồi kết…
“Tất cả manh mối đều nằm trong tay người tên Roger này, thế nhưng… hắn lại không phải là chuyển thế của bất kỳ người nào, dấu ấn cội nguồn của hắn cũng không hề bắt nguồn từ bất kỳ thể tồn tại nào, hắn chỉ là một con người bình thường đến từ một vị diện nho nhỏ mà thôi. Chỉ là rất ư kỳ lạ, có một số chuyện ta vẫn không thể nhìn thấu đáo được, vận số của hắn hùng hậu như thế cơ mà, đó há có thể là thứ mà một người bình thường sở hữu được ư? Phải biết rằng bây giờ đã không còn là thời đại của Hạo và Cổ nữa, cái được gọi là vận số vốn không thể nào là thứ trời sinh được, hoặc là do thực lực chèn ép, hoặc là do huyết sắc vô biên như nhân tộc thời đại của Hạo và Cổ đem đến, hoặc là do sự xem trọng của đất trời. Thế nhưng loài người như chúng ta thì lấy đâu ra sự xem trọng của trời đất chứ, nếu nói là sự ghét bỏ của trời đất thì còn họa may… Cũng may là nhờ có Cổ đã bổ vỡ thiên đạo, thế nên bây giờ trời đất mới đối đãi với con người không thiện cũng chẳng ác. Những người được gọi là con cưng của trời và những người được gọi là kẻ mạng lớn kia hoặc là do hợp với chuyển thế của người có thực lực mạnh mẽ, hoặc là do vận số được tích góp từ thế hệ trước của kẻ đó truyền xuống mà thôi. Thành thật mà nói thì một người không hề có lai lịch nhưng lại có mạng lớn như Roger thế này, từ trước đến nay trong loài người chúng ta cũng chỉ có một ngoại lệ mà thôi…”“Có một người như thế ư?” Thiếu nữ nọ cũng rất đỗi kinh ngạc, nàng hỏi.
“Có đó, đúng là có một người như thế thật đấy.” Người thanh niên nọ cất tiếng cười ha ha, cười xong, hắn mới nghiêm túc nói: “Đã đạt đến trình độ như của ta và ngươi thì hẳn là nên biết mới phải chứ nhỉ? Xưa kia loài người vô số hàng tỷ năm, tích cóp dần vận mệnh huyết sắc trong những năm tháng Hồng Hoang và được đưa vào trong cơ thể của Cổ và Quân, đồng thời một số người bên cạnh họ cũng đã nhận được một phần vận mệnh này, thế nên thời đại của Hạo và Cổ năm đó mới có số lượng anh hùng hào kiệt nhiều đến thế. Vậy thì… nếu ta nói rằng Cổ và Quân mới là người sở hữu chân chính của phần vận mệnh huyết sắc này, vậy vận mệnh của Hạo lại từ đâu mà có?”
“Thật là vĩ đại biết bao, bao la biết mấy, anh hùng biết bao, mà cũng sử thi biết bao! Tòa thành đầu tiên của loài người - Nhân Loại Thành, nhân vật chính duy nhất của loài người được sinh ra cùng với Tiên Thiên Linh Bảo được ôm trong lòng, con người đầu tiên của nhân loại khám phá ra cấp bậc tu luyện thành hệ thống, thể tồn tại đầu tiên của loài người đột phá Thánh vị, thể tồn tại đầu tiên của loài người đã tiêu diệt được một trăm lẻ bảy Thánh Nhân trong trạng thái chưa đạt được Thánh Vị Cách, đồng thời, Cổ và Quân cùng với gần như tất cả những người gánh vác trên vai vận mệnh huyết sắc đều đã nhận được ân huệ do hắn ban tặng, sự vĩ đại này quả thật không thể nào hình dung nổi… Vậy vận mệnh của hắn là từ đâu ra? Đến từ thiên địa ư? Phải biết rằng việc thành Thánh của hắn đã bị thiên địa năm đó phủ nhận đấy nhé.”
Thiếu nữ nọ “a” một tiếng như thể vừa nhớ đến chuyện gì đó, mà người thanh niên thì lại tiếp tục nói: “Người tên Roger này không hề tầm thường, có lẽ trừ ta ra, những người khác vẫn chưa chú ý đến hắn. Dù sao thì có ta phong tỏa thế giới Luân Hồi, bọn họ có muốn quan sát cũng phải tốn không ít công sức, nếu mà làm quá thì sẽ bị ta đích thân đến tận cửa tính sổ, thế nên phỏng chừng vẫn chưa có ai chú ý đến hắn… Thế nhưng quả thật không còn nhiều thời gian nữa, không bàn đến chuyện khác nữa, kế tiếp cũng nên chuẩn bị thu kính về rồi, tính toán một chút cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa. Đây chính là nguyên nhân ta đưa hắn vào trong thế giới này đấy.”
“Có mảnh vụn Hồng Hoang của chi nhánh tàn dư thuộc Tử Sĩ Đoàn không?” Nữ Oa như có điều suy nghĩ mà cất tiếng hỏi.
“Nói một cách chính xác thì ta đã cắt đứt liên hệ với Tử Sĩ Đoàn từ lâu rồi, phải nói là tàn dư của Tử Sĩ Đoàn thuộc tổ chức mới do chính ta tự tạo thành mới đúng…”
Người thanh niên cười nói: “Có một số kỹ thuật của Tử Sĩ Đoàn khiến cho chính ta cũng phải bái phục sát đất, đặc biệt là thành viên của nhóm Tử Sĩ Đoàn đã tham gia thiết lập thế giới Luân Hồi năm đó, bọn họ lại càng là những người xuất sắc nhất trong số đó. Có thể ngươi không biết, vị diện này, hoặc nên nói là hệ vị diện EVA này có sự hiện diện của một tổ chức có mặt mười ba thành viên thuộc Tử Sĩ Đoàn đã thiết lập nên thế giới Luân Hồi năm đó đã ở lại, tên của tổ chức đó là SEELE. Bọn họ đã nghiên cứu rất sâu về ánh sáng tâm linh, thần nhân tạo cũng như linh hồn các loại… có một số kỹ thuật đến cả ta cũng phải vỗ tay khen hay nữa là. Hơn nữa cả ta và ngươi đều biết rằng Tử Sĩ Đoàn cũng chẳng phải là dạng tà giáo tự khép kín theo nghĩa hẹp gì, tuy giáo lý của bọn họ quả thật rất tà môn, thế nhưng bọn họ lại hết sức giỏi về hấp thu kỹ thuật mới và sáng chế kỹ thuật mới, kể cả cái tổ chức SEELE này cũng đã kế thừa đặc điểm này, trong đó còn thu nạp được kỹ thuật trong kế hoạch hoàn thiện con người của hệ da trắng, thành tựu lớn đạt được chính là thứ được gọi là EVA – cơ thể được lôi ra từ thần thoại kia, chúng có thể đạt đến thực lực tầng bốn cao cấp bằng cơ thể của một vật nhân tạo, điểm này chỉ còn đứng sau mỗi thần và thầy pháp xưa kia thôi…”
“Roger đã bước chân vào thế giới này, nếu hắn thật sự đúng như những gì mà hắn đã nói về việc ước mơ của con người không bao giờ có điểm dừng, vậy thì hắn sẽ làm nên những chuyện gì đây? Mà sau khi thực hiện những việc này, đồng thời dẫn đến sự phản kích của tổ chức SEELE, ánh sáng tâm linh, thần nhân tạo cũng như linh hồn mấu chốt nhất…”
Nói đến đây, hai mắt của người thanh niên đã trở nên mờ mịt, trong thoáng chốc có thể trông thấy được ánh sáng và bóng tối đang va chạm vào nhau trong sự trầm trọng của hắn.
“Lúc đó, lai lịch thật sự của hắn sẽ lập tức lộ ra… hãy để ta nhìn thấu đáo hết tất cả đi nào, xem thử ngươi…”
“Rốt cuộc là ai?”
***
(1) Tam Thanh: ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc, bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (cũng chính là Thái Thượng Lão Quân).
(2) Núi Bất Chu: dãy núi trong truyền thuyết của Trung Quốc, theo huyền sử ghi chép, đây là dãy núi của Côn Lôn phía tây.
(3) Vị Cách: tức là nhân cách, thấp hơn Thần Cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.